Chương 8
Tiếu Giai Nhân
25/01/2017
Edit: Hà
Bởi vì đang là buổi trưa nên những hộ gia đình trong thôn đều đang chuẩn bị ăn cơm, cho nên bọn người Ngưng Hương trên đường trở về nhà cũng không gặp qua ai khác.
Rất nhanh đã đi đến trước cửa nhà.
Đại bá phụ Từ Thủ Lương của Ngưng Hương là trưởng tử của Từ gia, lúc ông thành thân đã xây thêm căn nhà mới bên cạnh căn nhà cũ, chờ khi phụ thân Ngưng Hương cũng lấy vợ thì đem nhà cũ sửa chữa lại, cho nên hai huynh đệ ở sát vách nhau. Để tiện đi đi lại lại cũng để bớt việc, cho nên hai nhà sát nhau lại chung tường, trong sân cũng không xây tường để có việc gì thì trực tiếp đi từ trong sân qua lại, khỏi cần phải vòng qua cửa.
Hiện tại Ngưng Hương thì đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, A Mộc thì ở nhà của Đại bá phụ, cho nên nhà nàng vẫn luôn trong tình trạng khóa cửa. Không có ai ra vào cho nên lớp tuyết đang đọng trước cửa cũng không cần tốn công quét dọn, trong một thôn chỉ có bốn hộ gia đình, trước cửa mỗi nhà đều có tuyết đọng trắng xóa, làm nhìn mênh mông xa cách, lại có vài phần thê lương.
Nghĩ đến cha mẹ đã qua đời, Ngưng Hương có chút thương cảm, vừa đi vào trong nhà Đại bá phụ vừa sờ đầu đệ đệ, âm thầm hy vọng tiểu tử này mau chóng lớn lên, lấy vợ sinh con, để cho nhà mình lại khôi phục náo nhiệt như xưa.
Từ Thủ Lương đang chẻ củi ở trong sân, thấy bọn nhỏ đã trở lại, nhìn thấy cháu gái như nụ hoa chớm nở đã hơn một tháng không gặp, ông lập tức nở nụ cười, để xuống búa trò chuyện với nàng, "Hương nhi đã về rồi à, nhưng sao nhìn cháu có vẻ gầy hơn vậy?"
"Tháng giêng ở trong phủ rất là bận rộn, chắc vì vậy mà cháu hơi mệt." Ngưng Hương mỉm cười nói qua loa, không muốn để cho người nhà phải lo lắng.
"Tỷ tỷ mua cho cháu hạt dẻ , còn có lê chua nữa!" Đối với A Mộc mà nói, tỷ tỷ trở về bé liền cao hứng giống như được đón tết vậy, giơ bao giấy dầu trong tay lên đưa Đại bá phụ xem, lại còn muốn khoe luôn quả lê chua lớn, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ tới lê chua đang ở trong tay đường huynh, vì vậy ra hiệu cho Đại bá phụ nhìn đường huynh.
Đây không phải là loại trái cây mà người nông dân như họ có thể tùy tiện ăn, Từ Thủ Lương chắc chắn là sẽ không mua mấy thứ như vậy, nhưng tiền là của cháu gái, thấy nàng yêu thương đệ đệ muội muội mới mua nhiều thứ như vậy, Từ Thủ Lương cũng sẽ không quản.
Lý thị đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, nghe vậy liền không vui, lật đật để con dao phay xuống, đi tới trước cửa nhìn thấy hai tiểu cô nương mỗi người cầm một quả dưa lê, trong tay nhi tử thì đang cầm hai trái, cộng lại cũng phải hai mươi mấy văn tiền, bà không khỏi nhíu mày quở trách Ngưng Hương, "Thích hạt dẻ thì chỉ cần mua hạt dẻ thôi, cháu còn mua mấy thứ lung tung này làm gì? Tiền dư thì tiết kiệm lại để dành cho A Mộc cưới vợ không phải ổn hơn sao?”
Từ Thu nhi biết rõ mẫu thân nhà mình, một đồng tiền hận không thể bẻ làm đôi để xài, vội vàng cười giải thích: "Nương, tỷ tỷ lúc chờ xe đã gặp được Lục đại ca ở trấn Đông Lâm đi thăm người thân trở về, may mắn cùng đường nên đi nhờ xe, lê chua này là do Lục đại ca cho chúng con , tỷ tỷ không những không tốn tiền mua lê chua, mà còn không mất bốn văn tiền để đi xe nữa."
"Không cần bà bận tâm." Từ Thủ Lương liếc mắt trừng thê tử một cái.
Bị hai cha con cùng hợp tác làm bà sượng mặt, Lý thị nhếch miệng, xoay người vào bếp tiếp tục làm thức ăn.
Từ Thủ Lương vỗ đất đang dính trên tay, thân thiện nói với cháu gái, "Bên ngoài trời lạnh, mau vào phòng ngồi trên giường đợi đi."
Ngưng Hương nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó nhìn vào sân nhỏ nhà mình đã bị tuyết phủ kín, cùng Từ Thu Nhi và A Mộc đang ở sau lưng đi vào trong.
Phòng ốc của nhà nông không khác nhau là mấy, ba gian phòng, gian ở giữa là đại sảnh, gian ở hướng nam bắc là phòng bếp, tiện cho chủ nhà ra vào sân hay lên nhà chính, bên trong phòng bếp có cửa hông nối với các phòng khác. Bếp và nồi nêu được đặt ở gần cửa hướng Nam, và có liên thông với các phòng ngủ khác, bên này thổi lửa nấu cơm, thì các phòng bên dần ấm áp.
