Chương 3: Ra mắt
Losa90
03/10/2020
Thế là mình thoát kiếp FA sau ba năm trời sinh viên chỉ biết cắm đầu vào học. Việc đầu tiên sau khi chính thức một đôi đó là Quân dẫn mình đi giới thiệu với hội chiến hữu của cậu ấy.
Hôm đó mình dậy sớm để Khánh Chi uốn tóc và trang điểm chải chuốt cho mình. Thật ra mình không thích quá cầu kỳ đâu nhưng Khánh Chi bảo phải gấy ấn tượng thật tốt với bạn thân của người yêu vì bọn đấy là bọn chuyên xì đểu. Nếu họ không vừa mắt là lại móc mỉa nhau ngay.
Quân đón mình rồi chở mình đến một quán cà phê bên hồ. Quán khá rộng rãi mát mẻ. Ngồi đợi mình trong quán có hai cặp đôi và một tên con trai nhìn rất quen. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình khiến mình hơi ngượng ngập.
Mình chào mọi người rồi ngồi xuống ghế. Quân chỉ cặp đôi ngồi ngoài cùng giới thiệu: “Đây là Thế sinh viên Xây Dựng, và bạn gái cậu ấy Quỳnh Như.”
Đó là một cậu bạn hơi thấp có dáng người vạm vỡ, da ngăm đen, còn cô người yêu thì khá xinh với đôi mắt cười và dáng người nhỏ nhắn.
Quân chỉ cặp đôi tiếp theo: “Đây là Tường dân FPT và bạn gái Vân Anh.”
Tường đích thị là kiểu công tử mọt sách với dáng người cao, lưng hơi khòm, da trắng và cái kính cận dày sụ. Vân Anh thì lại trông rất sắc sảo và nhanh nhảu.
Mình khẽ liếc người còn lại, hắn đi một mình, không ai khác chính là Khôi, tên con trai đụng độ hôm ở siêu thị.
Khôi có ngoại hình nổi bật, cao ráo, thư sinh. Khuôn mặt tuấn tú với mũi cao cùng đôi mắt rất sáng và thu hút.
Quân khẽ nháy mắt với mình: “Đây là Khôi dân trường y và là kẻ duy nhất trong hội còn FA.”
Quân đặt tay lên vai mình: “Còn đây là Nhật Hạ, bạn gái tớ, hì hì.”
Khôi chợt lên tiếng: “Nghe tên là thấy nóng bức rồi nhỉ? Hôm nay bớt bà chằn hơn rồi đó, hôm trước mắc lỗi với cậu, nay thân tớ đây tùy cậu xử lý nhé!”
“Anh Khôi từng làm gì có lỗi với chị Nhật Hạ à?” Vân Anh hỏi.
Mình cười cười: “Hiểu nhầm thôi mà, hôm trước bị vỡ mấy cốc chè, hôm nào Khôi mời tớ đi ăn chè coi như bù lại là được.”
Thế nói xen vào: “Mời ăn chè thì cậu rủ thêm vài cô bạn giới thiệu cho nó nhé!”
Tường cũng bảo: “Đúng đó, mày lo mà kiếm người yêu đi, chứ bây giờ đi chơi ai cũng có đôi có cặp mày không ngại à?”
Khôi bình thản đáp: “Bọn mày vào học trường tao đi, thời gian ngủ còn không có lấy đâu ra thời gian mà yêu, với lại nhỡ vớ phải bà chằn hét ra lửa tao sợ lắm!”
Một bà chằn hai lại bà chằn, hắn làm như mình dữ dằn lắm í. Nhìn mặt không đến nỗi mà mở miệng ra là đã móc mỉa nhau rồi. Khánh Chi nói quả không sai. Chưa gì mình đã dị ứng với cái tên Khôi này.
Cả hội gọi đồ uống rồi ngồi nói chuyện tự nhiên và vui vẻ, ngoài Khôi ra thì những người còn lại khá dễ gần. Bỗng Vân Anh săm soi cái túi xách của mình rồi chợt bảo: “Chị Nhật Hạ mua cái túi này lâu chưa? bị rách một góc rồi nè, chắc chị không để ý, đề nghị anh Quân mua túi mới cho chị Hạ đi!”
