Chương 37: Muốn nhiều hơn nữa
Cá mập không thích đi làm
06/07/2024
Tin tức Triệu Dịch Quân tỉnh dậy nhưng đã bị liệt hai chân đã nhanh
chóng được lan truyền khắp đế đô. Dù sao thì chuyện Triệu Dịch Quân có
thể tỉnh lại đúng thật là kỳ tích.
Nhà họ Triệu cũng không có ý định giấu diếm, duy chỉ có việc của Hạ Trúc Linh đã trở thành con dâu nhà họ là vẫn còn được giữ kín. Việc này đã gây lên một chuyện xôn xao không nhỏ ở đế đô.
Lúc trước khi Triệu phu nhân ngỏ ý muốn tìm một cô dâu xung hỉ thì những gia tộc lớn nhỏ đều tính toán kỹ càng, không muốn dính vào cái vũng lầy này. Nhưng giờ đây thì tình thế đã khác.
Nếu Triệu Dịch Quân có bị tàn tật thì quyền lực vẫn còn giữ chắc trong tay. Cùng lắm thì anh ta không thể xông pha ra tiền tuyến thì có thể lui về hậu phương chỉ huy.
Gả cho Triệu Dịch Quân bây giờ có nghĩa là có được một phần tài sản của nhà họ Triệu, Triệu phu nhân vẫn còn giữ lời hứa cho con dâu 5% cổ phần.
Hơn nữa không sinh được con cũng không sao, toàn bộ tài sản của Triệu Dịch Quân sẽ phải để lại hết cho người vợ.
Ngày trước những gia tộc khác còn sợ điều tiếng nói rằng bọn họ bán con gái lấy phú quý. Giờ thì chỉ cần nói là hai đứa trẻ có tình cảm với nhau là được.
Triệu Dịch Thần vừa thành công móc nối với chính phủ trong vụ khai thác dầu mỏ. Triệu Dịch Quân lại có mối quan hệ trong quân đội.
Gả con gái xinh đẹp như hoa cho một kẻ tàn tật như Triệu Dịch Quân cũng là thiệt thòi cho con gái nhà người ta. Nhà họ Triệu nhất định phải hậu tạ thật dày mà chiếu cố cho nhà mẹ đẻ.
Tóm lại chuyện này trăm lợi không hại.
Những gia tộc khác xoa tay nhăm nhe nghĩ cách tiếp cận Triệu phu nhân. Từ ngày hôm đó Triệu gia có khách đến nườm nượp mỗi ngày.
Triệu phu nhân tiếp khách đến mệt rã cả người.
Ngược lại với bầu không khí giả tạo ở phòng khách nơi Triệu phu nhân liên tục phải cười đến căng cứng cơ mặt, ở nhà sau chỗ Triệu Dịch Quân đã dưỡng bệnh lại rất yên bình.
Hạ Trúc Linh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên chân của Triệu Dịch Quân rồi ngẩng đầu lên nói với anh.
“Vừa mưa xong đã có nắng lên chắc là sẽ có cầu vồng, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé.”
Triệu Dịch Quân gạt một lọn tóc nhỏ đang rơi trước trán cô ra sau tai, gật đầu.
“Làm phiền em.”
Đây là khu nhà phụ ở sân sau, vì chân Triệu Dịch Quân không tiện đi lại nên Triệu phu nhân đã sắp xếp cho anh ở tầng một. Hạ Trúc Lịnh cũng chuyển qua phòng bên cạnh.
Dạo này cũng nhiều người đến thăm, Triệu Dịch Quân không thích đông đúc ồn ào nên cũng thích ở đây hơn.
Trúc Linh chỉ đẩy anh ra ngoài hiên nhà. Vừa nãy ngón tay của anh chạm vào gương mặt cô có chút lạnh, ngoài trời đã tạnh mưa nhưng mà vẫn còn hơi lạnh nên cô không đẩy ra ngoài sân.
“Anh có cảm thấy lạnh không để tôi vào lấy thêm áo cho.”
“Không cần, em ngồi xuống đây đi.”
“Hả?”
Hạ Trúc Linh bối rối, không hiểu Triệu Dịch Quân có ý gì. Ngồi xuống đâu cơ, không lẽ bảo cô ngồi xuống đùi anh ta.
Triệu Dịch Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái thì bật cười. Anh chỉ cái ghế bên cạnh.
