Chương 79
Tiếu Giai Nhân
25/01/2017
Edit: Hà
Đêm thất tịch tại Liễu Khê thôn, chỉ cần trong nhà có nữ nhi thì đều làm xảo quả* để ăn.
(*) Vào ngày Thất tịch, người ta thường ăn xảo quả (巧果), một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè. Xảo quả có nghĩa là loại quà ăn khéo léo hay tài giỏi.
Trong nhà có hai vị cô nương, Lý thị đã sớm đi lên trấn trên mua nguyên liệu để làm xảo quả, lúc trở về hai tay bà đều đã đầy ắp đồ khiến cho hai tỷ muội Ngưng Hương vô cùng bận rộn. Từ Thu Nhi chịu trách nhiệm nhóm lửa, còn Lý thị thì đứng bên cạnh khuấy đường bên trong nồi chảy thành nước, sau đó lập tức đổ bột mì vào, lại rắc vừng lên trộn đều lại, đặt lên bàn và cuộn trong một tấm mỏng.
Bột thấm nước đường tản ra mùi thơm mê người, A Mộc ở bên cạnh nhìn, không ngừng nuốt nước bọt.
Lý thị cười dùng chiếc đũa dính một chút nước đường đưa cho cháu trai cho đỡ thèm, "Còn nóng, thổi cho nguội đi rồi ăn."
A Mộc ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống phía cửa nhà bếp thổi thật mạnh, sau khi cảm thấy có vẻ bớt nguội rồi thì mới dùng đầu lưỡi chạm vào, không nóng, lúc này hắn mới hưởng thụ chiếc đũa.
Bên này sau khi để bột nguội một chút, Lý thị mới thuần thục cắt thành từng khúc, Ngưng Hương biết làm xảo quả nên hăng hái giúp Đại bá mẫu nhào bột rồi nhét vào trong khuôn mẫu. Khuôn mẫu có hình hoa sen, giữa cánh hoa trống không, sau khi dằn bánh thành hình, bác cháu hai người lại nhét nhân đậu xanh vào giữa cánh hoa còn trống.
Bánh nhân đậu ăn rất ngon, A Mộc vừa liếm hết chiếc đũa lại chạy tới.
Ngưng Hương cười gắp một đũa nhân bánh đút cho đệ đệ ăn.
A Mộc ăn chán rồi liền không ăn nữa, chạy đi rửa tay, sau đó lại ra dáng giúp tỷ tỷ nhét nhân bánh.
Sau khi xảo quả được hoàn thiện mới bỏ vào chảo dầu đang nổ, rất nhanh bên trong phòng bếp liền bay đầy hương ngọt.
Xảo quả được gắp ra lớn bằng bàn tay vậy mà A Mộc có thể một hơi ăn hết ba cái.
Chiên xảo quả cũng tốn thời gian khá dài cho nên Lý thị cố ý làm nhiều một chút, sau khi ăn xong còn xếp thêm một mâm rồi gọi Ngưng Hương bưng qua nhà để hai tỷ đệ ăn vặt, nếu thèm ăn thì có cái ăn ngay đỡ phải chạy sang phía Đông viện lấy.
"Có mười hai cái." Vừa trở về Tây viện, A Mộc đứng ở trước bàn, nghiêm túc dùng đầu ngón tay đếm, "Một ngày đệ ăn hai cái, tỷ tỷ ăn hai cái," sau đó tính đủ bốn đầu ngón tay nén xuống, tổng cộng đếm ba lượt, sau khi ra được kết quả, nam oa nghiêng đầu nói cho tỷ tỷ, "Chúng ta có thể ăn ba ngày!"
"Đại Tráng hay chơi với đệ, đệ có muốn cho hay không?" Ngưng Hương đang ngồi xổm trên giường trải chăn gối, cười nói.
A Mộc mặc dù rất thích chơi cùng Đại Tráng, nhưng đến phiên có đồ ăn ngon, nếu như Đại Tráng đang ở trước mặt hắn thì hắn nguyện ý cho, nhưng nếu không...
"Đệ mang giấu vào trong tủ đây." A Mộc đảo mắt một lúc rồi bưng cái mâm bước nhanh đi ra ngoài.
Thấy đệ đệ đáng yêu, Ngưng Hương bật cười, nhưng sau đó lại cười không nổi.
