Nàng Dùng Sinh Mệnh Hát Cho Tôi Khúc Vãn Ca Tình Yêu Cuối Cùng
Chương 3
Thiên Đường Thụ Mylove
28/03/2023
Tối đó, tôi bị một đám bạn thân thời cấp ba kéo vào quán bar, nói là mở tiệc tiễn tôi. Chỉ là tôi cảm thấy mình thật sự không thuộc về nơi này, âm nhạc bập bùng, tiếng người cười nói ồn ào, còn có những người phóng thích cuồng dã, khiến cho đầu óc tôi muốn nổ tung, Xán (chị em tốt của tôi) nói tôi đọc sách đến phát ngốc rồi, theo không kịp thời đại, cười thành một đoàn, gọi tôi là con trâu đất trở về từ Thượng Hải mạ vàng(???), thật là chế nhạo!
Đã nói là sẽ không uống rượu, nhưng cũng không thể kiên trì cố chấp mà làm theo, dù bị dị ứng với cồn nhưng tôi vẫn không thể chối từ mà làm một ly, haha, lâng lâng, khi đó tôi nghĩ, thi thoảng cũng nên phóng túng một chút vậy, cũng không phải là chuyện gì xấu. Ít nhất, dưới tác dụng của cồn, ở quán bar mở các bài nhạc xập xình này, uống rượu sẽ có thêm can đảm, tôi thấy nó không có đơn giản như vậy nhỉ? Còn sẽ thay đổi yêu thích ai đó...
Đứng dậy đi toilet, tôi có chút không tìm được phương hướng, Xán dìu tôi đi, nửa đường nghe thấy Xán chào hỏi ai đó, nếu nghe không lầm, giọng nói kia là của Thụ? Phải không? Tôi giương mắt nhìn lên, trong hoảng hốt tôi nhìn thấy mặt nàng, còn có người bên cạnh, vẫn luôn dính vào người nàng... là một cô gái???
Ảo giác??? Tôi đã uống quá nhiều rồi sao??? Cô gái kia hình như cũng đang say, luôn kéo tay Thụ mãi không buông, Thụ tát cô gái đó một cái, cô gái đó liền ngã vào một cô gái khác mà khóc. Đây là Xán kể lại cho tôi, lúc đó tôi đang mơ màng không biết gì, có nhiều người đến vậy, tôi chỉ nhìn thấy rõ Thụ đi về phía tôi mà thôi.
Bởi vì dị ứng với cồn khiến toàn thân tôi nổi mẫn đỏ, vừa nóng vừa ngứa, tôi dùng móng tay dài in hằn một đường trên mặt, không nhớ rõ lúc đó Thụ nói với Xán cái gì, cũng không nhớ rõ tôi ra khỏi quán bar bằng cách nào, tôi chỉ có thể dùng mũi để nhận biết được người chăm sóc tôi khi đó là Thụ, đó là hơi thở của nàng, tôi đã quá quen với mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người nàng rồi...
"Sao lại muốn uống rượu?" Trong giọng nói kia mang theo tiếng trách móc, còn có che giấu một chút đau lòng???
"Do vui quá thôi."
"Vui vì sắp phải đi sao? Cậu yêu thích Thượng Hải đến vậy sao?"
"Ừm~~~ thích" trong đầu tôi cứ mơ mơ hồ hồ hình ảnh cô gái kia dính lấy Thụ, là tôi ghen ghét. Tôi ghét đến mức tôi muốn nói lớn lên là tôi thích Vũ, tôi không phải là không ai cần. Cứ như ma xui quỷ khiến mà nói: "Mình thích Thượng Hải, bởi vì có Vũ ở đó."
Từ từ tỉnh táo trở lại, tầm mắt dần dần rõ ràng, phát hiện mình đang ở trên xe của nàng, mơ hồ nhớ ra bản thân vừa rồi thất thố, tôi cười có chút thẹn thùng. Thụ mặt không biểu tình kêu tôi uống nước, trong xe âm nhạc chậm rãi phát ra, là một bài hát xưa cũ "Cát khóc" cứ lặp đi lặp lại.
"Em là sự chờ đợi đau khổ nhất của tôi
Khiến tôi vừa vui mừng lại vừa lo sợ tương lai
Em thích tự gọi mình là một hạt bụi trần
Ngẫu nhiên nghịch ngợm rơi vào trong mắt tôi
Em thà để tôi khóc, chứ không để tôi yêu em
Em thật cứ như hạt bụi, tan biến vào trong gió
Em là sự lựa chọn thống khổ nhất của tôi
Vì cớ gì em lại không bao giờ từ bỏ phiêu bạt
Biển đối với em khó chia lìa đến vậy sao
Em luôn mang về cho tôi đầy một bao cát
Khó khăn lắm em mới đến thăm tôi, rồi lại rời xa tôi
Khiến cát kia trườn qua tay cuồn cuồn tựa như dòng lệ tuôn
Những hạt cát mà gió mang đến, khẽ rơi vào đôi mắt bi thương
Ai có thể nhìn thấy rằng tôi đang chờ em
Những hạt cái mà gió thổi đến, chất chứa đầy trong tim
Ai cũng không xoá được những vết tích ấy
Những hạt cát mà gió thổi đến, xuyên qua tất cả hồi ức
Có ai biết rằng tôi đang nhớ em
Những hạt cát mà gió thổi đến, rõ ràng vẫn đang khóc
Lẽ nào đã sớm đoán được chúng ta rồi sẽ phải chia ly."
