Chương 19: Đưa cơm cho vợ
Khói Ảo
08/04/2024
Gia Báu vừa xoa mặt vừa kể lại, bà Lài nghe vậy thì tức tối.
“Con dâu của phủ Lý sao? Cái con này ăn gan hùm rồi!”
Bà ấy quay sang ông Gia Nghị, thấy ông vẫn bình thản chẳng chút xót con thì bà lại giở giọng chanh chua.
“Ông còn làm gì vậy hả, không nghe con nói à. Phải qua bên ấy mà lôi cái con ấy ra mà xử chứ!”
Ông Nghị chẳng còn giữ được bình tĩnh, ông đập tay xuống bàn rồi quát.
“Bà bênh nó vừa thôi, bà biết phủ Lý là nơi nào không mà đòi đến hả? Cậu lớn nhà ấy là Phó tướng được Vua trọng dụng, nó động vào ai không động, lại gây chuyện với con dâu của nhà ấy!”
“Phó...phó tướng sao?”
Gia Báu thấy cha có vẻ e ngại Thiên Phúc thì tức tối, hắn bảo mẹ.
“Mẹ, mẹ nói với dì họ đi, con không nuốt trôi cục tức này được!”
Bà Lài khi nãy còn chua ngoa, bây giờ nghe chồng nói thì có chút dè dặt, bà ấy bảo.
“Chuyện này để sau, thôi con vào trong nghỉ đi nhé!”
Nhận thấy cả cha và mẹ đều tránh né phủ Lý, Gia Báu biết mình đã động vào người không nên động nên cũng chỉ biết ôm cục tức bỏ đi về phòng cho bọn người hầu chăm sóc.
Lúc này bà Lài mới hỏi nhỏ chồng.
“Ông này, chẳng phải con dâu nhà ấy trước nay nghe người ta đồn là bệnh tật sao? Sao lại dám đánh con mình vậy chứ?”
Ông Gia Nghị thở hắt ra.
“Chuyện nhà họ bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Lo mà dạy dỗ con trai bà đi, bảo nó bớt gây chuyện lại. Có ngày cái thân già tộ với bà không gánh nổi đâu!”
......................
Tối hôm ấy, Loan Châu bị phạt nhịn cơm nên cô đành ở trong phòng ủ rũ, cái bụng đói đã bắt đầu biểu tình. Lấy tay xoa xoa Loan Châu tự nhủ.
“Đói muốn xỉu luôn, chẳng biết Tỵ có lấy được đồ ăn không...”
Ngay khi ấy cánh cửa phòng mở ra, con Tỵ xụ mặt bước vào, Loan Châu nhìn nó về tay không thì liền hỏi.
“Cơm đâu?”
“Bà bảo nhà bếp dọn hết không để lại ạ!”
Loan Châu lại nói tiếp.
“Thì...thì em nói bà Hiền nấu chút gì cho tôi cũng được mà?”
Tỵ nó buồn bã phân bua.
“Lời bà nói ra chẳng ai dám cãi hết đó mợ. Bà cũng cho người khóa nhà bếp không cho mợ xuống tự nấu ạ. Thôi mợ cố hết đêm nay rồi mai ăn bù nhé!”
Loan Châu nghe xong ngồi xuống ghế nằm dài luôn trên bàn.
“Ôi chết tôi mất, mẹ chồng gì mà ác thế chứ!”
Sau một lúc ca thán thở dài thì đột nhiên Loan Châu đập bàn một cái.
“Còn cậu Thiên Phúc đã nói sẽ tìm cách giúp mà giờ cũng chẳng thấy đâu. Chắc lại sợ mẹ rồi chuồn luôn rồi!”
“A số tôi xui xẻo quá đi mất!”
Giọng cô oang oang lên bên trong phòng, chẳng biết bên ngoài cửa từ lúc nào Thiên Phúc đã đứng đó, trên tay còn có một giỏ nhỏ nhỏ. Định gõ cửa vào nhưng lại dừng bước nghe lén vợ mình ca thán khổ sở.
Gương mặt đang cười mỉm nghĩ đến Loan Châu đang mếu máo, bỗng cậu tắt nụ cười khi nghe cô trách mình sợ mẹ bỏ trốn.
Chẳng phải cậu đem thức ăn qua cho cô rồi đây sao? Bây giờ chuyện gì cũng tốt chỉ có cái ăn là không tốt chút nào. Làm gì có cô gái nào suốt ngày chỉ biết ăn như cô chứ!
Thiên Phúc lấy lại bình tĩnh, giả vờ vừa đến rồi gõ cửa.
Loan Châu chẳng buồn hỏi, cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm dài trên bàn, quay lưng ra cửa. Tỵ vội ra mở cửa, Thiên Phúc liền đưa tay lên ra dấu im lặng.
