Nàng Công Chúa Thất Lạc (Nữ Hoàng Của Băng New Version)
Chương 21: 24 tiếng
Lee na
08/08/2014
Vừa bước vào cổng bọn hắn đã trông thấy một hàng dài bác sĩ rồi. Đám người này nhận được thông báo từ Ren nên tức tốc chuẩn bị mọi thứ rồi đợi sẵn ở đây. Hắn đặt nó lên giường rồi nhanh chóng đẩy nó vào trong. Ngay cả viện trưởng cũng phải tham gia phẫu thuật cho nó.
- Phải cứu cho bằng được cô ấy_Hắn quát lên
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ_Viện trưởng e dè nói. Nhìn tình trạng của nó hiện giờ, ông không thể nói trước được gì. Hắn nghe đáp án không mong muốn liền bay đến mà tóm cổ áo ông viện trưởng
- Không phải cố gắng hết sức mà là phải cứu cho bằng được. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện này chuẩn bị đóng cửa đi và những kẻ bước vào trong đó cũng chịu chung số phận với cô ấy
- Vâng…Vâng_Ông viện trưởng toát mồ hôi lạnh rồi bỏ vào trong. Ông đã sống đến độ tuổi 60 rồi mà còn bị một đứa nhóc 17 tuổi túm cổ mà quát như thế! Thật là mất thể diện mà. Nhưng biết làm sao được, thế lực của hắn quá lớn mà.
Hắn ngồi phịch xuống và chờ đợi trong nỗi lo âu thấp thỏm. Mắt hắn cứ dán vào cánh cửa phòng cấp cứu. Không ai không lo lắng cho nó. Không gian trở nên u ám và lạnh lẽo vô cùng. Nửa tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Hắn liền bật người dậy. Hắn cứ tưởng ca cấp cứu đã kết thúc nhưng không phải. Người chạy ra là một cô y tá, trông cô ta rất hốt hoảng. Cô ta chạy đến chỗ bọn hắn
- Cho hỏi ở đây ai có máu AB. Bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu này
- Tôi là nhóm máu AB_Bun vội vàng lên tiếng. Bây giờ anh càng chắc chắn hơn nó chính là em gái mình.
- Anh đi theo tôi để xét nghiệm. Cô ấy đang thiếu máu trầm trọng_Bun gật đầu rồi chạy theo cô y tá. Máu của Bun không có vấn đề gì nên được phép truyền cho nó. Một lượng máu lớn đã được lấy đi. Sau khi truyền máu, Bun lại trở về phòng đợi. Vì một lần mất đi khá nhiều máu nên mặt Bun bây giờ tái mét, đầu thì ong ong lên. Anh tựa người vào tường và chờ kết quả phẫu thuật của nó. 6 tiếng đã trôi qua mà cánh cửa vẫn chưa mở ra một lần nào nữa. Nỗi lo lắng trong lòng mỗi người càng dâng cao hơn. “tin” Cửa mở và ông viện trưởng mệt mỏi đi ra. Vừa trông thấy mặt bọn hắn thì ông liền cúi gằm mặt xuống đất. Nhìn cái thái độ đó của ông, hắn không dám mở miệng hỏi. Hắn sợ nghe thấy đáp án không mong muốn. Cả bọn lập tức vây quanh ông viện trưởng riêng hắn vẫn ngồi đó và lắng nghe
- Chị ấy sao rồi ạ?_Yul cất tiếng hỏi. Ông viện trưởng nhìn từng người rồi lắc đầu
- Không khả quan lắm! Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể rồi
- Ý ông là sao?_Bun vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi
- Vì đầu cô bé bị chấn thương nặng nên lâm vào tình trạng hôn mê. Nếu trong vòng 24 tiếng mà cô bé không tỉnh lại thì…thì cô bé sẽ ra đi vĩnh viễn. Mọi chuyện bây giờ chỉ còn biết tùy thuộc vào ý chí của cô bé thôi_Ông viện trưởng nói rồi bỏ đi. Cứ đứng đó không biết sẽ có tai họa gì giáng xuống đầu ông nữa đâu
- 24 tiếng? Hyo nhất định sẽ tỉnh lại_Sin nói. Nhỏ rất tin vào nó, nó sẽ không bỏ nhỏ mà đi nữa đâu (Mấy người này đã được hắn tường trình rõ ràng về vụ con nhỏ giả mạo kia rồi nên họ không còn lầm tưởng con nhỏ đó là Bi nữa đâu)
Từ trong phòng cấp cứu nó được đẩy ra. Khuôn mặt nó bây giờ không còn giọt máu. Khắp người đều bị băng trắng quấn lấy. Nhất là đầu của nó, băng quấn đến mấy lớp. Nhìn nó bây giờ thật giống xác ướp ai cập làm sao! Bọn hắn theo nó đến phòng Vip. Nó được hắn đặt lên giường một cách nhẹ nhàng
- Hyo, cậu nhất định phải tỉnh lại. Đừng phụ sự lo lắng của tớ và mọi người nhé!_Hắn nói với nó. Cũng chả biết nó có nghe thấy không nữa. Rồi hắn quay sang nói với mấy người kia_Mọi người về đi, đông người chật chội và ngột ngạt lắm.