"Cùng anh ta ở bên nhau thật tốt, hai người sẽ hạnh phúc." Thụ cuối cùng cũng cho tôi lời chúc phúc mà tôi muốn, hoá ra nghe được những lời này, không có vui vẻ gì như trong tưởng tượng. Còn có đoạn nhạc bi thương kia, nước mắt không kìm được cứ như vậy mà tuôn rơi.
"Đừng khóc! Gặp được tình yêu rồi mà còn khóc! Có thời gian mình sẽ tới thăm cậu." Lần này Thụ không lau nước mắt cho tôi như nàng vẫn thường làm, chỉ an ủi tôi một chút rồi nàng nói nàng sẽ tới thăm tôi cùng Vũ, nàng muốn gặp Vũ, xem anh ấy có thật sự xứng với tôi hay không. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng, tôi muốn nó tự do thống khoái mà rơi một lần, như thể chúng tôi đã nói lời tạm biệt với điều gì đó, chúng tôi ngầm đồng ý làm bạn bè tốt của nhau, tuy rằng chưa từng thổ lộ, cũng không có bất luận một lời hứa nào....
Về nhà tôi tìm mẹ nhõng nhẽo, nói muốn ngủ chung với mẹ. Tôi ôm mẹ thật chặt, lặng lẽ khóc, chắc hẳn mẹ biết tôi đang khóc, nên cứ để mặc tôi phát tiết. Tôi nói với chính mình, sau khi về trường sẽ đồng ý hẹn hò cùng Vũ, cùng anh ở bên nhau, đi tới nơi mà lúc đầu tôi vẫn luôn ước ao đến, không được hoảng loạn cũng không được nghi ngờ, giữa tôi và nàng thật sự không có gì, những lí do khiến mình bất an rồi sẽ qua đi. Như lúc trước mong ước có cuộc sống bình thường, mong ước có một tình yêu bình thường.
Ngày hôm sau, khi Thụ đến đón tôi, tôi phát hiện mắt nàng cũng sưng giống tôi, chúng tôi đều đem những cảm xúc của mình cất giấu nó thật sâu vào tận đáy lòng, che giấu rất khá. Trên tay nàng vẫn mang chiếc đồng hồ tôi tặng, trên cổ tôi cũng vậy, vẫn luôn đeo sợi dây chuyền nàng tặng dù chẳng biết ý nghĩa thật sự của nó là gì, chỉ là tôi đem nó giấu vào trong lớp áo lông dày kia, trừ tôi ra, không ai có thể thấy.
Trên đường đi chỉ có mẹ là thao thao bất tuyệt, Thụ cùng mẹ nói chuyện, giữa hai chúng tôi thì không, dường như không có gì để nói, lại dường như cả hai chúng tôi trong lòng đều hiểu rõ nhưng chẳng thể cất nổi thành lời.
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi có mẹ và còn có cả Thụ, bỗng nhiên cảm thấy bóng hình nàng thật cô độc, tim đau tựa kim đâm. Rồi sẽ có, có một người xuất hiện, yêu thương Thụ.... Mà người kia nhất định sẽ là con trai!
Tôi nhìn dáng người cao cao của nàng từ từ nhỏ dần, từ từ biến mất.... Gối đầu lên bàn khóc nức nở, trong toa cũng đều là học sinh ( toa dành riêng cho học sinh), có một cô gái học ở học viện Bách Khoa Thượng Hải ghé bên tai tôi hỏi: "Bạn trai cậu đẹp trai thật! Yêu nhau bao lâu rồi?" Tôi chỉ cười cười mà không trả lời, bởi vì tôi không có đáp án....
Vũ tới nhà ga đón tôi, anh nắm lấy tay tôi, lần này tôi không khước từ, tôi cảm nhận rõ được sự vui mừng của anh ấy, tôi cũng vứt bỏ đi sự không thoải mái, đi theo anh, cười theo anh. Lại về tới trường học, thực sự dáng vẻ của nó phù hợp với những gì tôi tưởng tượng về đại học, mọi người trong kí túc xá đến sớm hơn tôi, nhìn Vũ giúp tôi mang hành lí vào phòng, đều ăn ý mà ồn ào muốn Vũ mời cơm.
Vũ vui vẻ đáp ứng, đúng vậy, rất nhiều người chúc mừng cho sự khởi đầu tình yêu của chúng tôi, và tôi, có lẽ ngày từ đầu đã phản bội đoạn tình cảm này rồi, ở đâu đó trong trái tim tôi, trước sau đều chờ đợi "một người không thể đến" để lắp đầy khoảng trống. Tôi sợ những lời nhắc nhở như vậy, và cố tình phớt lờ những cảm xúc này, nhưng ít nhất Vũ đã toàn tâm toàn ý mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc bằng tất cả những gì anh ấy có thể. Tôi cảm động cùng áy náy, hạnh phúc cùng ưu thương.
Thụ ngẫu nhiên sẽ gọi cho tôi, bên kia luôn luôn ồn ào, tôi vẫn như cũ không cách nào nghe được nàng đang nói cái gì, mỗi lần đều lấy cớ là không nghe được mà cúp máy. Chúng tôi dường như lại quay về giống như hồi học kì 1, không cách nào liên lạc với nhau, hoặc là sợ....
Ngày 1-4, ngày cá tháng tư. Mọi người đều cẩn thận đề phòng, rất sợ sẽ bị biến thành kẻ ngốc, bị cười nhạo. Tôi nhận được điện thoại của Thụ, nàng nói nàng đang ở trước cổng trường của tôi, muốn tôi ra ngoài đón nàng, tôi sống chết không tin, tôi nói tôi không phải đồ ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới tin thôi.
Thụ nóng nảy, miêu tả hết những gì có bên cạnh cổng trường một lần, tôi nửa tin nửa ngờ chạy ra. Bị cuộc gọi kia khiến tôi mong chờ, khi không thấy được bóng hình quen thuộc kia, tôi liền thấy thất bại rồi. Tôi có chút tức giận vì trò đùa như vậy, đang muốn gọi điện thoại mắng nàng, không biết khi nào nàng đã đứng ở sau lưng tôi rồi: "Đừng gọi nữa, có mắng thì mắng trước mặt đi!" Tôi xoay người nhìn thấy mặt nàng, đang cười thật tươi, đột nhiên cảm thấy uỷ khuất cực kì. Thụ gõ lên trán tôi: "Mình chưa bao giờ lừa cậu."
Nàng xuất hiện ngoài ý muốn, tôi hạnh phúc cứ ngỡ là mơ, người này một giây trước còn cách tôi thật xa, giây kế tiếp liền xuất hiện bên cạnh tôi. Thụ chỉ mang theo một cái balo nhỏ, làm tôi nhớ đến bộ dáng của tôi khi ra ngoài với các loại hành lý, vali lớn nhỏ, liền bật cười.
"Nhìn thấy nhìn mình vui tới mức không khép miệng lại được hả?"
Ai da, đúng là vua đánh rắm! Tôi gọi cho Vũ, kêu anh lập tức qua đây, Thụ tới thăm chúng ta, Vũ chưa gặp Thụ lần nào, nhưng lại rất quen thuộc nàng, bởi vì khi Vũ vì tôi làm gì đó, tôi đều thuận miệng nói: " Nếu là Thụ, nàng sẽ làm tốt hơn!"
Vũ rất nhanh đã tìm thấy, cùng Thụ nhiệt tình chào hỏi, còn huýt sáo khen ngợi: "Quả nhiên danh bất hư truyền!" Thụ hơi bất ngờ trước sự thân thiết của Vũ, cười cười khách sáo. Vũ muốn giúp nàng xách túi, nhưng bị nàng lễ phép từ chối. Vũ theo thói quen một bên nắm lấy tay tôi, một bên cùng Thụ trò chuyện dắt chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng của bạn anh ấy.
Nhà hàng nhỏ mang phong cách thanh lịch lại không mất đi thời thượng, vì mới bốn giờ chiều cách thời gian ăn tối hơi sớm, cho nên quán khá vắng, vốn định cùng Thụ ngồi một bên, Nhưng Thụ dường như không có ý đó, lập tức đem balo đặt ở vị trí trống kia, chúng tôi ba người mặt đối mặt, nàng một bên, tôi cùng Vũ một bên.
"Rốt cuộc cũng được gặp em! Nha đầu này mỗi ngày đều bên tai anh lãi nhãi nhắc Thụ tốt như thế nào, tuyệt vời ra sao, anh thật ghen tị nha! Haha!" Vũ là một người thẳng thắn, trong lòng có cái gì sẽ nói cái đó, anh ấy không cảm thấy nói như vậy sẽ có cái gì không ổn, phải nói, anh ấy căn bản không cảm thấy Thụ sẽ tạo thành uy hiếp đối với anh ấy, không phải là tình địch cũng không phải là thanh mai trúc mã, huống chi Thụ là con gái, mặc dù bề ngoài nàng có "đẹp trai" cũng không có uy hiếp đáng kể, nghĩ cũng không nghĩ tới.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tôi có chút xấu hổ, có lẽ vì nguyên do mọi người thường nói "Trong lòng có quỷ", Thụ lại làm giống như không nghe thấy, rất tự nhiên.
"Chị dâu xinh đẹp có bạn cũng thật đẹp trai! Tiểu đệ hôm nay được mãn nhãn rồi. Soái ca uống cái gì?" Ông chủ Sâm - anh em tốt của Vũ, tới nhiệt tình đón tiếp, cậu ta nói chị dâu là tôi, soái ca là chỉ Thụ.
