Chương 14
Tiếu Giai Nhân
25/01/2017
Edit: Hà
Sau khi bóc hết lòng trắng trứng ra, cầm lòng đỏ ngon lành trong tay, Ngưng Hương nhẹ nhàng cầm lấy miếng trứng tròn trịa đưa tới miệng của A Nam, dịu dàng nói: "A Nam chỉ được cắn một miếng nhỏ, ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn nhé."
A Nam nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ hướng về phía lòng đỏ trứng, đột nhiên miệng mở rộng ra, làm tư thế giống như muốn nuốt luôn cả miếng.
Ngưng Hương sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau.
A Nam đột nhiên nở nụ cười khanh khách, hai tay mập mạp trắng trẻo vỗ trên cánh tay rắn chắc của phụ thân, đầu ngửa về phía phụ thân mà cười.
"Mau ăn nhanh đi, phụ thân còn phải đánh xe nữa." Khó có khi tiểu tử này nghịch ngợm như vậy, Lục Thành cười cười quở trách nói.
A Nam giống như nghe hiểu lời phụ thân nói, lần nữa quay về phía Ngưng Hương há miệng.
Ngưng Hương tưởng rằng Lục Thành sốt ruột muốn trở về, liếc hắn một cái nói: "Lục đại ca đưa A Nam cho muội đi, để muội vừa ôm vừa cho bé ăn ."
Thực ra chỉ cần một người cho ăn là đủ rồi, nhưng Lục Thành thích nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, nên nói rất tự nhiên: "Để ta ôm cho, lúc A Nam ăn cơm rất lộn xộn, coi chừng nó ăn trứng gà rớt ở trên người của nàng."
Thấy hắn kiên trì như vậy, Ngưng Hương đành gật đầu cẩn thận đút cho A Nam.
Sau khi ăn xong quả trứng, trong miệng A Nam vẫn ngậm đầy lòng đỏ trứng, Ngưng Hương lấy chiếc khăn tay từ trong người ra lau miệng cho bé. A Nam ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của phụ thân, quay qua phụ thân, rồi lại nhìn cô cô ôn nhu này, tâm tình bé tựa hồ rất tốt, cánh tay mập mạp chơi đùa trên tay của phụ thân. Nhưng đôi mắt to tròn vẫn luôn nhìn về phía Ngưng Hương, sau khi Ngưng Hương lau miệng cho bé xong, A Nam vươn bàn tay nhỏ bé muốn chỉ vào môi của nàng.
Ngưng Hương hiếu kỳ muốn xem tiểu tử này muốn làm gì, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang di chuyển của bé.
A Nam chạm vào cánh môi đang bị thương của Ngưng Hương, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ, nghi ngờ kêu lên "A" .
Cái tay mềm mại đụng chạm môi nàng, đôi mắt đen trong suốt, khiến cho trái tim Ngưng Hương mềm nhũn, cười cười ôm lấy A Nam, Ngưng Hương ra hiệu cho Lục Thành có thể đánh xe , nàng cúi đầu dụ dỗ A Nam, "Có phải A Nam cảm thấy môi cô cô rất xấu hay không?"
Một chút cũng không xấu.
Lục Thành đang ngồi ở phía trước mà trong lòng lặng yên trả lời thay nhi tử, không những không xấu, mà còn đẹp đến nỗi khiến cho người khác muốn hôn lên đó.
Xe lừa lại lăn bánh, Lục Thành nhìn con đường phía trước, trong lỗ tai đều là âm thanh êm ái của nàng và giọng nói mơ hồ không rõ của A Nam, trong đầu lại nhớ đến mái tóc nhàn nhạt thơm ngát của nàng, khuôn mặt nhẵn nhụi trắng nõn cùng với đôi môi đỏ thắm, bộ ngực nhô lên không thể che giấu dưới vạt áo màu hồng phấn kia.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành đối với nữ nhân có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, chính là loại cảm xúc của nam nhân khi gặp được nữ nhân mà mình khao khát.
Cha mẹ mất sớm, bên dưới còn hai đệ đệ và muội muội cần hắn chăm sóc, ngoài việc làm ruộng hắn còn phải nghĩ thêm biện pháp khác để kiếm tiền, hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để nghĩ tới nữ nhân. Sau này khi hắn đến vườn trái cây làm việc, trong nhà cuối cùng cũng tốt hơn, có người muốn làm mối cho hắn, trong đầu hắn cũng có ý nghĩ muốn cưới vợ, sau đó thì Phùng cô nương xuất hiện.
Phùng gia ở tại Phủ thành, trong nhà có hai cửa hàng, Phùng cô nương cũng coi như là thiên kim tiểu thư, bọn họ biết nhau là bởi lần muội muội vào thành thiếu chút nữa đã bị chó điên cắn, may mắn Phùng cô nương kịp thời ra tay cứu giúp muội muội. Lục Thành vô cùng cảm kích, biết rõ nhà mình không có gì để báo đáp Phùng cô nương, chỉ có thể hứa hẹn tương lai nguyện làm bất cứ chuyện gì để báo ân.
Lục Thành không ngờ tới, mới chỉ xa nhau một năm thì Phùng cô nương đã tới cầu xin hắn cưới nàng.
