Chương 33
Hạ Long
12/01/2023
Kiên đưa Thùy Dung về tới chỗ trọ nhưng chưa cho cô xuống xe mà cứ cầm tay cô mãi thì Dung khẽ cười trêu anh:
– Xem ra anh không có dũng khí bằng con gái!
– Vì bố nó thương cô gia sư hơn.
Thùy Dung nghe câu này thì chủ động nhoài người thơm lên môi Kiên một cái rồi ghé tai anh động viên:
– Nhưng em thương anh nhiều hơn.
Không cần để ý bên ngoài có người qua lại thì Kiên cũng tháo dây bảo hiểm xe mà níu cô hôn thật lâu, Thùy Dung lúc này cũng không e ngại ngăn cản mà cùng anh dây dưa cho đến khi cả hai thấy đủ mới rời môi nhau ra.
– Cố gắng thêm thời gian nữa thôi!
– Anh biết rồi!
– Tối mình gọi điện nói chuyện nhé!
– Ừ. Em vào nhà đi!
Thùy Dung bước vào nhà mới kịp cất đôi giày lên kệ thì thấy ông bố tệ nạn xuất hiện. Chỗ ở kín đáo thế này rồi mà ông ta vẫn lần ra thì đúng là con nợ của đời mẹ con cô thật rồi…
– Ông cũng tìm ra chỗ của mẹ con tôi nhanh thật đấy! Nhưng tiếc là mẹ con tôi không hoan nghênh!
– Kiếm được thằng bố giàu có mà không biết đòi hỏi lại vẫn chịu ở cái nhà trọ cũ rích này vậy mày?
– Tôi chỉ là bạn của anh ấy thôi nên ông đừng có ảo tưởng. Số tiền lần trước anh ấy trả giùm cũng là tôi mượn đấy nên ông đừng có hòng nhờ gì chúng tôi nữa.
– Ô… Bạn tốt thế thì tội gì không mượn thêm, không có quan hệ yêu đương mà bạn kiểu này cũng hay đấy!
– Ông đúng là loại mất hết liêm sỉ, ông cút khỏi đây đi!
– Tao đánh ch.ết cha mày bây giờ, mày dám hỗn với bố mày thế hả?
– Đây! Ông đánh ch.ết tôi đi! Đánh đi! Ông ngoài những lời lẽ tục tĩu và moi tiền ra ông có đoái hoài gì đến sống ch.ết của mẹ con tôi không? Người vô tình, vô trách nhiệm như ông tôi thà gọi người dưng là bố còn hơn…
Bà Hương đang nấu cơm phía trong nghe tiếng ầm ầm bên ngoài thì vội tắt bếp chạy ra, thấy ông chồng khốn nạn đang gào mồm định đánh con gái thì bà nhặt chiếc dép phi vào người ông rồi nhanh tay kéo Dung lại phía mình…
– Đồ khốn kiếp! Ông còn dám vác mặt đến đây nữa à?
– Mẹ cha chúng mày… Dám hỗn với ông hả?
Ông Khải vớ cái chổi trước cửa định xông về phía hai mẹ con thì bà Hương cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Bà tức tốc quay vào trong bếp lôi ngay con dao thái chạy ra chỉ thẳng mặt ông Khải:
– Muốn bức ép mẹ con tôi đến cùng thì tôi liều với ông. Tôi không cần chờ tòa giải quyết ly hôn nữa mà cả hai về chầu ông bà ông vải đi!
– A… mày dám!
Bà Hương không nói nhiều chém một phát thẳng căng nhưng ông ta may mắn né được, thấy bà Hương liều mạng vung tay chém phát nữa thì ông ta sợ hãi bỏ chạy thục mạng. Dù sợ mất mật là thế nhưng khi ra tới ngoài vẫn ngoái cổ lại đe nẹt:
– Tao còn quay lại ám chúng mày! Nhớ đấy!
– Ông có giỏi thì quay lại đây!
– Mẹ! Ông ta đi rồi, mẹ bỏ dao xuống đi!
Thùy Dung thấy mẹ vẫn tức giận thì vội khuyên can bà nhưng bà lần này cương quyết lắm:
– Nếu ông ta còn quay lại gây sự thì mẹ sẽ liều với ông ta!
– Mẹ! Mẹ là tất cả của chúng con nên mẹ nhất định không được làm gì tổn hại đến bản thân. Có bất cứ vấn đề gì cũng để cho công an giải quyết, mẹ không được làm liều, mẹ hứa với con đi!
– …!!!
– Con hứa sẽ tìm cách để ông ta không làm phiền mẹ con mình nữa nên mẹ cũng hứa với con là đừng làm liều với ông ta mẹ nhé? Nếu mẹ không may xảy ra vấn đề gì thì chị em con không sống nổi đâu…hic…hic…
– Được rồi…Được rồi… Không khóc… Mẹ không làm gì tổn hại tới bản thân đâu.
– Mẹ hứa với con rồi đấy!
– Ừ. Yên tâm.
Bà Hương sợ con gái lo lắng nên hỏi qua chuyện của bảo An:
– Thế mấy nay con về nhà con bé có khóc nhiều không?
– Con dặn dò nên nó không khóc nhưng buồn vì nhớ thôi.
– Khổ thân con bé!
– Mẹ đừng lo. Chúng có cách hàn gắn chuyện này, chỉ là mấy nay hai đứa con bận lo chuyện công ty trước.
– Thế mấy anh chị họ nhà mẹ của con bé lại làm loạn à?
– Vâng. Lại thêm cả người tên Kiều gây sự nữa mẹ. Chuyện ông ta đến tận công ty tìm con chắc chắn là do mấy người đó đánh tiếng.
