Chương 90: Ngoại truyện. Một tấc đất cũng quyết không nhường!!
Khói Ảo
14/08/2024
Tiếng mọi người xôn xao,Thiên Phúc bị trúng tên, mũi tên ghim vào cánh tay máu chảy đầm đìa, cậu ôm lấy cánh tay bị thương, rồi chẳng nghĩ ngợi dùng hết sức rút mạnh thứ đang ghim vào da thịt kia. Văn Tường cùng bốn vị tướng nhanh chóng đưa Thiên Phúc vào trong, gọi người đến băng bó. Gương mặt cậu nhợt nhạt do mất máu, cánh tay bị thương đau đến buốt óc.
Nhưng chỉ vừa nghỉ ngơi tầm độ một canh giờ, Thiên Phúc đã phải ngồi dậy đi ra bên ngoài cùng các tướng bàn bạc. Người truyền tin vừa báo cáo quân Mỗ đã rút lui, số lượng quân binh tử trận hai bên đều khá nhiều.
Thiên Phúc chau mày, cậu đi đi lại lại, thi thoảng gương mặt nhăn lại vì đau. Văn Tường nêu ý kiến.
"Trước mắt tướng quân nghỉ ngơi đi đã, chuyện ngoài này có tôi và các tướng lo rồi!"
Cậu khẽ lắc đầu, sau khi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, Thiên Phúc phân tích trận đánh mấy ngày qua, chỉ ra những điểm trọng yếu, nơi sơ hở tạo điều kiện cho quân địch. Càng nói, tay càng động, vết máu trên miếng vải đã bắt đầu loang ra dần to hơn.
Một ngày sau, tin báo về lại cho biết Sí Vừ Keo đang tiến quân về phía cổng thành, hắn muốn nhân lúc tướng quân Thiên Phúc bị thương mà tiến quân đánh chiếm.
Nhận được tin báo, Văn Tường cùng Lê Mặc bước lên xin phép được ra trận, Thiên Phúc tuy không muốn nhưng vết thương nơi tay cậu vẫn chưa đỡ đau, cậu đành gật đầu chấp nhận.
Lệnh tướng quân ban ra, binh sĩ lập tức tập trung nghe hiệu lệnh, cả tướng Trần Hoành cùng Ngô Tức cũng xung phong ra trận.Đô ủy Văn Tường được lệnh dẫn quân, đằng sau là ba tướng Lê Mặc, Trần Hoành, Ngô Tức đi cùng, khí thế quân binh hừng hực. Thiên Phúc cùng Lê Trình đứng trên cổng thành nhìn đoàn quân đang tiến về hướng quân Mỗ mà không khỏi lo lắng.
Nhìn sang người bên cạnh, Lê Trình hiểu được tâm trạng bấy giờ của Thiên Phúc, cả hai cùng xông pha bao trận mạc. Vết sẹo phía sau lưng của Thiên Phúc cũng vì trong một lần Lê Trình bị địch tập kích, Thiên Phúc không ngại nguy hiểm mà lao đến cứu. Chưa một lần họ chùn bước trước quân thù, nay lại phải đứng đây nhìn binh sĩ ra chiến trường. Thân là tướng quân một cõi, há có thể ung dung đứng nhìn binh sĩ ra trận như vậy được.
Đoàn quân xuất chinh từ cuối canh năm rạng sáng, đến trưa có lính chạy về truyền tin báo khẩn, nhìn binh phục người này tả tơi, trên cánh tay còn đang chảy máu. Thiên Phúc cùng Lê Trình chạy đến đỡ người lính, người này gắng gượng thều thào nói.
"Quân Mỗ...đang đánh về ráo riết...tướng Trần Hoành bị...thương nặng, Đô úy Văn Tường..ngài không chịu rút lui vẫn cố thủ."
Dứt lời thì người này bất tỉnh, Lê Trình truyền người đưa vào trong trị thương.
Thiên Phúc tay nắm chặt, răng nghiến lại run lên từng chặp, ánh mắt kiên định sắc bén nhìn về phía đang diễn ra trận chiến.
Cơn tức giận sôi sục, nỗi uất hận khi nước nhà lâm nguy dâng cao, Thiên Phúc không nói không rằng, quay người đi vào bên trong mặc giáp, chỉnh trang. Lê Trình chạy theo toan ngăn người bạn của mình lại thì giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đang đỏ ngầu của người đối diện.
"Tướng quân Thiên Phúc...
