Chương 60: Từ từ tính sổ
Từ Từ Đồ Chi
13/01/2022
Lần trước Trì Lập Đông mơ hồ cảm thấy Vương Tề hình như phát hiện ra cái gì đó, lần này lại có cảm giác tương tự.
Hắn có nên hỏi một chút không? Nhưng mà biết hỏi thế nào bây giờ? Chẳng lẽ hỏi có phải cậu biết tôi yêu thầm cậu không hả? Này cũng thực điên rồ đi!
Đã là “quá khứ”, hỏi hay không hỏi cũng không cần thiết nữa.
Bọn họ hẳn là giống đôi bạn bè bình thường, anh quan tâm tôi thì tôi báo đáp lại, chỉ như vậy mà thôi.
Trì Lập Đông hỏi han: “Công ty điện ảnh có phải bận lắm không?”
Vương Tề nhàn nhạt đáp: “Còn tốt, không khác trước kia mấy.”
Trì Lập Đông nổi lên cơn tò mò, hỏi: “Sẽ thường gặp minh tinh sao?”
Vương Tề: “Minh tinh có cái gì hiếm lạ, nhà tôi còn có một cái kìa.”
Người Vương Tề nói chính là đứa em trai không nghe lời nhà hắn, trước kia vốn là học nhạc khí, sau liền làm ca sĩ, lớn lên không tồi, còn có không ít fan nữ.
Trì Lập Đông cười nói: “Cậu thì không hiếm lạ, rảnh nhớ mang tôi đi mở mang kiến thức.”
Vương Tề chỉ chỉ cái Ipad, hỏi: “Minh tinh liền tính, cậu là fan của cha nội này à?”
Trên Ipad vẫn đang phát video bài giảng kinh tế hồi nãy, vị chuyên gia kinh tế đang phát biểu đeo cặp kính cận trông cực kỳ tri thức, dáng người lịch lãm, nói chuyện còn rất tự tin: “Năm sau, thị trường chứng khoán Trung Quốc xuống dốc……… Kim loại màu sẽ là ngành công nghiệp mới, so với vàng còn có giá trị hơn nhiều lần, lại an toàn hơn cổ phiếu…..”
Trì Lập Đông ngượng ngùng nói: “Tôi xem đại, đều xem đến ngủ luôn rồi.”
Vương Tề gật đầu: “Xem đại thì được, đừng nghe hắn, tên này trước kia ở nước ngoài vẫn là học giả kinh tế chính trực, sau trở về nước liền thành kẻ lừa bịp, thương nghiệp đang khốn đốn, cậu đừng đầu tư vào mấy cái kim loại màu mà hắn thổi phồng, thứ này không chơi được, còn tên kia sớm muộn gì cũng xong đời thôi.”
Trì Lập Đông gật đầu lia lịa: “Không mua không mua.”
Vương Tề cũng không ngồi quá nửa giờ, liền nói có việc mà rời đi.
Trì Lập Đông nhàm chán xem video thêm vài phút, càng nhìn càng cảm thấy vị ‘chuyên gia’ này có chút thiên phú gạt người. Một lúc sau liền không xem nữa, nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi chờ trời tối.
Vết mổ hồi phục không tệ, hắn lại không quá sợ đau. Người khác lúc nào phẩu thuật cũng đều cảm thấy bị dày vò, hắn liền cảm thấy cũng tốt, chỉ là mỗi ngày đều phải ở trong phòng bệnh, có chút nhàm chán.
Đợi đến trời tối thì tốt rồi, Hạ Nhạc tan tầm liền đến bồi hắn. Quá tuyệt!
Sự nhàm chán hồi nãy nhanh chóng được thay thế bởi giây phút chờ đợi toàn màu hồng.
Hạ Nhạc còn chưa kịp đến thì Lý Đường đã thò mặt vào.
Tên này mỗi tối đều đến thăm hắn một lần, ở lại cũng không quá lâu, chủ yếu đến chọc tức vài câu liền rời đi.
Hôm nay thế mà còn cầm thêm một cái hộp giữ nhiệt khá lớn, tò mò hỏi: “Ủa? Hôm nay Hạ Nhạc chưa tan tầm à?”
“Khả năng còn chưa xong.” Trì Lập Đông cợt nhả, “Sao, cậu là đến thăm tôi hay thăm em ấy thế?”
