Chương 18: Rối rắm
Trạm Dương
13/01/2024
"Gì cơ...? Hôn sự?"
Nghe xong, Thanh quay mặt nhìn Phúc, không khỏi ngỡ ngàng.
Thấy em mình dường như chưa hay chuyện, Phú Hội lại lên tiếng thêm vào.
"Em không biết gì sao? Đêm hôm đó không chỉ có mình Tư Hạ mà..."
Phú Hội ngập ngừng, cậu khẽ liếc nhìn Phúc, cười nhếch mép khi thấy khuôn mặt bạn đã biến sắc.
"Còn có Hạnh nữa! Mà em biết chính Tư Hạ đã cáo buộc anh chuyện gì đúng không? Và... hiển nhiên là cũng không phải chỉ riêng mình anh chịu tội"
Lời nói tuy không rõ ràng, cụ thể, nhưng với người thông minh như Thanh đây, em nhanh chóng đã hiểu ra chuyện gì.
"Thì ra là vậy. Chẳng trách hôm đó anh đã hỏi Hạnh ở đâu mặc dù rõ ràng hai người dường như không quen biết"
Thanh đưa ánh mắt đầy thất vọng nhìn cậu Phúc. Trước giờ em ghét nhất chính là loại người làm nhưng không chịu trách nhiệm. Những kẻ háo sắc chỉ biết chơi đùa trên thân thể người phụ nữ. Và hiển nhiên hai người con trai mà em thân thiết đều có trên mình những gì em ghét.
Nhưng cho dù là vậy, bản thân em chỉ biết bỏ qua, xem như không thấy nhưng hôm nay khi nghe chính anh mình nói người mà em xem là người anh thứ hai lại đi cưỡng bức con gái nhà lành, đã thế không cho người ta một danh phận...
Đúng là em ghét cái gì, cậu Phúc đều có đủ!
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đi mà!"
Phúc lúng túng nói.
Không phải anh không biết tính cách của Thanh. Nhưng... đã là đàn ông, đứng trước sự mới mẻ thì không khỏi kìm lòng mà nảy sinh tình ý. Huống chi nơi anh đi qua lại có vô vàn cô gái xinh đẹp động lòng như thế, không làm gì lại không nỡ...
Biết Thanh ghét đàn ông có tính trăng hoa, nhưng thiết nghĩ thằng bạn nhà mình, cũng là anh cả em ấy, quanh nó có bao giờ vắng phụ nữ? Mà Thanh cũng chẳng nói gì, nên anh cũng mặc, chơi trước tính sau, sướng cái đi rồi nói.
Cũng biết điều em ghét là cưỡng bức con gái nhà lành, chỉ là đêm hôm ấy, mọi chuyện chưa được rõ ràng, mà chính anh cũng không chắc chắn, nên định bụng giấu nhẹm nó đi, nhưng ai có ngờ...
Phúc định giải thích thêm, nhưng Thanh đã rời đi.
"Cái thằng chó chết nhà mày"
Chửi xong, Phúc nhanh chóng chạy đi, đuổi theo Thanh. Còn cậu Hội được một phen hả dạ, sau đó liền rời đi.
Đến quán nước nhỏ, cậu thông thả ngồi xuống.
Người phía trong thấy cậu, vội chạy ra, khuôn mặt hớn hở như đã đợi chờ từ lâu.
"Cậu đấy à? Sao giờ mới đến? Em đợi cậu mãi!"
Giọng nói thánh thót của người con gái vang lên, dường như đó là bà chủ của quán nước này.
Cô ấy trông trạc tuổi Thanh, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, đôi môi nhỏ, hai má lúm đồng tiền lộ rõ khi cười với cậu.
"Bữa giờ bận rộn, nay mới có dịp ghé quán em đấy"
"Vâng, trà trên bàn cậu uống cho đỡ khát, cậu đợi em, em vào lấy bánh mời cậu xơi"
"Vậy thì cho tôi cảm ơn. À mà..."
Khi thấy bóng dáng nhỏ xinh vừa định bước vào, cậu liền cất tiếng gọi lại. Bước chân chưa kịp đặt vào, cô gái ấy xoay người lại, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Thấy dáng vẻ trước mắt, cậu không khỏi xao lòng, trông cô ấy đáng yêu thật.
"Em trông hơn trước nhiều đấy, xinh đẹp, dễ thương lắm!"
Nghe được lời khen của cậu, thoáng cô gái ấy đỏ mặt, miệng lí nhí cảm ơn, rồi đi nhanh vào trong quán.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng kia, cậu bất giác lắc đầu, cũng không nhịn được mà khẽ cười.
...***...
Trở về nhà họ Trần, trong căn phòng đầy tăm tối, bóng dáng người con gái đang ngồi trên giường, đưa đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.
Không biết cô gái đó đã nghĩ gì, chỉ thấy bàn tay cô ta bỗng siết chặt rồi lại thả lỏng ra.
"Giúp đỡ tiểu thư, cô ấy sẽ trả thù tên Hùm..