Thiên Phúc nhìn thẳng vào Lê Trình mà nói từng chữ một, tay chỉ ra phía cổng thành."Lê Trình, nay giặc đã đến tận nơi, tôi không thể đứng nhìn, nếu cậu sợ chết thì hãy ở lại, phen này tôi không giết bọn chúng tôi không trở về!"
"Nhưng tay cậu đang bị thương, cậu..."
Ánh mắt Thiên Phúc lại càng kiên quyết.
"Cánh tay này chẳng là gì so với an nguy nước nhà cả. Tôi là tướng quân chỉ đạo, không thể làm ngơ trước toàn trăm dân bá tánh!"
Nói rồi Thiên Phúc quay người đi về chuồng ngựa dắt Hắc Phong đi ra. Phía sau Lê Trình nói lớn.
"Đã là con dân một nước, tôi có thể không như cậu sao?"
Phía sau binh sĩ cũng đồng loạt giơ kiếm lên hô lớn.
"Giết giặc! Bảo vệ bờ cõi!"
"Giết giặc! Bảo vệ non sông!"
"Giết giặc! Bảo vệ bá tánh!"
Khí thế quân sĩ ngút trời, một lòng cùng muốn ra trận, đôi mắt Thiên Phúc nhìn binh sĩ mà đỏ hoe, cậu thúc ngựa, lưỡi kiếm sáng loáng giữa trời Nam.
Hắc Phong tung vó lên trời, hí vang một tràng như đang đồng tình cùng chủ nhân. Thiên Phúc giơ cao lưỡi kiếm, hướng về phía trước mà hô lớn.
"Binh sĩ nghe lệnh, quyết tâm giết giặc dẹp yên bờ cõi! Một tấc đất cũng quyết không nhường!"Trận chiến ấy xảy ra ác liệt, cảnh máu me lửa cháy không sao tả hết, thây người chất đống chẳng còn lối đi.
Những lá cờ của phe ta lẫn phe địch đều rách tả tơi, cháy xém, có lá cờ còn nhuộm đỏ thẫm tang tóc. Cảnh chiến tranh luôn khiến mỗi người thấy rùng mình khiếp đảm khi nghĩ lại.
Tuy kết cục thắng trận nghiêng về phe Thiên Phúc, bọn tàn quân nước Mỗ bỏ chạy về nước thì quân số tử trận phe ta vẫn rất nhiều, những người còn sống tay vừa ôm vết thương, vừa hò nhau khiêng xác những người tử trận về chôn cất.
Tên ác tướng Sí Vừ Keo chết trên thấy ngựa của hắn, tay vẫn nắm chặt cây cung, cái đầu lăn lốc bên cạnh, đôi mắt mở trừng chưa tin được bản thân đã chết.
Cạnh đó.
Văn Tường quỳ gối dập đầu trước thi thể của Thiên Phúc, bốn vị tướng cũng quỳ gối tiếc thương cho sự hy sinh quên mình của người cầm trận. Lê Trình đưa tay vuốt mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lem luốc máu.
Quay lại khoảng nửa canh giờ trước, khi hai bên giao tranh ác liệt. Thiên Phúc nghiến răng chịu đau, tay vung kiếm chém địch như chém rạ, mở đường máu cứu lấy Văn Tường. Trong lúc hỗn loạn binh lửa, Sí Vừ Keo giương cung nhằm thẳng phía ngực trái Thiên Phúc mà buông tay.
Lê Trình hốt hoảng, từ xa lao đến cứu nguy nhưng không kịp. Thiên Phúc trúng tên, mũi tên xuyên tim đâm thẳng ra sau, cậu chỉ kịp trừng mắt lên, hức lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Ánh mắt cậu khẽ có ánh cười khi trông thấy Lê Trình từ phía sau phi ngựa chém bay đầu tên ác tướng.
Máu trào ra khóe miệng, tay cậu run run lỗi trong vạt áo ra một mảnh giấy gấp gọn, miệng khẽ mấp máy.
"Tôi đã thực hiện lời hứa...nếu có kiếp sau...Thiên Phúc...sẽ tìm lại Loan Châu...!"
Trời chiều một màu đỏ ối, chẳng biết do bầu trời hay do cảnh sắc trận chiến khiến bầu trời cũng nhuốm màu theo.
