Chương 41: Phẫu Thuật
Kiều lê
11/06/2023
Đoàn Lan Khuê nghĩ thầm, đùa sao, mé nó chứ, ở hiện đại trước khi
phẫu thuật phải làm nhiều kiểm tra vô kể với máy móc hiện đại tiên tiến
nhất, nhìn rõ từng mạch máu, dây thần kinh, còn có sai sót xảy ra...
Ở đây nàng chỉ có thể bắt mạch, khám lâm sàng, dùng nội lực của chính mình kiểm tra, chắc chắn không thể nào chính xác 100% được, vậy mà hắn còn nói mấy lời đe doạ kia.
Vậy thì để cho bọn họ tự chữa, đứa nào chữa được đến mà chữa...
Tất cả những người có mặt đều không thể nghĩ đến, một nữ tử giang hồ như nàng lại dám ăn nói như vậy trước mặt hoàng đế.
Lê Trường Quân biết tính khí của nàng, vội trấn an.
"Chuyện này do ta và thái hậu quyết định, có sơ sót trong khi phẫu thuật đều không trách đến đầu ngươi.
Không phải trước khi ngươi chữa trị cho người ta đều phải ký hiệp nghị sao, bản vương ký cho ngươi..."
Hoàng đế nghe Lê Trường Quân nói mà kinh ngạc nhìn sang, vị hoàng thúc này của hắn, từ bao giờ lại nhún nhường người khác như vậy.
Hắn không khỏi nhìn Đoàn Lan Khuê thêm mấy lần, cô nương này liệu có thực sự có bản lĩnh.
"Nếu hoàng thúc đã nói như vậy, thái hậu cũng đã đồng ý, vậy ta cũng không ngăn cản. Chuyện này để cho hoàng thúc toàn quyền xử lý đi..."
"Được..."
Lê Trường Quân sảng khoái mà đồng ý, hắn chính là mong chuyện này như vậy.
Mã Giao thái hậu ở bên cạnh Luân Hoà thái hậu tỏ vẻ quan tâm săn sóc, hoàng hậu cùng quý phi đang mang thai đứng ở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ chêm mấy lời động viên.
Nhưng Luân Hoà thái hậu từ đầu đến cuối vẫn luôn mệt mỏi, im lặng không đáp lời bọn họ.
Rất nhanh Lê Trường Quân đã sắp xếp xong mọi thứ, xe ngựa vào tận trong cửa cung của thái hậu đón người ra.
Nhìn chiếc xe ngựa đi ngày càng xa, Mã Giao thái hậu để cho hoàng hậu và quý phi lui trước, còn bản thân tự mình đưa Mã Giao thái hậu trở về.
"Sao con lại có thể để cho bọn họ mang người đi như vậy được."
Hoàng đế thở dài.
"Mẫu hậu, người đừng quên cái tiểu hoàng thúc kia của con tính tình như thế nào.
Trong tay hắn còn nắm trọng quyền..."
Hoàng đế nhìn xa xa, hắn lên ngôi mới có hai năm mà thôi, căn cơ chưa vững, nghĩ đến mà hắn không thể nén nổi tiếng thở dài.
"Haizzz... Với lại Luân Hoà thái hậu từ khi con đăng cơ vẫn luôn một mực an phận, nếu chúng ta cố tình khó dễ, e rằng các triều thần và bá tánh trong thiên hạ sẽ cho rằng chúng ta hẹp hòi, muốn ép chết bà ấy...
Thôi! Cứ để bọn họ làm, nếu như cô nương kia thực sự có thể mổ bụng rồi chữa khỏi bệnh cho bà ấy, vậy chứng to nàng ta có tài, lúc đó trẫm sẽ để nàng ta vào cung chăm sóc sức khỏe cho người, điều chế thuốc trường sinh cho mẫu tử chúng ta, chẳng phải dạo gần đây người vẫn kêu mệt mỏi, đau đầu hay sao."
Mã Giao thái hậu thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu.
"Cũng phải, xem như cho ả ta đi làm vật thí nghiệm cho ta vậy..."
.....
Xe ngựa chở Luân Hoà thái hậu đi đến thẳng Mộng Điệp Sơn Trang.
