Chương 40
Tiếu Giai Nhân
25/01/2017
Edit: Hà
Rất nhanh Ngưng Hương phát hiện ra Bùi Cảnh Hàn có chỗ không đúng.
Tâm ý của hắn đối với Thẩm Du Du không giống như kiếp trước.
Nhớ ngày đó, bởi vì Thẩm Du Du đến chơi nên Bùi Cảnh Hàn luôn nghỉ cả ngày không đi quân doanh, chỉ muốn bồi dưỡng tình yêu trai gái với Thẩm Du Du, hoặc là dẫn nàng ta ra ngoài đi dạo cảnh đẹp gần Thái An phủ, thường thường xuất phát từ buổi sáng cho tới hoàng hôn mới trở về. Nhưng hiện tại Bùi Cảnh Hàn vẫn đi quân doanh như cũ, chỉ khi trở về mới đi gặp Thẩm Du Du.
Nàng nghĩ không ra sai ở chỗ nào. Trước kia gặp chuyện như vậy nàng sẽ hoang mang lo lắng, sẽ đi hỏi Tố Nguyệt, nhưng đã trải qua hai đời nàng hiểu trừ khi nói hết tất cả, bằng không dù Tố Nguyệt thông minh cỡ nào cũng không thể giúp nàng. Nhưng Ngưng Hương lại không dám nói ra chuyện đó, nàng có cảm giác trên người mình giống như có tà khí, nào có người chết mà có thể sống lại?
Có đôi khi Ngưng Hương soi gương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ trong gương xuất hiện một gương mặt quỷ...
Như vậy nàng lại càng không dám nói cho Tố Nguyệt. Thật vất vả quan hệ hai người vẫn y như cũ, nàng không muốn Tố Nguyệt không vì Bùi Cảnh Hàn mà chán ghét nàng, nhưng lại sợ nàng khi nghe rõ câu chuyện hoàn hồn của nàng, thậm chí sẽ nói cho Bùi Cảnh Hàn biết, Bùi Cảnh Hàn lại coi nàng như yêu quái mà thiêu chết nàng.
Mà Bùi Cảnh Hàn nếu không dính lấy Thẩm Du Du thì có thể nhớ lại chuyện trong tửu lâu mà tìm nàng tính sổ hay không.
Ngưng Hương kinh hồn bạt vía.
Lại thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của Bùi Cảnh Hàn, thừa dịp Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa ngủ dậy, Ngưng Hương thu dọn một chút rồi đến tìm Tố Nguyệt hỏi thăm, "Tối hôm qua tỷ gác đêm, thế tử có nói chuyện ngài ấy hôm nay có ra phủ hay không?"
Mười ngày đã qua, Bùi Cảnh Hàn vẫn dùng phương thức của hắn phạt nàng, đối với nàng hết sức lạnh nhạt, một câu cũng không không muốn nói nhiều. Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hàn có cả một ngày nghỉ, Ngưng Hương muốn hỏi thăm lịch làm việc của hắn trước.
Tố Nguyệt lắc đầu, "Ngài ấy chưa nói, tỷ cũng không biết nữa."
Nàng đã nghe qua chuyện xảy ra trong tửu lâu, bởi vậy biết rõ Ngưng Hương đang lo lắng, đành thấp giọng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, cho dù ngài ấy có tức giận cũng sẽ không ăn thịt muội, cùng lắm thì nhắm mắt lại để cho hắn chiếm tiện nghi một chút đi, coi như là bị chó gặm."
Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa Bùi Cảnh Hàn sẽ đi xa, Tố Nguyệt vui vẻ thay Ngưng Hương, cho nên không để một chút thiệt thòi nhỏ bé này để ở trong lòng.
Ngưng Hương ngoại trừ nghe theo nàng cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Trong nội thất vang lên tiếng động, hai người vội vàng chia nhau ra làm việc.
Tố Nguyệt thu dọn giường chiếu, Ngưng Hương hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa mặt, trước tiên vén tay áo giúp hắn.
Đã qua nửa tháng tư, trời càng ngày càng nóng, bên trong phủ tất cả mọi người cũng đổi thành y phục mùa hè. Hôm nay Ngưng Hương mặc chiếc váy nhẹ cùng giày vải, vạt áo thêu hình hoa lan vàng nhụy đỏ, mùa hè cổ áo kéo tương đối thấp, nhìn từ cổ đi xuống lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, thông thoáng mát mẻ.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn nhìn từ chiếc cổ trắng nõn dời xuống phía dưới, nghĩ đến chỉ cần dùng sức xé ra là có thể nhìn thấy vật mềm mại bên trong, đột nhiên hắn không muốn lạnh nhạt với nàng nữa.
