Chương 53: Phong Hào, Quận Chúa Lan Khuê
Kiều lê
20/06/2023
Một lần đánh trống kêu oan này của Đoàn Lan Khuê, đã đánh thẳng vào lòng bá tánh trong thiên hạ.
"Đây đúng là nỗi oan thấu trời mà!"
" Lão thiên gia! Cuối cùng cũng có người giúp chúng ta kêu oan rồi!"
Dân chúng đồng loạt quỳ gối hướng lên trời cao mà kêu lớn.
Cũng hướng đến hoàng đế.
"Bệ hạ! Xin người minh xét..."
Hoàng đế thở dài một tiếng, mệt mỏi mà nói.
"Cửu Vương Gia nghe chỉ!"
Lê Trường Quân ngẩng đầu.
Hoàng đế cũng không mong chờ hắn quỳ, cho mình chút thể diện, hạ lệnh.
"Toàn bộ đại án này giao cho hoàng thúc xử lý..."
Có lời này của hắn, dân chúng vô cùng vui vẻ, so với các quan viên khác, hay ngay cả là hoàng đế, bọn họ cũng không tin tưởng bằng Cửu Vương Gia, Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân đối với việc hoàng đế đem sự việc này giao cho mình, cũng không có ý kiến gì, thản nhiên mà tiếp nhận.
"Tuân chỉ..."
Những quan viên trong hàng ngũ phía sau hoàng đế, ai có chuyện khuất tất liên quan đến Thẩm gia và Lưu Thanh đạo trưởng kia, khi nghe ý chỉ này ban xuống cả người run nên, tâm trạng bất an đầy lo lắng.
Nếu là giao cho hình bộ, binh bộ, hay đích thân hoàng đế điều tra thì bọn họ còn có đường mà chạy, nhưng giao cho Cửu Vương Gia, vậy bọn họ chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Hoàng đế hạ lệnh xong lại nhìn đến Đoàn Lan Khuê.
"Đoàn Lan Khuê, nữ nhi của Đoàn Uy đại tướng quân có công rất lớn trong lần vạch tội gian thần, làm trong sạch triều cương, trả lại oan tình cho bá tánh...
Trẫm phong tặng danh hào quận chúa, gọi Lan Khuê Quận Chúa, ban tặng đất phong là châu Dương..."
"Tiểu nữ Đoàn Lan Khuê tạ chủ long ân... Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Đoàn gia một nhà lớn bé còn chưa thể tỉnh lại sau nỗi sợ hãi, hoang mang tột độ khi nghe phong hào này của Đoàn Lan Khuê.
Hoàng đế hạ chỉ xong phất tay mà rời đi, hắn còn chuyện trong nhà cần giải quyết...
Hoàng hậu bị hai ma ma lớn tuổi dìu đi phía sau cùng.
Ngay ngày hôm sau, liên tiếp mấy đạo thánh chỉ của hoàng đế được hạ xuống.
Một thánh chỉ hạ xuống, khôi phục lại toàn bộ thân phận cùng chức vị cho Trương gia, lập tức được trở lại kinh thành. Toàn bộ những gia sản năm xưa bị tịch thu cũng được trả lại, còn ban thêm một phần tài sản tịch biên của Thẩm gia làm bồi thường..."
Một đạo thánh chỉ phế hậu...
Một loạt các thánh chỉ trừng phạt tội thần bị Cửu Vương Gia điều tra truy xét.
Có thể nói Đoàn Lan Khuê đánh ba hồi trống oan này làm rúng động, thay đổi cả triều cục...
Lúc này ở Đoàn An Hầu phủ, sau khi trải qua một trận kinh hãi, Đoàn lão phu nhân nhìn Đoàn Lan Khuê chất vấn.
"Nói đi, tại sao chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói với trưởng bối trong nhà, lại dám tự mình quyết định như thế hả?"
Đoàn Lan Khuê nhìn thẳng bà ta, hỏi.
"Vậy nếu con nói, tổ mẫu và các thúc thẩm, mọi người có đồng ý để con làm hay không?"
Mọi người im lặng nhìn nhau, hỏi họ có đồng ý hay không ư. Dĩ nhiên câu trả lời sẽ là không rồi.
