Chương 6: Đàn anh hoàn hảo
NganDo456
30/11/2016
Thần Cupid thì đang đi la cà, cô thì đang mơ mộng lum la, người ta thì đang lao đến đỡ
banh. Thần Cupid bắn mũi tên cái đùng cô nghe hai tai lùng bùng, nghi là trúng tiếng sét ái tình, mà thiệt trúng tùm lum. 1
Hoá ra Hoài Thương đây cũng có ngày này, ngày này ư?
Tối về nhà, cũng không sao quên được bóng dáng ấy, hình ảnh ấy, giây phút ấy,...
Quả thật, trái tim nói điều nó muốn. Chẳng có một quy tắc cụ thể. Khi bạn gặp một người nào đó và bỗng dưng bạn thích họ, chỉ thế thôi. 2
Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, đại tỷ tìm đến sân thể dục, lấy cớ gặp lại người ta để cảm ơn về chuyện hôm trước, nhưng thật ra là để hỏi thăm tên, hỏi thăm lớp người ta, nếu được thì trao đổi luôn cả số điện thoại nữa.
Nham hiểm là thế, nhưng trong một đám con trai đang say sưa đá banh kia, không nhìn thấy bóng dáng cô muốn tìm. Đâu mất rồi? Hôm nay không đi học sao? Hay là đi chơi chỗ khác rồi nhỉ?
-"Hello nữ sinh mạnh nhất trường."
-"Muốn chơi đá banh với tụi này không?"
Hai thằng choai choai lớp bên cạnh đi đến rủ rê.
-"Tớ không chơi đâu."
Cô quăng tụi nó ra khỏi tầm mắt, tiếp tục tìm tìm kiếm kiếm.
-"Chơi đi tỷ, vui lắm."
-"Lâu rồi không được so tài với tỷ, chơi nha."
Đã bảo không chơi mà cứ rủ rê miết, còn chắn hết tầm nhìn của cô nữa, bực bội dễ sợ. Tiện thể ngứa tay ngứa chân, cô tung chưởng như chớp, làm tụi nó bất ngờ chả kịp né tránh, đau điếng người.
-"Nhìn tỷ không có điểm nào giống con gái hết!"
-"Một chút cũng không! Sao tỷ không đi làm con trai đi!"
Ối dồi ôi, hùng hồn chưa? Mạnh miệng chưa? Thấy ta đây hiền quá rồi làm tới hả? Tức điên mà, thề không xử đẹp tụi nó nữa thì tên cô không phải là Nguyễn Hoài Thương.
-"Đậu xanh rau muống..."
-"Nhìn cô ấy giống con gái mà?"
Hả?
-"Tóc bím, dáng xinh, đôi chân thon dài, còn đọc truyện tranh dành cho thiếu nữ. Một cô nàng dịu dàng và ngọt ngào như vậy, không giống con gái ở điểm nào?"
Hai thằng kia nghe xong thì sốc lắm, định kịch liệt phản đối thì tụi bạn tới kêu, nên đi luôn, may ơi là may.
-"Họ kỳ thật, dám nói em như thế."
Thật ra tụi nó nói đúng hết ý, nhưng ngu gì làm mất hình tượng trước người thương. Nên đành phải diễn, phải dịu dàng như con mèo bông, dịu dàng như con mèo bông.
-"Tụi nó hay trêu ghẹo người khác lắm, em cũng không để ý đâu, anh đừng lo nha."
Người ấy gật đầu, rồi tiếng trống trường vang lên.
-"Hẹn gặp lại em."
Mèn đét ơi, lại định bỏ đi nữa sao? Không được, hoàn toàn không được!
Chẳng thèm ngại ngùng gì nữa, cô nghiêng người nắm lấy cánh tay anh, sau một hồi nín thở, mới dám mở miệng.
-"Anh có thể cho em biết tên không?"
