Chương 3: Chuyện nhà ông phú
Trạm Dương
13/01/2024
"Áo anh ướt hết, mà người thì lại... nên chẳng dám về. Anh Phúc bảo là anh Hội nhờ ghé nhà lấy dùm bộ đồ, rồi anh kể nên thành thử em mới biết"
Tôi lúc này đã thông, gật đầu tỏ ý hiểu, chỉ là trong chốc lát tôi như ngờ ngợ ra gì đó.
"Cơ mà chị nghĩ chắc chỉ có mỗi cái đó thì không đến mức tán gia bại sản đâu nhỉ?"
"Em cũng không biết, chỉ là... chỉ là có anh Phúc nói, anh ấy nói nhà em sắp mất rồi... hức..."
Nói đến đây cái Thanh lại nức nở.
"Anh ấy nói hay em gả cho anh. Anh đem sính lễ, đem tiền nhiều thật nhiều đến chuộc gia sản nhà em... Nếu... nếu em không gả, em mất nhà mà rồi đây cũng chẳng ai lấy em, hức... tại anh Hội, tại anh Hội hết đó chị"
Tôi ngẩn người một xíu rồi chốc lại cười phá lên, thầm nghĩ cái ông tướng này cũng biết trêu người lắm chứ! Dọa con bé phát sợ kia mà.
Định lên tiếng giải bày thì từ phía xa đã nghe tiếng cái Sửu, là tôi tớ thân cận của Thanh. Sửu trạc tuổi Thanh, mới chỉ mười ba xuân sắc. Sửu vừa chạy vừa lên tiếng mà kêu to:"Cô Thanh... cô Thanh, cô mau về, cậu... cậu cả kiếm cô đó"
Tôi nhìn Sửu, rõ khổ, chắc chạy tìm khắp nơi mới thấy, nó thở hồng hộc nói chuyện lại chẳng ra hơi.
"Anh... anh tìm em rồi... hức... chắc, chắc muốn gả em. Thôi, em đi nha chị, mốt có cưới... chị nhớ đến"
Em vừa thúc thích vừa rời đi, tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cưới xin gì tầm này cơ chứ, lại còn mời tôi nữa kia. Thật, đợi ngày em gả chắc tôi cũng già rồi. Ông bà phú yêu thương con gái thì dễ gì lại để kẻ khác cướp đi!
...---***----...
Lại nói khi em trở về đã có người ngồi ở gian nhà chính mà đợi em.
Người đó nhâm nhi tách trà, điềm nhiên mà nhìn em. Khuôn mặt tuấn tú hơn người, ngũ quan hoàn hảo, như từ trong tranh mà bước ra.
"Về rồi sao?"
"Dạ vâng... em về rồi"
"Con gái con đứa suốt ngày đi chơi còn ra thể thống gì nữa"
Lời nói có phần trách móc. Đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Người con trai đó không ai khác chính là cậu cả nhà này - cậu Phú Hội.
"Thì anh cũng vậy mà, có khác gì em đâu..."
Thanh nói thầm sau khi nghe lời trách móc từ anh.
"Chỉ là anh đi học hỏi, mở mang tri thức, khi ấy còn thi đỗ đạt làm quan. Còn em thì phải ở nhà, tuân thủ gia đạo, để sau còn gả làm dâu nhà người. Phải ngoan ngoãn lễ phép mới đúng đạo làm vợ. Mà suốt ngày lêu lỏng học thói hư người ta cười vào mặt cho đấy"
Nghe giáo huấn xong, con bé mới ngẩn mặt mà nhìn anh. Ánh mắt có phần không tin. Vừa định mở lời thì từ đâu đã nghe thấy tiếng bà phú.
"Lại thế cơ đấy. Anh nhà tôi nay hiểu lễ thật. Thế anh bảo tôi nghe, anh ra ngoài học gì nào? Sách đã vào bụng anh được bao nhiêu?"
Quay lại nhìn thấy u mình, cậu vội cất đi khuôn mặt nghiêm nghị lúc nãy. Cậu cười cười rồi thưa:"U lại nói... học chớ đâu phải ăn mà nhai mà nuốt cho lẹ. Cái gì cũng phải từ từ mới được"
"Đấy... tôi biết ngay cơ đấy. Không trông mong gì anh đỗ đạt làm quan. Mà có trông chắc cũng đến khi tôi hai thứ tóc, hay chăng khi về với đất, anh cũng còn chưa mang được áo mũ lụa là, chưa vinh quy bái tổ cho tôi nữa kìa"
"U này..."
"Lại còn này nọ, dạy bảo cái Thanh nữa đấy"
Trách xong cậu cả, bà lại quay sang nhìn Thanh mà dịu dàng.
"Thôi vào ăn cơm nước, à ăn xong rồi mang mấy sấp vải qua cho cái Gấm. Thầy con vừa mua trên tỉnh, nhiều quá may cũng chả ai mặc, lại tốn kém"
"Dạ vâng, để lát con mang qua cho chị"
"Khoan" - cậu nhanh miệng mà lên tiếng - "Thanh vừa về, để em ấy đi lại mệt. Hay để con mang sang cho cô Gấm"
Tôi lúc này đã thông, gật đầu tỏ ý hiểu, chỉ là trong chốc lát tôi như ngờ ngợ ra gì đó.
