Chương 24
Người vô danh
17/06/2014
Khoảng 15 phút sau, một đôi tình lữ xuất hiện và mọi người lại một phen đổ mồ hôi lạnh vì…….
_Chào các bé con, như thế nào, buổi học thoải mái chứ- Ngọc cười như hoa
_Dạ, rất….rất thoải mái ạ- Lan lắp bắp nói, cô có cảm giác lành lạnh
_Vậy thì tốt, chúng ta học thôi- Ngọc vẫn duy trì nụ cười
_Chị….chị Ngọc…em….em có chuyện muốn….muốn nói- Mai nuốt nước bọt, khó khăn nói
_Có chuyện gì cứ nói, sao phải ấp úng- Ngọc nói, thái độ vô cùng hòa nhã
_Chuyện là….là…- Mai vẫn không dám nói ra khỏi miệng
_Là gì?- Ngọc khó hiểu, mấy nhóc này muốn nói gì đây
_Là chị đừng gọi tụi em là bé con nữa có được không- Huy hít một hơi thật sâu, cố nói ra hết một lần
Chỉ thấy gương mặt tươi cười của Ngọc thoáng trầm xuống sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường, cười nói
_Không được, chị không thích, có vấn đề gì sao?- tuy cười nhưng nụ cười của Ngọc không bình thường, cười đến nổi đáng sợ cứ như là muốn giết người
_”Thật đáng sợ!”- đó là suy nghĩ chung của mọi người trừ Thiên Minh, vì cậu đã quá quen với nụ cười này
_Ha….ha…. không có gì, không có gì….học….chúng ta học thôi…haha- Lan cười gượng gạo cho quá
_Vậy còn được- Ngọc nói, lúc này không khí mới bình thường trở lại
Thiên Minh và Ngọc dạy sơ cho mọi người kiến thức cơ bản rồi kết thúc buổi học
Đến chiều, mọi người gặp Anh và tếp tục buổi học về võ công và pháp thuật , nói là dạy võ công nhưng thật ra mọi người đã có võ nên Anh không dạy các bài võ mà chỉ là dạy cho mọi người cách giữ cân bằng, khinh công, cách di chuyển trên không và cách sử dụng vũ khí của mình sao cho hiệu quả nhất
_Em sẽ dạy cho mọi người pháp thuật trước, vì khi có pháp thuật mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn- Anh từ từ nói
_Bây giờ em sẽ giúp mọi người nhận biết được sức mạnh thật sự của mình, mọi người từ từ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và hãy cảm nhận sức mạnh chuyển động quanh mình, nó sẽ che chở cho mọi người- Anh nói rồi từ từ nhắm mắt cùng với mọi người, sức mạnh đó- sức mạnh bao quanh cô, nó bao la, nó lung linh và rộng lớn, nó không thuộc bất kì sức mạnh nào, không phải đất, không phải nước, không phải lửa, không phải gió mà nó là một cái gì đó to lớn, nó bao quanh cả bốn nguyên tố đó và nó là vũ trụ.
Khi mọi người nhắm mắt lại tự nhiên có một sức mạnh bao bộc lấy họ. Lan cảm thấy cái gì đó mát mẻ, mền mại và dịu dàng bao quanh cô nó luôn chuyển động như muốn hòa cô vào đó và cô biết nó là Nước. Mai cảm thấy nhẹ nhàng, cái gì đó kéo cô theo như muốn cùng cô bay lên và tất nhiên cô biết đó là gió. Kiên cảm nhận thấy sóng ngầm dữ dội quanh mình có lẽ sức mạnh của cậu là sự di chuyển của nước hay nói gọn là thủy lưu. Huy lại cảm thấy các mầm sống như sinh sôi nảy nở quanh cậu, cảm giác rất bình yên, cậu biết chỉ có một thứ có thể làm sự sống sinh sôi trong lòng nó- đó là đất. Quân lại thấy khác hẳn, cái gì thiêu đốt , bùng cháy, nóng rực như muốn đốt đi tất cả những gì mà nó đi qua có lẽ nó là lửa, nhưng cậu vẫn có cảm giác là lạ hình như rất khác- không phải lửa, vậy nó là gì chăng? Nó nóng rực nhưng tụ lại rồi nổ tung, nổ tung rồi tiếp tục tụ lại, cứ luân phiên như vậy không ngừng, nó như muốn làm cậu nổ tung. Từng giọt mồ hôi không ngừng vã ra trên trán, cậu muốn mở mắt nhưng lại không mở được, sức mạnh đó, nó kiềm hãm cậu không để cậu thoát ra….