"Trưa nay ăn bánh bột bắp!" A Mộc chỉ vào chiếc nồi phía đông đang tỏa hương thơm ra khỏi nắp nồi, hưng phấn nói với tỷ tỷ.
Hạt bắp sau khi nghiền nhuyễn có thể nấu thành cháo để ăn, loại này sau khi xay nhuyễn còn có thể dùng làm vỏ bánh, bên trong lấy cải trắng hoặc rau chân vịt làm nhân bánh, ép cho cứng lại rồi đặt vào một cái xửng, đổ nước vào đáy nồi, không đến một phút là có thể hấp ra những chiếc bánh thơm ngào ngạt. Bởi vì rất khó để nghiền nhỏ cho nên trong nhà bình thường chỉ khi đãi khách hoặc là có việc gì vui thì mới làm.
Mà ở Từ gia, mỗi lần Ngưng Hương trở lại, đều là ngày mà mọi người trong nhà có thể cải thiện thức ăn.
Loại cơm canh hoàn toàn không thể so sánh cùng với cơm gà, cơm vịt, thịt cá tươi sống trong Hầu phủ, nhưng Ngưng Hương lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Sau khi để rau đã cắt xong ở trên vại nước, Lý thị đứng đó tiếp tục cắt sợi củ cải cùng cà rốt mà hôm nay mới lấy ở trong hầm ra. Bên trong phòng bếp nhiều người như vậy, bà tỏ vẻ khó chịu đuổi bọn họ, "Mau vào phòng đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta."
Từ Thu Nhi cười hì hì kéo Ngưng Hương vào phòng phía đông.
Đây là phòng của hai vợ chồng Từ Thủ Lương, cũng là phòng dùng để chiêu đãi khách tới chơi. Hai cái chăn được gấp thật chỉnh tề đặt ở đầu giường gần lò sưởi, trên chiếc giường gạch trải một tấm nệm thật dày. Ở một góc chăn màu đỏ có thêu một đoá mẫu đơn phú quý trên nền đen, mặc dù đã dùng ba bốn năm nhưng vẫn sạch sẽ như mới, lại nhìn tủ quần áo dưới giường gạch tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, liền biết Lý thị là một người vợ chịu khó.
Mắt thấy tên nhóc nghịch ngợm A Mộc định đem bao giấy dầu để trên giường gạch, Ngưng Hương kịp thời đoạt lấy bao hạt dẻ, xị mặt giáo huấn bé, "Hôm nay không được phép ăn nữa , rửa sạch tay trước mới có thể trèo lên giường."
A Mộc nhìn bàn tay nhỏ bởi vì bóc hạt dẻ mà dính đường sền sệt, lại nhìn tỷ tỷ một chút, biết rõ việc này không thể thương lượng được nữa, liền mong đợi hỏi: "Vậy đệ rửa tay xong ăn lê chua được không?"
Thấy đệ đệ nghe lời, Ngưng Hương nở nụ cười, ôn nhu dỗ dành nói: "Bây giờ A Mộc ăn lê chua thì tí nữa sẽ không ăn nổi bánh bột bắp nữa đâu, cứ để lê chua đó, buổi tối tỷ tỷ sẽ làm tuyết lê đường phèn cho đệ ăn."
"Vì sao lại gọi là tuyết lê đường phèn?" Mặc dù không biết rõ đó là món gì nhưng A Mộc vẫn nuốt một ngụm nước bọt.
"Buổi tối sẽ biết, đi rửa tay trước đi." Ngưng Hương xoa đầu đệ đệ.
A Mộc lập tức chạy ra ngoài.
Lúc màn cửa được kéo lên, Lý thị cùng Từ Thu Nhi bên ngoài đang xắt thức ăn gần như đồng thanh hỏi: "Cháu/tỷ hôm nay không trở về Hầu phủ sao?"
Ngưng Hương gật đầu cười, nhìn Lý thị giải thích chuyện Tố Nguyệt đem ngày nghỉ nhường cho nàng.
Lý thị ngẩn người, qua một lát mới nói: "Người tên Tố Nguyệt đó thật là tốt... Thu Nhi, mau đem chăn của tỷ tỷ con ra phơi nắng... Mà thôi, dù sao chỉ ở một đêm, vậy đêm nay Hương nhi cùng với A Mộc ngủ chung chăn đi, chen chúc như vậy nhưng lại ấm áp."
A Mộc đang ngồi xổm ở cửa Bắc rửa tay, nghe thấy liền hưng phấn ồn ào nói muốn cùng tỷ tỷ ngủ chung.
Ngưng Hương vốn cũng định tính như vậy, sau khi cất kỹ bao đồ nàng mới đi ra ngoài: "Cháu nhóm lửa cho đại bá mẫu nhé."
Nói rồi đi sang chiếc nồi đã được rửa sạch sẽ đặt ở đằng kia.
Thấy cháu gái chịu khó, nhưng ngay cả nữ nhi của mình Lý thị cũng rất ít khi sai nàng làm việc, càng đừng nói tới cháu gái đang về thăm nhà muốn giúp đỡ, lập tức đẩy nàng đuổi vào bên trong, "Không cần cháu giúp, mau vào nghỉ ngơi đi, sau khi xào xong củ cải ta cũng sẽ nhanh vào thôi."