"Liền biết tên tiểu tử ngươi nhận lầm rồi, người ta là mỹ nữ đó, nếu không phải Lôi không nói qua, tôi đảm bảo cũng nhìn lầm như cậu rồi!" Sâm kinh ngạc với việc Thụ là con gái, cúi đầu "SAY SORRY". Lại cảm thán bề ngoài Thụ so với nam nhân còn ngầu hơn, hô lên là đã bị đả kích cực mạnh, Thụ rất nhanh cùng bọn họ thân thiết. Thụ sau này nói bọn họ thật dễ thương, ít nhất có những người bạn như vậy sẽ thật hạnh phúc.
Sâm tham gia khiến không khí càng sôi động, nháo nói muốn mở tiệc tiếp đón anh hùng, nói Thụ là nhân vật chính, phải cùng nhau uống mấy ly~~ Vũ cũng nháo nhào theo, vì thế chúng tôi thay đổi vị trí, Vũ cùng Sâm ngồi một bên, phụ trách chuyên môn, tôi cùng Thụ ngồi một bên, cái balo đáng thương kia bị ép vào một góc.
Sâm tự mình xuống bếp làm cho chúng tôi một bàn đầy các món tủ của hắn, sau đó có thêm vài người bạn của Sâm cùng Vũ tham gia, mọi người loạn thất bát tao vì sự xuất hiện của Thụ, vì nàng đến tô điểm cho nhà hàng nhỏ ở đây có một khung cảnh mới, nói thế nào cũng phải tỏ lòng biết ơn, nhưng thực ra cũng chỉ là chiêu trò để uống rượu thêm vui mà thôi.
Bọn học trước sau không có xem Thụ như một cô gái mà tiếp đãi, chỉ hận gặp nhau quá muộn liền xưng huynh gọi đệ, Thụ rất nhanh mà hoà nhập trong sự chiêu đãi nhiệt tình của mọi người, nâng chén, uống say, đùa giỡn, tôi chưa từng thấy qua nàng như thế này bao giờ, phóng khoáng, vui vẻ, hoà đồng đến vậy.
Nhiều lần tôi muốn uống thay nàng, nhưng nàng đều từ chối, tôi gắp đồ ăn cho nàng, đưa khăn giấy cho nàng nhưng nàng đều cố ý tránh đi, giống như không thích tôi làm này làm kia cho vậy, rồi vội vàng cùng những người kia đùa giỡn, tôi lần đầu tiên cảm thấy mình như vô hình trước mắt nàng, dường như không tồn tại, thậm chí như là một kẻ nguy hiểm mà nàng cố hết sức để tránh đi, cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Tôi không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, càng không biết lí do gì mà nàng muốn như vậy, lòng tôi bắt đầu có chút không vui. Uống tới mức không uống được nữa, tìm không được phương hướng, mới kêu phấn khởi~ bọn họ nói cảm giác lâng lâng rất tuyệt, giống như bước chầm chậm trên mây vậy. Sâm cùng bọn họ từng người ngã tới ngã lui, Vũ còn có trách nhiệm trong người, không dám uống say, bởi vì còn muốn chiếu cố tôi cùng Thụ, Thụ cũng không có say, nhưng chắc nàng cũng muốn ngất đi rồi.
Lúc đi, Thụ đi đường có chút loạng choạng, Vũ kêu tôi đỡ Thụ, anh ấy đi kêu taxi. Chúng tôi đến căn hộ của Sâm ở khu The Bund, Sâm nói ở đó an toàn hơn so với ở khách sạn, dù sao cũng để trống, hơn nữa bảo đảm có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
"Hãy viết thư nói cho tôi biết biển hôm nay màu gì?
Biển cả hằng đêm bầu bạn bên cạnh em có tâm trạng như thế nào?
Màu xám tựa như không muốn nói, còn màu xanh tựa như nỗi u buồn
Mà trái tim phiêu bạt cuồng nhiệt của em, đang dừng chân chốn nào?
Hãy viết thư nói cho tôi biết đêm nay em muốn mơ thấy điều gì?
Phải chăng dù là trong mơ hay hiện thực tôi đều không phải là sự lựa chọn của em?
Tôi giữ chặt trái tim mình, cả đêm chẳng thể chợp mắt
Cớ sao em rõ ràng đã rung động nhưng lại không đến bên tôi?
Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển khơi
Than tiếc cho một người bị tổn thương nhưng vẫn không chịu tỉnh ngộ
Nhất định không phải là tôi, chí ít tôi rất bình tĩnh
Nhưng ngay cả những giọt nước mắt này cũng chẳng tin điều đó
Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển khơi
Đến cả biển cả cũng quá đỗi nặng tình than khóc đến tận bình minh
Hãy viết cho tôi một phong thư, xem như lời ước hẹn cuối cùng
Hãy nói vào khoảnh khắc rời xa tôi em đã mang tâm trạng như thế nào?" Lắng nghe tiếng biển - AMEI
https://youtu.be/p4YkHQrPt2I ( Cát khóc - Tracy Huang)
https://youtu.be/UexGhljDSOk (Cát khóc - AMEI)
Đã nói là sẽ không uống rượu, nhưng cũng không thể kiên trì cố chấp mà làm theo, dù bị dị ứng với cồn nhưng tôi vẫn không thể chối từ mà làm một ly, haha, lâng lâng, khi đó tôi nghĩ, thi thoảng cũng nên phóng túng một chút vậy, cũng không phải là chuyện gì xấu. Ít nhất, dưới tác dụng của cồn, ở quán bar mở các bài nhạc xập xình này, uống rượu sẽ có thêm can đảm, tôi thấy nó không có đơn giản như vậy nhỉ? Còn sẽ thay đổi yêu thích ai đó...
Đứng dậy đi toilet, tôi có chút không tìm được phương hướng, Xán dìu tôi đi, nửa đường nghe thấy Xán chào hỏi ai đó, nếu nghe không lầm, giọng nói kia là của Thụ? Phải không? Tôi giương mắt nhìn lên, trong hoảng hốt tôi nhìn thấy mặt nàng, còn có người bên cạnh, vẫn luôn dính vào người nàng... là một cô gái???
Ảo giác??? Tôi đã uống quá nhiều rồi sao??? Cô gái kia hình như cũng đang say, luôn kéo tay Thụ mãi không buông, Thụ tát cô gái đó một cái, cô gái đó liền ngã vào một cô gái khác mà khóc. Đây là Xán kể lại cho tôi, lúc đó tôi đang mơ màng không biết gì, có nhiều người đến vậy, tôi chỉ nhìn thấy rõ Thụ đi về phía tôi mà thôi.
Bởi vì dị ứng với cồn khiến toàn thân tôi nổi mẫn đỏ, vừa nóng vừa ngứa, tôi dùng móng tay dài in hằn một đường trên mặt, không nhớ rõ lúc đó Thụ nói với Xán cái gì, cũng không nhớ rõ tôi ra khỏi quán bar bằng cách nào, tôi chỉ có thể dùng mũi để nhận biết được người chăm sóc tôi khi đó là Thụ, đó là hơi thở của nàng, tôi đã quá quen với mùi hương nước hoa nhàn nhạt trên người nàng rồi...
"Sao lại muốn uống rượu?" Trong giọng nói kia mang theo tiếng trách móc, còn có che giấu một chút đau lòng???
"Do vui quá thôi."
"Vui vì sắp phải đi sao? Cậu yêu thích Thượng Hải đến vậy sao?"
"Ừm~~~ thích" trong đầu tôi cứ mơ mơ hồ hồ hình ảnh cô gái kia dính lấy Thụ, là tôi ghen ghét. Tôi ghét đến mức tôi muốn nói lớn lên là tôi thích Vũ, tôi không phải là không ai cần. Cứ như ma xui quỷ khiến mà nói: "Mình thích Thượng Hải, bởi vì có Vũ ở đó."
Từ từ tỉnh táo trở lại, tầm mắt dần dần rõ ràng, phát hiện mình đang ở trên xe của nàng, mơ hồ nhớ ra bản thân vừa rồi thất thố, tôi cười có chút thẹn thùng. Thụ mặt không biểu tình kêu tôi uống nước, trong xe âm nhạc chậm rãi phát ra, là một bài hát xưa cũ "Cát khóc" cứ lặp đi lặp lại.
"Em là sự chờ đợi đau khổ nhất của tôi
Khiến tôi vừa vui mừng lại vừa lo sợ tương lai
Em thích tự gọi mình là một hạt bụi trần
Ngẫu nhiên nghịch ngợm rơi vào trong mắt tôi
Em thà để tôi khóc, chứ không để tôi yêu em
Em thật cứ như hạt bụi, tan biến vào trong gió
Em là sự lựa chọn thống khổ nhất của tôi
Vì cớ gì em lại không bao giờ từ bỏ phiêu bạt
Biển đối với em khó chia lìa đến vậy sao
Em luôn mang về cho tôi đầy một bao cát
Khó khăn lắm em mới đến thăm tôi, rồi lại rời xa tôi
Khiến cát kia trườn qua tay cuồn cuồn tựa như dòng lệ tuôn
Những hạt cát mà gió mang đến, khẽ rơi vào đôi mắt bi thương
Ai có thể nhìn thấy rằng tôi đang chờ em
Những hạt cái mà gió thổi đến, chất chứa đầy trong tim
Ai cũng không xoá được những vết tích ấy
Những hạt cát mà gió thổi đến, xuyên qua tất cả hồi ức
Có ai biết rằng tôi đang nhớ em
Những hạt cát mà gió thổi đến, rõ ràng vẫn đang khóc
Lẽ nào đã sớm đoán được chúng ta rồi sẽ phải chia ly."