1 phút….2 phút…..3 phút…..rồi 10 phút…….
_Mở mắt ra và cho em biết sức mạnh của mọi người là gì?- Anh không lạnh không nóng nói
_Của mình là nước- Lan nói sau khi bừng tỉnh
_Của mình là gió- Mai cười đến rạng rỡ
_Của anh là thủy lưu- Kiên cười cười
_Của anh là đất- Huy cười
Mọi người đợi một lúc lâu mà chẳng nghe Quân nói gì, quay sang thấy mắt Quân vẫn nhắm có lẽ lúc nãy mọi người quá vui mừng và mới mẽ trước sức mạnh mới mà không chú ý đến sự bất thường của Quân
_Quân….Quân….cậu sao vậy- Huy lay lay Quân nhưng cậu vẫn không mở mắt, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều
_Quân, tỉnh lại. Quân…. Quân…- Kiên cũng lay Quân nhưng không có hiệu quả
_Mọi người tránh ra- Anh nói rồi bước tới, bàn tay cô để trên đỉnh đầu Quân, những ngón tay thon dài khẽ lên xuống rất nhẹ, một luồng sáng mờ mờ từ tay Anh truyền vào người Quân. Rồi cô di chuyển bàn tay, nhẹ nhàng áp bàn tay nhỏ nhắn của mình lên cái trán ướt mồ hôi của Quân. Sắc mặt Quân từ từ tốt trở lại, mồ hôi không còn vã ra nữa nhưng cậu vẫn không mở mắt được
_”Mát dịu quá!Cảm giác này quen thuộc quá!”- đó là những suy nghĩ trong tiềm thức của Quân
_Quân, anh không ngủ nên hãy mở mắt ra, tỉnh lại đi, từ từ, từ từ mở mắt ra- Anh nói rất chậm, giọng nói nhẹ nhàng lại du dương
_”Giọng nói này, quen quá!”- Quân nghĩ trong tiềm thức, rồi từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là gương mặt của người con gái cậu yêu, gương mặt không còn lạnh lùng nữa, tuy không biểu hiện gì trên gương mặt nhưng cậu nhìn ra được từ trong đáy mắt Anh có một tia lo lắng xoẹt qua rồi lại tĩnh lặng như trước, cô lo lắng cho cậu sao? Lòng thoáng cái nhảy nhót lên
_Không sao rồi, anh chỉ không kiểm soát được linh lực của mình thôi- Anh thu tay về, nhìn vào lòng bàn tay, đáy mắt xoẹt qua một tia khó hiểu không ai thấy được
_Cảm ơn em- cảm giác mát lạnh trên trán bỗng biến mất, đôi tay nhỏ nhắn rời đi làm cậu có cảm giác hụt hẫng, giọng nói có phần ão não
_Không có gì- Anh nói rồi đi đến một cái bàn gần đó, chống tay trái lên bàn làm điểm tựa, cô nhìn lòng bàn tay phải của mình, lúc nãy khi cô chạm vào trán Quân cô cảm giác được sức mạnh của Quân rất khác, nó nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Tuy không làm cô bị thương nhưng có rất nóng bỏng như muốn thiêu cháy cả tay cô. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là sức mạnh đó lại rất hòa hợp với sức mạnh của cô và chỉ cô mới có cảm giác khi chạm vào Quân còn Huy và Kiên lại không. Rốt cuộc sức mạnh của Quân là gì, không lẽ chỉ vì linh lực suy yếu nên cô mới có cảm giác khi chạm vào Quân sao? Điều này sao có thể? Vậy chuyện này cuối cùng là sao?Cô không thể hiểu….