Bởi vì trong bụng nàng ấy đang có hài tử của người nam nhân khác, mà người nam nhân kia lại không biết ở nơi nào, mà Phùng lão gia không biết nên muốn đem Phùng cô nương gả làm kế thất cho cháu trai bên nhà mẹ đẻ, Phùng cô nương hết cách chỉ có thể nghĩ đến biện pháp lập gia đình trước khi bị phát hiện.
Lục Thành đồng ý, nhận hài tử là của mình khiến Phùng lão gia giận dữ, mời lang trung giúp nữ nhi bắt mạch, sau khi xác nhận thì trục xuất Phùng cô nương ra khỏi nhà.
Lục Thành mặc dù cưới Phùng cô nương nhưng hai người không hề có bất cứ quan hệ nào, lấy lí do Phùng cô nương đang có thai cho nên để nàng ngủ cùng phòng với muội muội. Lục Thành đối với Phùng cô nương cũng không hề có ý nghĩ bất kính gì trong đầu, mối hôn sự này đối với hắn chỉ là báo ân, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, Lục Thành thậm chí có chút đắc chí, bội phục mình là người quân tử, một cô nương đẹp như vậy mà hắn cũng không hề có tà niệm.
Bây giờ Lục Thành đã hiểu, thì ra hắn không phải là quân tử, mà là chưa gặp được người tâm đầu ý hợp mà thôi, hiện tại đã gặp được khiến cho lòng hắn rối loạn, trong lúc nhìn lén Ngưng Hương giúp hắn chăm sóc A Nam, hắn còn tưởng tượng ra những chuyện sẽ sàm sỡ nàng như thế nào.
Hắn cũng không muốn như thế, nhưng hắn lại không thể khống chế nổi.
"Lục đại ca, hôm nay lại trùng hợp như vậy sao, huynh lại đi bán củi à?"
Lúc rẽ về con đường đến thôn Liễu Khê, Từ Thu Nhi đã dẫn A Mộc đến chờ Ngưng Hương chỗ cũ, chờ xe lừa chạy đến bên cạnh, nàng cười chào hỏi với Lục Thành, một chữ "lại", mơ hồ ám chỉ suy đoán của nàng.
Lục Thành chột dạ hiển nhiên cũng đã hiểu ý của nàng ấy, nhưng vẫn thẳng thắn giải thích: "Không phải, củi đã bán xong rồi, là hôm qua chúng tôi vào thành thăm người thân, sáng nay trở về thì gặp được Từ cô nương."
Từ Thu Nhi cười cười, liếc hắn một cái đầy thâm ý, mang theo A Mộc đi về phía sau xe lừa.
Nhìn thấy hai người không quen biết, khuôn mặt nhỏ A Nam chợt căng thẳng, dựa ở trong lòng Ngưng Hương, phòng bị nhìn chằm chằm vào hai người mới tới.
Cả tháng nay A Mộc đều nhớ tới tỷ tỷ, tự nhiên bây giờ lại thấy tỷ tỷ ôm người khác, cậu bé con mới năm tuổi ghen tỵ, đôi mắt trông mong nhìn về phía tỷ tỷ.
Ngưng Hương không chịu nổi ánh mắt ủy khuất của đệ đệ, cúi đầu dụ dỗ A Nam, "A Nam có nhớ cô cô không?"
A Nam lắc đầu, thấy cô cô A Đào muốn tới ôm, bé liền nghiêng đầu chui vào trong lòng Ngưng Hương.
Tiểu hài tử đã chơi với ai vui vẻ liền dễ dính lấy đối phương, có đôi khi nương muốn tách ra bé cũng không chịu, A Nam lúc này chính là như vậy.
"Tỷ tỷ..." A Mộc cuối cùng nhịn không được nữa, nhỏ giọng kêu lên.
Bỗng chốc trở thành chiếc bánh bị bọn nhỏ tranh giành, Ngưng Hương dở khóc dở cười, cầm lấy hạt dẻ đưa cho đệ đệ, "A Mộc ăn hạt dẻ trước đi, một lát chúng ta cùng về nhà." Sau khi xuống xe phải chăm sóc đệ đệ cho thật tốt.
A Mộc hiểu ý của tỷ tỷ, lại nhìn A Nam đang ở trong lòng tỷ tỷ, mới miễn cưỡng tiếp nhận hạt dẻ lột ăn, chia cho Nhị tỷ và A Đào tỷ tỷ bên cạnh vài cái, lại đưa qua Lục Thành, Lục Thành không nhận, A Mộc lần nữa ngồi chỗ đối diện tỷ tỷ, chỉ có mình A Nam là bé không cho.
Ngưng Hương sợ A Nam thích ăn hạt dẻ cứng rắn, không ngờ A Nam lại không muốn, bé vừa mới ăn xong một quả trứng gà nên bụng đã có chút no, giờ chỉ muốn được người khác ôm .
Xe lừa rất nhanh đã đi đến đầu thôn Liễu Khê.
Lục Thành dừng xe lừa lại rồi đi về phía sau.
A Nam nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc xuống xe, lại nhìn phụ thân tới càng lúc càng gần, đến khi Ngưng Hương cũng ôm hắn xuống xe thì tiểu tử này giống như hiểu được cái gì, giơ tay ôm chặt Ngưng Hương, mặt vùi vào trong ngực Ngưng Hương, làm bộ như không nhìn thấy phụ thân.