Mỹ nhân ở trước mắt mà không chạm vào, đó là tự trừng phạt bản thân.
Dùng xong điểm tâm, Bùi Cảnh Hàn gọi Ngưng Hương vào thư phòng hầu hạ hắn.
Sau lưng Ngưng Hương lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tố Nguyệt lực bất tòng tâm, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt khích lệ nàng.
Ngưng Hương lo lắng đề phòng đi theo Bùi Cảnh Hàn vào thư phòng.
Lần này Bùi Cảnh Hàn không dài dòng nữa, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Chuyện lần trước ta hỏi em, đã nghĩ nên trả lời như thế nào chưa?"
Hắn hỏi nàng là sợ bị người khác nói xấu nên không muốn làm người của hắn.
Đối với Ngưng Hương mà nói, dù trả lời thế nào cũng đều không có kết cục tốt.
Nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn rồi từ từ quỳ xuống, nhìn lên nam nhân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo nói: "Thế tử, ngài tốt với em, em cũng biết, nhưng em lại xuất thân từ trong thôn, từ nhỏ đã nghe chuyện cướp chồng người khác là không tốt, bất luận là được nạp thiếp, hay là nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng đều là một nữ nhân xấu xa, sẽ bị người khác xem thường. Thế tử, em không muốn bị người khác nói xấu, cũng không muốn chiếm mất sự sủng ái của thế tử phu nhân..."
"Ta muốn sủng em thì sủng, ai dám quản ta?" Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng ngắt lời, đứng dậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, "Là ta muốn sủng em, không phải là em câu dẫn ta, ai dám nói xấu em ta sẽ khâu miệng của người đó lại. Chuyện của thế tử phu nhân em cũng không cần nghĩ nhiều, cho dù ta có cưới cũng sẽ cưới người khoan dung chịu thu nạp các em, tuyệt đối sẽ không so đo với các em."
Ngưng Hương cười khổ, nhìn vào đôi giày của hắn nói: "Thế tử thân phận tôn quý, chỉ cần ngài dặn dò tuyệt đối không ai dám ở trước mặt ngài nói xấu bọn em, nhưng nếu thế tử không có ở đây thì bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ nữa, thế tử chưa từng trải qua cảm giác bị người khác coi thường, em đã trải qua nên không muốn lại bị như vậy nữa. Còn chuyện thế tử phu nhân, trừ phi vạn bất đắc dĩ chứ ai có thể cam tâm nhìn trượng phu của mình sủng ái nữ nhân khác? Thế tử, thê tử của ngài ngoài miệng nói không để ý nhưng thật ra trong lòng nàng để ý, nàng..."
Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm cổ tay nàng kéo lên, "Nói đi nói lại, còn không phải là em không nghĩ cho ta sao?"
Động tác vừa đột ngột lực đạo lại quá lớn khiến cho mũi chân Ngưng Hương không chạm đất, trượt chân lao về phía trước lại bị nam nhân thuận thế ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn nàng. Ngưng Hương hốt hoảng tránh né, tay dùng sức xô đẩy, khóc lóc cầu xin hắn, "Thế tử, em van người, em không muốn làm di nương..."
"Vậy thì đừng làm di nương!" Nữ nhân mảnh mai lại liều mạng giãy giụa vướng chân vướng tay, Bùi Cảnh Hàn cố trụ tay nàng không để chân nàng nhích tới nhích lui, thử mấy lần cũng không hôn xuống được đôi môi đầy đặn của nàng. Càng không được lại càng muốn, Bùi Cảnh Hàn nhìn bàn đọc sách ngay trước mắt, ôm nàng ném lên đó.
Gáy Ngưng Hương đụng vào bàn, đau đến nỗi khiến nàng choáng váng, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp khe hở ngắn ngủi này một tay kéo hai tay này giơ qua khỏi đầu, hai chân kẹp lại chân nàng đang đá tới đá lui. Mắt thấy nàng như cá nằm trên thớt, ngoại trừ bộ ngực phập phồng nảy lên còn lại đều không nhúc nhích được, Bùi Cảnh Hàn mới âm trầm hỏi nàng, "Chẳng lẽ ta đối với em còn chưa đủ tốt sao?"