_Anh, Anh…- Lan gọi khi thấy Anh ngẩn người
_Anh…cậu làm sao vậy- Mai lay lay tay Anh
_Hả? À…không có gì- Anh khôi phục lại tinh thần nhanh chóng rồi lấy 6 ngôi sao giấy trên bàn đưa cho mỗi người một ngôi sao giấy và tiếp tục công việc của mình
_Mọi người đặt ngôi sao này vào lòng bàn tay, tập trung tinh thần và suy nghĩ vào nó, dồn linh lực vào nó, mọi người nghĩ muốn nó bay lên và hóa thành một con bướm. Mọi người nhìn em làm mẫu một lần sao đó mọi người sẽ tự luyện tập. Mọi người phải tin là mình có thể tạo ra phép màu- Anh tuy nói vậy nhưng cô rất tự tin rằng mọi người là được vì họ là bạn của cô, là hộ pháp của cô, cô phải có lòng tin vào họ, với lại họ có sự giúp sức của đá hộ pháp mọi chuyện sẽ rất dễ dàng nhưng cô không nói ra điều đó vì cô không muốn mọi người ỷ lại vào đá hộ pháp, đá hộ pháp chỉ hỗ trợ mọi người chứ không tạo ra sức mạnh và niềm tin cho họ, đá hộ pháp chỉ là tính vật kết nối giữ pháp sư và hộ pháp,tuy nó sẽ dung nạp vào cơ thể họ nhưng nó chỉ mãi mãi là tính vật, nó giúp pháp sư và hộ pháp nhận ra nhau
Anh nói rồi nhìn vào ngôi sao trên tay, ngôi sao trên tay bay lên, xung quanh nó lung linh ánh sáng màu tím, tuy ở ngoài nắng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Rồi từ từ nó biến đổi và hóa thành một con bướm màu tím, xung quanh nó bao phủ bởi một ánh sáng lung linh, nó đậu trên tay Anh rồi bay đi
_Mọi người thử đi- Anh nhẹ nói, gương mặt vẫn không biểu cảm nhưng đôi mắt tím có một tia chờ đợi và tin tưởng
Mọi người rất tập trung, không gian bỗng trở nên im ắng lạ thường, cả một cơn gió thoảng qua, một chiếc lá nhẹ rơi cũng có thể nghe thấy…..
5 phút…..10 phút…..15 phút….rồi 30 phút, bỗng đôi mắt Anh hiện lên tia vui mừng, chỉ thấy cách Anh không xa năm con bướm, năm màu sắc lung linh tượng trưng cho năm sức mạnh vỗ cánh bay lên. Màu đỏ lung linh cháy bỏng tượng trưng cho lửa,màu nâu lung linh ấm áp tượng trưng cho đất, màu xanh sẫm lung linh mạnh mẽ tượng trưng cho thủy lưu, màu trắng nhiễm một chút xanh nhạt lung linh nhẹ nhàng tượng trưng cho gió, màu xanh nhạt lung linh mềm mại tượng trưng cho nước….