Lúc thời điểm làm xảo quả nàng có nghĩ tới chuyện buổi tối sẽ đưa hai cái cho Lục Thành ăn, nhưng bây giờ đệ đệ đã đếm xong hết rồi, nếu nàng vụng trộm lấy đi thì phải giải thích sao với đệ đệ đây?
"A Mộc, tỷ tỷ hôm nay ăn bốn cái được không?" Chờ A Mộc giấu kỹ xảo quả rồi bò lên giường, Ngưng Hương dịu dàng hỏi.
A Mộc không chút do dự gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Vậy đệ cũng ăn bốn cái."
Ngưng Hương nằm xuống gối, đem đệ đệ ôm vào trong ngực, cố ý chỉ vào hàm răng trắng của đệ đệ: "Không được, ăn nhiều đồ ngọt thì răng A Mộc sẽ sâu mất, răng của tỷ tỷ lớn, sâu cắn không được, răng A Mộc vẫn còn nhỏ lắm."
A Mộc thất vọng nhìn hàm răng của tỷ tỷ.
Ngưng Hương cũng nhịn không được, ôm lấy đệ đệ hôn một cái, "Tốt, mỗi ngày tỷ tỷ cũng chỉ ăn hai cái."
Cùng lắm thì đêm nay đưa Lục Thành, sáng mai đệ đệ hỏi, nàng liền nói sáng sớm nay chính nàng đã ăn hai cái.
Có tỷ tỷ dịu dàng kể chuyện xưa, A Mộc rất nhanh liền ngủ mất .
Ngưng Hương nhìn đệ đệ trong chốc lát, nhẹ nhàng đứng dậy, lấy túi tiền mình giấu ở trong chăn ra.
Túi tiền làm bằng vải xám, chất phác tự nhiên, lấy ra tuyệt sẽ không làm cho người ta chú ý, rất thích hợp cho hán tử nông gia dùng, chỉ có ngay góc túi là có thêm một đóa đinh hương màu trắng nho nhỏ, là do Ngưng Hương chiếu theo cánh hoa đinh hương trên chiếc lược mà Lục Thành tặng nàng. Đinh hương đinh hương, bên trong có tên của nàng, tin chắc Lục Thành có thể hiểu.
Đây cũng là món quà đầu tiên Ngưng Hương tặng cho Lục Thành.
Nghĩ đến tối nay hai người sẽ gặp mặt , Ngưng Hương vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Nàng ước gì thời gian có thể chậm một chút để nàng bớt căng thẳng, nhưng màn đêm đã buông xuống.
Bên trong trấn ở trong thành, dân chúng có lẽ còn đang náo nhiệt trong đêm thất tịch, trong thôn thì lại không có trò gì chơi, ban ngày chỉ có chút đồ ăn ngon, các tiểu cô nương tụ tập cùng một chỗ trò chuyện đùa giỡn với nhau một chút, buổi tối thì vẫn nghỉ ngơi sớm như mọi ngày. Ngưng Hương đi ra hậu viện giội nước rửa chân, sau đó nhìn lên bầu trời còn chưa tối lắm, lại nhìn sang cửa bắc đã đóng chặt rồi quay vào phòng, leo lên giường ngắm đệ đệ ngủ.
Sau khi cảm thấy A Mộc đã ngủ say, Ngưng Hương rón ra rón rén xuống đất, sờ soạng chải đầu, nàng cũng không phiền toái mà chỉ dùng cây trâm búi tóc đơn giản, quần áo thì tùy tiện chọn lấy một bộ mặc vào, dù sao tối lửa tắt đèn ai cũng thấy không rõ ai mặc đồ gì.
Sau khi chuẩn bị xong, Ngưng Hương ngồi tựa ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Ngoài đồng ruộng, trong âm thanh tiếng dế kêu không biết mệt mỏi đột nhiên truyền đến một tiếng ếch kêu.
Trời càng ngày càng tối, ngoại trừ những tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ dỗ người chìm vào giấc ngủ, tự nhiên lại xuất hiện tiếng người.
Hắn đã đến sao?
Ngưng Hương không thể nhận định thời gian, nàng chỉ lặng yên đếm ở trong lòng, đếm tới một trăm rồi lặp lại lần nữa, đếm không biết lần thứ bao nhiêu, tim đập càng lúc càng nhanh, Ngưng Hương cũng kìm nén không được, sờ soạng bước ra khỏi phòng.
Bên trong phòng bếp một mảnh tối đen, cũng may Ngưng Hương đã đi thành thói quen, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng bếp, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, không dám để cửa phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đầu tháng bảy trăng cong cong, miễn cưỡng cũng chiếu sáng được mảnh sân nhỏ, không đến mức cái gì cũng đều không thấy rõ.
Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa nhìn về phía bắc.
Nhưng phía sau nhà lại không có ai , tất cả đều là đất trống.
Ngưng Hương đột nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Âm thanh có chút ồm ồm, vừa nghe chính là chỉ "Mèo đực" .
Ngưng Hương không biết sao Lục Thành có thể đoán ra được nàng đã ra ngoài, nhưng nàng biết hắn đã đến đây, nàng không sợ nữa mà bước nhẹ chân đi phía cửa sau. Bên trong chuồng gà, gà ngỗng có lẽ còn quá nhỏ sẽ không giữ nhà, hoặc có lẽ là đã quen thuộc với tiếng bước chân của nàng, cho nên ngoại trừ nàng ra thì không có động tĩnh nào nữa. Mặc dù như thế, vào ban ngày vài cái nháy mắt liền đến cửa sau, nhưng Ngưng Hương vẫn đi cực kỳ lâu.
"Lục đại ca?" Gần sát cánh cửa, Ngưng Hương căng thẳng kêu, hô xong, mới phát hiện giọng nói của mình đang run sợ .
"Ừ, là ta." Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào tai, trong nháy mắt trấn an lòng sợ hãi của nàng.
Ngưng Hương thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở cửa.
"Ở chỗ này nói chuyện, hay là đi nơi khác?" Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mơ nhạt của cô nương dưới ánh trăng, thấp giọng hỏi.
"Ở đây đi, ta sợ A Mộc tỉnh lại tìm không thấy ta." Ngưng Hương vào ban ngày đã suy tính qua vấn đề này, nàng đứng ở trong sân nói.
Nàng gần trong gang tấc, niệm tưởng hoang đường trong lòng Lục Thành càng ngày càng mãnh liệt, hắn nuốt nước bọt: "Vậy, ta đi vào, hay là nàng đi ra?"
Trong khi nói chuyện, một con muỗi ong ong bay tới, hắn đưa tay quơ quơ.
Vào mùa hè muỗi nhiều, Ngưng Hương cắn môi, quay đầu nói: "Đại ca ta đã chuyển sang Đông viện, phía tây phòng..."
Lục Thành lập tức hiểu ý của nàng, thức thời nhẹ nhàng đẩy ra khe của nhỏ rồi chen vào.
Ngưng Hương đỡ cánh cửa tiếp tục đứng đó quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đóng kín.
"Hương Nhi, nàng sờ. Sờ nơi này này." Lục Thành kéo tay nàng chạm vào trên cổ tay mình, Ngưng Hương nén chịu cảm xúc muốn thu tay lại, hoang mang xê dịch ngón tay, rất nhanh liền sờ đến một đốt muỗi chích.
Vừa đau lòng vừa muốn cười, Ngưng Hương thu tay lại, ý bảo hắn đi theo mình.
Hai người giống như trộm vậy, lén la lén lút chạy vào tây phòng.
Ngưng Hương mới vừa bước vào phòng liền bị nam nhân đang theo sát kéo lại khiến nàng nhào tới trong ngực hắn.
Thùng thùng, tiếng tim đập đột nhiên rõ ràng, không biết là của ai vang lên.
"Hương Nhi, nhớ nàng muốn chết ." Lục Thành ôm eo nàng, thổi khí vào trong tai nàng, không chút dịu dàng.
Khí nóng lọt vào trong tai, Ngưng Hương sợ ngứa, nhịn không được rụt cổ một cái.
Lục Thành lại cho rằng nàng muốn trốn, đầu nghiêng một cái liền chặn ngay cặp môi hắn mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù mang theo bá đạo thô cuồng, nhưng lần trước ở bên trong thung lũng ngô không uổng công luyện tập , Lục Thành đã biết cách hôn nàng khiến nàng chống đỡ không được, trong mười ngày này hắn lại tưởng tượng dư vị vô số lần, lúc này ôm được người, Lục Thành tựa như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội thi triển bản lãnh tướng quân, mỗi một lần tiến quân đều uy phong lẫm liệt.
Cho dù Ngưng Hương xuất phát từ bản năng muốn rụt rè một chút, nhưng ý niệm trong đầu cũng không thể kiên trì bao lâu, đảo mắt liền thất bại thảm hại.