Lý Đường cười cười: “Xem cậu nói kìa? Mau qua đây nhìn, xem xem huynh đệ tốt nhà cậu mang đến cái gì này. Nguyên một con ba ba hầm, chuyên bồi bổ cho cậu.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Không bao lâu, Hạ Nhạc cũng đẩy cửa bước vào, cả phòng bệnh toàn là mùi canh ba ba thơm lừng.
Lý Đường tiếp đón cậu: “Tiểu Hạ thử một chút không? Mùi vị cũng không tồi.”
Hạ Nhạc: “Tôi tự rót là được rồi, anh uống của mình đi.”
Lý Đường liền không nhúc nhích, bởi vì không có dư muỗng, hai tay cầm hai bát canh thổi liên tục, hẳn là canh vẫn còn rất nóng.
Trì Lập Đông thì không thế, mới một lúc đã uống xong phần của mình, ung dung ngồi trên giường bệnh hỏi Hạ Nhạc: “Sao hôm nay em về muộn vậy?”
Hạ Nhạc: “Công việc nhiều nên hơi muộn.” Nói xong liền bưng bình giữ nhiệt lên đổ thêm nửa bát canh, vô tình nhìn thấy mấy bông hoa mới trong bình, liền hỏi: “Ai đến thăm anh vậy?” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông không muốn nhắc đến Vương Tề trước mặt Hạ Nhạc, qua loa nói: “Lúc sáng đến một đám người ấy mà.”
Hạ Nhạc uống nửa bát canh kia, còn tiện tay rút ra tấm thiệp kẹp bên trong bó hoa.
Trì Lập Đông: “…”
Hoa này là Vương Tề hồi nãy rảnh rỗi cắm, Trì Lập Đông căn bản không nghĩ tới bên trong còn có tấm thiệp như thế! Bên trên liệu có viết cái gì không!? Nếu viết, thì sẽ viết cái gì?!! Tên Vương Tề kia có ký tên hay không! Nội tâm Trì Lập Đông thét gào liên tục.
Hạ Nhạc nhìn một lát, đem tấm thiệp ném lên trên bàn.
Trì Lập Đông như đứng trên đống lửa, Hạ Nhạc có phải hay không chẳng cao hứng? ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiếc là trên mặt Hạ Nhạc lại không có bất kỳ biểu tình gì, ngữ khí cực kỳ bình thường hỏi Trì Lập Đông: “Em không uống được nữa, anh uống không?”
Trì Lập Đông vội vàng đưa tay đón lấy bát, nói: “Đưa cho anh.”
Hắn uống bát canh thừa của Hạ Nhạc, yên lặng nghe cậu nói chuyện: “Buổi trưa cùng khách hàng ăn cơm, ăn xong tiện đường qua cửa hàng đồ nữ, em có mua cho dì một cái áo khoác. Buổi chiều không bận liền mang qua cho dì.”
Tay Trì Lập Đông run lên, thiếu chút nữa đem canh đổ hết lên trên chăn.
Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Dì mặc rất đẹp, cũng thực thích. Em có chụp lại mấy bức ảnh, anh muốn xem không?”
Trì Lập Đông nào dám nói chuyện, lúc này hẳn là sắp bị Hạ Nhạc dọa mất mật rồi. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thế mà tên Lý Đường vô tâm vô phế còn đến tham gia náo nhiệt, chen mồm nói: “Áo gì vậy? Cho tôi xem một chút đi? Nếu đẹp tôi cũng mua cho mẹ một cái.”
Hạ Nhạc lúc này cũng không đem điện thoại ra. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lý Đường cũng nhanh chóng phát giác ra điểm không thích hợp, đôi mắt đảo quanh hai người một vòng, nhanh nhẹn tìm đường trốn: “Hình như tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hắn vừa đi, bầu không khí trong phòng bệnh hạ xuống âm độ.
Trì Lập Đông ngây ngốc cầm cái bát, ngẩn người ngồi ở chỗ kia, cũng không dám hó hé gì.
Cái này gọi là gì? Sao lại dính vào nhau rồi!!??
Hạ Nhạc ném cho hắn ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Sinh nhật anh ta là 14 tháng 3 à?”
Trì Lập Đông á khẩu: “…” Gòi xong!!!!!0314 là mật mã két sắt ở nhà hắn.