Cho tới bây giờ chỉ có hắn chướng mắt người khác, vẫn chưa từng có ai dám chướng mắt hắn mỗi khi hắn muốn lấy lòng, hiện tại hắn coi trọng nhất chính là nha hoàn bọn họ thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn, Bùi Cảnh Hàn ngoại trừ phẫn nộ, còn cảm thấy buồn bực, giống như là đột nhiên bị người khác nhét vào trong tảng đá, khiến hắn khó chịu phải làm chuyện gì đó phát tiết.
"Ngưng Hương, tự ta cảm thấy đối xử với em không tệ." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giữ chặt chiếc cằm của nàng.
Có thể cầu xin hai đời đều đã cầu xin, mà hắn trước sau vẫn là thế tử Hầu phủ không chịu được người khác cự tuyệt, Ngưng Hương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt như suối trào, "Thế tử, cho dù ngài đối với em có tốt hơn nữa nhưng em cũng không muốn như vậy, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, thế tử rất tốt với em, cầu xin ngài thả em đi, em..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Trường Thuận, "Thế tử, biểu cô nương đến đây."
Ngưng Hương run run mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ quan sát thần sắc của Bùi Cảnh Hàn.
Mắt hạnh ngập nước, ánh mắt trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng càng khiến nàng đáng thương, khiến người khác đau lòng.
Bùi Cảnh Hàn đau lòng.
Hắn thích nàng, không muốn thấy nàng khóc.
Nhưng tại sao nàng lại không thích hắn?
Có lẽ trong lòng nàng cũng có hắn, chỉ là nàng đơn thuần sợ trong thôn nói này nọ làm cho nàng cảm thấy làm di nương quá xấu hổ với gia đình với người trong thôn?
Bùi Cảnh Hàn có thể hỏi, nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương khóc như mưa, hắn lại không muốn nghe được đáp án lúc này.
"Ta cho em thêm thời gian một tuần nữa." Bùi Cảnh Hàn khom lưng, dán sát lên người nàng, cảm nhận đường cong quyến rũ bên dưới lớp quần áo đó, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nàng, "Ngưng Hương, hôm nay ta nói rõ cho em biết, đời này trừ phi ta chán ghét mà vứt bỏ em trước, nếu không tuyệt đối sẽ không thả em ra ngoài phủ. Nếu như em vẫn không nắm được chủ ý, cuối tháng về nhà cùng người nhà thương lượng một chút, có lẽ bọn họ sẽ thông minh, sẽ cân nhắc thiệt hơn em."
Ngưng Hương khổ sở nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tranh nhau chảy xuống.
Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng bởi vì sắc mặt càng tái môi càng lộ vẻ đỏ tươi, hắn từ từ dựa lại gần nhưng không ngậm xuống.
Hắn không cam lòng, không cam lòng lần đầu tiên với nàng lại xuất phát từ cưỡng ép.
Hắn có thể chờ nàng thêm mười ngày, nếu như nàng vẫn tiếp tục như vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục thương hương tiếc ngọc nữa.
Buông ra tiểu nha hoàn đang lặng lẽ rơi lệ, Bùi Cảnh Hàn đứng thẳng người, chỉnh sửa xiêm y rồi đi ra ngoài.
Thẩm Du Du toàn thân xiêm y màu xanh nhạt đang đứng trước cửa thư phòng, thấy thần sắc Bùi Cảnh Hàn có vẻ không thích hợp, nàng thận trọng hỏi: "Biểu ca đang bận sao?"
Vừa bị mỹ nhân cự tuyệt lại có mỹ nhân khác chủ động đưa đến, tâm tình của Bùi Cảnh Hàn cũng trở nên tốt hơn, cười nhẹ nói: "Một chút việc vặt thôi, mới vừa giải quyết xong rồi, tại biểu muội lại tới đây?"
Thẩm Du Du cười ngọt ngào, hoạt bát nói: "Hai ngày nay trời càng lúc càng nóng, nghe mợ nói biểu ca gần đây vất vả, cho nên muội muốn làm đồ ăn giải khát cho biểu ca nếm thử, sợ trên đường đến đây sẽ chảy hết nên mới phải qua đây mời biểu ca qua kia một chuyến."
Nàng phát hiện Bùi Cảnh Hàn mặc dù thích những thi thơ kia nhưng lại không có vẻ quan tâm lắm, cho nên nàng đành đổi phương pháp khác.
Bùi Cảnh Hàn cũng muốn ra ngoài đi dạo, lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn mà nàng nói, vui vẻ nói: "Khó có được biểu muội nhớ thương ta, ta đương nhiên phải đi rồi."
Thẩm Du Du nghe giọng nói ái muội của hắn, đỏ mặt đi trước một bước.
