Chương 37: Nắng
Losa90
04/10/2020
Mình nhào tới ôm lấy Khôi gào lên kinh hoàng.
Máu từ vết thương tuôn trào như không thể ngừng lại, lêng láng cả một vùng. Khôi mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng không thể thốt nên lời.
Mình cầm lấy tay cậu đặt lên bụng rồi run rẩy kêu lên: “Đây là con anh... con.. của chúng ta.. anh đừng chết... đừng bỏ rơi mẹ con em...”
Mọi người xung quanh kéo mình ra nhưng mình vẫn ôm rịt lấy cậu ấy vật vã gào trong đau đớn: “Đừng mà... anh ơi đừng bỏ em mà... anh ơi...đừng mà..đừng rời xa mẹ con em... đừng anh ơi...”
Đôi mắt Khôi gắng gượng mở ra, đôi tay đầy máu cố vươn về phía mình. Máu vẫn không ngừng chảy, và sự sống của cậu dường như đang leo lắt như ngọn đèn dầu trước gió.
Tại sao khi mọi hiểu nhầm được gỡ bỏ thì lại xảy ra cớ sự này. Tại sao vì mình Khôi lại phải gánh chịu biết bao đau đớn và tổn thương như vậy?
Cậu tìm mọi cách để liên lạc với mình nhưng mình đã tặng cho cậu một tin nhắn vô tình và tàn nhẫn rồi lạnh lùng rời bỏ cậu ấy như đã làm cách đây bốn năm.
Cậu ấy gạt bỏ mọi tự tôn, bỏ công việc để vào Sài Gòn tìm mình nhưng đổi lại mình đã khiến cậu phải ra về trong vô vọng và đau đớn tột cùng.
Vậy mà không một lời oán trách. Cậu vẫn chúc mình hạnh phúc.
Trên thế gian này biết tìm đâu ra một người chân thành như vậy. Người đã cùng mình vẽ nên những ngày tháng thanh xuân ngọt ngào đầy hoài niệm. Tuy có những hiểu nhầm, những khổ đau nhưng sau tất cả cậu vẫn dành cho mình một tình yêu sâu đậm, thuỷ chung không phai mờ.
Khôi ơi! Anh đừng chết...Đừng bỏ lại em với những ân hận đang dày xéo tâm can...
Mọi người cố kéo mình ra khỏi Khôi. Mình muốn nhìn thấy cậu ấy, muốn giữ chặt đôi tay kia không thể buông rời nhưng mọi thứ trước mắt mình đang dần nhoè đi...
Mình... ngất lịm không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy thì thấy xung quanh một màu trắng xoá. Mình đã chết rồi sao?
Không phải, đây là giường bệnh, mình đang ở trong bệnh viện. Và bên cạnh là gương mặt đầy lo lắng của mẹ. Mình giật tung chăn định lao ra khỏi giường nhưng rồi loạng choạng ngã khiến mẹ phải vội đỡ lấy. Mình hốt hoảng lay mẹ: “Khôi đâu rồi? Cậu ấy đâu rồi? Mẹ hãy đưa con đến chỗ cậu ấy! Mau đi mẹ!”
“Bình tĩnh, con bình tĩnh lại nào...”
Mình vẫn cố nhoài người ra khỏi mẹ khiến mẹ phải vất vả giữ lại. Mẹ hét lên: “Cậu ấy đang ở trong phòng cấp cứu con có làm loạn thì cũng chẳng giúp cậu ấy mau tỉnh lại đâu!”
Mình sững sờ: “Phòng cấp cứu..”
Chưa kịp để mẹ phản ứng mình đã xô cửa lao tới phòng cấp cứu.
Ở đó có Quân, Thế, Tường, Khánh Chi, cùng một số đồng nghiệp của Khôi đang ngồi chờ đợi bên ngoài với gương mặt đầy lo lắng. Thấy mình Quân tiến tới vội nói: “Họ đang cứu cậu ấy...chắc sẽ không sao đâu!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người mình hiểu rằng hai từ “không sao” rõ ràng chỉ là lời an ủi.
