Chương 84: Ngoại truyện. Nguyện cho người
Khói Ảo
15/07/2024
Chiếc quan tài lạnh lẽo nằm giữa phòng khách, bà Lý khiến người ngoài nghĩ rằng người trong quan tài kia là con gái của bà chứ chẳng phải con dâu.
Chiếc xe ngựa chở vợ chồng ông Trần dừng lại, ông bủn rủn tay chân bước xuống, rồi cùng Thiên Phúc đỡ vợ đi vào nhà.
Tiếng khóc tiếng gào gọi con vang lên nghe mà quặn lòng. Trong cảnh sui gia gặp mặt nào đâu lại cùng đưa tiễn con mình. Bà Ngọc Dung lê từ bước đến quan tài, bà gục đầu xuống, tay hết đánh lại xoa, nước mắt giàn dụa gương mặt hiền từ.
“Con ơi, Ngọc Liên ơi…con lại bỏ mẹ mà đi thế này…”
“Ông trời nỡ lòng cướp con gái của tôi…”
Hai người mẹ cứ ôm rồi khóc ngất bên chiếc quan tài lạnh lẽo, con Tỵ quỳ rạp bên cạnh, nó khóc nấc lên, chẳng buồn lau nước mắt. Phía bên kia, hai người đàn ông được xem là trụ cột, họ không rơi nước mắt, nhưng nét mặt lại tỏ rõ sự đau thương tột cùng.
“Bà ơi, con nó đi rồi đừng níu kéo nó nữa…”
“Ông ơi, con bé…tôi phải sống sao chứ?”
Mặc cho chồng can lại, bà Ngọc Dung như điên dại mà khóc lên. Đứa con gái của bà, chịu nhiều đau đớn rồi, vậy mà vẫn bỏ bà mà ra đi thế này.
Có nỗi đau nào tột cùng hơn mất đi đứa con do mình mang nặng đẻ đau, thai nghén cả chín tháng sinh ra.
Có nỗi đau nào bằng việc trông thấy nó khóc chào đời, chăm bẵm nuôi dưỡng, bảo vệ bằng cả tính mạng rồi lại phải nhìn con không còn.
Chẳng có nỗi đau nào bằng, cũng chẳng có lời nào lột tả cho hết được.
Ông bà Lý khóc thương nàng dâu thảo hiền, riêng bà Lý lại day dứt bởi những lúc bà đối xử hà khắc với Ngọc Liên.
Ông bà Trần xót xa cho cô con gái ngoan ngoãn mà yểu mệnh.
Cậu Thiên Đức đau lòng với mối tình thuở nhỏ đơn phương.
Con Tỵ thương nhớ người chủ luôn yêu thương, bảo vệ nó.
Cả phủ ai cũng sụt sùi bởi sự ra đi của mợ.
Chỉ có Thiên Phúc, cậu chỉ biết lặng người bên cạnh quan tài của Ngọc Liên. Cậu chẳng biết mình phải khóc cho ai bây giờ, Ngọc Liên hay Loan Châu.
Cậu phải khóc cho Ngọc Liên một đời yêu cậu, đến chết vẫn yêu cậu.
Hay cậu phải khóc cho Loan Châu, người khiến cậu biết yêu, biết ghen, biết thế nào là rơi nước mắt vì người mình yêu.
Từ lúc báo tang, chẳng ai thấy cậu Thiên Phúc rơi nước mắt hay khóc lóc cả, phải chăng cậu đã khóc để cạn cả nước mắt rồi. Lòng cậu nặng trĩu, lại có lúc chơi vơi không điểm bám, hai tay cậu bấu chặt gần như bật máu. Có khi như vậy, tự làm đau bản thân sẽ khiến tim cậu bớt đau hơn.
Ngày đưa Ngọc Liên ra huyệt mộ, vị chủ lễ đưa cho ông bà Lý cùng ông bà Trần, mỗi người một cây roi vót sẵn. Họ vụt vào chiếc quan tài cột mảnh vải xô trắng, bởi người chết bất hiếu, nỡ bỏ cha mẹ mà đi. Mỗi lần vụt xuống, bà Ngọc Dung lại bật khóc vì thương con.
