Chương 31
Hạ Long
10/01/2023
Mấy ngày sau, trong khi Thùy Dung và Kiên tất bật vì công việc thì ở trường của Ngọc Anh lại xảy ra chuyện. Rõ là con bé dạo này ngoan ngoãn thế rồi mà bữa nay lại thấy cô giáo gọi điện thông báo gây sự với các bạn học.
Do Kiên đang đi tiếp khách nên anh có nhờ Thùy Dung đến trường thay anh giải quyết việc của con gái nhưng không ngờ cô vừa mới bước vào phòng giáo viên, chưa kịp hỏi xem tình hình ra sao thì Ngọc Anh thái độ không vui hỏi cô:
– Chị đến đây làm gì?
– Bố em đang bận nên chị thay bố em đến làm việc với nhà trường.
– Chị không đủ tư cách thay bố tôi! Chị về đi!
– …!!!
Thùy Dung sững sờ khi nghe Ngọc Anh ăn nói sỗ sàng với mình, cô chưa kịp định hình thì con bé lại tiếp tục không nể mặt:
– Chị tránh xa gia đình tôi ra! Tôi tưởng chị tốt với anh em tôi thật lòng nhưng không ngờ là dối trá, là lừa gạt lấy lòng để đến với bố tôi! Nhưng tôi nói cho chị nhớ, sẽ không ai có thể thay thế được mẹ tôi đâu. Anh em tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chị!
Dù rất là đau lòng và mất mặt với cô giáo chủ nhiệm của con bé nhưng Thùy Dung lại vì Kiên mà cố gắng kiên trì, có điều cô vẫn chưa kịp lên tiếng giải thích thì lần nữa con bé lại đâ.m cho cô nhát dao chí mạng:
– Một gia đình có hoàn cảnh tồi tệ như nhà chị thì lấy đâu ra đạo đức tốt đẹp, nhà chị đúng là toàn người chuyên lừa đảo, bảo sao chị giỏi đóng kịch, lừa gạt bố con tôi thời gian qua.
– Ngọc Anh! Em bình tĩnh nghe chị nói đã!
– Chị thôi đi! Tôi thật sự ghê sợ sự giả dối của chị. Cái hôm chị ở quê ăn giỗ, chính bố tôi là người về đón chị mà chị lại thản nhiên nói vô tình gặp bố tôi ngoài ngõ nên quá giang. Tôi nói vậy chị còn gì để cãi không? Chị có dám không thừa nhận đó không phải sự thật? Chị nói đi! Chị thề đi!
– Ngọc Anh! Chị…
– Chị cút đi! Chị biến khỏi nhà tôi đi!
Thấy Ngọc Anh tâm lí bất ổn nên cô giáo vội đứng ra can ngăn nhưng con bé cứ gào lên rồi còn chỉ tay đuổi Thùy Dung thì cô giáo vội dẫn cô ra ngoài khuyên nhủ:
– Chị nghĩ em cứ tránh đi đã! Lúc này con bé không được bình tĩnh sẽ nói năng vô độ, gây tổn thương tới em đấy!
– Em xin lỗi chị! Em…
– Yên tâm. Chị không phải người nhiều chuyện, với chị là giáo viên chủ nhiệm của con bé gần hai năm rồi nên ít nhiều chị cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình nhà họ. Việc gì không nên nói chị sẽ không nói!
– Vâng. Em cảm ơn chị nhiều ạ!
– Lát chị sẽ nhắn lại cho bố con bé lên làm việc, em cứ về đi nhé!
– Vâng. Em chào chị!
Thùy Dung về lại công ty, cô tính gọi cho anh kể lại sự việc nhưng sau cùng lại thôi, vẫn là để cô giáo nói với anh sẽ tốt hơn. Dù tâm trạng đang rất buồn nhưng Thùy Dung vẫn cố gắng động viên bản thân vượt qua giai đoạn này, cô quyết định không nghĩ nữa mà tiếp tục bắt tay vào làm việc thì lúc sau thấy Kiên gọi đến. Đoán chừng anh đã biết thông tin của cuộc nói chuyện bất thành khi nãy nên cô cũng không trốn tránh mà nhận điện thoại của anh luôn:
– Em đây ạ!
– Anh xin lỗi! Anh không nghĩ là con bé lại ăn nói với em như vậy. Anh sẽ…
Mặc dù cô bị tổn thương nhưng vì nghĩ cho Kiên nhiều hơn nên ngay lập tức cô trấn an ngược lại anh:
– Anh không phải áy náy đâu, đối với tình huống này em đã lường trước rồi nên anh đừng suy nghĩ nữa. Nếu giờ anh xong việc với khách hàng thì qua trường của con bé đi!
– Em à…
– Em không sao thật mà! Anh đi đi để cô giáo khỏi chờ!
– Vậy đợi anh ở công ty, lát anh về!
– Vâng.
