Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 93

Tiếu Giai Nhân

25/01/2017

Edit: Hà

Tuy khoảng cách từ Từ gia đến Bắc Hà rất xa nhưng Ngưng Hương và Quản Bình đi tới bờ sông rất nhanh.

Bên phía Hà Nam có sườn núi to cao thích hợp cho việc ẩn nấp, trước tiên Ngưng Hương đi sang hướng đó, vừa tới nơi liền thấy phu xe đang chỉ về hướng phía sau hắn, sau đó hắn lại đi ra xa chỗ xe ngựa.

Ngưng Hương không chút do dự đi lên phía trước, đã thấp thỏm lâu như vậy, bây giờ chần chừ hay không còn ý nghĩa gì.

Bóng lưng tiểu cô nương quyết tuyệt, Quản Bình đi sau Ngưng Hương khoảng bảy tám bước tay nắm chặt thành quyền, quyết tâm bước lên một bước, thấp giọng nói: "Ngưng Hương, ngươi đừng làm chuyện ngớ ngẩn, chỉ cần còn sống thì mọi chuyện vẫn tốt đẹp."

Ngưng Hương khẽ ừ một tiếng, không hề dừng bước.

Vừa đi đến chỗ khe núi nhỏ, nàng liền thấy Bùi Cảnh Hàn đang chắp tay đứng trên tảng đá, ngước đầu nhìn hướng vách núi.

Ngưng Hương dõi theo ánh mắt hắn nhìn lên trên, vừa nhìn, nàng liền thấy một khóm hoa nhỏ màu hồng phấn mọc lẻ loi trên núi, phía bờ sông có gió, hoa trên núi mảnh mai nhẹ nhàng chập chờn, cánh hoa màu hồng nhạt như mây tung bay, hết sức xinh đẹp.

Trước đây Ngưng Hương cũng hay đi đến bờ sông chơi đùa, và thường trông thấy những thứ hoa dại này, năm nay nàng được ở nhà hai tháng, thế nhưng cũng chưa một lần đến Bắc Hà. Lại lần nữa được nhìn thấy loại hoa quen thuộc trên núi, thật có cảm giác đã qua mấy đời.

Nàng nhìn đến nhập thần, không phát hiện ra nam nhân dưới vách đá đang bước đến.

Trung tuần tháng năm Bùi Cảnh Hàn rời khỏi Thái An phủ, đến nay đã hơn hai tháng chưa được nhìn thấy tiểu nha hoàn của mình, hắn từ từ xoay người, vốn tưởng rằng sẽ thấy một cô nương đang kinh hoảng sợ hãi, nhưng không ngờ Ngưng Hương lại đang ngước đầu, mắt hạnh nhìn qua vách đá, trong đôi mắt trong suốt toát ra hoài niệm nhàn nhạt.

Không có sợ hãi, không có thấp thỏm, môi nàng thậm chí còn khẽ nhếch lên.

Nàng mặc một chiếc áo nhỏ màu xanh nhạt, dưới áo là váy dài màu trắng, thanh tú động lòng người đứng ở đàng kia, nghiễm nhiên trở thành phong cảnh đẹp nhất bờ sông.

Bùi Cảnh Hàn nhìn ngây dại.

Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Ngưng Hương. Lúc ấy hắn ở trong quân bận rộn nửa tháng, lúc hồi phủ liền đi thỉnh an mẫu thân trước tiên, dọc theo hành lang đi vào hắn liền trông thấy một tiểu nha hoàn mặc chiếc áo màu quả hạnh đỏ đứng ở trong sân, đang ngưỡng đầu nhìn ánh nắng chiều, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, bên trong mắt hạnh gợn nước mênh mông, khóe miệng khẽ nhếch cười, giống như đang hồi tưởng chuyện gì vui vẻ.

Bùi Cảnh Hàn đã gặp qua các loại mỹ nhân, chỉ có Ngưng Hương là khác biệt, chỉ cần nàng lẳng lặng đứng ở đàng kia là có thể khiến hắn quên đi một ngày mệt mỏi.

"Có phải ra ruộng làm việc không?" Bùi Cảnh Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn như xưa của nàng, thấp giọng hỏi.

Đang suy nghĩ thì bị hắn gọi trở lại, Ngưng Hương nhìn về phía Bùi Cảnh Hàn, vừa đi về phía hắn vừa tán gẫu: "Ngày hôm qua em có đi dang vườn trái cây làm việc, thu hoạch cả một ngày cũng kiếm được hai mươi văn tiền. Thế tử mới từ Kinh Châu trở về sao?"