Á, chết mất, chỉ là hỏi tên lẫn chạm tay thôi mà, tự dưng tai đỏ má hồng, tim thì đập nhanh tưởng nghẻo tới nơi rồi ý.
-"Anh là Nguyễn Thế Lâm, học lớp 11A."
Hóa ra là Thế Lâm, nghe hay quá, rất mạnh mẽ. Cô cũng nên giới thiệu bản thân mình chứ nhỉ.
-"Còn em là..."
-"Nguyễn Hoài Thương, lớp 10F."
-"Làm...làm sao anh biết?"
Ặc, có khi nào ảnh đã biết danh tiếng lẫy lừng của cô không? Đối với người khác thì đây là một điều đáng tự hào, nhưng đối với anh thì thật sự cô không muốn cho anh biết chút nào.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh phì cười.
-"Trên bảng tên của em, có đầy đủ."
Ờ ha, bảng tên chần dần một đống kìa, hồi hộp quá nên chẳng còn nhớ được gì hết.
Rồi cô chào anh, hẹn gặp lại anh sau, bởi cũng đã biết được những thứ mình muốn biết rồi, vui quá xá là vui. Cô tung tăng, tung tăng chạy đến tủ đồ, đang tìm tòi lấy sách thì có một tờ giấy rớt ra.
"Tôi muốn thách đấu với cô, hẹn gặp ở công viên lúc chín giờ. Vũ Minh Tuấn."
Cô nàng xé tờ giấy cái xoạt, lại tung tăng chạy đi.
-"A! Khả Ngân ơi! Tớ có chuyện muốn hỏi!"
Giờ ra về, tại một bụi cây trong trường, có hai con chuột nhắt rình rình trộm trộm. Nhỏ kể cô nghe, tất cả thông tin về anh.
-"Học sinh năm hai, hai năm liền học ở lớp chọn, Nguyễn Thế Lâm. Thành tích học tập hàng top, học sinh xuất sắc, hạnh kiểm tốt, ngôi sao thể thao, tính tình ấm áp, là thành viên trong hội học sinh. Một mẫu người đáng tin cậy, không có điểm yếu. Về cơ bản, đối với bọn con gái thì anh ta cực kỳ nổi bật." 1
-"Cậu biết nhiều thật đấy Khả Ngân, tuyệt thật..."
Mắt Hoài Thương tràn ngập ngôi sao lung linh.
-"Đương nhiên, tớ thuộc hội con gái bà tám trong trường, có chuyện gì mà tớ không biết."
Nhưng mà, nếu tìm hiểu tường tận như thế thì...
-"Ách, đừng nói là cậu để ý đến anh ấy nha?"
-"Không đời nào, có quá nhiều người nhặng xị bên cạnh anh ta, và dù sao anh ta cũng không phải là mẫu người của tớ."
Phù, an toàn rồi.
-"Nhưng mà này, với danh hiệu nữ sinh mạnh nhất trường Hùng Vương, thủ lĩnh đám học sinh năm nhất như cậu..."
-"Huh?"
-"Thì có hơi rắc rối nếu tiếp xúc với một người hoàn hảo như anh ta không? Sự khác biệt giống như giữa ruồi muỗi với con người vậy!"
Trần Khả Ngân đầu độc, đầu độc.
-"Vì là bạn nên tớ sẽ cho cậu lời khuyên, cậu không nghĩ rằng anh ta nằm ngoài tầm với của cậu sao? Tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là ngồi đó và mơ ước anh ta là bạn trai của cậu thôi."
-"Cảm ơn lời khuyên của cậu, tớ sẽ cố gắng hết sức mình, sẽ ổn thôi!"
Tay cô làm thành nắm đấm, tràn đầy quyết tâm.
-"Khả Ngân ngưỡng mộ cậu, Hoài Thương. Cậu nhanh chóng quyết định và hoàn toàn bơ đi những gì tớ khuyên bảo."
Nhỏ gãi đầu.
