Nàng Dâu Thân Mến Của Giang Tam Gia
Chương 19: Đốm lửa lập loè trên điếu xì gà
Mạn Linh Linh
28/09/2023
Cả gian phòng rơi vào sự im lặng kéo dài.
Mấy tên đàn ông vẫn còn chưa kịp thích ứng kịp với tình huống có người xông vào bên trong, còn Liêu Xuyên, cậu ta ngẩn ngơ cả người, mắt mở to nhìn người phụ nữ lạ lẫm này.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi gia đình và sự nghiệp của cậu ta bị người hãm hại đến sụp đổ, lại có một cô gái đứng chắn ngang trước mặt của cậu ta và tỏ ý bênh vực cho cậu.
“Này, con ả khùng này! Mày từ đâu chui ra thế hả? Đây là phòng của tao!”
“Tôi là ai không quan trọng. Vấn đề ở đây là tôi đang cảm thấy rất ngứa răng mà thôi. Muốn đi cắn người đấy!”
“Mọe! Con này đúng là bị thần kinh thật rồi!”
Một tên đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, hùng hùng hổ hổ tiến đến trước mặt của Chu Châu Thiền.
Chu Châu Thiền mạnh miệng là vậy thật nhưng hai chân cô đã rũ mềm vì sợ. Bao lâu qua cô chỉ toàn ru rú ở trong một xó nhà, đến cả khí sống của con người cô gần như đã sắp quên sạch sẽ chứ nói gì đến việc gây lộn ở trong quán bar với xung quanh toàn lũ đực rựa to béo như thế này.
Nhưng không có việc gì phải lo lắng cả bởi vì cô đã có một bảo bối vô cùng hữu hiệu ở trong chiếc ví xách tay cầm theo rồi.
Cô là vợ của Giang Nguyệt Dực – kẻ được người người kính nể, gọi một tiếng “Giang Tam gia”. Tuy một tiếng “vợ” này không có chút chân thực nào cả nhưng ít ra cô cũng là người của Giang gia rồi, bọn chúng vì nể mặt nhà họ Giang nên cũng không thể tùy ý động chạm vào cô được.
Những đầu ngón tay của Chu Châu Thièn giật lên, mở khóa chiếc túi xách tay để lôi tấm danh thiếp của mình ra, giơ đến trước mặt của gã đàn ông cao lớn đang đứng sừng sững ở trước mặt của cô.
“Đã nhìn được rõ chưa? Tôi là Giang phu n...”
RUỲNH!!!
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Chu Châu Thiền chớp mắt, “hể” ra một tiếng đầy ngờ nghệch. Cô nhìn cả người của tên đàn ông kia bất chợt đổ rầm xuống dưới đất rồi đau đớn kêu ré lên, ôm chỗ trán đang chảy đầy máu đỏ.
“Chạy đi!”
Liêu Xuyên nắm lấy cổ tay của cô rồi phi nhanh ra khỏi căn phòng bao, mặc kệ những ánh mắt cay cú và những tiếng hét lên đầy tức giận: “Mau đứng lại!” của đám dàn ông ở đằng sau mà lao đi vun vút như gió.
Chu Châu Thiền đuổi không kịp với những bước chạy dài của cậu ta, có mấy lần cô suýt nữa đã bị kéo bay lên không trung luôn rồi.
Nghe thấy có biến động, mấy người bảo vệ đã nhanh chóng chạy tới để bắt giữ lấy cả hai người họ, liền bị Liêu Xuyên thẳng tay ném bốp chai rượu rỗng mà cậu ta vừa dùng đã gõ lên đầu gã đàn ông nọ vào người.
“Chị là ai và dám làm vậy?! Có biết lũ đó là một đám nhà giàu ghê tởm không?! Tất cả là tại chị! Tự dưng chị xông vào làm gì? Tôi sắp uống hết cả ba chai rượu đó rồi, chính do cái tính bao đồng ấy của chị mà giờ đây tôi phải vừa chạy vừa kéo chị đi như thế này này!”
Chu Châu Thiền đã mấy lần suýt nữa thì đã chúi thẳng mặt xuống dưới đất. Trên đường chạy thoát khỏi sự truy đuổi của những tên bảo vệ câu lạc bộ, cô đã mấy lần tông vào người của mấy vị khách chơi đêm rồi, còn chưa kịp xin lỗi một tiếng liền bị Liêu Xuyên lôi phắt đi mất.
“Cậu nói buồn cười nhể? Chẳng lẽ thấy nguy thì không cứu sao? Vừa nãy cậu cũng đã giúp một cô gái thoát thân rồi còn gì?”
“Đó là vì cô gái ấy đang ở trong tình thế không thể tự cứu lấy mình thôi! Còn tôi thì có thể tự một mình lo liệu hết tất cả!”