Kiên tắt điện thoại là cho xe chạy nhanh tới trường của Ngọc Anh, lúc anh đến nơi thấy con gái mặt vẫn còn đỏ bừng ngồi một góc, đôi mắt ướt nhìn anh với bao trách giận nhưng Kiên cũng không tỏ ra có lỗi với con bé mà nghiêm túc vào vấn đề ngay.
Sau khi cùng cô giáo và mấy phụ huynh khác xử lý vấn đề sai phạm của bọn trẻ xong thì Kiên đưa Ngọc Anh về nhà. Anh không đả động đến vấn đề ở trường của con nữa nhưng không có nghĩa là Kiên bỏ qua chuyện con gái có cách ứng xử thiếu sự tôn trọng với người lớn.
– Ngọc Anh! Khoan hãy về phòng. Bố có chuyện cần nói với con.
– Bố tính giáo huấn con hay sao?
– Đúng vậy! Và bố rất không hài lòng khi nghe cô giáo kể hôm nay con dùng những từ ngữ rất khó nghe để nói chuyện với chị Dung. Với một học sinh lớp bảy mà dùng những lời lẽ đó nói chuyện với người lớn là thiếu lịch sự, là không lễ phép đấy con hiểu không?
– Bố đã thất hứa, giờ lại còn bênh chị ta mà trách cứ con. Con ghét bố!
Ngọc Anh lại khóc nấc lên trách cứ nhưng Kiên vẫn kiên trì phân tích, trải lòng để con bé hiểu…
– Bố thừa nhận bố có tình cảm với chị Dung, bố cũng biết mình đã thất hứa với các con, là bố có lỗi chứ không phải chị ấy.
– Vậy chị ta lừa chúng con, giả tạo với chúng con thì được gọi là gì?
– Chị Dung không lừa ai trong gia đình mình cả. Từ trước tới nay chị ấy chăm sóc em An hay lo lắng, giúp đỡ các con học tập đều xuất phát từ tình cảm chân thành. Chẳng vậy mà các con cũng quý mến chị ấy rất tự nhiên ư? Vấn đề ở đây là con không thể chấp nhận ai thay thế mẹ nên mới có thành kiến với chị Dung như vậy, con đang hiểu sai mà nhầm tưởng chị ấy xấu xa, lừa gạt. Bố mong con hãy bình tĩnh mà suy ngẫm lại những việc mà chị ấy đã làm cho gia đình mình trong thời gian qua được không?
– Con không cần hiểu, không cần suy ngẫm, càng không chấp nhận ai đến với bố. Con ghét chị ta…
Ngọc Anh hét lên với Kiên rồi chạy về phòng của mình, thấy con bé vẫn giữ thái độ không chịu hiểu chuyện nên anh đành phải chờ thời cơ thích hợp khác để nói với con gái. Sợ con đang tâm trạng bất ổn sẽ gây chuyện không hay nên anh dặn dò hai chị giúp việc để ý trông nom cẩn thận rồi sau đó mới lái xe trở lại công ty.
Hai người gặp nhau sau đó nhưng Kiên chưa kịp động viên an ủi Thùy Dung thì cô đã nhanh nhẹn hỏi thăm anh trước:
– Anh đã giải quyết xong việc của Ngọc Anh rồi ạ?
– Ừ.
– Con bé ổn chứ?
– Em đừng lo! Con bé không sao đâu.
Thùy Dung gật đầu, cô nén tiếng thở dài rồi chậm rãi nói ra quyết định của mình cho anh nghe:
– Anh à! Với tình hình hiện giờ em không thể ở lại nhà anh rồi.
– Đợi Tuấn Anh đi học về, tối nay anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với hai đứa!
– Xem ra con bé biết chuyện của chúng ta chắc chắn là có người khác công kích bởi thái độ của Ngọc Anh khi đó đối với em rất giận dữ anh ạ!
– Anh xin lỗi! Để em phải chịu thiệt thòi rồi!
– Giờ là lúc chúng ta phải mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này nên anh đừng cảm thấy có lỗi với em được không?
– …!!!
Thấy Kiên lại trầm tư, im lặng thì Thùy Dung ôm chặt lấy anh, hai người lại tìm nguồn động viên an ủi:
– Anh đừng buồn nữa. Tạm thời cứ để em về chỗ trọ ở với mẹ, vấn đề bây giờ là làm sao để cho Ngọc Anh bình tĩnh lại rồi cả Tuấn Anh chấp nhận chuyện này nữa.
– Nhưng…
Không muốn Kiên phải khó xử giữa mình và các con nên Thùy Dung ngay lập tức đưa ngón tay lên ngăn lời anh nói.
– Em chờ được. Bao lâu em cũng chờ.
– Anh…
– Chỉ cần ở đây anh có em là đủ!
Thùy Dung vừa nói vừa làm động tác tay chỉ vào nơi ngực trái của Kiên thì anh gật đầu trong xúc động. Còn Dung nuốt nước mắt, chủ động hôn lên trán Kiên lần nữa rồi mới rời khỏi phòng làm việc của anh.