Hạ Nhạc dùng giọng điệu vô cùng tán thưởng, nói: “Thật không tồi, lấy sinh nhật ai đó làm mật mã, lúc nhập thật sự là trong lòng ngọt như mật ong vậy. Cái này tôi rất hiểu.”
Rất nhiều mật mã của cậu đều là sinh nhật Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông biết, vẫn cố gắng biện bạch cho mình đôi chút: “Không phải……… chỉ là quên sửa. Cái tủ sắt kia rất ít khi mở ra, hơn nữa đã lâu rồi anh không về nhà, thật sự là quên mất việc đổi mật khẩu.”
“Không đúng, làm sao mà anh quên được?”
Hạ Nhạc cầm tấm thiệp trên bàn ném tới, cười nhạo nói: “Thỏ lưu manh vẫn chưa quên anh.”
Trì Lập Đông giơ tay chộp lấy tấm thiệp. Phía trên là chữ viết của Vương Tề, chỉ có một câu rất đơn giản: “Sớm ngày bình phục.”
Phía dưới không ký tên của hắn mà là một hình vẽ đơn giản, kỳ thật vẽ không giống lắm, nhưng nếu là đã biết, chỉ liếc qua hình dáng là có thể nhận ra được, thứ hắn vẽ chính là một con thỏ lưu manh.
Cả người Trì Lập Đông đều không tốt.
Đám hồ bằng cẩu hữu có quan hệ không tồi hồi còn đi học, bao gồm cả Vương Tề, đến bây giờ liên lạc cũng dùng biệt hiệu hồi đó của nhau, chuyện này không tính là đặc biệt.
Nhưng tấm thiệp này, cái hình vẽ này, hiện tại xuất hiện tại thời điểm này, thật sự là không ổn tí nào.
“Nhìn không ra hai người còn rất lãng mạn nha.”
Trì Lập Đông kinh hãi, lắp bắp nói: “Cái gì lãng mạn! Không phải chuyện đó!”
Hạ Nhạc tiếp tục mỉa mai: “Một sợi tóc lưu lại gần hai mươi năm, còn không lãng mạn sao? Đặt trong thời cổ đại, không phải vợ chồng đều làm như vậy à?”
Trì Lập Đông ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Bảo bảo, em đừng nghĩ lung tung, anh thật sự chưa bao giờ có loại ý tứ này, anh chính là…….” Chính là cái gì? Lúc hắn giữ lại mấy thứ đó, ý niệm trong lòng cũng là kết tóc nông cạn như thế.
Hạ Nhạc cười cười, nói: “Vừa đúng lúc, tôi giúp anh nhớ lại.”
Hạ Nhạc kéo ghế dựa qua một bên, thong thả ngồi xuống, khoanh đôi tay trước ngực, tỏ vẻ muốn bày mưu tính kế cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông trước nay vẫn không đoán được suy nghĩ trong đầu của cậu, cảm thấy sợ hãi vô cùng, không khác mấy người sắp chết đang cố gắng hấp hối dãy dụa lần cuối: “Nghĩ cái gì? Đừng nghĩ, hiện tại anh không hề thích cậu ta.”
Hạ Nhạc không thèm để ý tới hắn, chỉ chăm chăm lo chính sự của mình, nói: “Tôi thấy chiếc hộp kia rất có ý tứ, đặc biệt là mấy tấm ảnh kia, chụp lúc anh đoạt giải, hai người các anh ôm đầu khóc rống lên, còn có chút cảm động. Anh chưa từng nghĩ sao? Hắn khả năng đối với anh không phải một chút ý tứ cũng không có, nói không chừng chính là trước nay chưa nghĩ tới nam nhân có thể ở bên nhau, lúc này biết được rồi, hai người hẳn là rất có khả năng đi.”
Trì Lập Đông nghe Hạ Nhạc nói xong liền trợn mắt há hốc mồm: “Em nói đều là cái gì? Cái gì nha?”
Hạ Nhạc bắt chéo chân, thực nhẹ nhàng mà nói: “Lần trước không phải anh nói hắn cãi nhau với bạn trai sao? Không bằng như vậy đi, hôm nào tôi hẹn gặp mặt bạn trai hắn một lần, giúp anh khuyên giải vài câu để tôi cùng anh ta biết đường rút lui, chúng tôi người người qua đường Giáp kẻ qua đường Ất, liền không xen lẫn vào thanh mai trúc mã hai người.”