Mịnh ngượng chín mặt, sượng sùng nói: “Ừ tại chị không để ý...”
Vân Anh nói thêm: “Túi xách là bộ mặt của con gái đấy, anh Quân phải đầu tư cho bạn gái chứ!”
Quân cười hề hề: “Nhật Hạ chỉ biết học thôi, không biết điệu đà như các em đâu.”
Vân Anh nguýt Quân một cái rõ dài: “Xì, anh đừng viện cớ, nhà anh giàu thế phải chăm chút cho bạn gái chứ!”
Mình vội xua tay: “Thôi thôi là sinh viên cả, mình đâu có quan trọng...”
Thế cười cười ngắt lời mình: “Thế là cậu chưa biết gì về thân thế người yêu rồi!”
Vân Anh lại nói: “Chị không biết bố anh Quân là giám đốc công ty lớn à, chị yêu anh ấy là coi như vớ được mỏ vàng đó.”
Mình thấy hơi khó chịu khi nghe những lời đó. Mình nhìn Quân cầu cứu nhưng thấy cậu ta vẫn bình thản, ngồi cười nhăn nhở.
“Trời nắng thế này vẫn có mấy đứa dở hơi đi đạp vịt, trông mấy con vịt nhìn ngu vãi.” Khôi chợt lên tiếng.
“Mày nói chuyện có duyên ghê,…giờ thì tao mới hiểu vì sao đến giờ mày vẫn ế” Tường vỗ vỗ vào vai Khôi.
Khôi cười khẩy: “Thấy ngứa mắt thì nói thôi, trời nắng hả họng còn bày đặt đạp vịt, chỉ có mấy đưa dở hơi mới thế!”
Quỳnh Như trề môi: “Yêu nhau thì phải lãng mạn, quản gì thời tiết hả anh, hôm qua em với anh Thế cũng đi đạp vịt, thế hóa ra là bọn em cũng dở hơi à?”
Khôi nhún vai: “Đấy là em tự khai chứ anh không nói đâu nhé!”
Chợt nhìn sang mình hắn cười vẻ tinh quái: “Ê Nắng, nhìn mặt cậu ngố ngố giống mấy con vịt kia đấy.”
Mình chỉ muốn vả cho hắn một cái, nhưng trong tình thế này chỉ biết cười trừ, bực mình nhất là cái tên Quân chả bênh mình gì cả. Nhưng cũng may là nhờ câu nói vô duyên của Khôi mà mọi người tạm quên cái đề tài nhạy cảm giàu nghèo lúc nãy.
Ác cảm với cái tên Khôi vẫn chưa dừng ở đó. Hắn ngồi gần mình thế mà ngang nhiên lấy thuốc ra hút, mình thì chúa ghét những ai hút thuốc lá vì khói thuốc có thể làm mình ho sặc sụa.
Bỗng chuông điện thoại của Quân reo inh ỏi. Nghe xong mặt cậu xụ lại một đống, quay ra mọi người Quân bảo: “Ông già lên Hà Nội công tác, mang đồ mẹ gửi, Ông í đang gặp khách ở gần đây, bảo tớ tới lấy đồ. Xin lỗi các cậu, tớ đi một lát, tầm mười lăm phút nữa tớ quay lại nhé!”
Quân nói khẽ vào tai mình: “Tớ đi một lát thôi, cậu ngồi chơi với bọn nó đợi tớ xíu nhé!”
Mình gật đầu cười gượng: “Quay lại sớm nhé!”
Vì là bạn bè cùng lứa cả nên cũng không khó khăn mấy khi nói chuyện với bạn của Quân.