Nàng dừng bước đối diện Bùi Cảnh Hàn, cách hắn chừng hai mươi bước.

Nhìn ra nàng đang phòng bị mình, Bùi Cảnh Hàn bật cười, ánh mắt tuy cười nhưng lại khiến người khác rùng mình, hắn trầm giọng nói: "Trở về với ta, ta nạp em làm di nương."

Nếu nàng đã chuộc thân , nếu nàng đã không muốn làm nha hoàn, hôm nay hắn liền cho nàng danh phận.

Hắn vẫn còn bá đạo như vậy, tự cho rằng nàng thích hắn ban thưởng, Ngưng Hương lắc đầu, lần nữa nhìn lại đóa hoa dại trên vách đá, giọng nói êm dịu, "Thế tử có thích những loại hoa như vậy không? Em thì rất thích, khi còn bé em từng nhìn thấy chúng nở thật đẹp, liền đào vài cành trồng sau hậu viện nhà em, nương em nói hoa trên núi trồng không sống được, em không tin, mỗi ngày đều tưới nước, nhưng không lâu sau đó chúng đều chết hết, quả thực không sống được."

"Em tự so mình với loài hoa kia?" Bùi Cảnh Hàn cười châm chọc, mắt phượng sâu kín nhìn chằm chằm nàng, "Cứ cho là vậy đi nhưng ta cũng sẽ dẫn em trở về, không thử một lần làm sao biết trồng không được?"

Nói xong liền đi về hướng Ngưng Hương.

Ngưng Hương nhìn hắn, chợt giơ tay lên gỡ trâm gài tóc xuống, đầu tóc đen trong nháy mắt xõa ra, làm nổi bật lên nước da trắng như ngọc của nàng, mặt mày như vẽ.



Bùi Cảnh Hàn thì lại chú ý tới đuôi trâm sắc bén, hắn dừng bước chân, mắt phượng lạnh lùng hơn, "Em muốn lấy cái chết uy hiếp ta sao?"

Ngưng Hương cười khổ, một tay kéo phần áo vai phải lộ ra, xác định Bùi Cảnh Hàn đã thấy rõ ràng, nàng lại đem đuôi trâm đâm nhẹ lên chiếc cổ non nớt mềm mại, từ từ quỳ xuống, "Thế tử rất tốt với em, en biết, nhưng em chỉ là một cô thôn nữ, chỉ muốn sống ở nông thôn bình thản qua ngày, chỉ muốn nuôi dưỡng đệ đệ trưởng thành, gả lo một hán tử nông dân đàng hoàng. Em không dám uy hiếp thế tử, em chỉ cầu xin thế tử, cầu thế tử niệm tình chủ tớ thả em, đừng bức em nữa."

"Ta không đồng ý thì sao?" Bùi Cảnh Hàn trào phúng nói, nếu đã không phải là uy hiếp, vậy nàng cầm cây trâm làm gì?

Bất quá chỉ là một tiết mục phụ nhân lấy cái chết uy hiếp chồng, Bùi Cảnh Hàn không tin nàng thực sự có can đảm chết.

Hắn sải bước đi về phía trước.

Ngưng Hương nhìn hắn, ánh mắt cũng không nháy một lần, tay lại hạ xuống một chút lực, đuôi trâm nhỏ như cây kim đâm vào da thịt như đậu hũ non của cô nương, lập tức dòng máu đỏ thẫm từ từ chảy xuống, chảy qua xương quai xanh tinh xảo của nàng, nhưng chưa vào trong vạt áo.

Con ngươi Bùi Cảnh Hàn co rụt lại, ánh mắt từ tay nàng chuyển qua khuôn mặt nàng, hô hấp dần nặng hơn: "Em thà rằng chết cũng không muốn gả cho ta sao?"

"Không muốn." Trong lúc hắn dừng bước, Ngưng Hương liền ngừng tay lại, giọng nói khẽ run.

Nhưng máu của nàng vẫn đang chảy không ngừng, trán Bùi Cảnh Hàn đã nổi gân xanh, vừa đau lòng vừa phẫn nộ.

