Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 73: Ăn Thịt Sóc

Giai Nhân

08/10/2016

Sau khi ăn cơm xong, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm không về nhà ngay mà cùng nhau đi đến quán lẩu. Kể từ lúc xác định mối quan hệ với Triệu Tử Thiêm, Lương Đông vẫn chưa đến quán lẩu của mình lần nào.

Gió trời thổi nhẹ, làm khẽ lung lay vạt áo của hai người, bóng đèn trên đường chiếu sau bóng lưng của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm càng khiến cho bóng dáng của bọn họ dài vô tận. Triệu Tử Thiêm lại đi kiểu chen người, lúc thì đi bên trái Lương Đông, sau lại nhanh chóng chạy sang bên phải hắn. Lương Đông nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình nghịch ngợm như vậy thì khẽ nhăn mặt nhắc nhở:

“Đi cẩn thận đi, nếu ngã thì sao?”

Triệu Tử Thiêm chạy đến chặn ở trước mặt Lương Đông cười cười đáp:

“Hay là anh cõng em đi!”

Lương Đông mở miệng trêu chọc:

“Còn muốn anh cõng em nữa, em nặng như vậy…”

Không đợi Lương Đông nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng nhảy lên lưng hắn, hai tay vòng ở trên cổ Lương Đông, cả chân cũng quặp chặt bên eo ai kia không có ý định muốn xuống. Lương Đông cười khổ, quả thực cõng Triệu Tử Thiêm tiếp tục bước đi.

Hai người cứ im lặng như thế đến khi Triệu Tử Thiêm nói ra một câu thế này:

“Em thích người có bờ vai rộng, tấm lưng lớn…”

Lương Đông khẽ cười:

“Còn phải nói như vậy, chi bằng em cứ nói thẳng ra là em thích anh đi!”

Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông dãy dụa một hồi, sau đó đưa tay lên phía trước tát vào mặt hắn:

“Anh có thể đừng tự khen mình như vậy có được không?... Em cũng không nói là em thích anh mà!”

Lương Đông dừng bước, quay lại phía sau nhìn sóc nhỏ nhà mình cười:

“Em cũng không nói là em không thích anh”

Triệu Tử Thiêm bướng bỉnh đáp trả:

“Em không thích anh”

Lương Đông cười lạnh, một tay di chuyển lên phía trên mông của Triệu Tử Thiêm bóp mạnh, khiến cho cậu giật mình dãy nảy người:

“Này…”

Lương Đông không có ý định buông tha Triệu Tử Thiêm, lực ở tay chỉ có tăng lên chứ tuyệt đối không giảm đi một chút nào. Triệu Tử Thiêm cảm giác như mông mình giống như sắp bị Lương Đông khoét một lỗ mới vội vàng nói:

“Được rồi, được rồi… em thích anh đã được hay chưa”

Lương Đông hài lòng đưa tay xoa xoa vào chính chỗ vừa rồi hắn dùng lực bóp, khẽ quay lại đằng sau nhìn người nào đó trên lưng mình:

“Sóc nhỏ nhà anh mông…”

Lương Đông còn chưa nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng dùng tay bịt miệng hắn lại, khỏi cần Lương Đông nói, Triệu Tử Thiêm cũng biết Lương Đông định nói cái gì, nhất định là lại nói mông cậu bự nữa. Triệu Tử Thiêm có chút không cam tâm gục đầu vào vai Lương Đông lầm bầm:

“Suốt ngày chê em, hết nói da em đen rồi còn chê em mông bự nữa…”

Lương Đông buồn cười, lên tiếng đáp:

“Cái này không phải là chê, mà là đang khen em!”

Triệu Tử Thiêm bực bội cắn mạnh vào vai Lương Đông:

“Có ai khen người khác mà nói mông bự da đen hay không hả?”

Lương Đông không cần suy nghĩ nhiều trả lời luôn:

“Có anh mà, anh thích người có mắt to, da không cần quá trắng, kiểu như có làn da khỏe khoắn màu lúa mạch vậy. Mông phải bự một chút, chân dài…”

Triệu Tử Thiêm im lặng lắng nghe, mấy cái đặc điểm Lương Đông nhắc tới đều là đang miêu tả chính bản thân cậu. Triệu Tử Thiêm trong lòng vui sướng không thôi, nhưng vẫn không quên ở trên lưng Lương Đông hỏi:

“Có cần phải có nốt ruồi lệ hay không?”

Lương Đông vừa nghe thấy câu nói kia của Triệu Tử Thiêm thì cười lớn, sóc nhỏ nhà hắn cũng rất biết làm nũng đây:

“Đương nhiên cần, anh thích người nào có đặc điểm giống y hệt em vậy”

Triệu Tử Thiêm ở đằng sau lưng Lương Đông dùng tay vẽ vòng vòng trên vai hắn, cố ý thử xem trí nhớ của Lương Đông có tốt hay không:

“Muốn người giống như em? Vậy là có nốt ruồi lệ bên trái hay là bên phải mắt, hay là bên nào anh cũng thích?”