Thậm chí nếu nàng nói cho bọn họ, bọn họ sẽ trói nàng vào, sau đó nhốt lại ý chứ ở đó mà đồng ý để nàng làm, gan của bọn họ không lớn như thế.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ chỉ cười nhạt một tiếng.
"Nếu đã là như vậy thì tại sao cháu gái lại phải nói với mọi người?"
"Hỗn xược..."
Lão phu nhân tức đến ná thở, hổn hển trợn trừng mắt.
"Ngươi..."
Đoàn Thiếu Khanh phẫn nộ lao đến, giơ tay muốn đánh nàng.
"Ngươi cái thứ bất hiếu này, dám nói như thế với tổ mẫu hay sao hả?"
Đoàn Lan Khuê không một chút sợ hãi mà ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn.
"Nhị thúc... Ta nhắc nhở thúc, hiện tại ta có phong hào quận chúa, còn có cả đất phong... Thúc dám đánh ta..."
Đoàn Thiếu Khanh run run tay, cuối cùng vẫn là bỏ tay xuống.
Đoàn Lan Khuê khẽ cười một tiếng.
"Ta biết Thẩm gia là nhà mẹ của nhị thẩm, nhị thúc đau lòng nhị Thẩm, cũng đau lòng mình mất đi chỗ dựa, ta có thể hiểu.
Nhưng Thẩm gia làm việc táng tận lương tâm, ta trước đó cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng Thẩm gia nhúng tay quá sâu, muốn quản lý luôn cả Hầu phủ này...
Hai nhà chúng ta đã trở mặt rồi, chuyện lần này cũng sẽ không liên lụy đến nhà chúng ta."
Nàng lại nhìn đến lão phu nhân.
"Tổ mẫu, thù giết cha mẹ này, cháu gái không nhịn được... Sau đó còn nhìn kẻ thù sống tốt, nhởn nhơ muốn chèn ép, ngồi lên đầu nhà chúng ta lại càng không thể nhịn..."
Lão phu nhân biết nàng nói đúng, chỉ là không vừa ý chuyện nàng tự quyết định mà thôi.
Nhưng thù lớn của đại nhi tử đã được trả, thôi thì thuận theo nàng vậy.
"Được rồi, chuyện cũng đã qua, nhà chúng ta cũng không ảnh hưởng gì cả, vậy thì trở về hết đi."
Nói rồi bà ta nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Nhà này có trưởng bối, chúng ta còn ở đây, ta không mong về sau có bất cứ chuyện gì tương tự như thế này nữa."
Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
"Vâng."
Chỉ là trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ. Lần sau ư, xin lỗi nhé, với đức hạnh nhà này, nàng vẫn nên tiền trảm hậu tấu thì hơn.
"Không... Không được..."
Thẩm Mạn Nương từ bên ngoài xông vào, bà ta lao đến chỗ Đoàn Lan Khuê.
"Ta giết ngươi... Ngươi dám hãm hại nhà ta thê thảm như vậy!"
Đoàn Như Lan và Đoàn Tri đi theo phía sau Thẩm Mạn Nương, ánh mắt nhìn Đoàn Lan Khuê đầy lửa hận.
Nhất là Đoàn Như Lan, phụ thân nàng ta hiện tại là Hầu gia, bá bá bên ngoại là trọng thần, tâm phúc của hoàng thượng.
Trong mắt của nàng ta, thì Đoàn Lan Khuê chỉ là một đứa cô nhi không nơi nương tựa, nhà ngoại lại là tội thần, chỉ xứng bị nàng ta dẫm dưới chân mà thôi.
Nhưng bây giờ Đoàn Lan Khuê đáng chết này, lại dám hãm hại nhà ngoại của nàng ta như vậy... Nàng ta hận...
Đoàn Lan Khuê nhìn Thẩm Mạn Nương, khẽ cười một tiếng.
"Nhị thẩm, ta cũng chỉ là đòi lại công bằng mà thôi... Ác giả thì ác báo, gieo nhân nào thì gặt quả nấy..."
Buông lại một câu, nàng tiêu soái mà rời đi. Nàng còn bận vào cung khám bệnh cho cái ngu hoàng trong cung cấm xa hoa kia.