Vừa lúc đó chợt bác sĩ mở cửa phòng, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng: “Cậu ấy hiện cần được truyền máu gấp nếu không tính mạng khó giữ. Tuy nhiên nhóm máu O RH- là nhóm máu hiếm. Hiện ngân hàng máu không còn nguồn dự trữ. Có ai ở đây có nhóm máu này không? Thực sự tình hình cấp bách lắm rồi.”
Người thân của Khôi chưa kịp có mặt. Mà tình thế nguy cấp như vậy không thể chờ đợi họ.
Tất cả mọi người nhìn nhau lo sợ.
Bỗng nhiên một giọng nói run run cất lên: “Tôi có cùng nhóm máu với Khôi.”
Cánh tay Khánh Chi đang run rẩy trong không trung.
Mình nhào tới ôm lấy Khánh Chi: “Hãy cứu Khôi, cầu xin cậu...”
Khánh Chi gỡ mình ra rồi nói: “Tất cả lỗi lầm là do tớ, coi như ông trời cho tớ một cơ hội sửa sai...”
Khánh Chi nở nụ cười an ủi mình rồi bước vào phòng theo bác sĩ.
Tất cả căng thẳng chờ đợi. Từng phút giây trôi qua nặng nề đến nghẹt thở.
Một tiếng...
Hai tiếng...
Ba tiếng...
Cánh cửa mở ra
Một bác sĩ xuất hiện với nụ cười nhẹ nhõm: “Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch.”
***
Đã hơn một năm trôi qua.
Anh Nam bị kết án tù do tội cố ý giết người.
Quân đã lấy vợ và sang Anh định cư.
Khánh Chi về quê và cũng lập gia đình với một người đàn ông hiền lành chất phác.
Hôm nay là một ngày tháng tư nắng đẹp.
Mình đang hạnh phúc ngắm con ngủ ngoan trong nôi thì một vòng tay vòng qua người mình. Khôi thì thầm: “Con ngủ rồi à?”
Mình đặt tay lên miệng: “Suỵt! Con vừa ngủ thôi!”
Khôi hôn lên cổ, rồi bờ môi dần tiến đến vành tai mình, cắn nhẹ. Phả hơi thở nóng ấm khiến mình khẽ run lên. Cậu cất dọng khàn khàn đầy mờ ám: “Anh không ngờ mùi sữa cũng quyến rũ như vậy, em thậm chí còn gợi cảm hơn cả lúc trước.”
Mình mắng khẽ: “Nào! Con vừa ngủ, khẽ thôi nào...”
Khôi mặc kệ cái lừ mắt của mình, cậu luồn tay qua áo và bắt đầu mơn trớn, mân mê, nhào nặn.
Bị kích thích, sữa chảy ra thấm ướt áo. Mình véo Khôi một cái: “Còn tranh sữa với cả con à, hư quá!”
“Nó tranh vợ của anh thì anh cũng tranh sữa của nó.”
Vừa nói Khôi vừa rúc đầu vào áo mình. Đôi môi bắt đầu làm loạn.
Khôi vẫn như vậy, vẫn dữ dội, đam mê và mãnh liệt như lần đầu. Tình yêu của hai đứa đã trải qua quá nhiều thử thách nên cả hai đều trân trọng từng giây phút bên cạnh nhau.
Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, chiếu rọi căn nhà nhỏ nơi có đôi vợ chồng đang chìm đắm trong tình yêu.
Ánh nắng ấm áp, rực rỡ mang đến niềm hạnh phúc và một tương lai tươi đẹp đang đón chờ phía trước.
“Nắng muôn thủa vẫn nồng nàn như thế
Vẫn tia vàng như để dỗ dành hoa
Vẫn hong khô giọt lệ tủi hoen nhoà
Vẫn một lòng tháng năm qua nào đổi
Dù đôi bận cơn giông cuồng phủ lối
Ngăn cách đường nên lỗi hẹn hoa yêu
Nhưng tâm tư nắng vẫn nhớ thương nhiều
Vẫn nung nấu biết bao nhiêu hẹn hứa
Vẫn mơ ước duyên ngày kia ghép nửa
Đem bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Vẫn mong chờ ve vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh ấm áp nguồn hạnh phúc.”
(St)
HẾT!