Đồ đạc của Thùy Dung cũng không có gì nhiều nên cô rất nhanh đã thu dọn xong, cô kéo valy ra khỏi phòng tính qua chô cô Lành và cô Thái chào họ một tiếng thì gặp Ngọc Anh cũng vừa xuống nhà. Nhìn thấy cảnh này con bé không nói gì định lướt qua cô thì Thùy Dung chủ động lên tiếng:
– Em khoan đi đã!
– Chị tính nói gì với tôi?
– Chị không có ý định giải thích chuyện của chị và bố em mà chỉ chị dặn em để ý Bảo An, nhẹ nhàng với em ấy nhiều hơn.
– Chuyện đó không phiền chị quan tâm nữa.
– Chị biết giờ chị có nói gì thì em cũng cảm thấy khó chịu nhưng chị vẫn nhắc em tối nay nhớ kiên trì dỗ dành em một chút. Không phải chị nói để thấy chị có tầm quan trọng với Bảo An nhưng dù gì con bé cũng quen với sự có mặt của chị vào mỗi đêm rồi.
– …!!!
Thùy Dung thấy Ngọc Anh im lặng thì kéo valy rời đi nhưng ra tới cửa cô lại quay người nhắc nhở thêm một câu nữa:
– Chị hy vọng các em vẫn giữ lập trường, không vì chuyện này mà giảm sút phong độ học tập của mình. Nếu thực sự thương yêu bố thì đừng để công sức cố gắng của hai đứa trong thời gian qua là lãng phí.
Buổi chiều Kiên đón Bảo An về thì anh phải tự biên một câu chuyện để nói dối Bảo An rằng Thùy Dung phải đi công tác một thời gian để con bé đỡ bất ngờ và khó chấp nhận về sự thiếu vắng cô đột ngột này, thế nhưng khi anh nói xong thì con bé không khóc mà chỉ mặt buồn rầu hỏi anh:
– Sao cô không chờ tạm biệt con ạ?
– À… Do công việc gấp nên cô Dung không kịp tạm biệt con nhưng cô có dặn là tối cô sẽ gọi điện lại cho con đấy!
– Vâng ạ!
Con bé trả lời Kiên xong thì lủi thủi đi vào phòng của mình mà không nói chuyện với ai nữa, anh hiểu tâm trạng của con lúc này nên cũng đi theo con bé vào trong phòng. Nhìn nó cất chiếc ba lô nhỏ vào đúng vị trí rồi còn chủ động lấy đồ đi tắm thì Kiên vội đề nghị giúp con bé nhưng nó đã ngăn anh lại:
– Cô Dung dạy con thuần thục lắm rồi bố ạ!
– Nhưng gội đầu con làm sao được? Để bố gọi bác Lành giúp con.
– Không ạ! Con muốn tự mình làm!
Nghe cái giọng nghèn nghẹn của con bé mà Kiên thấy thương gì đâu, nhìn con bước vào phòng tắm một mình mà anh chỉ biết thở dài. Bước chân định quay ra phía cửa gọi bác Lành vào giúp thì vừa lúc Thùy Dung gọi tới…
– Anh đây!
– Anh đón Bảo An về chưa?
– Vừa về rồi, con không khóc nhưng mặt buồn thiu em ạ!
– Không khóc là tốt rồi! Anh nhớ dỗ con ăn nhiều chút nhé!
– Anh biết rồi.
– Mà con bé đang làm gì vậy anh?
– Con đang tự tắm mà không cho ai giúp kìa!
Con bé này đúng là bà cụ non, lại khiến bố Kiên phải lo lắng thêm rồi:
– Anh đừng sốt ruột, em đã chỉ cho con kỹ lắm rồi!
– Ừ.
– Đừng có thở dài nữa! Anh không tin là em đào tạo con rất bài bản à?
– Anh tin em, chỉ là anh và con nhớ em thôi. Hay tối…
Thùy Dung biết ý Kiên muốn nói gì nhưng cô vội ngăn anh lại ngay:
– Đừng anh! Tối nay anh ở nhà nói chuyện với bọn trẻ cho rõ đi. Dù chúng biết chuyện rồi nhưng cái gì cần nói thì vẫn phải nói và hơn hết là trấn an tinh thần cho chúng yên tâm mà học tập, nếu không công sức của chúng ta đổ sông, đổ bể hết.
– Anh biết rồi!
– Em cũng nhớ mấy bố con lắm nhưng giờ này tâm lí của bọn trẻ mới là quan trọng, với em cũng cần nói chuyện với mẹ nữa.
– Anh hiểu rồi! Vậy em nghỉ ngơi chút đi!
– Vâng. Anh cũng nhắc con tắm nhanh rồi ra không lạnh nhé!
– Ừ.
