Chương 115
Tiếu Giai Nhân
25/01/2017
Edit: Hà
Nghiêm Kính có vấn đề, hắn đau!
Hắn cố ý nhảy xuống hù dọa Từ Thu Nhi. Thấy Từ Thu Nhi đi gấp như vậy, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm theo tiểu cô nương, đại khái quét mắt thấy khoảng cách không còn cao nữa, không ngờ khoảng cách không gây ra chuyện, thế nhưng phía dưới có bụi cỏ gai, vừa vặn lúc té xuống thì lưng hắn nằm trên bụi hạt dẻ, quả thực lưng như bị vạn kim châm.
Vốn định giả bộ hôn mê, bây giờ lại phải nhe răng nhếch miệng, không cần giả trang nữa, Nghiêm Kính chậm chạp ngồi dậy, xoay người để tỷ đệ Từ Thu Nhi xem.
Hôm nay được gặp người yêu, Nghiêm Kính cố ý mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt, lúc này trên lưng còn dán theo đám bụi hạt dẻ màu đen hiện lên hết sức rõ ràng. Bụi hạt dẻ bị đè bẹp, lộ ra ba viên hạt dẻ màu nâu sẫm bên trong, lúc Nghiêm Kính quay lại, ba viên hạt dẻ nối tiếp nhau rớt xuống, chỉ còn lại bụi gai vẫn ngoan cố đâm trên lưng hắn.
Từ Thu Nhi bật cười, sau đó liền vội vàng che miệng lại.
Nhưng Nghiêm Kính đã nghe được, hắn nghiêng đầu trừng nàng, "Nàng có lương tâm hay không? Nếu như không phải là vì muốn nịnh nàng, ta sẽ té xuống sao? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Mộc mới năm tuổi còn biết đau lòng, chỉ có nàng là nhìn ta hả hê."
Từ Thu Nhi cúi đầu, quả nhiên trông thấy A Mộc đang lo lắng nhìn chằm chằm lưng Nghiêm Kính.
Nàng một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, cãi lại: "A Mộc chưa thấy qua thời điểm ngươi vô lại, đương nhiên sẽ quan tâm tới ngươi, chuyện ngươi té xuống có quan hệ gì với ta? Ta cầu xin ngươi dẫn ta đến xem sóc sao? Hay ta bảo ngươi trèo lên ổ sóc? Nam nhân mười tám còn đi leo cây, leo cây còn bị té, thật không biết xấu hổ. A Mộc chúng ta đi!"
Chỉ là bị đâm một cái, hắn ủy khuất cái gì.
Thây tiểu cô nương lãnh huyết vô tình, Nghiêm Kính thấp giọng rống tên nàng: "Từ Thu Nhi!"
Từ Thu Nhi khẽ giơ cằm lên, coi như không nghe thấy.
A Mộc quay đầu lại nhìn nam nhân đang ngồi dưới tàng cây, hắn không đành lòng, cầu khẩn níu tay đường tỷ, "Nhị tỷ..."
Đường đệ thiện lương, một đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, giống như nàng chính là người xấu lòng dạ độc ác. Từ Thu Nhi thấy vậy sờ đầu nam oa, xoay người quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, sau đó liền dời ánh mắt hỏi hắn: "Muốn ta làm gì? Đừng nói với ta là ngươi không đi được."
Thấy tiểu cô nương đã dãn ra , Nghiêm Kính vội vàng thu hồi sắc mặt giận dữ trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Chân ta không có việc gì, trên lưng bị đâm như vậy ta rất đau, mà sau lưng ta không nhìn thấy, nàng nhổ giúp ta đi. Nàng đừng nghĩ nhiều, nếu A Mộc lớn hơn vài tuổi ta nhất định không cần nàng giúp, nhưng hắn quá nhỏ, ta sợ gai đâm vào tay hắn."
Từ Thu Nhi không giúp hắn, hừ nói: "Tự mình với không tới, vậy để ta đi tìm Lục đại ca, để huynh ấy giúp ngươi."
"Sao nàng lại độc ác như vậy?" Nghiêm Kính không muốn tức giận nhưng cơn tức giận đã không kìm nén được, hắn chỉ vào cánh rừng phía xa giảng đạo lý cho nàng: "Hiện tại hắn đang làm gì không phải nàng biết rồi sao? Bây giờ ta đi tìm hắn, hắn không châm ta thêm một bụi gai là tốt rồi, ta còn trông cậy vào hắn giúp đỡ sao? Được rồi, nhanh lên, gai hạt dẻ có độc, để lâu nhất định sẽ gặp chuyện không may."
Nói xong liền quay đầu lại phía sau nhìn, lông mày nhíu chặt.
Từ Thu Nhi không thể phân biệt thật giả, trong lúc còn đang do dự, A Mộc đã buông tay đường tỷ ra chạy tới chỗ Nghiêm đại ca hắn thích, "Đệ lấy giúp huynh!"
Nghiêm Kính nhìn tiểu tử, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Từ Thu Nhi, nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, không tin nàng thật nhẫn tâm như vậy.
Mà ánh mắt hắn không vui lại mang theo mong đợi, Từ Thu Nhi cảm giác giống như hai người là một nhóm, mà bây giờ Nghiêm Kính đang đứng trên đoạn đầu đài, trừng mắt nhìn nàng trong đám người, trách cứ nàng lãnh huyết vô tình, lại mong đợi nàng ra tay cứu hắn.
Trên đầu, chú sóc kêu hai tiếng chít chít, Từ Thu Nhi ngửa đầu chỉ nhìn thấy một cái đuôi lông xù chợt lóe lên.
Mà thôi, xem như là vì số phận chú sóc này vậy.
"A Mộc xem sóc đi, Nhị tỷ giúp hắn, đệ lấy không được đâu." Từ Thu Nhi đứng sau lưng Nghiêm Kính, mặt nhăn nhó nói.