“Nghĩ gì đấy, bảo em ngồi ở đây.”
Còn nếu cô muốn ngồi ở trong lòng anh thì cũng rất sẵn lòng.
Hạ Trúc Linh giật mình, vừa nãy tầm mắt của cô bị che mất bởi cái xe lăn nên không thấy cái ghế. Tim Trúc Linh đập lệch mất một nhịp, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh xe lăn.
Người đàn ông này quả thực là yêu nghiệt. Lúc nghiêm mặt thì luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, còn khi cười lên lại như mặt trời tỏa nắng. Vừa nãy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp chăm chú nhìn cô khiến cô tự nhiên mà đỏ mặt.
Sắc mặt của Triệu Dịch Quân đã có sức sống hơn trước, chỉ tiếc là vẫn còn chút gầy. Cơ bắp cũng không căng tràn sức lực giống như trong mấy tấm ảnh ngày trước.
Hạ Trúc Linh thầm cảm thán.
Thật là một mỹ nhân yếu đuối.
Mỹ nhân yếu đuối rất tự nhiên mà cầm tay cô mà kéo vào lòng mình. Bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay của cô.
Triệu Dịch Quân cau mày.
“Tay em lạnh.”
Anh kéo tấm chăn đắp lên chân mình rồi kéo tay cô vào trong ủ ấm. Hạ Trúc Linh tròn mắt nhìn động tác trôi chảy như đã luyện tập hàng trăm lần. Dáng vẻ này của anh khiến cho người ta như cảm thấy anh làm chuyện này không có gì sai cả.
Triệu Dịch Quân hài lòng sờ nắn bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ. Ngày trước lúc anh còn nằm hôn mê, có trời mới biết anh muốn dùng sức nắm lại tay cô gái này như thế nào.
Nhưng con quỷ tham lam vẫn không biết đủ mà đang rục rịch trong máu thịt của anh. Anh không thỏa mãn với những cái nắm tay đơn giản như thế này, anh muốn nhiều hơn nữa.
Ánh mắt Triệu Dịch Quân tối lại, tự kiềm chế bản thân.
Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Đợi đến lúc anh trả lại cho cô một người chồng với cơ thể hoàn hảo thì mới được.
Nhà họ Triệu cũng không có ý định giấu diếm, duy chỉ có việc của Hạ Trúc Linh đã trở thành con dâu nhà họ là vẫn còn được giữ kín. Việc này đã gây lên một chuyện xôn xao không nhỏ ở đế đô.
Lúc trước khi Triệu phu nhân ngỏ ý muốn tìm một cô dâu xung hỉ thì những gia tộc lớn nhỏ đều tính toán kỹ càng, không muốn dính vào cái vũng lầy này. Nhưng giờ đây thì tình thế đã khác.
Nếu Triệu Dịch Quân có bị tàn tật thì quyền lực vẫn còn giữ chắc trong tay. Cùng lắm thì anh ta không thể xông pha ra tiền tuyến thì có thể lui về hậu phương chỉ huy.
Gả cho Triệu Dịch Quân bây giờ có nghĩa là có được một phần tài sản của nhà họ Triệu, Triệu phu nhân vẫn còn giữ lời hứa cho con dâu 5% cổ phần.
Hơn nữa không sinh được con cũng không sao, toàn bộ tài sản của Triệu Dịch Quân sẽ phải để lại hết cho người vợ.
Ngày trước những gia tộc khác còn sợ điều tiếng nói rằng bọn họ bán con gái lấy phú quý. Giờ thì chỉ cần nói là hai đứa trẻ có tình cảm với nhau là được.
Triệu Dịch Thần vừa thành công móc nối với chính phủ trong vụ khai thác dầu mỏ. Triệu Dịch Quân lại có mối quan hệ trong quân đội.
Gả con gái xinh đẹp như hoa cho một kẻ tàn tật như Triệu Dịch Quân cũng là thiệt thòi cho con gái nhà người ta. Nhà họ Triệu nhất định phải hậu tạ thật dày mà chiếu cố cho nhà mẹ đẻ.
Tóm lại chuyện này trăm lợi không hại.
Những gia tộc khác xoa tay nhăm nhe nghĩ cách tiếp cận Triệu phu nhân. Từ ngày hôm đó Triệu gia có khách đến nườm nượp mỗi ngày.