Trong thư phòng, Ngưng Hương lau mắt, chờ khi tiếng cười nói của hai biểu huynh muội biến mất, nàng mới chỉnh sửa quần áo, mặt tái nhợt trở về hậu viện. Tố Nguyệt đã biết chuyện Thẩm Du Du đến mời Bùi Cảnh Hàn sang đó, vốn tưởng rằng Ngưng Hương tránh được một kiếp, lúc này thấy nàng khóc đến nỗi mắt đều đỏ ửng, gấp rút theo nàng vào nhà.
Biết được lần này chỉ là cảnh cáo, Tố Nguyệt dở khóc dở cười, đưa khăn nói: "Tốt rồi, ít nhất vài ngày nữa không cần sợ hắn nữa đúng không? Chờ đến tháng sau nói không chừng thế tử lại không đếm xỉa tới muội nữa."
Không biết Thẩm Du Du lấy đâu ra nhiều biện pháp dụ dỗ nam nhân như vậy, lần này nhất định là đã nắm chắc mới đến mời người.
Quả nhiên là Bùi Cảnh Hàn đi tới khi mặt trời lặn mới trở về, tâm tình nhìn rất tốt.
Hắn không đề cập tới Thẩm Du Du làm cái gì, Tố Nguyệt cũng không thăm hỏi, Ngưng Hương ước gì buổi tối Bùi Cảnh Hàn cũng đừng trở về, càng sẽ không hỏi vớ vẩn.
Có Thẩm Du Du quẩn chân Bùi Cảnh Hàn, mấy ngày tiếp theo Ngưng Hương coi như là an tâm, chỉ là thời gian cách ngày về nhà càng ngày càng gần, nàng lại nhớ tới Lục Thành.
Hắn có hiểu lầm chuyện nàng cùng Bùi Cảnh Hàn hay không? Có thể lại tới đón nàng không?
Cuối tháng nàng cùng Lý ma ma vẫn hội hợp ở cửa bên rồi đến phố ăn vặt, mùa hè không có bán hạt dẻ cũng không có đồ chơi làm bằng đường, nhưng lại có những món ăn vặt thích hợp với mùa hè mua về cho người nhà nếm thử. Lý ma ma cũng còn nhớ Lục Thành, trên đường tò mò hỏi Ngưng Hương, "Tháng trước mình cháu trở về có gặp Lục Thành không?" Lúc nói chuyện cười tủm tỉm, ngầm trêu ghẹo.
Ngưng Hương kiên trì nói dối, "Không có, làm sao lúc cháu về đều có xe để đi nhờ chứ."
Lý ma ma nhìn nàng, bán tín bán nghi.
Ngưng Hương thực sự sợ Lục Thành lại đến, vừa đến phố ăn vặt liền bắt đầu đề phòng hắn, quan sát người đi đường xa xa trên đường, sợ lại ngẫu nhiên gặp hắn.
Xác định phía trước không có Lục Thành, Ngưng Hương mới tạm thời yên tâm.
Tâm nàng còn chưa kịp ổn định lại đã nghe thấy tiếng gọi bên đường "Từ cô nương".
Giọng nói sang sảng, mặc dù mỗi tháng mới nghe một hai lần nhưng cũng đủ làm cho Ngưng Hương nhận ra.
Ngưng Hương không thể tin nổi quay đầu lại.
Bên cạnh là hai sạp nhỏ đều dùng xe kéo bán, phía sau cái chốt của sạp bên trái có một con lừa màu xám, trước tiên Ngưng Hương nhìn về phía bên đó, nhìn thấy chủ sạp là một hán tử hơn 40 tuổi mới dời ánh mắt đi. Vừa tới gần liền thấy một chiếc xe khác đang đặt một giỏ anh đào đỏ tươi, Ngưng Hương bị màu sắc kia hấp dẫn nên nhìn nhiều hơn.
Vừa mới nhìn lên xe vẫn chưa thấy người nào, lúc này Lục Thành giống như quỷ bước ra, trong tay ôm vài cái giỏ trúc chồng lên nhau, vừa đi tới gần vách ngăn thì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy nàng cùng Lý ma ma, "Thật khéo quá, lại gặp hai người."
Rất nhanh Ngưng Hương phát hiện ra Bùi Cảnh Hàn có chỗ không đúng.
Tâm ý của hắn đối với Thẩm Du Du không giống như kiếp trước.