Thế thì hay pha trò, Tường có vẻ rất hiểu biết, Quỳnh Như thẳng thắn và dễ thương còn Vân Anh thì nhiều khi hơi vô duyên nhưng có vẻ cũng không có ác ý với mình. Chỉ có tên Khôi hơi ít nói, tuy nhiên nói câu nào là lại kiểu châm chọc, đã thế không thèm gọi tên mình mà toàn kêu mình là “Nắng”, quả thật trong thời tiết oi bức mùa hè mà hắn gọi thế nghe thật chẳng dễ chịu chút nào.
Quân bảo đi mười lăm phút nhưng đợi ba mươi phút sau vẫn chưa thấy quay lại. Quỳnh Như bảo mình: “Chị gọi anh Quân xem!”
Mình chưa kịp gọi thì Quân đã gọi tới, nhưng không phải gọi cho mình mà cho Khôi. Nghe máy xong Khôi quay qua mọi người thông báo: “Quân có chuyện đột xuất nên không quay lại được, nó bảo xin lỗi mọi người, lần sau nó bù đắp và nhờ tớ đưa Nhật Hạ về.”
Vừa lúc đó mình cũng nhận được tin nhắn xin lỗi của Quân.
Tường nhìn mình vẻ thông cảm: “Nhật Hạ bỏ qua cho nó nhé, nó không bao giờ cãi lệnh ông già được đâu, bọn tớ cũng mấy lần bị bỏ bom như thế này rồi.”
Mình có chút thoáng buồn nhưng vẫn gượng cười: “Không sao, tớ hiểu mà.”
“Bọn mình về đi, Nhật Hạ đợi tớ lát, tớ đưa về!” Khôi đứng dậy rồi nói.
Mình vội xua tay: “Không cần đâu, tớ đi xe Bus cũng được!”
“Quân đã nhờ mà tớ không thực hiện đến nơi đến chốn thì nó giết tớ đấy, từ đây đến trạm xe Bus cũng xa lắm, để tớ đưa cậu về.”
Tường cũng lên tiếng: “Không phải ngại đâu Hạ ơi, ai lại lần đầu ra mắt mà bọn tớ để cậu về bằng xe Bus bao giờ.”
Mình ậm ừ gật đầu, trong lòng hậm hực: “Cái lão Quân chết tiệt, bảo ai không bảo lại bảo cái tên Khôi khó ưa.”
Mình vội đến quầy để thanh toán nhưng chị thu ngân chỉ Khôi rồi nói: “Cậu ấy thanh toán rồi em ạ.”
Hai cặp đôi kia vẫy tay chào mình rồi phóng xe đi khuất. Còn lại mỗi mình và Khôi. Cậu dắt một chiếc xe đạp tới rồi bảo mình: “Lên đi cậu!”
Mặc dù chiếc xe đạp khá đẹp nhưng mình cũng hơi bất ngờ và có chút xíu lo lắng. Trời nắng thế này mà ngồi xe đạp thì ê mông phải biết.
Khôi chở mình đi trong im lặng khá lâu. Gần tới một tiệm chè bỗng cậu dừng lại, bảo mình đợi xíu xong vào mua mấy cốc chè đưa ra cho mình: “Hôm trước làm vỡ của cậu, giờ tớ đền nè!”
Mình phì cười: “Cậu có cần phải sòng phẳng thế không?”
Khôi nhún vai: “Tính mình vốn sòng phẳng mà.”
Ngồi trên xe, chợt nhớ ra mình hỏi: “À em gái cậu thế nào rồi, hôm đó có ổn không?”
Khôi chợt im lặng mất một lúc rồi mới nói: “Lúc tớ đến thì nó đi rồi.”
“Hử... đi đâu?
“Em ấy đi một nơi rất xa và không bao giờ trở về được nữa.." Giọng Khôi đầy trĩu nặng.
Mình bàng hoàng suýt làm rơi mấy cốc chè, hoảng hốt nói: “thế là hôm đó em ấy không qua khỏi ư? không lẽ vì tớ mà...”
Khôi nạt nhẹ mình: “Có phải lỗi của cậu đâu, em gái tớ bị ung thư giai đoạn cuối rồi, sớm muộn gì thì em ấy cũng đi.”