Sao nàng lại không tiếp tục đâm thêm? Còn không phải là không muốn chết hay sao? Bày ra bộ dạng này chẳng qua là ỷ vào hắn thích nàng, muốn buộc hắn phải mềm lòng thỏa hiệp.

Bùi Cảnh Hàn không muốn thỏa hiệp, nàng dùng tính mạng uy hiếp, hắn đương nhiên cũng có cách dọa lại nàng, "Nếu em chết thật , ta sẽ khiến đệ đệ em, gia đình đại bá phụ của em cũng chôn cùng."

Ngưng Hương nhẹ nhàng cười một tiếng, nhìn hắn nói: "Chúng ta chết hết cũng không sao, nếu bọn họ còn sống mà chịu khổ cực thì em cũng không biết. Huống chi chết xong là hết mọi chuyện, nếu để bọn họ biết em bị thế tử bức bách làm thiếp thất, cả đời buồn bực không vui, bọn họ nhất định càng khó chịu. Chết, có lẽ một nhà chúng ta còn có thể đoàn tụ dưới lòng đất..."

"Vậy em phải chết đi!"

Bùi Cảnh Hàn phẫn nộ quát, hai mắt chẳng biết lúc nào đã hiện đầy tia máu, vừa nhìn chằm chằm Ngưng Hương vừa tiến lên phía trước.

Ngưng Hương nhắm mắt lại, tay dùng sức lần nữa.

Dường như mới đâm thêm một chút thì phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú nổi giận của nam nhân, "Dừng tay, em dừng tay lại cho ta!"

Nước mắt Ngưng Hương đột nhiên lăn xuống, thân thể run lẩy bẩy.

Nàng đau, nàng sợ hãi.

Máu của mình từng chút trào ra, theo da thịt chảy xuống, đó là cảm giác gì?

Ngưng Hương không dám mở mắt ra, nàng không muốn nhìn Bùi Cảnh Hàn, lại sợ Bùi Cảnh Hàn nhìn ra nàng đang e sợ.

Không có tiếng nói chuyện, chỉ có hơi thở nặng nề của nam nhân, so với tiếng gió còn rõ ràng hơn.

"Ngưng Hương, em nói thật cho ta biết, em không thích làm thiếp hay là không thích con người của ta?"

Nàng nhắm mắt lại, cái gì cũng đều không nhìn thấy, nhưng Bùi Cảnh Hàn thấy được, nước mắt của nàng, máu của nàng, giống như đều rơi vào trong lòng hắn, bỏng rát dày vò khắp người hắn. Hắn sủng nàng lâu như vậy, vậy mà nàng không muốn nhìn hắn, thà chết cũng không chịu ở bên hắn. Bùi Cảnh Hàn giận nàng, lại giận chính mình, biết rõ nàng đang uy hiếp mình nhưng lại không cách nào trơ mắt nhìn nàng tìm cái chết.

Mắt thấy tà áo của nàng đã bị nhiễm máu đỏ, Bùi Cảnh Hàn ngay cả giằng co cũng không nhẫn tâm, xoay người hỏi, thanh âm hạ thấp xuống.



Ngưng Hương từ từ mở mắt, nhìn toàn thân hoa phục của hắn nói: "Thế tử, tim người đều làm bằng thịt, có người cam nguyện làm thiếp, hoặc là nàng cũng không thật lòng thích người kia, hoặc là nàng rất thích, thích đến nguyện ý vì hắn chịu ủy khuất mình, thà rằng mình khổ cũng không so đo chuyện hắn đi tìm nữ nhân khác. Thế tử, em không muốn ủy khuất bản thân mình, không muốn nếm loại đau khổ đó, cho nên lúc em biết rõ thế tử phong lưu thì đã không muốn động tâm với thế tử, không nghĩ tới chuyện chung phu quân với người khác."

Bùi Cảnh Hàn cúi đầu cười, cười đến mức châm chọc, "Cho nên em muốn gả cho hán nông dân tử? Em xem đại đa số nam nhân nông thôn đều chỉ có một thê tử, thì liền cho là bọn họ đều là người si tình sao? Ngưng Hương, ta nói cho em biết, chẳng qua bọn họ nghèo thôi, chỉ cần bọn họ có tiền, lập tức sẽ đi tìm lại nữ nhân trẻ tuổi đẹp hơn!"