Nhớ ngày đó, bởi vì Thẩm Du Du đến chơi nên Bùi Cảnh Hàn luôn nghỉ cả ngày không đi quân doanh, chỉ muốn bồi dưỡng tình yêu trai gái với Thẩm Du Du, hoặc là dẫn nàng ta ra ngoài đi dạo cảnh đẹp gần Thái An phủ, thường thường xuất phát từ buổi sáng cho tới hoàng hôn mới trở về. Nhưng hiện tại Bùi Cảnh Hàn vẫn đi quân doanh như cũ, chỉ khi trở về mới đi gặp Thẩm Du Du.
Nàng nghĩ không ra sai ở chỗ nào. Trước kia gặp chuyện như vậy nàng sẽ hoang mang lo lắng, sẽ đi hỏi Tố Nguyệt, nhưng đã trải qua hai đời nàng hiểu trừ khi nói hết tất cả, bằng không dù Tố Nguyệt thông minh cỡ nào cũng không thể giúp nàng. Nhưng Ngưng Hương lại không dám nói ra chuyện đó, nàng có cảm giác trên người mình giống như có tà khí, nào có người chết mà có thể sống lại?
Có đôi khi Ngưng Hương soi gương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ trong gương xuất hiện một gương mặt quỷ...
Như vậy nàng lại càng không dám nói cho Tố Nguyệt. Thật vất vả quan hệ hai người vẫn y như cũ, nàng không muốn Tố Nguyệt không vì Bùi Cảnh Hàn mà chán ghét nàng, nhưng lại sợ nàng khi nghe rõ câu chuyện hoàn hồn của nàng, thậm chí sẽ nói cho Bùi Cảnh Hàn biết, Bùi Cảnh Hàn lại coi nàng như yêu quái mà thiêu chết nàng.
Mà Bùi Cảnh Hàn nếu không dính lấy Thẩm Du Du thì có thể nhớ lại chuyện trong tửu lâu mà tìm nàng tính sổ hay không.
Ngưng Hương kinh hồn bạt vía.
Lại thấy hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần của Bùi Cảnh Hàn, thừa dịp Bùi Cảnh Hàn vẫn chưa ngủ dậy, Ngưng Hương thu dọn một chút rồi đến tìm Tố Nguyệt hỏi thăm, "Tối hôm qua tỷ gác đêm, thế tử có nói chuyện ngài ấy hôm nay có ra phủ hay không?"
Mười ngày đã qua, Bùi Cảnh Hàn vẫn dùng phương thức của hắn phạt nàng, đối với nàng hết sức lạnh nhạt, một câu cũng không không muốn nói nhiều. Nhưng hôm nay Bùi Cảnh Hàn có cả một ngày nghỉ, Ngưng Hương muốn hỏi thăm lịch làm việc của hắn trước.
Tố Nguyệt lắc đầu, "Ngài ấy chưa nói, tỷ cũng không biết nữa."
Nàng đã nghe qua chuyện xảy ra trong tửu lâu, bởi vậy biết rõ Ngưng Hương đang lo lắng, đành thấp giọng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, cho dù ngài ấy có tức giận cũng sẽ không ăn thịt muội, cùng lắm thì nhắm mắt lại để cho hắn chiếm tiện nghi một chút đi, coi như là bị chó gặm."
Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa Bùi Cảnh Hàn sẽ đi xa, Tố Nguyệt vui vẻ thay Ngưng Hương, cho nên không để một chút thiệt thòi nhỏ bé này để ở trong lòng.
Ngưng Hương ngoại trừ nghe theo nàng cũng không nghĩ ra biện pháp nào khác.
Trong nội thất vang lên tiếng động, hai người vội vàng chia nhau ra làm việc.
Tố Nguyệt thu dọn giường chiếu, Ngưng Hương hầu hạ Bùi Cảnh Hàn rửa mặt, trước tiên vén tay áo giúp hắn.
Đã qua nửa tháng tư, trời càng ngày càng nóng, bên trong phủ tất cả mọi người cũng đổi thành y phục mùa hè. Hôm nay Ngưng Hương mặc chiếc váy nhẹ cùng giày vải, vạt áo thêu hình hoa lan vàng nhụy đỏ, mùa hè cổ áo kéo tương đối thấp, nhìn từ cổ đi xuống lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, thông thoáng mát mẻ.
Ánh mắt Bùi Cảnh Hàn nhìn từ chiếc cổ trắng nõn dời xuống phía dưới, nghĩ đến chỉ cần dùng sức xé ra là có thể nhìn thấy vật mềm mại bên trong, đột nhiên hắn không muốn lạnh nhạt với nàng nữa.
Mỹ nhân ở trước mắt mà không chạm vào, đó là tự trừng phạt bản thân.