Được trẻ con yêu thích thực khiến người ta vui vẻ, Ngưng Hương quả thật không muốn buông A Nam ra, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
"A Nam, cô cô phải về nhà rồi, để phụ thân ôm A Nam được không?" Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé.
A Nam không lên tiếng mà lại dùng sức ôm nàng chặt hơn.
"A Nam nghe lời nào." Lục Thành đi đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng khuyên bảo nhi tử.
A Nam cũng không nghe.
Lục Thành trầm mặt, không muốn làm cho Ngưng Hương khó xử, hắn tự tay bế nhi tử trở về, bàn tay trực tiếp luồn dưới nách thằng bé.
Không ngờ bàn tay hắn lại quá dài, vô tình đụng phải chỗ đó của nàng.
Giống như bánh bao, lại còn mềm hơn bánh bao rất nhiều...
Trong đầu ong một tiếng, toàn thân Lục Thành nóng lên, chàng tướng quân nhỏ dưới lớp y phục đã mặc áo giáp chuẩn bị ra trận, không đợi được nữa mà ngẩng đầu hiên ngang.
Phản ứng này tới quá nhanh quá mạnh mẽ, theo bản năng Lục Thành rút tay về, nhưng vừa dịch một chút thì trong lòng khẽ động, giả vờ như không có gì mà vẫn tiếp tục muốn ôm nhi tử.
Ngưng Hương bị cái đụng nhẹ ngoài ý muốn làm cho đỏ bừng cả mặt.
Còn chưa kịp suy nghĩ làm cách nào để đỡ lúng túng thì đã nghe giọng nói ôn nhu của Lục Thành vẫn đang dụ dỗ nhi tử không nghe lời, âm thanh cực kỳ bình tĩnh, Ngưng Hương nhịn không được lặng lẽ nhìn hắn, thấy Lục Thành nhíu mày đang nói chuyện với A Nam, đột nhiên đã hiểu.
Người nam nhân này không hề chú ý tới điểm đụng chạm lúc nãy.
Như vậy nàng cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, giữa hai người cũng không cần phải xấu hổ.
Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, tầng mây đỏ trên mặt Ngưng Hương dần dần hạ xuống, nhưng nàng chưa kịp thở phào thì A Nam vừa bị Lục Thành cướp đi đột nhiên ngửa đầu, nhìn trời gào khóc lên, khóc đến vô cùng ấm ức, giống như nương không cần bé nữa.
"A Nam, đến đây với cô cô nào, cô cô có hạt dẻ nha." A Đào đứng trên xe lừa nhìn thấy cực kỳ đau lòng, mau chóng nhảy xuống muốn đỡ cháu trai.
A Nam giống như không nghe thấy, tiếp tục ngẩng cổ gào thét, hai cánh tay nhỏ vươn về phía Ngưng Hương, từng chuỗi nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống.
Thấy nhi tử khóc thương tâm như vậy, lại còn ở trước mặt nàng, Lục Thành chỉ cảm thấy đau đầu, không có thời gian nghĩ đến chuyện đụng chạm khi nãy, dùng mắt ra hiệu cho mọi người và Ngưng Hương cứ đi trước, hắn ôm A Nam đến ven đường, vừa đi vừa lắc lư nhẹ nhàng, thấp giọng dụ dỗ: "A Nam ngoan, Hương cô cô phải về nhà rồi, Nhị thúc Tam thúc cũng đang ở nhà chờ A Nam về ăn cơm..."
"Không..." A Nam không nghe, khóc nghẹ ngào nói không nên lời, uốn éo người nhìn qua chỗ khác, khóc đến đau lòng.
A Mộc vốn cực kì không thích đệ đệ tranh giành tỷ tỷ với bé, nhưng thấy nó khóc như vậy, bé nhìn tỷ tỷ, cũng không biết phải làm sao.
Ngưng Hương thấy bé muốn được mình ôm mà khóc thương tâm như vậy, tim nàng khẽ run một cái. Nghĩ đến việc bé vừa không có mẹ, cô cô thì còn nhỏ, có lẽ bé không muốn rời xa nàng có thể vì không có mẫu thân hay cô cô chăm sóc tỉ mỉ, Ngưng Hương không chịu được, bước nhanh lại về phía Lục Thành, " A Nam không khóc, cô cô ôm cháu nha."
A Nam liền mím miệng lại, nín khóc, nước mắt vẫn còn rớt xuống.
Lục Thành ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nàng đi càng gần về phía mình.
Ngực bị chạm qua một cái, mặc dù hắn không biết nhưng trong lòng Ngưng Hương vẫn có chút ngại ngùng, liếc qua hắn một cái rồi nàng nhanh chóng rời mắt, đón lấy A Nam dỗ dành, cúi đầu lau nước mắt trên mặt bé rồi thương lượng với hắn: " Lục đại ca, hay để ta ôm A Nam về nhà chúng ta chơi một lát, huynh cứ về trước, ăn cơm xong lại quay lại đón bé được không?"
Dỗ dành trẻ con rất vất vả, lại còn phải dọn dẹp khi bé đi vệ sinh nữa, hai người vừa mới quen nhau, Lục Thành cũng không muốn làm phiền nàng, "Không được, mọi người cứ về đi, nó khóc một lát rồi thôi, trẻ con không thể nuông chiều." Nói xong lại muốn bế A Nam trở lại.
