Chương 21: Chiếc gài tóc
Khói Ảo
08/04/2024
Tiếng gõ cửa bên ngoài, Loan Châu ra mở cửa thì gặp cậu Thiên Đức, cô nhoẻn miệng cười chào cậu.
“Cậu về rồi à?”
“À…vâng!”. Truyện Thám Hiểm
Bà Lý ngồi bên trong lên tiếng gọi con trai, cậu Thiên Đức vội đi vào, cậu kính cẩn chào mẹ mình, lúc này cậu mới nhớ ra mình có mua đồ cho mẹ, nhưng lại vì lo cho Ngọc Liên nên vội chạy về.
Loan Châu chợt kêu khẽ, bà Lý nhìn cô dò xét.
“Mợ sao đấy?”
“Ôi chết, con quên là đang dở tay dưới bếp!”
Nói dứt lời cô vội chạy đi, miệng vẫn lầm bầm gì đó không ai hiểu. Thiên Đức ngạc nhiên hỏi mẹ, bà chỉ trả lời.
“Dạo này cả phủ bị mợ ấy lôi ra làm đồ thử thức ăn hết!”
“??”
Bà Lý kể hôm thì chè, hôm thì món này món kia, món nào cũng lạ, thậm chí là chẳng biết mợ ấy kết hợp cái gì trong đó.
Nhưng ăn vào lại ngon mới lạ hơn!
Thiên Đức bật cười, cậu không nghĩ mình chỉ đi một vài hôm mà mọi thứ đều có chút lạ mắt.
Bất ngờ bà Lý khịt khịt mũi, có mùi gì thơm thơm thoảng vào. Nào là mùi sả, lá chanh, cậu Thiên Đức còn đang cố ngửi mùi gì thì cửa phòng mở ra, Loan Châu bưng một khay gì đó đi vào rồi nói.
“Mẹ, cậu Thiên Đức, mời hai người dùng!”
Hai người nhìn đĩa thức ăn trong khay rồi lại nhìn nhau, cả hai đồng thanh hỏi lại cô.
“Ốc hả?”
Loan Châu nhoẻn miệng cười gật đầu đáp, rồi cô lại diễn tả món ăn của mình.
Chỉ là ốc cô bắt về làm sạch, chặt bỏ phần đuôi, rồi hấp sơ với sả, sau đó cô cho mỡ lợn, xào với sả ớt băm nhỏ, đổ ốc vào xào rồi cho nước cốt dừa nêm gia vị…
Loan Châu chưa dứt lời thì đã thấy bà cùng cậu đang ăn. Mùi vị đậm đà cùng thịt ốc dai giòn, bà Lý tấm tắc khen cô khéo tay lại biết biến tấu món ăn. Cậu Thiên Đức chỉ ăn thử vài con, trong lòng cậu khá nghi ngờ về cô.
Ngọc Liên dù sao cũng là con nhà quan, lại đau bệnh, nào phải động tay chân hay vào bếp. Vậy mà bây giờ cô nói cô đi bắt ốc, rồi vào bếp nấu ăn. Càng lúc sự nghi ngờ về Ngọc Liên càng dâng lên.
Dưới bếp bọn người hầu cũng đang cắm cúi ăn ốc, tuy ốc chẳng lạ nhưng cách chế biến khiến họ càng ăn càng bị cuốn vào. Một người lên tiếng.
“Mợ nấu ngon thật, có khi ngon hơn bà Hiền luôn ấy!”
Bà Hiền nghe vậy cười đáp.
“Ôi dào, tôi chỉ là nấu ăn bình thường thôi, sao mà so được với mợ!”
Cả nhà bếp rộn ràng tiếng nói tiếng cười. So với mợ Ngọc Liên trước kia thì mợ bây giờ có đôi chút khác, nhưng mợ lúc này gần gũi hơn, vui vẻ hơn, thậm chí ngay cả cậu Thiên Phúc và bà Lý cũng có cái nhìn khác về mợ ấy. Có mấy đứa còn kể lại chuyện mợ đánh bọn ỷ quyền ngoài chợ. Con Lụa với con Tỵ vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về cái hôm ở chợ ấy.