Thiên Phúc một lòng vì nước nhà, quân xâm lăng đã bị đánh đuổi, nhưng vị tướng quân Lý Thiên Phúc đã chẳng thể trở về. Cậu mãi mãi ra đi khi tuổi chưa được tứ tuần, máu cậu thấm vào mảnh đất cậu nằm.
Nơi cậu đã thề!
Một tấc đất cũng quyết không nhường!
Nhưng chỉ vừa nghỉ ngơi tầm độ một canh giờ, Thiên Phúc đã phải ngồi dậy đi ra bên ngoài cùng các tướng bàn bạc. Người truyền tin vừa báo cáo quân Mỗ đã rút lui, số lượng quân binh tử trận hai bên đều khá nhiều.
Thiên Phúc chau mày, cậu đi đi lại lại, thi thoảng gương mặt nhăn lại vì đau. Văn Tường nêu ý kiến.
"Trước mắt tướng quân nghỉ ngơi đi đã, chuyện ngoài này có tôi và các tướng lo rồi!"
Cậu khẽ lắc đầu, sau khi hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, Thiên Phúc phân tích trận đánh mấy ngày qua, chỉ ra những điểm trọng yếu, nơi sơ hở tạo điều kiện cho quân địch. Càng nói, tay càng động, vết máu trên miếng vải đã bắt đầu loang ra dần to hơn.
Một ngày sau, tin báo về lại cho biết Sí Vừ Keo đang tiến quân về phía cổng thành, hắn muốn nhân lúc tướng quân Thiên Phúc bị thương mà tiến quân đánh chiếm.
Nhận được tin báo, Văn Tường cùng Lê Mặc bước lên xin phép được ra trận, Thiên Phúc tuy không muốn nhưng vết thương nơi tay cậu vẫn chưa đỡ đau, cậu đành gật đầu chấp nhận.
Lệnh tướng quân ban ra, binh sĩ lập tức tập trung nghe hiệu lệnh, cả tướng Trần Hoành cùng Ngô Tức cũng xung phong ra trận.Đô ủy Văn Tường được lệnh dẫn quân, đằng sau là ba tướng Lê Mặc, Trần Hoành, Ngô Tức đi cùng, khí thế quân binh hừng hực. Thiên Phúc cùng Lê Trình đứng trên cổng thành nhìn đoàn quân đang tiến về hướng quân Mỗ mà không khỏi lo lắng.
Nhìn sang người bên cạnh, Lê Trình hiểu được tâm trạng bấy giờ của Thiên Phúc, cả hai cùng xông pha bao trận mạc. Vết sẹo phía sau lưng của Thiên Phúc cũng vì trong một lần Lê Trình bị địch tập kích, Thiên Phúc không ngại nguy hiểm mà lao đến cứu. Chưa một lần họ chùn bước trước quân thù, nay lại phải đứng đây nhìn binh sĩ ra chiến trường. Thân là tướng quân một cõi, há có thể ung dung đứng nhìn binh sĩ ra trận như vậy được.
Đoàn quân xuất chinh từ cuối canh năm rạng sáng, đến trưa có lính chạy về truyền tin báo khẩn, nhìn binh phục người này tả tơi, trên cánh tay còn đang chảy máu. Thiên Phúc cùng Lê Trình chạy đến đỡ người lính, người này gắng gượng thều thào nói.
"Quân Mỗ...đang đánh về ráo riết...tướng Trần Hoành bị...thương nặng, Đô úy Văn Tường..ngài không chịu rút lui vẫn cố thủ."
Dứt lời thì người này bất tỉnh, Lê Trình truyền người đưa vào trong trị thương.
Thiên Phúc tay nắm chặt, răng nghiến lại run lên từng chặp, ánh mắt kiên định sắc bén nhìn về phía đang diễn ra trận chiến.
Cơn tức giận sôi sục, nỗi uất hận khi nước nhà lâm nguy dâng cao, Thiên Phúc không nói không rằng, quay người đi vào bên trong mặc giáp, chỉnh trang. Lê Trình chạy theo toan ngăn người bạn của mình lại thì giật mình khi nhìn thấy đôi mắt đang đỏ ngầu của người đối diện.
"Tướng quân Thiên Phúc...
Thiên Phúc nhìn thẳng vào Lê Trình mà nói từng chữ một, tay chỉ ra phía cổng thành."Lê Trình, nay giặc đã đến tận nơi, tôi không thể đứng nhìn, nếu cậu sợ chết thì hãy ở lại, phen này tôi không giết bọn chúng tôi không trở về!"