Thấy chuyện của con gái còn nhiều rắc rối chông gai thì bà Hương xót xa, đúng là tình yêu khó tránh, cũng như bà trước đây, duyên nợ thế nào lại vướng phải người đàn ông tệ bạc này…
– Thôi, hai đứa cố gắng lên!
– Vâng ạ.
– Vào tắm rửa nghỉ ngơi đi, mẹ nấu nốt nồi canh rồi chờ em con về ăn cơm.
– Mẹ để con nấu cho ạ!
– Mẹ ở nhà cả ngày chân tay cũng mỏi, để mẹ vận động chút cho giãn gân cốt.
Đợt này nhiều việc xảy ra cùng lúc khiến cô có chút mệt mỏi nên khi ăn tối xong là cô tự thưởng cho mình giấc ngủ sớm. Làm một mạch đến sáng nên tinh thần cũng khoan khoái hơn, năng lượng lại tràn về tiếp sức cho cô đấu với mấy người cơ hội kia…
Mới sáng ra Kiều đã đỏng đảnh ghé qua nói bóng gió với Dung nhưng cô cũng chẳng thèm chấp. Nói chán thì bỏ đi nhưng hết cô ta gây sự thì lại tới tên Hậu và Thu đến làm phiền vì họ dạo này không có cớ gì để ăn chặn tiền của công ty được nữa nên lúc nào cũng kiếm cớ sừng cồ với cô.
Bất cứ giấy tờ liên quan đến mua bán, vận chuyển hay chi trả khoản gì thì cũng đều phải qua Thùy Dung kiểm duyệt, họ bây giờ chỉ làm đúng nhiệm vụ trách nhiệm của mình thôi chứ không thể gian lận được nữa thì tức khí lắm. Miếng mồi đang ngon thì tự nhiên bị cô ngăn chặn nên người kín kẽ, nhẫn nhịn như tên Hậu hôm nay cũng như con hổ phát điên đập bàn chửi bới:
– Con khốn! Mày có biết chúng tao có mặt ở cái công ty này từ bao giờ không? Mày nghĩ mày là ai mà không biết trên dưới hả?
– Anh chị vào đây từ bao giờ tôi không cần biết mà cái tôi quan tâm là làm đúng nhiệm vụ của mình!
– Mày được lắm! Thích đối đầu với bọn tao chứ gì?
– Anh chị cứ nói thoải mái đi! Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên!
– A… Con này… Mày dọa bố mày đấy hả?
– Tôi không việc gì phải dọa, mà tôi cũng không mang phiền hà gì cho anh chị cả nhưng nếu anh chị cứ gây sự với tôi thì tôi báo cáo lên hai Sếp đấy!
Thu đứng từ nãy giờ cũng điên tiết nên xen vào:
– Đ.ịt mẹ con chó cái này! Mày đúng kiểu cơm không muốn ăn lại muốn ăn đất. Mày có biết rõ mối quan hệ của bọn tao là ai không mà mày dám trõ mũi vào. Mấy ngày vừa rồi bọn tao không nói thì mày tưởng bọn tao hiền à, là tao đang xem mày thể hiện đến đâu nhưng xem ra là mày cố tình chống đối lại bọn tao thì mày hết đường sống rồi con ạ! Không phải nghiễm nhiên bọn tao giữ được hai cái chức vị cao đấy đến bây giờ để cho một con ranh vắt mũi chưa sạch như mày nhúng tay vào phá hủy đâu nhé. Khôn hồn thì cuốn xéo mẹ mày đi, chứ để tao điên, tao đốt cả nhà mày đấy!
– Anh chị nói đến mối quan hệ với mẹ bé An mà lại làm ra mấy chuyện bỉ ổi đó mà không thấy xấu hổ à? Vợ chồng Sếp Kiên tốt bụng và tin tưởng giao cho anh chị hai chức vụ quan trọng thế nhưng đổi lại là sự rút ruột của công ty, như vậy liệu có xứng đáng không?
– Bọn tao làm gì không đến lượt mày dạy đời nhé! Chúng tao cống hiến sức lực và trí tuệ thì đổi lại phải được trả công xứng đáng thế thôi, mà một chút tiền đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả.
Thùy Dung nghe câu nói nhẹ bẫng ấy của chị ta mà thấy đau lòng thay cho Kiên và người vợ quá cố của anh. Họ đã trao niềm tin cho sai đối tượng, số tiền mà những lần họ ăn chặn, ăn bớt của công ty hay nói cách khác là chính là lấy tiền của Kiên đó lên tới con số cả trăm triệu, rồi vài trăm, có công trình lớn thì còn mua được cả cái chung cư tầm trung ấy chứ.
Những hóa đơn tiếp khách, hóa đơn chi quà cho khách hàng … rất nhiều chứng từ không hợp lệ mà thực sự là Kiên hay Thành không thể có ba đầu sáu tay để nhớ rồi kiểm soát hết được. Nhưng không kiểm soát hết thì không có nghĩa là các anh ấy không biết, chỉ là khi đó số tiền ăn bớt lúc mới đầu còn ít ỏi nên Kiên cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sau này vì bọn họ quá lộng hành thì Kiên không thể coi như không biết được nữa. Cái gì cũng có mức độ và giới hạn nhưng bọn họ lại đạp lên cả giới hạn mà sống thì thật sự không thể chấp nhận. Kiên quyết định để cô làm nhiệm vụ trung gian này phần vì cảnh cáo nhưng cũng là dằn mặt họ đừng quá đà nhưng xem ra là họ không biết điểm dừng rồi…Vậy thì chỉ có thể thu lưới thôi…
– Anh chị không muốn hợp tác với tôi để giúp công ty làm ăn tốt lên thì mời anh chị lên ý kiến với hai Sếp chứ đừng cản trở công việc của tôi nữa!
– Mày vẫn là muốn đối đầu với bọn tao đúng không?
– Đấy là do anh chị tự nghĩ! Tôi không nói!