_A, mình làm được rồi- Lan reo lên, cái tính trẻ con vẫn không bỏ được, nhưng cũng phải thôi những điều này với mọi người là quá mới mẻ
_Mình cũng vậy nè- Mai cười tươi tắn
_Anh cũng làm tốt nè, em yêu có gì thưởng cho anh không, một cái hôn thắm thiết chẳng hạn?- Huy nhìn Mai trìu mến, cái mặt hết sức đáng yêu như đứa trẻ đòi quà ai nhìn cũng cảm thấy thương xót nhưng có một người là ngoại lệ vì đã có kháng thể
_Anh yêu, em tặng anh cái này nhé- Mai cười đến gian xảo, giơ nắm đấm lên
_Thôi anh không cần đâu- Huy cười xòa
_Hừ, xem anh sau này còn dám đùa giỡn kiểu đó không- Mai hừ lạnh, người gì mà không chững chạc gì hết, suốt ngày cứ long ba long bông chẳng ra làm sao
_Bây giờ em sẽ chỉ mọi người cách hội tụ sức mạnh. Trước tiên mọi người xòe tay ra, điều kiển linh lực của mình chuyển động trong cơ thể và cuối cùng là dồn hết vào lòng bàn tay- Anh nói rồi tự xòe tay ra, mọi người thấy vậy cũng làm theo, không lâu sau , lòng bàn tay mỗi người đã có một quả cầu nhỏ bằng quả cam. Không đợi mọi người phải hỏi, anh tiếp tục nói:
_Mọi người hãy dùng suy nghĩ của mình để điều khiển quả cầu theo ý mình, đó là sức mạnh của mọi người mọi người muốn làm thế nào cũng được, có thể cho nó xoay chuyển, cho nó bay lên, cho nó bắn vào một cái cây, cho nó hóa thành vũ khí, làm cho nó nổ tung hoặc thu nó về chẳng hạn. Mọi người nên nhớ sức mạnh là không cố định và không hạn định nó sẽ thay đổi chỉ cần ta có niềm tin và đủ ý chí ta sẽ làm được những điều thực sự phi thường- Anh không mặn không nhạt nói, nhưng ánh mắt lại vọng về xa xăm cô nhớ những điều này là bà ngoại của cô đã dạy cho cô khi còn rất nhỏ nhưng giờ bà đã đi thật xa rồi, không biết ở một nơi nào đó bà có nhìn thấy cô không, có thấy cô đang dùng những điều bà dạy mà tận tình dạy lại cho bạn của cô không….
Mọi người chăm chú nghe và mỗi người một suy nghĩ điều khiển quả cầu của mình, Lan bắn nó vào một cành cây và lập tức cành cây đó gãy xuống trên cành cây vẫn còn vương một ít nước long lanh. Mai lại chọn bắn nó vào những bông hoa gần đó, những cánh hoa rời khỏi đài ( đài hoa) và bay theo gió về nơi nào đó. Huy thì làm cho nó bay lên rồi nổ tung, nơi những mảnh vụn của quả cầu rơi xuống cây cối như xanh tốt hơn. Quân và Kiên lại chọn cách nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ thu quả cầu về và nhìn mọi người đùa nghịch với những quả cầu. Ánh mắt Quân lại không tự chủ được mà nhìn về một phía, nơi đó có một cô gái đang đứng, ánh mắt cô gái không nhìn cậu mà nhìn tụi bạn đang náo loạn, ánh mắt đó có nồng đậm ý cười, khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, dưới ánh nắng chiều cô như không còn lạnh lùng nữa. Trái tim Quân không tự chủ cảm thấy ấm áp, có một cảm giác khác lạ- cảm giác đó mang tên hạnh phúc ngọt ngào, nếu thời gian có thể ngừng lại thì hay quá, để cậu được ngắm Anh như thế cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cảm giác có ánh mắt nhìn mình, Anh quay lại thì ánh mắt dịu dàng kia lại nhanh chóng nhìn đi hướng khác, cô khẽ cười ánh mắt lóe qua tia vui vẻ và ấm áp, cười không biết vì khung cảnh vui vẻ hay vì một ai đó, ánh mắt ấm áp không biết vì ánh nắng chiều hay đơn giản vì một cái nhìn của ai kia. Quân nhìn đi hướng khác nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Anh, khi cậu quay lại thì Anh đã chuyển tầm mắt như cũ nhìn về phía mọi người và cậu cứ nhìn cô như thế, Anh cũng không quay lại một lần nào nữa, một chàng trai ánh mắt đầy yêu thương nhìn một cô gái có vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt cũng chất chứa ý cười và một ngày cứ thế trôi qua dưới ánh nắng chiều, dưới hoàng hôn xinh đẹp và dưới sự ngọt ngào ẩn giấu đâu đó trong những con người ở nơi đây…