Bên cạnh chính là giường, Lục Thành cảm thấy đứng đây quá bất tiện cho chuyện này, bàn tay hắn liền dùng một chút lực, liền đem nàng dịch qua đó.
Sống lưng áp vào ván giường cứng rắn, Ngưng Hương muốn tránh một chút, nhưng ngay lập tức nam nhân lại nhào đến.
Trong phòng tối đen như mực, toàn thân Ngưng Hương phát run.
Tình cảnh đời trước bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt lại nổi lên trong lòng, nghĩ đến nếu không cho Lục Thành, đời này có thể nàng sẽ bị Bùi Cảnh Hàn đối đãi như vậy, nước mắt Ngưng Hương lăn xuống, từ từ ôm lấy cổ Lục Thành.
"Hương Nhi?" Lục Thành khó tin từ bên tai nàng ngẩng đầu lên.
Ngưng Hương không nói, ngửa đầu đem đôi môi đưa qua.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng tiếp tục kêu vang không biết mệt mỏi, trong phòng hai người dần dần đều chuyển đến trên giường đất.
Ban đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang đột nhiên giống như tiếng cô nương nho nhỏ, tựa như khóc nhưng không phải khóc, thật lâu mới dừng lại.
"Hương Nhi, sao hôm nay nàng không trốn ta?"
Lục Thành ngửa mặt nằm ở trên giường, khàn giọng hỏi cô nương bên cạnh. Vừa mới đắm chìm trong đó cho nên không nghĩ đến, không tâm tư cũng không kịp cân nhắc những chuyện này, bây giờ thấy nàng thay đổi, hắn không thể không ngừng, bình phục một lát, cuối cùng ý thức được điều không đúng. Trước đây hắn ôm nàng dắt dắt tay nàng nàng đều thẹn thùng...
Ngưng Hương im lặng, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng mà hai chân vẫn đang run rẩy.
Vừa thẹn lại vừa hoang mang.
Nàng nghĩ không ra, vì sao Lục Thành rõ ràng rất muốn nàng, nhưng ngay cả y phục của nàng cũng không kéo xuống, chỉ dùng đôi tay làm chuyện xấu tứ phía, giống như nàng là bảo vật của hắn mới có được, hắn không thể chờ đợi được muốn xác nhận món bảo vật này từng chút một, cuối cùng bảo vật này nhiều nhất là chỉ hấp dẫn hắn đánh giá một phen.
Ngưng Hương nhắm mắt lại.
Thực sự nàng nguyện ý cho hắn, nhưng hắn không cần, nàng cũng không thể tiến thêm một bước.
Huống chi, nàng sợ...
Bàn tay to của Lục Thành chỉ cần giằng co vài cái, nàng liền như con cá bị vây khốn ở trong lòng hắn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lắc đầu vẫy đuôi cũng không thoát được, nếu như hắn thực sự động vào nàng, nàng sẽ như thế nào?
Nhưng Lục Thành so với Bùi Cảnh Hàn vẫn khôi ngô hơn vài phần.
Cuối cùng cũng chỉ là tiểu cô nương đơn thuần, nàng lấy hết dũng khí hiến thân lại không gặp được người "thức thời", Ngưng Hương lại không có dũng khí thử lần thứ hai.
"Tại sao không nói chuyện? Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ sao?"
Không nghe tiếng đáp lại, Lục Thành xoay người, cánh tay sắt nhấc lên liền đem người yêu ôm vào trong lòng, đến gần cạnh tai nàng lẩm bẩm trêu ghẹo nói: "Hương Nhi nàng nói, ta giúp nàng giặt một cái quần, nàng cho ta bao nhiêu tiền công?"
Bên tai lại lần nữa vang lên động tĩnh lúc ấy, Ngưng Hương sao có thể nghe không ra ý tứ của hắn, hai gò má nóng lên, vùi vào ngực hắn: "Đừng nói nữa..."
Lục Thành cúi đầu cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc hắn cũng biết thì ra tức phụ của mình đúng là một người rất tuyệt vời.
Tác giả có lời muốn nói: chúc mọi người ngủ ngon ~
Ngày mai lại giải thích vì sao Lục Thành lại ngu như vậy...
Đêm thất tịch tại Liễu Khê thôn, chỉ cần trong nhà có nữ nhi thì đều làm xảo quả* để ăn.
(*) Vào ngày Thất tịch, người ta thường ăn xảo quả (巧果), một loại bánh ngọt rán mỏng được làm từ bột, đường (hoặc mật), và mè. Xảo quả có nghĩa là loại quà ăn khéo léo hay tài giỏi.
