Chương 25: nguy hiểm
Hoa Liễm Ngọc
16/05/2023
Tại nước A lúc bấy giờ !
"Doãn gia.."
Doãn Lục Lang nhíu mày "có chuyện gì ?"
Cận vệ riêng của Doãn Lục Lang run sợ lên tiếng "Doãn gia, phía sau có rất nhiều xe đang đuổi theo chúng ta".
Doãn Lục Lang nghe xong, nhưng anh không có chút biểu cảm gì, anh lạnh nhạt ra lệnh "Cậu cứ tập trung lái, nên làm thế nào thì làm thế ấy". Nói xong, anh nhắm mắt lại dưỡng thần...mấy hôm nay bận tối mặt, anh thấy vô cùng mệt mỏi !
Mặt mày anh cận vệ méo mó "Doãn gia à, mạng người đó..."
Nhưng Doãn Lục Lang không lên tiếng !
Anh cận vệ đang cố gắng cắt đuôi đoàn xe phía sau. Nhưng một lúc sau...
Két...két...
Bánh xe ma sát xuống mặt đường, tạo nên âm thanh ninh óc...
Ầm...
Doãn Lục Lang mở mắt ra...
Cận vệ xanh mặt "Doãn gia !"
(Bên ngoài đang ngỗn ngang, vì tốc độ quá cao nên đến đoạn ôm cua, cận vệ của Doãn Lục Lang lạc tay lái đâm vào rào cản phía bên vách núi, gãy cả đoạn rào cản...đầu xe chồm ra ngoài vực thẳm).
Những chiếc xe đang đuổi theo phía sau không thắng kịp nên nối đuôi nhau đâm vào xe của Doãn Lục Lang. Người trên những chiếc xe kia rơi ra ngoài...thương vong đáng kể !
"Doãn gia ngài sao rồi ? Trước mặt chúng ta là vực thẳm !"
Doãn Lục Lang nhìn phía trước mặt, đúng là vực thẳm, giờ mà cử động thì xe của anh sẽ bị rơi xuống vực...
Tim anh cận vệ lúc này đã rời khỏi lồng ngực, chu du đến tận phương trời nào rồi.
Vài tên sát thủ bò lên từ mặt đất...tiến về phía xe của Doãn Lục Lang...
"Doãn...Doãn...gia"
Bỗng dưng nghe có tiếng đánh nhau bên ngoài...
Vách núi cheo leo, xe bị treo giữa không trung, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến xe rung lắc.
Anh cận vệ run bần bật..."Doãn gia, trong nhà tôi còn có mẹ già...nếu có thể sống sót trở về, nhờ ngài hãy để tâm đến bà ấy giúp tôi !"
Doãn Lục Lang giật giật mi mắt !
Tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn còn vọng vào tai.
Qua một hồi khá lâu...
"Lục Lang cậu thế nào rồi ?"
Doãn Lục Lang sững sờ "Dạ Phong, sao cậu lại đến đây ?"
Dạ Phong lớn tiếng bảo "Lục Lang, cậu bò ra sau xe đi...tôi đang cố gắng thăng bằng, e là cũng sẽ không cầm cự được bao lâu, cậu phải nhanh gọn lẹ tìm cách chui ra ngoài !"
Doãn Lục Lang quay sang nhìn cận vệ "Mục Dân, cậu ra ngoài trước đi !"
"Doãn gia..."
Nhanh lên đi !
"Doãn gia, mạng tôi hèn mọn lắm...ngài nhanh chóng ra ngoài đi, nhớ thay tôi chăm sóc cho mẹ tôi !"
Doãn Lục Lang rất tức giận "tôi bảo cậu ra ngoài thì cậu cứ ra ngoài..."
"Doãn gia !"
Dạ Phong sắp không cầm cự nổi "nhanh đi, tôi sắp tụt tay rồi !"
Doãn Lục Lang một lần nữa quát lớn "Mục Dân, nhanh ra ngoài !"
Anh cận vệ nhìn Doãn Lục Lang rồi quay người bò về phía sau xe...xe lúc này rung lắc dữ dội !
Doãn Lục Lang khép mắt lại "Hiên Hiên, anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em được nữa, em hãy sống thật tốt !"
Dạ Phong rất bất ngờ khi nhìn thấy người chui ra khỏi xe không phải là Doãn Lục Lang !
"Lục Lang, cậu..."
Xe bỗng dưng vuột khỏi tầm tay Dạ Phong.
Giữa không gian vẫn còn văng vẳng tiếng nói của Doãn Lục Lang "hãy giúp tôi chăm sóc cho Hiên Hiên !"
Dạ Phong nằm vớ theo đuôi xe "Lục Lang..."
Âm thanh rùn rợn của xe va đập vào đá nghe rầm rầm...rồi âm thanh của tiếng kính vỡ...
Cuối cùng là một tiếng "phình"...rồi im bặt ! Một đống đổ nát hoang tàng, chiếc siêu xe phiên bản giới hạn giờ chỉ còn là một mớ sắt vụn...nó biến dạng đến mức không thể nhận ra được nữa !
