Chương 7: Hưu thư
Khói Ảo
08/04/2024
Thiên Phúc nghe đến đây chợt cau mày lại hỏi ngược cô.
“Ý mợ là Nữ Vương?”
Loan Châu tròn mắt ngạc nhiên.
“Nữ Vương? Thì ra bà ấy còn được gọi là Nữ Vương?”
Thiên Phúc lại thêm ngạc nhiên, tuy là con nhà quan cũng có chút ít chữ nghĩa, nhưng câu chuyện Nữ Vương đánh giặc là từ thuở nào chỉ còn trong sử sách. Ngọc Liên lại biết rõ như vậy. Cậu nói tiếp.
“Là cha mợ kể à?”
Loan Châu vỗ ngực tự hào nói.
“Cấp hai tôi đã học rồi.”
Chợt nhận ra ý tứ câu văn vừa nói có gì lại không đúng. Cô lập tức lảng sang chuyện khác.
“Thôi bỏ đi, là cha tôi dạy đấy. Nhưng cậu dạy tôi cưỡi ngựa nhé!”
Suy nghĩ giây lát rồi Thiên Phúc khẽ lắc đầu, chuyện cưỡi ngựa là của nam nhân, nữ nhi thì nên học về những thứ thủ công. Loan Châu thất vọng xụ mặt xuống nhìn Thiên Phúc.
Cậu vẫn quan sát cô không rời mắt, cặp mắt đã khiến bao kẻ e ngại chẳng lẽ lại không nhìn ra. Bất ngờ trong đầu Thiên Phúc nảy ra một suy nghĩ.
Ngọc Liên là quỷ nhập tràng? Cậu vẫn hay nghe trong dân gian đồn rằng một ai đó bệnh nặng vừa mất, bị con mèo đen nhảy qua thì bị nhập tràng.
Rồi suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu dập đi. Vì chẳng có con quỷ nào dám đánh võ giữa buổi trưa nắng cả. Với lại cậu nghĩ Ngọc Liên tuy bệnh nhưng vẫn đã chết đâu.
Loan Châu thấy Thiên Phúc cứ đăm chiêu nhìn mình chẳng nói gì, cô giơ tay ra vẫy vẫy mà cậu vẫn chẳng phản ứng.
“Cậu Thiên Phúc!”
Giật mình Thiên Phúc liếc mắt đi rồi trả lời.
“Tôi nói không được, mợ nên dưỡng bệnh...thời gian nữa tôi viết hưu thư rồi tôi sẽ đưa mợ về lại nhà!”
Loan Châu ngơ ngác nghiêng đầu.
“Hưu thư? Là gì?”
Câu nói tưởng như một sự thắc mắc bình thường của Loan Châu lại làm Thiên Phúc nghi ngờ người trước mặt.
Đã vài lần Thiên Phúc đề cập chuyện này, lý nào Ngọc Liên lại không nhớ. Với lại chuyện viết hưu thư khi hưu thê mà cô ấy lại không hiểu sao?
Ngọc Liên này...
Cậu không trả lời chỉ cho rằng cô đang giả ngốc rồi bỏ đi ra ngoài, để mặc Loan Châu chẳng hiểu gì ngồi nhìn Thiên Phúc đi ra mà lầm bầm.
“Bảo dạy cưỡi ngựa thì không không. Lại nói hưu hưu, ý cậu là con hươu à?”
Sáng hôm sau, Thiên Phúc lại có vài việc ra ngoài, lúc này Loan Châu mới gọi Tỵ ra hỏi.
“Tỵ này, hưu thư là gì?”
Tỵ nghe thì kinh ngạc nhìn cô rồi nó lắp bắp.
“Mợ...mợ ơi sao lại...”
“Hả?”
“Mợ không làm vậy được đâu!”
Loan Châu lại kinh ngạc không kém.
“Tôi làm gì mà không được? Hôm qua Thiên Phúc bảo sẽ viết hưu thư gì đó!“. Ngôn Tình Tổng Tài
Tỵ nghe đến đây cũng hiểu, chuyện mợ về đây không hề hạng phúc ai cũng rõ. Vậy mà cậu Thiên Phúc lại muốn hưu thê lúc này. Nó lau nước mắt nói thút thít.