Trì Lập Đông đổ mồ hôi, vết mổ còn có chút đau, vội vàng ngồi thẳng dậy, cầu xin: “Bảo bảo, đầu óc anh luôn ngu dốt, không thể theo kịp nhịp điệu của em. Em muốn nổi giận thì trực tiếp phát, đừng như vậy, được không?”
Vẻ mặt Hạ Nhạc lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải giận?”
“Anh sai rồi.”
Hạ Nhạc: “Sai chỗ nào?”
Trì Lập Đông ngoan ngoãn nhận lỗi: “Anh không nên quên sửa mật khẩu, không nên giữ cái hộp kia. Chờ anh xuất viện liền đem mật mã kia đổi ngay lập tức, hộp kia anh cũng không cần, vứt đi.”
Hạ Nhạc lắc đầu nói: “Không được, nhiều năm như vậy, vứt đi rất đáng tiếc.”
Trì Lập Đông căn bản không dám có ý nghĩ gì, vội vàng hét lên: “Không đáng tiếc! Một chút cũng không!”
Hạ Nhạc: “Đáng tiếc.”
Trì Lập Đông: “…….Vậy em nói nên xử trí thế nào? Anh đều nghe em.”
Hạ Nhạc tỏ vẻ lạnh nhạt: “Đồ của anh, lại đi hỏi em?”
Trì Lập Đông sợ đến điên luôn rồi, lắp bắp nói: “Anh làm sao có thứ của mình chứ? Cái gì cũng là của em hết.”
Hạ Nhạc cười lạnh: “Vậy à, mối tình đầu của anh, mật khẩu của anh, hộp bảo bối của anh, cái nào là của tôi thế?”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc thu thập đồ cho hắn, nhẹ nhàng đứng lên, lại chậm rãi sờ sờ lên mái tóc đang rối bù hết cả lên, ôn nhu nói: “Hiện tại em lười so đo với anh, chờ xuất viện về nhà lại từ từ tính sổ sau vậy.”
Hắn có nên hỏi một chút không? Nhưng mà biết hỏi thế nào bây giờ? Chẳng lẽ hỏi có phải cậu biết tôi yêu thầm cậu không hả? Này cũng thực điên rồ đi!
Đã là “quá khứ”, hỏi hay không hỏi cũng không cần thiết nữa.
Bọn họ hẳn là giống đôi bạn bè bình thường, anh quan tâm tôi thì tôi báo đáp lại, chỉ như vậy mà thôi.
Trì Lập Đông hỏi han: “Công ty điện ảnh có phải bận lắm không?”
Vương Tề nhàn nhạt đáp: “Còn tốt, không khác trước kia mấy.”
Trì Lập Đông nổi lên cơn tò mò, hỏi: “Sẽ thường gặp minh tinh sao?”
Vương Tề: “Minh tinh có cái gì hiếm lạ, nhà tôi còn có một cái kìa.”
Người Vương Tề nói chính là đứa em trai không nghe lời nhà hắn, trước kia vốn là học nhạc khí, sau liền làm ca sĩ, lớn lên không tồi, còn có không ít fan nữ.
Trì Lập Đông cười nói: “Cậu thì không hiếm lạ, rảnh nhớ mang tôi đi mở mang kiến thức.”
Vương Tề chỉ chỉ cái Ipad, hỏi: “Minh tinh liền tính, cậu là fan của cha nội này à?”
Trên Ipad vẫn đang phát video bài giảng kinh tế hồi nãy, vị chuyên gia kinh tế đang phát biểu đeo cặp kính cận trông cực kỳ tri thức, dáng người lịch lãm, nói chuyện còn rất tự tin: “Năm sau, thị trường chứng khoán Trung Quốc xuống dốc……… Kim loại màu sẽ là ngành công nghiệp mới, so với vàng còn có giá trị hơn nhiều lần, lại an toàn hơn cổ phiếu…..”
Trì Lập Đông ngượng ngùng nói: “Tôi xem đại, đều xem đến ngủ luôn rồi.”