Chỉ vài chục giây tiếp theo chiếc xe chợt bốc cháy...
…………
Dạ Phong cùng với đội ngũ cứu hộ đang ngày đêm tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm ra được chút dấu vết nào ! Anh vô cùng lo lắng "Doãn Lục Lang, cậu không được như thế mà ra đi vĩnh viễn...cậu có núp bóng dưới địa phủ thì tôi cũng sẽ xuống đến địa phủ lôi cậu về".
……………
Tình hình của Liễu Hiên lúc bấy giờ !
Doãn Chí Hiên đưa tay ra xé nát chiếc áo len trên người Liễu Hiên...cô lo sợ nên cứ lếch lùi về sau..."Doãn Chí Hiên, anh khốn nạn lắm !"
"Cô nhanh đưa con dấu ra cho tôi !"
Liễu Hiên vùng dậy rồi bỏ chạy...
Doãn Chí Hiên túm tóc cô lại rồi quật cô ngã xuống đất, sau đó thì nằm lên người cô...hắn cúi xuống cắn vào ngực cô...
A...a...a.."Doãn Chí Hiên, anh là tên cầm thú !"
Liễu Hiên khóc lóc như mưa...
Doãn Chí Hiên nhíu mày...tại sao cô ấy khóc, mình lại thấy đau lòng ?
Bụp...
Doãn Chí Hiên ngã xuống...
Liễu Hiên được một bàn tay kéo dậy !
"Tiểu Hiên, nhanh chạy thôi !"
Công Tôn Ái Linh kéo Liễu Hiên chạy như bay ra khỏi căn nhà hoang !
Doãn Chí Hiên bò dậy đuổi theo...
- Ái Linh...
Liễu Hiên ôm chặt Công Tôn Ái Linh.
- Cảm ơn, Ái Linh !
"Được rồi Tiểu Hiên, cố gắng bình tĩnh lại, chúng ta nhanh rời khỏi đây ! Tên khốn đó đang đuổi theo chúng ta".
Liễu Hiên gật đầu !
"Liễu Hiên, cô mau cút ra đây cho tôi...món nợ này giữa tôi và cô chưa xong đâu !"
Công Tôn Ái Linh kéo Liễu Hiên núp vào đống gạch vụn..."Tiểu Hiên, đừng để phát ra âm thanh !"
Liễu Hiên không dám thở mạnh...
Liễu Hiên, cô mau cút ra đây cho tôi...tôi biết cô đang ở đây mà !
"Doãn gia.."
Doãn Lục Lang nhíu mày "có chuyện gì ?"
Cận vệ riêng của Doãn Lục Lang run sợ lên tiếng "Doãn gia, phía sau có rất nhiều xe đang đuổi theo chúng ta".
Doãn Lục Lang nghe xong, nhưng anh không có chút biểu cảm gì, anh lạnh nhạt ra lệnh "Cậu cứ tập trung lái, nên làm thế nào thì làm thế ấy". Nói xong, anh nhắm mắt lại dưỡng thần...mấy hôm nay bận tối mặt, anh thấy vô cùng mệt mỏi !
Mặt mày anh cận vệ méo mó "Doãn gia à, mạng người đó..."
Nhưng Doãn Lục Lang không lên tiếng !
Anh cận vệ đang cố gắng cắt đuôi đoàn xe phía sau. Nhưng một lúc sau...
Két...két...
Bánh xe ma sát xuống mặt đường, tạo nên âm thanh ninh óc...
Ầm...
Doãn Lục Lang mở mắt ra...
Cận vệ xanh mặt "Doãn gia !"
(Bên ngoài đang ngỗn ngang, vì tốc độ quá cao nên đến đoạn ôm cua, cận vệ của Doãn Lục Lang lạc tay lái đâm vào rào cản phía bên vách núi, gãy cả đoạn rào cản...đầu xe chồm ra ngoài vực thẳm).
Những chiếc xe đang đuổi theo phía sau không thắng kịp nên nối đuôi nhau đâm vào xe của Doãn Lục Lang. Người trên những chiếc xe kia rơi ra ngoài...thương vong đáng kể !
"Doãn gia ngài sao rồi ? Trước mặt chúng ta là vực thẳm !"
Doãn Lục Lang nhìn phía trước mặt, đúng là vực thẳm, giờ mà cử động thì xe của anh sẽ bị rơi xuống vực...
Tim anh cận vệ lúc này đã rời khỏi lồng ngực, chu du đến tận phương trời nào rồi.
Vài tên sát thủ bò lên từ mặt đất...tiến về phía xe của Doãn Lục Lang...
"Doãn...Doãn...gia"
Bỗng dưng nghe có tiếng đánh nhau bên ngoài...
Vách núi cheo leo, xe bị treo giữa không trung, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng khiến xe rung lắc.
Anh cận vệ run bần bật..."Doãn gia, trong nhà tôi còn có mẹ già...nếu có thể sống sót trở về, nhờ ngài hãy để tâm đến bà ấy giúp tôi !"