Tỵ vẫn tròn mắt ngạc nhiên, lòng nó rộn ràng vui sướng vì nghĩ cậu Thiên Phúc đã có tình cảm với Ngọc Liên thật rồi, cái cảm giác còn hơn bản thân nó có người thương nữa.
Thiên Phúc vẫy tay ra hiệu cho Tỵ ra ngoài, nó cười tít mắt gật đầu lia lịa như bổ củi rồi nhẹ chân đi ra.
Đặt nhẹ giỏ nhỏ trên bàn, Loan Châu vẫn buồn bã, lúc này cô mới hỏi.
“Là ai vậy Tỵ?”
“Tỵ?”
Chẳng nghe tiếng con bé Tỵ, rồi khứu giác Loan Châu lập tức đánh hơi mùi gì đó.
Cô lập tức bật dậy quay lại thì giật mình khi thấy người sau lưng mình.
“Ối mẹ ơi! Cậu...cậu xuất hiện khi nào vậy?”
Hành động của cô lại làm Thiên Phúc bật cười, có vẻ khi để ý đến ai thì chỉ cần họ ngáp cũng khiến ta thấy vui vẻ thì phải.
Lấy tay lật chiếc khăn phủ trên giỏ ra, một con gà nướng thơm phức, còn có cả một nắm xôi gấc màu đỏ cam còn âm ấm.
Loan Châu nuốt nước bọt cái ực, bụng cô lại sôi lên, cô nhìn con gà rồi nhìn Thiên Phúc.
Thiên Phúc kéo cô ngồi xuống bảo cô ăn đi, là bà Hiền đã lén chuẩn bị trước rồi đem về phòng cậu giấu từ sớm.
Cô bật cười toe toét, cứ vậy một tay cầm con gà, một tay bẻ cái đùi mà ăn ngấu nghiến, mặc cho Thiên Phúc ngồi bên bị cô làm cho đứng hình.
Trong đầu cậu lẩm bẩm.
“Mợ ấy ăn...dễ thương quá!”
Loáng một cái Loan Châu chén gần hết con gà và nắm xôi, cô thấy bụng mình no căng lên hết cả. Lúc này cô mới nhớ khi nãy mình nói xấu Thiên Phúc thì lén liếc nhìn cậu.
“Cậu...khi nãy có nghe gì không?”
“Không.”
Cô hỏi lại.
“Thật à?”
Thiên Phúc ra vẻ căng thẳng.
“Ừ, tôi chẳng nghe mợ bảo mẹ ác đâu! Rồi bảo tôi sợ mẹ! Tôi chẳng nghe thấy gì cả!”
Khóe môi cô giật giật, vậy là cậu ấy nghe hết cả, vậy mà còn trêu cô?
Đột nhiên Thiên Phúc nhìn Loan Châu, cậu quan sát thấy trên gò má có chút đỏ, nghĩ do lúc sáng đánh nhau nên bị trúng thì cậu đưa tay lên sờ.
Loan Châu giật mình né tránh, có phải cô bị thương đâu, nhưng gần đây cứ nói chuyện với cậu thì cô lại đỏ mặt như vậy.
Dọn xong những thứ trên bàn, lúc Thiên Phúc hỏi cô.
“Lúc ở chợ thật sự mợ không bị thương chứ?”
Nghe hỏi, Loan Châu mới lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu. Thiên Phúc bấy giờ nói tiếp.
“Mợ phải cẩn thận chút, có chuyện gì thì về báo lại người trong nhà không được như vậy nữa!”
Loan Châu biết Thiên Phúc lo mình lại bị bà Lý trách phạt nên không cãi lại, chỉ gật đầu. Sự quan tâm đột ngột này khiến cô nhớ cha mình. Ngày nhỏ đi học cô bị bạn chọc đến khóc, cô về cũng mách cha mình. Cha cô ôm lấy cô trong lòng rồi vỗ về an ủi cô.
Nước mắt cô tuôn rơi, cô vội lau đi. Nhưng mọi việc Thiên Phúc đều trông thấy, nghĩ do cô cho là mình trách cô thì liền thanh minh, nhưng Loan Châu lắc đầu bảo không phải.
Thiên Phúc thấy cô buồn rầu, đôi mắt vẫn ầng ậng nước không tránh được sự khó chịu trong lòng.
Trước kia Ngọc Liên có khóc lóc thế nào, van xin cậu thế nào cậu cũng cho rằng nước mắt con gái phiền phức, cậu toàn gạt đi, thậm chí còn cho rằng cô cố tình kiếm cớ để cậu thương hại.
Nhưng giờ thấy cô thế này thì cậu thấy trong lòng không vui, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, muốn biết vì sao cô rơi nước mắt.