Vương Tề gật đầu: “Xem đại thì được, đừng nghe hắn, tên này trước kia ở nước ngoài vẫn là học giả kinh tế chính trực, sau trở về nước liền thành kẻ lừa bịp, thương nghiệp đang khốn đốn, cậu đừng đầu tư vào mấy cái kim loại màu mà hắn thổi phồng, thứ này không chơi được, còn tên kia sớm muộn gì cũng xong đời thôi.”
Trì Lập Đông gật đầu lia lịa: “Không mua không mua.”
Vương Tề cũng không ngồi quá nửa giờ, liền nói có việc mà rời đi.
Trì Lập Đông nhàm chán xem video thêm vài phút, càng nhìn càng cảm thấy vị ‘chuyên gia’ này có chút thiên phú gạt người. Một lúc sau liền không xem nữa, nhắm mắt dưỡng thần, chậm rãi chờ trời tối.
Vết mổ hồi phục không tệ, hắn lại không quá sợ đau. Người khác lúc nào phẩu thuật cũng đều cảm thấy bị dày vò, hắn liền cảm thấy cũng tốt, chỉ là mỗi ngày đều phải ở trong phòng bệnh, có chút nhàm chán.
Đợi đến trời tối thì tốt rồi, Hạ Nhạc tan tầm liền đến bồi hắn. Quá tuyệt!
Sự nhàm chán hồi nãy nhanh chóng được thay thế bởi giây phút chờ đợi toàn màu hồng.
Hạ Nhạc còn chưa kịp đến thì Lý Đường đã thò mặt vào.
Tên này mỗi tối đều đến thăm hắn một lần, ở lại cũng không quá lâu, chủ yếu đến chọc tức vài câu liền rời đi.
Hôm nay thế mà còn cầm thêm một cái hộp giữ nhiệt khá lớn, tò mò hỏi: “Ủa? Hôm nay Hạ Nhạc chưa tan tầm à?”
“Khả năng còn chưa xong.” Trì Lập Đông cợt nhả, “Sao, cậu là đến thăm tôi hay thăm em ấy thế?”
Lý Đường cười cười: “Xem cậu nói kìa? Mau qua đây nhìn, xem xem huynh đệ tốt nhà cậu mang đến cái gì này. Nguyên một con ba ba hầm, chuyên bồi bổ cho cậu.” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Không bao lâu, Hạ Nhạc cũng đẩy cửa bước vào, cả phòng bệnh toàn là mùi canh ba ba thơm lừng.
Lý Đường tiếp đón cậu: “Tiểu Hạ thử một chút không? Mùi vị cũng không tồi.”
Hạ Nhạc: “Tôi tự rót là được rồi, anh uống của mình đi.”
Lý Đường liền không nhúc nhích, bởi vì không có dư muỗng, hai tay cầm hai bát canh thổi liên tục, hẳn là canh vẫn còn rất nóng.
Trì Lập Đông thì không thế, mới một lúc đã uống xong phần của mình, ung dung ngồi trên giường bệnh hỏi Hạ Nhạc: “Sao hôm nay em về muộn vậy?”
Hạ Nhạc: “Công việc nhiều nên hơi muộn.” Nói xong liền bưng bình giữ nhiệt lên đổ thêm nửa bát canh, vô tình nhìn thấy mấy bông hoa mới trong bình, liền hỏi: “Ai đến thăm anh vậy?” ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Trì Lập Đông không muốn nhắc đến Vương Tề trước mặt Hạ Nhạc, qua loa nói: “Lúc sáng đến một đám người ấy mà.”
Hạ Nhạc uống nửa bát canh kia, còn tiện tay rút ra tấm thiệp kẹp bên trong bó hoa.
Trì Lập Đông: “…”
Hoa này là Vương Tề hồi nãy rảnh rỗi cắm, Trì Lập Đông căn bản không nghĩ tới bên trong còn có tấm thiệp như thế! Bên trên liệu có viết cái gì không!? Nếu viết, thì sẽ viết cái gì?!! Tên Vương Tề kia có ký tên hay không! Nội tâm Trì Lập Đông thét gào liên tục.
Hạ Nhạc nhìn một lát, đem tấm thiệp ném lên trên bàn.
Trì Lập Đông như đứng trên đống lửa, Hạ Nhạc có phải hay không chẳng cao hứng? ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tiếc là trên mặt Hạ Nhạc lại không có bất kỳ biểu tình gì, ngữ khí cực kỳ bình thường hỏi Trì Lập Đông: “Em không uống được nữa, anh uống không?”