Nói đến phần sau, hắn mãnh liệt xoay người, mắt phượng chăm chú nhìn cô nương ngốc đối diện, vẫn ôm một tia hy vọng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngưng Hương trắng bệch, nhưng mắt hạnh lại sáng ngời dị thường, "Sẽ không, em tin em sẽ tìm được một người thật lòng đối với mình, tìm không thấy thì em không gả, nếu như gả rồi sau đó mới phát hiện trong lòng hắn còn có người khác, vậy em liền rời đi. Thế tử, suy nghĩ em nhỏ nhen như vậy đó, trong mắt không chịu được dù chỉ là một hạt cát, ngài cười nhạo em si tâm vọng tưởng cũng được, hận em không tán thưởng cũng xong, em vẫn muốn van xin ngài, buông tha em có được không?"

Nước mắt tựa như hạt châu bị đứt dây không ngừng lăn xuống.

Bùi Cảnh Hàn nhìn nàng, ánh mắt quét qua nửa bên tà áo nàng sắp bị nhuộm đỏ, chợt xoay người rời đi.

"Thế tử, ngài đồng ý rồi sao?" Ngưng Hương lảo đảo đứng lên, vừa ấn cổ vừa khóc hỏi.

Bùi Cảnh Hàn môi mỏng nhếch, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Ngưng Hương đuổi theo vài bước, đầu đột nhiên choáng váng một cái khiến nàng phải vội vàng dừng lại, không dám đuổi theo nữa.

Bùi Cảnh Hàn không quay đầu lại, đi thẳng về hướng xe ngựa.

"Thế tử." Quản Bình bước nhanh đuổi theo, một gối quỳ trước mặt hắn, liếc mắt nhìn Ngưng Hương bên kia, xin chỉ thị: "Thuộc hạ..."

"Tiếp tục theo dõi, không có mệnh lệnh của ta, không được rời đi."

Bùi Cảnh Hàn lạnh lùng nói xong trầm mặt lên xe ngựa.

Phu xe biết rõ tâm tình chủ tử không tốt bèn tận lực đánh xe ngựa vững vàng rời đi.

Quản Bình duy trì tư thế quỳ đưa mắt nhìn xe ngựa, cho đến khi xe ngựa đi xa nàng mới nhíu mày đứng lên, bước nhanh chạy tới trước người Ngưng Hương, thấy rõ vết thương trên cổ tiểu cô nương, nàng liền đoán được đại khái hai người nói gì. Ngưng Hương đang ngồi đến trên đất, Quản Bình liền móc ra thuốc trị thương cầm máu tùy thân mang theo bên người, vừa thay Ngưng Hương xử lý miệng vết thương vừa thấp giọng hỏi, "Thế tử đồng ý với ngươi rồi sao?"

Ngưng Hương cũng đang muốn hỏi nàng, "Thế tử nói gì với ngươi?"

Bốn mắt nhìn nhau, Ngưng Hương mong đợi nhìn chăm chú, Quản Bình rủ mắt nói: "Ngài kêu ta tiếp tục theo dõi ngươi, chờ hắn phân phó."

Trong lòng Ngưng Hương nháy mắt trầm xuống, tuyệt vọng nhìn về phía xe ngựa rời đi.

Hắn còn không chịu dừng tay sao?

Tiểu cô nương mặt xám như tro, Quản Bình vốn không muốn lắm miệng, nhưng nhìn nửa cánh tay Ngưng Hương đã nhuộm máu, nàng không đành lòng, thấp giọng nhắc nhở: "Từ trước đến nay thế tử làm việc đều ngoan tuyệt quyết đoán, hôm nay hắn không muốn mạng của ngươi, cũng không cưỡng ép dẫn ngươi đi..."

Phần còn lại, nàng thân là ám vệ của Bùi Cảnh Hàn, không tiện nói thêm.

Nhưng Ngưng Hương không hiểu ý của Quản Bình, Bùi Cảnh Hàn quả nhiên như Tố Nguyệt đã nói, không hề đếm xỉa đến tính mạng của các nàng.

Như vậy có phải nàng cố gắng kiên trì thì Bùi Cảnh Hàn sẽ chết tâm ép nàng không?

Có hy vọng liền vết thương trên cổ không còn đau đớn nữa, nàng kìm lòng không được bật cười.

Quản Bình thấy vậy âm thầm lắc đầu, cô nương ngốc thà chết cũng không chịu hưởng thụ vinh hoa phú quý, quả thực đây là người lần đầu tiên nàng gặp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook