Chương 33: Lông Huyết Xương
Kiều lê
09/06/2023
Đoàn Lan Khuê bước vào, trong phòng ma ma, nha hoàn đều đang rối tung rối mù truyền tay nhau bế đứa nhỏ.
Một nữ nhân sắc mặt mệt mỏi, nước mắt lăn dài.
"Tại sao cứ khóc vậy chứ... Các ngươi mau dỗ nó đi..."
Đoàn Lan Khuê đi tới chỗ bà vú đang ôm đứa nhỏ.
"Đưa tiểu hoàng tử cho ta bế..."
Bà vú nhìn thấy nàng là người lạ, hơi chần chừ nhìn về phía Lương Huy.
Lương Huy gật đầu với bà ta.
"Đưa tiểu hoàng tử cho nàng ấy."
Bà vú đưa đứa nhỏ sang cho Đoàn Lan Khuê. Đoàn Lan Khuê đón lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng nới lỏng hết quần áo của nó ra, sau đó kiểm tra khắp người nó một lượt, khi sờ tới lưng của đứa nhỏ nàng khẽ nhíu mày.
"Bạch Trì Ý, đi lấy nước ấm pha muối loãng tới đây..."
"Có ngay..."
Bạch Trì Ý đáp lời, nhanh chóng chạy đi.
Đoàn Lan Khuê nhanh tay cởi hết y phục của đứa nhỏ ra đưa cho bà vú, tay nàng ở sau lưng đứa nhỏ xoa xoa nhẹ nhàng...
Đứa bé thoải mái tiếng khóc cũng dần nhỏ lại rồi ngưng bặt.
Bạch Trì Ý mang nước trở về, Đoàn Lan Khuê đặt đứa bé vào thau nước nhẹ nhàng tắm rửa cho nó.
"Oa... Oa..."
Đứa trẻ ở trong thau nước dần dần khó chịu, kích thích bắt đầu khóc tiếp.
Mọi người mới thở ra một hơi đã lại phải tiếp tục nghe tiếng khóc này.
Lúc này, thau nước ban đầu vô cùng trong lại xuất hiện ra những lông tơ đo đỏ lập lờ...
"Đây, đây là cái gì?"
Đoàn Lan Khuê không trả lời bọn họ, nàng đang tập trung khống chế nội lực truyền vào cơ thể đứa nhỏ.
Thay đến chậu nước thứ ba cuối cùng những cái lông kia đã hết, đứa nhỏ không còn khóc nữa, nó cứ một mực ôm lấy Đoàn Lan Khuê không buông.
Đoàn Lan Khuê hết cách chỉ có thể ôm lấy đứa nhỏ, để cho Mộc Uyển đi nấu cháo thuốc cho nó mang đến, nàng tự mình bón cho nó ăn.
Tiểu hoàng tử mấy ngày nay bỏ bữa không ăn uống gì, hiện tại được Đoàn Lan Khuê bón cháo, lại ăn ngon lành khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.
Sau khi cho đứa nhỏ ăn no, lại dỗ cho nó ngủ, Đoàn Lan Khuê mới đưa trả cho bà vú để nghỉ ngơi.
Nàng nhìn về phía nữ tử đang được Lương Huy ôm trong ngực kia nói.
"Hoàng tử phi, mời qua bên này để ta xem mạch..."
Lương Huy gật đầu đỡ thê tử đi đến chỗ của Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê bắt mạch cho nàng ta, sau đó hỏi chuyện.
"Dạo gần đây có phải người cảm thấy khẩu vị thay đổi, ăn không ngon, không muốn ăn, cơ thể mệt mỏi, giảm cân.
Mất ngủ hoặc khó ngủ.Tâm trạng buồn bã. Cảm thấy vô dụng hay tội lỗi. Khó tập trung hoặc không quyết đoán. Suy nghĩ, hành động, phản ứng chậm. Mệt mỏi, thiếu sinh lực. Thường nghĩ đến cái chết và tự tử..."
Nghe nàng nói Hà Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao ngươi biết..."
Lương Huy ôm lấy thê tử, giải thích.
"Đây chính là Mộng Điệp Y Tử mà ta từng nhắc đến với nàng..."
