Chương 88: Ngoại truyện. Kế hoạch của Thiên Phúc
Khói Ảo
26/07/2024
Sau khi truyền lệnh xuống, Thiên Phúc đi vào bên trong trại, Văn Tường chưa hết suy nghĩ mà đi theo. Không đợi đối phương lên tiếng, Thiên Phúc đã nói trước.
"Văn Tường, ta chọn ra cậu trong cuộc thi Võ trạng nguyên bởi ta nhận ra khí chất của cậu. Vì vậy ta mong về sau cậu sẽ trở thành một vị tướng quân lừng lẩy kinh sử. Trận chiến lần này bên nước Mỗ đã có chuẩn bị trước, sẽ không dễ như khi cậu cùng ta xông pha đánh nước Chiêu, tên tướng quân bên ấy cậu chưa một lần đối đầu trực tiếp, nên rất dễ bị phá vỡ trận địa. Với lại...cậu còn có công chúa Huyền Vy, còn cả đứa trẻ trong bụng của công chúa, nếu cậu có mệnh hệ gì ta không thể nhìn mặt người. Cậu vẫn giữ quân là phòng tuyến cuối cùng, nếu phòng tuyển này bị mất thì nước ta sẽ lâm vào loạn lạc..."
Nghe những lời này, không hể là những lời áp đặt mà tựa như lời tầm sự tận đáy lòng, Văn Tường lúc này mới hiểu được những suy nghĩ trong đầu Thiên Phúc. Đặt tay lên vai người Võ trạng nguyên do bản thân mình chọn ra,
Thiên Phúc khích lệ.
"Ra chiến trường chẳng một binh sĩ nào vô dụng, chẳng một võ tướng nào không có đất dụng võ, Đô úy Văn Tường không cần phải sợ không được giết giặc!"
Sau hai ngày bàn thảo kế hoạch rõ ràng, nhánh quân của tướng Trần Hoành tiến về phía sông Đình, xây dựng phòng tuyến, sẵn sàng chặn đường khi quân Mỗ có ý định vượt sông, Thiên Phúc chỉ đạo thêm một nghìn cung thủ dưới trướng sang hỗ trợ bởi cậu biết quân Mỗ chỉ giỏi về cưỡi ngựa, hành quân trên bộ, gặp nước sẽ là cản trở lớn với họ.
Lại chỉ đạo tướng Lê Trình dẫn quân đi hướng Đông Bắc, lấy rừng núi làm lợi thế, âm thầm mà tiến quân áp sát, chờ thời cơ hỗ trợ nhánh quân của tướng Trần Hoành. Trong lúc chỉ đạo, Thiên Phúc luôn nhắc nhở quân sĩ nếu chẳng may bị giặc phá vòng vây, phải lui binh chớ lao đầu đến cùng.
Rạng sáng hôm sau, Thiên Phúc cùng hai vị Tướng quân cùng binh sĩ hành quân theo kế hoạch, ai cũng nhận ra trận chiến này sẽ rất khốc liệt khó mà diễn tả.
Tướng cầm đầu quân Mỗ là Sí Vừ Keo, một kẻ được mệnh danh là thần chết trên trận mạc, lần này đích thân hắn cầm quân sang cho thấy âm mưu rõ ràng của nước Mỗ. Hắn dẫn quân đến sông Đình, nheo đôi mắt ti hí nhìn con sông không quá rộng, hắn cho quân hạ trại, tìm cách vượt sông.
Một đội binh tầm mười tên cưỡi ngựa chậm rãi đi xuống sông, nhưng chưa ra đến được giữa sông thì ngựa dừng lại không đi nữa. Bên dưới sông toàn sỏi dăm, nước càng ra xa càng sâu, ráng đi thêm vài bước thì mực nước đã cao đến ngực của con ngựa.
Sí Vừ Keo hậm hực, hắn đành hoãn binh, ra lệnh cho quân lính chuẩn bị thuyền để ngày mai vượt sông.
Trong khi ấy, quân của tướng Trần Hoành đã nhanh chóng đến trước, lợi dụng ven sông là khu rừng rậm, họ chỉ ở không dựng trại lớn, chỉ lấy lá cây, cành cây làm chỗ nghỉ chân, tránh gây chú ý cho bên kia. Trong khi mọi người đang kiểm tra lại vũ khí, ăn chút cơm nắm đem theo, bất chợt dưới mặt sông đang lững lờ trồi lên một chiếc đầu người.
Trần Hoành nhận ra, nhanh chân đi lại ngay khi người nọ lên bờ.
"Tình hình sao rồi?"