Hai người, xem ra giờ chỉ còn một. Phải làm sao đây?"
Trông lúc người con gái kia đang lưỡng lự, vẫn chưa nghĩ được gì thì thoáng cô ta nghe được tiếng nói, là giọng đàn ông phát ra từ bên ngoài.
"Thật sự chuyện của Hạnh, anh không có làm, em phải tin anh chứ!"
Phúc giải thích. Câu nói ấy anh đã lặp đi lặp lại suốt cả đoạn đường, giờ đây về đến nhà Thanh, anh vẫn nói.
Thanh mệt mỏi, em quay lại nhìn Phúc rồi nói.
"Thế tại sao anh lại giấu em? Huống hồ, anh nghĩ xem liệu có ai lại đem danh dự của bản thân ra để đổ tội cho người khác không? Hơn hết, nếu thật sự anh bị oan vậy thì tại sao khi ấy lại không lên tiếng thanh minh?"
"Nhưng anh..."
Bất lực, anh giờ đây chẳng biết nói gì hơn. Thật sự Thanh nói đúng, chẳng có ai lại đem danh dự của mình ra đổ tội cho người khác, hơn hết lại nói cho dù có như thế nhưng anh và cô ta không thù không oán thì việc gì phải làm thế chứ? Không phải ngoài kia có rất nhiều người có thể đổ oan sao? Sao cứ nhất thiết phải là bọn anh!
Thế nên chỉ có một khả năng là... đêm hôm ấy quả thật đã xảy ra chuyện.
Thấy người con trai trước mặt không giải thích nữa. Thanh càng thêm thất vọng, giờ đây em cũng hiểu rằng sự im lặng ấy chính là ngầm thừa nhận mọi việc.
"Anh về đi. Em không rảnh tiếp, em vào!"
Thanh xoay người rời đi, bỏ lại Phúc ở đó.
Buồn bã, mất mác, thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Phúc. Và có lẽ những điều ấy hiện ra ở đây là không đúng bởi chính điều đó lại khiến cho người khác cảm thấy hả hê, sảng khoái.
Liếc mắt sang nhìn Thanh, cô ta bỗng nghĩ ra điều gì đó, một âm mưu được lập lên với mục đích duy nhất là trả thù.
"Tước đoạt đi thứ mà người ta yêu quý không phải là cách tốt nhất sao? Có lẽ tôi không thể trực tiếp đụng tới bà, nhưng... với con trai của bà thì tôi hoàn toàn có thể!"
Nghe xong, Thanh quay mặt nhìn Phúc, không khỏi ngỡ ngàng.
Thấy em mình dường như chưa hay chuyện, Phú Hội lại lên tiếng thêm vào.
"Em không biết gì sao? Đêm hôm đó không chỉ có mình Tư Hạ mà..."
Phú Hội ngập ngừng, cậu khẽ liếc nhìn Phúc, cười nhếch mép khi thấy khuôn mặt bạn đã biến sắc.
"Còn có Hạnh nữa! Mà em biết chính Tư Hạ đã cáo buộc anh chuyện gì đúng không? Và... hiển nhiên là cũng không phải chỉ riêng mình anh chịu tội"
Lời nói tuy không rõ ràng, cụ thể, nhưng với người thông minh như Thanh đây, em nhanh chóng đã hiểu ra chuyện gì.
"Thì ra là vậy. Chẳng trách hôm đó anh đã hỏi Hạnh ở đâu mặc dù rõ ràng hai người dường như không quen biết"
Thanh đưa ánh mắt đầy thất vọng nhìn cậu Phúc. Trước giờ em ghét nhất chính là loại người làm nhưng không chịu trách nhiệm. Những kẻ háo sắc chỉ biết chơi đùa trên thân thể người phụ nữ. Và hiển nhiên hai người con trai mà em thân thiết đều có trên mình những gì em ghét.
Nhưng cho dù là vậy, bản thân em chỉ biết bỏ qua, xem như không thấy nhưng hôm nay khi nghe chính anh mình nói người mà em xem là người anh thứ hai lại đi cưỡng bức con gái nhà lành, đã thế không cho người ta một danh phận...
Đúng là em ghét cái gì, cậu Phúc đều có đủ!
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đi mà!"
Phúc lúng túng nói.
Không phải anh không biết tính cách của Thanh. Nhưng... đã là đàn ông, đứng trước sự mới mẻ thì không khỏi kìm lòng mà nảy sinh tình ý. Huống chi nơi anh đi qua lại có vô vàn cô gái xinh đẹp động lòng như thế, không làm gì lại không nỡ...
Biết Thanh ghét đàn ông có tính trăng hoa, nhưng thiết nghĩ thằng bạn nhà mình, cũng là anh cả em ấy, quanh nó có bao giờ vắng phụ nữ? Mà Thanh cũng chẳng nói gì, nên anh cũng mặc, chơi trước tính sau, sướng cái đi rồi nói.