A Mộc ngoan ngoãn đồng ý, thấy Nghiêm Kính chỉ là bị đâm, thương thế không nặng, đường tỷ lại đồng ý giúp đỡ, bước chân A Mộc thoải mái mà chạy xa vài bước, ngửa đầu tìm kiếm chú sóc trên cây. Kêu hai tiếng sóc không xuống, A Mộc cúi đầu nhặt hạt dẻ, đưa bàn tay nhỏ bé muốn đút cho chú sóc.
Nam oa tự mình thoải mái vui vẻ, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng chậm chạp bước tới sau lưng Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính ngửa đầu nhìn nàng, vừa muốn nhếch miệng cười, Từ Thu Nhi đột nhiên đá vào eo hắn một cái, "Xoay qua chỗ khác, ta ghét nhìn mặt ngươi."
Người này không đứng đắn, nàng không muốn nhìn hắn.
Tiểu cô nương quá mức hung dữ, Nghiêm Kính hít một hơi thật sâu, không tính toán với nàng, hắn đối mặt với thân cây nhắc nhở: "Nàng cẩn thận một chút, đừng để đâm vào tay lại trách ta liên lụy đến nàng, nếu đã giúp thì giúp đến cùng, lấy hết sạch sẽ đám gai đó."
Thấy hắn như ông lớn ra lệnh cho nàng, Từ Thu Nhi cúi đầu trừng đám cỏ gai trên lưng hắn. Nhìn một lát, nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào chuẩn bị lấy ra, mới vừa đụng với, nam nhân liền hít một hơi thật sâu, sống lưng rõ ràng căng thẳng. Từ Thu Nhi dù sao cũng là tiểu cô nương nông gia thiện lương thuần phác, nàng cùng Nghiêm Kính cũng không có thâm cừu đại hận gì, cho nên lúc này đột nhiên nàng sinh ra cảm giác đồng tình, không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nàng dùng sức nhanh nhẹn lấy đám cỏ gai xuống.
Một lúc sau đám cỏ gai đã được nhổ gần hết, Nghiêm Kính nhịn không được muốn trở tay ra sau sờ, xem còn gai lưu lại hay không, Từ Thu Nhi luống cuống nắm lấy tay hắn, "Đừng..."
Ba chữ "chớ lộn xộn" chưa kịp nói ra, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị nam nhân nắm lấy.
Nghiêm Kính không có chủ mưu, bị tay của nàng đụng phải, tiếp theo động tác còn lại xuất phát từ bản năng. Biết rõ nàng sẽ tức giận, trước khi để nàng kịp phát tác cơn thịnh nộ, Nghiêm Kính nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nhìn vào cặp mắt hạnh trong veo như nước của nàng nói: "Thu Nhi, ta thực sự rất thích nàng, chuyện lần trước là do ta không đúng, nàng đừng giận ta nữa được không?"
Trong mắt tràn đầy thành khẩn.
Nhưng Từ Thu Nhi đã từng thấy quá dáng vẻ này của hắn, lần trước ở vườn táo đỏ, lúc hắn làm bộ bồi tội cũng không phải bộ dáng quân tử như vậy sao?
"Buông tay!" Thấy đường đệ chăm chú nhìn sóc không để ý tới động tác của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi lạnh mặt nói.
"Nàng đồng ý tiếp tục giúp ta lấy gai thì ta sẽ thả." Nghiêm Kính cò kè mặc cả nói.
Tay của hắn vừa nóng lại vừa lớn, lần đầu tiên bị nam nhân khác họ sờ tay, Từ Thu Nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đành gật đầu vài cái.
Nghiêm Kính nhìn nàng, không yên tâm từ từ buông lỏng tay ra.
Được tự do, Từ Thu Nhi đứng dậy muốn chạy.
"Thu Nhi!" Nghiêm Kính tay nhanh lẹ mắt kịp kéo mắt cá chân trái nàng lại. Mà Từ Thu Nhi thế xông lên quá mạnh, bỗng nhiên bị chân bị người khác bắt lấy liền khiến nàng trở tay không kịp té xuống phía trước, cũng may nàng may mắn hơn so với Nghiêm Kính, té xuống chỗ không có bụi hạt dẻ.
Sau một tiếng vang trầm đục, cả khu rừng đột nhiên yên lặng.
Sóc trên cây không chạy, dưới tàng cây A Mộc cũng không gọi sóc , Nghiêm Kính vẫn đang siết chặt mắt cá chân Từ Thu Nhi, trên mặt biến hóa khôn lường.
Một hồi lâu sau, Từ Thu Nhi cuối cùng cũng động đậy, nàng chống đất xoay người, mắt hạnh phóng hỏa hướng về Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính tim đập loạn xạ, hắn buông mắt cá chân Từ Thu Nhi ra, sau đó liền như con khỉ nhảy dựng lên bắt đầu cắm cúi chạy. Từ Thu Nhi tay đau chân đau, nhưng nàng đâu chịu đơn giản bỏ qua cho hắn, sau khi dặn dò đường đệ đứng yên đợi, nàng liền đứng lên muốn đuổi theo hắn, do sợ bị cha mẹ nghe thấy nàng mới không hét to với hắn. Dưới gốc cây, A Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nhìn một lát, chợt cười rồi lại tiếp tục trêu chọc sóc con.
Nghiêm Kính bên kia hết sức khống chế tốc độ chạy, sau khi chạy trước vài bước, xác định A Mộc không nhìn thấy nữa thì hắn liền làm bộ vấp một cái, té xuống nằm sấp trên đất. Trong lúc chờ hắn "vội vàng hấp tấp" đứng lên chuẩn bị tiếp tục chạy, Từ Thu Nhi đã đuổi tới bên cạnh, tay nhỏ dùng sức nắm lấy tay hắn, một trận quyền đấm cước đá được thể hiện, "Ta cho ngươi biết lễ độ dám bắt nạt người khác!"