"Cùng anh ta ở bên nhau thật tốt, hai người sẽ hạnh phúc." Thụ cuối cùng cũng cho tôi lời chúc phúc mà tôi muốn, hoá ra nghe được những lời này, không có vui vẻ gì như trong tưởng tượng. Còn có đoạn nhạc bi thương kia, nước mắt không kìm được cứ như vậy mà tuôn rơi.
"Đừng khóc! Gặp được tình yêu rồi mà còn khóc! Có thời gian mình sẽ tới thăm cậu." Lần này Thụ không lau nước mắt cho tôi như nàng vẫn thường làm, chỉ an ủi tôi một chút rồi nàng nói nàng sẽ tới thăm tôi cùng Vũ, nàng muốn gặp Vũ, xem anh ấy có thật sự xứng với tôi hay không. Nhưng nước mắt vẫn không ngừng, tôi muốn nó tự do thống khoái mà rơi một lần, như thể chúng tôi đã nói lời tạm biệt với điều gì đó, chúng tôi ngầm đồng ý làm bạn bè tốt của nhau, tuy rằng chưa từng thổ lộ, cũng không có bất luận một lời hứa nào....
Về nhà tôi tìm mẹ nhõng nhẽo, nói muốn ngủ chung với mẹ. Tôi ôm mẹ thật chặt, lặng lẽ khóc, chắc hẳn mẹ biết tôi đang khóc, nên cứ để mặc tôi phát tiết. Tôi nói với chính mình, sau khi về trường sẽ đồng ý hẹn hò cùng Vũ, cùng anh ở bên nhau, đi tới nơi mà lúc đầu tôi vẫn luôn ước ao đến, không được hoảng loạn cũng không được nghi ngờ, giữa tôi và nàng thật sự không có gì, những lí do khiến mình bất an rồi sẽ qua đi. Như lúc trước mong ước có cuộc sống bình thường, mong ước có một tình yêu bình thường.
Ngày hôm sau, khi Thụ đến đón tôi, tôi phát hiện mắt nàng cũng sưng giống tôi, chúng tôi đều đem những cảm xúc của mình cất giấu nó thật sâu vào tận đáy lòng, che giấu rất khá. Trên tay nàng vẫn mang chiếc đồng hồ tôi tặng, trên cổ tôi cũng vậy, vẫn luôn đeo sợi dây chuyền nàng tặng dù chẳng biết ý nghĩa thật sự của nó là gì, chỉ là tôi đem nó giấu vào trong lớp áo lông dày kia, trừ tôi ra, không ai có thể thấy.
Trên đường đi chỉ có mẹ là thao thao bất tuyệt, Thụ cùng mẹ nói chuyện, giữa hai chúng tôi thì không, dường như không có gì để nói, lại dường như cả hai chúng tôi trong lòng đều hiểu rõ nhưng chẳng thể cất nổi thành lời.
Tôi nhìn ra ngoài cửa kính, nơi có mẹ và còn có cả Thụ, bỗng nhiên cảm thấy bóng hình nàng thật cô độc, tim đau tựa kim đâm. Rồi sẽ có, có một người xuất hiện, yêu thương Thụ.... Mà người kia nhất định sẽ là con trai!
Tôi nhìn dáng người cao cao của nàng từ từ nhỏ dần, từ từ biến mất.... Gối đầu lên bàn khóc nức nở, trong toa cũng đều là học sinh ( toa dành riêng cho học sinh), có một cô gái học ở học viện Bách Khoa Thượng Hải ghé bên tai tôi hỏi: "Bạn trai cậu đẹp trai thật! Yêu nhau bao lâu rồi?" Tôi chỉ cười cười mà không trả lời, bởi vì tôi không có đáp án....
Vũ tới nhà ga đón tôi, anh nắm lấy tay tôi, lần này tôi không khước từ, tôi cảm nhận rõ được sự vui mừng của anh ấy, tôi cũng vứt bỏ đi sự không thoải mái, đi theo anh, cười theo anh. Lại về tới trường học, thực sự dáng vẻ của nó phù hợp với những gì tôi tưởng tượng về đại học, mọi người trong kí túc xá đến sớm hơn tôi, nhìn Vũ giúp tôi mang hành lí vào phòng, đều ăn ý mà ồn ào muốn Vũ mời cơm.
Vũ vui vẻ đáp ứng, đúng vậy, rất nhiều người chúc mừng cho sự khởi đầu tình yêu của chúng tôi, và tôi, có lẽ ngày từ đầu đã phản bội đoạn tình cảm này rồi, ở đâu đó trong trái tim tôi, trước sau đều chờ đợi "một người không thể đến" để lắp đầy khoảng trống. Tôi sợ những lời nhắc nhở như vậy, và cố tình phớt lờ những cảm xúc này, nhưng ít nhất Vũ đã toàn tâm toàn ý mang lại cho tôi niềm vui và hạnh phúc bằng tất cả những gì anh ấy có thể. Tôi cảm động cùng áy náy, hạnh phúc cùng ưu thương.