Cũng biết điều em ghét là cưỡng bức con gái nhà lành, chỉ là đêm hôm ấy, mọi chuyện chưa được rõ ràng, mà chính anh cũng không chắc chắn, nên định bụng giấu nhẹm nó đi, nhưng ai có ngờ...
Phúc định giải thích thêm, nhưng Thanh đã rời đi.
"Cái thằng chó chết nhà mày"
Chửi xong, Phúc nhanh chóng chạy đi, đuổi theo Thanh. Còn cậu Hội được một phen hả dạ, sau đó liền rời đi.
Đến quán nước nhỏ, cậu thông thả ngồi xuống.
Người phía trong thấy cậu, vội chạy ra, khuôn mặt hớn hở như đã đợi chờ từ lâu.
"Cậu đấy à? Sao giờ mới đến? Em đợi cậu mãi!"
Giọng nói thánh thót của người con gái vang lên, dường như đó là bà chủ của quán nước này.
Cô ấy trông trạc tuổi Thanh, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo, đôi môi nhỏ, hai má lúm đồng tiền lộ rõ khi cười với cậu.
"Bữa giờ bận rộn, nay mới có dịp ghé quán em đấy"
"Vâng, trà trên bàn cậu uống cho đỡ khát, cậu đợi em, em vào lấy bánh mời cậu xơi"
"Vậy thì cho tôi cảm ơn. À mà..."
Khi thấy bóng dáng nhỏ xinh vừa định bước vào, cậu liền cất tiếng gọi lại. Bước chân chưa kịp đặt vào, cô gái ấy xoay người lại, nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
Thấy dáng vẻ trước mắt, cậu không khỏi xao lòng, trông cô ấy đáng yêu thật.
"Em trông hơn trước nhiều đấy, xinh đẹp, dễ thương lắm!"
Nghe được lời khen của cậu, thoáng cô gái ấy đỏ mặt, miệng lí nhí cảm ơn, rồi đi nhanh vào trong quán.
Thấy dáng vẻ ngượng ngùng kia, cậu bất giác lắc đầu, cũng không nhịn được mà khẽ cười.
...***...
Trở về nhà họ Trần, trong căn phòng đầy tăm tối, bóng dáng người con gái đang ngồi trên giường, đưa đôi mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ.
Không biết cô gái đó đã nghĩ gì, chỉ thấy bàn tay cô ta bỗng siết chặt rồi lại thả lỏng ra.
"Giúp đỡ tiểu thư, cô ấy sẽ trả thù tên Hùm..
Hai người, xem ra giờ chỉ còn một. Phải làm sao đây?"
Trông lúc người con gái kia đang lưỡng lự, vẫn chưa nghĩ được gì thì thoáng cô ta nghe được tiếng nói, là giọng đàn ông phát ra từ bên ngoài.
"Thật sự chuyện của Hạnh, anh không có làm, em phải tin anh chứ!"
Phúc giải thích. Câu nói ấy anh đã lặp đi lặp lại suốt cả đoạn đường, giờ đây về đến nhà Thanh, anh vẫn nói.
Thanh mệt mỏi, em quay lại nhìn Phúc rồi nói.
"Thế tại sao anh lại giấu em? Huống hồ, anh nghĩ xem liệu có ai lại đem danh dự của bản thân ra để đổ tội cho người khác không? Hơn hết, nếu thật sự anh bị oan vậy thì tại sao khi ấy lại không lên tiếng thanh minh?"
"Nhưng anh..."
Bất lực, anh giờ đây chẳng biết nói gì hơn. Thật sự Thanh nói đúng, chẳng có ai lại đem danh dự của mình ra đổ tội cho người khác, hơn hết lại nói cho dù có như thế nhưng anh và cô ta không thù không oán thì việc gì phải làm thế chứ? Không phải ngoài kia có rất nhiều người có thể đổ oan sao? Sao cứ nhất thiết phải là bọn anh!
Thế nên chỉ có một khả năng là... đêm hôm ấy quả thật đã xảy ra chuyện.
Thấy người con trai trước mặt không giải thích nữa. Thanh càng thêm thất vọng, giờ đây em cũng hiểu rằng sự im lặng ấy chính là ngầm thừa nhận mọi việc.
"Anh về đi. Em không rảnh tiếp, em vào!"
Thanh xoay người rời đi, bỏ lại Phúc ở đó.
Buồn bã, mất mác, thất vọng hiện rõ trên khuôn mặt của Phúc. Và có lẽ những điều ấy hiện ra ở đây là không đúng bởi chính điều đó lại khiến cho người khác cảm thấy hả hê, sảng khoái.
Liếc mắt sang nhìn Thanh, cô ta bỗng nghĩ ra điều gì đó, một âm mưu được lập lên với mục đích duy nhất là trả thù.
"Tước đoạt đi thứ mà người ta yêu quý không phải là cách tốt nhất sao? Có lẽ tôi không thể trực tiếp đụng tới bà, nhưng... với con trai của bà thì tôi hoàn toàn có thể!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.