Hà Mẫn gật đầu, hai mắt đỏ hoe khẩn thiết nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Cô nương, có phải ta và đứa nhỏ bị người ta hạ độc gì hay không? Có thể cứu chúng ta được hay không?"
Đoàn Lan Khuê day day mi tâm, nói.
"Đứa nhỏ đúng là bị người ta hạ độc thủ, nhưng hoàng tử phi ngài thì không.
Độc của tiểu hoàng tử ta đã giải trừ, còn bệnh của ngài thì phải dựa vào ngài để khỏi."
Lương Huy nghe nàng nói thì vội hỏi.
"Không biết thê tử của ta bị bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?"
Đoàn Lan Khuê khẽ lắc đầu.
"Hoàng tử phi là mắc chứng trầm cảm sau sinh, đây là một dạng bệnh về tâm lý, mức độ của hoàng tử phi trước đây là rất nhẹ có thể tự cân bằng lại cảm xúc và chữa khỏi.
Nhưng gần đây tiểu hoàng tử quấy khóc, vô hình chung đã tạo thêm áp lực làm ngài lo lắng hơn, công thêm phải chăm tiểu hoàng tử nên không được nghỉ ngơi nên bệnh mới trở bên nghiêm trọng.
Hiện tại tiểu hoàng tử đã không sao, hoàng tử phi có thể thả lỏng tâm tình, điều chỉnh tâm lý về trạng thái tốt nhất. Như vậy bệnh tình sẽ dần lui..."
"Thật sao?"
Lương Huy kinh ngạc hỏi lại nàng.
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.
"Đúng là như vậy... Đây là bệnh tâm lý, ở mức độ như hoàng tử phi thì chưa gọi là quá nghiêm trọng. Chỉ cần dùng thuốc, điều chỉnh lại chế độ ăn ngủ nghỉ, thả lỏng tâm trạng thì không có vấn đề gì lớn cả."
Lương Huy cảm kích chắp tay với nàng.
"Đa tạ cô nương..."
Đoàn Lan Khuê phất tay.
"Ta chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi làm sao dám nhận lời cảm tạ của hoàng tử."
Lương Huy để người đưa thê tử trở về nghỉ ngơi, lúc này mới hỏi Đoàn Lan Khuê.
"Xin hỏi, độc mà nhi tử của ta trúng phải là loại độc gì?"
Đoàn Lan Khuê sắc mặt trầm ngâm, nghiêm túc nói.
"Là Lông Huyết Xương...Là loại chất độc hành hạ con người, nó khiến người nhiễm phải ngứa ngáy đau nhức khó chịu ở trong xương tủy...
Rất may tiểu hoàng tử mới phát độc, đã được ta giải trừ nên không để lại hậu quả gì quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu không được giải, vậy thì chính là bị hành hạ sống không bằng chết, thần trí phát điên, trên người dần dần mọc đầy những lông đỏ kinh tởm dị hợm kia."
Lương Huy nghe nàng nói tay siết chặt nắm đấm.
"Nếu để ta biết kẻ nào làm, thì nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh."
Đoàn Lan Khuê là một đại phu, nàng đến để chữa bệnh, bệnh đã chữa khỏi nàng liền rời đi.
"Chuyện ta nên làm đã làm xong, vậy ta xin cáo từ..."
"Được. Đa ta cô nương đã giúp đỡ...Đây là tiền công mong cô nương nhận giúp cho."
Lương Huy ra hiệu cho quản gia mang hai hộp lớn đưa tới, một hộp chứa đầy vàng thỏi, còn một hộp là ngân phiếu.
Đoàn Lan Khuê nhìn hai cái hộp mắt như muốn phát sáng.
"Điện hạ khách khí rồi..."
Lương Huy tiễn chân bọn họ ra cổng.
....
Đoàn Lan Khuê về Mộng Điệp Y Đường, sau đó dịch dung đi ra ngõ nhỏ phía sau theo mật đạo trở về Hầu phủ.
Ngày hôm sau chính là tiệc sinh nhật của công chúa Mã Hàm Hương, nàng phải đi mua một chút quà tặng cho nàng ta.
Đoàn Lan Khuê với Mã Hàm Hương là xã giao, vậy nên món quà nàng muốn chọn không được quá phô trương, nhưng cũng không thể quá sơ sài khiến người ta chê cười.