– Mày đúng là ngây thơ! Mày nghĩ sếp Kiên yêu thương mày thật lòng đấy à? Mày nghĩ mày được mấy đứa cháu tao công nhận là mẹ kế đấy mà ở đấy tinh vi. Rốt cuộc thì mày cũng chỉ là con cờ trong tay Sếp Kiên thôi, còn chúng tao dù có làm gì sai nhưng vẫn là người nhà đấy!
Thùy Dung không muốn tiếp chuyện với những người tham lam vô độ nên tắt máy tính rời khỏi bàn làm việc của mình thì bị Thu kéo lại:
– Con chó! Mày thái độ với bọn tao đấy à?
– Chị tránh ra! Tôi không có gì để nói với hai người nữa!
– A… Con này láo thật…
Bốp…
Thùy Dung không kịp tránh nên ăn trọn cái tát trời giáng của Thu nhưng sau đó Thùy Dung cũng không yếu thế, cô nhanh người xoay chuyển quật cái bộp khiến chị ta ngã sõng soài ra đất. Hậu đứng đó mắt chữ O miệng chữ A vì bất ngờ thì Dung tiếp tục khóa tay chị ta lại nói:
– Chị còn dám hành động lỗ mãng thì tôi không nể nang đâu đó!
– Mày… Mày dám đánh tao? Anh Hậu… Anh để nó đánh em thế này à?
Tên Hậu lúc này mới tỉnh táo, hắn ta vội kéo Dung lên định bạt tai thay Thu thì Dung cũng không chịu thua thiệt, trông hắn ta rõ to cao nhưng cô cũng một cước đá trúng bụng khi tay hắn chưa kịp chạm vào mặt cô. Nghe tiếng hự rồi mặt hắn nhăn lại thì cô nghiêm túc nói:
– Các người đừng hòng giở trò bỉ ổi sau lưng sếp Kiên, nếu biết yên phận thì ở lại làm vị trí cũ còn không thì Sếp ấy không nể mà đuổi việc hai người đâu.
– Con khốn kiếp! Mày đứng lại đó!
Tên Hậu nhục nhã tính ăn miếng trả miếng với Thùy Dung nhưng đúng lúc này Kiên từ ngoài đi vào khiến hành động nửa chừng của hắn phải dừng lại, mặt hắn ta nghệt ra trông đúng kiểu khỉ ăn ớt nhưng Kiên không định bỏ qua mà lạnh nhạt hỏi:
– Anh đang muốn làm gì vậy?
– Tôi…
– Tôi đứng ngoài nghe thấy hết rồi! Hai người không những xúm lại bắt nạt một cô gái trẻ mà còn tiếp tục định rút ruột công ty lâu dài đúng không?
– Thực ra chuyện này không như chú nghĩ đâu. Tại cô Dung lên mặt với hai người chúng tôi trước nên chúng tôi bực mới nói vậy thôi, chứ…
– Chứ sao?
Hậu không trả lời được nhưng Thu thì nhanh miệng giải thích ba hoa có điều lúc này Kiên bận quan tâm hỏi han xem Thùy Dung có bị đau không, sau khi kiểm tra thấy cô không bị sao thì anh mới quay ra nói thẳng với hai người họ:
– Thực ra tôi đã biết anh chị rút ruột công ty từ lâu rồi nhưng vì Hòa, vì các cháu tôi đã nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng anh chị quá tham lam, không biết điểm dừng, không nhận ra sự nhân nhượng của tôi nên tôi không thể tiếp tục để anh chị ở lại công ty được nữa.
– Chú Kiên! Chú muốn buộc chúng tôi thôi việc ư?
– Không phải tôi buộc anh chị thôi việc mà là anh chị tự đào thải mình.
– Chúng tôi cống hiến sức lực cho chú từ những ngày đầu nhưng chú lại vì ít tiền lẻ đó mà thẳng thừng trừ loại chúng tôi. Có phải em tôi đã mất nên giờ chú phải lòng con ranh con này mà muốn hất chúng tôi ra khỏi công ty không?
Kiên biết thế nào bọn họ cũng lấy mấy lí do này để biện minh nên anh không có chút ngạc nhiên nào mà thẳng thắn đối chất tiếp:
– Hai người làm việc với tôi không chỉ vài ngày nên thừa biết tính tôi ra sao, tốt nhất đừng nói mấy lí do nhạt nhẽo đó ra để biện minh nữa. Chuyện anh chị tìm đến bọn trẻ nói mấy lời không hay để chúng hiểu lầm Thùy Dung tôi còn chưa tính, nay lại muốn đổ oan cho cô ấy ư?
– Tôi không biện minh mà rõ là chú đã thích cô ta nên muốn bênh vực.
– Tôi có tình cảm và muốn tiến tới xa hơn với Thùy Dung là sự thật, tôi không việc gì phải giấu diếm nhưng chuyện tình cảm và công việc không thể đánh đồng. Anh chị cũng rõ hơn ai hết thực lực của cô ấy, có thế nào cũng không nên nói tôi ưu ái hay chống lưng, mà Thùy Dung chỉ đang giúp tôi lập lại cách làm việc quy củ, chính xác hơn thôi.
– …
Hai người họ mồm năm miệng mười bắt nạt Thùy Dung như thế nhưng giờ đứng trước Kiên lại cãi không được mà chỉ đứng nhìn nhau. Kiên nhận ra rõ điều đó nhưng không dọa thì họ không biết sai mà dừng lại nên anh tiếp tục:
– Đừng kể lể với tôi chuyện xưa cũ nữa bởi từ trước đến nay tôi rất công bằng. Tôi không thấy mình quá đáng với anh chị mà ngược lại là mấy người đối xử tệ với chúng tôi. Người ta nói anh em có thể tin tưởng nhưng thử nghĩ xem tôi đã bị chính anh em họ của mình làm gì? Nếu anh chị biết đủ thì đã không có chuyện xảy ra ngày hôm nay nên còn chút tự trọng thì hãy viết đơn từ chức đi!