Lê Trường Quân đợi nàng ở cửa cung, nhìn thấy người tới, liền nói.
"Á phiện kia thật sự có thể cai?"
Đoàn Lan Khuê hơi nhún vai.
"Cai được hay không còn phụ thuộc vào bản thân người đó có thực sự muốn hay không, ý trí có thực sự kiên định, quyết tâm chịu khổ hay là không..."
Nghe nàng nói, lại nhớ đến tính tình của hoàng đế, Lê Trường Quân khẽ thở dài một tiếng.
"Thế thì hắn ta sẽ không làm được đâu."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Đoàn Lan Khuê nhàn nhạt trả lời.
Lê Trường Quân khẽ thở dài một tiếng.
"Vậy cô nương muốn làm thế nào?"
Đoàn Lan Khuê vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tùy tiện mà nói.
"Trước mắt cứ cho uống thuốc cắt cơn trước, sau đó để cho hắn tập luyện, thử xem hắn có tương lai cai nổi không, thôi thì còn nước còn tát, đoán là hắn không cai được là một chuyện, còn thử cho hắn có cai được hay không lại là chuyện khác mà."
Lê Trường Quân nghe nàng nói thì im lặng một chút lại hỏi.
"Vậy nếu thực sự là không thể cai được?"
Nàng khẽ nhún vai.
"Thôi thì xem như là ý trời, Minh Quốc chuẩn bị đổi hoàng đế thôi..."
Lê Trường Quân nhìn nàng, không nghĩ đến lời như vậy mà cô nương này cũng dám nói.
"Nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, không sợ bổn vương trảm nàng."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.
"Ồ! Vậy ngài cứ tự nhiên thôi, ta nói rồi..."
"Cốc..."
"Úi... Sao ngài lại cốc ta chứ..."
Lê Trường Quân nhìn tay mình, lại nhìn tiểu cô nương đang che trán oán giận nhìn mình ở trước mặt, không hiểu sao trái tim điên cuồng mà nhảy loạn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi..."
Hắn hít một hơi, bình tĩnh lại, bước chân về phía trước, bên ngoài không thể hiện gì, nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh của nàng khi nãy.
"Đây đúng là nỗi oan thấu trời mà!"
" Lão thiên gia! Cuối cùng cũng có người giúp chúng ta kêu oan rồi!"
Dân chúng đồng loạt quỳ gối hướng lên trời cao mà kêu lớn.
Cũng hướng đến hoàng đế.
"Bệ hạ! Xin người minh xét..."
Hoàng đế thở dài một tiếng, mệt mỏi mà nói.
"Cửu Vương Gia nghe chỉ!"
Lê Trường Quân ngẩng đầu.
Hoàng đế cũng không mong chờ hắn quỳ, cho mình chút thể diện, hạ lệnh.
"Toàn bộ đại án này giao cho hoàng thúc xử lý..."
Có lời này của hắn, dân chúng vô cùng vui vẻ, so với các quan viên khác, hay ngay cả là hoàng đế, bọn họ cũng không tin tưởng bằng Cửu Vương Gia, Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân đối với việc hoàng đế đem sự việc này giao cho mình, cũng không có ý kiến gì, thản nhiên mà tiếp nhận.
"Tuân chỉ..."
Những quan viên trong hàng ngũ phía sau hoàng đế, ai có chuyện khuất tất liên quan đến Thẩm gia và Lưu Thanh đạo trưởng kia, khi nghe ý chỉ này ban xuống cả người run nên, tâm trạng bất an đầy lo lắng.
Nếu là giao cho hình bộ, binh bộ, hay đích thân hoàng đế điều tra thì bọn họ còn có đường mà chạy, nhưng giao cho Cửu Vương Gia, vậy bọn họ chỉ có một con đường là chết mà thôi.
Hoàng đế hạ lệnh xong lại nhìn đến Đoàn Lan Khuê.
"Đoàn Lan Khuê, nữ nhi của Đoàn Uy đại tướng quân có công rất lớn trong lần vạch tội gian thần, làm trong sạch triều cương, trả lại oan tình cho bá tánh...
Trẫm phong tặng danh hào quận chúa, gọi Lan Khuê Quận Chúa, ban tặng đất phong là châu Dương..."