Từ Thủ Lương đang ở trong phòng cũng khuyên nhủ cháu gái, còn Từ Thu Nhi thì trực tiếp kéo người ra ngoài.
Ngưng Hương bất đắc dĩ từ băng ghế trước bếp đứng lên đi vào phòng, nhưng vừa mới quay đầu, nàng nhìn thoáng qua cửa lớn thấy một... Bé trai cũng năm tuổi, cũng mặc một chiếc áo bông thật dày, nhưng lại cao hơn A Mộc cả nửa đầu, đây chính là đứa bé Đại Tráng kiếp trước đã dụ dỗ A Mộc đến Bắc Hà nghịch băng mà trượt chân vào hầm băng.
Lúc này, bé trai vừa đi vào vừa lớn tiếng hỏi: "A Mộc có ở nhà không?"
Ngưng Hương không trả lời.
Tâm tình của nàng rất phức tạp khi thấy bé trai đi tới càng lúc càng gần.
Hận sao? Nhưng khi sự việc xảy ra, Đại Tráng cũng chỉ là một đứa bé, hắn lại sợ bị người lớn mắng cho nên không dám nói ra, nếu nói hắn cố ý thấy chết mà không cứu hoặc là có chủ tâm muốn hại A Mộc thì tuyết đối không thể.
Nhưng nếu như không hận, thì đệ đệ bởi vì hắn mà chết.
Lý thị không biết trong lòng cháu gái đang suy nghĩ gì, bà cầm dao phay đứng giữa phòng bếp, đối diện với bé trai đang đi đến hỏi: "Nhà các cháu ăn cơm xong rồi hả?"
Đại Tráng tuy còn nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân nhưng vẫn không nghe theo mà gật đầu, mẫu thân đã nói, hôm này tỷ tỷ của A Mộc đã về, trong nhà nhất định sẽ có đồ ăn ngon, bé chỉ cần ngồi ở đó đợi thì mọi người sẽ mời bé ăn cơm.
A Mộc mới vừa rửa xong tay thì thấy người bạn tốt đã đến, vui mừng khoe khoang với hắn, "Tỷ tỷ mua cho ta..."
Lời nói còn chưa dứt đã bị Lý thị hung hăng trừng mắt một cái.
A Mộc bị dọa nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.
Thấy cháu trai thật thà ngốc nghếch, lúc này Lý thị không chút hoà nhã muốn đuổi Đại Tráng về, "Nhà chúng ta còn chưa ăn cơm, cháu cứ về trước đi, lát nữa A Mộc ăn xong bác sẽ để nó qua tìm cháu."
Ở trong thôn, mẫu thân của Đại Tráng nổi danh là người phụ nữ lười biếng, đã lười lại còn thích chiếm tiện nghi của người khác, tính toán nhỏ mọn của bà ta tất nhiên Lý thị đã rõ.
Mùi thơm của bánh bột bắp từ trong nồi tỏa ra khiến Đại Tráng nuốt nước miếng, mới vừa tới mà đã trở về sợ bị mẫu thân mắng, tuy nó đang rất đói nhưng cũng rất sợ Lý thị , nó đi tới trước hai bước rồi nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ bên cạnh A Mộc nói, "Ta, ta ngồi ở đây đợi A Mộc." Nói xong liền đặt mông xuống ngồi trên băng ghế ở mái hiên, cúi đầu thấp xuống, làm bộ như khẩy khẩy đôi giày.
Lý thị tức đến mức đau cả gan!
Tuy bà có thể tức mẹ Đại Tráng tới mức có thể chửi ầm cả lên, nhưng khi nhìn thấy Đại Tráng da mặt tuy dày nhưng bộ dạng lại rất đáng thương, muốn mắng nhưng không thể mở miệng được.
A Mộc lặng lẽ kéo tay áo tỷ tỷ.
Ngưng Hương cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn của đệ đệ, biết rõ đệ đệ thật sự rất thích người bạn cùng chơi này, nàng do dự một chút nhưng vẫn giống như lúc trước về nhà, đi vào phòng cầm năm hạt dẻ rang đường đưa cho Đại Tráng nói: "Đại Tráng ngoan, đệ cứ về nhà trước đi, sau khi cơm nước xong A Mộc sẽ qua tìm đệ."
Đại Tráng lập tức vươn tay nhận hạt dẻ, muốn đi nhưng vẫn có chút không cam lòng, nhìn vào nồi bánh nói: "Buổi trưa nhà tỷ ăn gì vậy?"
"Ăn cái gì không cần ngươi quan tâm!" Lý thị thấy tiểu tử thúi được voi đòi tiên, lại rống lên một câu.
Đại Tráng bị dọa vội vàng chạy đi.
Đuổi được kẻ cố ý đến ăn chùa , Lý thị muốn mở miệng quở trách cháu gái thì bị Từ Thu Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo Ngưng Hương chạy vào phòng, ngoài miệng thúc giục mẫu thân, "Nương nấu cơm nhanh lên, chúng con đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng cả rồi!"
Lý thị nặng nề hừ một tiếng, tiếng thái rau vang lên bang bang vang, vừa cắt vừa lẩm bẩm thói hư tật xấu của mẫu thân Đại Tráng.
Giọng nói thao thao bất tuyệt nhưng Ngưng Hương cảm thấy cực kì thân thiết.
Sau khi bánh bột bắp được vớt ra khỏi nồi, Ngưng Hương đem chiếc bánh bao cải trắng nhân thịt mà Lý ma ma đã cho nàng bỏ vào trong nồi hấp nóng lên cho A Mộc ăn.