Doãn Lục Lang giật giật mi mắt !
Tiếng đánh nhau bên ngoài vẫn còn vọng vào tai.
Qua một hồi khá lâu...
"Lục Lang cậu thế nào rồi ?"
Doãn Lục Lang sững sờ "Dạ Phong, sao cậu lại đến đây ?"
Dạ Phong lớn tiếng bảo "Lục Lang, cậu bò ra sau xe đi...tôi đang cố gắng thăng bằng, e là cũng sẽ không cầm cự được bao lâu, cậu phải nhanh gọn lẹ tìm cách chui ra ngoài !"
Doãn Lục Lang quay sang nhìn cận vệ "Mục Dân, cậu ra ngoài trước đi !"
"Doãn gia..."
Nhanh lên đi !
"Doãn gia, mạng tôi hèn mọn lắm...ngài nhanh chóng ra ngoài đi, nhớ thay tôi chăm sóc cho mẹ tôi !"
Doãn Lục Lang rất tức giận "tôi bảo cậu ra ngoài thì cậu cứ ra ngoài..."
"Doãn gia !"
Dạ Phong sắp không cầm cự nổi "nhanh đi, tôi sắp tụt tay rồi !"
Doãn Lục Lang một lần nữa quát lớn "Mục Dân, nhanh ra ngoài !"
Anh cận vệ nhìn Doãn Lục Lang rồi quay người bò về phía sau xe...xe lúc này rung lắc dữ dội !
Doãn Lục Lang khép mắt lại "Hiên Hiên, anh xin lỗi vì không thể bảo vệ em được nữa, em hãy sống thật tốt !"
Dạ Phong rất bất ngờ khi nhìn thấy người chui ra khỏi xe không phải là Doãn Lục Lang !
"Lục Lang, cậu..."
Xe bỗng dưng vuột khỏi tầm tay Dạ Phong.
Giữa không gian vẫn còn văng vẳng tiếng nói của Doãn Lục Lang "hãy giúp tôi chăm sóc cho Hiên Hiên !"
Dạ Phong nằm vớ theo đuôi xe "Lục Lang..."
Âm thanh rùn rợn của xe va đập vào đá nghe rầm rầm...rồi âm thanh của tiếng kính vỡ...
Cuối cùng là một tiếng "phình"...rồi im bặt ! Một đống đổ nát hoang tàng, chiếc siêu xe phiên bản giới hạn giờ chỉ còn là một mớ sắt vụn...nó biến dạng đến mức không thể nhận ra được nữa !
Chỉ vài chục giây tiếp theo chiếc xe chợt bốc cháy...
…………
Dạ Phong cùng với đội ngũ cứu hộ đang ngày đêm tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm ra được chút dấu vết nào ! Anh vô cùng lo lắng "Doãn Lục Lang, cậu không được như thế mà ra đi vĩnh viễn...cậu có núp bóng dưới địa phủ thì tôi cũng sẽ xuống đến địa phủ lôi cậu về".
……………
Tình hình của Liễu Hiên lúc bấy giờ !
Doãn Chí Hiên đưa tay ra xé nát chiếc áo len trên người Liễu Hiên...cô lo sợ nên cứ lếch lùi về sau..."Doãn Chí Hiên, anh khốn nạn lắm !"
"Cô nhanh đưa con dấu ra cho tôi !"
Liễu Hiên vùng dậy rồi bỏ chạy...
Doãn Chí Hiên túm tóc cô lại rồi quật cô ngã xuống đất, sau đó thì nằm lên người cô...hắn cúi xuống cắn vào ngực cô...
A...a...a.."Doãn Chí Hiên, anh là tên cầm thú !"
Liễu Hiên khóc lóc như mưa...
Doãn Chí Hiên nhíu mày...tại sao cô ấy khóc, mình lại thấy đau lòng ?
Bụp...
Doãn Chí Hiên ngã xuống...
Liễu Hiên được một bàn tay kéo dậy !
"Tiểu Hiên, nhanh chạy thôi !"
Công Tôn Ái Linh kéo Liễu Hiên chạy như bay ra khỏi căn nhà hoang !
Doãn Chí Hiên bò dậy đuổi theo...
- Ái Linh...
Liễu Hiên ôm chặt Công Tôn Ái Linh.
- Cảm ơn, Ái Linh !
"Được rồi Tiểu Hiên, cố gắng bình tĩnh lại, chúng ta nhanh rời khỏi đây ! Tên khốn đó đang đuổi theo chúng ta".
Liễu Hiên gật đầu !
"Liễu Hiên, cô mau cút ra đây cho tôi...món nợ này giữa tôi và cô chưa xong đâu !"
Công Tôn Ái Linh kéo Liễu Hiên núp vào đống gạch vụn..."Tiểu Hiên, đừng để phát ra âm thanh !"
Liễu Hiên không dám thở mạnh...
Liễu Hiên, cô mau cút ra đây cho tôi...tôi biết cô đang ở đây mà !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.