Tối hôm ấy, cậu Thiên Đức vừa tính xong sổ sách, cậu kéo ngăn bàn ra để cất thì thấy chiếc hộp nhỏ hôm qua trên đường về đã mua.
Cầm mở ra ngắm nghía, bên trong là một cái gài tóc, được chạm hoa sen đính ngọc, cậu thấy đẹp lại hợp với tên Ngọc Liên nên đã mua về. Một tình cảm không dám gọi tên, cậu đơn phương đã bao lâu rồi?
Nghĩ mãi thì thấy việc đi xa về mua chút quà tặng cũng chẳng hề gì, cậu đóng ngăn bàn lại rồi đi ra ngoài. Gặp Ngọc Liên thì tự tay tặng, hoặc không thì bảo con Tỵ đem về vậy.
Vừa cầm hộp nhỏ vừa đi trên hành lang, bỗng cậu thấy có bóng người bên vườn sau. Đoán là Ngọc Liên nên cậu nhẹ chân đi lại nhìn xem. Tuy sân sau nhưng cậu Thiên Phúc đã cho người thắp đèn hàng đêm, cũng chỉ vì muốn ai kia tập võ mỗi khi ngứa tay chân.
Thiên Đức nhìn người đang đi quyền, gương mặt nhìn nghiêng, mái tóc được buộc gọn đuôi gà, mỗi động tác đều toát lên sự dứt khoát mạnh mẽ. Cậu cứ im lặng nhìn cô, trong lòng hiện ra vạn câu hỏi.
Đột nhiên Loan Châu xoay chân bị trật, có lẽ do bị trước kia giờ khiến chỗ trật bị lại. Cô khẽ hít hà đau đớn, cậu Thiên Đức vội vã chạy lại đỡ cô lên.
“Mợ có sao không?”
Thấy Thiên Đức, Loan Châu liền cười nhẹ lắc đầu, nhưng ngay khi vừa đứng dậy thì chân lại nhói lên đau buốt. Trông thấy như vậy cậu liền hiểu ra, bế cô lên ghế ngồi rồi xem cổ chân cho cô. Loan Châu ngại ngùng rút chân lại.
“Tôi không sao, cậu…không cần đâu!”
Nhận thấy cô đang ngại, Thiên Đức ngước mặt nhìn cô rồi không ép cô để mình xem cổ chân nữa. Cậu ngồi xuống ghế đối diện quan sát cô, vẫn là Ngọc Liên mà sao lại có gì đó không phải.
Một lúc sau cậu cất tiếng hỏi.
“Mợ…biết võ à?”
Loan Châu mất phòng bị liền thừa nhận, còn vui vẻ nói mình được đi thi rồi đột nhiên cô giật mình khi Thiên Đức hỏi lại.
“Mợ…đi thi võ?”
“À…à không, à thì…”
Trông thấy nét mặt lúng túng của cô, Thiên Đức bật cười rồi đưa chiếc hộp ra đẩy về phía cô. Giọng cậu trầm nói.
“Tặng mợ!”
“Tặng tôi à?”
Cậu Thiên Đức gật đầu, rồi cậu hất mặt ra ý cô mở ra xem. Loan Châu nhìn thấy cái gài tóc, cô cầm lên ngắm nghía ra vẻ thích thú. Phải công nhận một điều là những đồ vật thời này được làm rất đẹp tỉ mỉ. Cô còn mải nhìn thì cậu Thiên Đức đã cầm lên rồi đi qua phía cô, nhẹ nhàng cài lên tóc của cô.
Loan Châu ngồi im re, gương mặt ửng hồng, rõ ràng cậu ấy có tình cảm với cô Ngọc Liên, tình cảm không đơn giản là chị dâu em chồng.
Cô khẽ đu đưa bàn chân hòng đẩy suy nghĩ kia ra thì cổ chân lại nhói lên, cơn đau đột ngột làm cô không kiềm chế được.
Thiên Đức rời tóc cô, cậu lại cúi xuống nâng cổ chân cô lên, định nắn lại thì phía sau giọng cậu Thiên Phúc vang lên.