Dùng xong điểm tâm, Bùi Cảnh Hàn gọi Ngưng Hương vào thư phòng hầu hạ hắn.
Sau lưng Ngưng Hương lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Tố Nguyệt lực bất tòng tâm, chỉ có thể lặng lẽ dùng ánh mắt khích lệ nàng.
Ngưng Hương lo lắng đề phòng đi theo Bùi Cảnh Hàn vào thư phòng.
Lần này Bùi Cảnh Hàn không dài dòng nữa, ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm nàng hỏi, "Chuyện lần trước ta hỏi em, đã nghĩ nên trả lời như thế nào chưa?"
Hắn hỏi nàng là sợ bị người khác nói xấu nên không muốn làm người của hắn.
Đối với Ngưng Hương mà nói, dù trả lời thế nào cũng đều không có kết cục tốt.
Nàng nhìn Bùi Cảnh Hàn rồi từ từ quỳ xuống, nhìn lên nam nhân trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo nói: "Thế tử, ngài tốt với em, em cũng biết, nhưng em lại xuất thân từ trong thôn, từ nhỏ đã nghe chuyện cướp chồng người khác là không tốt, bất luận là được nạp thiếp, hay là nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng đều là một nữ nhân xấu xa, sẽ bị người khác xem thường. Thế tử, em không muốn bị người khác nói xấu, cũng không muốn chiếm mất sự sủng ái của thế tử phu nhân..."
"Ta muốn sủng em thì sủng, ai dám quản ta?" Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng ngắt lời, đứng dậy từ trên cao nhìn chằm chằm nàng, "Là ta muốn sủng em, không phải là em câu dẫn ta, ai dám nói xấu em ta sẽ khâu miệng của người đó lại. Chuyện của thế tử phu nhân em cũng không cần nghĩ nhiều, cho dù ta có cưới cũng sẽ cưới người khoan dung chịu thu nạp các em, tuyệt đối sẽ không so đo với các em."
Ngưng Hương cười khổ, nhìn vào đôi giày của hắn nói: "Thế tử thân phận tôn quý, chỉ cần ngài dặn dò tuyệt đối không ai dám ở trước mặt ngài nói xấu bọn em, nhưng nếu thế tử không có ở đây thì bọn họ cũng sẽ không kiêng kỵ nữa, thế tử chưa từng trải qua cảm giác bị người khác coi thường, em đã trải qua nên không muốn lại bị như vậy nữa. Còn chuyện thế tử phu nhân, trừ phi vạn bất đắc dĩ chứ ai có thể cam tâm nhìn trượng phu của mình sủng ái nữ nhân khác? Thế tử, thê tử của ngài ngoài miệng nói không để ý nhưng thật ra trong lòng nàng để ý, nàng..."
Bùi Cảnh Hàn hừ lạnh một tiếng, cầm cổ tay nàng kéo lên, "Nói đi nói lại, còn không phải là em không nghĩ cho ta sao?"
Động tác vừa đột ngột lực đạo lại quá lớn khiến cho mũi chân Ngưng Hương không chạm đất, trượt chân lao về phía trước lại bị nam nhân thuận thế ôm vào trong ngực, cúi đầu muốn hôn nàng. Ngưng Hương hốt hoảng tránh né, tay dùng sức xô đẩy, khóc lóc cầu xin hắn, "Thế tử, em van người, em không muốn làm di nương..."
"Vậy thì đừng làm di nương!" Nữ nhân mảnh mai lại liều mạng giãy giụa vướng chân vướng tay, Bùi Cảnh Hàn cố trụ tay nàng không để chân nàng nhích tới nhích lui, thử mấy lần cũng không hôn xuống được đôi môi đầy đặn của nàng. Càng không được lại càng muốn, Bùi Cảnh Hàn nhìn bàn đọc sách ngay trước mắt, ôm nàng ném lên đó.
Gáy Ngưng Hương đụng vào bàn, đau đến nỗi khiến nàng choáng váng, Bùi Cảnh Hàn thừa dịp khe hở ngắn ngủi này một tay kéo hai tay này giơ qua khỏi đầu, hai chân kẹp lại chân nàng đang đá tới đá lui. Mắt thấy nàng như cá nằm trên thớt, ngoại trừ bộ ngực phập phồng nảy lên còn lại đều không nhúc nhích được, Bùi Cảnh Hàn mới âm trầm hỏi nàng, "Chẳng lẽ ta đối với em còn chưa đủ tốt sao?"