Sau bữa cơm tối Kiên để bác Lành chơi với Bảo An còn mình qua nói chuyện với hai đứa lớn. Kiên nhận thấy Tuấn Anh dù đã biết chuyện nhưng lần này thái độ của thằng bé khác trước, không phản ứng thái quá như lần ông bà nội nội cố gắng gán ghép Kiều với anh. Xem chừng thằng bé đã lớn thật rồi, che giấu cảm xúc cũng khá hơn em gái Ngọc Anh rất nhiều…
Kiên nhìn hai con một hồi rồi nghiêm túc chia sẻ về chuyện của mình:
– Bố biết việc bản thân không giữ được lời hứa với các con là không đúng nhưng chuyện tình cảm thật sự khó nói. Bố cũng biết bắt ép các con hiểu và thông cảm cho mình vào giai đoạn này thì càng không phải, nên bố sẽ tôn trọng sự lựa chọn cũng như quyết định của các con.
– Vậy con mong muốn bố chấm dứt với chị Dung bố có đồng ý không?
Tuấn Anh vẫn ngồi im và chỉ có Ngọc Anh là người lên tiếng hỏi thì Kiên cũng không có gì bất ngờ mà nghiêm túc trả lời con gái:
– Bố tôn trọng ý kiến của các con nhưng không có nghĩa là đồng ý với yêu cầu như vậy, con hiểu chứ?
– Vậy tức là bố vẫn quyết định qua lại với chị ta?
– Ngọc Anh! Chuyện bố và chị Dung đến với nhau không có gì sai trái cả, bố cũng cần một người để bầu bạn nhưng hơn hết là bố đã chọn được cho các con một người mẹ kế hết lòng vì gia đình. Nhưng nếu các con vẫn không thể chấp nhận thì bố và chị Dung chỉ có thể nhượng bộ con bằng cách hiện tại thôi.
– Cách hiện tại là chị ta rời khỏi nhà mình nhưng bố vẫn qua lại với chị ta chứ gì? Con không chấp nhận, con không muốn bố bỏ quên mẹ của con mà đến với người khác… Hu… hu…
Ngọc Anh lại khóc òa lên nhưng Kiên vẫn cố gắng phân tích cho con gái hiểu:
– Bố không quên mẹ của các con cũng như chưa bao giờ quên đi những kí ức hạnh phúc của gia đình mình trước đó. Nhưng mẹ cũng đã m.ất được hơn bốn năm rồi, người ch.ết không thể sống lại còn hiện tại vẫn phải tiếp diễn, chúng ta vẫn phải sống, sống cả cho phần mong mỏi của mẹ nữa.
– …!!!
– Chị Dung không phải người xấu càng không phải kẻ lừa đảo như con nghĩ, chuyện bố và chị Dung quyết định giấu cũng là do chị ấy lo lắng cho các con khó chấp nhận mà ảnh hưởng tới chuyện học hành. Bố nghĩ các con không hiểu hết được sự hiểm ác của cuộc sống nhưng bố hy vọng các con nhận ra được những việc mà chị Dung đã làm vì các con trong thời gian qua, nhất là sự tận tụy hết lòng vì em Bảo An.
– Chị ta làm cũng chỉ vì tiền thôi.
– Đúng! Ai làm cũng vì tiền và chị ấy không ngoại lệ nhưng con thử nghĩ xem từ ngày mẹ ra đi nhà mình đã thay bao nhiêu đời bảo mẫu cho em con rồi nhưng có ai làm quá được một tháng không? Có ai giúp em con được vui vẻ và nói chuyện trở lại được như chị ấy không và hơn hết là chị ấy không chỉ làm mỗi nhiệm vụ của mình mà còn quan tâm tới các con trong khi bố chưa kịp nói lời nhờ vả, còn rất nhiều, nhiều việc mà chị ấy làm vì gia đình mình nhưng chưa bao giờ chị ấy đòi hỏi bố phải trả ơn.
– …!!!
Thấy con gái im lặng không nói thì Kiên dừng lại một lúc rồi tiếp tục trải lòng:
– Các con là tất cả với bố, vì các con mà bố chưa bao giờ bỏ cuộc cũng như không muốn nghĩ đến hạnh phúc riêng tư. Nhưng khi gặp được chị Dung, thấy chị ấy hết lòng vì các con thì bố lại có suy nghĩ khác. Bố nghĩ mở lòng tiếp nhận một mối quan hệ mới biết đâu gia đình mình lại có được không khí vui vẻ hạnh phúc như trước đây. Và sau một thời gian tìm hiểu và chứng kiến những gì chị ấy đã làm cho các con thì bố thấy quyết định của mình là đúng đắn. Tuy nhiên đó là suy nghĩ và hành động của bố, còn các con tuổi nhỏ với những suy nghĩ chưa đủ chín mùi thì bố vẫn có thể hiểu và thông cảm.
– Đến giờ con phải học bài rồi, con xin phép về phòng ạ!
Tuấn Anh ngồi từ đầu đến giờ mới lên tiếng nhưng không phải là nói về chuyện của Kiên mà như kiểu trốn tránh nhưng Kiên cũng không ép hỏi con mà chỉ nói một câu:
– Bố hôm nay chia sẻ với các con là để các con hiểu được tâm sự của bố nhưng hơn hết bố vẫn mong các con chú ý tới vấn đề học tập của mình, còn chuyện cần thời gian để chấp nhận thì bố và chị Dung vẫn đợi được.