-"Có thể nói Thế Lâm là phiên bản ngược lại của Tiểu Bảo ý. Uầy, tớ mong cậu ta sẽ được như anh ấy, dù chỉ một chút thôi cũng được."
-"Thiên Bảo cũng có điểm thu hút riêng mà..."
Nhỏ bĩu môi, lí nhí phủ định.
Cơ mà, muốn chinh phục anh ấy, cô cũng phải tập chăm chút ngoại hình thôi.
-"Dù sao thì, tớ muốn duỗi lông mi!"
-"Duỗi lông mi?"
-"Tớ muốn được giống như Lady Gaga!"
Cô giơ hai tay lên.
-"Cậu đang rủ tớ đi cùng đúng không?"
-"Đúng vậy, đi thôi!"
Bàn chuyện con gái với nhau, thật tuyệt!
Chín giờ tối, tại công viên, khung cảnh yên ắng đến kỳ lạ, lâu lâu nghe tiếng của những con quạ kêu quác quác, còn có thêm những tiếng gió thổi vi vu, vi vu nữa.
-"Nguyễn Hoài Thương, tôi sẽ giết cô."
Ngày hôm sau, người mà Minh Tuấn sẽ giết, đang đánh mascara!
-"Cậu xong chưa vậy? Tới lượt tớ."
-"Rồi, bây giờ kế hoạch tuyệt vời của tớ sẽ được tiến hành. Tớ sẽ đi lang thang ở lớp anh ấy."
-"Phải gọi là kế hoạch mặt dày mới đúng."
Rầm!
Cánh cửa lớp mở toang, hắn hầm hực bước vào, lôi xềnh xệch Hoài Thương đi ra ngoài.
-"Hôm qua cô đã cho tôi leo cây đấy! Đừng có mà bơ tôi nữa!"
-"Hôm qua tôi và Khả Ngân đã đi mua một lọ mascara rất đẹp. Nhìn này, lông mi của tôi đã dài và dày hơn, cậu có nghĩ tôi giống Lady Gaga không?"
Cô chớp chớp mắt, khiến Minh Tuấn ngứa hết cả người, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
-"Nhìn mặt tôi có giống quan tâm không?"
-"Có."
Cái con nhỏ này thiệt tình.
-"Tôi đã tìm hiểu về cô, hóa ra cô là một con nhỏ đầu gấu có tiếng trong trường này, cả những khu gần đây nữa. Ôi trời, thật nực cười khi một đứa con gái như cô lại có thể dữ dội đến vậy!"
Miệng hắn ta như cái bô, mọi người đều nhìn cô chằm chằm kìa.
-"Câm ngay, cậu nói to quá rồi đó!"
-"Nguyễn Hoài Thương, thách đấu với nhau đi! Xem ai sẽ là người mạnh hơn!"
-"Cách nghĩ của cậu thật vớ vẩn!"
Phải kiếm chuyện chọc cho nhỏ này tức điên lên mới được.
-"Chắc chắn bởi vì tính khí hung dữ của cô, cho nên mấy thằng con trai quen cô đều sợ hãi bỏ chạy qua ngày hôm sau!"
Nhịn hết nổi rồi, cái tên tóc vàng chết tiệt này là cái quái gì mà dám nói như thế chứ? Lòng tự trọng của cô bị xúc phạm đấy.
Hoài Thương nắm áo Minh Tuấn, cho hắn ăn đấm liên tiếp.
Cô cứ đánh mà không để ý đến xung quanh, cho đến khi nghe thấy nhiều tiếng xì xào, bèn ngước lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc, cô mới đờ người.
-"Đánh nhau à? Họ hổ báo và lưu manh quá, thật đáng sợ phải không Thế Lâm?"
Anh Lâm...tại sao lại ở đây? Lại ở trong cái tình huống này.
-"Đứa con gái thì càng mạnh hơn, nghe nói là đại tỷ gì đó, không thể tin được nhỉ?"
-"Nhìn mà phát sợ! Tránh xa ra thì hơn!"