Lương Đông khẽ cười:

“Đương nhiên phải là bên trái anh mới thích!”

Mắt thấy sắp đến quán lẩu của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm hiện tại lại không muốn rời khỏi lưng hắn, cho nên liền lười biếng vỗ vai ai kia nói:

“Hay là quay về đi, không muốn đến quán lẩu nữa, ngay mai đến có được không?”

Lương Đông thật sự cũng không muốn để sóc nhỏ nhà mình xuống, vì thế mà khi nghe Triệu Tử Thiêm nói ra câu kia liền rất sảng khoái mà đáp ứng, xoay người trở về ký túc xá. Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông im lặng một lúc lại gọi hắn:

“Đông ca…”

Lương Đông khẽ đáp:

“Ừm...”

Triệu Tử Thiêm ngừng một lúc rồi nói tiếp:

“Anh không chịu được điểm nào của em nhất?”

Lương Đông khẽ quay lại đằng sau nhìn biểu tình hiện giờ của sóc nhỏ nhà mình, thấy cậu ta hiện tại hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt mang theo sự kiên định cùng mong chờ rõ ràng. Lương Đông quay đầu về nhìn con đường phía trước, nở nụ cười nhẹ như gió xuân:

“Thật ra em là một người rất cần được người khác chăm sóc, vậy nên về cơ bản thì anh không có gì là không nhịn được hết!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời kia đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi tiếp:

“Đấy là về cơ bản thôi đúng không? Thế là vẫn có điều anh không chịu được ở em sao?”

Lương Đông nhanh chóng mở miệng trêu chọc Triệu Tử Thiêm:

“Điều anh không chịu được ở em chính là…”

Lương Đông nói đến đó thì dừng lại, Triệu Tử Thiêm ở đằng sau lưng hắn có chút sốt ruột:

“Là cái gì?”

Lương Đông cười lớn:

“Khi nào anh mới được ăn thịt sóc nữa?”

Triệu Tử Thiêm biết mình lại bị Lương Đông trêu chọc, nhưng lần này cậu không tức giận mà vui vẻ đáp lại:

“Đã nói khi nào anh mắc chứng rối loạn cương dương!”

Lương Đông cười khổ:

“Em nhẫn tâm sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Em chính là nhẫn tâm như thế đó!”



Triệu Tử Thiêm nhìn thấy giọt mồ hôi đã chảy ra ở bên trán Lương Đông liền đưa tay lên lau đi cho hắn, sau đó lại mở miệng hỏi:

“Cho anh chọn giữa đồng cam và cộng khổ, anh sẽ chọn cái nào?”

Lương Đông suy nghĩ một hồi thì nghiêm túc mở miệng:

“Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!”

Ý của Lương Đông không muốn Triệu Tử Thiêm phải chịu khổ, hắn chỉ muốn đem lại hạnh phúc cho sóc nhỏ nhà mình. Nếu như sau này bọn họ thật sự rời vào hoàn cảnh đó, Lương Đông nhất định sẽ chỉ để cho Triệu Tử Thiêm đồng cam cùng mình, tuyệt đối không để cho cậu ấy cộng khổ.

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu ý Lương Đông, thế cho nên mới nói ra một câu thế này:

“Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!”

Triệu Tử Thiêm chọn cộng khổ với Lương Đông, là không muốn hắn một mình gánh vác tất cả. Cậu không muốn giữa hai bọn họ một người thì vui sướng, một người lại vất vả. Nếu như có thể chọn, cậu nhất định sẽ cùng Lương Đông có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.

Lương Đông nghe thấy lời nói kia của Triệu Tử Thiêm thì cảm thấy ấm lòng, không khí đột nhiên rơi vào ngượng ngùng, thế cho nên Lương Đông mới lảng sang chuyện khác:

“Anh muốn có siêu năng lực là mắt nhìn xuyên thấu, để nhìn xem trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ cái gì!”

Triệu Tử Thiêm bật cười:

“Đến lúc anh có năng lực đó rồi, em nhất định sẽ luyện thành công thuật tàng hình. Mắt nhìn xuyên thấu của anh cũng vô dụng thôi!”

Lương Đông nói:

“Mắt nhìn xuyên thấu của anh có thể nhìn thấy tàng hình của em!”

Triệu Tử Thiêm đáp:

“Không thể nào, em tàng hình rồi làm sao có thể nhìn thấy được nữa!”

Lương Đông cãi lại:

“Có thể, thế mới gọi là mắt nhìn xuyên thấu chứ!”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi nhíu mày:

“Làm sao có thể, đã gọi là tàng hình rồi thì làm sao có thể nhìn thấy được nữa!”