A Mộc tuy nhỏ nhưng có thể ăn rất nhiều, ăn xong bánh bao còn muốn ăn thêm bánh bột bắp. Bánh bột bắp được nướng rất lớn, còn lớn hơn cả mặt của A Mộc, Lý thị sợ cháu trai ăn không hết nên cắt nhỏ ra cho bé, nhưng A Mộc không vui mà muốn cầm cả cái để ăn. Lý thị tức giận gắp một cái bánh bỏ vào trong chén của bé, "Hôm nay cháu mà ăn không hết thì coi chừng ta!"
A Mộc toét miệng cười, sau đó cầm bánh bột bắp... ăn hết cải trắng và nhân bánh bên trong.
Đã có vỏ bánh bao trắng thì vỏ bánh bột ngô bé không thèm ăn.
Lý thị làm bộ muốn đánh bé, Từ Thủ Lương lại cười ha hả ngăn lại rồi đem phần bánh cháu trai ăn còn dư bỏ vào trong chén mình.
Một nhà ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong Đại Tráng không tới tìm A Mộc nữa, mà A Mộc cũng không nhớ tới nó, mọi người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi để nói chuyện, bé nằm ở trên đùi tỷ tỷ, vừa nghe giọng nói êm dịu của tỷ tỷ, vừa được tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu khiến bé cực kỳ thoải mái cho nên đã ngủ thiếp đi.
Mọi người trong lúc nói chuyện đều hạ thấp âm thanh.
Từ Thủ Lương nói: "Hương nhi, con trai nhỏ của Lưu Toàn trong thôn chúng ta sắp cưới vợ , bên nhà gái đòi năm lượng sính lễ, ngoài ra còn các chi phí khác để mời khách, nhưng nhà Lưu Toàn lại không có tiền, cho nên hắn muốn đem hai mẫu đất của hắn ở thôn tây bán tám lượng bạc. Ba năm nay cháu đưa tiền cho chúng ta, chúng ta chỉ dùng một ít, còn dư lại thì để dành cho cháu, tổng cộng được hơn hai ba lượng, cháu xem có thể gom thêm cho đủ tám lượng không? Chúng ta mua lại rồi sẽ để A Mộc đứng tên trên đó."
Người trong thôn đều dựa vào đất mà kiếm cơm, đất lúc nào quan trọng hơn bất cứ gì khác, chỉ khi khó khăn mới đành phải đem bán, chỉ có mua đất thêm, chứ không ai muốn bán. Ông với Lưu Toàn có quan hệ không tệ, Lưu Toàn lại biết trong tay Ngưng Hương có chút tiền, cho nên hỏi bọn họ có mua hay không trước. Từ Thủ Lương quả thật muốn mua, có đất, tương lai cháu trai cưới vợ mới tốt.
Ngưng Hương cũng động tâm, nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu.
Trong tay nàng hiện có mười một lượng bạc, mua xong còn dư lại sáu lượng, thời gian Bùi Cảnh Hàn xuất chinh còn một năm rưỡi nữa, nàng vẫn có thể tích góp đủ tiền chuộc thân.
"Dạ được, nhờ Đại bá phụ hỏi Lưu thúc một chút, tháng sau cháu đưa bạc cho ông ấy được không?" Ngưng Hương đè nén sự hưng phấn nói.
Thật ra, năm đó lúc nàng bán mình cũng không đau lòng bằng lúc bán đất...
Trong lúc bọn họ đang thương lượng chuyện mua đất thì ở thôn bên cạnh, Lục Thành cũng đang tính toán với đệ đệ và muội muội.
"Lưu thúc nói, nếu như thôn bọn họ không có ai mua thì sẽ đem bán cho chúng ta." Hai nhà kề nhau cho nên hàng năm vào đợt thu hoa màu cũng sẽ liên hệ với nhau, ba anh em Lục Thành sau khi làm xong chuyện nhà mình cũng qua giúp Lưu gia đôi chút, bởi vậy quan hệ của hai nhà cũng không tệ.
Lão Nhị là Lục Ngôn, lão Tam là Lục Định đều nghe theo đại ca.
A Đào bảy tuổi ôm hộp đựng tiền, đếm đi đếm lại hết sức không muốn, "Thật vất vả mới có được mười hai lượng, nếu mua xong sẽ hết tiền rồi!"
Đại ca làm việc ở vườn trái cây của lão gia gia đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lần trước cưới chị dâu đã tiêu xài hết, sau khi kiếm thêm được chút ít lại vì chữa bệnh cho chị dâu và xử lý tang sự lại xài hết, đã vậy còn lấy tiền đã đồng ý mua vòng tay cho nàng để mua một con dê cái lấy sữa cho đứa cháu nhỏ. Mấy thứ đó đều là đáng để xài, A Đào biết rõ, nhưng bây giờ trong nhà mới có thêm chút tiền nên nàng không muốn đại ca lại lấy đi hết.
Lục Thành sờ đầu muội muội cười, "Không sao, tiền tiêu hết vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa nếu có đất chúng ta mới dễ cưới chị dâu về nhà cho muội."
Trong lúc hắn nói những lời này, trên mặt của hắn lại đang nở nụ cười đầy thâm ý.
Bởi vì đang là buổi trưa nên những hộ gia đình trong thôn đều đang chuẩn bị ăn cơm, cho nên bọn người Ngưng Hương trên đường trở về nhà cũng không gặp qua ai khác.
