Chương 59: Drama siêu to khổng lồ
Cá mập không thích đi làm
06/08/2024
Ninh Vân đang hết sức thu mình nhằm giải sự tồn tại của mình lại thì bị bạn thân của mình không nể nang gì mà đẩy ra trung tâm của sự chú ý. Cô lắc đầu thật mạnh. ( 1 )
“Không được!” 1
Ninh Vân nóng nảy, đùa gì mà kỳ cục, có biết là cô sợ lắm không. 1
“Cậu đừng nói đùa như thế!”
“Em ghét bỏ tôi?" (2
Ninh Vân lập tức chột dạ, cô hối hận vì mình quá sợ hãi mà buột miệng nói ra, quên mất là có đôi mắt sắc như chim ưng đang theo dõi mình. Mắt Ninh Vân đỏ lên, cô nắm chặt tay, tiêu rồi lại đắc tội với anh ta.
Liệu có khi nào anh ta cũng sẽ đập nát đầu cô như đập nát đầu kẻ lần trước hay không. (T)
“Tôi không dám”
Ninh Vân lắp bắp, có cho cô thêm mười cái gan cô cũng không dám nói là ghét bỏ anh ta. (7)
Hạ Trúc Linh lập tức thấy giữa hai người này có chuyện gì đó bất thường. Cô hứng thú đặt tay lên vai Triệu Dịch Quân vỗ vỗ ra hiệu. (D)
Đàn ông nhà họ Triệu đều có vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, là kiểu mẫu người điển hình của người xứ lạnh. Triệu Dịch Thần cao gần mét chín, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục rất thu hút phụ nữ.Cả gương mặt lẫn cơ thể anh ta đều toát ra hoocmon nam tính của người đàn ông trưởng thành.
Bên cạnh là người con gái đang ngước đôi mắt tròn xoe lắp bắp trả lời anh ta. Vóc dáng thanh mảnh chỉ cao đến ngang vai người đàn ông lại có vẻ nhỏ nhắn. Lúc này mặt cô đỏ bừng lên nhìn như mình vừa bị ức hiếp.
“Tôi thấy em dám lắm. Em nói xem tôi có chỗ nào không xứng để lấy thân báo đáp.” (1)
Ninh Vân cuống cuồng, cô tuyệt đối không có ý như vậy mà.
Cô biết nhà của Dịch Tranh giàu có, anh ta còn là người đứng đầu tập đoàn tất nhiên lại càng giàu có, vẻ ngoài cũng đẹp, tuổi trẻ tài cao, không có chỗ nào không tốt. (T)
À...chỗ không tốt là quá đáng sợ, quá máu lạnh.
“Là là.”
“Là sao?” Triệu Dịch Thần hỏi dồn. (1
“Là tôi tự ghét bỏ chính mình.
Đúng, đúng là như vậy. Cô mới chính là không có chỗ nào xứng để hưởng cái phúc đức lấy thân báo đáp đó. So với người cao cao tại thượng như anh ta thì cô chỉ là một thường dân nhỏ bé mà thôi. (7)
Triệu phu nhân thấy con trai thứ hai nhà mình học đâu được bộ dáng trêu ghẹo con gái nhà lành thì đành can thiệp. Bà kéo tay cô gái đang vô cùng bấn loạn về phía mình, bà trừng mắt nhìn anh.“Đừng có mà bắt nạt con bé.”
Trông cái bộ dáng của nó đúng thật là không có tiền đồ. Nhìn con bé như bị chọc đến sắp khóc đến nơi rồi. (1
Triệu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Ninh Vân.
“Cháu đừng sợ, tính tình đứa con trai này của bác không tốt, chắc là do nó độc thân nhiều năm nên khó tính. Con cứ mặc kệ nó” (1)
“Đi theo bác vào trong nhà ngồi nghỉ, có bác ở đây nó không có bắt nạt con đâu.”
Triệu phu nhân dí ngón tay vào trán đứa con gái mắng.
“Còn con nữa, bỏ ngay cái tật ăn nói linh tinh đi” (1
Ninh Vân nhìn Triệu phu nhân như vị cứu tinh của cuộc đời mình, mắt lấp lánh hơi nước sung sướng đáp lời bà.
"Da."