Thụ ngẫu nhiên sẽ gọi cho tôi, bên kia luôn luôn ồn ào, tôi vẫn như cũ không cách nào nghe được nàng đang nói cái gì, mỗi lần đều lấy cớ là không nghe được mà cúp máy. Chúng tôi dường như lại quay về giống như hồi học kì 1, không cách nào liên lạc với nhau, hoặc là sợ....
Ngày 1-4, ngày cá tháng tư. Mọi người đều cẩn thận đề phòng, rất sợ sẽ bị biến thành kẻ ngốc, bị cười nhạo. Tôi nhận được điện thoại của Thụ, nàng nói nàng đang ở trước cổng trường của tôi, muốn tôi ra ngoài đón nàng, tôi sống chết không tin, tôi nói tôi không phải đồ ngốc, chỉ có kẻ ngốc mới tin thôi.
Thụ nóng nảy, miêu tả hết những gì có bên cạnh cổng trường một lần, tôi nửa tin nửa ngờ chạy ra. Bị cuộc gọi kia khiến tôi mong chờ, khi không thấy được bóng hình quen thuộc kia, tôi liền thấy thất bại rồi. Tôi có chút tức giận vì trò đùa như vậy, đang muốn gọi điện thoại mắng nàng, không biết khi nào nàng đã đứng ở sau lưng tôi rồi: "Đừng gọi nữa, có mắng thì mắng trước mặt đi!" Tôi xoay người nhìn thấy mặt nàng, đang cười thật tươi, đột nhiên cảm thấy uỷ khuất cực kì. Thụ gõ lên trán tôi: "Mình chưa bao giờ lừa cậu."
Nàng xuất hiện ngoài ý muốn, tôi hạnh phúc cứ ngỡ là mơ, người này một giây trước còn cách tôi thật xa, giây kế tiếp liền xuất hiện bên cạnh tôi. Thụ chỉ mang theo một cái balo nhỏ, làm tôi nhớ đến bộ dáng của tôi khi ra ngoài với các loại hành lý, vali lớn nhỏ, liền bật cười.
"Nhìn thấy nhìn mình vui tới mức không khép miệng lại được hả?"
Ai da, đúng là vua đánh rắm! Tôi gọi cho Vũ, kêu anh lập tức qua đây, Thụ tới thăm chúng ta, Vũ chưa gặp Thụ lần nào, nhưng lại rất quen thuộc nàng, bởi vì khi Vũ vì tôi làm gì đó, tôi đều thuận miệng nói: " Nếu là Thụ, nàng sẽ làm tốt hơn!"
Vũ rất nhanh đã tìm thấy, cùng Thụ nhiệt tình chào hỏi, còn huýt sáo khen ngợi: "Quả nhiên danh bất hư truyền!" Thụ hơi bất ngờ trước sự thân thiết của Vũ, cười cười khách sáo. Vũ muốn giúp nàng xách túi, nhưng bị nàng lễ phép từ chối. Vũ theo thói quen một bên nắm lấy tay tôi, một bên cùng Thụ trò chuyện dắt chúng tôi dùng bữa tại một nhà hàng của bạn anh ấy.
Nhà hàng nhỏ mang phong cách thanh lịch lại không mất đi thời thượng, vì mới bốn giờ chiều cách thời gian ăn tối hơi sớm, cho nên quán khá vắng, vốn định cùng Thụ ngồi một bên, Nhưng Thụ dường như không có ý đó, lập tức đem balo đặt ở vị trí trống kia, chúng tôi ba người mặt đối mặt, nàng một bên, tôi cùng Vũ một bên.
"Rốt cuộc cũng được gặp em! Nha đầu này mỗi ngày đều bên tai anh lãi nhãi nhắc Thụ tốt như thế nào, tuyệt vời ra sao, anh thật ghen tị nha! Haha!" Vũ là một người thẳng thắn, trong lòng có cái gì sẽ nói cái đó, anh ấy không cảm thấy nói như vậy sẽ có cái gì không ổn, phải nói, anh ấy căn bản không cảm thấy Thụ sẽ tạo thành uy hiếp đối với anh ấy, không phải là tình địch cũng không phải là thanh mai trúc mã, huống chi Thụ là con gái, mặc dù bề ngoài nàng có "đẹp trai" cũng không có uy hiếp đáng kể, nghĩ cũng không nghĩ tới.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, tôi có chút xấu hổ, có lẽ vì nguyên do mọi người thường nói "Trong lòng có quỷ", Thụ lại làm giống như không nghe thấy, rất tự nhiên.
"Chị dâu xinh đẹp có bạn cũng thật đẹp trai! Tiểu đệ hôm nay được mãn nhãn rồi. Soái ca uống cái gì?" Ông chủ Sâm - anh em tốt của Vũ, tới nhiệt tình đón tiếp, cậu ta nói chị dâu là tôi, soái ca là chỉ Thụ.