"Không!"
A Nam đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy tay phụ thân ra, xoay người ôm lấy cái cổ Ngưng Hương, đầu dựa vào bờ vai của Ngưng Hương.
Thấy nhi tử không nghe lời, lần đầu tiên Lục Thành tức giận đến mức đầu sắp bốc khói, sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lập tức lạnh xuống.
A Nam đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, nhưng Ngưng Hương lại nhìn thấy rõ ràng. Trước đây biểu hiện của Lục Thành đều hết sức hiền hoà, đột nhiên tức giận, sự uy nghiêm trên khuôn mặt tuấn lãng làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, liền có chút hối hận. Nàng có phải đã quá lỗ mãng hay không? Nàng không muốn nhìn thấy A Nam khóc, nhưng Lục Thành chưa chắc đã yên tâm khi giao nhi tử cho nàng chăm sóc...
Suy nghĩ trong đầu thoáng qua, Ngưng Hương rất lúng túng, nàng cắn môi, rủ mắt nhìn xuống đất, không biết có nên tiếp tục kiên trì hay không.
Lục Thành từ nhỏ đã phải chăm lo cho gia đình, huynh trưởng như cha, cách dạy dỗ đệ đệ muội muội đã thành thói quen, cho nên hắn rất hiểu rõ ánh mắt sợ hãi của bọn nhỏ, bây giờ thấy người trong lòng lộ ra dáng vẻ thận trọng lại đáng thương như vậy, hắn không khỏi hối hận. Đã làm nàng sợ rồi, Lục Thành vội vàng nhỏ giọng lại nói: " Vậy, có làm phiền tới bọn muội hay không?"
Giọng nói dịu dàng giống như biến thành một người khác vậy.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn lên, bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn, trong đó có náy náy cùng .. Ôn nhu?
Ai cũng bảo người có ánh mắt hoa đào đều vô cùng phong lưu đa tình, nhìn thoáng qua giống như có tình ý tràn đầy như nước, hôm nay Ngưng Hương cuối cùng cũng được nhìn thấy , không dám đối mặt với ánh mắt dễ khiến cho người ta hiểu lầm kia, nàng giả bộ cúi đầu dụ dỗ A Nam, cười khách sáo nói: "Không sao đâu, Lục đại ca yên tâm đi."
Lục Thành không còn cách nào khác, đành sờ đầu A Nam cảnh cáo: "Phải nghe lời Hương cô cô, dám quậy phá thì phụ thân sẽ đánh con đó."
Nghe giọng nói của hắn nghiêm khắc như vậy, Ngưng Hương khẽ nhíu mày, những người làm cha cũng đều giống như vậy, chỉ biết hù dọa con mình.
Càng nói càng thương A Nam hơn, Ngưng Hương lặng lẽ ôm chặt A Nam.
Cái ôm kia vừa mềm mại lại vừa ôn nhu, A Nam nghiêng cái đầu nhỏ nằm lên vai của Hương cô cô, không thèm để ý phụ thân.
Lục Thành càng nhìn càng tức, bỏ lại nhi tử, lớn tiếng gọi muội muội lên xe, "Chúng ta về nhà, mặc kệ hắn."
A Đào lưu luyến không nỡ nhìn qua cháu trai.
A Nam nhìn cô cô, chớp chớp mắt, có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy cô cô đi về phía bé, tiểu tử này lập tức trốn vào trong lòng Ngưng Hương, sợ cô cô cũng muốn bắt mình về.
A Đào tức giận giậm chân, hừ một tiếng, bĩu môi rồi leo lên xe lừa.
Lục Thành liếc mắt nhìn Ngưng Hương rồi đánh xe đi, cố ý đi rất chậm, trong lòng vẫn ôm một chút hi vọng. Nhi tử dù thích Ngưng Hương thế nào nhưng chỉ mới ở chung với nhau nửa ngày, không thể nào thích Ngưng Hương mà không cần phụ thân? Có lẽ thấy hắn đi xa, A Nam sẽ đổi ý thì sao?
Ngưng Hương cũng nghĩ như vậy, ôm A Nam đi theo sau xe lừa, ôn nhu hỏi bé, "A Nam không muốn quay về với phụ thân sao?"
A Nam gật đầu nhìn Ngưng Hương, đột nhiên lại gần hôn Ngưng Hương một cái, đây chính là cách bé biểu đạt khi bé thích người nào đó.
Một cái hôn mềm mại khiến trái tim Ngưng Hương tan ra, cũng cười cười hôn tiểu tử này một cái.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Đúng lúc này Lục Thành quay đầu nhìn con, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tức con trai mình lòng hướng ra ngoài, lại hâm mộ tiểu tử kia lại có thể hôn nàng, mà hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi mùi vị khi được hôn nàng là gì.
Lục Thành thở dài, ghen tị thu hồi ánh mắt, cam chịu đánh xe rời đi.
Sau khi bóc hết lòng trắng trứng ra, cầm lòng đỏ ngon lành trong tay, Ngưng Hương nhẹ nhàng cầm lấy miếng trứng tròn trịa đưa tới miệng của A Nam, dịu dàng nói: "A Nam chỉ được cắn một miếng nhỏ, ăn từ từ thôi coi chừng nghẹn nhé."