“Có mà điên! Cậu mà nghe theo lời của đám đấy mà uống cả ba chai rượu, ngày mai đến cả mạng sống cũng không thể giữ lại được đâu!”
“Thế thì có sao chứ? Dù sao tôi cũng muốn chết lắm rồi.”
“Cậu nói cái gì vậy?”
Liêu Xuyên và Chu Châu Thiền ra sức để né thoát khỏi vòng vây dày đặc của những tên bảo vệ câu lạc bộ, nhưng quả nhiên điều này vẫn là quá khó.
Đây là đâu? Là câu lạc bộ đêm lớn nhất cả nước, là nơi mà những người có quyền có lực từ tứ phương đi đến để tìm thú vui, là nơi lui tới yêu thích của giới hắc đạo để giải trí tinh thần, đương nhiên, để bảo vệ sự an toàn cho những nhân vật tai to mặt lớn ấy và bảo vệ sự nghiệp kinh doanh của mình, ông chủ của quán bar này đã tạo nên một vòng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Ngay khi xác nhận có biến động, lập tức còi báo động sẽ reo lên và có cả hàng chục hàng trăm tên côn đồ to con tràn vào trong tất cả những lối ra vào của câu lạc bộ như một đàn kiến đen vỡ tổ, lục soát trong từng ngóc ngách của tòa công trình này để tìm kiếm những vị thích khách dám làm náo động kia.
Tuy biết rõ khả năng có thể thoát ra được khỏi đây là vô cùng thấp nhưng Liêu Xuyên và Chu Châu Thiền vẫn cố gắng để chạy về phía trước.
Rồi chuyện gì nên xảy ra thì cũng sẽ xảy ra mà thôi, từ trong một góc khuất của ngã rẽ hành lang, một tên côn đồ ẩn nấp trong bóng tối bất ngờ lao ra rồi dùng cây gậy đánh bóng chày đập thẳng vào lưng của Liêu Xuyên.
Cậu ta mất đà ngã lăn ở trên đất, rên rỉ đau đớn.
“Mẹ kiếp!”
“Thả tôi ra!”
Hắn ta cầm lấy tóc của Chu châu Thiền mà kéo ngược lên.
Lực tay của hắn chẳng có tí kiềm chế chút nào cả, nắm lấy tóc cô mà kéo, kéo mạnh đến nỗi Chu Châu Thiền có cảm giác rằng da đầu mình sắp đứt toạc ra luôn rồi.
Cô cố hết sức để vùng vẫy, vừa dùng gót giày cao gót đạp mạnh vào mu bàn chân của hắn ta.
Tên đó rít lên một tiếng đầy đau đớn, tức giận vung tay lên định tát cô. Bất chợt, một hương mùi thuốc lá nồng đậm phả vào mũi của hắn ta.
Không, không phải thuốc lá. Vị của nó đậm đà hơn và nồng nàn hơn nhiều. Là điếu xì gà.
Hắn ta ngưng lại động tác vươn tay lên mà ngờ nghệch nhìn về phía cuối dãy hành lang tối tăm, nơi đang có một đốm lửa nhỏ lấp lóe cháy trên điếu thuốc lớn.
“Để cô ấy đi.”
Một giọng nói trầm khàn uy lực, lại giống như một tầng áp lực vô hình đè nặng lên toàn thân người của gã côn đồ.
Làm bảo vệ trong đây, những người có máu mặt trong xã hội hắn ta đã có dịp được nhìn thấy vài lần rồi, hiếm hoi trong số đó là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy ông trùm xã hội đen ngồi bình thản ở một góc của quầy rượu với hơn chục thuộc hạ vây xung quanh.
Khi ấy, tuy chỉ đang ngồi bình thường mà hắn ta đã có thể cảm nhận được một hương mùi rỉ sét và hoang dã toát ra từ phong thái và tư thế ngồi tùy hứng của người đàn ông đó.
Ông ta đã từng giết bao nhiêu người rồi mới có một làn khí tức khiến cho người khác lạnh đến buốt sống lưng như vậy? Đến cả một tên tội phạm từng ở trong tù năm năm như hắn cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông đang ẩn mình ở trong bóng tối kia còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần!
Tên côn đồ chậm rãi thả Chu Châu Thiền ra. Dù ngơ ngác không hiểu vì sao đột nhiên hắn ta lại buông tha cho mình nhưng Chu Châu Thiền không thể để mất cơ hội thoát thân này được, nhanh chóng dìu Liêu Xuyên đứng dậy rồi bỏ ra khỏi câu lạc bộ đêm.
Đến tận khi bóng dáng cô đã biến mất ở đằng sau cách cửa thoát hiểm, lúc bấy giờ người đàn ông kia mới rời đi, hương xì gã cũng nhàn nhạt dần rồi biến mất trong bóng tối.