Nghiêm Kính không nói tiếng nào để nàng tùy ý đánh, sau khi cảm thấy tiểu cô nương đã đánh đủ, hắn mới bỗng nhiên xoay người, một tay ôm lấy cô nương chạy đã mệt, đánh mệt mỏi vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng để nàng không thể động thủ, hắn cúi đầu nhìn nàng, hơi thở cũng có phần gấp gáp, "Thu Nhi, ta thật sự rất thích nàng, nàng theo ta được không? Lục Thành đối với đường tỷ nàng tốt, ta đối với nàng so với hắn còn tốt hơn!"
Từ Thu Nhi lập tức nhổ hắn một ngụm, "Mắt ta bị mù mới theo ngươi!"
Tiểu cô nương chạy mệt đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng không còn chút nước miếng nào phun ra được, Nghiêm Kính nhắm mắt một cách vô ích tránh né, sau khi mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thu Nhi, mắt hạnh càng sáng ngời, còn có cặp môi hồng kia. Cảm thụ được thân thể yêu kiều nhỏ bé của nàng đang giãy giụa trong lòng hắn, ngực Nghiêm Kính chợt nổi lên một mồi lửa.
Tay lớn giữ chặt gáy của nàng, Nghiêm Kính bị ma xui quỷ ám muốn hạ miệng xuống.
Thể lực cách xa khiến Từ Thu Nhi giãy giụa không được, nàng đành sững sờ nhìn Nghiêm Kính hôn má nàng. Sau khi thấy hắn còn muốn hôn miệng nàng, Từ Thu Nhi tức giận công tâm, lúc môi hắn dán lên nàng liền hung hăng cắn một cái.
Nghiêm Kính bị đau, đau đến mức phải buông nàng ra, lúc buông ra thì lý trí cũng khôi phục trở lại, sau khi ý thức được mình đã quá mức, hắn đột nhiên không dám nhìn nàng nữa, đưa lưng về phía tiểu cô nương vừa lau miệng vừa nói xin lỗi, "Thu Nhi, ta..."
"Ta sẽ nói cho cha ta biết!" Tựa như đang chiến đấu cùng soi, thời điểm đánh nhau chỉ muốn trốn, bây giờ sói đã dừng tay, Từ Thu Nhi lần đầu gặp phải chuyện này vừa sợ lại cảm thấy ủy khuất, nàng ô ô khóc lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Kính khóc, "Ta nói cho cha ta biết, sau này không đến làm việc cho ngươi nữa!"
Dù sao chỉ mới mười ba tuổi, Từ Thu Nhi từ nhỏ tới lớn luôn được cha mẹ huynh trưởng che chở, không giống Ngưng Hương, bởi vì đã trải qua hai đời nên đã quen cách Bùi Cảnh Hàn động tay với nàng, lúc lần đầu tiên bị Lục Thành cưỡng ép gần gũi, nàng chỉ có sợ hãi ủy khuất thất vọng, tuyệt đối không nghĩ tới cáo trạng với người thân. Mặc dù bị người khác khi dễ quả thực nên nói cho cha mẹ, nhưng phàm là dính đến chuyện trong sạch, trừ phi bị bức ép, còn lại đại đa số cô nương đều không dám nói .
Nàng khóc như một đứa trẻ, Nghiêm Kính xoay người nhìn tiểu nha đầu nước mắt ràn rụa, ngẫm lại tuổi của mình, hắn có thể lý giải sự sợ hãi của nàng. Nếu tiểu cô nương đã muốn cáo trạng, Nghiêm Kính cũng không thể dỗ nàng đừng nói. Hắn nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi một hồi lâu, do dự trong mắt hắn đột nhiên chuyển thành kiên định, sau đó rủ mắt nói: "Đi, ta đi cùng nàng, ta sẽ nhận lỗi với bá phụ và bá mẫu, sau đó cầu xin bọn họ gả nàng cho ta. Nếu bọn họ đồng ý, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, còn nếu không thì ta cũng sẽ không bám theo nàng nữa, chuyện hôm nay cũng sẽ không nói ra ngoài nửa câu."
Nước mắt Từ Thu Nhi lập tức ngừng lại, nghe hắn nhắc nhở, cuối cùng nàng hiểu ra đây không phải là gây gổ bình thường, mà là dính đến danh tiếng trong sạch của một cô nương. Cha mẹ sau khi biết rõ, có thể bởi vì chuyện Nghiêm Kính hôn nàng nên sẽ đồng ý chuyện Nghiêm Kính cầu hôn hay không? Cho dù không đồng ý nhưng với tính tình của mẫu thân, bà nhất định sẽ hung hăng quở trách nàng, sau đó không cho nàng ra cửa nữa.
Kết quả nào nàng cũng đều không muốn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Từ Thu Nhi xoay người lau nước mắt nói: "Ta không cần ngươi cầu hôn, nể tình ngươi có giao hảo với Lục đại ca, chuyện vừa rồi ta không muốn truy cứu nữa. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai, vả lại nếu ngươi là nam nhân, xin hãy quản cái miệng của mình cho tốt, nếu không chuyện này truyền ra ngoài khiến người khác nói linh tinh, ta thà rằng treo cổ tự tử cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Nàng ghét bỏ hắn đến mức như vậy, Nghiêm Kính không hiểu sao lại có cảm giác bực bội, hắn liền bước tới trước mặt nàng trầm giọng hỏi: "Nàng ghét ta như vậy sao?"
Từ Thu Nhi đứng trước mặt hắn quệt mồm không trả lời, sau đó lại hung hăng nhổ một ngụm, "Ta coi như bị chó cắn !"
Nói xong bước nhanh rời đi.
Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim buồn bã đến mức đã quên cơn đau ở lưng.
~
Từ Thu Nhi chạy nhanh về phía tổ sóc, sau đó ngồi xỗm trước mặt đường đệ, nhẹ giọng dặn dò nam oa, nói hai người đuổi theo sóc chạy đến nơi này, không được phép kể chuyện gặp được Nghiêm Kính.
"Nhị tỷ khóc sao?" A Mộc nhìn đường tỷ vành mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nói.