Rất nhanh đã đi đến trước cửa nhà.
Đại bá phụ Từ Thủ Lương của Ngưng Hương là trưởng tử của Từ gia, lúc ông thành thân đã xây thêm căn nhà mới bên cạnh căn nhà cũ, chờ khi phụ thân Ngưng Hương cũng lấy vợ thì đem nhà cũ sửa chữa lại, cho nên hai huynh đệ ở sát vách nhau. Để tiện đi đi lại lại cũng để bớt việc, cho nên hai nhà sát nhau lại chung tường, trong sân cũng không xây tường để có việc gì thì trực tiếp đi từ trong sân qua lại, khỏi cần phải vòng qua cửa.
Hiện tại Ngưng Hương thì đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, A Mộc thì ở nhà của Đại bá phụ, cho nên nhà nàng vẫn luôn trong tình trạng khóa cửa. Không có ai ra vào cho nên lớp tuyết đang đọng trước cửa cũng không cần tốn công quét dọn, trong một thôn chỉ có bốn hộ gia đình, trước cửa mỗi nhà đều có tuyết đọng trắng xóa, làm nhìn mênh mông xa cách, lại có vài phần thê lương.
Nghĩ đến cha mẹ đã qua đời, Ngưng Hương có chút thương cảm, vừa đi vào trong nhà Đại bá phụ vừa sờ đầu đệ đệ, âm thầm hy vọng tiểu tử này mau chóng lớn lên, lấy vợ sinh con, để cho nhà mình lại khôi phục náo nhiệt như xưa.
Từ Thủ Lương đang chẻ củi ở trong sân, thấy bọn nhỏ đã trở lại, nhìn thấy cháu gái như nụ hoa chớm nở đã hơn một tháng không gặp, ông lập tức nở nụ cười, để xuống búa trò chuyện với nàng, "Hương nhi đã về rồi à, nhưng sao nhìn cháu có vẻ gầy hơn vậy?"
"Tháng giêng ở trong phủ rất là bận rộn, chắc vì vậy mà cháu hơi mệt." Ngưng Hương mỉm cười nói qua loa, không muốn để cho người nhà phải lo lắng.
"Tỷ tỷ mua cho cháu hạt dẻ , còn có lê chua nữa!" Đối với A Mộc mà nói, tỷ tỷ trở về bé liền cao hứng giống như được đón tết vậy, giơ bao giấy dầu trong tay lên đưa Đại bá phụ xem, lại còn muốn khoe luôn quả lê chua lớn, cúi đầu xuống nhìn mới nhớ tới lê chua đang ở trong tay đường huynh, vì vậy ra hiệu cho Đại bá phụ nhìn đường huynh.
Đây không phải là loại trái cây mà người nông dân như họ có thể tùy tiện ăn, Từ Thủ Lương chắc chắn là sẽ không mua mấy thứ như vậy, nhưng tiền là của cháu gái, thấy nàng yêu thương đệ đệ muội muội mới mua nhiều thứ như vậy, Từ Thủ Lương cũng sẽ không quản.
Lý thị đang ở trong bếp chuẩn bị nấu ăn, nghe vậy liền không vui, lật đật để con dao phay xuống, đi tới trước cửa nhìn thấy hai tiểu cô nương mỗi người cầm một quả dưa lê, trong tay nhi tử thì đang cầm hai trái, cộng lại cũng phải hai mươi mấy văn tiền, bà không khỏi nhíu mày quở trách Ngưng Hương, "Thích hạt dẻ thì chỉ cần mua hạt dẻ thôi, cháu còn mua mấy thứ lung tung này làm gì? Tiền dư thì tiết kiệm lại để dành cho A Mộc cưới vợ không phải ổn hơn sao?”
Từ Thu nhi biết rõ mẫu thân nhà mình, một đồng tiền hận không thể bẻ làm đôi để xài, vội vàng cười giải thích: "Nương, tỷ tỷ lúc chờ xe đã gặp được Lục đại ca ở trấn Đông Lâm đi thăm người thân trở về, may mắn cùng đường nên đi nhờ xe, lê chua này là do Lục đại ca cho chúng con , tỷ tỷ không những không tốn tiền mua lê chua, mà còn không mất bốn văn tiền để đi xe nữa."
"Không cần bà bận tâm." Từ Thủ Lương liếc mắt trừng thê tử một cái.
Bị hai cha con cùng hợp tác làm bà sượng mặt, Lý thị nhếch miệng, xoay người vào bếp tiếp tục làm thức ăn.
Từ Thủ Lương vỗ đất đang dính trên tay, thân thiện nói với cháu gái, "Bên ngoài trời lạnh, mau vào phòng ngồi trên giường đợi đi."
Ngưng Hương nhẹ nhàng dạ một tiếng, sau đó nhìn vào sân nhỏ nhà mình đã bị tuyết phủ kín, cùng Từ Thu Nhi và A Mộc đang ở sau lưng đi vào trong.
Phòng ốc của nhà nông không khác nhau là mấy, ba gian phòng, gian ở giữa là đại sảnh, gian ở hướng nam bắc là phòng bếp, tiện cho chủ nhà ra vào sân hay lên nhà chính, bên trong phòng bếp có cửa hông nối với các phòng khác. Bếp và nồi nêu được đặt ở gần cửa hướng Nam, và có liên thông với các phòng ngủ khác, bên này thổi lửa nấu cơm, thì các phòng bên dần ấm áp.