Mấy tên đàn ông vẫn còn chưa kịp thích ứng kịp với tình huống có người xông vào bên trong, còn Liêu Xuyên, cậu ta ngẩn ngơ cả người, mắt mở to nhìn người phụ nữ lạ lẫm này.
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi gia đình và sự nghiệp của cậu ta bị người hãm hại đến sụp đổ, lại có một cô gái đứng chắn ngang trước mặt của cậu ta và tỏ ý bênh vực cho cậu.
“Này, con ả khùng này! Mày từ đâu chui ra thế hả? Đây là phòng của tao!”
“Tôi là ai không quan trọng. Vấn đề ở đây là tôi đang cảm thấy rất ngứa răng mà thôi. Muốn đi cắn người đấy!”
“Mọe! Con này đúng là bị thần kinh thật rồi!”
Một tên đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, hùng hùng hổ hổ tiến đến trước mặt của Chu Châu Thiền.
Chu Châu Thiền mạnh miệng là vậy thật nhưng hai chân cô đã rũ mềm vì sợ. Bao lâu qua cô chỉ toàn ru rú ở trong một xó nhà, đến cả khí sống của con người cô gần như đã sắp quên sạch sẽ chứ nói gì đến việc gây lộn ở trong quán bar với xung quanh toàn lũ đực rựa to béo như thế này.
Nhưng không có việc gì phải lo lắng cả bởi vì cô đã có một bảo bối vô cùng hữu hiệu ở trong chiếc ví xách tay cầm theo rồi.
Cô là vợ của Giang Nguyệt Dực – kẻ được người người kính nể, gọi một tiếng “Giang Tam gia”. Tuy một tiếng “vợ” này không có chút chân thực nào cả nhưng ít ra cô cũng là người của Giang gia rồi, bọn chúng vì nể mặt nhà họ Giang nên cũng không thể tùy ý động chạm vào cô được.
Những đầu ngón tay của Chu Châu Thièn giật lên, mở khóa chiếc túi xách tay để lôi tấm danh thiếp của mình ra, giơ đến trước mặt của gã đàn ông cao lớn đang đứng sừng sững ở trước mặt của cô.
“Đã nhìn được rõ chưa? Tôi là Giang phu n...”
RUỲNH!!!
“Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á Á!!!”
Chu Châu Thiền chớp mắt, “hể” ra một tiếng đầy ngờ nghệch. Cô nhìn cả người của tên đàn ông kia bất chợt đổ rầm xuống dưới đất rồi đau đớn kêu ré lên, ôm chỗ trán đang chảy đầy máu đỏ.
“Chạy đi!”
Liêu Xuyên nắm lấy cổ tay của cô rồi phi nhanh ra khỏi căn phòng bao, mặc kệ những ánh mắt cay cú và những tiếng hét lên đầy tức giận: “Mau đứng lại!” của đám dàn ông ở đằng sau mà lao đi vun vút như gió.
Chu Châu Thiền đuổi không kịp với những bước chạy dài của cậu ta, có mấy lần cô suýt nữa đã bị kéo bay lên không trung luôn rồi.
Nghe thấy có biến động, mấy người bảo vệ đã nhanh chóng chạy tới để bắt giữ lấy cả hai người họ, liền bị Liêu Xuyên thẳng tay ném bốp chai rượu rỗng mà cậu ta vừa dùng đã gõ lên đầu gã đàn ông nọ vào người.
“Chị là ai và dám làm vậy?! Có biết lũ đó là một đám nhà giàu ghê tởm không?! Tất cả là tại chị! Tự dưng chị xông vào làm gì? Tôi sắp uống hết cả ba chai rượu đó rồi, chính do cái tính bao đồng ấy của chị mà giờ đây tôi phải vừa chạy vừa kéo chị đi như thế này này!”
Chu Châu Thiền đã mấy lần suýt nữa thì đã chúi thẳng mặt xuống dưới đất. Trên đường chạy thoát khỏi sự truy đuổi của những tên bảo vệ câu lạc bộ, cô đã mấy lần tông vào người của mấy vị khách chơi đêm rồi, còn chưa kịp xin lỗi một tiếng liền bị Liêu Xuyên lôi phắt đi mất.
“Cậu nói buồn cười nhể? Chẳng lẽ thấy nguy thì không cứu sao? Vừa nãy cậu cũng đã giúp một cô gái thoát thân rồi còn gì?”
“Đó là vì cô gái ấy đang ở trong tình thế không thể tự cứu lấy mình thôi! Còn tôi thì có thể tự một mình lo liệu hết tất cả!”