Từ Thu Nhi gật đầu, nâng tay trái lên để đường đệ xem cổ tay đã bị trầy da, cắn răng nói: "Hắn hại ta té ngã, nhị tỷ không thích hắn. A Mộc theo hắn hay là nhị tỷ?"
A Mộc đương nhiên thiên vị đường tỷ, hắn đau lòng sờ tay đường tỷ, chu miệng lên thổi giúp nàng.
Từ Thu Nhi dễ chịu hơn không ít, nàng hôn đường đệ một cái rồi nói: "Nếu nương tỷ hỏi tại sao ta bị trầy da, chúng ta liền nói do ta đuổi theo sóc không cẩn thận nên bị té ngã, Nghiêm Kính bắt nạt nhị tỷ, vậy nên nhị tỷ không muốn nhắc tới hắn."
A Mộc hiểu chuyện nghe lời.
Hai tỷ đệ dắt tay nhau đi quay về, bởi vì không biết đường cho nên Từ Thu Nhi đành dựa theo ký ức quay về chỗ gặp Nghiêm Kính trước, vừa lúc Ngưng Hương cũng dắt A Nam đi tới.
"Cũng không được nói cho tỷ tỷ." Từ Thu Nhi thấp giọng dặn dò đường đệ, sau đó mới cười chào hỏi Ngưng Hương, lúc này thần sắc đã khôi phục như thường.
"Sao bọn muội vẫn còn ở đây?" Ngưng Hương chột dạ, nàng mấp máy môi bị Lục Thành gặm rất lâu, sợ bị đường muội nhìn ra. Sau khi biết Từ Thu Nhi dẫn đệ đệ đi xem sóc , Ngưng Hương cũng ôm lấy A Nam nói: "Bây giờ chúng ta đi nhặt hạt dẻ trước, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cô cô cũng ôm A Nam đi xem sóc nhé."
"Ăn bánh bao!" A Nam hơi đói, so với sóc con, tiểu tử nhớ cơm hơn.
Tỷ muội Ngưng Hương cùng nhau cười.
Các nàng vừa rời đi không lâu, Lục Thành từ một con đường khác đi về phía vườn hạt dẻ, đang đi hắn nghe thấy Nghiêm Kính gọi hắn.
Lục Thành hiếu kỳ Nghiêm Kính cùng Từ Thu Nhi đã nói chuyện gì, hắn liền đổi hướng đi về phía Nghiêm Kính, sau khi đến gần, thoáng nhìn thấy môi Nghiêm Kính rách da chảy máu. Giống như bị em vợ cắn vào, sắc mặt Lục Thành lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Chỉ lần này thôi, sau này đừng trông chờ vào ta sẽ giúp ngươi nữa."
Bộ dáng tỏ ra uy nghiêm, giống như bản thân mình chưa từng bắt nạt tức phụ bao giờ.
Nghiêm Kính còn đang phiền lòng, hắn không có tâm tư dong dài cùng Lục Thành, áo vừa cởi ra liền quay lưng về phía Lục Thành nói: "Từ trên cây té xuống rơi vào bụi cỏ gai, ngươi giúp ta khều gai ra đi."
Lục Thành nhìn sang, thấy bên vai trái của Nghiêm Kính đã đỏ lên một mảng, hắn kinh ngạc hỏi, "Ngươi leo cây làm gì?"
"A Mộc muốn nhìn trong ổ sóc có hạt dẻ hay không, vậy nên ta leo lên lấy cho hắn xem, ai ngờ Thu Nhi muốn đi, ta vội vã đuổi theo nàng, không chú ý nên ngã xuống, lúc sau..." Nghiêm Kính buồn buồn giải thích, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành một cái, "Ta nhịn không được mới hôn nàng một cái, nhưng ta không có ý sàm sỡ nàng, ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy."
Lục Thành tin hắn, lặng yên giúp hắn nhổ gai, sau khi nhổ xong mới nhớ tới một chuyện, "Thu Nhi không hoài nghi ta chứ?"
Thấy hắn còn lo nghĩ cho mình, Nghiêm Kính giận dỗi, cố ý nói: "Tại sao không, nàng còn nói muốn đi tìm tỷ tỷ cáo trạng ngươi."
Hắn phải chịu nghẹn, Lục Thành cũng đừng mong dễ chịu, chỉ cần Lục Thành đi tìm Từ Thu Nhi bồi tội thì sẽ tự mình bại lộ, hừ, để hắn cũng lãnh giáo tính tình Từ Thu Nhi một chút. Hơn nữa, Từ Thu Nhi liên tục coi Lục Thành là người tốt, đợi nàng phát hiện Lục Thành cũng là mặt hàng giống hắn, có lẽ nàng sẽ tin Nghiêm Kính hắn mặc dù xấu xa, nhưng cũng có thể giống như Lục Thành đối tốt với tức phụ thì sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy lời nói dối này quá thông minh.
Nghiêm Kính đắc ý quay đầu lại.
Lục Thành nhìn hắn, mặt không chút thay đổi đem gai vừa mới nhổ ra đâm trở lại.
Trong rừng hạt dẻ yên tĩnh lập tức truyền đến một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng chửi bới liên tục không ngừng, một lát là mắng, một lát lại cầu khẩn:"Lục Thành, ngươi có phải là nam nhân không, độ lượng của ngươi so với lỗ kim còn nhỏ hơn vậy?"
"Lục Thành, ta đau quá, ngươi nhanh lên, chúng ta có ân oán gì sau khi nhổ hết gai rồi nói!"
Nghiêm Kính có vấn đề, hắn đau!
Hắn cố ý nhảy xuống hù dọa Từ Thu Nhi. Thấy Từ Thu Nhi đi gấp như vậy, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm theo tiểu cô nương, đại khái quét mắt thấy khoảng cách không còn cao nữa, không ngờ khoảng cách không gây ra chuyện, thế nhưng phía dưới có bụi cỏ gai, vừa vặn lúc té xuống thì lưng hắn nằm trên bụi hạt dẻ, quả thực lưng như bị vạn kim châm.