Đến nơi, Luân Hoà thái hậu được đưa vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đoàn Lan Khuê cắm kim truyền truyền thuốc kháng viêm và chống nhiễm trùng cho bà ấy trước.
Nhìn những thứ thuốc mình vất vả điều chế ra kia mà chép chép miệng.
"Aizzz! Cái này ta chỉ có 10 lọ thôi đấy..."
Lê Trường Quân giật giật khoé miệng.
"Ngân lượng ta đã cho người mang đến rồi..."
"Tốt..."
Đoàn Lan Khuê nghe thấy có ngân lượng hai mắt liền toả sáng.
"Bên ta còn có cả thuốc bổ, thúc đẩy nhanh quá trình hồi phục, cái này là thuốc dịch vụ, ai có tiền yêu cầu thì ta sẽ truyền. Chỉ là giá thành hơi đắt đỏ một chút."
Lê Trường Quân nhìn đôi mắt đen láy, trong veo của nàng, trái tim vô thức đập loạn một nhịp, khoé môi vô thức mỉm cười.
"Truyền..."
"Tốt..."
Đoàn Lan Khuê cười lớn, vỗ vai hắn một cái, rồi tung tăng chạy vào phòng bệnh của thái hậu.
Nàng để Luân Hoà thái hậu ở trong phòng bệnh truyền thuốc, theo dõi thêm một ngày.
Lúc này Mộc Uyển là nữ nhân, nên được phân phó ở bên cạnh theo dõi tình hình cho thái hậu.
Bạch Trì Ý ở bên ngoài dựa theo phân phó của Đoàn Lan Khuê, đi chuẩn bị đồ cho cuộc phẫu thuật.
Đoàn Lan Khuê mệt mỏi xoa xoa mắt.
"Ta phải đi nghỉ ngơi một chút, tỉnh táo mới có thể làm việc được."
Lê Trường Quân sốt ruột như ngồi trên đống lửa, nghe nàng nói còn muốn đi nghỉ ngơi thì dựng thẳng người.
"Không mổ ngay được sao?"
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.
"Ta mệt... Đang ngủ dở mắt thì ngài đến tìm, ta bị dựng dậy đấy, hiện tại thần trí không tỉnh táo, ngài nghĩ ta có thể hay không?"
Thái dương của Lê Trường Quân điên cuồng co giật, nữ nhân này chính là cố ý có phải hay là không đây.
"Bye nhé! Ta về nhà ngủ đây..."
"Bye..."
Lê Trường Quân vô thức nói theo nàng, nói xong mới ngơ ngẩn.
"Bye là gì?"
Đoàn Lan Khuê nói xong thì vô thức bịt miệng, nhanh chân chạy đi.
"Mé nó chứ, lỡ miệng lỡ miêng..."
Đoàn Lan Khuê trở về đã là chiều muộn, sau khi ăn cơm chiều xong, cho người chuẩn bị nước tắm thảo dược của riêng mình, ngồi vào đó ngâm mình thư giãn.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng đã tự giác rời giường, đi thẳng đến Mộng Điệp Sơn Trang.
Sau khi kiểm tra tình hình của Luân Hoà thái hậu, thấy đã ổn định, có thể phẫu thuật, nàng bắt đầu chuẩn bị đồ, thay đồ mới sạch sẽ, rửa tay sát khuẩn.
Lê Trường Quân hôm trước vẫn luôn ở lại trông chừng tình hình của thái hậu, thấy nàng đến vội đứng lên.
"Đến rồi?"
"Ừm..."
Nàng khẽ gật đầu với hắn.
"Hiện tại có thể đưa thái hậu sang bên phòng mổ bên cạnh rồi."
Nói rồi nàng đi trước, Đoàn Trường Quân cùng Bạch Trì Ý, và mấy người nữa chuyển Luân Hoà thái hậu lên một chiếc giường đẩy có bánh xe.
Dạo gần đây Đoàn Lan Khuê cũng rất mệt mỏi, vừa nghiên cứu y thuật, vừa phải khám chữa bệnh, điều chế thuốc, còn phải kiêm luôn phần thiết kế những nội thất và đồ y tế... Nàng còn tự cảm thấy mình sắp toàn năng đến nơi rồi...