A Nam nhìn nàng, cái miệng nhỏ nhắn từ từ hướng về phía lòng đỏ trứng, đột nhiên miệng mở rộng ra, làm tư thế giống như muốn nuốt luôn cả miếng.
Ngưng Hương sợ hết hồn, vội vàng lui về phía sau.
A Nam đột nhiên nở nụ cười khanh khách, hai tay mập mạp trắng trẻo vỗ trên cánh tay rắn chắc của phụ thân, đầu ngửa về phía phụ thân mà cười.
"Mau ăn nhanh đi, phụ thân còn phải đánh xe nữa." Khó có khi tiểu tử này nghịch ngợm như vậy, Lục Thành cười cười quở trách nói.
A Nam giống như nghe hiểu lời phụ thân nói, lần nữa quay về phía Ngưng Hương há miệng.
Ngưng Hương tưởng rằng Lục Thành sốt ruột muốn trở về, liếc hắn một cái nói: "Lục đại ca đưa A Nam cho muội đi, để muội vừa ôm vừa cho bé ăn ."
Thực ra chỉ cần một người cho ăn là đủ rồi, nhưng Lục Thành thích nhìn nàng ở khoảng cách gần như vậy, nên nói rất tự nhiên: "Để ta ôm cho, lúc A Nam ăn cơm rất lộn xộn, coi chừng nó ăn trứng gà rớt ở trên người của nàng."
Thấy hắn kiên trì như vậy, Ngưng Hương đành gật đầu cẩn thận đút cho A Nam.
Sau khi ăn xong quả trứng, trong miệng A Nam vẫn ngậm đầy lòng đỏ trứng, Ngưng Hương lấy chiếc khăn tay từ trong người ra lau miệng cho bé. A Nam ngoan ngoãn tựa ở trong ngực của phụ thân, quay qua phụ thân, rồi lại nhìn cô cô ôn nhu này, tâm tình bé tựa hồ rất tốt, cánh tay mập mạp chơi đùa trên tay của phụ thân. Nhưng đôi mắt to tròn vẫn luôn nhìn về phía Ngưng Hương, sau khi Ngưng Hương lau miệng cho bé xong, A Nam vươn bàn tay nhỏ bé muốn chỉ vào môi của nàng.
Ngưng Hương hiếu kỳ muốn xem tiểu tử này muốn làm gì, ánh mắt nhìn theo ngón tay đang di chuyển của bé.
A Nam chạm vào cánh môi đang bị thương của Ngưng Hương, bàn tay nhỏ bé chỉ chỉ, nghi ngờ kêu lên "A" .
Cái tay mềm mại đụng chạm môi nàng, đôi mắt đen trong suốt, khiến cho trái tim Ngưng Hương mềm nhũn, cười cười ôm lấy A Nam, Ngưng Hương ra hiệu cho Lục Thành có thể đánh xe , nàng cúi đầu dụ dỗ A Nam, "Có phải A Nam cảm thấy môi cô cô rất xấu hay không?"
Một chút cũng không xấu.
Lục Thành đang ngồi ở phía trước mà trong lòng lặng yên trả lời thay nhi tử, không những không xấu, mà còn đẹp đến nỗi khiến cho người khác muốn hôn lên đó.
Xe lừa lại lăn bánh, Lục Thành nhìn con đường phía trước, trong lỗ tai đều là âm thanh êm ái của nàng và giọng nói mơ hồ không rõ của A Nam, trong đầu lại nhớ đến mái tóc nhàn nhạt thơm ngát của nàng, khuôn mặt nhẵn nhụi trắng nõn cùng với đôi môi đỏ thắm, bộ ngực nhô lên không thể che giấu dưới vạt áo màu hồng phấn kia.
Đây là lần đầu tiên Lục Thành đối với nữ nhân có cảm xúc mạnh mẽ như vậy, chính là loại cảm xúc của nam nhân khi gặp được nữ nhân mà mình khao khát.
Cha mẹ mất sớm, bên dưới còn hai đệ đệ và muội muội cần hắn chăm sóc, ngoài việc làm ruộng hắn còn phải nghĩ thêm biện pháp khác để kiếm tiền, hoàn toàn không có thời gian rãnh rỗi để nghĩ tới nữ nhân. Sau này khi hắn đến vườn trái cây làm việc, trong nhà cuối cùng cũng tốt hơn, có người muốn làm mối cho hắn, trong đầu hắn cũng có ý nghĩ muốn cưới vợ, sau đó thì Phùng cô nương xuất hiện.
Phùng gia ở tại Phủ thành, trong nhà có hai cửa hàng, Phùng cô nương cũng coi như là thiên kim tiểu thư, bọn họ biết nhau là bởi lần muội muội vào thành thiếu chút nữa đã bị chó điên cắn, may mắn Phùng cô nương kịp thời ra tay cứu giúp muội muội. Lục Thành vô cùng cảm kích, biết rõ nhà mình không có gì để báo đáp Phùng cô nương, chỉ có thể hứa hẹn tương lai nguyện làm bất cứ chuyện gì để báo ân.
Lục Thành không ngờ tới, mới chỉ xa nhau một năm thì Phùng cô nương đã tới cầu xin hắn cưới nàng.
Bởi vì trong bụng nàng ấy đang có hài tử của người nam nhân khác, mà người nam nhân kia lại không biết ở nơi nào, mà Phùng lão gia không biết nên muốn đem Phùng cô nương gả làm kế thất cho cháu trai bên nhà mẹ đẻ, Phùng cô nương hết cách chỉ có thể nghĩ đến biện pháp lập gia đình trước khi bị phát hiện.