Vốn định giả bộ hôn mê, bây giờ lại phải nhe răng nhếch miệng, không cần giả trang nữa, Nghiêm Kính chậm chạp ngồi dậy, xoay người để tỷ đệ Từ Thu Nhi xem.
Hôm nay được gặp người yêu, Nghiêm Kính cố ý mặc một chiếc áo choàng màu xám nhạt, lúc này trên lưng còn dán theo đám bụi hạt dẻ màu đen hiện lên hết sức rõ ràng. Bụi hạt dẻ bị đè bẹp, lộ ra ba viên hạt dẻ màu nâu sẫm bên trong, lúc Nghiêm Kính quay lại, ba viên hạt dẻ nối tiếp nhau rớt xuống, chỉ còn lại bụi gai vẫn ngoan cố đâm trên lưng hắn.
Từ Thu Nhi bật cười, sau đó liền vội vàng che miệng lại.
Nhưng Nghiêm Kính đã nghe được, hắn nghiêng đầu trừng nàng, "Nàng có lương tâm hay không? Nếu như không phải là vì muốn nịnh nàng, ta sẽ té xuống sao? Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà, A Mộc mới năm tuổi còn biết đau lòng, chỉ có nàng là nhìn ta hả hê."
Từ Thu Nhi cúi đầu, quả nhiên trông thấy A Mộc đang lo lắng nhìn chằm chằm lưng Nghiêm Kính.
Nàng một chút cũng không cảm thấy xấu hổ, cãi lại: "A Mộc chưa thấy qua thời điểm ngươi vô lại, đương nhiên sẽ quan tâm tới ngươi, chuyện ngươi té xuống có quan hệ gì với ta? Ta cầu xin ngươi dẫn ta đến xem sóc sao? Hay ta bảo ngươi trèo lên ổ sóc? Nam nhân mười tám còn đi leo cây, leo cây còn bị té, thật không biết xấu hổ. A Mộc chúng ta đi!"
Chỉ là bị đâm một cái, hắn ủy khuất cái gì.
Thây tiểu cô nương lãnh huyết vô tình, Nghiêm Kính thấp giọng rống tên nàng: "Từ Thu Nhi!"
Từ Thu Nhi khẽ giơ cằm lên, coi như không nghe thấy.
A Mộc quay đầu lại nhìn nam nhân đang ngồi dưới tàng cây, hắn không đành lòng, cầu khẩn níu tay đường tỷ, "Nhị tỷ..."
Đường đệ thiện lương, một đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, giống như nàng chính là người xấu lòng dạ độc ác. Từ Thu Nhi thấy vậy sờ đầu nam oa, xoay người quét mắt nhìn Nghiêm Kính một cái, sau đó liền dời ánh mắt hỏi hắn: "Muốn ta làm gì? Đừng nói với ta là ngươi không đi được."
Thấy tiểu cô nương đã dãn ra , Nghiêm Kính vội vàng thu hồi sắc mặt giận dữ trên mặt, bất đắc dĩ nói: "Chân ta không có việc gì, trên lưng bị đâm như vậy ta rất đau, mà sau lưng ta không nhìn thấy, nàng nhổ giúp ta đi. Nàng đừng nghĩ nhiều, nếu A Mộc lớn hơn vài tuổi ta nhất định không cần nàng giúp, nhưng hắn quá nhỏ, ta sợ gai đâm vào tay hắn."
Từ Thu Nhi không giúp hắn, hừ nói: "Tự mình với không tới, vậy để ta đi tìm Lục đại ca, để huynh ấy giúp ngươi."
"Sao nàng lại độc ác như vậy?" Nghiêm Kính không muốn tức giận nhưng cơn tức giận đã không kìm nén được, hắn chỉ vào cánh rừng phía xa giảng đạo lý cho nàng: "Hiện tại hắn đang làm gì không phải nàng biết rồi sao? Bây giờ ta đi tìm hắn, hắn không châm ta thêm một bụi gai là tốt rồi, ta còn trông cậy vào hắn giúp đỡ sao? Được rồi, nhanh lên, gai hạt dẻ có độc, để lâu nhất định sẽ gặp chuyện không may."
Nói xong liền quay đầu lại phía sau nhìn, lông mày nhíu chặt.
Từ Thu Nhi không thể phân biệt thật giả, trong lúc còn đang do dự, A Mộc đã buông tay đường tỷ ra chạy tới chỗ Nghiêm đại ca hắn thích, "Đệ lấy giúp huynh!"
Nghiêm Kính nhìn tiểu tử, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Từ Thu Nhi, nhíu mày nhìn nàng chằm chằm, không tin nàng thật nhẫn tâm như vậy.
Mà ánh mắt hắn không vui lại mang theo mong đợi, Từ Thu Nhi cảm giác giống như hai người là một nhóm, mà bây giờ Nghiêm Kính đang đứng trên đoạn đầu đài, trừng mắt nhìn nàng trong đám người, trách cứ nàng lãnh huyết vô tình, lại mong đợi nàng ra tay cứu hắn.
Trên đầu, chú sóc kêu hai tiếng chít chít, Từ Thu Nhi ngửa đầu chỉ nhìn thấy một cái đuôi lông xù chợt lóe lên.
Mà thôi, xem như là vì số phận chú sóc này vậy.
"A Mộc xem sóc đi, Nhị tỷ giúp hắn, đệ lấy không được đâu." Từ Thu Nhi đứng sau lưng Nghiêm Kính, mặt nhăn nhó nói.
A Mộc ngoan ngoãn đồng ý, thấy Nghiêm Kính chỉ là bị đâm, thương thế không nặng, đường tỷ lại đồng ý giúp đỡ, bước chân A Mộc thoải mái mà chạy xa vài bước, ngửa đầu tìm kiếm chú sóc trên cây. Kêu hai tiếng sóc không xuống, A Mộc cúi đầu nhặt hạt dẻ, đưa bàn tay nhỏ bé muốn đút cho chú sóc.