“Có mà điên! Cậu mà nghe theo lời của đám đấy mà uống cả ba chai rượu, ngày mai đến cả mạng sống cũng không thể giữ lại được đâu!”
“Thế thì có sao chứ? Dù sao tôi cũng muốn chết lắm rồi.”
“Cậu nói cái gì vậy?”
Liêu Xuyên và Chu Châu Thiền ra sức để né thoát khỏi vòng vây dày đặc của những tên bảo vệ câu lạc bộ, nhưng quả nhiên điều này vẫn là quá khó.
Đây là đâu? Là câu lạc bộ đêm lớn nhất cả nước, là nơi mà những người có quyền có lực từ tứ phương đi đến để tìm thú vui, là nơi lui tới yêu thích của giới hắc đạo để giải trí tinh thần, đương nhiên, để bảo vệ sự an toàn cho những nhân vật tai to mặt lớn ấy và bảo vệ sự nghiệp kinh doanh của mình, ông chủ của quán bar này đã tạo nên một vòng bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt.
Ngay khi xác nhận có biến động, lập tức còi báo động sẽ reo lên và có cả hàng chục hàng trăm tên côn đồ to con tràn vào trong tất cả những lối ra vào của câu lạc bộ như một đàn kiến đen vỡ tổ, lục soát trong từng ngóc ngách của tòa công trình này để tìm kiếm những vị thích khách dám làm náo động kia.
Tuy biết rõ khả năng có thể thoát ra được khỏi đây là vô cùng thấp nhưng Liêu Xuyên và Chu Châu Thiền vẫn cố gắng để chạy về phía trước.
Rồi chuyện gì nên xảy ra thì cũng sẽ xảy ra mà thôi, từ trong một góc khuất của ngã rẽ hành lang, một tên côn đồ ẩn nấp trong bóng tối bất ngờ lao ra rồi dùng cây gậy đánh bóng chày đập thẳng vào lưng của Liêu Xuyên.
Cậu ta mất đà ngã lăn ở trên đất, rên rỉ đau đớn.
“Mẹ kiếp!”
“Thả tôi ra!”
Hắn ta cầm lấy tóc của Chu châu Thiền mà kéo ngược lên.
Lực tay của hắn chẳng có tí kiềm chế chút nào cả, nắm lấy tóc cô mà kéo, kéo mạnh đến nỗi Chu Châu Thiền có cảm giác rằng da đầu mình sắp đứt toạc ra luôn rồi.
Cô cố hết sức để vùng vẫy, vừa dùng gót giày cao gót đạp mạnh vào mu bàn chân của hắn ta.
Tên đó rít lên một tiếng đầy đau đớn, tức giận vung tay lên định tát cô. Bất chợt, một hương mùi thuốc lá nồng đậm phả vào mũi của hắn ta.
Không, không phải thuốc lá. Vị của nó đậm đà hơn và nồng nàn hơn nhiều. Là điếu xì gà.
Hắn ta ngưng lại động tác vươn tay lên mà ngờ nghệch nhìn về phía cuối dãy hành lang tối tăm, nơi đang có một đốm lửa nhỏ lấp lóe cháy trên điếu thuốc lớn.
“Để cô ấy đi.”
Một giọng nói trầm khàn uy lực, lại giống như một tầng áp lực vô hình đè nặng lên toàn thân người của gã côn đồ.
Làm bảo vệ trong đây, những người có máu mặt trong xã hội hắn ta đã có dịp được nhìn thấy vài lần rồi, hiếm hoi trong số đó là lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy ông trùm xã hội đen ngồi bình thản ở một góc của quầy rượu với hơn chục thuộc hạ vây xung quanh.
Khi ấy, tuy chỉ đang ngồi bình thường mà hắn ta đã có thể cảm nhận được một hương mùi rỉ sét và hoang dã toát ra từ phong thái và tư thế ngồi tùy hứng của người đàn ông đó.
Ông ta đã từng giết bao nhiêu người rồi mới có một làn khí tức khiến cho người khác lạnh đến buốt sống lưng như vậy? Đến cả một tên tội phạm từng ở trong tù năm năm như hắn cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng người đàn ông đang ẩn mình ở trong bóng tối kia còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần!
Tên côn đồ chậm rãi thả Chu Châu Thiền ra. Dù ngơ ngác không hiểu vì sao đột nhiên hắn ta lại buông tha cho mình nhưng Chu Châu Thiền không thể để mất cơ hội thoát thân này được, nhanh chóng dìu Liêu Xuyên đứng dậy rồi bỏ ra khỏi câu lạc bộ đêm.
Đến tận khi bóng dáng cô đã biến mất ở đằng sau cách cửa thoát hiểm, lúc bấy giờ người đàn ông kia mới rời đi, hương xì gã cũng nhàn nhạt dần rồi biến mất trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.