_Chào các bé con, như thế nào, buổi học thoải mái chứ- Ngọc cười như hoa
_Dạ, rất….rất thoải mái ạ- Lan lắp bắp nói, cô có cảm giác lành lạnh
_Vậy thì tốt, chúng ta học thôi- Ngọc vẫn duy trì nụ cười
_Chị….chị Ngọc…em….em có chuyện muốn….muốn nói- Mai nuốt nước bọt, khó khăn nói
_Có chuyện gì cứ nói, sao phải ấp úng- Ngọc nói, thái độ vô cùng hòa nhã
_Chuyện là….là…- Mai vẫn không dám nói ra khỏi miệng
_Là gì?- Ngọc khó hiểu, mấy nhóc này muốn nói gì đây
_Là chị đừng gọi tụi em là bé con nữa có được không- Huy hít một hơi thật sâu, cố nói ra hết một lần
Chỉ thấy gương mặt tươi cười của Ngọc thoáng trầm xuống sau đó lại nhanh chóng khôi phục bình thường, cười nói
_Không được, chị không thích, có vấn đề gì sao?- tuy cười nhưng nụ cười của Ngọc không bình thường, cười đến nổi đáng sợ cứ như là muốn giết người
_”Thật đáng sợ!”- đó là suy nghĩ chung của mọi người trừ Thiên Minh, vì cậu đã quá quen với nụ cười này
_Ha….ha…. không có gì, không có gì….học….chúng ta học thôi…haha- Lan cười gượng gạo cho quá
_Vậy còn được- Ngọc nói, lúc này không khí mới bình thường trở lại
Thiên Minh và Ngọc dạy sơ cho mọi người kiến thức cơ bản rồi kết thúc buổi học
Đến chiều, mọi người gặp Anh và tếp tục buổi học về võ công và pháp thuật , nói là dạy võ công nhưng thật ra mọi người đã có võ nên Anh không dạy các bài võ mà chỉ là dạy cho mọi người cách giữ cân bằng, khinh công, cách di chuyển trên không và cách sử dụng vũ khí của mình sao cho hiệu quả nhất
_Em sẽ dạy cho mọi người pháp thuật trước, vì khi có pháp thuật mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn- Anh từ từ nói
_Bây giờ em sẽ giúp mọi người nhận biết được sức mạnh thật sự của mình, mọi người từ từ nhắm mắt lại, tập trung tinh thần và hãy cảm nhận sức mạnh chuyển động quanh mình, nó sẽ che chở cho mọi người- Anh nói rồi từ từ nhắm mắt cùng với mọi người, sức mạnh đó- sức mạnh bao quanh cô, nó bao la, nó lung linh và rộng lớn, nó không thuộc bất kì sức mạnh nào, không phải đất, không phải nước, không phải lửa, không phải gió mà nó là một cái gì đó to lớn, nó bao quanh cả bốn nguyên tố đó và nó là vũ trụ.
Khi mọi người nhắm mắt lại tự nhiên có một sức mạnh bao bộc lấy họ. Lan cảm thấy cái gì đó mát mẻ, mền mại và dịu dàng bao quanh cô nó luôn chuyển động như muốn hòa cô vào đó và cô biết nó là Nước. Mai cảm thấy nhẹ nhàng, cái gì đó kéo cô theo như muốn cùng cô bay lên và tất nhiên cô biết đó là gió. Kiên cảm nhận thấy sóng ngầm dữ dội quanh mình có lẽ sức mạnh của cậu là sự di chuyển của nước hay nói gọn là thủy lưu. Huy lại cảm thấy các mầm sống như sinh sôi nảy nở quanh cậu, cảm giác rất bình yên, cậu biết chỉ có một thứ có thể làm sự sống sinh sôi trong lòng nó- đó là đất. Quân lại thấy khác hẳn, cái gì thiêu đốt , bùng cháy, nóng rực như muốn đốt đi tất cả những gì mà nó đi qua có lẽ nó là lửa, nhưng cậu vẫn có cảm giác là lạ hình như rất khác- không phải lửa, vậy nó là gì chăng? Nó nóng rực nhưng tụ lại rồi nổ tung, nổ tung rồi tiếp tục tụ lại, cứ luân phiên như vậy không ngừng, nó như muốn làm cậu nổ tung. Từng giọt mồ hôi không ngừng vã ra trên trán, cậu muốn mở mắt nhưng lại không mở được, sức mạnh đó, nó kiềm hãm cậu không để cậu thoát ra….
