Chương 52: Mệnh cá koi
Cá mập không thích đi làm
25/07/2024
Hạ Trúc Linh nhìn củ nhân sâm trong tay, cô bối rối hỏi Triệu Dịch Quân.
"Anh nói xem tại sao nhân sâm lại tìm thấy ở đây? Hơn nữa là nó lại có thể phát triển thành cái dạng này?"
Nhân sâm là loại thực vật ưa khí hậu mát mẻ nên thường có ở những vùng đất ôn đới, đất nước này là thuộc vùng nhiệt đới.
Cô lẩm bẩm.
"Thật sự là do mình có mệnh may mắn đó hả?"
Triệu Dịch Quân lấy cái khăn tay ra lau mổ hôi trên trán cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh không biết là em có mệnh may mắn hay không như đối với anh chắc chắn em là người mang đến sinh mệnh một lần nữa cho anh."
"Vậy thì nói đi nói lại cũng không phải là tôi may mắn có đúng không?"
Triệu Dịch Quân tiện tay nhéo má cô một cái.
"Vậy thì là mệnh cá koi."
Cá koi mang đến may mắn, tiền tài và phồn vinh. Từ ngày cô bước chân vào nhà họ Triệu, cô mang đến sức khỏe cho anh, Triệu thị cũng vượt qua được nguy cơ bị kẻ khác nuốt trọn.
Hạ Trúc Linh bĩu môi, lắc đầu.
"Tôi mới không thích ăn cá đâu."
Mà thôi, Hạ Trúc Linh lấy lại sức sống, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Mệnh may mắn hay mệnh cá koi gì đó, miễn là người bên cạnh cô bình an là được rồi.
"Tôi không thích ăn cá nhưng ăn thịt thì vẫn ổn. Để tôi sẽ đi hầm canh gà nhân sâm cho anh bồi bổ nhé."
Mặc dù lấy gốc nhân sâm cả trăm năm tuổi đi hầm canh gà ăn thì có vẻ hơi lãng phí nhưng kệ đi. Ăn ngon là được.
Cô cười rạng rỡ với anh.
"Nếu may mắn thật thì biết đầu anh ăn xong thì lập tức có thể đi lại được bình thường thì sao."
Triệu Dịch Quân lại gật đầu chắc nịch.
"Đương nhiên."
Chuyện anh sớm ngày đi lại là chuyện chắc chắn. Anh rất có niềm tin vào bản thân mình.
Hạ Trúc Linh xuống bếp hầm một nồi canh gà lớn, cô lấy một ít cho mình và Triệu Dịch Quân còn đâu thì để lại hết cho mọi người ở trong đạo quán. Dù sao đây cũng là thứ được tìm thấy ở ngọn núi này cô không thể mặt dày một mình độc chiếm được.
Vậy thì quá là bất lịch sự.
Đạo sĩ nhỏ lúc nãy chứng kiến quá trình tìm thấy nhân sâm của Trúc Linh vừa uống canh gà vừa cảm thán.
Huhu, ngon quá. Cô gái kia thật sự nấu ăn quá ngon. Nhưng mà cứ nghĩ hôm nay ăn đồ ngon như thế rồi mai lại phải về ăn cơm bình thường đã thấy muôn phần đau đớn.
Cậu ta hỏi sư huynh ngồi bên cạnh.
"Trên núi có nhân sâm mà tại sao chúng ta không tìm thấy vậy? Hay là có ai cố tình chôn vào đấy."
Sư huynh nhìn cậu ta như đồ ngốc.
"Ai lại rảnh đến mức đấy. Với lại có thật thì ai mà biết được là sẽ có người đi đến đúng chỗ đó lại bị ngã dúi vào."
"Vậy thì phải giải thích làm sao đây?"
Sư huynh uống nốt ngụm canh cuối cùng.
"Chia nửa chỗ canh trong bát đây rồi giải thích. Thế nào?"
Cậu ta nghe đến đây lập tức quay người che kín cái bát. Không chút do dự mà lắc đầu, cậu ta có bị ngốc đâu mà chia canh.
"Không cần, biết được rồi cũng không no bụng."
Huống hồ chi nghe xong cũng không thấy ăn cơm ngon hơn chút nào. Còn canh gà thì ngon.
Sư huynh tặc lưỡi tiếc nuối. Thế mà nó không mắc mưu.