– Chú… Chú muốn đuổi việc chúng tôi thật ư?
– Vậy đổi lại là anh chị vào địa vị tôi thì anh chị xử lý thế nào?
Kiên nói dứt lời thì kéo Thùy Dung rời đi mà không để họ có cơ hội giải thích hay xin xỏ nữa. Về lại phòng làm việc của mình thì Kiên lại buông bỏ hết vẻ lãnh đạm khi nãy mà ân cần hỏi han cô gái của mình:
– Mặt còn rát nhiều không em?
– Còn chút xíu thôi ạ!
– Anh nhìn qua camera mà chạy xuống không kịp.
– Không sao đâu, em cũng đánh trả được họ rồi!
– Em còn đánh lại hai người đó được nữa hả?
– Vâng.
– Bé tí xíu mà liều thế? Không sợ họ xúm lại đánh hội đồng à?
– Nhỏ mà có võ đấy!
Thùy Dung cười cười nhìn Kiên thì anh liền xoa hai tay lên má cô cưng nựng, đúng là cô gái nhỏ mà có võ là thật. Càng nhìn Kiên càng thấy yêu thương cô nhiều hơn và cũng biết ơn nhiều hơn nữa…
– Cảm ơn ông trời đã mang đến cho anh nguồn năng lượng tích cực này!
– Lại thế rồi!
– Anh nói thật đấy!
– Được rồi! Thưởng cho anh này!
Hai cái hôn tạm ứng đã khiến cho Kiên cười không khép được miệng và rồi anh tham lam giành thế chủ động, cưỡng hôn lại cô thật lâu mới chịu buông ra…
– Anh chơi gian thật đấy!
– Đó gọi là có đi có lại mà!
– Thôi, không đùa nữa, anh nói xem chuyện của anh chị ấy xử lý thế nào đây?
– Em đừng lo. Bọn họ chỉ độc mồm, độc miệng vậy thôi chứ không dám làm gì bậy bạ đâu nhưng anh lo bố em sẽ không suy nghĩ thiệt hơn mà gây hại cho mấy mẹ con, ông ấy thoắt ẩn, thoắt hiện khó mà biết lúc nào ra tay.
Nói đến người bố tệ bạc Dung lại lo lắng cho mẹ, giờ này mẹ cô ở nhà một mình biết đâu ông ta lại đến bắt nạt bà, sức khỏe vốn yếu ớt chỉ cần một cái đẩy mạnh của ông ta cũng khiến bà không chống đỡ nổi… Dung thấy bất an nên ngay lập tức rời khỏi người Kiên lấy máy gọi qua cho mẹ, khi nghe tiếng mẹ nói chuyện bình thường và báo không có vấn đề gì thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau cũng không thấy ông Khải bén mảng gì tới nhà thì cô yên tâm đi làm nhưng không ngờ mới đến cổng công ty đã giáp mặt ông ta. Nhìn cái cảnh ông Khải quần áo lấm lem gặm chiếc bánh mì khô khốc, có lẽ ai không biết rõ đầu đuôi câu chuyện sẽ cho là ông ta khổ sở lắm nhưng chỉ có Thùy Dung là biết ông ta đang dở trò thôi. Cô chán nản tiến lại định nói ông ta thích gây chuyện thì để lúc khác nhưng ông ta không để cho cô kịp lên tiếng đã đứng vội lên kể khổ:
– Con gái! Cả đêm qua bố phải ngủ ngoài đường rét mướt, bụng đói cồn cào, may mà có người đi đường thương hại cho cái bánh mì lót dạ…Con à! Con đừng nhẫn tâm đuổi bố đi được không?
Ông ta chọn đúng giờ đi làm nên mọi người càng hiếu kỳ khi thấy cảnh tượng này, có không ít lời bàn ra tán vào ngay lúc ông ta kể lể hoàn cảnh khó khăn của mình và nói những lời khiến cô trở thành đứa con gái bất hiếu. Sự uất nghẹn dâng lên tận cổ làm cho cô không nói nổi thành lời, cô nhìn ông ta chăm chăm thì ông ta càng ra vẻ khổ sở giãi bày tiếp:
– Bố biết mình là gánh nặng của mấy mẹ con nhưng bố không còn chỗ để đi nữa rồi. Bao năm bố không dám làm phiền nhưng nay già rồi, sức đã mòn, chân đã mỏi, bố chỉ có thể nương nhờ mấy mẹ con thôi.
Sự phẫn uất bị dồn nén quá cũng đến lúc phải bùng nổ và Thùy Dung biết mình giờ này đã trở thành kẻ tội đồ trước những con mắt dè bỉu kia thì cô cũng phải giải thoát cho chính mình…
– Ông cứ nói tiếp đi! Kể khổ tiếp đi! Tôi chính thức đã trở thành đứa con bất hiếu nhất xã hội rồi thì tôi cũng không cần phải lo mất thể diện nữa. Nếu ông trời đã định bố con ta là kẻ thù của kiếp này thì cứ để như vậy đi!
– Con gái à? Con ơi…
– Ông cứ mặc sức diễn tiếp cho người đời xem nhưng tôi thì không có nhu cầu tiếp nhận sự diễn tuồng của ông. Cũng là một người bố nhưng bố người ta bao dung, chia sẻ, bảo vệ con cái, còn người bố như ông chỉ mang đến tủi nhục và nợ nần cho cuộc đời mẹ con tôi. Người ta có bố để yêu thương, tự hào, còn tôi có bố chỉ là cái danh hão thực.
Thùy Dung nói rồi lạnh nhạt quay người đi nhưng đúng là cô không thể ngờ rằng ông ta lần này quyết tâm làm tới những việc không thể lường trước…
– Xem ra anh không có dũng khí bằng con gái!