Máu từ vết thương tuôn trào như không thể ngừng lại, lêng láng cả một vùng. Khôi mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng không thể thốt nên lời.
Mình cầm lấy tay cậu đặt lên bụng rồi run rẩy kêu lên: “Đây là con anh... con.. của chúng ta.. anh đừng chết... đừng bỏ rơi mẹ con em...”
Mọi người xung quanh kéo mình ra nhưng mình vẫn ôm rịt lấy cậu ấy vật vã gào trong đau đớn: “Đừng mà... anh ơi đừng bỏ em mà... anh ơi...đừng mà..đừng rời xa mẹ con em... đừng anh ơi...”
Đôi mắt Khôi gắng gượng mở ra, đôi tay đầy máu cố vươn về phía mình. Máu vẫn không ngừng chảy, và sự sống của cậu dường như đang leo lắt như ngọn đèn dầu trước gió.
Tại sao khi mọi hiểu nhầm được gỡ bỏ thì lại xảy ra cớ sự này. Tại sao vì mình Khôi lại phải gánh chịu biết bao đau đớn và tổn thương như vậy?
Cậu tìm mọi cách để liên lạc với mình nhưng mình đã tặng cho cậu một tin nhắn vô tình và tàn nhẫn rồi lạnh lùng rời bỏ cậu ấy như đã làm cách đây bốn năm.
Cậu ấy gạt bỏ mọi tự tôn, bỏ công việc để vào Sài Gòn tìm mình nhưng đổi lại mình đã khiến cậu phải ra về trong vô vọng và đau đớn tột cùng.
Vậy mà không một lời oán trách. Cậu vẫn chúc mình hạnh phúc.
Trên thế gian này biết tìm đâu ra một người chân thành như vậy. Người đã cùng mình vẽ nên những ngày tháng thanh xuân ngọt ngào đầy hoài niệm. Tuy có những hiểu nhầm, những khổ đau nhưng sau tất cả cậu vẫn dành cho mình một tình yêu sâu đậm, thuỷ chung không phai mờ.
Khôi ơi! Anh đừng chết...Đừng bỏ lại em với những ân hận đang dày xéo tâm can...
Mọi người cố kéo mình ra khỏi Khôi. Mình muốn nhìn thấy cậu ấy, muốn giữ chặt đôi tay kia không thể buông rời nhưng mọi thứ trước mắt mình đang dần nhoè đi...
Mình... ngất lịm không còn biết gì nữa.
Khi tỉnh dậy thì thấy xung quanh một màu trắng xoá. Mình đã chết rồi sao?
Không phải, đây là giường bệnh, mình đang ở trong bệnh viện. Và bên cạnh là gương mặt đầy lo lắng của mẹ. Mình giật tung chăn định lao ra khỏi giường nhưng rồi loạng choạng ngã khiến mẹ phải vội đỡ lấy. Mình hốt hoảng lay mẹ: “Khôi đâu rồi? Cậu ấy đâu rồi? Mẹ hãy đưa con đến chỗ cậu ấy! Mau đi mẹ!”
“Bình tĩnh, con bình tĩnh lại nào...”
Mình vẫn cố nhoài người ra khỏi mẹ khiến mẹ phải vất vả giữ lại. Mẹ hét lên: “Cậu ấy đang ở trong phòng cấp cứu con có làm loạn thì cũng chẳng giúp cậu ấy mau tỉnh lại đâu!”
Mình sững sờ: “Phòng cấp cứu..”
Chưa kịp để mẹ phản ứng mình đã xô cửa lao tới phòng cấp cứu.
Ở đó có Quân, Thế, Tường, Khánh Chi, cùng một số đồng nghiệp của Khôi đang ngồi chờ đợi bên ngoài với gương mặt đầy lo lắng. Thấy mình Quân tiến tới vội nói: “Họ đang cứu cậu ấy...chắc sẽ không sao đâu!”
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người mình hiểu rằng hai từ “không sao” rõ ràng chỉ là lời an ủi.