Cho tới bây giờ chỉ có hắn chướng mắt người khác, vẫn chưa từng có ai dám chướng mắt hắn mỗi khi hắn muốn lấy lòng, hiện tại hắn coi trọng nhất chính là nha hoàn bọn họ thế nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn, Bùi Cảnh Hàn ngoại trừ phẫn nộ, còn cảm thấy buồn bực, giống như là đột nhiên bị người khác nhét vào trong tảng đá, khiến hắn khó chịu phải làm chuyện gì đó phát tiết.
"Ngưng Hương, tự ta cảm thấy đối xử với em không tệ." Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, giữ chặt chiếc cằm của nàng.
Có thể cầu xin hai đời đều đã cầu xin, mà hắn trước sau vẫn là thế tử Hầu phủ không chịu được người khác cự tuyệt, Ngưng Hương tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt như suối trào, "Thế tử, cho dù ngài đối với em có tốt hơn nữa nhưng em cũng không muốn như vậy, cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, thế tử rất tốt với em, cầu xin ngài thả em đi, em..."
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa thư phòng đột nhiên truyền đến giọng nói của Trường Thuận, "Thế tử, biểu cô nương đến đây."
Ngưng Hương run run mở mắt, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ quan sát thần sắc của Bùi Cảnh Hàn.
Mắt hạnh ngập nước, ánh mắt trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng càng khiến nàng đáng thương, khiến người khác đau lòng.
Bùi Cảnh Hàn đau lòng.
Hắn thích nàng, không muốn thấy nàng khóc.
Nhưng tại sao nàng lại không thích hắn?
Có lẽ trong lòng nàng cũng có hắn, chỉ là nàng đơn thuần sợ trong thôn nói này nọ làm cho nàng cảm thấy làm di nương quá xấu hổ với gia đình với người trong thôn?
Bùi Cảnh Hàn có thể hỏi, nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương khóc như mưa, hắn lại không muốn nghe được đáp án lúc này.
"Ta cho em thêm thời gian một tuần nữa." Bùi Cảnh Hàn khom lưng, dán sát lên người nàng, cảm nhận đường cong quyến rũ bên dưới lớp quần áo đó, sau đó chăm chú nhìn vào đôi mắt ướt đẫm của nàng, "Ngưng Hương, hôm nay ta nói rõ cho em biết, đời này trừ phi ta chán ghét mà vứt bỏ em trước, nếu không tuyệt đối sẽ không thả em ra ngoài phủ. Nếu như em vẫn không nắm được chủ ý, cuối tháng về nhà cùng người nhà thương lượng một chút, có lẽ bọn họ sẽ thông minh, sẽ cân nhắc thiệt hơn em."
Ngưng Hương khổ sở nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt tranh nhau chảy xuống.
Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng bởi vì sắc mặt càng tái môi càng lộ vẻ đỏ tươi, hắn từ từ dựa lại gần nhưng không ngậm xuống.
Hắn không cam lòng, không cam lòng lần đầu tiên với nàng lại xuất phát từ cưỡng ép.
Hắn có thể chờ nàng thêm mười ngày, nếu như nàng vẫn tiếp tục như vậy thì hắn cũng không thể tiếp tục thương hương tiếc ngọc nữa.
Buông ra tiểu nha hoàn đang lặng lẽ rơi lệ, Bùi Cảnh Hàn đứng thẳng người, chỉnh sửa xiêm y rồi đi ra ngoài.
Thẩm Du Du toàn thân xiêm y màu xanh nhạt đang đứng trước cửa thư phòng, thấy thần sắc Bùi Cảnh Hàn có vẻ không thích hợp, nàng thận trọng hỏi: "Biểu ca đang bận sao?"
Vừa bị mỹ nhân cự tuyệt lại có mỹ nhân khác chủ động đưa đến, tâm tình của Bùi Cảnh Hàn cũng trở nên tốt hơn, cười nhẹ nói: "Một chút việc vặt thôi, mới vừa giải quyết xong rồi, tại biểu muội lại tới đây?"
Thẩm Du Du cười ngọt ngào, hoạt bát nói: "Hai ngày nay trời càng lúc càng nóng, nghe mợ nói biểu ca gần đây vất vả, cho nên muội muốn làm đồ ăn giải khát cho biểu ca nếm thử, sợ trên đường đến đây sẽ chảy hết nên mới phải qua đây mời biểu ca qua kia một chuyến."
Nàng phát hiện Bùi Cảnh Hàn mặc dù thích những thi thơ kia nhưng lại không có vẻ quan tâm lắm, cho nên nàng đành đổi phương pháp khác.