– Vì bố nó thương cô gia sư hơn.
Thùy Dung nghe câu này thì chủ động nhoài người thơm lên môi Kiên một cái rồi ghé tai anh động viên:
– Nhưng em thương anh nhiều hơn.
Không cần để ý bên ngoài có người qua lại thì Kiên cũng tháo dây bảo hiểm xe mà níu cô hôn thật lâu, Thùy Dung lúc này cũng không e ngại ngăn cản mà cùng anh dây dưa cho đến khi cả hai thấy đủ mới rời môi nhau ra.
– Cố gắng thêm thời gian nữa thôi!
– Anh biết rồi!
– Tối mình gọi điện nói chuyện nhé!
– Ừ. Em vào nhà đi!
Thùy Dung bước vào nhà mới kịp cất đôi giày lên kệ thì thấy ông bố tệ nạn xuất hiện. Chỗ ở kín đáo thế này rồi mà ông ta vẫn lần ra thì đúng là con nợ của đời mẹ con cô thật rồi…
– Ông cũng tìm ra chỗ của mẹ con tôi nhanh thật đấy! Nhưng tiếc là mẹ con tôi không hoan nghênh!
– Kiếm được thằng bố giàu có mà không biết đòi hỏi lại vẫn chịu ở cái nhà trọ cũ rích này vậy mày?
– Tôi chỉ là bạn của anh ấy thôi nên ông đừng có ảo tưởng. Số tiền lần trước anh ấy trả giùm cũng là tôi mượn đấy nên ông đừng có hòng nhờ gì chúng tôi nữa.
– Ô… Bạn tốt thế thì tội gì không mượn thêm, không có quan hệ yêu đương mà bạn kiểu này cũng hay đấy!
– Ông đúng là loại mất hết liêm sỉ, ông cút khỏi đây đi!
– Tao đánh ch.ết cha mày bây giờ, mày dám hỗn với bố mày thế hả?
– Đây! Ông đánh ch.ết tôi đi! Đánh đi! Ông ngoài những lời lẽ tục tĩu và moi tiền ra ông có đoái hoài gì đến sống ch.ết của mẹ con tôi không? Người vô tình, vô trách nhiệm như ông tôi thà gọi người dưng là bố còn hơn…
Bà Hương đang nấu cơm phía trong nghe tiếng ầm ầm bên ngoài thì vội tắt bếp chạy ra, thấy ông chồng khốn nạn đang gào mồm định đánh con gái thì bà nhặt chiếc dép phi vào người ông rồi nhanh tay kéo Dung lại phía mình…
– Đồ khốn kiếp! Ông còn dám vác mặt đến đây nữa à?
– Mẹ cha chúng mày… Dám hỗn với ông hả?
Ông Khải vớ cái chổi trước cửa định xông về phía hai mẹ con thì bà Hương cũng không muốn nhẫn nhịn nữa. Bà tức tốc quay vào trong bếp lôi ngay con dao thái chạy ra chỉ thẳng mặt ông Khải:
– Muốn bức ép mẹ con tôi đến cùng thì tôi liều với ông. Tôi không cần chờ tòa giải quyết ly hôn nữa mà cả hai về chầu ông bà ông vải đi!
– A… mày dám!
Bà Hương không nói nhiều chém một phát thẳng căng nhưng ông ta may mắn né được, thấy bà Hương liều mạng vung tay chém phát nữa thì ông ta sợ hãi bỏ chạy thục mạng. Dù sợ mất mật là thế nhưng khi ra tới ngoài vẫn ngoái cổ lại đe nẹt:
– Tao còn quay lại ám chúng mày! Nhớ đấy!
– Ông có giỏi thì quay lại đây!
– Mẹ! Ông ta đi rồi, mẹ bỏ dao xuống đi!
Thùy Dung thấy mẹ vẫn tức giận thì vội khuyên can bà nhưng bà lần này cương quyết lắm:
– Nếu ông ta còn quay lại gây sự thì mẹ sẽ liều với ông ta!
– Mẹ! Mẹ là tất cả của chúng con nên mẹ nhất định không được làm gì tổn hại đến bản thân. Có bất cứ vấn đề gì cũng để cho công an giải quyết, mẹ không được làm liều, mẹ hứa với con đi!
– …!!!
– Con hứa sẽ tìm cách để ông ta không làm phiền mẹ con mình nữa nên mẹ cũng hứa với con là đừng làm liều với ông ta mẹ nhé? Nếu mẹ không may xảy ra vấn đề gì thì chị em con không sống nổi đâu…hic…hic…
– Được rồi…Được rồi… Không khóc… Mẹ không làm gì tổn hại tới bản thân đâu.
– Mẹ hứa với con rồi đấy!
– Ừ. Yên tâm.
Bà Hương sợ con gái lo lắng nên hỏi qua chuyện của bảo An:
– Thế mấy nay con về nhà con bé có khóc nhiều không?
– Con dặn dò nên nó không khóc nhưng buồn vì nhớ thôi.
– Khổ thân con bé!
– Mẹ đừng lo. Chúng có cách hàn gắn chuyện này, chỉ là mấy nay hai đứa con bận lo chuyện công ty trước.
– Thế mấy anh chị họ nhà mẹ của con bé lại làm loạn à?
– Vâng. Lại thêm cả người tên Kiều gây sự nữa mẹ. Chuyện ông ta đến tận công ty tìm con chắc chắn là do mấy người đó đánh tiếng.
Thấy chuyện của con gái còn nhiều rắc rối chông gai thì bà Hương xót xa, đúng là tình yêu khó tránh, cũng như bà trước đây, duyên nợ thế nào lại vướng phải người đàn ông tệ bạc này…
– Thôi, hai đứa cố gắng lên!