"Trưa nay ăn bánh bột bắp!" A Mộc chỉ vào chiếc nồi phía đông đang tỏa hương thơm ra khỏi nắp nồi, hưng phấn nói với tỷ tỷ.
Hạt bắp sau khi nghiền nhuyễn có thể nấu thành cháo để ăn, loại này sau khi xay nhuyễn còn có thể dùng làm vỏ bánh, bên trong lấy cải trắng hoặc rau chân vịt làm nhân bánh, ép cho cứng lại rồi đặt vào một cái xửng, đổ nước vào đáy nồi, không đến một phút là có thể hấp ra những chiếc bánh thơm ngào ngạt. Bởi vì rất khó để nghiền nhỏ cho nên trong nhà bình thường chỉ khi đãi khách hoặc là có việc gì vui thì mới làm.
Mà ở Từ gia, mỗi lần Ngưng Hương trở lại, đều là ngày mà mọi người trong nhà có thể cải thiện thức ăn.
Loại cơm canh hoàn toàn không thể so sánh cùng với cơm gà, cơm vịt, thịt cá tươi sống trong Hầu phủ, nhưng Ngưng Hương lại cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Sau khi để rau đã cắt xong ở trên vại nước, Lý thị đứng đó tiếp tục cắt sợi củ cải cùng cà rốt mà hôm nay mới lấy ở trong hầm ra. Bên trong phòng bếp nhiều người như vậy, bà tỏ vẻ khó chịu đuổi bọn họ, "Mau vào phòng đi, đừng ở chỗ này làm phiền ta."
Từ Thu Nhi cười hì hì kéo Ngưng Hương vào phòng phía đông.
Đây là phòng của hai vợ chồng Từ Thủ Lương, cũng là phòng dùng để chiêu đãi khách tới chơi. Hai cái chăn được gấp thật chỉnh tề đặt ở đầu giường gần lò sưởi, trên chiếc giường gạch trải một tấm nệm thật dày. Ở một góc chăn màu đỏ có thêu một đoá mẫu đơn phú quý trên nền đen, mặc dù đã dùng ba bốn năm nhưng vẫn sạch sẽ như mới, lại nhìn tủ quần áo dưới giường gạch tuy cũ kỹ nhưng vẫn sạch sẽ chỉnh tề, liền biết Lý thị là một người vợ chịu khó.
Mắt thấy tên nhóc nghịch ngợm A Mộc định đem bao giấy dầu để trên giường gạch, Ngưng Hương kịp thời đoạt lấy bao hạt dẻ, xị mặt giáo huấn bé, "Hôm nay không được phép ăn nữa , rửa sạch tay trước mới có thể trèo lên giường."
A Mộc nhìn bàn tay nhỏ bởi vì bóc hạt dẻ mà dính đường sền sệt, lại nhìn tỷ tỷ một chút, biết rõ việc này không thể thương lượng được nữa, liền mong đợi hỏi: "Vậy đệ rửa tay xong ăn lê chua được không?"
Thấy đệ đệ nghe lời, Ngưng Hương nở nụ cười, ôn nhu dỗ dành nói: "Bây giờ A Mộc ăn lê chua thì tí nữa sẽ không ăn nổi bánh bột bắp nữa đâu, cứ để lê chua đó, buổi tối tỷ tỷ sẽ làm tuyết lê đường phèn cho đệ ăn."
"Vì sao lại gọi là tuyết lê đường phèn?" Mặc dù không biết rõ đó là món gì nhưng A Mộc vẫn nuốt một ngụm nước bọt.
"Buổi tối sẽ biết, đi rửa tay trước đi." Ngưng Hương xoa đầu đệ đệ.
A Mộc lập tức chạy ra ngoài.
Lúc màn cửa được kéo lên, Lý thị cùng Từ Thu Nhi bên ngoài đang xắt thức ăn gần như đồng thanh hỏi: "Cháu/tỷ hôm nay không trở về Hầu phủ sao?"
Ngưng Hương gật đầu cười, nhìn Lý thị giải thích chuyện Tố Nguyệt đem ngày nghỉ nhường cho nàng.
Lý thị ngẩn người, qua một lát mới nói: "Người tên Tố Nguyệt đó thật là tốt... Thu Nhi, mau đem chăn của tỷ tỷ con ra phơi nắng... Mà thôi, dù sao chỉ ở một đêm, vậy đêm nay Hương nhi cùng với A Mộc ngủ chung chăn đi, chen chúc như vậy nhưng lại ấm áp."
A Mộc đang ngồi xổm ở cửa Bắc rửa tay, nghe thấy liền hưng phấn ồn ào nói muốn cùng tỷ tỷ ngủ chung.
Ngưng Hương vốn cũng định tính như vậy, sau khi cất kỹ bao đồ nàng mới đi ra ngoài: "Cháu nhóm lửa cho đại bá mẫu nhé."
Nói rồi đi sang chiếc nồi đã được rửa sạch sẽ đặt ở đằng kia.
Thấy cháu gái chịu khó, nhưng ngay cả nữ nhi của mình Lý thị cũng rất ít khi sai nàng làm việc, càng đừng nói tới cháu gái đang về thăm nhà muốn giúp đỡ, lập tức đẩy nàng đuổi vào bên trong, "Không cần cháu giúp, mau vào nghỉ ngơi đi, sau khi xào xong củ cải ta cũng sẽ nhanh vào thôi."
Từ Thủ Lương đang ở trong phòng cũng khuyên nhủ cháu gái, còn Từ Thu Nhi thì trực tiếp kéo người ra ngoài.