Do Kiên đang đi tiếp khách nên anh có nhờ Thùy Dung đến trường thay anh giải quyết việc của con gái nhưng không ngờ cô vừa mới bước vào phòng giáo viên, chưa kịp hỏi xem tình hình ra sao thì Ngọc Anh thái độ không vui hỏi cô:
– Chị đến đây làm gì?
– Bố em đang bận nên chị thay bố em đến làm việc với nhà trường.
– Chị không đủ tư cách thay bố tôi! Chị về đi!
– …!!!
Thùy Dung sững sờ khi nghe Ngọc Anh ăn nói sỗ sàng với mình, cô chưa kịp định hình thì con bé lại tiếp tục không nể mặt:
– Chị tránh xa gia đình tôi ra! Tôi tưởng chị tốt với anh em tôi thật lòng nhưng không ngờ là dối trá, là lừa gạt lấy lòng để đến với bố tôi! Nhưng tôi nói cho chị nhớ, sẽ không ai có thể thay thế được mẹ tôi đâu. Anh em tôi sẽ không bao giờ chấp nhận chị!
Dù rất là đau lòng và mất mặt với cô giáo chủ nhiệm của con bé nhưng Thùy Dung lại vì Kiên mà cố gắng kiên trì, có điều cô vẫn chưa kịp lên tiếng giải thích thì lần nữa con bé lại đâ.m cho cô nhát dao chí mạng:
– Một gia đình có hoàn cảnh tồi tệ như nhà chị thì lấy đâu ra đạo đức tốt đẹp, nhà chị đúng là toàn người chuyên lừa đảo, bảo sao chị giỏi đóng kịch, lừa gạt bố con tôi thời gian qua.
– Ngọc Anh! Em bình tĩnh nghe chị nói đã!
– Chị thôi đi! Tôi thật sự ghê sợ sự giả dối của chị. Cái hôm chị ở quê ăn giỗ, chính bố tôi là người về đón chị mà chị lại thản nhiên nói vô tình gặp bố tôi ngoài ngõ nên quá giang. Tôi nói vậy chị còn gì để cãi không? Chị có dám không thừa nhận đó không phải sự thật? Chị nói đi! Chị thề đi!
– Ngọc Anh! Chị…
– Chị cút đi! Chị biến khỏi nhà tôi đi!
Thấy Ngọc Anh tâm lí bất ổn nên cô giáo vội đứng ra can ngăn nhưng con bé cứ gào lên rồi còn chỉ tay đuổi Thùy Dung thì cô giáo vội dẫn cô ra ngoài khuyên nhủ:
– Chị nghĩ em cứ tránh đi đã! Lúc này con bé không được bình tĩnh sẽ nói năng vô độ, gây tổn thương tới em đấy!
– Em xin lỗi chị! Em…
– Yên tâm. Chị không phải người nhiều chuyện, với chị là giáo viên chủ nhiệm của con bé gần hai năm rồi nên ít nhiều chị cũng hiểu hoàn cảnh của gia đình nhà họ. Việc gì không nên nói chị sẽ không nói!
– Vâng. Em cảm ơn chị nhiều ạ!
– Lát chị sẽ nhắn lại cho bố con bé lên làm việc, em cứ về đi nhé!
– Vâng. Em chào chị!
Thùy Dung về lại công ty, cô tính gọi cho anh kể lại sự việc nhưng sau cùng lại thôi, vẫn là để cô giáo nói với anh sẽ tốt hơn. Dù tâm trạng đang rất buồn nhưng Thùy Dung vẫn cố gắng động viên bản thân vượt qua giai đoạn này, cô quyết định không nghĩ nữa mà tiếp tục bắt tay vào làm việc thì lúc sau thấy Kiên gọi đến. Đoán chừng anh đã biết thông tin của cuộc nói chuyện bất thành khi nãy nên cô cũng không trốn tránh mà nhận điện thoại của anh luôn:
– Em đây ạ!
– Anh xin lỗi! Anh không nghĩ là con bé lại ăn nói với em như vậy. Anh sẽ…
Mặc dù cô bị tổn thương nhưng vì nghĩ cho Kiên nhiều hơn nên ngay lập tức cô trấn an ngược lại anh:
– Anh không phải áy náy đâu, đối với tình huống này em đã lường trước rồi nên anh đừng suy nghĩ nữa. Nếu giờ anh xong việc với khách hàng thì qua trường của con bé đi!
– Em à…
– Em không sao thật mà! Anh đi đi để cô giáo khỏi chờ!
– Vậy đợi anh ở công ty, lát anh về!
– Vâng.
Kiên tắt điện thoại là cho xe chạy nhanh tới trường của Ngọc Anh, lúc anh đến nơi thấy con gái mặt vẫn còn đỏ bừng ngồi một góc, đôi mắt ướt nhìn anh với bao trách giận nhưng Kiên cũng không tỏ ra có lỗi với con bé mà nghiêm túc vào vấn đề ngay.