– Vâng ạ.
– Vào tắm rửa nghỉ ngơi đi, mẹ nấu nốt nồi canh rồi chờ em con về ăn cơm.
– Mẹ để con nấu cho ạ!
– Mẹ ở nhà cả ngày chân tay cũng mỏi, để mẹ vận động chút cho giãn gân cốt.
Đợt này nhiều việc xảy ra cùng lúc khiến cô có chút mệt mỏi nên khi ăn tối xong là cô tự thưởng cho mình giấc ngủ sớm. Làm một mạch đến sáng nên tinh thần cũng khoan khoái hơn, năng lượng lại tràn về tiếp sức cho cô đấu với mấy người cơ hội kia…
Mới sáng ra Kiều đã đỏng đảnh ghé qua nói bóng gió với Dung nhưng cô cũng chẳng thèm chấp. Nói chán thì bỏ đi nhưng hết cô ta gây sự thì lại tới tên Hậu và Thu đến làm phiền vì họ dạo này không có cớ gì để ăn chặn tiền của công ty được nữa nên lúc nào cũng kiếm cớ sừng cồ với cô.
Bất cứ giấy tờ liên quan đến mua bán, vận chuyển hay chi trả khoản gì thì cũng đều phải qua Thùy Dung kiểm duyệt, họ bây giờ chỉ làm đúng nhiệm vụ trách nhiệm của mình thôi chứ không thể gian lận được nữa thì tức khí lắm. Miếng mồi đang ngon thì tự nhiên bị cô ngăn chặn nên người kín kẽ, nhẫn nhịn như tên Hậu hôm nay cũng như con hổ phát điên đập bàn chửi bới:
– Con khốn! Mày có biết chúng tao có mặt ở cái công ty này từ bao giờ không? Mày nghĩ mày là ai mà không biết trên dưới hả?
– Anh chị vào đây từ bao giờ tôi không cần biết mà cái tôi quan tâm là làm đúng nhiệm vụ của mình!
– Mày được lắm! Thích đối đầu với bọn tao chứ gì?
– Anh chị cứ nói thoải mái đi! Tôi sẽ báo cáo lên cấp trên!
– A… Con này… Mày dọa bố mày đấy hả?
– Tôi không việc gì phải dọa, mà tôi cũng không mang phiền hà gì cho anh chị cả nhưng nếu anh chị cứ gây sự với tôi thì tôi báo cáo lên hai Sếp đấy!
Thu đứng từ nãy giờ cũng điên tiết nên xen vào:
– Đ.ịt mẹ con chó cái này! Mày đúng kiểu cơm không muốn ăn lại muốn ăn đất. Mày có biết rõ mối quan hệ của bọn tao là ai không mà mày dám trõ mũi vào. Mấy ngày vừa rồi bọn tao không nói thì mày tưởng bọn tao hiền à, là tao đang xem mày thể hiện đến đâu nhưng xem ra là mày cố tình chống đối lại bọn tao thì mày hết đường sống rồi con ạ! Không phải nghiễm nhiên bọn tao giữ được hai cái chức vị cao đấy đến bây giờ để cho một con ranh vắt mũi chưa sạch như mày nhúng tay vào phá hủy đâu nhé. Khôn hồn thì cuốn xéo mẹ mày đi, chứ để tao điên, tao đốt cả nhà mày đấy!
– Anh chị nói đến mối quan hệ với mẹ bé An mà lại làm ra mấy chuyện bỉ ổi đó mà không thấy xấu hổ à? Vợ chồng Sếp Kiên tốt bụng và tin tưởng giao cho anh chị hai chức vụ quan trọng thế nhưng đổi lại là sự rút ruột của công ty, như vậy liệu có xứng đáng không?
– Bọn tao làm gì không đến lượt mày dạy đời nhé! Chúng tao cống hiến sức lực và trí tuệ thì đổi lại phải được trả công xứng đáng thế thôi, mà một chút tiền đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả.
Thùy Dung nghe câu nói nhẹ bẫng ấy của chị ta mà thấy đau lòng thay cho Kiên và người vợ quá cố của anh. Họ đã trao niềm tin cho sai đối tượng, số tiền mà những lần họ ăn chặn, ăn bớt của công ty hay nói cách khác là chính là lấy tiền của Kiên đó lên tới con số cả trăm triệu, rồi vài trăm, có công trình lớn thì còn mua được cả cái chung cư tầm trung ấy chứ.
Những hóa đơn tiếp khách, hóa đơn chi quà cho khách hàng … rất nhiều chứng từ không hợp lệ mà thực sự là Kiên hay Thành không thể có ba đầu sáu tay để nhớ rồi kiểm soát hết được. Nhưng không kiểm soát hết thì không có nghĩa là các anh ấy không biết, chỉ là khi đó số tiền ăn bớt lúc mới đầu còn ít ỏi nên Kiên cũng nhắm mắt làm ngơ. Nhưng sau này vì bọn họ quá lộng hành thì Kiên không thể coi như không biết được nữa. Cái gì cũng có mức độ và giới hạn nhưng bọn họ lại đạp lên cả giới hạn mà sống thì thật sự không thể chấp nhận. Kiên quyết định để cô làm nhiệm vụ trung gian này phần vì cảnh cáo nhưng cũng là dằn mặt họ đừng quá đà nhưng xem ra là họ không biết điểm dừng rồi…Vậy thì chỉ có thể thu lưới thôi…
– Anh chị không muốn hợp tác với tôi để giúp công ty làm ăn tốt lên thì mời anh chị lên ý kiến với hai Sếp chứ đừng cản trở công việc của tôi nữa!
– Mày vẫn là muốn đối đầu với bọn tao đúng không?
– Đấy là do anh chị tự nghĩ! Tôi không nói!