"Bẩm, quân Mỗ đang cho lính chuẩn bị thuyền, ngày mai sẽ vượt sông!"
Nhắm thấy vẫn còn thời gian, tướng Trần Hoành vỗ vai người lính trẻ rồi truyền lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, tiếp tục lên kế hoạch tác chiến.
Tầm giữa canh ba hôm ấy, trong khi quân Mỗ đang say giấc sau một buổi đóng thuyền mệt mỏi, chỉ còn vài tên lính canh gác. Bờ sông êm ả trôi theo dòng giữa đêm vắng lặng, đâu đó chỉ có tiếng vài loài chim ăn đêm kêu lên, tiếng bầy gặm nhấm thỉnh thoảng lay động giấc ngủ của khu rừng.
Một bóng người nhẹ nhàng trồi lên khỏi mặt nước, rồi lặng lẽ vài ba chiếc bóng khác nhẹ nhàng lên bờ theo người trước. Mỗi người đều dắt bên hồng khố một dụng cụ thoạt trồng như dùi đục.
Trong đêm vắng, một vài bóng người âm thầm tìm cách áp sát những tên lính canh, nhanh tay đánh gục mà không gây ra tiếng động. Sau khi hạ gục được những tên lính ấy, nhóm người lại di chuyển đến nơi những chiếc thuyền vừa được đóng. Việc đột nhập diễn ra khá dễ dàng và suôn sẻ khiến cho một người trong nhóm có chút nghi hoặc.
Từng người áp sát những chiếc thuyền, dùng những dụng cụ mình mang theo âm thầm tạo một lỗ thủng dưới đáy thuyền, rồi lại lấy đất bùn trét lên. Bỗng từ đâu có tiếng người hô hoán, Sí Vừ Keo tay cầm đao, ra lệnh quân lính bao vây những kẻ lạ mặt lại.
"Ùmùm.ùm."
Những tiếng động vang lên xáo trộn cả không gian yên tĩnh, quân Mỗ chạy lại bờ sông soi đuốc, nhưng tuyệt nhiên không thấy vị trí nào nổi bóng khí. Bọn chúng chạy ven bờ sông lên một đoạn nhưng kết quả vẫn vậy. Sí Vừ Keo điên tiết đá mấy tên đang nằm bất động, miệng nghiến răng gầm gừ.
"Bọn dân đen khốn kiếp, dám đột nhập vào đây, bọn bay tăng cường xem dưới sông có bọn chúng trốn không?
Ta không tin bọn nó ẩn thân dưới nước mãi được."
"Văn Tường, ta chọn ra cậu trong cuộc thi Võ trạng nguyên bởi ta nhận ra khí chất của cậu. Vì vậy ta mong về sau cậu sẽ trở thành một vị tướng quân lừng lẩy kinh sử. Trận chiến lần này bên nước Mỗ đã có chuẩn bị trước, sẽ không dễ như khi cậu cùng ta xông pha đánh nước Chiêu, tên tướng quân bên ấy cậu chưa một lần đối đầu trực tiếp, nên rất dễ bị phá vỡ trận địa. Với lại...cậu còn có công chúa Huyền Vy, còn cả đứa trẻ trong bụng của công chúa, nếu cậu có mệnh hệ gì ta không thể nhìn mặt người. Cậu vẫn giữ quân là phòng tuyến cuối cùng, nếu phòng tuyển này bị mất thì nước ta sẽ lâm vào loạn lạc..."
Nghe những lời này, không hể là những lời áp đặt mà tựa như lời tầm sự tận đáy lòng, Văn Tường lúc này mới hiểu được những suy nghĩ trong đầu Thiên Phúc. Đặt tay lên vai người Võ trạng nguyên do bản thân mình chọn ra,
Thiên Phúc khích lệ.
"Ra chiến trường chẳng một binh sĩ nào vô dụng, chẳng một võ tướng nào không có đất dụng võ, Đô úy Văn Tường không cần phải sợ không được giết giặc!"
Sau hai ngày bàn thảo kế hoạch rõ ràng, nhánh quân của tướng Trần Hoành tiến về phía sông Đình, xây dựng phòng tuyến, sẵn sàng chặn đường khi quân Mỗ có ý định vượt sông, Thiên Phúc chỉ đạo thêm một nghìn cung thủ dưới trướng sang hỗ trợ bởi cậu biết quân Mỗ chỉ giỏi về cưỡi ngựa, hành quân trên bộ, gặp nước sẽ là cản trở lớn với họ.