- Nhưng Hyo…
- Mọi người về đi. Nếu cô ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho mọi người biết
- Ừm. Vậy em tớ giao lại cho cậu. Tớ cũng phải về tường trình lại vụ việc cho ba mẹ đây!_Bun nở một nụ cười gượng gạo rồi bước đi. Bọn người kia ngắm nhìn nó hồi lâu rồi cũng nối gót theo Bun. Bây giờ trong phòng chỉ còn nó và hắn thôi. Lần đầu tiên sau 7 năm gặp lại, hai người mới có không gian riêng tư như thế này. Nhưng riêng tư như thế thì có ích gì. Bây giờ nó cứ như tảng đá, nói không được, cười không được. Nó có nghe được những lời hắn nói không? Hắn thao thao bất tuyệt để làm gì? Như thế chẳng khác nào đang tự kỉ. Vậy thì ngồi im lặng ngắm nhìn nó không tốt hơn sao? Hắn nắm lấy đôi bàn tay nó. Nó bây giờ đang đeo ống thở Oxi. Nó không thể tự thở, như vậy cũng đủ biết tình trạng của nó nặng đến mức nào. Rốt cuộc nó có qua khỏi không? Nó sẽ tỉnh lại hay sẽ bỏ bọn hắn ra đi mãi mãi
- Phải cứu cho bằng được cô ấy_Hắn quát lên
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức ạ_Viện trưởng e dè nói. Nhìn tình trạng của nó hiện giờ, ông không thể nói trước được gì. Hắn nghe đáp án không mong muốn liền bay đến mà tóm cổ áo ông viện trưởng
- Không phải cố gắng hết sức mà là phải cứu cho bằng được. Nếu cô ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện này chuẩn bị đóng cửa đi và những kẻ bước vào trong đó cũng chịu chung số phận với cô ấy
- Vâng…Vâng_Ông viện trưởng toát mồ hôi lạnh rồi bỏ vào trong. Ông đã sống đến độ tuổi 60 rồi mà còn bị một đứa nhóc 17 tuổi túm cổ mà quát như thế! Thật là mất thể diện mà. Nhưng biết làm sao được, thế lực của hắn quá lớn mà.
Hắn ngồi phịch xuống và chờ đợi trong nỗi lo âu thấp thỏm. Mắt hắn cứ dán vào cánh cửa phòng cấp cứu. Không ai không lo lắng cho nó. Không gian trở nên u ám và lạnh lẽo vô cùng. Nửa tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Hắn liền bật người dậy. Hắn cứ tưởng ca cấp cứu đã kết thúc nhưng không phải. Người chạy ra là một cô y tá, trông cô ta rất hốt hoảng. Cô ta chạy đến chỗ bọn hắn
- Cho hỏi ở đây ai có máu AB. Bệnh viện chúng tôi đã hết loại máu này
- Tôi là nhóm máu AB_Bun vội vàng lên tiếng. Bây giờ anh càng chắc chắn hơn nó chính là em gái mình.