Nam oa tự mình thoải mái vui vẻ, cuối cùng Từ Thu Nhi cũng chậm chạp bước tới sau lưng Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính ngửa đầu nhìn nàng, vừa muốn nhếch miệng cười, Từ Thu Nhi đột nhiên đá vào eo hắn một cái, "Xoay qua chỗ khác, ta ghét nhìn mặt ngươi."
Người này không đứng đắn, nàng không muốn nhìn hắn.
Tiểu cô nương quá mức hung dữ, Nghiêm Kính hít một hơi thật sâu, không tính toán với nàng, hắn đối mặt với thân cây nhắc nhở: "Nàng cẩn thận một chút, đừng để đâm vào tay lại trách ta liên lụy đến nàng, nếu đã giúp thì giúp đến cùng, lấy hết sạch sẽ đám gai đó."
Thấy hắn như ông lớn ra lệnh cho nàng, Từ Thu Nhi cúi đầu trừng đám cỏ gai trên lưng hắn. Nhìn một lát, nàng nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào chuẩn bị lấy ra, mới vừa đụng với, nam nhân liền hít một hơi thật sâu, sống lưng rõ ràng căng thẳng. Từ Thu Nhi dù sao cũng là tiểu cô nương nông gia thiện lương thuần phác, nàng cùng Nghiêm Kính cũng không có thâm cừu đại hận gì, cho nên lúc này đột nhiên nàng sinh ra cảm giác đồng tình, không thể nghĩ ngợi lung tung nữa, nàng dùng sức nhanh nhẹn lấy đám cỏ gai xuống.
Một lúc sau đám cỏ gai đã được nhổ gần hết, Nghiêm Kính nhịn không được muốn trở tay ra sau sờ, xem còn gai lưu lại hay không, Từ Thu Nhi luống cuống nắm lấy tay hắn, "Đừng..."
Ba chữ "chớ lộn xộn" chưa kịp nói ra, bàn tay nhỏ bé đột nhiên bị nam nhân nắm lấy.
Nghiêm Kính không có chủ mưu, bị tay của nàng đụng phải, tiếp theo động tác còn lại xuất phát từ bản năng. Biết rõ nàng sẽ tức giận, trước khi để nàng kịp phát tác cơn thịnh nộ, Nghiêm Kính nhanh chóng xoay người, nghiêm túc nhìn vào cặp mắt hạnh trong veo như nước của nàng nói: "Thu Nhi, ta thực sự rất thích nàng, chuyện lần trước là do ta không đúng, nàng đừng giận ta nữa được không?"
Trong mắt tràn đầy thành khẩn.
Nhưng Từ Thu Nhi đã từng thấy quá dáng vẻ này của hắn, lần trước ở vườn táo đỏ, lúc hắn làm bộ bồi tội cũng không phải bộ dáng quân tử như vậy sao?
"Buông tay!" Thấy đường đệ chăm chú nhìn sóc không để ý tới động tác của Nghiêm Kính, Từ Thu Nhi lạnh mặt nói.
"Nàng đồng ý tiếp tục giúp ta lấy gai thì ta sẽ thả." Nghiêm Kính cò kè mặc cả nói.
Tay của hắn vừa nóng lại vừa lớn, lần đầu tiên bị nam nhân khác họ sờ tay, Từ Thu Nhi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đành gật đầu vài cái.
Nghiêm Kính nhìn nàng, không yên tâm từ từ buông lỏng tay ra.
Được tự do, Từ Thu Nhi đứng dậy muốn chạy.
"Thu Nhi!" Nghiêm Kính tay nhanh lẹ mắt kịp kéo mắt cá chân trái nàng lại. Mà Từ Thu Nhi thế xông lên quá mạnh, bỗng nhiên bị chân bị người khác bắt lấy liền khiến nàng trở tay không kịp té xuống phía trước, cũng may nàng may mắn hơn so với Nghiêm Kính, té xuống chỗ không có bụi hạt dẻ.
Sau một tiếng vang trầm đục, cả khu rừng đột nhiên yên lặng.
Sóc trên cây không chạy, dưới tàng cây A Mộc cũng không gọi sóc , Nghiêm Kính vẫn đang siết chặt mắt cá chân Từ Thu Nhi, trên mặt biến hóa khôn lường.
Một hồi lâu sau, Từ Thu Nhi cuối cùng cũng động đậy, nàng chống đất xoay người, mắt hạnh phóng hỏa hướng về Nghiêm Kính.
Nghiêm Kính tim đập loạn xạ, hắn buông mắt cá chân Từ Thu Nhi ra, sau đó liền như con khỉ nhảy dựng lên bắt đầu cắm cúi chạy. Từ Thu Nhi tay đau chân đau, nhưng nàng đâu chịu đơn giản bỏ qua cho hắn, sau khi dặn dò đường đệ đứng yên đợi, nàng liền đứng lên muốn đuổi theo hắn, do sợ bị cha mẹ nghe thấy nàng mới không hét to với hắn. Dưới gốc cây, A Mộc nhìn chằm chằm bóng lưng hai người nhìn một lát, chợt cười rồi lại tiếp tục trêu chọc sóc con.
Nghiêm Kính bên kia hết sức khống chế tốc độ chạy, sau khi chạy trước vài bước, xác định A Mộc không nhìn thấy nữa thì hắn liền làm bộ vấp một cái, té xuống nằm sấp trên đất. Trong lúc chờ hắn "vội vàng hấp tấp" đứng lên chuẩn bị tiếp tục chạy, Từ Thu Nhi đã đuổi tới bên cạnh, tay nhỏ dùng sức nắm lấy tay hắn, một trận quyền đấm cước đá được thể hiện, "Ta cho ngươi biết lễ độ dám bắt nạt người khác!"