“Vậy là...vậy là cậu sẽ bỏ mợ đấy?”
Loan Châu vẫn chưa hiểu nhưng cô cũng không hỏi thêm, cô lại thở dài rồi dỗ con Tỵ nín khóc.
Rồi phía sau nhà chợt vang lên tiếng ngựa hí. Loan Châu bỏ qua gương mặt đang mếu máo của Tỵ mà chạy ra.
Trước mắt cô là chuồng ngựa của phủ, con nào cũng uy dũng. Cô vui vẻ bước đến thì người hầu cản lại.
“Mợ đừng qua đây phân ngựa bẩn lắm ạ.”
“Tôi xem một chút!”
Nói rồi Loan Châu lại gần, cô chăm chú nhìn chúng rồi tìm con Hắc Phong.
Nó không có trong chuồng, vậy chắc đã đi cùng Thiên Phúc ra ngoài rồi.
Đột nhiên một con ngựa lồng lộn, nó nhảy chồm 2 chân trước lên hí vang. Loan Châu bị hành động ấy làm giật mình té ngã về sau, cổ chân vì tác động mạnh bị trật làm cô đau đớn.
“Ối mợ! Người đâu!”
Tiếng con Tỵ thảng thốt, khi ấy cậu Thiên Đức đang ngồi coi sổ sách trong phòng, nghe tiếng la thì chạy ra trông.
Loan Châu ngồi bệt dưới đất ôm cổ chân nhăn nhó, Tỵ vừa đỡ dìu cô dậy. Thiên Đức liền ngồi xuống nhìn cổ chân của cô.
“Bị trật rồi, Tỵ dìu mợ ấy về phòng rồi gọi thầy lang đi!”
Loan Châu bước đi khó khăn, Thiên Đức bèn bế cô lên rồi đi thẳng về phòng của cô. Bỏ lại phía sau là ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Họ lại được dịp bàn tán, chuyện rằng từ khi Ngọc Liên về đây làm dâu, cậu Thiên Đức chưa một lần gọi cô là chị dâu. Có người còn nói cậu có tình cảm với mợ Ngọc Liên nhưng vì hôn ước mà chôn kín tình cảm ấy trong lòng.
...****************...
“Ý mợ là Nữ Vương?”
Loan Châu tròn mắt ngạc nhiên.
“Nữ Vương? Thì ra bà ấy còn được gọi là Nữ Vương?”
Thiên Phúc lại thêm ngạc nhiên, tuy là con nhà quan cũng có chút ít chữ nghĩa, nhưng câu chuyện Nữ Vương đánh giặc là từ thuở nào chỉ còn trong sử sách. Ngọc Liên lại biết rõ như vậy. Cậu nói tiếp.
“Là cha mợ kể à?”
Loan Châu vỗ ngực tự hào nói.
“Cấp hai tôi đã học rồi.”
Chợt nhận ra ý tứ câu văn vừa nói có gì lại không đúng. Cô lập tức lảng sang chuyện khác.
“Thôi bỏ đi, là cha tôi dạy đấy. Nhưng cậu dạy tôi cưỡi ngựa nhé!”
Suy nghĩ giây lát rồi Thiên Phúc khẽ lắc đầu, chuyện cưỡi ngựa là của nam nhân, nữ nhi thì nên học về những thứ thủ công. Loan Châu thất vọng xụ mặt xuống nhìn Thiên Phúc.
Cậu vẫn quan sát cô không rời mắt, cặp mắt đã khiến bao kẻ e ngại chẳng lẽ lại không nhìn ra. Bất ngờ trong đầu Thiên Phúc nảy ra một suy nghĩ.
Ngọc Liên là quỷ nhập tràng? Cậu vẫn hay nghe trong dân gian đồn rằng một ai đó bệnh nặng vừa mất, bị con mèo đen nhảy qua thì bị nhập tràng.
Rồi suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cậu dập đi. Vì chẳng có con quỷ nào dám đánh võ giữa buổi trưa nắng cả. Với lại cậu nghĩ Ngọc Liên tuy bệnh nhưng vẫn đã chết đâu.
Loan Châu thấy Thiên Phúc cứ đăm chiêu nhìn mình chẳng nói gì, cô giơ tay ra vẫy vẫy mà cậu vẫn chẳng phản ứng.