Vừa lúc đó chợt bác sĩ mở cửa phòng, khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng: “Cậu ấy hiện cần được truyền máu gấp nếu không tính mạng khó giữ. Tuy nhiên nhóm máu O RH- là nhóm máu hiếm. Hiện ngân hàng máu không còn nguồn dự trữ. Có ai ở đây có nhóm máu này không? Thực sự tình hình cấp bách lắm rồi.”
Người thân của Khôi chưa kịp có mặt. Mà tình thế nguy cấp như vậy không thể chờ đợi họ.
Tất cả mọi người nhìn nhau lo sợ.
Bỗng nhiên một giọng nói run run cất lên: “Tôi có cùng nhóm máu với Khôi.”
Cánh tay Khánh Chi đang run rẩy trong không trung.
Mình nhào tới ôm lấy Khánh Chi: “Hãy cứu Khôi, cầu xin cậu...”
Khánh Chi gỡ mình ra rồi nói: “Tất cả lỗi lầm là do tớ, coi như ông trời cho tớ một cơ hội sửa sai...”
Khánh Chi nở nụ cười an ủi mình rồi bước vào phòng theo bác sĩ.
Tất cả căng thẳng chờ đợi. Từng phút giây trôi qua nặng nề đến nghẹt thở.
Một tiếng...
Hai tiếng...
Ba tiếng...
Cánh cửa mở ra
Một bác sĩ xuất hiện với nụ cười nhẹ nhõm: “Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch.”
***
Đã hơn một năm trôi qua.
Anh Nam bị kết án tù do tội cố ý giết người.
Quân đã lấy vợ và sang Anh định cư.
Khánh Chi về quê và cũng lập gia đình với một người đàn ông hiền lành chất phác.
Hôm nay là một ngày tháng tư nắng đẹp.
Mình đang hạnh phúc ngắm con ngủ ngoan trong nôi thì một vòng tay vòng qua người mình. Khôi thì thầm: “Con ngủ rồi à?”
Mình đặt tay lên miệng: “Suỵt! Con vừa ngủ thôi!”
Khôi hôn lên cổ, rồi bờ môi dần tiến đến vành tai mình, cắn nhẹ. Phả hơi thở nóng ấm khiến mình khẽ run lên. Cậu cất dọng khàn khàn đầy mờ ám: “Anh không ngờ mùi sữa cũng quyến rũ như vậy, em thậm chí còn gợi cảm hơn cả lúc trước.”
Mình mắng khẽ: “Nào! Con vừa ngủ, khẽ thôi nào...”
Khôi mặc kệ cái lừ mắt của mình, cậu luồn tay qua áo và bắt đầu mơn trớn, mân mê, nhào nặn.
Bị kích thích, sữa chảy ra thấm ướt áo. Mình véo Khôi một cái: “Còn tranh sữa với cả con à, hư quá!”
“Nó tranh vợ của anh thì anh cũng tranh sữa của nó.”
Vừa nói Khôi vừa rúc đầu vào áo mình. Đôi môi bắt đầu làm loạn.
Khôi vẫn như vậy, vẫn dữ dội, đam mê và mãnh liệt như lần đầu. Tình yêu của hai đứa đã trải qua quá nhiều thử thách nên cả hai đều trân trọng từng giây phút bên cạnh nhau.
Ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, chiếu rọi căn nhà nhỏ nơi có đôi vợ chồng đang chìm đắm trong tình yêu.
Ánh nắng ấm áp, rực rỡ mang đến niềm hạnh phúc và một tương lai tươi đẹp đang đón chờ phía trước.
“Nắng muôn thủa vẫn nồng nàn như thế
Vẫn tia vàng như để dỗ dành hoa
Vẫn hong khô giọt lệ tủi hoen nhoà
Vẫn một lòng tháng năm qua nào đổi
Dù đôi bận cơn giông cuồng phủ lối
Ngăn cách đường nên lỗi hẹn hoa yêu
Nhưng tâm tư nắng vẫn nhớ thương nhiều
Vẫn nung nấu biết bao nhiêu hẹn hứa
Vẫn mơ ước duyên ngày kia ghép nửa
Đem bờ vai để dựa lúc hoa buồn
Vẫn mong chờ ve vuốt cánh hoa suôn
Mơ kề cạnh ấm áp nguồn hạnh phúc.”
(St)
HẾT!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.