Thực lòng mà nói thì anh ta cũng không biết giải thích thế nào. Chuyện này quá mức mơ hổ, chỉ biết đổ cho người ta quámay mắn còn người khác thì không mà thôi.
Hạ Trúc Linh đang ngồi trông ngóng đợi phản ứng của Triệu Dịch Quân.
"Thế nào? Ăn ngon chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô nấu thử món này nên có chút không chắc là mình có thể nấu ngon được. Tuy là lúc nãy nhìn phản ứng của mọi người trong nhà ăn thì cô đoán rằng nó cũng không tệ, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của người mà cô chủ đích nấu cho.
"Ngon lắm!"
Trieu Dich Quan noi that. Co vo nho cua anh that su co nang khieu nล่น nuing, co nau cai gi cung ngon het. Tu
ngày anh tỉnh dậy cô thường xuyên nấu đồ ăn cho anh.
Triệu Dịch Quân luôn cảm thấy đồ ăn cô nấu có gì đó rất khác biệt so với người khác. Rõ ràng là cùng một nguyên liệu nhưng sau khi anh ăn xong thì luôn cảm thấy có một dòng nhiệt nóng, thân thể vốn lạnh giá như có dòng nước ấm bao quanh.
Anh nghĩ, cũng nhờ như vậy mà tốc độ hồi phục của cơ thể anh mới có thể nhanh đến như vậy. Đặc biệt là gần đây đôi chân của anh đã bắt đầu xuất hiện cảm giác.
Triệu Dịch Quân chắc rằng, chưa cần đến thời hạn bốn mươi chín ngày thì anh đã có thể đứng dậy được rồi.
Chỉ là sau khi hồi phục hoàn toàn, cô có đồng ý ở lại cùng anh không?
Mắt Hạ Trúc Linh sáng lấp lánh khi nghe anh nói.
"Ngon thì tốt rồi. Anh ăn nhiều một chút để mau khỏe."
Không uổng công cô ở trong bếp suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong khi ở trên núi không khí vui vẻ nhẹ nhàng biết bao nhiêu thì ở nhà họ Hạ lại là một mớ lộn xộn oán trách nhau bấy nhiêu.
Cô bồ nhí của Hạ Tưởng vừa bị Phương Nhược đánh ghen đến mức sảy thai.
"Anh nói xem tại sao nhân sâm lại tìm thấy ở đây? Hơn nữa là nó lại có thể phát triển thành cái dạng này?"
Nhân sâm là loại thực vật ưa khí hậu mát mẻ nên thường có ở những vùng đất ôn đới, đất nước này là thuộc vùng nhiệt đới.
Cô lẩm bẩm.
"Thật sự là do mình có mệnh may mắn đó hả?"
Triệu Dịch Quân lấy cái khăn tay ra lau mổ hôi trên trán cô, anh mỉm cười nhẹ nhàng.
"Anh không biết là em có mệnh may mắn hay không như đối với anh chắc chắn em là người mang đến sinh mệnh một lần nữa cho anh."
"Vậy thì nói đi nói lại cũng không phải là tôi may mắn có đúng không?"
Triệu Dịch Quân tiện tay nhéo má cô một cái.
"Vậy thì là mệnh cá koi."
Cá koi mang đến may mắn, tiền tài và phồn vinh. Từ ngày cô bước chân vào nhà họ Triệu, cô mang đến sức khỏe cho anh, Triệu thị cũng vượt qua được nguy cơ bị kẻ khác nuốt trọn.
Hạ Trúc Linh bĩu môi, lắc đầu.
"Tôi mới không thích ăn cá đâu."
Mà thôi, Hạ Trúc Linh lấy lại sức sống, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Mệnh may mắn hay mệnh cá koi gì đó, miễn là người bên cạnh cô bình an là được rồi.
"Tôi không thích ăn cá nhưng ăn thịt thì vẫn ổn. Để tôi sẽ đi hầm canh gà nhân sâm cho anh bồi bổ nhé."
Mặc dù lấy gốc nhân sâm cả trăm năm tuổi đi hầm canh gà ăn thì có vẻ hơi lãng phí nhưng kệ đi. Ăn ngon là được.
Cô cười rạng rỡ với anh.
"Nếu may mắn thật thì biết đầu anh ăn xong thì lập tức có thể đi lại được bình thường thì sao."
Triệu Dịch Quân lại gật đầu chắc nịch.
"Đương nhiên."