Thái hậu được đặt lên giường trắng, bà hoang mang nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Thật sự sẽ rạch bụng sao?"
Đoàn Lan Khuê mỉm cười.
"Thái hậu yên tâm, người chỉ cần ngủ một giấc, khi thức dậy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
Nói rồi nàng bắt đầu tiêm thuốc gây mê cho bà ấy.
Ống tiêm này sau nhiều lần điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể nhỏ đạt yêu cầu, tiêm không bị vỡ ven nữa.
"Thái hậu, người ngủ đi..."
Nàng kiểm tra tình hình của thái hậu một lần nữa, mạch đập, mọi thứ đều ổn.
Phủ lớp vải kháng khuẩn lên trên người cho thái hậu, chỉ để lộ ra phần bụng, vị trí chuẩn bị phẫu thuật.
"Trì Ý... Ngươi theo dõi mạch đập và tình hình bệnh nhân.
Mộc Uyển sát khuẩn toàn bộ vùng bụng..."
"Rõ..."
"Dao mổ số 8..."
Mộc Uyển đưa dao mổ cho nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng thực sự rạch xuống phần bụng, qua các lớp mỡ vàng vàng, Mộc Uyển cảm thấy cổ họng mình lờm lợm muốn nôn.
Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái.
"Nhịn xuống, nhìn thẳng vào đây..."
"Sư... Sư phụ... Thực sự như thế này còn có thể sống được sao?"
Hai chân Mộc Uyển không khống chế nổi run lên từng hồi.
Đoàn Lan Khuê bất đắc dĩ, nói.
"Ngươi cứ thế này thì không thể làm trợ thủ tiếp được rồi, đi lên đổi cho Bạch Trì Ý đi."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói xém chút nữa quỳ xuống luôn.
Tuy rằng hắn đã từng nhìn nàng làm một lần, cũng biết chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng để hắn làm, hắn vẫn rất sợ... Lần trước chẳng phải hắn cũng sợ giống Mộc Uyển hay sao, nhưng hắn không thể nói ra, sẽ rất mất mặt.
Ở đây nàng chỉ có thể bắt mạch, khám lâm sàng, dùng nội lực của chính mình kiểm tra, chắc chắn không thể nào chính xác 100% được, vậy mà hắn còn nói mấy lời đe doạ kia.
Vậy thì để cho bọn họ tự chữa, đứa nào chữa được đến mà chữa...
Tất cả những người có mặt đều không thể nghĩ đến, một nữ tử giang hồ như nàng lại dám ăn nói như vậy trước mặt hoàng đế.
Lê Trường Quân biết tính khí của nàng, vội trấn an.
"Chuyện này do ta và thái hậu quyết định, có sơ sót trong khi phẫu thuật đều không trách đến đầu ngươi.
Không phải trước khi ngươi chữa trị cho người ta đều phải ký hiệp nghị sao, bản vương ký cho ngươi..."
Hoàng đế nghe Lê Trường Quân nói mà kinh ngạc nhìn sang, vị hoàng thúc này của hắn, từ bao giờ lại nhún nhường người khác như vậy.
Hắn không khỏi nhìn Đoàn Lan Khuê thêm mấy lần, cô nương này liệu có thực sự có bản lĩnh.
"Nếu hoàng thúc đã nói như vậy, thái hậu cũng đã đồng ý, vậy ta cũng không ngăn cản. Chuyện này để cho hoàng thúc toàn quyền xử lý đi..."
"Được..."
Lê Trường Quân sảng khoái mà đồng ý, hắn chính là mong chuyện này như vậy.
Mã Giao thái hậu ở bên cạnh Luân Hoà thái hậu tỏ vẻ quan tâm săn sóc, hoàng hậu cùng quý phi đang mang thai đứng ở bên cạnh thỉnh thoảng sẽ chêm mấy lời động viên.
Nhưng Luân Hoà thái hậu từ đầu đến cuối vẫn luôn mệt mỏi, im lặng không đáp lời bọn họ.
Rất nhanh Lê Trường Quân đã sắp xếp xong mọi thứ, xe ngựa vào tận trong cửa cung của thái hậu đón người ra.