1 phút….2 phút…..3 phút…..rồi 10 phút…….
_Mở mắt ra và cho em biết sức mạnh của mọi người là gì?- Anh không lạnh không nóng nói
_Của mình là nước- Lan nói sau khi bừng tỉnh
_Của mình là gió- Mai cười đến rạng rỡ
_Của anh là thủy lưu- Kiên cười cười
_Của anh là đất- Huy cười
Mọi người đợi một lúc lâu mà chẳng nghe Quân nói gì, quay sang thấy mắt Quân vẫn nhắm có lẽ lúc nãy mọi người quá vui mừng và mới mẽ trước sức mạnh mới mà không chú ý đến sự bất thường của Quân
_Quân….Quân….cậu sao vậy- Huy lay lay Quân nhưng cậu vẫn không mở mắt, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều
_Quân, tỉnh lại. Quân…. Quân…- Kiên cũng lay Quân nhưng không có hiệu quả
_Mọi người tránh ra- Anh nói rồi bước tới, bàn tay cô để trên đỉnh đầu Quân, những ngón tay thon dài khẽ lên xuống rất nhẹ, một luồng sáng mờ mờ từ tay Anh truyền vào người Quân. Rồi cô di chuyển bàn tay, nhẹ nhàng áp bàn tay nhỏ nhắn của mình lên cái trán ướt mồ hôi của Quân. Sắc mặt Quân từ từ tốt trở lại, mồ hôi không còn vã ra nữa nhưng cậu vẫn không mở mắt được
_”Mát dịu quá!Cảm giác này quen thuộc quá!”- đó là những suy nghĩ trong tiềm thức của Quân
_Quân, anh không ngủ nên hãy mở mắt ra, tỉnh lại đi, từ từ, từ từ mở mắt ra- Anh nói rất chậm, giọng nói nhẹ nhàng lại du dương
_”Giọng nói này, quen quá!”- Quân nghĩ trong tiềm thức, rồi từ từ mở mắt. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là gương mặt của người con gái cậu yêu, gương mặt không còn lạnh lùng nữa, tuy không biểu hiện gì trên gương mặt nhưng cậu nhìn ra được từ trong đáy mắt Anh có một tia lo lắng xoẹt qua rồi lại tĩnh lặng như trước, cô lo lắng cho cậu sao? Lòng thoáng cái nhảy nhót lên
_Không sao rồi, anh chỉ không kiểm soát được linh lực của mình thôi- Anh thu tay về, nhìn vào lòng bàn tay, đáy mắt xoẹt qua một tia khó hiểu không ai thấy được
_Cảm ơn em- cảm giác mát lạnh trên trán bỗng biến mất, đôi tay nhỏ nhắn rời đi làm cậu có cảm giác hụt hẫng, giọng nói có phần ão não
_Không có gì- Anh nói rồi đi đến một cái bàn gần đó, chống tay trái lên bàn làm điểm tựa, cô nhìn lòng bàn tay phải của mình, lúc nãy khi cô chạm vào trán Quân cô cảm giác được sức mạnh của Quân rất khác, nó nằm ngoài tầm hiểu biết của cô. Tuy không làm cô bị thương nhưng có rất nóng bỏng như muốn thiêu cháy cả tay cô. Nhưng điều làm cô ngạc nhiên là sức mạnh đó lại rất hòa hợp với sức mạnh của cô và chỉ cô mới có cảm giác khi chạm vào Quân còn Huy và Kiên lại không. Rốt cuộc sức mạnh của Quân là gì, không lẽ chỉ vì linh lực suy yếu nên cô mới có cảm giác khi chạm vào Quân sao? Điều này sao có thể? Vậy chuyện này cuối cùng là sao?Cô không thể hiểu….