Anh ấy đang nhìn cô, một cách ngạc nhiên, một cách sửng sốt.
Cô biết ngay mà, anh ấy sẽ nghĩ cô là một đứa con gái lưu manh, luôn tham gia vào các trận ẩu đả ở trường, không một chút dịu dàng, còn giả tạo, còn hai mặt.
Ai lại có thể thích loại con gái như cô chứ? Chắc chắn anh đang kinh sợ cô lắm. Đúng như lời Khả Ngân nói, cô và anh, quả thật rất khác nhau, không cùng chung một tầng lớp.
Nhưng xin đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó nữa, nhục nhã lắm. Thật sự muốn khóc, muốn rời khỏi đây...
-"Vậy sao?"
Nguyễn Thế Lâm mỉm cười.
-"Tôi lại thích kiểu con gái như vậy đấy, rất mạnh mẽ, rất cá tính." 2
-"Vĩnh biệt thế giới đi!"
Minh Tuấn bật dậy, bị cô đá cho một cú cao ơi là cao ngay thẳng mặt, ngã tại chỗ luôn.
-"Qoa! Tuyệt quá!"
-"Đánh hay lắm!"
Xung quanh là một đám học sinh tò mò, bu lại như kiến, những tiếng vỗ tay và reo hò phấn khích vang lên.
Nhưng giờ đây trong mắt cô chỉ để ý có một người, người ấy đứng đó, giơ ngón tay cái lên. Và, khoé môi khẽ cong, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười không có sự chê bai, một nụ cười khích lệ.
Chưa bao giờ cô cảm thấy vui sướng, hạnh phúc như vậy. Chắc chắn, cuộc sống của cô sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, bởi vì cô đã tìm được người mình yêu!
Mặt khác, Thiên Bảo đang ngồi chồm hổm trước cái thân hình đang nằm chèo queo dưới đất của Minh Tuấn.
-"Lại gãy nữa rồi hả?" 1
-"..."
-"Mũi của cậu ý."
Hoá ra Hoài Thương đây cũng có ngày này, ngày này ư?
Tối về nhà, cũng không sao quên được bóng dáng ấy, hình ảnh ấy, giây phút ấy,...
Quả thật, trái tim nói điều nó muốn. Chẳng có một quy tắc cụ thể. Khi bạn gặp một người nào đó và bỗng dưng bạn thích họ, chỉ thế thôi. 2
Ngày hôm sau vào giờ ra chơi, đại tỷ tìm đến sân thể dục, lấy cớ gặp lại người ta để cảm ơn về chuyện hôm trước, nhưng thật ra là để hỏi thăm tên, hỏi thăm lớp người ta, nếu được thì trao đổi luôn cả số điện thoại nữa.
Nham hiểm là thế, nhưng trong một đám con trai đang say sưa đá banh kia, không nhìn thấy bóng dáng cô muốn tìm. Đâu mất rồi? Hôm nay không đi học sao? Hay là đi chơi chỗ khác rồi nhỉ?
-"Hello nữ sinh mạnh nhất trường."
-"Muốn chơi đá banh với tụi này không?"
Hai thằng choai choai lớp bên cạnh đi đến rủ rê.
-"Tớ không chơi đâu."
Cô quăng tụi nó ra khỏi tầm mắt, tiếp tục tìm tìm kiếm kiếm.
-"Chơi đi tỷ, vui lắm."
-"Lâu rồi không được so tài với tỷ, chơi nha."
Đã bảo không chơi mà cứ rủ rê miết, còn chắn hết tầm nhìn của cô nữa, bực bội dễ sợ. Tiện thể ngứa tay ngứa chân, cô tung chưởng như chớp, làm tụi nó bất ngờ chả kịp né tránh, đau điếng người.
-"Nhìn tỷ không có điểm nào giống con gái hết!"
-"Một chút cũng không! Sao tỷ không đi làm con trai đi!"