Trong nhà có hai vị cô nương, Lý thị đã sớm đi lên trấn trên mua nguyên liệu để làm xảo quả, lúc trở về hai tay bà đều đã đầy ắp đồ khiến cho hai tỷ muội Ngưng Hương vô cùng bận rộn. Từ Thu Nhi chịu trách nhiệm nhóm lửa, còn Lý thị thì đứng bên cạnh khuấy đường bên trong nồi chảy thành nước, sau đó lập tức đổ bột mì vào, lại rắc vừng lên trộn đều lại, đặt lên bàn và cuộn trong một tấm mỏng.
Bột thấm nước đường tản ra mùi thơm mê người, A Mộc ở bên cạnh nhìn, không ngừng nuốt nước bọt.
Lý thị cười dùng chiếc đũa dính một chút nước đường đưa cho cháu trai cho đỡ thèm, "Còn nóng, thổi cho nguội đi rồi ăn."
A Mộc ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống phía cửa nhà bếp thổi thật mạnh, sau khi cảm thấy có vẻ bớt nguội rồi thì mới dùng đầu lưỡi chạm vào, không nóng, lúc này hắn mới hưởng thụ chiếc đũa.
Bên này sau khi để bột nguội một chút, Lý thị mới thuần thục cắt thành từng khúc, Ngưng Hương biết làm xảo quả nên hăng hái giúp Đại bá mẫu nhào bột rồi nhét vào trong khuôn mẫu. Khuôn mẫu có hình hoa sen, giữa cánh hoa trống không, sau khi dằn bánh thành hình, bác cháu hai người lại nhét nhân đậu xanh vào giữa cánh hoa còn trống.
Bánh nhân đậu ăn rất ngon, A Mộc vừa liếm hết chiếc đũa lại chạy tới.
Ngưng Hương cười gắp một đũa nhân bánh đút cho đệ đệ ăn.
A Mộc ăn chán rồi liền không ăn nữa, chạy đi rửa tay, sau đó lại ra dáng giúp tỷ tỷ nhét nhân bánh.
Sau khi xảo quả được hoàn thiện mới bỏ vào chảo dầu đang nổ, rất nhanh bên trong phòng bếp liền bay đầy hương ngọt.
Xảo quả được gắp ra lớn bằng bàn tay vậy mà A Mộc có thể một hơi ăn hết ba cái.
Chiên xảo quả cũng tốn thời gian khá dài cho nên Lý thị cố ý làm nhiều một chút, sau khi ăn xong còn xếp thêm một mâm rồi gọi Ngưng Hương bưng qua nhà để hai tỷ đệ ăn vặt, nếu thèm ăn thì có cái ăn ngay đỡ phải chạy sang phía Đông viện lấy.
"Có mười hai cái." Vừa trở về Tây viện, A Mộc đứng ở trước bàn, nghiêm túc dùng đầu ngón tay đếm, "Một ngày đệ ăn hai cái, tỷ tỷ ăn hai cái," sau đó tính đủ bốn đầu ngón tay nén xuống, tổng cộng đếm ba lượt, sau khi ra được kết quả, nam oa nghiêng đầu nói cho tỷ tỷ, "Chúng ta có thể ăn ba ngày!"
"Đại Tráng hay chơi với đệ, đệ có muốn cho hay không?" Ngưng Hương đang ngồi xổm trên giường trải chăn gối, cười nói.
A Mộc mặc dù rất thích chơi cùng Đại Tráng, nhưng đến phiên có đồ ăn ngon, nếu như Đại Tráng đang ở trước mặt hắn thì hắn nguyện ý cho, nhưng nếu không...
"Đệ mang giấu vào trong tủ đây." A Mộc đảo mắt một lúc rồi bưng cái mâm bước nhanh đi ra ngoài.
Thấy đệ đệ đáng yêu, Ngưng Hương bật cười, nhưng sau đó lại cười không nổi.
Lúc thời điểm làm xảo quả nàng có nghĩ tới chuyện buổi tối sẽ đưa hai cái cho Lục Thành ăn, nhưng bây giờ đệ đệ đã đếm xong hết rồi, nếu nàng vụng trộm lấy đi thì phải giải thích sao với đệ đệ đây?
"A Mộc, tỷ tỷ hôm nay ăn bốn cái được không?" Chờ A Mộc giấu kỹ xảo quả rồi bò lên giường, Ngưng Hương dịu dàng hỏi.