Ngưng Hương bất đắc dĩ từ băng ghế trước bếp đứng lên đi vào phòng, nhưng vừa mới quay đầu, nàng nhìn thoáng qua cửa lớn thấy một... Bé trai cũng năm tuổi, cũng mặc một chiếc áo bông thật dày, nhưng lại cao hơn A Mộc cả nửa đầu, đây chính là đứa bé Đại Tráng kiếp trước đã dụ dỗ A Mộc đến Bắc Hà nghịch băng mà trượt chân vào hầm băng.
Lúc này, bé trai vừa đi vào vừa lớn tiếng hỏi: "A Mộc có ở nhà không?"
Ngưng Hương không trả lời.
Tâm tình của nàng rất phức tạp khi thấy bé trai đi tới càng lúc càng gần.
Hận sao? Nhưng khi sự việc xảy ra, Đại Tráng cũng chỉ là một đứa bé, hắn lại sợ bị người lớn mắng cho nên không dám nói ra, nếu nói hắn cố ý thấy chết mà không cứu hoặc là có chủ tâm muốn hại A Mộc thì tuyết đối không thể.
Nhưng nếu như không hận, thì đệ đệ bởi vì hắn mà chết.
Lý thị không biết trong lòng cháu gái đang suy nghĩ gì, bà cầm dao phay đứng giữa phòng bếp, đối diện với bé trai đang đi đến hỏi: "Nhà các cháu ăn cơm xong rồi hả?"
Đại Tráng tuy còn nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân nhưng vẫn không nghe theo mà gật đầu, mẫu thân đã nói, hôm này tỷ tỷ của A Mộc đã về, trong nhà nhất định sẽ có đồ ăn ngon, bé chỉ cần ngồi ở đó đợi thì mọi người sẽ mời bé ăn cơm.
A Mộc mới vừa rửa xong tay thì thấy người bạn tốt đã đến, vui mừng khoe khoang với hắn, "Tỷ tỷ mua cho ta..."
Lời nói còn chưa dứt đã bị Lý thị hung hăng trừng mắt một cái.
A Mộc bị dọa nhanh chóng ngậm chặt miệng lại.
Thấy cháu trai thật thà ngốc nghếch, lúc này Lý thị không chút hoà nhã muốn đuổi Đại Tráng về, "Nhà chúng ta còn chưa ăn cơm, cháu cứ về trước đi, lát nữa A Mộc ăn xong bác sẽ để nó qua tìm cháu."
Ở trong thôn, mẫu thân của Đại Tráng nổi danh là người phụ nữ lười biếng, đã lười lại còn thích chiếm tiện nghi của người khác, tính toán nhỏ mọn của bà ta tất nhiên Lý thị đã rõ.
Mùi thơm của bánh bột bắp từ trong nồi tỏa ra khiến Đại Tráng nuốt nước miếng, mới vừa tới mà đã trở về sợ bị mẫu thân mắng, tuy nó đang rất đói nhưng cũng rất sợ Lý thị , nó đi tới trước hai bước rồi nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ bên cạnh A Mộc nói, "Ta, ta ngồi ở đây đợi A Mộc." Nói xong liền đặt mông xuống ngồi trên băng ghế ở mái hiên, cúi đầu thấp xuống, làm bộ như khẩy khẩy đôi giày.
Lý thị tức đến mức đau cả gan!
Tuy bà có thể tức mẹ Đại Tráng tới mức có thể chửi ầm cả lên, nhưng khi nhìn thấy Đại Tráng da mặt tuy dày nhưng bộ dạng lại rất đáng thương, muốn mắng nhưng không thể mở miệng được.
A Mộc lặng lẽ kéo tay áo tỷ tỷ.
Ngưng Hương cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to tròn của đệ đệ, biết rõ đệ đệ thật sự rất thích người bạn cùng chơi này, nàng do dự một chút nhưng vẫn giống như lúc trước về nhà, đi vào phòng cầm năm hạt dẻ rang đường đưa cho Đại Tráng nói: "Đại Tráng ngoan, đệ cứ về nhà trước đi, sau khi cơm nước xong A Mộc sẽ qua tìm đệ."
Đại Tráng lập tức vươn tay nhận hạt dẻ, muốn đi nhưng vẫn có chút không cam lòng, nhìn vào nồi bánh nói: "Buổi trưa nhà tỷ ăn gì vậy?"
"Ăn cái gì không cần ngươi quan tâm!" Lý thị thấy tiểu tử thúi được voi đòi tiên, lại rống lên một câu.
Đại Tráng bị dọa vội vàng chạy đi.
Đuổi được kẻ cố ý đến ăn chùa , Lý thị muốn mở miệng quở trách cháu gái thì bị Từ Thu Nhi nhanh tay lẹ mắt kéo Ngưng Hương chạy vào phòng, ngoài miệng thúc giục mẫu thân, "Nương nấu cơm nhanh lên, chúng con đều đói đến nỗi ngực dán vào lưng cả rồi!"
Lý thị nặng nề hừ một tiếng, tiếng thái rau vang lên bang bang vang, vừa cắt vừa lẩm bẩm thói hư tật xấu của mẫu thân Đại Tráng.
Giọng nói thao thao bất tuyệt nhưng Ngưng Hương cảm thấy cực kì thân thiết.
Sau khi bánh bột bắp được vớt ra khỏi nồi, Ngưng Hương đem chiếc bánh bao cải trắng nhân thịt mà Lý ma ma đã cho nàng bỏ vào trong nồi hấp nóng lên cho A Mộc ăn.