Ối dồi ôi, hùng hồn chưa? Mạnh miệng chưa? Thấy ta đây hiền quá rồi làm tới hả? Tức điên mà, thề không xử đẹp tụi nó nữa thì tên cô không phải là Nguyễn Hoài Thương.
-"Đậu xanh rau muống..."
-"Nhìn cô ấy giống con gái mà?"
Hả?
-"Tóc bím, dáng xinh, đôi chân thon dài, còn đọc truyện tranh dành cho thiếu nữ. Một cô nàng dịu dàng và ngọt ngào như vậy, không giống con gái ở điểm nào?"
Hai thằng kia nghe xong thì sốc lắm, định kịch liệt phản đối thì tụi bạn tới kêu, nên đi luôn, may ơi là may.
-"Họ kỳ thật, dám nói em như thế."
Thật ra tụi nó nói đúng hết ý, nhưng ngu gì làm mất hình tượng trước người thương. Nên đành phải diễn, phải dịu dàng như con mèo bông, dịu dàng như con mèo bông.
-"Tụi nó hay trêu ghẹo người khác lắm, em cũng không để ý đâu, anh đừng lo nha."
Người ấy gật đầu, rồi tiếng trống trường vang lên.
-"Hẹn gặp lại em."
Mèn đét ơi, lại định bỏ đi nữa sao? Không được, hoàn toàn không được!
Chẳng thèm ngại ngùng gì nữa, cô nghiêng người nắm lấy cánh tay anh, sau một hồi nín thở, mới dám mở miệng.
-"Anh có thể cho em biết tên không?"
Á, chết mất, chỉ là hỏi tên lẫn chạm tay thôi mà, tự dưng tai đỏ má hồng, tim thì đập nhanh tưởng nghẻo tới nơi rồi ý.
-"Anh là Nguyễn Thế Lâm, học lớp 11A."
Hóa ra là Thế Lâm, nghe hay quá, rất mạnh mẽ. Cô cũng nên giới thiệu bản thân mình chứ nhỉ.
-"Còn em là..."
-"Nguyễn Hoài Thương, lớp 10F."
-"Làm...làm sao anh biết?"
Ặc, có khi nào ảnh đã biết danh tiếng lẫy lừng của cô không? Đối với người khác thì đây là một điều đáng tự hào, nhưng đối với anh thì thật sự cô không muốn cho anh biết chút nào.
Trước sự ngạc nhiên của cô, anh phì cười.
-"Trên bảng tên của em, có đầy đủ."
Ờ ha, bảng tên chần dần một đống kìa, hồi hộp quá nên chẳng còn nhớ được gì hết.
Rồi cô chào anh, hẹn gặp lại anh sau, bởi cũng đã biết được những thứ mình muốn biết rồi, vui quá xá là vui. Cô tung tăng, tung tăng chạy đến tủ đồ, đang tìm tòi lấy sách thì có một tờ giấy rớt ra.
"Tôi muốn thách đấu với cô, hẹn gặp ở công viên lúc chín giờ. Vũ Minh Tuấn."
Cô nàng xé tờ giấy cái xoạt, lại tung tăng chạy đi.
-"A! Khả Ngân ơi! Tớ có chuyện muốn hỏi!"
Giờ ra về, tại một bụi cây trong trường, có hai con chuột nhắt rình rình trộm trộm. Nhỏ kể cô nghe, tất cả thông tin về anh.
-"Học sinh năm hai, hai năm liền học ở lớp chọn, Nguyễn Thế Lâm. Thành tích học tập hàng top, học sinh xuất sắc, hạnh kiểm tốt, ngôi sao thể thao, tính tình ấm áp, là thành viên trong hội học sinh. Một mẫu người đáng tin cậy, không có điểm yếu. Về cơ bản, đối với bọn con gái thì anh ta cực kỳ nổi bật." 1
-"Cậu biết nhiều thật đấy Khả Ngân, tuyệt thật..."