Sau khi cùng cô giáo và mấy phụ huynh khác xử lý vấn đề sai phạm của bọn trẻ xong thì Kiên đưa Ngọc Anh về nhà. Anh không đả động đến vấn đề ở trường của con nữa nhưng không có nghĩa là Kiên bỏ qua chuyện con gái có cách ứng xử thiếu sự tôn trọng với người lớn.
– Ngọc Anh! Khoan hãy về phòng. Bố có chuyện cần nói với con.
– Bố tính giáo huấn con hay sao?
– Đúng vậy! Và bố rất không hài lòng khi nghe cô giáo kể hôm nay con dùng những từ ngữ rất khó nghe để nói chuyện với chị Dung. Với một học sinh lớp bảy mà dùng những lời lẽ đó nói chuyện với người lớn là thiếu lịch sự, là không lễ phép đấy con hiểu không?
– Bố đã thất hứa, giờ lại còn bênh chị ta mà trách cứ con. Con ghét bố!
Ngọc Anh lại khóc nấc lên trách cứ nhưng Kiên vẫn kiên trì phân tích, trải lòng để con bé hiểu…
– Bố thừa nhận bố có tình cảm với chị Dung, bố cũng biết mình đã thất hứa với các con, là bố có lỗi chứ không phải chị ấy.
– Vậy chị ta lừa chúng con, giả tạo với chúng con thì được gọi là gì?
– Chị Dung không lừa ai trong gia đình mình cả. Từ trước tới nay chị ấy chăm sóc em An hay lo lắng, giúp đỡ các con học tập đều xuất phát từ tình cảm chân thành. Chẳng vậy mà các con cũng quý mến chị ấy rất tự nhiên ư? Vấn đề ở đây là con không thể chấp nhận ai thay thế mẹ nên mới có thành kiến với chị Dung như vậy, con đang hiểu sai mà nhầm tưởng chị ấy xấu xa, lừa gạt. Bố mong con hãy bình tĩnh mà suy ngẫm lại những việc mà chị ấy đã làm cho gia đình mình trong thời gian qua được không?
– Con không cần hiểu, không cần suy ngẫm, càng không chấp nhận ai đến với bố. Con ghét chị ta…
Ngọc Anh hét lên với Kiên rồi chạy về phòng của mình, thấy con bé vẫn giữ thái độ không chịu hiểu chuyện nên anh đành phải chờ thời cơ thích hợp khác để nói với con gái. Sợ con đang tâm trạng bất ổn sẽ gây chuyện không hay nên anh dặn dò hai chị giúp việc để ý trông nom cẩn thận rồi sau đó mới lái xe trở lại công ty.
Hai người gặp nhau sau đó nhưng Kiên chưa kịp động viên an ủi Thùy Dung thì cô đã nhanh nhẹn hỏi thăm anh trước:
– Anh đã giải quyết xong việc của Ngọc Anh rồi ạ?
– Ừ.
– Con bé ổn chứ?
– Em đừng lo! Con bé không sao đâu.
Thùy Dung gật đầu, cô nén tiếng thở dài rồi chậm rãi nói ra quyết định của mình cho anh nghe:
– Anh à! Với tình hình hiện giờ em không thể ở lại nhà anh rồi.
– Đợi Tuấn Anh đi học về, tối nay anh sẽ nói chuyện thẳng thắn với hai đứa!
– Xem ra con bé biết chuyện của chúng ta chắc chắn là có người khác công kích bởi thái độ của Ngọc Anh khi đó đối với em rất giận dữ anh ạ!
– Anh xin lỗi! Để em phải chịu thiệt thòi rồi!
– Giờ là lúc chúng ta phải mạnh mẽ vượt qua giai đoạn này nên anh đừng cảm thấy có lỗi với em được không?
– …!!!
Thấy Kiên lại trầm tư, im lặng thì Thùy Dung ôm chặt lấy anh, hai người lại tìm nguồn động viên an ủi:
– Anh đừng buồn nữa. Tạm thời cứ để em về chỗ trọ ở với mẹ, vấn đề bây giờ là làm sao để cho Ngọc Anh bình tĩnh lại rồi cả Tuấn Anh chấp nhận chuyện này nữa.
– Nhưng…
Không muốn Kiên phải khó xử giữa mình và các con nên Thùy Dung ngay lập tức đưa ngón tay lên ngăn lời anh nói.
– Em chờ được. Bao lâu em cũng chờ.
– Anh…
– Chỉ cần ở đây anh có em là đủ!
Thùy Dung vừa nói vừa làm động tác tay chỉ vào nơi ngực trái của Kiên thì anh gật đầu trong xúc động. Còn Dung nuốt nước mắt, chủ động hôn lên trán Kiên lần nữa rồi mới rời khỏi phòng làm việc của anh.