Suy đi tính lại mấy lần, nàng quyết định chọn một bộ ấm trà bằng ngọc thượng hạng.
Chọn được quà rồi nàng đi dạo trên phố một vòng lớn, mua thêm chút đồ ăn vặt và vịt nướng cho Đoàn Khẩn.
Từ ngày có hắn đến ở cùng viện của nàng như có sức sống hơn rất nhiều.
Đoàn Khẩn rất ngoan, khiến cho Đoàn Lan Khuê vô cùng yêu thích...
Dạo gần đây hắn đã bắt đầu đi học, nghe nói lão sư ở Quốc Tử Giám khen hắn thông minh, ham học có chí cầu tiến...
Lão thái nghe được cũng thay đổi cái nhìn về hắn, dạo gần đây mấy lần đến chỗ của bà ấy thỉnh an bà ấy đều thưởng cho hắn đồ tốt.
Đoàn Lan Khuê còn muốn mua thêm một giấy và mực viết cho Đoàn Khẩn thì Thu Đào ở bên cạnh nhắc nhở.
"Tiểu thư, ngày mai trong lễ sinh nhật của Hàm Hương công chúa người định sẽ múa, đánh đàn hay làm thơ ạ?"
"Hả???"
Đoàn Lan Khuê hai mắt mở lớn, vô tội nhìn Thu Đào.
"Đi chúc mừng sinh nhật sao lại còn phải múa, đánh đàn hay ngâm thơ gì gì đó nữa?"
Thu Đào và Tiểu Xuân nghe nàng nói cũng kinh ngạc không kém.
"Bữa tiệc nào mà không như vậy, đây là cơ hội thể hiện tài năng của các khuê tú mà..."
"Đúng thế, tiểu thư ba năm không tham gia nhưng cũng không đến nỗi quên cả quy củ, nguyên tắc rồi chứ..."
"Mé nó..."
Đoàn Lan Khuê trong lòng thầm chửi bậy, sao nàng lại quên được nhỉ, đây là cổ đại, tiệc tùng mở ra để tụ họp giới huân quý thì dĩ nhiên phải thể hiện tài năng rồi.
Một nữ nhân sắc mặt mệt mỏi, nước mắt lăn dài.
"Tại sao cứ khóc vậy chứ... Các ngươi mau dỗ nó đi..."
Đoàn Lan Khuê đi tới chỗ bà vú đang ôm đứa nhỏ.
"Đưa tiểu hoàng tử cho ta bế..."
Bà vú nhìn thấy nàng là người lạ, hơi chần chừ nhìn về phía Lương Huy.
Lương Huy gật đầu với bà ta.
"Đưa tiểu hoàng tử cho nàng ấy."
Bà vú đưa đứa nhỏ sang cho Đoàn Lan Khuê. Đoàn Lan Khuê đón lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng nới lỏng hết quần áo của nó ra, sau đó kiểm tra khắp người nó một lượt, khi sờ tới lưng của đứa nhỏ nàng khẽ nhíu mày.
"Bạch Trì Ý, đi lấy nước ấm pha muối loãng tới đây..."
"Có ngay..."
Bạch Trì Ý đáp lời, nhanh chóng chạy đi.
Đoàn Lan Khuê nhanh tay cởi hết y phục của đứa nhỏ ra đưa cho bà vú, tay nàng ở sau lưng đứa nhỏ xoa xoa nhẹ nhàng...
Đứa bé thoải mái tiếng khóc cũng dần nhỏ lại rồi ngưng bặt.
Bạch Trì Ý mang nước trở về, Đoàn Lan Khuê đặt đứa bé vào thau nước nhẹ nhàng tắm rửa cho nó.
"Oa... Oa..."
Đứa trẻ ở trong thau nước dần dần khó chịu, kích thích bắt đầu khóc tiếp.
Mọi người mới thở ra một hơi đã lại phải tiếp tục nghe tiếng khóc này.
Lúc này, thau nước ban đầu vô cùng trong lại xuất hiện ra những lông tơ đo đỏ lập lờ...
"Đây, đây là cái gì?"
Đoàn Lan Khuê không trả lời bọn họ, nàng đang tập trung khống chế nội lực truyền vào cơ thể đứa nhỏ.