...****************...
“Con dâu của phủ Lý sao? Cái con này ăn gan hùm rồi!”
Bà ấy quay sang ông Gia Nghị, thấy ông vẫn bình thản chẳng chút xót con thì bà lại giở giọng chanh chua.
“Ông còn làm gì vậy hả, không nghe con nói à. Phải qua bên ấy mà lôi cái con ấy ra mà xử chứ!”
Ông Nghị chẳng còn giữ được bình tĩnh, ông đập tay xuống bàn rồi quát.
“Bà bênh nó vừa thôi, bà biết phủ Lý là nơi nào không mà đòi đến hả? Cậu lớn nhà ấy là Phó tướng được Vua trọng dụng, nó động vào ai không động, lại gây chuyện với con dâu của nhà ấy!”
“Phó...phó tướng sao?”
Gia Báu thấy cha có vẻ e ngại Thiên Phúc thì tức tối, hắn bảo mẹ.
“Mẹ, mẹ nói với dì họ đi, con không nuốt trôi cục tức này được!”
Bà Lài khi nãy còn chua ngoa, bây giờ nghe chồng nói thì có chút dè dặt, bà ấy bảo.
“Chuyện này để sau, thôi con vào trong nghỉ đi nhé!”
Nhận thấy cả cha và mẹ đều tránh né phủ Lý, Gia Báu biết mình đã động vào người không nên động nên cũng chỉ biết ôm cục tức bỏ đi về phòng cho bọn người hầu chăm sóc.
Lúc này bà Lài mới hỏi nhỏ chồng.
“Ông này, chẳng phải con dâu nhà ấy trước nay nghe người ta đồn là bệnh tật sao? Sao lại dám đánh con mình vậy chứ?”
Ông Gia Nghị thở hắt ra.
“Chuyện nhà họ bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Lo mà dạy dỗ con trai bà đi, bảo nó bớt gây chuyện lại. Có ngày cái thân già tộ với bà không gánh nổi đâu!”
......................
Tối hôm ấy, Loan Châu bị phạt nhịn cơm nên cô đành ở trong phòng ủ rũ, cái bụng đói đã bắt đầu biểu tình. Lấy tay xoa xoa Loan Châu tự nhủ.
“Đói muốn xỉu luôn, chẳng biết Tỵ có lấy được đồ ăn không...”
Ngay khi ấy cánh cửa phòng mở ra, con Tỵ xụ mặt bước vào, Loan Châu nhìn nó về tay không thì liền hỏi.
“Cơm đâu?”
“Bà bảo nhà bếp dọn hết không để lại ạ!”
Loan Châu lại nói tiếp.
“Thì...thì em nói bà Hiền nấu chút gì cho tôi cũng được mà?”
Tỵ nó buồn bã phân bua.
“Lời bà nói ra chẳng ai dám cãi hết đó mợ. Bà cũng cho người khóa nhà bếp không cho mợ xuống tự nấu ạ. Thôi mợ cố hết đêm nay rồi mai ăn bù nhé!”
Loan Châu nghe xong ngồi xuống ghế nằm dài luôn trên bàn.
“Ôi chết tôi mất, mẹ chồng gì mà ác thế chứ!”
Sau một lúc ca thán thở dài thì đột nhiên Loan Châu đập bàn một cái.
“Còn cậu Thiên Phúc đã nói sẽ tìm cách giúp mà giờ cũng chẳng thấy đâu. Chắc lại sợ mẹ rồi chuồn luôn rồi!”
“A số tôi xui xẻo quá đi mất!”
Giọng cô oang oang lên bên trong phòng, chẳng biết bên ngoài cửa từ lúc nào Thiên Phúc đã đứng đó, trên tay còn có một giỏ nhỏ nhỏ. Định gõ cửa vào nhưng lại dừng bước nghe lén vợ mình ca thán khổ sở.
Gương mặt đang cười mỉm nghĩ đến Loan Châu đang mếu máo, bỗng cậu tắt nụ cười khi nghe cô trách mình sợ mẹ bỏ trốn.
Chẳng phải cậu đem thức ăn qua cho cô rồi đây sao? Bây giờ chuyện gì cũng tốt chỉ có cái ăn là không tốt chút nào. Làm gì có cô gái nào suốt ngày chỉ biết ăn như cô chứ!
Thiên Phúc lấy lại bình tĩnh, giả vờ vừa đến rồi gõ cửa.
Loan Châu chẳng buồn hỏi, cô vẫn giữ nguyên tư thế nằm dài trên bàn, quay lưng ra cửa. Tỵ vội ra mở cửa, Thiên Phúc liền đưa tay lên ra dấu im lặng.