Nhìn chiếc xe ngựa đi ngày càng xa, Mã Giao thái hậu để cho hoàng hậu và quý phi lui trước, còn bản thân tự mình đưa Mã Giao thái hậu trở về.
"Sao con lại có thể để cho bọn họ mang người đi như vậy được."
Hoàng đế thở dài.
"Mẫu hậu, người đừng quên cái tiểu hoàng thúc kia của con tính tình như thế nào.
Trong tay hắn còn nắm trọng quyền..."
Hoàng đế nhìn xa xa, hắn lên ngôi mới có hai năm mà thôi, căn cơ chưa vững, nghĩ đến mà hắn không thể nén nổi tiếng thở dài.
"Haizzz... Với lại Luân Hoà thái hậu từ khi con đăng cơ vẫn luôn một mực an phận, nếu chúng ta cố tình khó dễ, e rằng các triều thần và bá tánh trong thiên hạ sẽ cho rằng chúng ta hẹp hòi, muốn ép chết bà ấy...
Thôi! Cứ để bọn họ làm, nếu như cô nương kia thực sự có thể mổ bụng rồi chữa khỏi bệnh cho bà ấy, vậy chứng to nàng ta có tài, lúc đó trẫm sẽ để nàng ta vào cung chăm sóc sức khỏe cho người, điều chế thuốc trường sinh cho mẫu tử chúng ta, chẳng phải dạo gần đây người vẫn kêu mệt mỏi, đau đầu hay sao."
Mã Giao thái hậu thấy hắn nói cũng có lý, gật đầu.
"Cũng phải, xem như cho ả ta đi làm vật thí nghiệm cho ta vậy..."
.....
Xe ngựa chở Luân Hoà thái hậu đi đến thẳng Mộng Điệp Sơn Trang.
Đến nơi, Luân Hoà thái hậu được đưa vào trong phòng nghỉ ngơi.
Đoàn Lan Khuê cắm kim truyền truyền thuốc kháng viêm và chống nhiễm trùng cho bà ấy trước.
Nhìn những thứ thuốc mình vất vả điều chế ra kia mà chép chép miệng.
"Aizzz! Cái này ta chỉ có 10 lọ thôi đấy..."
Lê Trường Quân giật giật khoé miệng.
"Ngân lượng ta đã cho người mang đến rồi..."
"Tốt..."
Đoàn Lan Khuê nghe thấy có ngân lượng hai mắt liền toả sáng.
"Bên ta còn có cả thuốc bổ, thúc đẩy nhanh quá trình hồi phục, cái này là thuốc dịch vụ, ai có tiền yêu cầu thì ta sẽ truyền. Chỉ là giá thành hơi đắt đỏ một chút."
Lê Trường Quân nhìn đôi mắt đen láy, trong veo của nàng, trái tim vô thức đập loạn một nhịp, khoé môi vô thức mỉm cười.
"Truyền..."
"Tốt..."
Đoàn Lan Khuê cười lớn, vỗ vai hắn một cái, rồi tung tăng chạy vào phòng bệnh của thái hậu.
Nàng để Luân Hoà thái hậu ở trong phòng bệnh truyền thuốc, theo dõi thêm một ngày.
Lúc này Mộc Uyển là nữ nhân, nên được phân phó ở bên cạnh theo dõi tình hình cho thái hậu.
Bạch Trì Ý ở bên ngoài dựa theo phân phó của Đoàn Lan Khuê, đi chuẩn bị đồ cho cuộc phẫu thuật.
Đoàn Lan Khuê mệt mỏi xoa xoa mắt.
"Ta phải đi nghỉ ngơi một chút, tỉnh táo mới có thể làm việc được."
Lê Trường Quân sốt ruột như ngồi trên đống lửa, nghe nàng nói còn muốn đi nghỉ ngơi thì dựng thẳng người.
"Không mổ ngay được sao?"
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.
"Ta mệt... Đang ngủ dở mắt thì ngài đến tìm, ta bị dựng dậy đấy, hiện tại thần trí không tỉnh táo, ngài nghĩ ta có thể hay không?"