Lục Thành đồng ý, nhận hài tử là của mình khiến Phùng lão gia giận dữ, mời lang trung giúp nữ nhi bắt mạch, sau khi xác nhận thì trục xuất Phùng cô nương ra khỏi nhà.
Lục Thành mặc dù cưới Phùng cô nương nhưng hai người không hề có bất cứ quan hệ nào, lấy lí do Phùng cô nương đang có thai cho nên để nàng ngủ cùng phòng với muội muội. Lục Thành đối với Phùng cô nương cũng không hề có ý nghĩ bất kính gì trong đầu, mối hôn sự này đối với hắn chỉ là báo ân, ngẫu nhiên nhớ lại chuyện lúc trước, Lục Thành thậm chí có chút đắc chí, bội phục mình là người quân tử, một cô nương đẹp như vậy mà hắn cũng không hề có tà niệm.
Bây giờ Lục Thành đã hiểu, thì ra hắn không phải là quân tử, mà là chưa gặp được người tâm đầu ý hợp mà thôi, hiện tại đã gặp được khiến cho lòng hắn rối loạn, trong lúc nhìn lén Ngưng Hương giúp hắn chăm sóc A Nam, hắn còn tưởng tượng ra những chuyện sẽ sàm sỡ nàng như thế nào.
Hắn cũng không muốn như thế, nhưng hắn lại không thể khống chế nổi.
"Lục đại ca, hôm nay lại trùng hợp như vậy sao, huynh lại đi bán củi à?"
Lúc rẽ về con đường đến thôn Liễu Khê, Từ Thu Nhi đã dẫn A Mộc đến chờ Ngưng Hương chỗ cũ, chờ xe lừa chạy đến bên cạnh, nàng cười chào hỏi với Lục Thành, một chữ "lại", mơ hồ ám chỉ suy đoán của nàng.
Lục Thành chột dạ hiển nhiên cũng đã hiểu ý của nàng ấy, nhưng vẫn thẳng thắn giải thích: "Không phải, củi đã bán xong rồi, là hôm qua chúng tôi vào thành thăm người thân, sáng nay trở về thì gặp được Từ cô nương."
Từ Thu Nhi cười cười, liếc hắn một cái đầy thâm ý, mang theo A Mộc đi về phía sau xe lừa.
Nhìn thấy hai người không quen biết, khuôn mặt nhỏ A Nam chợt căng thẳng, dựa ở trong lòng Ngưng Hương, phòng bị nhìn chằm chằm vào hai người mới tới.
Cả tháng nay A Mộc đều nhớ tới tỷ tỷ, tự nhiên bây giờ lại thấy tỷ tỷ ôm người khác, cậu bé con mới năm tuổi ghen tỵ, đôi mắt trông mong nhìn về phía tỷ tỷ.
Ngưng Hương không chịu nổi ánh mắt ủy khuất của đệ đệ, cúi đầu dụ dỗ A Nam, "A Nam có nhớ cô cô không?"
A Nam lắc đầu, thấy cô cô A Đào muốn tới ôm, bé liền nghiêng đầu chui vào trong lòng Ngưng Hương.
Tiểu hài tử đã chơi với ai vui vẻ liền dễ dính lấy đối phương, có đôi khi nương muốn tách ra bé cũng không chịu, A Nam lúc này chính là như vậy.
"Tỷ tỷ..." A Mộc cuối cùng nhịn không được nữa, nhỏ giọng kêu lên.
Bỗng chốc trở thành chiếc bánh bị bọn nhỏ tranh giành, Ngưng Hương dở khóc dở cười, cầm lấy hạt dẻ đưa cho đệ đệ, "A Mộc ăn hạt dẻ trước đi, một lát chúng ta cùng về nhà." Sau khi xuống xe phải chăm sóc đệ đệ cho thật tốt.
A Mộc hiểu ý của tỷ tỷ, lại nhìn A Nam đang ở trong lòng tỷ tỷ, mới miễn cưỡng tiếp nhận hạt dẻ lột ăn, chia cho Nhị tỷ và A Đào tỷ tỷ bên cạnh vài cái, lại đưa qua Lục Thành, Lục Thành không nhận, A Mộc lần nữa ngồi chỗ đối diện tỷ tỷ, chỉ có mình A Nam là bé không cho.
Ngưng Hương sợ A Nam thích ăn hạt dẻ cứng rắn, không ngờ A Nam lại không muốn, bé vừa mới ăn xong một quả trứng gà nên bụng đã có chút no, giờ chỉ muốn được người khác ôm .
Xe lừa rất nhanh đã đi đến đầu thôn Liễu Khê.
Lục Thành dừng xe lừa lại rồi đi về phía sau.
A Nam nhìn Từ Thu Nhi và A Mộc xuống xe, lại nhìn phụ thân tới càng lúc càng gần, đến khi Ngưng Hương cũng ôm hắn xuống xe thì tiểu tử này giống như hiểu được cái gì, giơ tay ôm chặt Ngưng Hương, mặt vùi vào trong ngực Ngưng Hương, làm bộ như không nhìn thấy phụ thân.