_Anh, Anh…- Lan gọi khi thấy Anh ngẩn người
_Anh…cậu làm sao vậy- Mai lay lay tay Anh
_Hả? À…không có gì- Anh khôi phục lại tinh thần nhanh chóng rồi lấy 6 ngôi sao giấy trên bàn đưa cho mỗi người một ngôi sao giấy và tiếp tục công việc của mình
_Mọi người đặt ngôi sao này vào lòng bàn tay, tập trung tinh thần và suy nghĩ vào nó, dồn linh lực vào nó, mọi người nghĩ muốn nó bay lên và hóa thành một con bướm. Mọi người nhìn em làm mẫu một lần sao đó mọi người sẽ tự luyện tập. Mọi người phải tin là mình có thể tạo ra phép màu- Anh tuy nói vậy nhưng cô rất tự tin rằng mọi người là được vì họ là bạn của cô, là hộ pháp của cô, cô phải có lòng tin vào họ, với lại họ có sự giúp sức của đá hộ pháp mọi chuyện sẽ rất dễ dàng nhưng cô không nói ra điều đó vì cô không muốn mọi người ỷ lại vào đá hộ pháp, đá hộ pháp chỉ hỗ trợ mọi người chứ không tạo ra sức mạnh và niềm tin cho họ, đá hộ pháp chỉ là tính vật kết nối giữ pháp sư và hộ pháp,tuy nó sẽ dung nạp vào cơ thể họ nhưng nó chỉ mãi mãi là tính vật, nó giúp pháp sư và hộ pháp nhận ra nhau
Anh nói rồi nhìn vào ngôi sao trên tay, ngôi sao trên tay bay lên, xung quanh nó lung linh ánh sáng màu tím, tuy ở ngoài nắng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Rồi từ từ nó biến đổi và hóa thành một con bướm màu tím, xung quanh nó bao phủ bởi một ánh sáng lung linh, nó đậu trên tay Anh rồi bay đi
_Mọi người thử đi- Anh nhẹ nói, gương mặt vẫn không biểu cảm nhưng đôi mắt tím có một tia chờ đợi và tin tưởng
Mọi người rất tập trung, không gian bỗng trở nên im ắng lạ thường, cả một cơn gió thoảng qua, một chiếc lá nhẹ rơi cũng có thể nghe thấy…..
5 phút…..10 phút…..15 phút….rồi 30 phút, bỗng đôi mắt Anh hiện lên tia vui mừng, chỉ thấy cách Anh không xa năm con bướm, năm màu sắc lung linh tượng trưng cho năm sức mạnh vỗ cánh bay lên. Màu đỏ lung linh cháy bỏng tượng trưng cho lửa,màu nâu lung linh ấm áp tượng trưng cho đất, màu xanh sẫm lung linh mạnh mẽ tượng trưng cho thủy lưu, màu trắng nhiễm một chút xanh nhạt lung linh nhẹ nhàng tượng trưng cho gió, màu xanh nhạt lung linh mềm mại tượng trưng cho nước….