- Anh đi theo tôi để xét nghiệm. Cô ấy đang thiếu máu trầm trọng_Bun gật đầu rồi chạy theo cô y tá. Máu của Bun không có vấn đề gì nên được phép truyền cho nó. Một lượng máu lớn đã được lấy đi. Sau khi truyền máu, Bun lại trở về phòng đợi. Vì một lần mất đi khá nhiều máu nên mặt Bun bây giờ tái mét, đầu thì ong ong lên. Anh tựa người vào tường và chờ kết quả phẫu thuật của nó. 6 tiếng đã trôi qua mà cánh cửa vẫn chưa mở ra một lần nào nữa. Nỗi lo lắng trong lòng mỗi người càng dâng cao hơn. “tin” Cửa mở và ông viện trưởng mệt mỏi đi ra. Vừa trông thấy mặt bọn hắn thì ông liền cúi gằm mặt xuống đất. Nhìn cái thái độ đó của ông, hắn không dám mở miệng hỏi. Hắn sợ nghe thấy đáp án không mong muốn. Cả bọn lập tức vây quanh ông viện trưởng riêng hắn vẫn ngồi đó và lắng nghe
- Chị ấy sao rồi ạ?_Yul cất tiếng hỏi. Ông viện trưởng nhìn từng người rồi lắc đầu
- Không khả quan lắm! Chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể rồi
- Ý ông là sao?_Bun vẫn cố giữ bình tĩnh, hỏi
- Vì đầu cô bé bị chấn thương nặng nên lâm vào tình trạng hôn mê. Nếu trong vòng 24 tiếng mà cô bé không tỉnh lại thì…thì cô bé sẽ ra đi vĩnh viễn. Mọi chuyện bây giờ chỉ còn biết tùy thuộc vào ý chí của cô bé thôi_Ông viện trưởng nói rồi bỏ đi. Cứ đứng đó không biết sẽ có tai họa gì giáng xuống đầu ông nữa đâu
- 24 tiếng? Hyo nhất định sẽ tỉnh lại_Sin nói. Nhỏ rất tin vào nó, nó sẽ không bỏ nhỏ mà đi nữa đâu (Mấy người này đã được hắn tường trình rõ ràng về vụ con nhỏ giả mạo kia rồi nên họ không còn lầm tưởng con nhỏ đó là Bi nữa đâu)
Từ trong phòng cấp cứu nó được đẩy ra. Khuôn mặt nó bây giờ không còn giọt máu. Khắp người đều bị băng trắng quấn lấy. Nhất là đầu của nó, băng quấn đến mấy lớp. Nhìn nó bây giờ thật giống xác ướp ai cập làm sao! Bọn hắn theo nó đến phòng Vip. Nó được hắn đặt lên giường một cách nhẹ nhàng
- Hyo, cậu nhất định phải tỉnh lại. Đừng phụ sự lo lắng của tớ và mọi người nhé!_Hắn nói với nó. Cũng chả biết nó có nghe thấy không nữa. Rồi hắn quay sang nói với mấy người kia_Mọi người về đi, đông người chật chội và ngột ngạt lắm.
- Nhưng Hyo…
- Mọi người về đi. Nếu cô ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho mọi người biết
- Ừm. Vậy em tớ giao lại cho cậu. Tớ cũng phải về tường trình lại vụ việc cho ba mẹ đây!_Bun nở một nụ cười gượng gạo rồi bước đi. Bọn người kia ngắm nhìn nó hồi lâu rồi cũng nối gót theo Bun. Bây giờ trong phòng chỉ còn nó và hắn thôi. Lần đầu tiên sau 7 năm gặp lại, hai người mới có không gian riêng tư như thế này. Nhưng riêng tư như thế thì có ích gì. Bây giờ nó cứ như tảng đá, nói không được, cười không được. Nó có nghe được những lời hắn nói không? Hắn thao thao bất tuyệt để làm gì? Như thế chẳng khác nào đang tự kỉ. Vậy thì ngồi im lặng ngắm nhìn nó không tốt hơn sao? Hắn nắm lấy đôi bàn tay nó. Nó bây giờ đang đeo ống thở Oxi. Nó không thể tự thở, như vậy cũng đủ biết tình trạng của nó nặng đến mức nào. Rốt cuộc nó có qua khỏi không? Nó sẽ tỉnh lại hay sẽ bỏ bọn hắn ra đi mãi mãi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.