Trì Lập Đông vội vàng đưa tay đón lấy bát, nói: “Đưa cho anh.”
Hắn uống bát canh thừa của Hạ Nhạc, yên lặng nghe cậu nói chuyện: “Buổi trưa cùng khách hàng ăn cơm, ăn xong tiện đường qua cửa hàng đồ nữ, em có mua cho dì một cái áo khoác. Buổi chiều không bận liền mang qua cho dì.”
Tay Trì Lập Đông run lên, thiếu chút nữa đem canh đổ hết lên trên chăn.
Hạ Nhạc tiếp tục nói: “Dì mặc rất đẹp, cũng thực thích. Em có chụp lại mấy bức ảnh, anh muốn xem không?”
Trì Lập Đông nào dám nói chuyện, lúc này hẳn là sắp bị Hạ Nhạc dọa mất mật rồi. ---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thế mà tên Lý Đường vô tâm vô phế còn đến tham gia náo nhiệt, chen mồm nói: “Áo gì vậy? Cho tôi xem một chút đi? Nếu đẹp tôi cũng mua cho mẹ một cái.”
Hạ Nhạc lúc này cũng không đem điện thoại ra. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lý Đường cũng nhanh chóng phát giác ra điểm không thích hợp, đôi mắt đảo quanh hai người một vòng, nhanh nhẹn tìm đường trốn: “Hình như tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Hắn vừa đi, bầu không khí trong phòng bệnh hạ xuống âm độ.
Trì Lập Đông ngây ngốc cầm cái bát, ngẩn người ngồi ở chỗ kia, cũng không dám hó hé gì.
Cái này gọi là gì? Sao lại dính vào nhau rồi!!??
Hạ Nhạc ném cho hắn ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Sinh nhật anh ta là 14 tháng 3 à?”
Trì Lập Đông á khẩu: “…” Gòi xong!!!!!0314 là mật mã két sắt ở nhà hắn.
Hạ Nhạc dùng giọng điệu vô cùng tán thưởng, nói: “Thật không tồi, lấy sinh nhật ai đó làm mật mã, lúc nhập thật sự là trong lòng ngọt như mật ong vậy. Cái này tôi rất hiểu.”
Rất nhiều mật mã của cậu đều là sinh nhật Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông biết, vẫn cố gắng biện bạch cho mình đôi chút: “Không phải……… chỉ là quên sửa. Cái tủ sắt kia rất ít khi mở ra, hơn nữa đã lâu rồi anh không về nhà, thật sự là quên mất việc đổi mật khẩu.”
“Không đúng, làm sao mà anh quên được?”
Hạ Nhạc cầm tấm thiệp trên bàn ném tới, cười nhạo nói: “Thỏ lưu manh vẫn chưa quên anh.”
Trì Lập Đông giơ tay chộp lấy tấm thiệp. Phía trên là chữ viết của Vương Tề, chỉ có một câu rất đơn giản: “Sớm ngày bình phục.”
Phía dưới không ký tên của hắn mà là một hình vẽ đơn giản, kỳ thật vẽ không giống lắm, nhưng nếu là đã biết, chỉ liếc qua hình dáng là có thể nhận ra được, thứ hắn vẽ chính là một con thỏ lưu manh.
Cả người Trì Lập Đông đều không tốt.
Đám hồ bằng cẩu hữu có quan hệ không tồi hồi còn đi học, bao gồm cả Vương Tề, đến bây giờ liên lạc cũng dùng biệt hiệu hồi đó của nhau, chuyện này không tính là đặc biệt.
Nhưng tấm thiệp này, cái hình vẽ này, hiện tại xuất hiện tại thời điểm này, thật sự là không ổn tí nào.
“Nhìn không ra hai người còn rất lãng mạn nha.”
Trì Lập Đông kinh hãi, lắp bắp nói: “Cái gì lãng mạn! Không phải chuyện đó!”
Hạ Nhạc tiếp tục mỉa mai: “Một sợi tóc lưu lại gần hai mươi năm, còn không lãng mạn sao? Đặt trong thời cổ đại, không phải vợ chồng đều làm như vậy à?”