Bùi Cảnh Hàn cũng muốn ra ngoài đi dạo, lại cảm thấy hứng thú với đồ ăn mà nàng nói, vui vẻ nói: "Khó có được biểu muội nhớ thương ta, ta đương nhiên phải đi rồi."
Thẩm Du Du nghe giọng nói ái muội của hắn, đỏ mặt đi trước một bước.
Trong thư phòng, Ngưng Hương lau mắt, chờ khi tiếng cười nói của hai biểu huynh muội biến mất, nàng mới chỉnh sửa quần áo, mặt tái nhợt trở về hậu viện. Tố Nguyệt đã biết chuyện Thẩm Du Du đến mời Bùi Cảnh Hàn sang đó, vốn tưởng rằng Ngưng Hương tránh được một kiếp, lúc này thấy nàng khóc đến nỗi mắt đều đỏ ửng, gấp rút theo nàng vào nhà.
Biết được lần này chỉ là cảnh cáo, Tố Nguyệt dở khóc dở cười, đưa khăn nói: "Tốt rồi, ít nhất vài ngày nữa không cần sợ hắn nữa đúng không? Chờ đến tháng sau nói không chừng thế tử lại không đếm xỉa tới muội nữa."
Không biết Thẩm Du Du lấy đâu ra nhiều biện pháp dụ dỗ nam nhân như vậy, lần này nhất định là đã nắm chắc mới đến mời người.
Quả nhiên là Bùi Cảnh Hàn đi tới khi mặt trời lặn mới trở về, tâm tình nhìn rất tốt.
Hắn không đề cập tới Thẩm Du Du làm cái gì, Tố Nguyệt cũng không thăm hỏi, Ngưng Hương ước gì buổi tối Bùi Cảnh Hàn cũng đừng trở về, càng sẽ không hỏi vớ vẩn.
Có Thẩm Du Du quẩn chân Bùi Cảnh Hàn, mấy ngày tiếp theo Ngưng Hương coi như là an tâm, chỉ là thời gian cách ngày về nhà càng ngày càng gần, nàng lại nhớ tới Lục Thành.
Hắn có hiểu lầm chuyện nàng cùng Bùi Cảnh Hàn hay không? Có thể lại tới đón nàng không?
Cuối tháng nàng cùng Lý ma ma vẫn hội hợp ở cửa bên rồi đến phố ăn vặt, mùa hè không có bán hạt dẻ cũng không có đồ chơi làm bằng đường, nhưng lại có những món ăn vặt thích hợp với mùa hè mua về cho người nhà nếm thử. Lý ma ma cũng còn nhớ Lục Thành, trên đường tò mò hỏi Ngưng Hương, "Tháng trước mình cháu trở về có gặp Lục Thành không?" Lúc nói chuyện cười tủm tỉm, ngầm trêu ghẹo.
Ngưng Hương kiên trì nói dối, "Không có, làm sao lúc cháu về đều có xe để đi nhờ chứ."
Lý ma ma nhìn nàng, bán tín bán nghi.
Ngưng Hương thực sự sợ Lục Thành lại đến, vừa đến phố ăn vặt liền bắt đầu đề phòng hắn, quan sát người đi đường xa xa trên đường, sợ lại ngẫu nhiên gặp hắn.
Xác định phía trước không có Lục Thành, Ngưng Hương mới tạm thời yên tâm.
Tâm nàng còn chưa kịp ổn định lại đã nghe thấy tiếng gọi bên đường "Từ cô nương".
Giọng nói sang sảng, mặc dù mỗi tháng mới nghe một hai lần nhưng cũng đủ làm cho Ngưng Hương nhận ra.
Ngưng Hương không thể tin nổi quay đầu lại.
Bên cạnh là hai sạp nhỏ đều dùng xe kéo bán, phía sau cái chốt của sạp bên trái có một con lừa màu xám, trước tiên Ngưng Hương nhìn về phía bên đó, nhìn thấy chủ sạp là một hán tử hơn 40 tuổi mới dời ánh mắt đi. Vừa tới gần liền thấy một chiếc xe khác đang đặt một giỏ anh đào đỏ tươi, Ngưng Hương bị màu sắc kia hấp dẫn nên nhìn nhiều hơn.
Vừa mới nhìn lên xe vẫn chưa thấy người nào, lúc này Lục Thành giống như quỷ bước ra, trong tay ôm vài cái giỏ trúc chồng lên nhau, vừa đi tới gần vách ngăn thì ngạc nhiên mừng rỡ nhìn thấy nàng cùng Lý ma ma, "Thật khéo quá, lại gặp hai người."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.