“Ngọc Liên! Thiên Đức!”
…****************…
“Cậu về rồi à?”
“À…vâng!”. Truyện Thám Hiểm
Bà Lý ngồi bên trong lên tiếng gọi con trai, cậu Thiên Đức vội đi vào, cậu kính cẩn chào mẹ mình, lúc này cậu mới nhớ ra mình có mua đồ cho mẹ, nhưng lại vì lo cho Ngọc Liên nên vội chạy về.
Loan Châu chợt kêu khẽ, bà Lý nhìn cô dò xét.
“Mợ sao đấy?”
“Ôi chết, con quên là đang dở tay dưới bếp!”
Nói dứt lời cô vội chạy đi, miệng vẫn lầm bầm gì đó không ai hiểu. Thiên Đức ngạc nhiên hỏi mẹ, bà chỉ trả lời.
“Dạo này cả phủ bị mợ ấy lôi ra làm đồ thử thức ăn hết!”
“??”
Bà Lý kể hôm thì chè, hôm thì món này món kia, món nào cũng lạ, thậm chí là chẳng biết mợ ấy kết hợp cái gì trong đó.
Nhưng ăn vào lại ngon mới lạ hơn!
Thiên Đức bật cười, cậu không nghĩ mình chỉ đi một vài hôm mà mọi thứ đều có chút lạ mắt.
Bất ngờ bà Lý khịt khịt mũi, có mùi gì thơm thơm thoảng vào. Nào là mùi sả, lá chanh, cậu Thiên Đức còn đang cố ngửi mùi gì thì cửa phòng mở ra, Loan Châu bưng một khay gì đó đi vào rồi nói.
“Mẹ, cậu Thiên Đức, mời hai người dùng!”
Hai người nhìn đĩa thức ăn trong khay rồi lại nhìn nhau, cả hai đồng thanh hỏi lại cô.
“Ốc hả?”
Loan Châu nhoẻn miệng cười gật đầu đáp, rồi cô lại diễn tả món ăn của mình.
Chỉ là ốc cô bắt về làm sạch, chặt bỏ phần đuôi, rồi hấp sơ với sả, sau đó cô cho mỡ lợn, xào với sả ớt băm nhỏ, đổ ốc vào xào rồi cho nước cốt dừa nêm gia vị…
Loan Châu chưa dứt lời thì đã thấy bà cùng cậu đang ăn. Mùi vị đậm đà cùng thịt ốc dai giòn, bà Lý tấm tắc khen cô khéo tay lại biết biến tấu món ăn. Cậu Thiên Đức chỉ ăn thử vài con, trong lòng cậu khá nghi ngờ về cô.
Ngọc Liên dù sao cũng là con nhà quan, lại đau bệnh, nào phải động tay chân hay vào bếp. Vậy mà bây giờ cô nói cô đi bắt ốc, rồi vào bếp nấu ăn. Càng lúc sự nghi ngờ về Ngọc Liên càng dâng lên.
Dưới bếp bọn người hầu cũng đang cắm cúi ăn ốc, tuy ốc chẳng lạ nhưng cách chế biến khiến họ càng ăn càng bị cuốn vào. Một người lên tiếng.
“Mợ nấu ngon thật, có khi ngon hơn bà Hiền luôn ấy!”
Bà Hiền nghe vậy cười đáp.
“Ôi dào, tôi chỉ là nấu ăn bình thường thôi, sao mà so được với mợ!”
Cả nhà bếp rộn ràng tiếng nói tiếng cười. So với mợ Ngọc Liên trước kia thì mợ bây giờ có đôi chút khác, nhưng mợ lúc này gần gũi hơn, vui vẻ hơn, thậm chí ngay cả cậu Thiên Phúc và bà Lý cũng có cái nhìn khác về mợ ấy. Có mấy đứa còn kể lại chuyện mợ đánh bọn ỷ quyền ngoài chợ. Con Lụa với con Tỵ vừa ăn vừa thao thao bất tuyệt về cái hôm ở chợ ấy.