Được trẻ con yêu thích thực khiến người ta vui vẻ, Ngưng Hương quả thật không muốn buông A Nam ra, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
"A Nam, cô cô phải về nhà rồi, để phụ thân ôm A Nam được không?" Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ dành cậu bé.
A Nam không lên tiếng mà lại dùng sức ôm nàng chặt hơn.
"A Nam nghe lời nào." Lục Thành đi đến bên cạnh Ngưng Hương, thấp giọng khuyên bảo nhi tử.
A Nam cũng không nghe.
Lục Thành trầm mặt, không muốn làm cho Ngưng Hương khó xử, hắn tự tay bế nhi tử trở về, bàn tay trực tiếp luồn dưới nách thằng bé.
Không ngờ bàn tay hắn lại quá dài, vô tình đụng phải chỗ đó của nàng.
Giống như bánh bao, lại còn mềm hơn bánh bao rất nhiều...
Trong đầu ong một tiếng, toàn thân Lục Thành nóng lên, chàng tướng quân nhỏ dưới lớp y phục đã mặc áo giáp chuẩn bị ra trận, không đợi được nữa mà ngẩng đầu hiên ngang.
Phản ứng này tới quá nhanh quá mạnh mẽ, theo bản năng Lục Thành rút tay về, nhưng vừa dịch một chút thì trong lòng khẽ động, giả vờ như không có gì mà vẫn tiếp tục muốn ôm nhi tử.
Ngưng Hương bị cái đụng nhẹ ngoài ý muốn làm cho đỏ bừng cả mặt.
Còn chưa kịp suy nghĩ làm cách nào để đỡ lúng túng thì đã nghe giọng nói ôn nhu của Lục Thành vẫn đang dụ dỗ nhi tử không nghe lời, âm thanh cực kỳ bình tĩnh, Ngưng Hương nhịn không được lặng lẽ nhìn hắn, thấy Lục Thành nhíu mày đang nói chuyện với A Nam, đột nhiên đã hiểu.
Người nam nhân này không hề chú ý tới điểm đụng chạm lúc nãy.
Như vậy nàng cũng giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, giữa hai người cũng không cần phải xấu hổ.
Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, tầng mây đỏ trên mặt Ngưng Hương dần dần hạ xuống, nhưng nàng chưa kịp thở phào thì A Nam vừa bị Lục Thành cướp đi đột nhiên ngửa đầu, nhìn trời gào khóc lên, khóc đến vô cùng ấm ức, giống như nương không cần bé nữa.
"A Nam, đến đây với cô cô nào, cô cô có hạt dẻ nha." A Đào đứng trên xe lừa nhìn thấy cực kỳ đau lòng, mau chóng nhảy xuống muốn đỡ cháu trai.
A Nam giống như không nghe thấy, tiếp tục ngẩng cổ gào thét, hai cánh tay nhỏ vươn về phía Ngưng Hương, từng chuỗi nước mắt to bằng hạt đậu lăn xuống.
Thấy nhi tử khóc thương tâm như vậy, lại còn ở trước mặt nàng, Lục Thành chỉ cảm thấy đau đầu, không có thời gian nghĩ đến chuyện đụng chạm khi nãy, dùng mắt ra hiệu cho mọi người và Ngưng Hương cứ đi trước, hắn ôm A Nam đến ven đường, vừa đi vừa lắc lư nhẹ nhàng, thấp giọng dụ dỗ: "A Nam ngoan, Hương cô cô phải về nhà rồi, Nhị thúc Tam thúc cũng đang ở nhà chờ A Nam về ăn cơm..."
"Không..." A Nam không nghe, khóc nghẹ ngào nói không nên lời, uốn éo người nhìn qua chỗ khác, khóc đến đau lòng.
A Mộc vốn cực kì không thích đệ đệ tranh giành tỷ tỷ với bé, nhưng thấy nó khóc như vậy, bé nhìn tỷ tỷ, cũng không biết phải làm sao.
Ngưng Hương thấy bé muốn được mình ôm mà khóc thương tâm như vậy, tim nàng khẽ run một cái. Nghĩ đến việc bé vừa không có mẹ, cô cô thì còn nhỏ, có lẽ bé không muốn rời xa nàng có thể vì không có mẫu thân hay cô cô chăm sóc tỉ mỉ, Ngưng Hương không chịu được, bước nhanh lại về phía Lục Thành, " A Nam không khóc, cô cô ôm cháu nha."
A Nam liền mím miệng lại, nín khóc, nước mắt vẫn còn rớt xuống.
Lục Thành ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn nàng đi càng gần về phía mình.
Ngực bị chạm qua một cái, mặc dù hắn không biết nhưng trong lòng Ngưng Hương vẫn có chút ngại ngùng, liếc qua hắn một cái rồi nàng nhanh chóng rời mắt, đón lấy A Nam dỗ dành, cúi đầu lau nước mắt trên mặt bé rồi thương lượng với hắn: " Lục đại ca, hay để ta ôm A Nam về nhà chúng ta chơi một lát, huynh cứ về trước, ăn cơm xong lại quay lại đón bé được không?"
Dỗ dành trẻ con rất vất vả, lại còn phải dọn dẹp khi bé đi vệ sinh nữa, hai người vừa mới quen nhau, Lục Thành cũng không muốn làm phiền nàng, "Không được, mọi người cứ về đi, nó khóc một lát rồi thôi, trẻ con không thể nuông chiều." Nói xong lại muốn bế A Nam trở lại.