Nghiêm Kính không nói tiếng nào để nàng tùy ý đánh, sau khi cảm thấy tiểu cô nương đã đánh đủ, hắn mới bỗng nhiên xoay người, một tay ôm lấy cô nương chạy đã mệt, đánh mệt mỏi vào trong ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng để nàng không thể động thủ, hắn cúi đầu nhìn nàng, hơi thở cũng có phần gấp gáp, "Thu Nhi, ta thật sự rất thích nàng, nàng theo ta được không? Lục Thành đối với đường tỷ nàng tốt, ta đối với nàng so với hắn còn tốt hơn!"
Từ Thu Nhi lập tức nhổ hắn một ngụm, "Mắt ta bị mù mới theo ngươi!"
Tiểu cô nương chạy mệt đến mức miệng đắng lưỡi khô, cũng không còn chút nước miếng nào phun ra được, Nghiêm Kính nhắm mắt một cách vô ích tránh né, sau khi mở ra liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Từ Thu Nhi, mắt hạnh càng sáng ngời, còn có cặp môi hồng kia. Cảm thụ được thân thể yêu kiều nhỏ bé của nàng đang giãy giụa trong lòng hắn, ngực Nghiêm Kính chợt nổi lên một mồi lửa.
Tay lớn giữ chặt gáy của nàng, Nghiêm Kính bị ma xui quỷ ám muốn hạ miệng xuống.
Thể lực cách xa khiến Từ Thu Nhi giãy giụa không được, nàng đành sững sờ nhìn Nghiêm Kính hôn má nàng. Sau khi thấy hắn còn muốn hôn miệng nàng, Từ Thu Nhi tức giận công tâm, lúc môi hắn dán lên nàng liền hung hăng cắn một cái.
Nghiêm Kính bị đau, đau đến mức phải buông nàng ra, lúc buông ra thì lý trí cũng khôi phục trở lại, sau khi ý thức được mình đã quá mức, hắn đột nhiên không dám nhìn nàng nữa, đưa lưng về phía tiểu cô nương vừa lau miệng vừa nói xin lỗi, "Thu Nhi, ta..."
"Ta sẽ nói cho cha ta biết!" Tựa như đang chiến đấu cùng soi, thời điểm đánh nhau chỉ muốn trốn, bây giờ sói đã dừng tay, Từ Thu Nhi lần đầu gặp phải chuyện này vừa sợ lại cảm thấy ủy khuất, nàng ô ô khóc lên, trừng mắt nhìn bóng lưng Nghiêm Kính khóc, "Ta nói cho cha ta biết, sau này không đến làm việc cho ngươi nữa!"
Dù sao chỉ mới mười ba tuổi, Từ Thu Nhi từ nhỏ tới lớn luôn được cha mẹ huynh trưởng che chở, không giống Ngưng Hương, bởi vì đã trải qua hai đời nên đã quen cách Bùi Cảnh Hàn động tay với nàng, lúc lần đầu tiên bị Lục Thành cưỡng ép gần gũi, nàng chỉ có sợ hãi ủy khuất thất vọng, tuyệt đối không nghĩ tới cáo trạng với người thân. Mặc dù bị người khác khi dễ quả thực nên nói cho cha mẹ, nhưng phàm là dính đến chuyện trong sạch, trừ phi bị bức ép, còn lại đại đa số cô nương đều không dám nói .
Nàng khóc như một đứa trẻ, Nghiêm Kính xoay người nhìn tiểu nha đầu nước mắt ràn rụa, ngẫm lại tuổi của mình, hắn có thể lý giải sự sợ hãi của nàng. Nếu tiểu cô nương đã muốn cáo trạng, Nghiêm Kính cũng không thể dỗ nàng đừng nói. Hắn nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi một hồi lâu, do dự trong mắt hắn đột nhiên chuyển thành kiên định, sau đó rủ mắt nói: "Đi, ta đi cùng nàng, ta sẽ nhận lỗi với bá phụ và bá mẫu, sau đó cầu xin bọn họ gả nàng cho ta. Nếu bọn họ đồng ý, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời, còn nếu không thì ta cũng sẽ không bám theo nàng nữa, chuyện hôm nay cũng sẽ không nói ra ngoài nửa câu."
Nước mắt Từ Thu Nhi lập tức ngừng lại, nghe hắn nhắc nhở, cuối cùng nàng hiểu ra đây không phải là gây gổ bình thường, mà là dính đến danh tiếng trong sạch của một cô nương. Cha mẹ sau khi biết rõ, có thể bởi vì chuyện Nghiêm Kính hôn nàng nên sẽ đồng ý chuyện Nghiêm Kính cầu hôn hay không? Cho dù không đồng ý nhưng với tính tình của mẫu thân, bà nhất định sẽ hung hăng quở trách nàng, sau đó không cho nàng ra cửa nữa.
Kết quả nào nàng cũng đều không muốn.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Từ Thu Nhi xoay người lau nước mắt nói: "Ta không cần ngươi cầu hôn, nể tình ngươi có giao hảo với Lục đại ca, chuyện vừa rồi ta không muốn truy cứu nữa. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai, vả lại nếu ngươi là nam nhân, xin hãy quản cái miệng của mình cho tốt, nếu không chuyện này truyền ra ngoài khiến người khác nói linh tinh, ta thà rằng treo cổ tự tử cũng sẽ không gả cho ngươi!"
Nàng ghét bỏ hắn đến mức như vậy, Nghiêm Kính không hiểu sao lại có cảm giác bực bội, hắn liền bước tới trước mặt nàng trầm giọng hỏi: "Nàng ghét ta như vậy sao?"
Từ Thu Nhi đứng trước mặt hắn quệt mồm không trả lời, sau đó lại hung hăng nhổ một ngụm, "Ta coi như bị chó cắn !"
Nói xong bước nhanh rời đi.
Nghiêm Kính nhìn theo bóng lưng của nàng, trái tim buồn bã đến mức đã quên cơn đau ở lưng.
~
Từ Thu Nhi chạy nhanh về phía tổ sóc, sau đó ngồi xỗm trước mặt đường đệ, nhẹ giọng dặn dò nam oa, nói hai người đuổi theo sóc chạy đến nơi này, không được phép kể chuyện gặp được Nghiêm Kính.