Thay đến chậu nước thứ ba cuối cùng những cái lông kia đã hết, đứa nhỏ không còn khóc nữa, nó cứ một mực ôm lấy Đoàn Lan Khuê không buông.
Đoàn Lan Khuê hết cách chỉ có thể ôm lấy đứa nhỏ, để cho Mộc Uyển đi nấu cháo thuốc cho nó mang đến, nàng tự mình bón cho nó ăn.
Tiểu hoàng tử mấy ngày nay bỏ bữa không ăn uống gì, hiện tại được Đoàn Lan Khuê bón cháo, lại ăn ngon lành khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên vô cùng.
Sau khi cho đứa nhỏ ăn no, lại dỗ cho nó ngủ, Đoàn Lan Khuê mới đưa trả cho bà vú để nghỉ ngơi.
Nàng nhìn về phía nữ tử đang được Lương Huy ôm trong ngực kia nói.
"Hoàng tử phi, mời qua bên này để ta xem mạch..."
Lương Huy gật đầu đỡ thê tử đi đến chỗ của Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê bắt mạch cho nàng ta, sau đó hỏi chuyện.
"Dạo gần đây có phải người cảm thấy khẩu vị thay đổi, ăn không ngon, không muốn ăn, cơ thể mệt mỏi, giảm cân.
Mất ngủ hoặc khó ngủ.Tâm trạng buồn bã. Cảm thấy vô dụng hay tội lỗi. Khó tập trung hoặc không quyết đoán. Suy nghĩ, hành động, phản ứng chậm. Mệt mỏi, thiếu sinh lực. Thường nghĩ đến cái chết và tự tử..."
Nghe nàng nói Hà Mẫn kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn.
"Sao ngươi biết..."
Lương Huy ôm lấy thê tử, giải thích.
"Đây chính là Mộng Điệp Y Tử mà ta từng nhắc đến với nàng..."
Hà Mẫn gật đầu, hai mắt đỏ hoe khẩn thiết nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Cô nương, có phải ta và đứa nhỏ bị người ta hạ độc gì hay không? Có thể cứu chúng ta được hay không?"
Đoàn Lan Khuê day day mi tâm, nói.
"Đứa nhỏ đúng là bị người ta hạ độc thủ, nhưng hoàng tử phi ngài thì không.
Độc của tiểu hoàng tử ta đã giải trừ, còn bệnh của ngài thì phải dựa vào ngài để khỏi."
Lương Huy nghe nàng nói thì vội hỏi.
"Không biết thê tử của ta bị bệnh gì? Có nghiêm trọng lắm không?"
Đoàn Lan Khuê khẽ lắc đầu.
"Hoàng tử phi là mắc chứng trầm cảm sau sinh, đây là một dạng bệnh về tâm lý, mức độ của hoàng tử phi trước đây là rất nhẹ có thể tự cân bằng lại cảm xúc và chữa khỏi.
Nhưng gần đây tiểu hoàng tử quấy khóc, vô hình chung đã tạo thêm áp lực làm ngài lo lắng hơn, công thêm phải chăm tiểu hoàng tử nên không được nghỉ ngơi nên bệnh mới trở bên nghiêm trọng.
Hiện tại tiểu hoàng tử đã không sao, hoàng tử phi có thể thả lỏng tâm tình, điều chỉnh tâm lý về trạng thái tốt nhất. Như vậy bệnh tình sẽ dần lui..."
"Thật sao?"
Lương Huy kinh ngạc hỏi lại nàng.
Đoàn Lan Khuê khẽ gật đầu.
"Đúng là như vậy... Đây là bệnh tâm lý, ở mức độ như hoàng tử phi thì chưa gọi là quá nghiêm trọng. Chỉ cần dùng thuốc, điều chỉnh lại chế độ ăn ngủ nghỉ, thả lỏng tâm trạng thì không có vấn đề gì lớn cả."
Lương Huy cảm kích chắp tay với nàng.
"Đa tạ cô nương..."
Đoàn Lan Khuê phất tay.
"Ta chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi làm sao dám nhận lời cảm tạ của hoàng tử."
Lương Huy để người đưa thê tử trở về nghỉ ngơi, lúc này mới hỏi Đoàn Lan Khuê.
"Xin hỏi, độc mà nhi tử của ta trúng phải là loại độc gì?"