"Không!"
A Nam đưa bàn tay nhỏ bé dùng sức đẩy tay phụ thân ra, xoay người ôm lấy cái cổ Ngưng Hương, đầu dựa vào bờ vai của Ngưng Hương.
Thấy nhi tử không nghe lời, lần đầu tiên Lục Thành tức giận đến mức đầu sắp bốc khói, sắc mặt vốn đã không dễ nhìn lập tức lạnh xuống.
A Nam đang quay lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, nhưng Ngưng Hương lại nhìn thấy rõ ràng. Trước đây biểu hiện của Lục Thành đều hết sức hiền hoà, đột nhiên tức giận, sự uy nghiêm trên khuôn mặt tuấn lãng làm cho nàng cảm thấy rất sợ hãi, liền có chút hối hận. Nàng có phải đã quá lỗ mãng hay không? Nàng không muốn nhìn thấy A Nam khóc, nhưng Lục Thành chưa chắc đã yên tâm khi giao nhi tử cho nàng chăm sóc...
Suy nghĩ trong đầu thoáng qua, Ngưng Hương rất lúng túng, nàng cắn môi, rủ mắt nhìn xuống đất, không biết có nên tiếp tục kiên trì hay không.
Lục Thành từ nhỏ đã phải chăm lo cho gia đình, huynh trưởng như cha, cách dạy dỗ đệ đệ muội muội đã thành thói quen, cho nên hắn rất hiểu rõ ánh mắt sợ hãi của bọn nhỏ, bây giờ thấy người trong lòng lộ ra dáng vẻ thận trọng lại đáng thương như vậy, hắn không khỏi hối hận. Đã làm nàng sợ rồi, Lục Thành vội vàng nhỏ giọng lại nói: " Vậy, có làm phiền tới bọn muội hay không?"
Giọng nói dịu dàng giống như biến thành một người khác vậy.
Ngưng Hương kinh ngạc nhìn lên, bất ngờ chạm vào ánh mắt thâm thúy của hắn, trong đó có náy náy cùng .. Ôn nhu?
Ai cũng bảo người có ánh mắt hoa đào đều vô cùng phong lưu đa tình, nhìn thoáng qua giống như có tình ý tràn đầy như nước, hôm nay Ngưng Hương cuối cùng cũng được nhìn thấy , không dám đối mặt với ánh mắt dễ khiến cho người ta hiểu lầm kia, nàng giả bộ cúi đầu dụ dỗ A Nam, cười khách sáo nói: "Không sao đâu, Lục đại ca yên tâm đi."
Lục Thành không còn cách nào khác, đành sờ đầu A Nam cảnh cáo: "Phải nghe lời Hương cô cô, dám quậy phá thì phụ thân sẽ đánh con đó."
Nghe giọng nói của hắn nghiêm khắc như vậy, Ngưng Hương khẽ nhíu mày, những người làm cha cũng đều giống như vậy, chỉ biết hù dọa con mình.
Càng nói càng thương A Nam hơn, Ngưng Hương lặng lẽ ôm chặt A Nam.
Cái ôm kia vừa mềm mại lại vừa ôn nhu, A Nam nghiêng cái đầu nhỏ nằm lên vai của Hương cô cô, không thèm để ý phụ thân.
Lục Thành càng nhìn càng tức, bỏ lại nhi tử, lớn tiếng gọi muội muội lên xe, "Chúng ta về nhà, mặc kệ hắn."
A Đào lưu luyến không nỡ nhìn qua cháu trai.
A Nam nhìn cô cô, chớp chớp mắt, có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy cô cô đi về phía bé, tiểu tử này lập tức trốn vào trong lòng Ngưng Hương, sợ cô cô cũng muốn bắt mình về.
A Đào tức giận giậm chân, hừ một tiếng, bĩu môi rồi leo lên xe lừa.
Lục Thành liếc mắt nhìn Ngưng Hương rồi đánh xe đi, cố ý đi rất chậm, trong lòng vẫn ôm một chút hi vọng. Nhi tử dù thích Ngưng Hương thế nào nhưng chỉ mới ở chung với nhau nửa ngày, không thể nào thích Ngưng Hương mà không cần phụ thân? Có lẽ thấy hắn đi xa, A Nam sẽ đổi ý thì sao?
Ngưng Hương cũng nghĩ như vậy, ôm A Nam đi theo sau xe lừa, ôn nhu hỏi bé, "A Nam không muốn quay về với phụ thân sao?"
A Nam gật đầu nhìn Ngưng Hương, đột nhiên lại gần hôn Ngưng Hương một cái, đây chính là cách bé biểu đạt khi bé thích người nào đó.
Một cái hôn mềm mại khiến trái tim Ngưng Hương tan ra, cũng cười cười hôn tiểu tử này một cái.
Hai người nhìn nhau mỉm cười.
Đúng lúc này Lục Thành quay đầu nhìn con, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tức con trai mình lòng hướng ra ngoài, lại hâm mộ tiểu tử kia lại có thể hôn nàng, mà hắn hoàn toàn không tưởng tượng nổi mùi vị khi được hôn nàng là gì.
Lục Thành thở dài, ghen tị thu hồi ánh mắt, cam chịu đánh xe rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.