Trì Lập Đông ngẩng đầu lên, vội vàng nói: “Bảo bảo, em đừng nghĩ lung tung, anh thật sự chưa bao giờ có loại ý tứ này, anh chính là…….” Chính là cái gì? Lúc hắn giữ lại mấy thứ đó, ý niệm trong lòng cũng là kết tóc nông cạn như thế.
Hạ Nhạc cười cười, nói: “Vừa đúng lúc, tôi giúp anh nhớ lại.”
Hạ Nhạc kéo ghế dựa qua một bên, thong thả ngồi xuống, khoanh đôi tay trước ngực, tỏ vẻ muốn bày mưu tính kế cho Trì Lập Đông.
Trì Lập Đông trước nay vẫn không đoán được suy nghĩ trong đầu của cậu, cảm thấy sợ hãi vô cùng, không khác mấy người sắp chết đang cố gắng hấp hối dãy dụa lần cuối: “Nghĩ cái gì? Đừng nghĩ, hiện tại anh không hề thích cậu ta.”
Hạ Nhạc không thèm để ý tới hắn, chỉ chăm chăm lo chính sự của mình, nói: “Tôi thấy chiếc hộp kia rất có ý tứ, đặc biệt là mấy tấm ảnh kia, chụp lúc anh đoạt giải, hai người các anh ôm đầu khóc rống lên, còn có chút cảm động. Anh chưa từng nghĩ sao? Hắn khả năng đối với anh không phải một chút ý tứ cũng không có, nói không chừng chính là trước nay chưa nghĩ tới nam nhân có thể ở bên nhau, lúc này biết được rồi, hai người hẳn là rất có khả năng đi.”
Trì Lập Đông nghe Hạ Nhạc nói xong liền trợn mắt há hốc mồm: “Em nói đều là cái gì? Cái gì nha?”
Hạ Nhạc bắt chéo chân, thực nhẹ nhàng mà nói: “Lần trước không phải anh nói hắn cãi nhau với bạn trai sao? Không bằng như vậy đi, hôm nào tôi hẹn gặp mặt bạn trai hắn một lần, giúp anh khuyên giải vài câu để tôi cùng anh ta biết đường rút lui, chúng tôi người người qua đường Giáp kẻ qua đường Ất, liền không xen lẫn vào thanh mai trúc mã hai người.”
Trì Lập Đông đổ mồ hôi, vết mổ còn có chút đau, vội vàng ngồi thẳng dậy, cầu xin: “Bảo bảo, đầu óc anh luôn ngu dốt, không thể theo kịp nhịp điệu của em. Em muốn nổi giận thì trực tiếp phát, đừng như vậy, được không?”
Vẻ mặt Hạ Nhạc lạnh lùng, hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải giận?”
“Anh sai rồi.”
Hạ Nhạc: “Sai chỗ nào?”
Trì Lập Đông ngoan ngoãn nhận lỗi: “Anh không nên quên sửa mật khẩu, không nên giữ cái hộp kia. Chờ anh xuất viện liền đem mật mã kia đổi ngay lập tức, hộp kia anh cũng không cần, vứt đi.”
Hạ Nhạc lắc đầu nói: “Không được, nhiều năm như vậy, vứt đi rất đáng tiếc.”
Trì Lập Đông căn bản không dám có ý nghĩ gì, vội vàng hét lên: “Không đáng tiếc! Một chút cũng không!”
Hạ Nhạc: “Đáng tiếc.”
Trì Lập Đông: “…….Vậy em nói nên xử trí thế nào? Anh đều nghe em.”
Hạ Nhạc tỏ vẻ lạnh nhạt: “Đồ của anh, lại đi hỏi em?”
Trì Lập Đông sợ đến điên luôn rồi, lắp bắp nói: “Anh làm sao có thứ của mình chứ? Cái gì cũng là của em hết.”
Hạ Nhạc cười lạnh: “Vậy à, mối tình đầu của anh, mật khẩu của anh, hộp bảo bối của anh, cái nào là của tôi thế?”
Trì Lập Đông: “…”
Hạ Nhạc thu thập đồ cho hắn, nhẹ nhàng đứng lên, lại chậm rãi sờ sờ lên mái tóc đang rối bù hết cả lên, ôn nhu nói: “Hiện tại em lười so đo với anh, chờ xuất viện về nhà lại từ từ tính sổ sau vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.