"Tiểu nữ Đoàn Lan Khuê tạ chủ long ân... Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế..."
Đoàn gia một nhà lớn bé còn chưa thể tỉnh lại sau nỗi sợ hãi, hoang mang tột độ khi nghe phong hào này của Đoàn Lan Khuê.
Hoàng đế hạ chỉ xong phất tay mà rời đi, hắn còn chuyện trong nhà cần giải quyết...
Hoàng hậu bị hai ma ma lớn tuổi dìu đi phía sau cùng.
Ngay ngày hôm sau, liên tiếp mấy đạo thánh chỉ của hoàng đế được hạ xuống.
Một thánh chỉ hạ xuống, khôi phục lại toàn bộ thân phận cùng chức vị cho Trương gia, lập tức được trở lại kinh thành. Toàn bộ những gia sản năm xưa bị tịch thu cũng được trả lại, còn ban thêm một phần tài sản tịch biên của Thẩm gia làm bồi thường..."
Một đạo thánh chỉ phế hậu...
Một loạt các thánh chỉ trừng phạt tội thần bị Cửu Vương Gia điều tra truy xét.
Có thể nói Đoàn Lan Khuê đánh ba hồi trống oan này làm rúng động, thay đổi cả triều cục...
Lúc này ở Đoàn An Hầu phủ, sau khi trải qua một trận kinh hãi, Đoàn lão phu nhân nhìn Đoàn Lan Khuê chất vấn.
"Nói đi, tại sao chuyện lớn như vậy mà ngươi không nói với trưởng bối trong nhà, lại dám tự mình quyết định như thế hả?"
Đoàn Lan Khuê nhìn thẳng bà ta, hỏi.
"Vậy nếu con nói, tổ mẫu và các thúc thẩm, mọi người có đồng ý để con làm hay không?"
Mọi người im lặng nhìn nhau, hỏi họ có đồng ý hay không ư. Dĩ nhiên câu trả lời sẽ là không rồi.
Thậm chí nếu nàng nói cho bọn họ, bọn họ sẽ trói nàng vào, sau đó nhốt lại ý chứ ở đó mà đồng ý để nàng làm, gan của bọn họ không lớn như thế.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ chỉ cười nhạt một tiếng.
"Nếu đã là như vậy thì tại sao cháu gái lại phải nói với mọi người?"
"Hỗn xược..."
Lão phu nhân tức đến ná thở, hổn hển trợn trừng mắt.
"Ngươi..."
Đoàn Thiếu Khanh phẫn nộ lao đến, giơ tay muốn đánh nàng.
"Ngươi cái thứ bất hiếu này, dám nói như thế với tổ mẫu hay sao hả?"
Đoàn Lan Khuê không một chút sợ hãi mà ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt của hắn.
"Nhị thúc... Ta nhắc nhở thúc, hiện tại ta có phong hào quận chúa, còn có cả đất phong... Thúc dám đánh ta..."
Đoàn Thiếu Khanh run run tay, cuối cùng vẫn là bỏ tay xuống.
Đoàn Lan Khuê khẽ cười một tiếng.
"Ta biết Thẩm gia là nhà mẹ của nhị thẩm, nhị thúc đau lòng nhị Thẩm, cũng đau lòng mình mất đi chỗ dựa, ta có thể hiểu.
Nhưng Thẩm gia làm việc táng tận lương tâm, ta trước đó cũng không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng Thẩm gia nhúng tay quá sâu, muốn quản lý luôn cả Hầu phủ này...
Hai nhà chúng ta đã trở mặt rồi, chuyện lần này cũng sẽ không liên lụy đến nhà chúng ta."
Nàng lại nhìn đến lão phu nhân.
"Tổ mẫu, thù giết cha mẹ này, cháu gái không nhịn được... Sau đó còn nhìn kẻ thù sống tốt, nhởn nhơ muốn chèn ép, ngồi lên đầu nhà chúng ta lại càng không thể nhịn..."
Lão phu nhân biết nàng nói đúng, chỉ là không vừa ý chuyện nàng tự quyết định mà thôi.
Nhưng thù lớn của đại nhi tử đã được trả, thôi thì thuận theo nàng vậy.
"Được rồi, chuyện cũng đã qua, nhà chúng ta cũng không ảnh hưởng gì cả, vậy thì trở về hết đi."