A Mộc tuy nhỏ nhưng có thể ăn rất nhiều, ăn xong bánh bao còn muốn ăn thêm bánh bột bắp. Bánh bột bắp được nướng rất lớn, còn lớn hơn cả mặt của A Mộc, Lý thị sợ cháu trai ăn không hết nên cắt nhỏ ra cho bé, nhưng A Mộc không vui mà muốn cầm cả cái để ăn. Lý thị tức giận gắp một cái bánh bỏ vào trong chén của bé, "Hôm nay cháu mà ăn không hết thì coi chừng ta!"
A Mộc toét miệng cười, sau đó cầm bánh bột bắp... ăn hết cải trắng và nhân bánh bên trong.
Đã có vỏ bánh bao trắng thì vỏ bánh bột ngô bé không thèm ăn.
Lý thị làm bộ muốn đánh bé, Từ Thủ Lương lại cười ha hả ngăn lại rồi đem phần bánh cháu trai ăn còn dư bỏ vào trong chén mình.
Một nhà ăn cơm vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn xong Đại Tráng không tới tìm A Mộc nữa, mà A Mộc cũng không nhớ tới nó, mọi người ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi để nói chuyện, bé nằm ở trên đùi tỷ tỷ, vừa nghe giọng nói êm dịu của tỷ tỷ, vừa được tỷ tỷ dịu dàng xoa đầu khiến bé cực kỳ thoải mái cho nên đã ngủ thiếp đi.
Mọi người trong lúc nói chuyện đều hạ thấp âm thanh.
Từ Thủ Lương nói: "Hương nhi, con trai nhỏ của Lưu Toàn trong thôn chúng ta sắp cưới vợ , bên nhà gái đòi năm lượng sính lễ, ngoài ra còn các chi phí khác để mời khách, nhưng nhà Lưu Toàn lại không có tiền, cho nên hắn muốn đem hai mẫu đất của hắn ở thôn tây bán tám lượng bạc. Ba năm nay cháu đưa tiền cho chúng ta, chúng ta chỉ dùng một ít, còn dư lại thì để dành cho cháu, tổng cộng được hơn hai ba lượng, cháu xem có thể gom thêm cho đủ tám lượng không? Chúng ta mua lại rồi sẽ để A Mộc đứng tên trên đó."
Người trong thôn đều dựa vào đất mà kiếm cơm, đất lúc nào quan trọng hơn bất cứ gì khác, chỉ khi khó khăn mới đành phải đem bán, chỉ có mua đất thêm, chứ không ai muốn bán. Ông với Lưu Toàn có quan hệ không tệ, Lưu Toàn lại biết trong tay Ngưng Hương có chút tiền, cho nên hỏi bọn họ có mua hay không trước. Từ Thủ Lương quả thật muốn mua, có đất, tương lai cháu trai cưới vợ mới tốt.
Ngưng Hương cũng động tâm, nhanh chóng nhẩm tính lại trong đầu.
Trong tay nàng hiện có mười một lượng bạc, mua xong còn dư lại sáu lượng, thời gian Bùi Cảnh Hàn xuất chinh còn một năm rưỡi nữa, nàng vẫn có thể tích góp đủ tiền chuộc thân.
"Dạ được, nhờ Đại bá phụ hỏi Lưu thúc một chút, tháng sau cháu đưa bạc cho ông ấy được không?" Ngưng Hương đè nén sự hưng phấn nói.
Thật ra, năm đó lúc nàng bán mình cũng không đau lòng bằng lúc bán đất...
Trong lúc bọn họ đang thương lượng chuyện mua đất thì ở thôn bên cạnh, Lục Thành cũng đang tính toán với đệ đệ và muội muội.
"Lưu thúc nói, nếu như thôn bọn họ không có ai mua thì sẽ đem bán cho chúng ta." Hai nhà kề nhau cho nên hàng năm vào đợt thu hoa màu cũng sẽ liên hệ với nhau, ba anh em Lục Thành sau khi làm xong chuyện nhà mình cũng qua giúp Lưu gia đôi chút, bởi vậy quan hệ của hai nhà cũng không tệ.
Lão Nhị là Lục Ngôn, lão Tam là Lục Định đều nghe theo đại ca.
A Đào bảy tuổi ôm hộp đựng tiền, đếm đi đếm lại hết sức không muốn, "Thật vất vả mới có được mười hai lượng, nếu mua xong sẽ hết tiền rồi!"
Đại ca làm việc ở vườn trái cây của lão gia gia đã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng lần trước cưới chị dâu đã tiêu xài hết, sau khi kiếm thêm được chút ít lại vì chữa bệnh cho chị dâu và xử lý tang sự lại xài hết, đã vậy còn lấy tiền đã đồng ý mua vòng tay cho nàng để mua một con dê cái lấy sữa cho đứa cháu nhỏ. Mấy thứ đó đều là đáng để xài, A Đào biết rõ, nhưng bây giờ trong nhà mới có thêm chút tiền nên nàng không muốn đại ca lại lấy đi hết.
Lục Thành sờ đầu muội muội cười, "Không sao, tiền tiêu hết vẫn có thể kiếm lại, hơn nữa nếu có đất chúng ta mới dễ cưới chị dâu về nhà cho muội."
Trong lúc hắn nói những lời này, trên mặt của hắn lại đang nở nụ cười đầy thâm ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.