Thiên Phúc đi trước, cậu nặng nề bước đi từng bước, đưa tiễn Ngọc Liên về khu nghĩa địa của tộc.
Bởi người xưa quan niệm rằng “gái sanh ngoại tộc”, “xuất giá tòng phu”, nên dù thương con thì ông bà Trần cũng không thể đưa Ngọc Liên về nhà. Nhìn từng nắm đất rải xuống huyệt mộ, bà Ngọc Dung chết lặng trong vòng tay ông Trần.
Lúc này ông mới rơi nước mắt, ôm lấy người vợ mà đôi mắt ướt đẫm nhìn theo từng nắm đất rơi xuống.
Sau khi hạ huyệt, mọi người lục tục kéo nhau về, chỉ còn lại mỗi Thiên Phúc vẫn đứng đó. Cậu chậm rãi quỳ trước ngôi mộ mới đắp, đôi mắt thất thần nhìn vào những làn khói hương.
“Ngọc Liên, tôi xin lỗi mợ rất nhiều. Đến bây giờ mới có thể để mợ yên nghỉ!”
Lời nói cậu vừa thốt ra, từ đâu một cánh hoa trắng muốt bay là đà rơi trên vai cậu, Thiên Phúc ngẩn người, cậu sẽ làm theo những gì đã hứa với Loan Châu.
Ngước đôi mắt buồn nhìn lên trời, trời mùa đông nên dù có nắng vẫn âm u xám xịt. Lòng cậu nặng trĩu, cậu nguyện rằng Loan Châu không nhớ đến cậu, có một cuộc sống mà cô nên có, chỉ cần cậu nhớ đến cô là được rồi.
Một thời gian sau, ông bà Lý ngỏ ý muốn Thiên Phúc tái hôn, bởi gia quy của phủ không hề cấm cản việc này. Nhưng năm lần bảy lượt cậu đều khước từ, sau vài lần như vậy thì ông bà Lý cũng đành ưng theo ý cậu.
…****************…
Chiếc xe ngựa chở vợ chồng ông Trần dừng lại, ông bủn rủn tay chân bước xuống, rồi cùng Thiên Phúc đỡ vợ đi vào nhà.
Tiếng khóc tiếng gào gọi con vang lên nghe mà quặn lòng. Trong cảnh sui gia gặp mặt nào đâu lại cùng đưa tiễn con mình. Bà Ngọc Dung lê từ bước đến quan tài, bà gục đầu xuống, tay hết đánh lại xoa, nước mắt giàn dụa gương mặt hiền từ.
“Con ơi, Ngọc Liên ơi…con lại bỏ mẹ mà đi thế này…”
“Ông trời nỡ lòng cướp con gái của tôi…”
Hai người mẹ cứ ôm rồi khóc ngất bên chiếc quan tài lạnh lẽo, con Tỵ quỳ rạp bên cạnh, nó khóc nấc lên, chẳng buồn lau nước mắt. Phía bên kia, hai người đàn ông được xem là trụ cột, họ không rơi nước mắt, nhưng nét mặt lại tỏ rõ sự đau thương tột cùng.
“Bà ơi, con nó đi rồi đừng níu kéo nó nữa…”
“Ông ơi, con bé…tôi phải sống sao chứ?”
Mặc cho chồng can lại, bà Ngọc Dung như điên dại mà khóc lên. Đứa con gái của bà, chịu nhiều đau đớn rồi, vậy mà vẫn bỏ bà mà ra đi thế này.
Có nỗi đau nào tột cùng hơn mất đi đứa con do mình mang nặng đẻ đau, thai nghén cả chín tháng sinh ra.
Có nỗi đau nào bằng việc trông thấy nó khóc chào đời, chăm bẵm nuôi dưỡng, bảo vệ bằng cả tính mạng rồi lại phải nhìn con không còn.