Triệu phu nhân tiếp khách đến mệt rã cả người.
Ngược lại với bầu không khí giả tạo ở phòng khách nơi Triệu phu nhân liên tục phải cười đến căng cứng cơ mặt, ở nhà sau chỗ Triệu Dịch Quân đã dưỡng bệnh lại rất yên bình.
Hạ Trúc Linh lấy một tấm chăn mỏng đắp lên chân của Triệu Dịch Quân rồi ngẩng đầu lên nói với anh.
“Vừa mưa xong đã có nắng lên chắc là sẽ có cầu vồng, tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo nhé.”
Triệu Dịch Quân gạt một lọn tóc nhỏ đang rơi trước trán cô ra sau tai, gật đầu.
“Làm phiền em.”
Đây là khu nhà phụ ở sân sau, vì chân Triệu Dịch Quân không tiện đi lại nên Triệu phu nhân đã sắp xếp cho anh ở tầng một. Hạ Trúc Lịnh cũng chuyển qua phòng bên cạnh.
Dạo này cũng nhiều người đến thăm, Triệu Dịch Quân không thích đông đúc ồn ào nên cũng thích ở đây hơn.
Trúc Linh chỉ đẩy anh ra ngoài hiên nhà. Vừa nãy ngón tay của anh chạm vào gương mặt cô có chút lạnh, ngoài trời đã tạnh mưa nhưng mà vẫn còn hơi lạnh nên cô không đẩy ra ngoài sân.
“Anh có cảm thấy lạnh không để tôi vào lấy thêm áo cho.”
“Không cần, em ngồi xuống đây đi.”
“Hả?”
Hạ Trúc Linh bối rối, không hiểu Triệu Dịch Quân có ý gì. Ngồi xuống đâu cơ, không lẽ bảo cô ngồi xuống đùi anh ta.
Triệu Dịch Quân thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô gái thì bật cười. Anh chỉ cái ghế bên cạnh.
“Nghĩ gì đấy, bảo em ngồi ở đây.”
Còn nếu cô muốn ngồi ở trong lòng anh thì cũng rất sẵn lòng.
Hạ Trúc Linh giật mình, vừa nãy tầm mắt của cô bị che mất bởi cái xe lăn nên không thấy cái ghế. Tim Trúc Linh đập lệch mất một nhịp, cô kéo ghế ngồi xuống cạnh xe lăn.
Người đàn ông này quả thực là yêu nghiệt. Lúc nghiêm mặt thì luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng xa cách, còn khi cười lên lại như mặt trời tỏa nắng. Vừa nãy đôi mắt đen nhánh xinh đẹp chăm chú nhìn cô khiến cô tự nhiên mà đỏ mặt.
Sắc mặt của Triệu Dịch Quân đã có sức sống hơn trước, chỉ tiếc là vẫn còn chút gầy. Cơ bắp cũng không căng tràn sức lực giống như trong mấy tấm ảnh ngày trước.
Hạ Trúc Linh thầm cảm thán.
Thật là một mỹ nhân yếu đuối.
Mỹ nhân yếu đuối rất tự nhiên mà cầm tay cô mà kéo vào lòng mình. Bàn tay to lớn của anh bao trọn lấy bàn tay của cô.
Triệu Dịch Quân cau mày.
“Tay em lạnh.”
Anh kéo tấm chăn đắp lên chân mình rồi kéo tay cô vào trong ủ ấm. Hạ Trúc Linh tròn mắt nhìn động tác trôi chảy như đã luyện tập hàng trăm lần. Dáng vẻ này của anh khiến cho người ta như cảm thấy anh làm chuyện này không có gì sai cả.
Triệu Dịch Quân hài lòng sờ nắn bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ. Ngày trước lúc anh còn nằm hôn mê, có trời mới biết anh muốn dùng sức nắm lại tay cô gái này như thế nào.
Nhưng con quỷ tham lam vẫn không biết đủ mà đang rục rịch trong máu thịt của anh. Anh không thỏa mãn với những cái nắm tay đơn giản như thế này, anh muốn nhiều hơn nữa.
Ánh mắt Triệu Dịch Quân tối lại, tự kiềm chế bản thân.
Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm thích hợp. Đợi đến lúc anh trả lại cho cô một người chồng với cơ thể hoàn hảo thì mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.