"Nhị tỷ khóc sao?" A Mộc nhìn đường tỷ vành mắt phiếm hồng, nhỏ giọng nói.
Từ Thu Nhi gật đầu, nâng tay trái lên để đường đệ xem cổ tay đã bị trầy da, cắn răng nói: "Hắn hại ta té ngã, nhị tỷ không thích hắn. A Mộc theo hắn hay là nhị tỷ?"
A Mộc đương nhiên thiên vị đường tỷ, hắn đau lòng sờ tay đường tỷ, chu miệng lên thổi giúp nàng.
Từ Thu Nhi dễ chịu hơn không ít, nàng hôn đường đệ một cái rồi nói: "Nếu nương tỷ hỏi tại sao ta bị trầy da, chúng ta liền nói do ta đuổi theo sóc không cẩn thận nên bị té ngã, Nghiêm Kính bắt nạt nhị tỷ, vậy nên nhị tỷ không muốn nhắc tới hắn."
A Mộc hiểu chuyện nghe lời.
Hai tỷ đệ dắt tay nhau đi quay về, bởi vì không biết đường cho nên Từ Thu Nhi đành dựa theo ký ức quay về chỗ gặp Nghiêm Kính trước, vừa lúc Ngưng Hương cũng dắt A Nam đi tới.
"Cũng không được nói cho tỷ tỷ." Từ Thu Nhi thấp giọng dặn dò đường đệ, sau đó mới cười chào hỏi Ngưng Hương, lúc này thần sắc đã khôi phục như thường.
"Sao bọn muội vẫn còn ở đây?" Ngưng Hương chột dạ, nàng mấp máy môi bị Lục Thành gặm rất lâu, sợ bị đường muội nhìn ra. Sau khi biết Từ Thu Nhi dẫn đệ đệ đi xem sóc , Ngưng Hương cũng ôm lấy A Nam nói: "Bây giờ chúng ta đi nhặt hạt dẻ trước, chờ sau khi ăn cơm trưa xong, cô cô cũng ôm A Nam đi xem sóc nhé."
"Ăn bánh bao!" A Nam hơi đói, so với sóc con, tiểu tử nhớ cơm hơn.
Tỷ muội Ngưng Hương cùng nhau cười.
Các nàng vừa rời đi không lâu, Lục Thành từ một con đường khác đi về phía vườn hạt dẻ, đang đi hắn nghe thấy Nghiêm Kính gọi hắn.
Lục Thành hiếu kỳ Nghiêm Kính cùng Từ Thu Nhi đã nói chuyện gì, hắn liền đổi hướng đi về phía Nghiêm Kính, sau khi đến gần, thoáng nhìn thấy môi Nghiêm Kính rách da chảy máu. Giống như bị em vợ cắn vào, sắc mặt Lục Thành lập tức trở nên khó coi, lạnh giọng nói: "Chỉ lần này thôi, sau này đừng trông chờ vào ta sẽ giúp ngươi nữa."
Bộ dáng tỏ ra uy nghiêm, giống như bản thân mình chưa từng bắt nạt tức phụ bao giờ.
Nghiêm Kính còn đang phiền lòng, hắn không có tâm tư dong dài cùng Lục Thành, áo vừa cởi ra liền quay lưng về phía Lục Thành nói: "Từ trên cây té xuống rơi vào bụi cỏ gai, ngươi giúp ta khều gai ra đi."
Lục Thành nhìn sang, thấy bên vai trái của Nghiêm Kính đã đỏ lên một mảng, hắn kinh ngạc hỏi, "Ngươi leo cây làm gì?"
"A Mộc muốn nhìn trong ổ sóc có hạt dẻ hay không, vậy nên ta leo lên lấy cho hắn xem, ai ngờ Thu Nhi muốn đi, ta vội vã đuổi theo nàng, không chú ý nên ngã xuống, lúc sau..." Nghiêm Kính buồn buồn giải thích, hắn nghiêng đầu nhìn Lục Thành một cái, "Ta nhịn không được mới hôn nàng một cái, nhưng ta không có ý sàm sỡ nàng, ngươi đừng nghĩ ta xấu như vậy."
Lục Thành tin hắn, lặng yên giúp hắn nhổ gai, sau khi nhổ xong mới nhớ tới một chuyện, "Thu Nhi không hoài nghi ta chứ?"
Thấy hắn còn lo nghĩ cho mình, Nghiêm Kính giận dỗi, cố ý nói: "Tại sao không, nàng còn nói muốn đi tìm tỷ tỷ cáo trạng ngươi."
Hắn phải chịu nghẹn, Lục Thành cũng đừng mong dễ chịu, chỉ cần Lục Thành đi tìm Từ Thu Nhi bồi tội thì sẽ tự mình bại lộ, hừ, để hắn cũng lãnh giáo tính tình Từ Thu Nhi một chút. Hơn nữa, Từ Thu Nhi liên tục coi Lục Thành là người tốt, đợi nàng phát hiện Lục Thành cũng là mặt hàng giống hắn, có lẽ nàng sẽ tin Nghiêm Kính hắn mặc dù xấu xa, nhưng cũng có thể giống như Lục Thành đối tốt với tức phụ thì sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy lời nói dối này quá thông minh.
Nghiêm Kính đắc ý quay đầu lại.
Lục Thành nhìn hắn, mặt không chút thay đổi đem gai vừa mới nhổ ra đâm trở lại.
Trong rừng hạt dẻ yên tĩnh lập tức truyền đến một tiếng hét thảm thiết, kèm theo đó là tiếng chửi bới liên tục không ngừng, một lát là mắng, một lát lại cầu khẩn:"Lục Thành, ngươi có phải là nam nhân không, độ lượng của ngươi so với lỗ kim còn nhỏ hơn vậy?"
"Lục Thành, ta đau quá, ngươi nhanh lên, chúng ta có ân oán gì sau khi nhổ hết gai rồi nói!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.