Đoàn Lan Khuê sắc mặt trầm ngâm, nghiêm túc nói.
"Là Lông Huyết Xương...Là loại chất độc hành hạ con người, nó khiến người nhiễm phải ngứa ngáy đau nhức khó chịu ở trong xương tủy...
Rất may tiểu hoàng tử mới phát độc, đã được ta giải trừ nên không để lại hậu quả gì quá nghiêm trọng.
Nhưng nếu không được giải, vậy thì chính là bị hành hạ sống không bằng chết, thần trí phát điên, trên người dần dần mọc đầy những lông đỏ kinh tởm dị hợm kia."
Lương Huy nghe nàng nói tay siết chặt nắm đấm.
"Nếu để ta biết kẻ nào làm, thì nhất định sẽ băm vằm hắn thành trăm ngàn mảnh."
Đoàn Lan Khuê là một đại phu, nàng đến để chữa bệnh, bệnh đã chữa khỏi nàng liền rời đi.
"Chuyện ta nên làm đã làm xong, vậy ta xin cáo từ..."
"Được. Đa ta cô nương đã giúp đỡ...Đây là tiền công mong cô nương nhận giúp cho."
Lương Huy ra hiệu cho quản gia mang hai hộp lớn đưa tới, một hộp chứa đầy vàng thỏi, còn một hộp là ngân phiếu.
Đoàn Lan Khuê nhìn hai cái hộp mắt như muốn phát sáng.
"Điện hạ khách khí rồi..."
Lương Huy tiễn chân bọn họ ra cổng.
....
Đoàn Lan Khuê về Mộng Điệp Y Đường, sau đó dịch dung đi ra ngõ nhỏ phía sau theo mật đạo trở về Hầu phủ.
Ngày hôm sau chính là tiệc sinh nhật của công chúa Mã Hàm Hương, nàng phải đi mua một chút quà tặng cho nàng ta.
Đoàn Lan Khuê với Mã Hàm Hương là xã giao, vậy nên món quà nàng muốn chọn không được quá phô trương, nhưng cũng không thể quá sơ sài khiến người ta chê cười.
Suy đi tính lại mấy lần, nàng quyết định chọn một bộ ấm trà bằng ngọc thượng hạng.
Chọn được quà rồi nàng đi dạo trên phố một vòng lớn, mua thêm chút đồ ăn vặt và vịt nướng cho Đoàn Khẩn.
Từ ngày có hắn đến ở cùng viện của nàng như có sức sống hơn rất nhiều.
Đoàn Khẩn rất ngoan, khiến cho Đoàn Lan Khuê vô cùng yêu thích...
Dạo gần đây hắn đã bắt đầu đi học, nghe nói lão sư ở Quốc Tử Giám khen hắn thông minh, ham học có chí cầu tiến...
Lão thái nghe được cũng thay đổi cái nhìn về hắn, dạo gần đây mấy lần đến chỗ của bà ấy thỉnh an bà ấy đều thưởng cho hắn đồ tốt.
Đoàn Lan Khuê còn muốn mua thêm một giấy và mực viết cho Đoàn Khẩn thì Thu Đào ở bên cạnh nhắc nhở.
"Tiểu thư, ngày mai trong lễ sinh nhật của Hàm Hương công chúa người định sẽ múa, đánh đàn hay làm thơ ạ?"
"Hả???"
Đoàn Lan Khuê hai mắt mở lớn, vô tội nhìn Thu Đào.
"Đi chúc mừng sinh nhật sao lại còn phải múa, đánh đàn hay ngâm thơ gì gì đó nữa?"
Thu Đào và Tiểu Xuân nghe nàng nói cũng kinh ngạc không kém.
"Bữa tiệc nào mà không như vậy, đây là cơ hội thể hiện tài năng của các khuê tú mà..."
"Đúng thế, tiểu thư ba năm không tham gia nhưng cũng không đến nỗi quên cả quy củ, nguyên tắc rồi chứ..."
"Mé nó..."
Đoàn Lan Khuê trong lòng thầm chửi bậy, sao nàng lại quên được nhỉ, đây là cổ đại, tiệc tùng mở ra để tụ họp giới huân quý thì dĩ nhiên phải thể hiện tài năng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.