Đồ đạc của Thùy Dung cũng không có gì nhiều nên cô rất nhanh đã thu dọn xong, cô kéo valy ra khỏi phòng tính qua chô cô Lành và cô Thái chào họ một tiếng thì gặp Ngọc Anh cũng vừa xuống nhà. Nhìn thấy cảnh này con bé không nói gì định lướt qua cô thì Thùy Dung chủ động lên tiếng:
– Em khoan đi đã!
– Chị tính nói gì với tôi?
– Chị không có ý định giải thích chuyện của chị và bố em mà chỉ chị dặn em để ý Bảo An, nhẹ nhàng với em ấy nhiều hơn.
– Chuyện đó không phiền chị quan tâm nữa.
– Chị biết giờ chị có nói gì thì em cũng cảm thấy khó chịu nhưng chị vẫn nhắc em tối nay nhớ kiên trì dỗ dành em một chút. Không phải chị nói để thấy chị có tầm quan trọng với Bảo An nhưng dù gì con bé cũng quen với sự có mặt của chị vào mỗi đêm rồi.
– …!!!
Thùy Dung thấy Ngọc Anh im lặng thì kéo valy rời đi nhưng ra tới cửa cô lại quay người nhắc nhở thêm một câu nữa:
– Chị hy vọng các em vẫn giữ lập trường, không vì chuyện này mà giảm sút phong độ học tập của mình. Nếu thực sự thương yêu bố thì đừng để công sức cố gắng của hai đứa trong thời gian qua là lãng phí.
Buổi chiều Kiên đón Bảo An về thì anh phải tự biên một câu chuyện để nói dối Bảo An rằng Thùy Dung phải đi công tác một thời gian để con bé đỡ bất ngờ và khó chấp nhận về sự thiếu vắng cô đột ngột này, thế nhưng khi anh nói xong thì con bé không khóc mà chỉ mặt buồn rầu hỏi anh:
– Sao cô không chờ tạm biệt con ạ?
– À… Do công việc gấp nên cô Dung không kịp tạm biệt con nhưng cô có dặn là tối cô sẽ gọi điện lại cho con đấy!
– Vâng ạ!
Con bé trả lời Kiên xong thì lủi thủi đi vào phòng của mình mà không nói chuyện với ai nữa, anh hiểu tâm trạng của con lúc này nên cũng đi theo con bé vào trong phòng. Nhìn nó cất chiếc ba lô nhỏ vào đúng vị trí rồi còn chủ động lấy đồ đi tắm thì Kiên vội đề nghị giúp con bé nhưng nó đã ngăn anh lại:
– Cô Dung dạy con thuần thục lắm rồi bố ạ!
– Nhưng gội đầu con làm sao được? Để bố gọi bác Lành giúp con.
– Không ạ! Con muốn tự mình làm!
Nghe cái giọng nghèn nghẹn của con bé mà Kiên thấy thương gì đâu, nhìn con bước vào phòng tắm một mình mà anh chỉ biết thở dài. Bước chân định quay ra phía cửa gọi bác Lành vào giúp thì vừa lúc Thùy Dung gọi tới…
– Anh đây!
– Anh đón Bảo An về chưa?
– Vừa về rồi, con không khóc nhưng mặt buồn thiu em ạ!
– Không khóc là tốt rồi! Anh nhớ dỗ con ăn nhiều chút nhé!
– Anh biết rồi.
– Mà con bé đang làm gì vậy anh?
– Con đang tự tắm mà không cho ai giúp kìa!
Con bé này đúng là bà cụ non, lại khiến bố Kiên phải lo lắng thêm rồi:
– Anh đừng sốt ruột, em đã chỉ cho con kỹ lắm rồi!
– Ừ.
– Đừng có thở dài nữa! Anh không tin là em đào tạo con rất bài bản à?
– Anh tin em, chỉ là anh và con nhớ em thôi. Hay tối…
Thùy Dung biết ý Kiên muốn nói gì nhưng cô vội ngăn anh lại ngay:
– Đừng anh! Tối nay anh ở nhà nói chuyện với bọn trẻ cho rõ đi. Dù chúng biết chuyện rồi nhưng cái gì cần nói thì vẫn phải nói và hơn hết là trấn an tinh thần cho chúng yên tâm mà học tập, nếu không công sức của chúng ta đổ sông, đổ bể hết.
– Anh biết rồi!
– Em cũng nhớ mấy bố con lắm nhưng giờ này tâm lí của bọn trẻ mới là quan trọng, với em cũng cần nói chuyện với mẹ nữa.
– Anh hiểu rồi! Vậy em nghỉ ngơi chút đi!
– Vâng. Anh cũng nhắc con tắm nhanh rồi ra không lạnh nhé!
– Ừ.