"Liền biết tên tiểu tử ngươi nhận lầm rồi, người ta là mỹ nữ đó, nếu không phải Lôi không nói qua, tôi đảm bảo cũng nhìn lầm như cậu rồi!" Sâm kinh ngạc với việc Thụ là con gái, cúi đầu "SAY SORRY". Lại cảm thán bề ngoài Thụ so với nam nhân còn ngầu hơn, hô lên là đã bị đả kích cực mạnh, Thụ rất nhanh cùng bọn họ thân thiết. Thụ sau này nói bọn họ thật dễ thương, ít nhất có những người bạn như vậy sẽ thật hạnh phúc.
Sâm tham gia khiến không khí càng sôi động, nháo nói muốn mở tiệc tiếp đón anh hùng, nói Thụ là nhân vật chính, phải cùng nhau uống mấy ly~~ Vũ cũng nháo nhào theo, vì thế chúng tôi thay đổi vị trí, Vũ cùng Sâm ngồi một bên, phụ trách chuyên môn, tôi cùng Thụ ngồi một bên, cái balo đáng thương kia bị ép vào một góc.
Sâm tự mình xuống bếp làm cho chúng tôi một bàn đầy các món tủ của hắn, sau đó có thêm vài người bạn của Sâm cùng Vũ tham gia, mọi người loạn thất bát tao vì sự xuất hiện của Thụ, vì nàng đến tô điểm cho nhà hàng nhỏ ở đây có một khung cảnh mới, nói thế nào cũng phải tỏ lòng biết ơn, nhưng thực ra cũng chỉ là chiêu trò để uống rượu thêm vui mà thôi.
Bọn học trước sau không có xem Thụ như một cô gái mà tiếp đãi, chỉ hận gặp nhau quá muộn liền xưng huynh gọi đệ, Thụ rất nhanh mà hoà nhập trong sự chiêu đãi nhiệt tình của mọi người, nâng chén, uống say, đùa giỡn, tôi chưa từng thấy qua nàng như thế này bao giờ, phóng khoáng, vui vẻ, hoà đồng đến vậy.
Nhiều lần tôi muốn uống thay nàng, nhưng nàng đều từ chối, tôi gắp đồ ăn cho nàng, đưa khăn giấy cho nàng nhưng nàng đều cố ý tránh đi, giống như không thích tôi làm này làm kia cho vậy, rồi vội vàng cùng những người kia đùa giỡn, tôi lần đầu tiên cảm thấy mình như vô hình trước mắt nàng, dường như không tồn tại, thậm chí như là một kẻ nguy hiểm mà nàng cố hết sức để tránh đi, cố gắng vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Tôi không biết rốt cuộc trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, càng không biết lí do gì mà nàng muốn như vậy, lòng tôi bắt đầu có chút không vui. Uống tới mức không uống được nữa, tìm không được phương hướng, mới kêu phấn khởi~ bọn họ nói cảm giác lâng lâng rất tuyệt, giống như bước chầm chậm trên mây vậy. Sâm cùng bọn họ từng người ngã tới ngã lui, Vũ còn có trách nhiệm trong người, không dám uống say, bởi vì còn muốn chiếu cố tôi cùng Thụ, Thụ cũng không có say, nhưng chắc nàng cũng muốn ngất đi rồi.
Lúc đi, Thụ đi đường có chút loạng choạng, Vũ kêu tôi đỡ Thụ, anh ấy đi kêu taxi. Chúng tôi đến căn hộ của Sâm ở khu The Bund, Sâm nói ở đó an toàn hơn so với ở khách sạn, dù sao cũng để trống, hơn nữa bảo đảm có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp bên ngoài.
"Hãy viết thư nói cho tôi biết biển hôm nay màu gì?
Biển cả hằng đêm bầu bạn bên cạnh em có tâm trạng như thế nào?
Màu xám tựa như không muốn nói, còn màu xanh tựa như nỗi u buồn
Mà trái tim phiêu bạt cuồng nhiệt của em, đang dừng chân chốn nào?
Hãy viết thư nói cho tôi biết đêm nay em muốn mơ thấy điều gì?
Phải chăng dù là trong mơ hay hiện thực tôi đều không phải là sự lựa chọn của em?
Tôi giữ chặt trái tim mình, cả đêm chẳng thể chợp mắt
Cớ sao em rõ ràng đã rung động nhưng lại không đến bên tôi?
Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển khơi
Than tiếc cho một người bị tổn thương nhưng vẫn không chịu tỉnh ngộ
Nhất định không phải là tôi, chí ít tôi rất bình tĩnh
Nhưng ngay cả những giọt nước mắt này cũng chẳng tin điều đó
Hãy lắng nghe tiếng khóc của biển khơi
Đến cả biển cả cũng quá đỗi nặng tình than khóc đến tận bình minh
Hãy viết cho tôi một phong thư, xem như lời ước hẹn cuối cùng
Hãy nói vào khoảnh khắc rời xa tôi em đã mang tâm trạng như thế nào?" Lắng nghe tiếng biển - AMEI
https://youtu.be/p4YkHQrPt2I ( Cát khóc - Tracy Huang)
https://youtu.be/UexGhljDSOk (Cát khóc - AMEI)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.