– Mày đúng là ngây thơ! Mày nghĩ sếp Kiên yêu thương mày thật lòng đấy à? Mày nghĩ mày được mấy đứa cháu tao công nhận là mẹ kế đấy mà ở đấy tinh vi. Rốt cuộc thì mày cũng chỉ là con cờ trong tay Sếp Kiên thôi, còn chúng tao dù có làm gì sai nhưng vẫn là người nhà đấy!
Thùy Dung không muốn tiếp chuyện với những người tham lam vô độ nên tắt máy tính rời khỏi bàn làm việc của mình thì bị Thu kéo lại:
– Con chó! Mày thái độ với bọn tao đấy à?
– Chị tránh ra! Tôi không có gì để nói với hai người nữa!
– A… Con này láo thật…
Bốp…
Thùy Dung không kịp tránh nên ăn trọn cái tát trời giáng của Thu nhưng sau đó Thùy Dung cũng không yếu thế, cô nhanh người xoay chuyển quật cái bộp khiến chị ta ngã sõng soài ra đất. Hậu đứng đó mắt chữ O miệng chữ A vì bất ngờ thì Dung tiếp tục khóa tay chị ta lại nói:
– Chị còn dám hành động lỗ mãng thì tôi không nể nang đâu đó!
– Mày… Mày dám đánh tao? Anh Hậu… Anh để nó đánh em thế này à?
Tên Hậu lúc này mới tỉnh táo, hắn ta vội kéo Dung lên định bạt tai thay Thu thì Dung cũng không chịu thua thiệt, trông hắn ta rõ to cao nhưng cô cũng một cước đá trúng bụng khi tay hắn chưa kịp chạm vào mặt cô. Nghe tiếng hự rồi mặt hắn nhăn lại thì cô nghiêm túc nói:
– Các người đừng hòng giở trò bỉ ổi sau lưng sếp Kiên, nếu biết yên phận thì ở lại làm vị trí cũ còn không thì Sếp ấy không nể mà đuổi việc hai người đâu.
– Con khốn kiếp! Mày đứng lại đó!
Tên Hậu nhục nhã tính ăn miếng trả miếng với Thùy Dung nhưng đúng lúc này Kiên từ ngoài đi vào khiến hành động nửa chừng của hắn phải dừng lại, mặt hắn ta nghệt ra trông đúng kiểu khỉ ăn ớt nhưng Kiên không định bỏ qua mà lạnh nhạt hỏi:
– Anh đang muốn làm gì vậy?
– Tôi…
– Tôi đứng ngoài nghe thấy hết rồi! Hai người không những xúm lại bắt nạt một cô gái trẻ mà còn tiếp tục định rút ruột công ty lâu dài đúng không?
– Thực ra chuyện này không như chú nghĩ đâu. Tại cô Dung lên mặt với hai người chúng tôi trước nên chúng tôi bực mới nói vậy thôi, chứ…
– Chứ sao?
Hậu không trả lời được nhưng Thu thì nhanh miệng giải thích ba hoa có điều lúc này Kiên bận quan tâm hỏi han xem Thùy Dung có bị đau không, sau khi kiểm tra thấy cô không bị sao thì anh mới quay ra nói thẳng với hai người họ:
– Thực ra tôi đã biết anh chị rút ruột công ty từ lâu rồi nhưng vì Hòa, vì các cháu tôi đã nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng anh chị quá tham lam, không biết điểm dừng, không nhận ra sự nhân nhượng của tôi nên tôi không thể tiếp tục để anh chị ở lại công ty được nữa.
– Chú Kiên! Chú muốn buộc chúng tôi thôi việc ư?
– Không phải tôi buộc anh chị thôi việc mà là anh chị tự đào thải mình.
– Chúng tôi cống hiến sức lực cho chú từ những ngày đầu nhưng chú lại vì ít tiền lẻ đó mà thẳng thừng trừ loại chúng tôi. Có phải em tôi đã mất nên giờ chú phải lòng con ranh con này mà muốn hất chúng tôi ra khỏi công ty không?
Kiên biết thế nào bọn họ cũng lấy mấy lí do này để biện minh nên anh không có chút ngạc nhiên nào mà thẳng thắn đối chất tiếp:
– Hai người làm việc với tôi không chỉ vài ngày nên thừa biết tính tôi ra sao, tốt nhất đừng nói mấy lí do nhạt nhẽo đó ra để biện minh nữa. Chuyện anh chị tìm đến bọn trẻ nói mấy lời không hay để chúng hiểu lầm Thùy Dung tôi còn chưa tính, nay lại muốn đổ oan cho cô ấy ư?
– Tôi không biện minh mà rõ là chú đã thích cô ta nên muốn bênh vực.
– Tôi có tình cảm và muốn tiến tới xa hơn với Thùy Dung là sự thật, tôi không việc gì phải giấu diếm nhưng chuyện tình cảm và công việc không thể đánh đồng. Anh chị cũng rõ hơn ai hết thực lực của cô ấy, có thế nào cũng không nên nói tôi ưu ái hay chống lưng, mà Thùy Dung chỉ đang giúp tôi lập lại cách làm việc quy củ, chính xác hơn thôi.
– …
Hai người họ mồm năm miệng mười bắt nạt Thùy Dung như thế nhưng giờ đứng trước Kiên lại cãi không được mà chỉ đứng nhìn nhau. Kiên nhận ra rõ điều đó nhưng không dọa thì họ không biết sai mà dừng lại nên anh tiếp tục:
– Đừng kể lể với tôi chuyện xưa cũ nữa bởi từ trước đến nay tôi rất công bằng. Tôi không thấy mình quá đáng với anh chị mà ngược lại là mấy người đối xử tệ với chúng tôi. Người ta nói anh em có thể tin tưởng nhưng thử nghĩ xem tôi đã bị chính anh em họ của mình làm gì? Nếu anh chị biết đủ thì đã không có chuyện xảy ra ngày hôm nay nên còn chút tự trọng thì hãy viết đơn từ chức đi!