Mắt Hoài Thương tràn ngập ngôi sao lung linh.
-"Đương nhiên, tớ thuộc hội con gái bà tám trong trường, có chuyện gì mà tớ không biết."
Nhưng mà, nếu tìm hiểu tường tận như thế thì...
-"Ách, đừng nói là cậu để ý đến anh ấy nha?"
-"Không đời nào, có quá nhiều người nhặng xị bên cạnh anh ta, và dù sao anh ta cũng không phải là mẫu người của tớ."
Phù, an toàn rồi.
-"Nhưng mà này, với danh hiệu nữ sinh mạnh nhất trường Hùng Vương, thủ lĩnh đám học sinh năm nhất như cậu..."
-"Huh?"
-"Thì có hơi rắc rối nếu tiếp xúc với một người hoàn hảo như anh ta không? Sự khác biệt giống như giữa ruồi muỗi với con người vậy!"
Trần Khả Ngân đầu độc, đầu độc.
-"Vì là bạn nên tớ sẽ cho cậu lời khuyên, cậu không nghĩ rằng anh ta nằm ngoài tầm với của cậu sao? Tất cả những gì cậu có thể làm chỉ là ngồi đó và mơ ước anh ta là bạn trai của cậu thôi."
-"Cảm ơn lời khuyên của cậu, tớ sẽ cố gắng hết sức mình, sẽ ổn thôi!"
Tay cô làm thành nắm đấm, tràn đầy quyết tâm.
-"Khả Ngân ngưỡng mộ cậu, Hoài Thương. Cậu nhanh chóng quyết định và hoàn toàn bơ đi những gì tớ khuyên bảo."
Nhỏ gãi đầu.
-"Có thể nói Thế Lâm là phiên bản ngược lại của Tiểu Bảo ý. Uầy, tớ mong cậu ta sẽ được như anh ấy, dù chỉ một chút thôi cũng được."
-"Thiên Bảo cũng có điểm thu hút riêng mà..."
Nhỏ bĩu môi, lí nhí phủ định.
Cơ mà, muốn chinh phục anh ấy, cô cũng phải tập chăm chút ngoại hình thôi.
-"Dù sao thì, tớ muốn duỗi lông mi!"
-"Duỗi lông mi?"
-"Tớ muốn được giống như Lady Gaga!"
Cô giơ hai tay lên.
-"Cậu đang rủ tớ đi cùng đúng không?"
-"Đúng vậy, đi thôi!"
Bàn chuyện con gái với nhau, thật tuyệt!
Chín giờ tối, tại công viên, khung cảnh yên ắng đến kỳ lạ, lâu lâu nghe tiếng của những con quạ kêu quác quác, còn có thêm những tiếng gió thổi vi vu, vi vu nữa.
-"Nguyễn Hoài Thương, tôi sẽ giết cô."
Ngày hôm sau, người mà Minh Tuấn sẽ giết, đang đánh mascara!
-"Cậu xong chưa vậy? Tới lượt tớ."
-"Rồi, bây giờ kế hoạch tuyệt vời của tớ sẽ được tiến hành. Tớ sẽ đi lang thang ở lớp anh ấy."
-"Phải gọi là kế hoạch mặt dày mới đúng."
Rầm!
Cánh cửa lớp mở toang, hắn hầm hực bước vào, lôi xềnh xệch Hoài Thương đi ra ngoài.
-"Hôm qua cô đã cho tôi leo cây đấy! Đừng có mà bơ tôi nữa!"
-"Hôm qua tôi và Khả Ngân đã đi mua một lọ mascara rất đẹp. Nhìn này, lông mi của tôi đã dài và dày hơn, cậu có nghĩ tôi giống Lady Gaga không?"
Cô chớp chớp mắt, khiến Minh Tuấn ngứa hết cả người, nhưng vẫn nhẫn nhịn.
-"Nhìn mặt tôi có giống quan tâm không?"
-"Có."