A Mộc không chút do dự gật đầu, ánh mắt sáng lên, "Vậy đệ cũng ăn bốn cái."
Ngưng Hương nằm xuống gối, đem đệ đệ ôm vào trong ngực, cố ý chỉ vào hàm răng trắng của đệ đệ: "Không được, ăn nhiều đồ ngọt thì răng A Mộc sẽ sâu mất, răng của tỷ tỷ lớn, sâu cắn không được, răng A Mộc vẫn còn nhỏ lắm."
A Mộc thất vọng nhìn hàm răng của tỷ tỷ.
Ngưng Hương cũng nhịn không được, ôm lấy đệ đệ hôn một cái, "Tốt, mỗi ngày tỷ tỷ cũng chỉ ăn hai cái."
Cùng lắm thì đêm nay đưa Lục Thành, sáng mai đệ đệ hỏi, nàng liền nói sáng sớm nay chính nàng đã ăn hai cái.
Có tỷ tỷ dịu dàng kể chuyện xưa, A Mộc rất nhanh liền ngủ mất .
Ngưng Hương nhìn đệ đệ trong chốc lát, nhẹ nhàng đứng dậy, lấy túi tiền mình giấu ở trong chăn ra.
Túi tiền làm bằng vải xám, chất phác tự nhiên, lấy ra tuyệt sẽ không làm cho người ta chú ý, rất thích hợp cho hán tử nông gia dùng, chỉ có ngay góc túi là có thêm một đóa đinh hương màu trắng nho nhỏ, là do Ngưng Hương chiếu theo cánh hoa đinh hương trên chiếc lược mà Lục Thành tặng nàng. Đinh hương đinh hương, bên trong có tên của nàng, tin chắc Lục Thành có thể hiểu.
Đây cũng là món quà đầu tiên Ngưng Hương tặng cho Lục Thành.
Nghĩ đến tối nay hai người sẽ gặp mặt , Ngưng Hương vừa mong đợi vừa khẩn trương.
Nàng ước gì thời gian có thể chậm một chút để nàng bớt căng thẳng, nhưng màn đêm đã buông xuống.
Bên trong trấn ở trong thành, dân chúng có lẽ còn đang náo nhiệt trong đêm thất tịch, trong thôn thì lại không có trò gì chơi, ban ngày chỉ có chút đồ ăn ngon, các tiểu cô nương tụ tập cùng một chỗ trò chuyện đùa giỡn với nhau một chút, buổi tối thì vẫn nghỉ ngơi sớm như mọi ngày. Ngưng Hương đi ra hậu viện giội nước rửa chân, sau đó nhìn lên bầu trời còn chưa tối lắm, lại nhìn sang cửa bắc đã đóng chặt rồi quay vào phòng, leo lên giường ngắm đệ đệ ngủ.
Sau khi cảm thấy A Mộc đã ngủ say, Ngưng Hương rón ra rón rén xuống đất, sờ soạng chải đầu, nàng cũng không phiền toái mà chỉ dùng cây trâm búi tóc đơn giản, quần áo thì tùy tiện chọn lấy một bộ mặc vào, dù sao tối lửa tắt đèn ai cũng thấy không rõ ai mặc đồ gì.
Sau khi chuẩn bị xong, Ngưng Hương ngồi tựa ở đầu giường đặt gần lò sưởi, nhìn ra cửa sổ ngẩn người.
Ngoài đồng ruộng, trong âm thanh tiếng dế kêu không biết mệt mỏi đột nhiên truyền đến một tiếng ếch kêu.
Trời càng ngày càng tối, ngoại trừ những tiếng côn trùng kêu vang rất nhỏ dỗ người chìm vào giấc ngủ, tự nhiên lại xuất hiện tiếng người.
Hắn đã đến sao?
Ngưng Hương không thể nhận định thời gian, nàng chỉ lặng yên đếm ở trong lòng, đếm tới một trăm rồi lặp lại lần nữa, đếm không biết lần thứ bao nhiêu, tim đập càng lúc càng nhanh, Ngưng Hương cũng kìm nén không được, sờ soạng bước ra khỏi phòng.
Bên trong phòng bếp một mảnh tối đen, cũng may Ngưng Hương đã đi thành thói quen, nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng bếp, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, không dám để cửa phát ra bất cứ âm thanh gì.
Đầu tháng bảy trăng cong cong, miễn cưỡng cũng chiếu sáng được mảnh sân nhỏ, không đến mức cái gì cũng đều không thấy rõ.