Sự hối hận tràn ngập tâm trí mình, mình ấp úng: “Tại tớ mà cậu không được gặp em ấy lần cuối cùng...”
Mình giật giật áo Khôi lí nhí: “Xin lỗi...”
Hôm đó mình dậy sớm để Khánh Chi uốn tóc và trang điểm chải chuốt cho mình. Thật ra mình không thích quá cầu kỳ đâu nhưng Khánh Chi bảo phải gấy ấn tượng thật tốt với bạn thân của người yêu vì bọn đấy là bọn chuyên xì đểu. Nếu họ không vừa mắt là lại móc mỉa nhau ngay.
Quân đón mình rồi chở mình đến một quán cà phê bên hồ. Quán khá rộng rãi mát mẻ. Ngồi đợi mình trong quán có hai cặp đôi và một tên con trai nhìn rất quen. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía mình khiến mình hơi ngượng ngập.
Mình chào mọi người rồi ngồi xuống ghế. Quân chỉ cặp đôi ngồi ngoài cùng giới thiệu: “Đây là Thế sinh viên Xây Dựng, và bạn gái cậu ấy Quỳnh Như.”
Đó là một cậu bạn hơi thấp có dáng người vạm vỡ, da ngăm đen, còn cô người yêu thì khá xinh với đôi mắt cười và dáng người nhỏ nhắn.
Quân chỉ cặp đôi tiếp theo: “Đây là Tường dân FPT và bạn gái Vân Anh.”
Tường đích thị là kiểu công tử mọt sách với dáng người cao, lưng hơi khòm, da trắng và cái kính cận dày sụ. Vân Anh thì lại trông rất sắc sảo và nhanh nhảu.
Mình khẽ liếc người còn lại, hắn đi một mình, không ai khác chính là Khôi, tên con trai đụng độ hôm ở siêu thị.
Khôi có ngoại hình nổi bật, cao ráo, thư sinh. Khuôn mặt tuấn tú với mũi cao cùng đôi mắt rất sáng và thu hút.
Quân khẽ nháy mắt với mình: “Đây là Khôi dân trường y và là kẻ duy nhất trong hội còn FA.”
Quân đặt tay lên vai mình: “Còn đây là Nhật Hạ, bạn gái tớ, hì hì.”
Khôi chợt lên tiếng: “Nghe tên là thấy nóng bức rồi nhỉ? Hôm nay bớt bà chằn hơn rồi đó, hôm trước mắc lỗi với cậu, nay thân tớ đây tùy cậu xử lý nhé!”
“Anh Khôi từng làm gì có lỗi với chị Nhật Hạ à?” Vân Anh hỏi.
Mình cười cười: “Hiểu nhầm thôi mà, hôm trước bị vỡ mấy cốc chè, hôm nào Khôi mời tớ đi ăn chè coi như bù lại là được.”
Thế nói xen vào: “Mời ăn chè thì cậu rủ thêm vài cô bạn giới thiệu cho nó nhé!”
Tường cũng bảo: “Đúng đó, mày lo mà kiếm người yêu đi, chứ bây giờ đi chơi ai cũng có đôi có cặp mày không ngại à?”
Khôi bình thản đáp: “Bọn mày vào học trường tao đi, thời gian ngủ còn không có lấy đâu ra thời gian mà yêu, với lại nhỡ vớ phải bà chằn hét ra lửa tao sợ lắm!”
Một bà chằn hai lại bà chằn, hắn làm như mình dữ dằn lắm í. Nhìn mặt không đến nỗi mà mở miệng ra là đã móc mỉa nhau rồi. Khánh Chi nói quả không sai. Chưa gì mình đã dị ứng với cái tên Khôi này.
Cả hội gọi đồ uống rồi ngồi nói chuyện tự nhiên và vui vẻ, ngoài Khôi ra thì những người còn lại khá dễ gần. Bỗng Vân Anh săm soi cái túi xách của mình rồi chợt bảo: “Chị Nhật Hạ mua cái túi này lâu chưa? bị rách một góc rồi nè, chắc chị không để ý, đề nghị anh Quân mua túi mới cho chị Hạ đi!”