Cái con nhỏ này thiệt tình.
-"Tôi đã tìm hiểu về cô, hóa ra cô là một con nhỏ đầu gấu có tiếng trong trường này, cả những khu gần đây nữa. Ôi trời, thật nực cười khi một đứa con gái như cô lại có thể dữ dội đến vậy!"
Miệng hắn ta như cái bô, mọi người đều nhìn cô chằm chằm kìa.
-"Câm ngay, cậu nói to quá rồi đó!"
-"Nguyễn Hoài Thương, thách đấu với nhau đi! Xem ai sẽ là người mạnh hơn!"
-"Cách nghĩ của cậu thật vớ vẩn!"
Phải kiếm chuyện chọc cho nhỏ này tức điên lên mới được.
-"Chắc chắn bởi vì tính khí hung dữ của cô, cho nên mấy thằng con trai quen cô đều sợ hãi bỏ chạy qua ngày hôm sau!"
Nhịn hết nổi rồi, cái tên tóc vàng chết tiệt này là cái quái gì mà dám nói như thế chứ? Lòng tự trọng của cô bị xúc phạm đấy.
Hoài Thương nắm áo Minh Tuấn, cho hắn ăn đấm liên tiếp.
Cô cứ đánh mà không để ý đến xung quanh, cho đến khi nghe thấy nhiều tiếng xì xào, bèn ngước lên thì thấy một bóng dáng quen thuộc, cô mới đờ người.
-"Đánh nhau à? Họ hổ báo và lưu manh quá, thật đáng sợ phải không Thế Lâm?"
Anh Lâm...tại sao lại ở đây? Lại ở trong cái tình huống này.
-"Đứa con gái thì càng mạnh hơn, nghe nói là đại tỷ gì đó, không thể tin được nhỉ?"
-"Nhìn mà phát sợ! Tránh xa ra thì hơn!"
Anh ấy đang nhìn cô, một cách ngạc nhiên, một cách sửng sốt.
Cô biết ngay mà, anh ấy sẽ nghĩ cô là một đứa con gái lưu manh, luôn tham gia vào các trận ẩu đả ở trường, không một chút dịu dàng, còn giả tạo, còn hai mặt.
Ai lại có thể thích loại con gái như cô chứ? Chắc chắn anh đang kinh sợ cô lắm. Đúng như lời Khả Ngân nói, cô và anh, quả thật rất khác nhau, không cùng chung một tầng lớp.
Nhưng xin đừng nhìn cô bằng ánh mắt đó nữa, nhục nhã lắm. Thật sự muốn khóc, muốn rời khỏi đây...
-"Vậy sao?"
Nguyễn Thế Lâm mỉm cười.
-"Tôi lại thích kiểu con gái như vậy đấy, rất mạnh mẽ, rất cá tính." 2
-"Vĩnh biệt thế giới đi!"
Minh Tuấn bật dậy, bị cô đá cho một cú cao ơi là cao ngay thẳng mặt, ngã tại chỗ luôn.
-"Qoa! Tuyệt quá!"
-"Đánh hay lắm!"
Xung quanh là một đám học sinh tò mò, bu lại như kiến, những tiếng vỗ tay và reo hò phấn khích vang lên.
Nhưng giờ đây trong mắt cô chỉ để ý có một người, người ấy đứng đó, giơ ngón tay cái lên. Và, khoé môi khẽ cong, tạo thành một nụ cười nhẹ nhàng, một nụ cười không có sự chê bai, một nụ cười khích lệ.
Chưa bao giờ cô cảm thấy vui sướng, hạnh phúc như vậy. Chắc chắn, cuộc sống của cô sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay, bởi vì cô đã tìm được người mình yêu!
Mặt khác, Thiên Bảo đang ngồi chồm hổm trước cái thân hình đang nằm chèo queo dưới đất của Minh Tuấn.
-"Lại gãy nữa rồi hả?" 1
-"..."
-"Mũi của cậu ý."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.