Ngưng Hương đứng ở ngưỡng cửa nhìn về phía bắc.
Nhưng phía sau nhà lại không có ai , tất cả đều là đất trống.
Ngưng Hương đột nhiên có chút sợ hãi.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Âm thanh có chút ồm ồm, vừa nghe chính là chỉ "Mèo đực" .
Ngưng Hương không biết sao Lục Thành có thể đoán ra được nàng đã ra ngoài, nhưng nàng biết hắn đã đến đây, nàng không sợ nữa mà bước nhẹ chân đi phía cửa sau. Bên trong chuồng gà, gà ngỗng có lẽ còn quá nhỏ sẽ không giữ nhà, hoặc có lẽ là đã quen thuộc với tiếng bước chân của nàng, cho nên ngoại trừ nàng ra thì không có động tĩnh nào nữa. Mặc dù như thế, vào ban ngày vài cái nháy mắt liền đến cửa sau, nhưng Ngưng Hương vẫn đi cực kỳ lâu.
"Lục đại ca?" Gần sát cánh cửa, Ngưng Hương căng thẳng kêu, hô xong, mới phát hiện giọng nói của mình đang run sợ .
"Ừ, là ta." Giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào tai, trong nháy mắt trấn an lòng sợ hãi của nàng.
Ngưng Hương thở phào một hơi, nhẹ nhàng mở cửa.
"Ở chỗ này nói chuyện, hay là đi nơi khác?" Lục Thành nhìn chằm chằm khuôn mơ nhạt của cô nương dưới ánh trăng, thấp giọng hỏi.
"Ở đây đi, ta sợ A Mộc tỉnh lại tìm không thấy ta." Ngưng Hương vào ban ngày đã suy tính qua vấn đề này, nàng đứng ở trong sân nói.
Nàng gần trong gang tấc, niệm tưởng hoang đường trong lòng Lục Thành càng ngày càng mãnh liệt, hắn nuốt nước bọt: "Vậy, ta đi vào, hay là nàng đi ra?"
Trong khi nói chuyện, một con muỗi ong ong bay tới, hắn đưa tay quơ quơ.
Vào mùa hè muỗi nhiều, Ngưng Hương cắn môi, quay đầu nói: "Đại ca ta đã chuyển sang Đông viện, phía tây phòng..."
Lục Thành lập tức hiểu ý của nàng, thức thời nhẹ nhàng đẩy ra khe của nhỏ rồi chen vào.
Ngưng Hương đỡ cánh cửa tiếp tục đứng đó quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đóng kín.
"Hương Nhi, nàng sờ. Sờ nơi này này." Lục Thành kéo tay nàng chạm vào trên cổ tay mình, Ngưng Hương nén chịu cảm xúc muốn thu tay lại, hoang mang xê dịch ngón tay, rất nhanh liền sờ đến một đốt muỗi chích.
Vừa đau lòng vừa muốn cười, Ngưng Hương thu tay lại, ý bảo hắn đi theo mình.
Hai người giống như trộm vậy, lén la lén lút chạy vào tây phòng.
Ngưng Hương mới vừa bước vào phòng liền bị nam nhân đang theo sát kéo lại khiến nàng nhào tới trong ngực hắn.
Thùng thùng, tiếng tim đập đột nhiên rõ ràng, không biết là của ai vang lên.
"Hương Nhi, nhớ nàng muốn chết ." Lục Thành ôm eo nàng, thổi khí vào trong tai nàng, không chút dịu dàng.
Khí nóng lọt vào trong tai, Ngưng Hương sợ ngứa, nhịn không được rụt cổ một cái.
Lục Thành lại cho rằng nàng muốn trốn, đầu nghiêng một cái liền chặn ngay cặp môi hắn mong nhớ ngày đêm.
Mặc dù mang theo bá đạo thô cuồng, nhưng lần trước ở bên trong thung lũng ngô không uổng công luyện tập , Lục Thành đã biết cách hôn nàng khiến nàng chống đỡ không được, trong mười ngày này hắn lại tưởng tượng dư vị vô số lần, lúc này ôm được người, Lục Thành tựa như cuối cùng cũng đợi được đến cơ hội thi triển bản lãnh tướng quân, mỗi một lần tiến quân đều uy phong lẫm liệt.
Cho dù Ngưng Hương xuất phát từ bản năng muốn rụt rè một chút, nhưng ý niệm trong đầu cũng không thể kiên trì bao lâu, đảo mắt liền thất bại thảm hại.