Mịnh ngượng chín mặt, sượng sùng nói: “Ừ tại chị không để ý...”
Vân Anh nói thêm: “Túi xách là bộ mặt của con gái đấy, anh Quân phải đầu tư cho bạn gái chứ!”
Quân cười hề hề: “Nhật Hạ chỉ biết học thôi, không biết điệu đà như các em đâu.”
Vân Anh nguýt Quân một cái rõ dài: “Xì, anh đừng viện cớ, nhà anh giàu thế phải chăm chút cho bạn gái chứ!”
Mình vội xua tay: “Thôi thôi là sinh viên cả, mình đâu có quan trọng...”
Thế cười cười ngắt lời mình: “Thế là cậu chưa biết gì về thân thế người yêu rồi!”
Vân Anh lại nói: “Chị không biết bố anh Quân là giám đốc công ty lớn à, chị yêu anh ấy là coi như vớ được mỏ vàng đó.”
Mình thấy hơi khó chịu khi nghe những lời đó. Mình nhìn Quân cầu cứu nhưng thấy cậu ta vẫn bình thản, ngồi cười nhăn nhở.
“Trời nắng thế này vẫn có mấy đứa dở hơi đi đạp vịt, trông mấy con vịt nhìn ngu vãi.” Khôi chợt lên tiếng.
“Mày nói chuyện có duyên ghê,…giờ thì tao mới hiểu vì sao đến giờ mày vẫn ế” Tường vỗ vỗ vào vai Khôi.
Khôi cười khẩy: “Thấy ngứa mắt thì nói thôi, trời nắng hả họng còn bày đặt đạp vịt, chỉ có mấy đưa dở hơi mới thế!”
Quỳnh Như trề môi: “Yêu nhau thì phải lãng mạn, quản gì thời tiết hả anh, hôm qua em với anh Thế cũng đi đạp vịt, thế hóa ra là bọn em cũng dở hơi à?”
Khôi nhún vai: “Đấy là em tự khai chứ anh không nói đâu nhé!”
Chợt nhìn sang mình hắn cười vẻ tinh quái: “Ê Nắng, nhìn mặt cậu ngố ngố giống mấy con vịt kia đấy.”
Mình chỉ muốn vả cho hắn một cái, nhưng trong tình thế này chỉ biết cười trừ, bực mình nhất là cái tên Quân chả bênh mình gì cả. Nhưng cũng may là nhờ câu nói vô duyên của Khôi mà mọi người tạm quên cái đề tài nhạy cảm giàu nghèo lúc nãy.
Ác cảm với cái tên Khôi vẫn chưa dừng ở đó. Hắn ngồi gần mình thế mà ngang nhiên lấy thuốc ra hút, mình thì chúa ghét những ai hút thuốc lá vì khói thuốc có thể làm mình ho sặc sụa.
Bỗng chuông điện thoại của Quân reo inh ỏi. Nghe xong mặt cậu xụ lại một đống, quay ra mọi người Quân bảo: “Ông già lên Hà Nội công tác, mang đồ mẹ gửi, Ông í đang gặp khách ở gần đây, bảo tớ tới lấy đồ. Xin lỗi các cậu, tớ đi một lát, tầm mười lăm phút nữa tớ quay lại nhé!”
Quân nói khẽ vào tai mình: “Tớ đi một lát thôi, cậu ngồi chơi với bọn nó đợi tớ xíu nhé!”
Mình gật đầu cười gượng: “Quay lại sớm nhé!”
Vì là bạn bè cùng lứa cả nên cũng không khó khăn mấy khi nói chuyện với bạn của Quân.
Thế thì hay pha trò, Tường có vẻ rất hiểu biết, Quỳnh Như thẳng thắn và dễ thương còn Vân Anh thì nhiều khi hơi vô duyên nhưng có vẻ cũng không có ác ý với mình. Chỉ có tên Khôi hơi ít nói, tuy nhiên nói câu nào là lại kiểu châm chọc, đã thế không thèm gọi tên mình mà toàn kêu mình là “Nắng”, quả thật trong thời tiết oi bức mùa hè mà hắn gọi thế nghe thật chẳng dễ chịu chút nào.