Mạng nhỏ của cô được bảo toàn rồi, chắc là ở đây anh ta sẽ không dám diệt khẩu cô đâu.
Ánh mắt Triệu Dịch Thần nhuốm ý cười, nhìn về phía bóng dáng của cô gái trốn nhanh như thỏ đầy ẩn ý. (T)
Đến lúc bóng dáng cô gái nhỏ đi mất thì mới thu lại ánh mắt về thì lại va vào ánh nhìn của anh trai. Triệu Dịch Thần có chút ngượng ngùng, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra có gì khác biệt.Anh hắng giọng.
“Em có chuyện muốn nói với anh cả, chị dâu cho em mượn anh cả một lát”
“À, được thôi.”
Hạ Trúc Linh cũng là lần đầu tiên chứng kiến Triệu Dịch Thần có bộ mặt thoải mái như thế này. Bình thường cậu em chồng này luôn bày ra vẻ mặt thâm sâu ít nói ít cười. Cô buột miệng nói thêm một câu. (D)
“Nhưng đừng có dạy hư anh trai em là được.”
Triệu Dịch Thần là người chính trực, hình tượng của anh trong mắt cô là thánh nhân không nhiễm bụi trần. Tuyệt đối không thể bị vấy bẩn được.
Triệu Dịch Thần liếc mắt nhìn chị dâu một cái, tuy chỉ là một cái nhìn bình thường nhưng Hạ Trúc Linh lập tức hoảng sợ bám chặt lấy vai của Triệu Dịch Quân. (1
Khí thế của người đàn ông này quá đáng sợ. Vẫn là Triệu Dịch Quân đáng yêu hơn. (2
Triệu Dịch Quân nắm lấy tay cô, anh lạnh giọng.
“Dịch Thần, không được vô lễ với chị dâu.”
Triệu Dịch Thần lại quay về với bộ mặt nghiêm túc, cứ như thể là người vừa
nãy trêu chọc con gái người ta không phải là anh.
“Em cũng chưa nói gì với chị dâu.”Triệu Dịch Tranh xoa xoa trán chỗ vừa bị mẹ mình dí vào, há hốc miệng chứng kiến vụ việc. Hình như cô vừa hít được một quả drama siêu to khổng lồ.
Ông anh thứ hai của cô biết yêu rồi!
“Không được!” 1
Ninh Vân nóng nảy, đùa gì mà kỳ cục, có biết là cô sợ lắm không. 1
“Cậu đừng nói đùa như thế!”
“Em ghét bỏ tôi?" (2
Ninh Vân lập tức chột dạ, cô hối hận vì mình quá sợ hãi mà buột miệng nói ra, quên mất là có đôi mắt sắc như chim ưng đang theo dõi mình. Mắt Ninh Vân đỏ lên, cô nắm chặt tay, tiêu rồi lại đắc tội với anh ta.
Liệu có khi nào anh ta cũng sẽ đập nát đầu cô như đập nát đầu kẻ lần trước hay không. (T)
“Tôi không dám”
Ninh Vân lắp bắp, có cho cô thêm mười cái gan cô cũng không dám nói là ghét bỏ anh ta. (7)
Hạ Trúc Linh lập tức thấy giữa hai người này có chuyện gì đó bất thường. Cô hứng thú đặt tay lên vai Triệu Dịch Quân vỗ vỗ ra hiệu. (D)
Đàn ông nhà họ Triệu đều có vóc dáng cao lớn, thân hình cường tráng, là kiểu mẫu người điển hình của người xứ lạnh. Triệu Dịch Thần cao gần mét chín, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục rất thu hút phụ nữ.Cả gương mặt lẫn cơ thể anh ta đều toát ra hoocmon nam tính của người đàn ông trưởng thành.
Bên cạnh là người con gái đang ngước đôi mắt tròn xoe lắp bắp trả lời anh ta. Vóc dáng thanh mảnh chỉ cao đến ngang vai người đàn ông lại có vẻ nhỏ nhắn. Lúc này mặt cô đỏ bừng lên nhìn như mình vừa bị ức hiếp.
“Tôi thấy em dám lắm. Em nói xem tôi có chỗ nào không xứng để lấy thân báo đáp.” (1)
Ninh Vân cuống cuồng, cô tuyệt đối không có ý như vậy mà.
