Chương 29: Chính thức chạm mặt
Quỳnh Thy
11/01/2024
Ở chương trước, cậu hai và Ngần đã đến gặp Sen. Trùng hợp ông bà lớn không tại gia nên đã tạo cho họ được cơ hội bàn kế.
“Nào! Nhìn đi, ta có chết rồi hiện hồn về đâu mà la lớn thế? Gia nhân trong nhà nghe thấy lại mò ra”. Ngần giải thích, nhưng Sen nó vẫn hồn phách bay tứ tung chưa kịp lần về. Mặt mày xanh như lá chuối, nó lùi lùi lại.
“Đừng lo… Ngần còn sống”. Cậu hai nắm kéo Sen lại, ngó xung quanh. Trời sụp tối hơn cả ban nảy, ba người họ quyết định bước sâu dần vào trong vừa đi vừa nói. Dù Sen đang đi sát cạnh cậu hai vì sợ Ngần, Ngần vẫn không quá quan tâm lắm.
“Mợ sau lần đó lạ lắm, em đưa cơm vào mợ không ăn lấy một miếng nào. Đã vậy còn nói mấy câu nghe bí ẩn, em cũng không dám nói gì thêm. Những vậy lúc chuyện đó xảy ra, thay vì thay da đổi thịt như bà. Mợ lại đả thương hết Hương lẫn vị pháp sư tên Vương, không biết sắp tới có chuyện gì. Em thấy cậu nhanh lúc này đem mợ đi trốn luôn cho rồi chuyện”. Khi đi đến ngay nơi khi sáng cậu và Ngần ngồi tạm, họ dừng lại. Sen thấy có vẻ ổn nên bắt đầu tường tận lại tất cả chuyện kể từ khi cậu hai đi vắng.
“Ừ đấy, hai người bây giờ còn có tương lai. Trốn đi nơi nào đó xa xa đừng có quay về, may mắn lại sống yên bình. Tôi năm đó thiếu may mắn, suy nghĩ cũng không đến đâu mà rơi vào cảnh này. Lòng người khó đoán, nhanh lúc cha mẹ cậu còn sót lại phần người mà đi đi. Yên phận người nào mừng cho người đó”. Ngần nói ra lời ấp ủ trong lòng, từ khi thoát khỏi hang động tối tăm đầy ắp đau thương cô lại ngộ ra một điều rằng, cô chẳng muốn ai bị dày vò ở đó dù là nhiều năm hay thậm chí một khắc. Đó chỉ đơn giản là địa ngục trần gian không hơn không kém, việc từng trải qua cảm giác đơn độc đau đớn, ám ảnh một mình đã quá đủ. Cô thật lòng mong Nhi có thể cùng cậu hai bỏ trốn thật xa, chuyện ở đây từ từ cô giải quyết cũng chẳng sao.
“Trốn đi liệu giải quyết được không? Còn có cha mẹ Nhi, họ chưa biết gì hết”. Cậu hai lòng rối bời, sợ hết chuyện này đến chuyện khác. Lớn đến bây giờ rồi cậu mới hiểu lo sợ bứt rứt trong lòng là như thế nào. Trước đây vì lớn trong hoàn cảnh giàu sang sung sướng nên đâu biết được chuyện cần lo phía trước, càng lớn càng hiểu làm người trưởng thành đáng sợ mức nào. Nhiều khi chính cậu tự hỏi tại sao bản thân phải mệt mỏi đến vậy? Nghèo cũng được, cậu không cần sự giàu có bất chấp cả gia đình hay tính mạng, sung túc như vậy được mấy người trụ vững? Nhỡ cha mẹ Nhi không tin cậu thì phải làm sao, cậu còn chưa gặp lần nào.
“Không biết”. Ngần quay đi ngồi bệt xuống đất, tay nhổ mấy cọng cỏ mặt mày ủ rũ.