– Chú… Chú muốn đuổi việc chúng tôi thật ư?
– Vậy đổi lại là anh chị vào địa vị tôi thì anh chị xử lý thế nào?
Kiên nói dứt lời thì kéo Thùy Dung rời đi mà không để họ có cơ hội giải thích hay xin xỏ nữa. Về lại phòng làm việc của mình thì Kiên lại buông bỏ hết vẻ lãnh đạm khi nãy mà ân cần hỏi han cô gái của mình:
– Mặt còn rát nhiều không em?
– Còn chút xíu thôi ạ!
– Anh nhìn qua camera mà chạy xuống không kịp.
– Không sao đâu, em cũng đánh trả được họ rồi!
– Em còn đánh lại hai người đó được nữa hả?
– Vâng.
– Bé tí xíu mà liều thế? Không sợ họ xúm lại đánh hội đồng à?
– Nhỏ mà có võ đấy!
Thùy Dung cười cười nhìn Kiên thì anh liền xoa hai tay lên má cô cưng nựng, đúng là cô gái nhỏ mà có võ là thật. Càng nhìn Kiên càng thấy yêu thương cô nhiều hơn và cũng biết ơn nhiều hơn nữa…
– Cảm ơn ông trời đã mang đến cho anh nguồn năng lượng tích cực này!
– Lại thế rồi!
– Anh nói thật đấy!
– Được rồi! Thưởng cho anh này!
Hai cái hôn tạm ứng đã khiến cho Kiên cười không khép được miệng và rồi anh tham lam giành thế chủ động, cưỡng hôn lại cô thật lâu mới chịu buông ra…
– Anh chơi gian thật đấy!
– Đó gọi là có đi có lại mà!
– Thôi, không đùa nữa, anh nói xem chuyện của anh chị ấy xử lý thế nào đây?
– Em đừng lo. Bọn họ chỉ độc mồm, độc miệng vậy thôi chứ không dám làm gì bậy bạ đâu nhưng anh lo bố em sẽ không suy nghĩ thiệt hơn mà gây hại cho mấy mẹ con, ông ấy thoắt ẩn, thoắt hiện khó mà biết lúc nào ra tay.
Nói đến người bố tệ bạc Dung lại lo lắng cho mẹ, giờ này mẹ cô ở nhà một mình biết đâu ông ta lại đến bắt nạt bà, sức khỏe vốn yếu ớt chỉ cần một cái đẩy mạnh của ông ta cũng khiến bà không chống đỡ nổi… Dung thấy bất an nên ngay lập tức rời khỏi người Kiên lấy máy gọi qua cho mẹ, khi nghe tiếng mẹ nói chuyện bình thường và báo không có vấn đề gì thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm sau cũng không thấy ông Khải bén mảng gì tới nhà thì cô yên tâm đi làm nhưng không ngờ mới đến cổng công ty đã giáp mặt ông ta. Nhìn cái cảnh ông Khải quần áo lấm lem gặm chiếc bánh mì khô khốc, có lẽ ai không biết rõ đầu đuôi câu chuyện sẽ cho là ông ta khổ sở lắm nhưng chỉ có Thùy Dung là biết ông ta đang dở trò thôi. Cô chán nản tiến lại định nói ông ta thích gây chuyện thì để lúc khác nhưng ông ta không để cho cô kịp lên tiếng đã đứng vội lên kể khổ:
– Con gái! Cả đêm qua bố phải ngủ ngoài đường rét mướt, bụng đói cồn cào, may mà có người đi đường thương hại cho cái bánh mì lót dạ…Con à! Con đừng nhẫn tâm đuổi bố đi được không?
Ông ta chọn đúng giờ đi làm nên mọi người càng hiếu kỳ khi thấy cảnh tượng này, có không ít lời bàn ra tán vào ngay lúc ông ta kể lể hoàn cảnh khó khăn của mình và nói những lời khiến cô trở thành đứa con gái bất hiếu. Sự uất nghẹn dâng lên tận cổ làm cho cô không nói nổi thành lời, cô nhìn ông ta chăm chăm thì ông ta càng ra vẻ khổ sở giãi bày tiếp:
– Bố biết mình là gánh nặng của mấy mẹ con nhưng bố không còn chỗ để đi nữa rồi. Bao năm bố không dám làm phiền nhưng nay già rồi, sức đã mòn, chân đã mỏi, bố chỉ có thể nương nhờ mấy mẹ con thôi.
Sự phẫn uất bị dồn nén quá cũng đến lúc phải bùng nổ và Thùy Dung biết mình giờ này đã trở thành kẻ tội đồ trước những con mắt dè bỉu kia thì cô cũng phải giải thoát cho chính mình…
– Ông cứ nói tiếp đi! Kể khổ tiếp đi! Tôi chính thức đã trở thành đứa con bất hiếu nhất xã hội rồi thì tôi cũng không cần phải lo mất thể diện nữa. Nếu ông trời đã định bố con ta là kẻ thù của kiếp này thì cứ để như vậy đi!
– Con gái à? Con ơi…
– Ông cứ mặc sức diễn tiếp cho người đời xem nhưng tôi thì không có nhu cầu tiếp nhận sự diễn tuồng của ông. Cũng là một người bố nhưng bố người ta bao dung, chia sẻ, bảo vệ con cái, còn người bố như ông chỉ mang đến tủi nhục và nợ nần cho cuộc đời mẹ con tôi. Người ta có bố để yêu thương, tự hào, còn tôi có bố chỉ là cái danh hão thực.
Thùy Dung nói rồi lạnh nhạt quay người đi nhưng đúng là cô không thể ngờ rằng ông ta lần này quyết tâm làm tới những việc không thể lường trước…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.