"Nhưng tay cậu đang bị thương, cậu..."
Ánh mắt Thiên Phúc lại càng kiên quyết.
"Cánh tay này chẳng là gì so với an nguy nước nhà cả. Tôi là tướng quân chỉ đạo, không thể làm ngơ trước toàn trăm dân bá tánh!"
Nói rồi Thiên Phúc quay người đi về chuồng ngựa dắt Hắc Phong đi ra. Phía sau Lê Trình nói lớn.
"Đã là con dân một nước, tôi có thể không như cậu sao?"
Phía sau binh sĩ cũng đồng loạt giơ kiếm lên hô lớn.
"Giết giặc! Bảo vệ bờ cõi!"
"Giết giặc! Bảo vệ non sông!"
"Giết giặc! Bảo vệ bá tánh!"
Khí thế quân sĩ ngút trời, một lòng cùng muốn ra trận, đôi mắt Thiên Phúc nhìn binh sĩ mà đỏ hoe, cậu thúc ngựa, lưỡi kiếm sáng loáng giữa trời Nam.
Hắc Phong tung vó lên trời, hí vang một tràng như đang đồng tình cùng chủ nhân. Thiên Phúc giơ cao lưỡi kiếm, hướng về phía trước mà hô lớn.
"Binh sĩ nghe lệnh, quyết tâm giết giặc dẹp yên bờ cõi! Một tấc đất cũng quyết không nhường!"Trận chiến ấy xảy ra ác liệt, cảnh máu me lửa cháy không sao tả hết, thây người chất đống chẳng còn lối đi.
Những lá cờ của phe ta lẫn phe địch đều rách tả tơi, cháy xém, có lá cờ còn nhuộm đỏ thẫm tang tóc. Cảnh chiến tranh luôn khiến mỗi người thấy rùng mình khiếp đảm khi nghĩ lại.
Tuy kết cục thắng trận nghiêng về phe Thiên Phúc, bọn tàn quân nước Mỗ bỏ chạy về nước thì quân số tử trận phe ta vẫn rất nhiều, những người còn sống tay vừa ôm vết thương, vừa hò nhau khiêng xác những người tử trận về chôn cất.
Tên ác tướng Sí Vừ Keo chết trên thấy ngựa của hắn, tay vẫn nắm chặt cây cung, cái đầu lăn lốc bên cạnh, đôi mắt mở trừng chưa tin được bản thân đã chết.
Cạnh đó.
Văn Tường quỳ gối dập đầu trước thi thể của Thiên Phúc, bốn vị tướng cũng quỳ gối tiếc thương cho sự hy sinh quên mình của người cầm trận. Lê Trình đưa tay vuốt mắt, một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt lem luốc máu.
Quay lại khoảng nửa canh giờ trước, khi hai bên giao tranh ác liệt. Thiên Phúc nghiến răng chịu đau, tay vung kiếm chém địch như chém rạ, mở đường máu cứu lấy Văn Tường. Trong lúc hỗn loạn binh lửa, Sí Vừ Keo giương cung nhằm thẳng phía ngực trái Thiên Phúc mà buông tay.
Lê Trình hốt hoảng, từ xa lao đến cứu nguy nhưng không kịp. Thiên Phúc trúng tên, mũi tên xuyên tim đâm thẳng ra sau, cậu chỉ kịp trừng mắt lên, hức lên một tiếng rồi ngã xuống đất. Ánh mắt cậu khẽ có ánh cười khi trông thấy Lê Trình từ phía sau phi ngựa chém bay đầu tên ác tướng.
Máu trào ra khóe miệng, tay cậu run run lỗi trong vạt áo ra một mảnh giấy gấp gọn, miệng khẽ mấp máy.
"Tôi đã thực hiện lời hứa...nếu có kiếp sau...Thiên Phúc...sẽ tìm lại Loan Châu...!"
Trời chiều một màu đỏ ối, chẳng biết do bầu trời hay do cảnh sắc trận chiến khiến bầu trời cũng nhuốm màu theo.
Thiên Phúc một lòng vì nước nhà, quân xâm lăng đã bị đánh đuổi, nhưng vị tướng quân Lý Thiên Phúc đã chẳng thể trở về. Cậu mãi mãi ra đi khi tuổi chưa được tứ tuần, máu cậu thấm vào mảnh đất cậu nằm.
Nơi cậu đã thề!
Một tấc đất cũng quyết không nhường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.