“Tôi nghĩ rồi, chúng ta thay đổi kế hoạch. Cứu Linh Nhi ra trước rồi cùng nhau đi tìm anh cả. Tranh thủ lúc cha mẹ ta ra ngoài, cái Sen kêu mấy đưa gia nhân ra vườn này đánh lạc hướng. Tôi với Ngần vào tìm Nhi”. Sau khi bàn bạc, Sen tẻ ra phía cửa chính. Cô gọi hết gia nhân ra vườn nhổ cỏ, trời tối mù mịt làm sao có ai có khả năng làm xong trước một canh giờ. Gia nhân cứ ngồi đó không nghĩ nhiều mà lần lần nhổ hết chỗ này đến chỗ khác, nhờ lần trước Nhi làm Hương bị thương mà đỡ phần con Hương, nếu có nó chắc chắn mọi chuyện rắc rối hơn gấp mấy lần.
“Trong khi nhốt tôi chỗ khỉ ho cò gáy đó thì ở đây mấy người ăn sung mặc sướng phết, nhà cửa khang trang, đồ đạc toàn loại tốt thế này có phải là nhờ hiến cái mạng chúng ta không vậy?”. Ngần mỉa mai hết câu này đến câu khác, cậu hai cũng không trách cô ta, đúng sự thật là nhà cậu quá đáng lắm Ngần mới nói mấy câu như vậy, nếu xét kĩ tính Ngần không phải là không tốt chỉ có chút kiêu ngạo.
Đi đến phòng Nhi, hai người đứng lại tim đập thình thịch. Không biết có giống như lời Sen rằng Nhi thay đổi hay không, cậu chẳng sợ cô trở nên kì hoặc chỉ sợ thật sự biến thành như mẹ cậu mọi chuyện lại khó nhằn hơn.
“Nhi…” Cậu hai định gõ cửa lại phát hiện ra cửa hoàn toàn không khoá, Ngần thấy vậy thuận nước đẩy thuyền mở cửa ra. Phía bên trong đơn giản, chỉ có một cái giường, một chiếc bàn trang điểm và một bàn trà. Ngoài ra chẳng còn gì khác, so với cương vị là con dâu nhà Dạ như thế cũng thật coi khinh cô.
Ngoài những vật dụng đơn giản, trước mắt cậu là ánh đèn le lói khẽ sáng của đèn dầu. Tấm màn ngay cửa sổ tung lên hệt như được điều khiển bởi gió làm cho nhảy múa. Cậu thấy Nhi ngồi ngay giường, người choàng chiếc khăn mỏng manh, tóc dài che phủ cả lưng, khuôn mặt quay về hướng cửa sổ nhìn ngắm gì đó. Có lẽ là trăng… Hẳn là vì hôm nay trăng sáng tỏ tường.
“Cậu quay lại bây giờ hợp tình hợp lí thật, em vừa có chuyện này muốn hỏi cả kể cho cậu”. Nhi vẫn dịu dàng quay mặt nhìn cậu. Đôi mắt xoáy cả tâm can người nhìn, cậu thấy được sự thay đổi như lời Sen nói, rõ nhất là ánh mắt làn da. Cậu không còn cảm nhận được đôi mắt trong trẻo như lần đầu nhìn, chỉ sót lại là sự huyền bí thâm sâu.
Ngần vì không tiếp xúc nhiều nên chẳng nhận ra, cô chỉ thấy người em dâu này thật bình tĩnh khác xa lần đầu gặp. Không nghĩ nhiều Ngần bước vào trước cả cậu hai, Ngần ngồi xuống bàn trà hai người mặt đối mặt.
“Khoá chốt chặt rồi hẳn vào thưa cậu”. Cô miệng dặn dò cậu hai nhưng mắt thì vẫn quan sát Ngần, hai người con gái xinh đẹp không kém gì nhau chỉ khác về khí chất. Nếu nói Ngần mang vẻ xinh đẹp thu hút ánh nhìn, Nhi mang vẻ nhẹ nhàng bí ẩn. Trong đầu mỗi người đều đã có câu để nhận xét về nhau, chỉ là chưa ai chịu thốt ra thành lời. Cậu hai cũng vậy, sau khi chốt khoá cửa theo lời Nhi cậu mới đi đến đứng bên cạnh cô. Cậu nhận thấy rõ nét về tính cách của Nhi, thay đổi đến mức thoáng như cậu nghĩ là người khác.