Sau bữa cơm tối Kiên để bác Lành chơi với Bảo An còn mình qua nói chuyện với hai đứa lớn. Kiên nhận thấy Tuấn Anh dù đã biết chuyện nhưng lần này thái độ của thằng bé khác trước, không phản ứng thái quá như lần ông bà nội nội cố gắng gán ghép Kiều với anh. Xem chừng thằng bé đã lớn thật rồi, che giấu cảm xúc cũng khá hơn em gái Ngọc Anh rất nhiều…
Kiên nhìn hai con một hồi rồi nghiêm túc chia sẻ về chuyện của mình:
– Bố biết việc bản thân không giữ được lời hứa với các con là không đúng nhưng chuyện tình cảm thật sự khó nói. Bố cũng biết bắt ép các con hiểu và thông cảm cho mình vào giai đoạn này thì càng không phải, nên bố sẽ tôn trọng sự lựa chọn cũng như quyết định của các con.
– Vậy con mong muốn bố chấm dứt với chị Dung bố có đồng ý không?
Tuấn Anh vẫn ngồi im và chỉ có Ngọc Anh là người lên tiếng hỏi thì Kiên cũng không có gì bất ngờ mà nghiêm túc trả lời con gái:
– Bố tôn trọng ý kiến của các con nhưng không có nghĩa là đồng ý với yêu cầu như vậy, con hiểu chứ?
– Vậy tức là bố vẫn quyết định qua lại với chị ta?
– Ngọc Anh! Chuyện bố và chị Dung đến với nhau không có gì sai trái cả, bố cũng cần một người để bầu bạn nhưng hơn hết là bố đã chọn được cho các con một người mẹ kế hết lòng vì gia đình. Nhưng nếu các con vẫn không thể chấp nhận thì bố và chị Dung chỉ có thể nhượng bộ con bằng cách hiện tại thôi.
– Cách hiện tại là chị ta rời khỏi nhà mình nhưng bố vẫn qua lại với chị ta chứ gì? Con không chấp nhận, con không muốn bố bỏ quên mẹ của con mà đến với người khác… Hu… hu…
Ngọc Anh lại khóc òa lên nhưng Kiên vẫn cố gắng phân tích cho con gái hiểu:
– Bố không quên mẹ của các con cũng như chưa bao giờ quên đi những kí ức hạnh phúc của gia đình mình trước đó. Nhưng mẹ cũng đã m.ất được hơn bốn năm rồi, người ch.ết không thể sống lại còn hiện tại vẫn phải tiếp diễn, chúng ta vẫn phải sống, sống cả cho phần mong mỏi của mẹ nữa.
– …!!!
– Chị Dung không phải người xấu càng không phải kẻ lừa đảo như con nghĩ, chuyện bố và chị Dung quyết định giấu cũng là do chị ấy lo lắng cho các con khó chấp nhận mà ảnh hưởng tới chuyện học hành. Bố nghĩ các con không hiểu hết được sự hiểm ác của cuộc sống nhưng bố hy vọng các con nhận ra được những việc mà chị Dung đã làm vì các con trong thời gian qua, nhất là sự tận tụy hết lòng vì em Bảo An.
– Chị ta làm cũng chỉ vì tiền thôi.
– Đúng! Ai làm cũng vì tiền và chị ấy không ngoại lệ nhưng con thử nghĩ xem từ ngày mẹ ra đi nhà mình đã thay bao nhiêu đời bảo mẫu cho em con rồi nhưng có ai làm quá được một tháng không? Có ai giúp em con được vui vẻ và nói chuyện trở lại được như chị ấy không và hơn hết là chị ấy không chỉ làm mỗi nhiệm vụ của mình mà còn quan tâm tới các con trong khi bố chưa kịp nói lời nhờ vả, còn rất nhiều, nhiều việc mà chị ấy làm vì gia đình mình nhưng chưa bao giờ chị ấy đòi hỏi bố phải trả ơn.
– …!!!
Thấy con gái im lặng không nói thì Kiên dừng lại một lúc rồi tiếp tục trải lòng:
– Các con là tất cả với bố, vì các con mà bố chưa bao giờ bỏ cuộc cũng như không muốn nghĩ đến hạnh phúc riêng tư. Nhưng khi gặp được chị Dung, thấy chị ấy hết lòng vì các con thì bố lại có suy nghĩ khác. Bố nghĩ mở lòng tiếp nhận một mối quan hệ mới biết đâu gia đình mình lại có được không khí vui vẻ hạnh phúc như trước đây. Và sau một thời gian tìm hiểu và chứng kiến những gì chị ấy đã làm cho các con thì bố thấy quyết định của mình là đúng đắn. Tuy nhiên đó là suy nghĩ và hành động của bố, còn các con tuổi nhỏ với những suy nghĩ chưa đủ chín mùi thì bố vẫn có thể hiểu và thông cảm.
– Đến giờ con phải học bài rồi, con xin phép về phòng ạ!
Tuấn Anh ngồi từ đầu đến giờ mới lên tiếng nhưng không phải là nói về chuyện của Kiên mà như kiểu trốn tránh nhưng Kiên cũng không ép hỏi con mà chỉ nói một câu:
– Bố hôm nay chia sẻ với các con là để các con hiểu được tâm sự của bố nhưng hơn hết bố vẫn mong các con chú ý tới vấn đề học tập của mình, còn chuyện cần thời gian để chấp nhận thì bố và chị Dung vẫn đợi được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.