Bên cạnh chính là giường, Lục Thành cảm thấy đứng đây quá bất tiện cho chuyện này, bàn tay hắn liền dùng một chút lực, liền đem nàng dịch qua đó.
Sống lưng áp vào ván giường cứng rắn, Ngưng Hương muốn tránh một chút, nhưng ngay lập tức nam nhân lại nhào đến.
Trong phòng tối đen như mực, toàn thân Ngưng Hương phát run.
Tình cảnh đời trước bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt lại nổi lên trong lòng, nghĩ đến nếu không cho Lục Thành, đời này có thể nàng sẽ bị Bùi Cảnh Hàn đối đãi như vậy, nước mắt Ngưng Hương lăn xuống, từ từ ôm lấy cổ Lục Thành.
"Hương Nhi?" Lục Thành khó tin từ bên tai nàng ngẩng đầu lên.
Ngưng Hương không nói, ngửa đầu đem đôi môi đưa qua.
Ngoài cửa sổ tiếng côn trùng tiếp tục kêu vang không biết mệt mỏi, trong phòng hai người dần dần đều chuyển đến trên giường đất.
Ban đêm yên tĩnh, côn trùng kêu vang đột nhiên giống như tiếng cô nương nho nhỏ, tựa như khóc nhưng không phải khóc, thật lâu mới dừng lại.
"Hương Nhi, sao hôm nay nàng không trốn ta?"
Lục Thành ngửa mặt nằm ở trên giường, khàn giọng hỏi cô nương bên cạnh. Vừa mới đắm chìm trong đó cho nên không nghĩ đến, không tâm tư cũng không kịp cân nhắc những chuyện này, bây giờ thấy nàng thay đổi, hắn không thể không ngừng, bình phục một lát, cuối cùng ý thức được điều không đúng. Trước đây hắn ôm nàng dắt dắt tay nàng nàng đều thẹn thùng...
Ngưng Hương im lặng, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng mà hai chân vẫn đang run rẩy.
Vừa thẹn lại vừa hoang mang.
Nàng nghĩ không ra, vì sao Lục Thành rõ ràng rất muốn nàng, nhưng ngay cả y phục của nàng cũng không kéo xuống, chỉ dùng đôi tay làm chuyện xấu tứ phía, giống như nàng là bảo vật của hắn mới có được, hắn không thể chờ đợi được muốn xác nhận món bảo vật này từng chút một, cuối cùng bảo vật này nhiều nhất là chỉ hấp dẫn hắn đánh giá một phen.
Ngưng Hương nhắm mắt lại.
Thực sự nàng nguyện ý cho hắn, nhưng hắn không cần, nàng cũng không thể tiến thêm một bước.
Huống chi, nàng sợ...
Bàn tay to của Lục Thành chỉ cần giằng co vài cái, nàng liền như con cá bị vây khốn ở trong lòng hắn, muốn sống không được muốn chết cũng không xong, lắc đầu vẫy đuôi cũng không thoát được, nếu như hắn thực sự động vào nàng, nàng sẽ như thế nào?
Nhưng Lục Thành so với Bùi Cảnh Hàn vẫn khôi ngô hơn vài phần.
Cuối cùng cũng chỉ là tiểu cô nương đơn thuần, nàng lấy hết dũng khí hiến thân lại không gặp được người "thức thời", Ngưng Hương lại không có dũng khí thử lần thứ hai.
"Tại sao không nói chuyện? Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đầy đủ sao?"
Không nghe tiếng đáp lại, Lục Thành xoay người, cánh tay sắt nhấc lên liền đem người yêu ôm vào trong lòng, đến gần cạnh tai nàng lẩm bẩm trêu ghẹo nói: "Hương Nhi nàng nói, ta giúp nàng giặt một cái quần, nàng cho ta bao nhiêu tiền công?"
Bên tai lại lần nữa vang lên động tĩnh lúc ấy, Ngưng Hương sao có thể nghe không ra ý tứ của hắn, hai gò má nóng lên, vùi vào ngực hắn: "Đừng nói nữa..."
Lục Thành cúi đầu cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Rốt cuộc hắn cũng biết thì ra tức phụ của mình đúng là một người rất tuyệt vời.
Tác giả có lời muốn nói: chúc mọi người ngủ ngon ~
Ngày mai lại giải thích vì sao Lục Thành lại ngu như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.