…Hết Chương 29…
“Nào! Nhìn đi, ta có chết rồi hiện hồn về đâu mà la lớn thế? Gia nhân trong nhà nghe thấy lại mò ra”. Ngần giải thích, nhưng Sen nó vẫn hồn phách bay tứ tung chưa kịp lần về. Mặt mày xanh như lá chuối, nó lùi lùi lại.
“Đừng lo… Ngần còn sống”. Cậu hai nắm kéo Sen lại, ngó xung quanh. Trời sụp tối hơn cả ban nảy, ba người họ quyết định bước sâu dần vào trong vừa đi vừa nói. Dù Sen đang đi sát cạnh cậu hai vì sợ Ngần, Ngần vẫn không quá quan tâm lắm.
“Mợ sau lần đó lạ lắm, em đưa cơm vào mợ không ăn lấy một miếng nào. Đã vậy còn nói mấy câu nghe bí ẩn, em cũng không dám nói gì thêm. Những vậy lúc chuyện đó xảy ra, thay vì thay da đổi thịt như bà. Mợ lại đả thương hết Hương lẫn vị pháp sư tên Vương, không biết sắp tới có chuyện gì. Em thấy cậu nhanh lúc này đem mợ đi trốn luôn cho rồi chuyện”. Khi đi đến ngay nơi khi sáng cậu và Ngần ngồi tạm, họ dừng lại. Sen thấy có vẻ ổn nên bắt đầu tường tận lại tất cả chuyện kể từ khi cậu hai đi vắng.
“Ừ đấy, hai người bây giờ còn có tương lai. Trốn đi nơi nào đó xa xa đừng có quay về, may mắn lại sống yên bình. Tôi năm đó thiếu may mắn, suy nghĩ cũng không đến đâu mà rơi vào cảnh này. Lòng người khó đoán, nhanh lúc cha mẹ cậu còn sót lại phần người mà đi đi. Yên phận người nào mừng cho người đó”. Ngần nói ra lời ấp ủ trong lòng, từ khi thoát khỏi hang động tối tăm đầy ắp đau thương cô lại ngộ ra một điều rằng, cô chẳng muốn ai bị dày vò ở đó dù là nhiều năm hay thậm chí một khắc. Đó chỉ đơn giản là địa ngục trần gian không hơn không kém, việc từng trải qua cảm giác đơn độc đau đớn, ám ảnh một mình đã quá đủ. Cô thật lòng mong Nhi có thể cùng cậu hai bỏ trốn thật xa, chuyện ở đây từ từ cô giải quyết cũng chẳng sao.
“Trốn đi liệu giải quyết được không? Còn có cha mẹ Nhi, họ chưa biết gì hết”. Cậu hai lòng rối bời, sợ hết chuyện này đến chuyện khác. Lớn đến bây giờ rồi cậu mới hiểu lo sợ bứt rứt trong lòng là như thế nào. Trước đây vì lớn trong hoàn cảnh giàu sang sung sướng nên đâu biết được chuyện cần lo phía trước, càng lớn càng hiểu làm người trưởng thành đáng sợ mức nào. Nhiều khi chính cậu tự hỏi tại sao bản thân phải mệt mỏi đến vậy? Nghèo cũng được, cậu không cần sự giàu có bất chấp cả gia đình hay tính mạng, sung túc như vậy được mấy người trụ vững? Nhỡ cha mẹ Nhi không tin cậu thì phải làm sao, cậu còn chưa gặp lần nào.
“Không biết”. Ngần quay đi ngồi bệt xuống đất, tay nhổ mấy cọng cỏ mặt mày ủ rũ.