_A, mình làm được rồi- Lan reo lên, cái tính trẻ con vẫn không bỏ được, nhưng cũng phải thôi những điều này với mọi người là quá mới mẻ
_Mình cũng vậy nè- Mai cười tươi tắn
_Anh cũng làm tốt nè, em yêu có gì thưởng cho anh không, một cái hôn thắm thiết chẳng hạn?- Huy nhìn Mai trìu mến, cái mặt hết sức đáng yêu như đứa trẻ đòi quà ai nhìn cũng cảm thấy thương xót nhưng có một người là ngoại lệ vì đã có kháng thể
_Anh yêu, em tặng anh cái này nhé- Mai cười đến gian xảo, giơ nắm đấm lên
_Thôi anh không cần đâu- Huy cười xòa
_Hừ, xem anh sau này còn dám đùa giỡn kiểu đó không- Mai hừ lạnh, người gì mà không chững chạc gì hết, suốt ngày cứ long ba long bông chẳng ra làm sao
_Bây giờ em sẽ chỉ mọi người cách hội tụ sức mạnh. Trước tiên mọi người xòe tay ra, điều kiển linh lực của mình chuyển động trong cơ thể và cuối cùng là dồn hết vào lòng bàn tay- Anh nói rồi tự xòe tay ra, mọi người thấy vậy cũng làm theo, không lâu sau , lòng bàn tay mỗi người đã có một quả cầu nhỏ bằng quả cam. Không đợi mọi người phải hỏi, anh tiếp tục nói:
_Mọi người hãy dùng suy nghĩ của mình để điều khiển quả cầu theo ý mình, đó là sức mạnh của mọi người mọi người muốn làm thế nào cũng được, có thể cho nó xoay chuyển, cho nó bay lên, cho nó bắn vào một cái cây, cho nó hóa thành vũ khí, làm cho nó nổ tung hoặc thu nó về chẳng hạn. Mọi người nên nhớ sức mạnh là không cố định và không hạn định nó sẽ thay đổi chỉ cần ta có niềm tin và đủ ý chí ta sẽ làm được những điều thực sự phi thường- Anh không mặn không nhạt nói, nhưng ánh mắt lại vọng về xa xăm cô nhớ những điều này là bà ngoại của cô đã dạy cho cô khi còn rất nhỏ nhưng giờ bà đã đi thật xa rồi, không biết ở một nơi nào đó bà có nhìn thấy cô không, có thấy cô đang dùng những điều bà dạy mà tận tình dạy lại cho bạn của cô không….
Mọi người chăm chú nghe và mỗi người một suy nghĩ điều khiển quả cầu của mình, Lan bắn nó vào một cành cây và lập tức cành cây đó gãy xuống trên cành cây vẫn còn vương một ít nước long lanh. Mai lại chọn bắn nó vào những bông hoa gần đó, những cánh hoa rời khỏi đài ( đài hoa) và bay theo gió về nơi nào đó. Huy thì làm cho nó bay lên rồi nổ tung, nơi những mảnh vụn của quả cầu rơi xuống cây cối như xanh tốt hơn. Quân và Kiên lại chọn cách nhẹ nhàng hơn, lặng lẽ thu quả cầu về và nhìn mọi người đùa nghịch với những quả cầu. Ánh mắt Quân lại không tự chủ được mà nhìn về một phía, nơi đó có một cô gái đang đứng, ánh mắt cô gái không nhìn cậu mà nhìn tụi bạn đang náo loạn, ánh mắt đó có nồng đậm ý cười, khóe miệng cô khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, dưới ánh nắng chiều cô như không còn lạnh lùng nữa. Trái tim Quân không tự chủ cảm thấy ấm áp, có một cảm giác khác lạ- cảm giác đó mang tên hạnh phúc ngọt ngào, nếu thời gian có thể ngừng lại thì hay quá, để cậu được ngắm Anh như thế cậu đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cảm giác có ánh mắt nhìn mình, Anh quay lại thì ánh mắt dịu dàng kia lại nhanh chóng nhìn đi hướng khác, cô khẽ cười ánh mắt lóe qua tia vui vẻ và ấm áp, cười không biết vì khung cảnh vui vẻ hay vì một ai đó, ánh mắt ấm áp không biết vì ánh nắng chiều hay đơn giản vì một cái nhìn của ai kia. Quân nhìn đi hướng khác nên không thể nhìn thấy vẻ mặt của Anh, khi cậu quay lại thì Anh đã chuyển tầm mắt như cũ nhìn về phía mọi người và cậu cứ nhìn cô như thế, Anh cũng không quay lại một lần nào nữa, một chàng trai ánh mắt đầy yêu thương nhìn một cô gái có vẻ lạnh nhạt nhưng ánh mắt cũng chất chứa ý cười và một ngày cứ thế trôi qua dưới ánh nắng chiều, dưới hoàng hôn xinh đẹp và dưới sự ngọt ngào ẩn giấu đâu đó trong những con người ở nơi đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.