Tối hôm ấy, cậu Thiên Đức vừa tính xong sổ sách, cậu kéo ngăn bàn ra để cất thì thấy chiếc hộp nhỏ hôm qua trên đường về đã mua.
Cầm mở ra ngắm nghía, bên trong là một cái gài tóc, được chạm hoa sen đính ngọc, cậu thấy đẹp lại hợp với tên Ngọc Liên nên đã mua về. Một tình cảm không dám gọi tên, cậu đơn phương đã bao lâu rồi?
Nghĩ mãi thì thấy việc đi xa về mua chút quà tặng cũng chẳng hề gì, cậu đóng ngăn bàn lại rồi đi ra ngoài. Gặp Ngọc Liên thì tự tay tặng, hoặc không thì bảo con Tỵ đem về vậy.
Vừa cầm hộp nhỏ vừa đi trên hành lang, bỗng cậu thấy có bóng người bên vườn sau. Đoán là Ngọc Liên nên cậu nhẹ chân đi lại nhìn xem. Tuy sân sau nhưng cậu Thiên Phúc đã cho người thắp đèn hàng đêm, cũng chỉ vì muốn ai kia tập võ mỗi khi ngứa tay chân.
Thiên Đức nhìn người đang đi quyền, gương mặt nhìn nghiêng, mái tóc được buộc gọn đuôi gà, mỗi động tác đều toát lên sự dứt khoát mạnh mẽ. Cậu cứ im lặng nhìn cô, trong lòng hiện ra vạn câu hỏi.
Đột nhiên Loan Châu xoay chân bị trật, có lẽ do bị trước kia giờ khiến chỗ trật bị lại. Cô khẽ hít hà đau đớn, cậu Thiên Đức vội vã chạy lại đỡ cô lên.
“Mợ có sao không?”
Thấy Thiên Đức, Loan Châu liền cười nhẹ lắc đầu, nhưng ngay khi vừa đứng dậy thì chân lại nhói lên đau buốt. Trông thấy như vậy cậu liền hiểu ra, bế cô lên ghế ngồi rồi xem cổ chân cho cô. Loan Châu ngại ngùng rút chân lại.
“Tôi không sao, cậu…không cần đâu!”
Nhận thấy cô đang ngại, Thiên Đức ngước mặt nhìn cô rồi không ép cô để mình xem cổ chân nữa. Cậu ngồi xuống ghế đối diện quan sát cô, vẫn là Ngọc Liên mà sao lại có gì đó không phải.
Một lúc sau cậu cất tiếng hỏi.
“Mợ…biết võ à?”
Loan Châu mất phòng bị liền thừa nhận, còn vui vẻ nói mình được đi thi rồi đột nhiên cô giật mình khi Thiên Đức hỏi lại.
“Mợ…đi thi võ?”
“À…à không, à thì…”
Trông thấy nét mặt lúng túng của cô, Thiên Đức bật cười rồi đưa chiếc hộp ra đẩy về phía cô. Giọng cậu trầm nói.
“Tặng mợ!”
“Tặng tôi à?”
Cậu Thiên Đức gật đầu, rồi cậu hất mặt ra ý cô mở ra xem. Loan Châu nhìn thấy cái gài tóc, cô cầm lên ngắm nghía ra vẻ thích thú. Phải công nhận một điều là những đồ vật thời này được làm rất đẹp tỉ mỉ. Cô còn mải nhìn thì cậu Thiên Đức đã cầm lên rồi đi qua phía cô, nhẹ nhàng cài lên tóc của cô.
Loan Châu ngồi im re, gương mặt ửng hồng, rõ ràng cậu ấy có tình cảm với cô Ngọc Liên, tình cảm không đơn giản là chị dâu em chồng.
Cô khẽ đu đưa bàn chân hòng đẩy suy nghĩ kia ra thì cổ chân lại nhói lên, cơn đau đột ngột làm cô không kiềm chế được.
Thiên Đức rời tóc cô, cậu lại cúi xuống nâng cổ chân cô lên, định nắn lại thì phía sau giọng cậu Thiên Phúc vang lên.
“Ngọc Liên! Thiên Đức!”
…****************…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.