“Tôi nghĩ rồi, chúng ta thay đổi kế hoạch. Cứu Linh Nhi ra trước rồi cùng nhau đi tìm anh cả. Tranh thủ lúc cha mẹ ta ra ngoài, cái Sen kêu mấy đưa gia nhân ra vườn này đánh lạc hướng. Tôi với Ngần vào tìm Nhi”. Sau khi bàn bạc, Sen tẻ ra phía cửa chính. Cô gọi hết gia nhân ra vườn nhổ cỏ, trời tối mù mịt làm sao có ai có khả năng làm xong trước một canh giờ. Gia nhân cứ ngồi đó không nghĩ nhiều mà lần lần nhổ hết chỗ này đến chỗ khác, nhờ lần trước Nhi làm Hương bị thương mà đỡ phần con Hương, nếu có nó chắc chắn mọi chuyện rắc rối hơn gấp mấy lần.
“Trong khi nhốt tôi chỗ khỉ ho cò gáy đó thì ở đây mấy người ăn sung mặc sướng phết, nhà cửa khang trang, đồ đạc toàn loại tốt thế này có phải là nhờ hiến cái mạng chúng ta không vậy?”. Ngần mỉa mai hết câu này đến câu khác, cậu hai cũng không trách cô ta, đúng sự thật là nhà cậu quá đáng lắm Ngần mới nói mấy câu như vậy, nếu xét kĩ tính Ngần không phải là không tốt chỉ có chút kiêu ngạo.
Đi đến phòng Nhi, hai người đứng lại tim đập thình thịch. Không biết có giống như lời Sen rằng Nhi thay đổi hay không, cậu chẳng sợ cô trở nên kì hoặc chỉ sợ thật sự biến thành như mẹ cậu mọi chuyện lại khó nhằn hơn.
“Nhi…” Cậu hai định gõ cửa lại phát hiện ra cửa hoàn toàn không khoá, Ngần thấy vậy thuận nước đẩy thuyền mở cửa ra. Phía bên trong đơn giản, chỉ có một cái giường, một chiếc bàn trang điểm và một bàn trà. Ngoài ra chẳng còn gì khác, so với cương vị là con dâu nhà Dạ như thế cũng thật coi khinh cô.
Ngoài những vật dụng đơn giản, trước mắt cậu là ánh đèn le lói khẽ sáng của đèn dầu. Tấm màn ngay cửa sổ tung lên hệt như được điều khiển bởi gió làm cho nhảy múa. Cậu thấy Nhi ngồi ngay giường, người choàng chiếc khăn mỏng manh, tóc dài che phủ cả lưng, khuôn mặt quay về hướng cửa sổ nhìn ngắm gì đó. Có lẽ là trăng… Hẳn là vì hôm nay trăng sáng tỏ tường.
“Cậu quay lại bây giờ hợp tình hợp lí thật, em vừa có chuyện này muốn hỏi cả kể cho cậu”. Nhi vẫn dịu dàng quay mặt nhìn cậu. Đôi mắt xoáy cả tâm can người nhìn, cậu thấy được sự thay đổi như lời Sen nói, rõ nhất là ánh mắt làn da. Cậu không còn cảm nhận được đôi mắt trong trẻo như lần đầu nhìn, chỉ sót lại là sự huyền bí thâm sâu.
Ngần vì không tiếp xúc nhiều nên chẳng nhận ra, cô chỉ thấy người em dâu này thật bình tĩnh khác xa lần đầu gặp. Không nghĩ nhiều Ngần bước vào trước cả cậu hai, Ngần ngồi xuống bàn trà hai người mặt đối mặt.
“Khoá chốt chặt rồi hẳn vào thưa cậu”. Cô miệng dặn dò cậu hai nhưng mắt thì vẫn quan sát Ngần, hai người con gái xinh đẹp không kém gì nhau chỉ khác về khí chất. Nếu nói Ngần mang vẻ xinh đẹp thu hút ánh nhìn, Nhi mang vẻ nhẹ nhàng bí ẩn. Trong đầu mỗi người đều đã có câu để nhận xét về nhau, chỉ là chưa ai chịu thốt ra thành lời. Cậu hai cũng vậy, sau khi chốt khoá cửa theo lời Nhi cậu mới đi đến đứng bên cạnh cô. Cậu nhận thấy rõ nét về tính cách của Nhi, thay đổi đến mức thoáng như cậu nghĩ là người khác.
…Hết Chương 29…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.