"Cơ mà chị nghĩ chắc chỉ có mỗi cái đó thì không đến mức tán gia bại sản đâu nhỉ?"
"Em cũng không biết, chỉ là... chỉ là có anh Phúc nói, anh ấy nói nhà em sắp mất rồi... hức..."
Nói đến đây cái Thanh lại nức nở.
"Anh ấy nói hay em gả cho anh. Anh đem sính lễ, đem tiền nhiều thật nhiều đến chuộc gia sản nhà em... Nếu... nếu em không gả, em mất nhà mà rồi đây cũng chẳng ai lấy em, hức... tại anh Hội, tại anh Hội hết đó chị"
Tôi ngẩn người một xíu rồi chốc lại cười phá lên, thầm nghĩ cái ông tướng này cũng biết trêu người lắm chứ! Dọa con bé phát sợ kia mà.
Định lên tiếng giải bày thì từ phía xa đã nghe tiếng cái Sửu, là tôi tớ thân cận của Thanh. Sửu trạc tuổi Thanh, mới chỉ mười ba xuân sắc. Sửu vừa chạy vừa lên tiếng mà kêu to:"Cô Thanh... cô Thanh, cô mau về, cậu... cậu cả kiếm cô đó"
Tôi nhìn Sửu, rõ khổ, chắc chạy tìm khắp nơi mới thấy, nó thở hồng hộc nói chuyện lại chẳng ra hơi.
"Anh... anh tìm em rồi... hức... chắc, chắc muốn gả em. Thôi, em đi nha chị, mốt có cưới... chị nhớ đến"
Em vừa thúc thích vừa rời đi, tôi thì chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cưới xin gì tầm này cơ chứ, lại còn mời tôi nữa kia. Thật, đợi ngày em gả chắc tôi cũng già rồi. Ông bà phú yêu thương con gái thì dễ gì lại để kẻ khác cướp đi!
...---***----...
Lại nói khi em trở về đã có người ngồi ở gian nhà chính mà đợi em.
Người đó nhâm nhi tách trà, điềm nhiên mà nhìn em. Khuôn mặt tuấn tú hơn người, ngũ quan hoàn hảo, như từ trong tranh mà bước ra.
"Về rồi sao?"
"Dạ vâng... em về rồi"
"Con gái con đứa suốt ngày đi chơi còn ra thể thống gì nữa"
Lời nói có phần trách móc. Đôi mắt sắc bén khẽ nheo lại. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị. Người con trai đó không ai khác chính là cậu cả nhà này - cậu Phú Hội.
"Thì anh cũng vậy mà, có khác gì em đâu..."
Thanh nói thầm sau khi nghe lời trách móc từ anh.
"Chỉ là anh đi học hỏi, mở mang tri thức, khi ấy còn thi đỗ đạt làm quan. Còn em thì phải ở nhà, tuân thủ gia đạo, để sau còn gả làm dâu nhà người. Phải ngoan ngoãn lễ phép mới đúng đạo làm vợ. Mà suốt ngày lêu lỏng học thói hư người ta cười vào mặt cho đấy"
Nghe giáo huấn xong, con bé mới ngẩn mặt mà nhìn anh. Ánh mắt có phần không tin. Vừa định mở lời thì từ đâu đã nghe thấy tiếng bà phú.
"Lại thế cơ đấy. Anh nhà tôi nay hiểu lễ thật. Thế anh bảo tôi nghe, anh ra ngoài học gì nào? Sách đã vào bụng anh được bao nhiêu?"
Quay lại nhìn thấy u mình, cậu vội cất đi khuôn mặt nghiêm nghị lúc nãy. Cậu cười cười rồi thưa:"U lại nói... học chớ đâu phải ăn mà nhai mà nuốt cho lẹ. Cái gì cũng phải từ từ mới được"
"Đấy... tôi biết ngay cơ đấy. Không trông mong gì anh đỗ đạt làm quan. Mà có trông chắc cũng đến khi tôi hai thứ tóc, hay chăng khi về với đất, anh cũng còn chưa mang được áo mũ lụa là, chưa vinh quy bái tổ cho tôi nữa kìa"
"U này..."
"Lại còn này nọ, dạy bảo cái Thanh nữa đấy"
Trách xong cậu cả, bà lại quay sang nhìn Thanh mà dịu dàng.
"Thôi vào ăn cơm nước, à ăn xong rồi mang mấy sấp vải qua cho cái Gấm. Thầy con vừa mua trên tỉnh, nhiều quá may cũng chả ai mặc, lại tốn kém"
"Dạ vâng, để lát con mang qua cho chị"
"Khoan" - cậu nhanh miệng mà lên tiếng - "Thanh vừa về, để em ấy đi lại mệt. Hay để con mang sang cho cô Gấm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.