Chẳng có nỗi đau nào bằng, cũng chẳng có lời nào lột tả cho hết được.
Ông bà Lý khóc thương nàng dâu thảo hiền, riêng bà Lý lại day dứt bởi những lúc bà đối xử hà khắc với Ngọc Liên.
Ông bà Trần xót xa cho cô con gái ngoan ngoãn mà yểu mệnh.
Cậu Thiên Đức đau lòng với mối tình thuở nhỏ đơn phương.
Con Tỵ thương nhớ người chủ luôn yêu thương, bảo vệ nó.
Cả phủ ai cũng sụt sùi bởi sự ra đi của mợ.
Chỉ có Thiên Phúc, cậu chỉ biết lặng người bên cạnh quan tài của Ngọc Liên. Cậu chẳng biết mình phải khóc cho ai bây giờ, Ngọc Liên hay Loan Châu.
Cậu phải khóc cho Ngọc Liên một đời yêu cậu, đến chết vẫn yêu cậu.
Hay cậu phải khóc cho Loan Châu, người khiến cậu biết yêu, biết ghen, biết thế nào là rơi nước mắt vì người mình yêu.
Từ lúc báo tang, chẳng ai thấy cậu Thiên Phúc rơi nước mắt hay khóc lóc cả, phải chăng cậu đã khóc để cạn cả nước mắt rồi. Lòng cậu nặng trĩu, lại có lúc chơi vơi không điểm bám, hai tay cậu bấu chặt gần như bật máu. Có khi như vậy, tự làm đau bản thân sẽ khiến tim cậu bớt đau hơn.
Ngày đưa Ngọc Liên ra huyệt mộ, vị chủ lễ đưa cho ông bà Lý cùng ông bà Trần, mỗi người một cây roi vót sẵn. Họ vụt vào chiếc quan tài cột mảnh vải xô trắng, bởi người chết bất hiếu, nỡ bỏ cha mẹ mà đi. Mỗi lần vụt xuống, bà Ngọc Dung lại bật khóc vì thương con.
Thiên Phúc đi trước, cậu nặng nề bước đi từng bước, đưa tiễn Ngọc Liên về khu nghĩa địa của tộc.
Bởi người xưa quan niệm rằng “gái sanh ngoại tộc”, “xuất giá tòng phu”, nên dù thương con thì ông bà Trần cũng không thể đưa Ngọc Liên về nhà. Nhìn từng nắm đất rải xuống huyệt mộ, bà Ngọc Dung chết lặng trong vòng tay ông Trần.
Lúc này ông mới rơi nước mắt, ôm lấy người vợ mà đôi mắt ướt đẫm nhìn theo từng nắm đất rơi xuống.
Sau khi hạ huyệt, mọi người lục tục kéo nhau về, chỉ còn lại mỗi Thiên Phúc vẫn đứng đó. Cậu chậm rãi quỳ trước ngôi mộ mới đắp, đôi mắt thất thần nhìn vào những làn khói hương.
“Ngọc Liên, tôi xin lỗi mợ rất nhiều. Đến bây giờ mới có thể để mợ yên nghỉ!”
Lời nói cậu vừa thốt ra, từ đâu một cánh hoa trắng muốt bay là đà rơi trên vai cậu, Thiên Phúc ngẩn người, cậu sẽ làm theo những gì đã hứa với Loan Châu.
Ngước đôi mắt buồn nhìn lên trời, trời mùa đông nên dù có nắng vẫn âm u xám xịt. Lòng cậu nặng trĩu, cậu nguyện rằng Loan Châu không nhớ đến cậu, có một cuộc sống mà cô nên có, chỉ cần cậu nhớ đến cô là được rồi.
Một thời gian sau, ông bà Lý ngỏ ý muốn Thiên Phúc tái hôn, bởi gia quy của phủ không hề cấm cản việc này. Nhưng năm lần bảy lượt cậu đều khước từ, sau vài lần như vậy thì ông bà Lý cũng đành ưng theo ý cậu.
…****************…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.