Nói rồi bà ta nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Nhà này có trưởng bối, chúng ta còn ở đây, ta không mong về sau có bất cứ chuyện gì tương tự như thế này nữa."
Đoàn Lan Khuê ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
"Vâng."
Chỉ là trong lòng nàng âm thầm phỉ nhổ. Lần sau ư, xin lỗi nhé, với đức hạnh nhà này, nàng vẫn nên tiền trảm hậu tấu thì hơn.
"Không... Không được..."
Thẩm Mạn Nương từ bên ngoài xông vào, bà ta lao đến chỗ Đoàn Lan Khuê.
"Ta giết ngươi... Ngươi dám hãm hại nhà ta thê thảm như vậy!"
Đoàn Như Lan và Đoàn Tri đi theo phía sau Thẩm Mạn Nương, ánh mắt nhìn Đoàn Lan Khuê đầy lửa hận.
Nhất là Đoàn Như Lan, phụ thân nàng ta hiện tại là Hầu gia, bá bá bên ngoại là trọng thần, tâm phúc của hoàng thượng.
Trong mắt của nàng ta, thì Đoàn Lan Khuê chỉ là một đứa cô nhi không nơi nương tựa, nhà ngoại lại là tội thần, chỉ xứng bị nàng ta dẫm dưới chân mà thôi.
Nhưng bây giờ Đoàn Lan Khuê đáng chết này, lại dám hãm hại nhà ngoại của nàng ta như vậy... Nàng ta hận...
Đoàn Lan Khuê nhìn Thẩm Mạn Nương, khẽ cười một tiếng.
"Nhị thẩm, ta cũng chỉ là đòi lại công bằng mà thôi... Ác giả thì ác báo, gieo nhân nào thì gặt quả nấy..."
Buông lại một câu, nàng tiêu soái mà rời đi. Nàng còn bận vào cung khám bệnh cho cái ngu hoàng trong cung cấm xa hoa kia.
Lê Trường Quân đợi nàng ở cửa cung, nhìn thấy người tới, liền nói.
"Á phiện kia thật sự có thể cai?"
Đoàn Lan Khuê hơi nhún vai.
"Cai được hay không còn phụ thuộc vào bản thân người đó có thực sự muốn hay không, ý trí có thực sự kiên định, quyết tâm chịu khổ hay là không..."
Nghe nàng nói, lại nhớ đến tính tình của hoàng đế, Lê Trường Quân khẽ thở dài một tiếng.
"Thế thì hắn ta sẽ không làm được đâu."
"Ta cũng nghĩ vậy."
Đoàn Lan Khuê nhàn nhạt trả lời.
Lê Trường Quân khẽ thở dài một tiếng.
"Vậy cô nương muốn làm thế nào?"
Đoàn Lan Khuê vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, tùy tiện mà nói.
"Trước mắt cứ cho uống thuốc cắt cơn trước, sau đó để cho hắn tập luyện, thử xem hắn có tương lai cai nổi không, thôi thì còn nước còn tát, đoán là hắn không cai được là một chuyện, còn thử cho hắn có cai được hay không lại là chuyện khác mà."
Lê Trường Quân nghe nàng nói thì im lặng một chút lại hỏi.
"Vậy nếu thực sự là không thể cai được?"
Nàng khẽ nhún vai.
"Thôi thì xem như là ý trời, Minh Quốc chuẩn bị đổi hoàng đế thôi..."
Lê Trường Quân nhìn nàng, không nghĩ đến lời như vậy mà cô nương này cũng dám nói.
"Nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, không sợ bổn vương trảm nàng."
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn.
"Ồ! Vậy ngài cứ tự nhiên thôi, ta nói rồi..."
"Cốc..."
"Úi... Sao ngài lại cốc ta chứ..."
Lê Trường Quân nhìn tay mình, lại nhìn tiểu cô nương đang che trán oán giận nhìn mình ở trước mặt, không hiểu sao trái tim điên cuồng mà nhảy loạn.
"Được rồi, chúng ta đi thôi..."
Hắn hít một hơi, bình tĩnh lại, bước chân về phía trước, bên ngoài không thể hiện gì, nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh của nàng khi nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.