Chuyện anh sớm ngày đi lại là chuyện chắc chắn. Anh rất có niềm tin vào bản thân mình.
Hạ Trúc Linh xuống bếp hầm một nồi canh gà lớn, cô lấy một ít cho mình và Triệu Dịch Quân còn đâu thì để lại hết cho mọi người ở trong đạo quán. Dù sao đây cũng là thứ được tìm thấy ở ngọn núi này cô không thể mặt dày một mình độc chiếm được.
Vậy thì quá là bất lịch sự.
Đạo sĩ nhỏ lúc nãy chứng kiến quá trình tìm thấy nhân sâm của Trúc Linh vừa uống canh gà vừa cảm thán.
Huhu, ngon quá. Cô gái kia thật sự nấu ăn quá ngon. Nhưng mà cứ nghĩ hôm nay ăn đồ ngon như thế rồi mai lại phải về ăn cơm bình thường đã thấy muôn phần đau đớn.
Cậu ta hỏi sư huynh ngồi bên cạnh.
"Trên núi có nhân sâm mà tại sao chúng ta không tìm thấy vậy? Hay là có ai cố tình chôn vào đấy."
Sư huynh nhìn cậu ta như đồ ngốc.
"Ai lại rảnh đến mức đấy. Với lại có thật thì ai mà biết được là sẽ có người đi đến đúng chỗ đó lại bị ngã dúi vào."
"Vậy thì phải giải thích làm sao đây?"
Sư huynh uống nốt ngụm canh cuối cùng.
"Chia nửa chỗ canh trong bát đây rồi giải thích. Thế nào?"
Cậu ta nghe đến đây lập tức quay người che kín cái bát. Không chút do dự mà lắc đầu, cậu ta có bị ngốc đâu mà chia canh.
"Không cần, biết được rồi cũng không no bụng."
Huống hồ chi nghe xong cũng không thấy ăn cơm ngon hơn chút nào. Còn canh gà thì ngon.
Sư huynh tặc lưỡi tiếc nuối. Thế mà nó không mắc mưu.
Thực lòng mà nói thì anh ta cũng không biết giải thích thế nào. Chuyện này quá mức mơ hổ, chỉ biết đổ cho người ta quámay mắn còn người khác thì không mà thôi.
Hạ Trúc Linh đang ngồi trông ngóng đợi phản ứng của Triệu Dịch Quân.
"Thế nào? Ăn ngon chứ?"
Đây là lần đầu tiên cô nấu thử món này nên có chút không chắc là mình có thể nấu ngon được. Tuy là lúc nãy nhìn phản ứng của mọi người trong nhà ăn thì cô đoán rằng nó cũng không tệ, nhưng cô vẫn muốn nghe ý kiến của người mà cô chủ đích nấu cho.
"Ngon lắm!"
Trieu Dich Quan noi that. Co vo nho cua anh that su co nang khieu nล่น nuing, co nau cai gi cung ngon het. Tu
ngày anh tỉnh dậy cô thường xuyên nấu đồ ăn cho anh.
Triệu Dịch Quân luôn cảm thấy đồ ăn cô nấu có gì đó rất khác biệt so với người khác. Rõ ràng là cùng một nguyên liệu nhưng sau khi anh ăn xong thì luôn cảm thấy có một dòng nhiệt nóng, thân thể vốn lạnh giá như có dòng nước ấm bao quanh.
Anh nghĩ, cũng nhờ như vậy mà tốc độ hồi phục của cơ thể anh mới có thể nhanh đến như vậy. Đặc biệt là gần đây đôi chân của anh đã bắt đầu xuất hiện cảm giác.
Triệu Dịch Quân chắc rằng, chưa cần đến thời hạn bốn mươi chín ngày thì anh đã có thể đứng dậy được rồi.
Chỉ là sau khi hồi phục hoàn toàn, cô có đồng ý ở lại cùng anh không?
Mắt Hạ Trúc Linh sáng lấp lánh khi nghe anh nói.
"Ngon thì tốt rồi. Anh ăn nhiều một chút để mau khỏe."
Không uổng công cô ở trong bếp suốt hai tiếng đồng hồ.
Trong khi ở trên núi không khí vui vẻ nhẹ nhàng biết bao nhiêu thì ở nhà họ Hạ lại là một mớ lộn xộn oán trách nhau bấy nhiêu.
Cô bồ nhí của Hạ Tưởng vừa bị Phương Nhược đánh ghen đến mức sảy thai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.