Thái dương của Lê Trường Quân điên cuồng co giật, nữ nhân này chính là cố ý có phải hay là không đây.
"Bye nhé! Ta về nhà ngủ đây..."
"Bye..."
Lê Trường Quân vô thức nói theo nàng, nói xong mới ngơ ngẩn.
"Bye là gì?"
Đoàn Lan Khuê nói xong thì vô thức bịt miệng, nhanh chân chạy đi.
"Mé nó chứ, lỡ miệng lỡ miêng..."
Đoàn Lan Khuê trở về đã là chiều muộn, sau khi ăn cơm chiều xong, cho người chuẩn bị nước tắm thảo dược của riêng mình, ngồi vào đó ngâm mình thư giãn.
Sáng sớm ngày hôm sau nàng đã tự giác rời giường, đi thẳng đến Mộng Điệp Sơn Trang.
Sau khi kiểm tra tình hình của Luân Hoà thái hậu, thấy đã ổn định, có thể phẫu thuật, nàng bắt đầu chuẩn bị đồ, thay đồ mới sạch sẽ, rửa tay sát khuẩn.
Lê Trường Quân hôm trước vẫn luôn ở lại trông chừng tình hình của thái hậu, thấy nàng đến vội đứng lên.
"Đến rồi?"
"Ừm..."
Nàng khẽ gật đầu với hắn.
"Hiện tại có thể đưa thái hậu sang bên phòng mổ bên cạnh rồi."
Nói rồi nàng đi trước, Đoàn Trường Quân cùng Bạch Trì Ý, và mấy người nữa chuyển Luân Hoà thái hậu lên một chiếc giường đẩy có bánh xe.
Dạo gần đây Đoàn Lan Khuê cũng rất mệt mỏi, vừa nghiên cứu y thuật, vừa phải khám chữa bệnh, điều chế thuốc, còn phải kiêm luôn phần thiết kế những nội thất và đồ y tế... Nàng còn tự cảm thấy mình sắp toàn năng đến nơi rồi...
Thái hậu được đặt lên giường trắng, bà hoang mang nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Thật sự sẽ rạch bụng sao?"
Đoàn Lan Khuê mỉm cười.
"Thái hậu yên tâm, người chỉ cần ngủ một giấc, khi thức dậy mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
Nói rồi nàng bắt đầu tiêm thuốc gây mê cho bà ấy.
Ống tiêm này sau nhiều lần điều chỉnh, cuối cùng cũng có thể nhỏ đạt yêu cầu, tiêm không bị vỡ ven nữa.
"Thái hậu, người ngủ đi..."
Nàng kiểm tra tình hình của thái hậu một lần nữa, mạch đập, mọi thứ đều ổn.
Phủ lớp vải kháng khuẩn lên trên người cho thái hậu, chỉ để lộ ra phần bụng, vị trí chuẩn bị phẫu thuật.
"Trì Ý... Ngươi theo dõi mạch đập và tình hình bệnh nhân.
Mộc Uyển sát khuẩn toàn bộ vùng bụng..."
"Rõ..."
"Dao mổ số 8..."
Mộc Uyển đưa dao mổ cho nàng, nhưng khi nhìn thấy nàng thực sự rạch xuống phần bụng, qua các lớp mỡ vàng vàng, Mộc Uyển cảm thấy cổ họng mình lờm lợm muốn nôn.
Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái.
"Nhịn xuống, nhìn thẳng vào đây..."
"Sư... Sư phụ... Thực sự như thế này còn có thể sống được sao?"
Hai chân Mộc Uyển không khống chế nổi run lên từng hồi.
Đoàn Lan Khuê bất đắc dĩ, nói.
"Ngươi cứ thế này thì không thể làm trợ thủ tiếp được rồi, đi lên đổi cho Bạch Trì Ý đi."
Bạch Trì Ý nghe nàng nói xém chút nữa quỳ xuống luôn.
Tuy rằng hắn đã từng nhìn nàng làm một lần, cũng biết chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng để hắn làm, hắn vẫn rất sợ... Lần trước chẳng phải hắn cũng sợ giống Mộc Uyển hay sao, nhưng hắn không thể nói ra, sẽ rất mất mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.