“Cậu Thiên Phúc!”
Giật mình Thiên Phúc liếc mắt đi rồi trả lời.
“Tôi nói không được, mợ nên dưỡng bệnh...thời gian nữa tôi viết hưu thư rồi tôi sẽ đưa mợ về lại nhà!”
Loan Châu ngơ ngác nghiêng đầu.
“Hưu thư? Là gì?”
Câu nói tưởng như một sự thắc mắc bình thường của Loan Châu lại làm Thiên Phúc nghi ngờ người trước mặt.
Đã vài lần Thiên Phúc đề cập chuyện này, lý nào Ngọc Liên lại không nhớ. Với lại chuyện viết hưu thư khi hưu thê mà cô ấy lại không hiểu sao?
Ngọc Liên này...
Cậu không trả lời chỉ cho rằng cô đang giả ngốc rồi bỏ đi ra ngoài, để mặc Loan Châu chẳng hiểu gì ngồi nhìn Thiên Phúc đi ra mà lầm bầm.
“Bảo dạy cưỡi ngựa thì không không. Lại nói hưu hưu, ý cậu là con hươu à?”
Sáng hôm sau, Thiên Phúc lại có vài việc ra ngoài, lúc này Loan Châu mới gọi Tỵ ra hỏi.
“Tỵ này, hưu thư là gì?”
Tỵ nghe thì kinh ngạc nhìn cô rồi nó lắp bắp.
“Mợ...mợ ơi sao lại...”
“Hả?”
“Mợ không làm vậy được đâu!”
Loan Châu lại kinh ngạc không kém.
“Tôi làm gì mà không được? Hôm qua Thiên Phúc bảo sẽ viết hưu thư gì đó!“. Ngôn Tình Tổng Tài
Tỵ nghe đến đây cũng hiểu, chuyện mợ về đây không hề hạng phúc ai cũng rõ. Vậy mà cậu Thiên Phúc lại muốn hưu thê lúc này. Nó lau nước mắt nói thút thít.
“Vậy là...vậy là cậu sẽ bỏ mợ đấy?”
Loan Châu vẫn chưa hiểu nhưng cô cũng không hỏi thêm, cô lại thở dài rồi dỗ con Tỵ nín khóc.
Rồi phía sau nhà chợt vang lên tiếng ngựa hí. Loan Châu bỏ qua gương mặt đang mếu máo của Tỵ mà chạy ra.
Trước mắt cô là chuồng ngựa của phủ, con nào cũng uy dũng. Cô vui vẻ bước đến thì người hầu cản lại.
“Mợ đừng qua đây phân ngựa bẩn lắm ạ.”
“Tôi xem một chút!”
Nói rồi Loan Châu lại gần, cô chăm chú nhìn chúng rồi tìm con Hắc Phong.
Nó không có trong chuồng, vậy chắc đã đi cùng Thiên Phúc ra ngoài rồi.
Đột nhiên một con ngựa lồng lộn, nó nhảy chồm 2 chân trước lên hí vang. Loan Châu bị hành động ấy làm giật mình té ngã về sau, cổ chân vì tác động mạnh bị trật làm cô đau đớn.
“Ối mợ! Người đâu!”
Tiếng con Tỵ thảng thốt, khi ấy cậu Thiên Đức đang ngồi coi sổ sách trong phòng, nghe tiếng la thì chạy ra trông.
Loan Châu ngồi bệt dưới đất ôm cổ chân nhăn nhó, Tỵ vừa đỡ dìu cô dậy. Thiên Đức liền ngồi xuống nhìn cổ chân của cô.
“Bị trật rồi, Tỵ dìu mợ ấy về phòng rồi gọi thầy lang đi!”
Loan Châu bước đi khó khăn, Thiên Đức bèn bế cô lên rồi đi thẳng về phòng của cô. Bỏ lại phía sau là ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người.
Họ lại được dịp bàn tán, chuyện rằng từ khi Ngọc Liên về đây làm dâu, cậu Thiên Đức chưa một lần gọi cô là chị dâu. Có người còn nói cậu có tình cảm với mợ Ngọc Liên nhưng vì hôn ước mà chôn kín tình cảm ấy trong lòng.
...****************...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.