Tỵ vẫn tròn mắt ngạc nhiên, lòng nó rộn ràng vui sướng vì nghĩ cậu Thiên Phúc đã có tình cảm với Ngọc Liên thật rồi, cái cảm giác còn hơn bản thân nó có người thương nữa.
Thiên Phúc vẫy tay ra hiệu cho Tỵ ra ngoài, nó cười tít mắt gật đầu lia lịa như bổ củi rồi nhẹ chân đi ra.
Đặt nhẹ giỏ nhỏ trên bàn, Loan Châu vẫn buồn bã, lúc này cô mới hỏi.
“Là ai vậy Tỵ?”
“Tỵ?”
Chẳng nghe tiếng con bé Tỵ, rồi khứu giác Loan Châu lập tức đánh hơi mùi gì đó.
Cô lập tức bật dậy quay lại thì giật mình khi thấy người sau lưng mình.
“Ối mẹ ơi! Cậu...cậu xuất hiện khi nào vậy?”
Hành động của cô lại làm Thiên Phúc bật cười, có vẻ khi để ý đến ai thì chỉ cần họ ngáp cũng khiến ta thấy vui vẻ thì phải.
Lấy tay lật chiếc khăn phủ trên giỏ ra, một con gà nướng thơm phức, còn có cả một nắm xôi gấc màu đỏ cam còn âm ấm.
Loan Châu nuốt nước bọt cái ực, bụng cô lại sôi lên, cô nhìn con gà rồi nhìn Thiên Phúc.
Thiên Phúc kéo cô ngồi xuống bảo cô ăn đi, là bà Hiền đã lén chuẩn bị trước rồi đem về phòng cậu giấu từ sớm.
Cô bật cười toe toét, cứ vậy một tay cầm con gà, một tay bẻ cái đùi mà ăn ngấu nghiến, mặc cho Thiên Phúc ngồi bên bị cô làm cho đứng hình.
Trong đầu cậu lẩm bẩm.
“Mợ ấy ăn...dễ thương quá!”
Loáng một cái Loan Châu chén gần hết con gà và nắm xôi, cô thấy bụng mình no căng lên hết cả. Lúc này cô mới nhớ khi nãy mình nói xấu Thiên Phúc thì lén liếc nhìn cậu.
“Cậu...khi nãy có nghe gì không?”
“Không.”
Cô hỏi lại.
“Thật à?”
Thiên Phúc ra vẻ căng thẳng.
“Ừ, tôi chẳng nghe mợ bảo mẹ ác đâu! Rồi bảo tôi sợ mẹ! Tôi chẳng nghe thấy gì cả!”
Khóe môi cô giật giật, vậy là cậu ấy nghe hết cả, vậy mà còn trêu cô?
Đột nhiên Thiên Phúc nhìn Loan Châu, cậu quan sát thấy trên gò má có chút đỏ, nghĩ do lúc sáng đánh nhau nên bị trúng thì cậu đưa tay lên sờ.
Loan Châu giật mình né tránh, có phải cô bị thương đâu, nhưng gần đây cứ nói chuyện với cậu thì cô lại đỏ mặt như vậy.
Dọn xong những thứ trên bàn, lúc Thiên Phúc hỏi cô.
“Lúc ở chợ thật sự mợ không bị thương chứ?”
Nghe hỏi, Loan Châu mới lấy lại bình tĩnh rồi gật đầu. Thiên Phúc bấy giờ nói tiếp.
“Mợ phải cẩn thận chút, có chuyện gì thì về báo lại người trong nhà không được như vậy nữa!”
Loan Châu biết Thiên Phúc lo mình lại bị bà Lý trách phạt nên không cãi lại, chỉ gật đầu. Sự quan tâm đột ngột này khiến cô nhớ cha mình. Ngày nhỏ đi học cô bị bạn chọc đến khóc, cô về cũng mách cha mình. Cha cô ôm lấy cô trong lòng rồi vỗ về an ủi cô.
Nước mắt cô tuôn rơi, cô vội lau đi. Nhưng mọi việc Thiên Phúc đều trông thấy, nghĩ do cô cho là mình trách cô thì liền thanh minh, nhưng Loan Châu lắc đầu bảo không phải.
Thiên Phúc thấy cô buồn rầu, đôi mắt vẫn ầng ậng nước không tránh được sự khó chịu trong lòng.
Trước kia Ngọc Liên có khóc lóc thế nào, van xin cậu thế nào cậu cũng cho rằng nước mắt con gái phiền phức, cậu toàn gạt đi, thậm chí còn cho rằng cô cố tình kiếm cớ để cậu thương hại.
Nhưng giờ thấy cô thế này thì cậu thấy trong lòng không vui, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô, muốn biết vì sao cô rơi nước mắt.
...****************...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.