Quân bảo đi mười lăm phút nhưng đợi ba mươi phút sau vẫn chưa thấy quay lại. Quỳnh Như bảo mình: “Chị gọi anh Quân xem!”
Mình chưa kịp gọi thì Quân đã gọi tới, nhưng không phải gọi cho mình mà cho Khôi. Nghe máy xong Khôi quay qua mọi người thông báo: “Quân có chuyện đột xuất nên không quay lại được, nó bảo xin lỗi mọi người, lần sau nó bù đắp và nhờ tớ đưa Nhật Hạ về.”
Vừa lúc đó mình cũng nhận được tin nhắn xin lỗi của Quân.
Tường nhìn mình vẻ thông cảm: “Nhật Hạ bỏ qua cho nó nhé, nó không bao giờ cãi lệnh ông già được đâu, bọn tớ cũng mấy lần bị bỏ bom như thế này rồi.”
Mình có chút thoáng buồn nhưng vẫn gượng cười: “Không sao, tớ hiểu mà.”
“Bọn mình về đi, Nhật Hạ đợi tớ lát, tớ đưa về!” Khôi đứng dậy rồi nói.
Mình vội xua tay: “Không cần đâu, tớ đi xe Bus cũng được!”
“Quân đã nhờ mà tớ không thực hiện đến nơi đến chốn thì nó giết tớ đấy, từ đây đến trạm xe Bus cũng xa lắm, để tớ đưa cậu về.”
Tường cũng lên tiếng: “Không phải ngại đâu Hạ ơi, ai lại lần đầu ra mắt mà bọn tớ để cậu về bằng xe Bus bao giờ.”
Mình ậm ừ gật đầu, trong lòng hậm hực: “Cái lão Quân chết tiệt, bảo ai không bảo lại bảo cái tên Khôi khó ưa.”
Mình vội đến quầy để thanh toán nhưng chị thu ngân chỉ Khôi rồi nói: “Cậu ấy thanh toán rồi em ạ.”
Hai cặp đôi kia vẫy tay chào mình rồi phóng xe đi khuất. Còn lại mỗi mình và Khôi. Cậu dắt một chiếc xe đạp tới rồi bảo mình: “Lên đi cậu!”
Mặc dù chiếc xe đạp khá đẹp nhưng mình cũng hơi bất ngờ và có chút xíu lo lắng. Trời nắng thế này mà ngồi xe đạp thì ê mông phải biết.
Khôi chở mình đi trong im lặng khá lâu. Gần tới một tiệm chè bỗng cậu dừng lại, bảo mình đợi xíu xong vào mua mấy cốc chè đưa ra cho mình: “Hôm trước làm vỡ của cậu, giờ tớ đền nè!”
Mình phì cười: “Cậu có cần phải sòng phẳng thế không?”
Khôi nhún vai: “Tính mình vốn sòng phẳng mà.”
Ngồi trên xe, chợt nhớ ra mình hỏi: “À em gái cậu thế nào rồi, hôm đó có ổn không?”
Khôi chợt im lặng mất một lúc rồi mới nói: “Lúc tớ đến thì nó đi rồi.”
“Hử... đi đâu?
“Em ấy đi một nơi rất xa và không bao giờ trở về được nữa.." Giọng Khôi đầy trĩu nặng.
Mình bàng hoàng suýt làm rơi mấy cốc chè, hoảng hốt nói: “thế là hôm đó em ấy không qua khỏi ư? không lẽ vì tớ mà...”
Khôi nạt nhẹ mình: “Có phải lỗi của cậu đâu, em gái tớ bị ung thư giai đoạn cuối rồi, sớm muộn gì thì em ấy cũng đi.”
Sự hối hận tràn ngập tâm trí mình, mình ấp úng: “Tại tớ mà cậu không được gặp em ấy lần cuối cùng...”
Mình giật giật áo Khôi lí nhí: “Xin lỗi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.