Cô biết nhà của Dịch Tranh giàu có, anh ta còn là người đứng đầu tập đoàn tất nhiên lại càng giàu có, vẻ ngoài cũng đẹp, tuổi trẻ tài cao, không có chỗ nào không tốt. (T)
À...chỗ không tốt là quá đáng sợ, quá máu lạnh.
“Là là.”
“Là sao?” Triệu Dịch Thần hỏi dồn. (1
“Là tôi tự ghét bỏ chính mình.
Đúng, đúng là như vậy. Cô mới chính là không có chỗ nào xứng để hưởng cái phúc đức lấy thân báo đáp đó. So với người cao cao tại thượng như anh ta thì cô chỉ là một thường dân nhỏ bé mà thôi. (7)
Triệu phu nhân thấy con trai thứ hai nhà mình học đâu được bộ dáng trêu ghẹo con gái nhà lành thì đành can thiệp. Bà kéo tay cô gái đang vô cùng bấn loạn về phía mình, bà trừng mắt nhìn anh.“Đừng có mà bắt nạt con bé.”
Trông cái bộ dáng của nó đúng thật là không có tiền đồ. Nhìn con bé như bị chọc đến sắp khóc đến nơi rồi. (1
Triệu phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay Ninh Vân.
“Cháu đừng sợ, tính tình đứa con trai này của bác không tốt, chắc là do nó độc thân nhiều năm nên khó tính. Con cứ mặc kệ nó” (1)
“Đi theo bác vào trong nhà ngồi nghỉ, có bác ở đây nó không có bắt nạt con đâu.”
Triệu phu nhân dí ngón tay vào trán đứa con gái mắng.
“Còn con nữa, bỏ ngay cái tật ăn nói linh tinh đi” (1
Ninh Vân nhìn Triệu phu nhân như vị cứu tinh của cuộc đời mình, mắt lấp lánh hơi nước sung sướng đáp lời bà.
"Da."
Mạng nhỏ của cô được bảo toàn rồi, chắc là ở đây anh ta sẽ không dám diệt khẩu cô đâu.
Ánh mắt Triệu Dịch Thần nhuốm ý cười, nhìn về phía bóng dáng của cô gái trốn nhanh như thỏ đầy ẩn ý. (T)
Đến lúc bóng dáng cô gái nhỏ đi mất thì mới thu lại ánh mắt về thì lại va vào ánh nhìn của anh trai. Triệu Dịch Thần có chút ngượng ngùng, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ ra có gì khác biệt.Anh hắng giọng.
“Em có chuyện muốn nói với anh cả, chị dâu cho em mượn anh cả một lát”
“À, được thôi.”
Hạ Trúc Linh cũng là lần đầu tiên chứng kiến Triệu Dịch Thần có bộ mặt thoải mái như thế này. Bình thường cậu em chồng này luôn bày ra vẻ mặt thâm sâu ít nói ít cười. Cô buột miệng nói thêm một câu. (D)
“Nhưng đừng có dạy hư anh trai em là được.”
Triệu Dịch Thần là người chính trực, hình tượng của anh trong mắt cô là thánh nhân không nhiễm bụi trần. Tuyệt đối không thể bị vấy bẩn được.
Triệu Dịch Thần liếc mắt nhìn chị dâu một cái, tuy chỉ là một cái nhìn bình thường nhưng Hạ Trúc Linh lập tức hoảng sợ bám chặt lấy vai của Triệu Dịch Quân. (1
Khí thế của người đàn ông này quá đáng sợ. Vẫn là Triệu Dịch Quân đáng yêu hơn. (2
Triệu Dịch Quân nắm lấy tay cô, anh lạnh giọng.
“Dịch Thần, không được vô lễ với chị dâu.”
Triệu Dịch Thần lại quay về với bộ mặt nghiêm túc, cứ như thể là người vừa
nãy trêu chọc con gái người ta không phải là anh.
“Em cũng chưa nói gì với chị dâu.”Triệu Dịch Tranh xoa xoa trán chỗ vừa bị mẹ mình dí vào, há hốc miệng chứng kiến vụ việc. Hình như cô vừa hít được một quả drama siêu to khổng lồ.
Ông anh thứ hai của cô biết yêu rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.