Lại chỉ đạo tướng Lê Trình dẫn quân đi hướng Đông Bắc, lấy rừng núi làm lợi thế, âm thầm mà tiến quân áp sát, chờ thời cơ hỗ trợ nhánh quân của tướng Trần Hoành. Trong lúc chỉ đạo, Thiên Phúc luôn nhắc nhở quân sĩ nếu chẳng may bị giặc phá vòng vây, phải lui binh chớ lao đầu đến cùng.
Rạng sáng hôm sau, Thiên Phúc cùng hai vị Tướng quân cùng binh sĩ hành quân theo kế hoạch, ai cũng nhận ra trận chiến này sẽ rất khốc liệt khó mà diễn tả.
Tướng cầm đầu quân Mỗ là Sí Vừ Keo, một kẻ được mệnh danh là thần chết trên trận mạc, lần này đích thân hắn cầm quân sang cho thấy âm mưu rõ ràng của nước Mỗ. Hắn dẫn quân đến sông Đình, nheo đôi mắt ti hí nhìn con sông không quá rộng, hắn cho quân hạ trại, tìm cách vượt sông.
Một đội binh tầm mười tên cưỡi ngựa chậm rãi đi xuống sông, nhưng chưa ra đến được giữa sông thì ngựa dừng lại không đi nữa. Bên dưới sông toàn sỏi dăm, nước càng ra xa càng sâu, ráng đi thêm vài bước thì mực nước đã cao đến ngực của con ngựa.
Sí Vừ Keo hậm hực, hắn đành hoãn binh, ra lệnh cho quân lính chuẩn bị thuyền để ngày mai vượt sông.
Trong khi ấy, quân của tướng Trần Hoành đã nhanh chóng đến trước, lợi dụng ven sông là khu rừng rậm, họ chỉ ở không dựng trại lớn, chỉ lấy lá cây, cành cây làm chỗ nghỉ chân, tránh gây chú ý cho bên kia. Trong khi mọi người đang kiểm tra lại vũ khí, ăn chút cơm nắm đem theo, bất chợt dưới mặt sông đang lững lờ trồi lên một chiếc đầu người.
Trần Hoành nhận ra, nhanh chân đi lại ngay khi người nọ lên bờ.
"Tình hình sao rồi?"
"Bẩm, quân Mỗ đang cho lính chuẩn bị thuyền, ngày mai sẽ vượt sông!"
Nhắm thấy vẫn còn thời gian, tướng Trần Hoành vỗ vai người lính trẻ rồi truyền lệnh cho quân lính nghỉ ngơi, tiếp tục lên kế hoạch tác chiến.
Tầm giữa canh ba hôm ấy, trong khi quân Mỗ đang say giấc sau một buổi đóng thuyền mệt mỏi, chỉ còn vài tên lính canh gác. Bờ sông êm ả trôi theo dòng giữa đêm vắng lặng, đâu đó chỉ có tiếng vài loài chim ăn đêm kêu lên, tiếng bầy gặm nhấm thỉnh thoảng lay động giấc ngủ của khu rừng.
Một bóng người nhẹ nhàng trồi lên khỏi mặt nước, rồi lặng lẽ vài ba chiếc bóng khác nhẹ nhàng lên bờ theo người trước. Mỗi người đều dắt bên hồng khố một dụng cụ thoạt trồng như dùi đục.
Trong đêm vắng, một vài bóng người âm thầm tìm cách áp sát những tên lính canh, nhanh tay đánh gục mà không gây ra tiếng động. Sau khi hạ gục được những tên lính ấy, nhóm người lại di chuyển đến nơi những chiếc thuyền vừa được đóng. Việc đột nhập diễn ra khá dễ dàng và suôn sẻ khiến cho một người trong nhóm có chút nghi hoặc.
Từng người áp sát những chiếc thuyền, dùng những dụng cụ mình mang theo âm thầm tạo một lỗ thủng dưới đáy thuyền, rồi lại lấy đất bùn trét lên. Bỗng từ đâu có tiếng người hô hoán, Sí Vừ Keo tay cầm đao, ra lệnh quân lính bao vây những kẻ lạ mặt lại.
"Ùmùm.ùm."
Những tiếng động vang lên xáo trộn cả không gian yên tĩnh, quân Mỗ chạy lại bờ sông soi đuốc, nhưng tuyệt nhiên không thấy vị trí nào nổi bóng khí. Bọn chúng chạy ven bờ sông lên một đoạn nhưng kết quả vẫn vậy. Sí Vừ Keo điên tiết đá mấy tên đang nằm bất động, miệng nghiến răng gầm gừ.
"Bọn dân đen khốn kiếp, dám đột nhập vào đây, bọn bay tăng cường xem dưới sông có bọn chúng trốn không?
Ta không tin bọn nó ẩn thân dưới nước mãi được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.