Thế là cả đường đi về ký túc xá, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm chỉ tranh cãi duy nhất một vấn đề rằng, mắt nhìn xuyên thấu của Lương Đông có nhìn thấy tàng hình của Triệu Tử Thiêm hay không.

“Có thể…”

“Không thể…”

“Mắt nhìn xuyên thấu…”

“Tàng hình…”



Đến khi về tới ký túc xá rồi, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm cũng cãi nhau mệt, cho nên không hẹn mà gặp cùng nhau nói ra.

Lương Đông: “Được rồi, cứ coi như là mắt nhìn xuyên thấu của anh không thể nhìn thấy tàng hình của em đi!”

Triệu Tử Thiêm: “Được rồi, cứ coi như là mắt nhìn xuyên thấu của anh có thể nhìn thấy tàng hình của em đi!”

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đôi khi sẽ có những lúc ăn ý đến giật mình như vậy. Sau khi cùng nhau nói ra lời nhường nhịn đối phương, lại không hẹn trước cùng nhau cười lớn. Cái gọi là ai thắng ai thua không còn quan trọng nữa, quan trọng chính là đối phương vui là được.

Lý Vĩ thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vui vẻ trở về ký túc xá, mới buổi chiều còn mặt nặng mày nhẹ với nhau bây giờ lại có thể làm lành nhanh đến như thế, cho nên liền có điểm không thể ngờ được hỏi:

“Hai người các cậu…”

Lý Vĩ còn chưa nói xong đã bị Lương Đông dùng ánh mắt sắc lạnh bắn về phía mình, lời nói đã trôi lên đến cổ họng định phát ra ngoài, lúc này lại phải nuốt ngược vào bên trong.

Triệu Tử Thiêm không biết gì, thấy Lý Vĩ muốn nói lại thôi thì khó hiểu:

“Sao?”

Lý Vĩ nhìn Lương Đông một hồi, cứ nhìn thấy cái mặt lạnh không mấy biểu cảm kia của hắn ta, Lý Vĩ trong lòng hoảng sợ không thôi:

“Ý tôi là, hai người các cậu đã ăn cơm hay chưa?”

Triệu Tử Thiêm cười cười gật đầu:

“Ăn rồi!”

Lương Đông được xếp nằm cùng giường với Lý Vĩ, Lý Vĩ nằm ở dưới Lương Đông nằm ở trên. Còn Triệu Tử Thiêm thì nằm ở giường đối diện bên dưới, Lương Đông vốn định đổi chỗ cho Lý Vĩ để được nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình gần hơn, nhưng có vẻ như Lý Vĩ vẫn còn ghi thù chuyện Lương Đông ngày hôm nay liếc đểu cậu, cho nên Lương Đông có đưa ra điều kiện gì Lý Vĩ cũng nhất quyết không chịu. Lương Đông không thể làm gì khác hơn là đành nằm ở giường bên trên.

Lương Đông nhìn sóc nhỏ nhà mình một lúc, mới buồn chán lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triệu Tử Thiêm.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Khi nào thì được ăn thịt sóc nữa?

Triệu Tử Thiêm vốn đang dùng điện thoại lướt mạng, màn hình nhanh chóng hiện ra một tin nhắn của Lương Đông. Triệu Tử Thiêm vừa đọc được tin nhắn đó liền liếc lên phía trên một cái, rồi nhanh nhẹn nhắn tin lại.

[Không Muốn Quan Tâm]: Đã nói khi nào anh mắc chứng bệnh rối loạn cương dương.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Không còn cách khác sao?

Triệu Tử Thiêm cười lạnh, ngón tay thon dài lướt nhẹ trên màn hình điện thoại.

[Không Muốn Quan Tâm]: Còn!

Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, hai mắt không tự giác dán chặt lên người nằm ở phía dưới giường đối diện.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Làm thế nào mới được ăn thịt sóc nữa?

[Không Muốn Quan Tâm]: Bây giờ trực tiếp xuống ăn đi!

Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông dù có to gan lớn mật đến đâu cũng không dám đi xuống phía dưới làm trò mờ ám, cho nên mới rất yên tâm mà nhắn lại một tin khiêu khích như vậy. Không chỉ thế, Triệu Tử Thiêm nằm ở bên dưới còn cố tình đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, chủ yếu là để cho Lương Đông nóng nảy.

Lương Đông mắt thấy bộ dạng tà mị kia của sóc nhỏ nhà mình, lại nhìn được tin nhắn của Triệu Tử Thiêm gửi đến, trong lòng nhộn nhạo giống như có lửa nóng bốc lên cao. Nhanh chóng nuốt một ngụm nước miếng nữa rồi mở lớn khẩu hình không phát ra một chút tiếng động nào: Em được lắm!

Triệu Tử Thiêm buồn cười. Lý Vĩ ở bên dưới giường nãy giờ luôn nhìn thấy bộ dạng kỳ quái của Triệu Tử Thiêm ở giường đối diện liền có chút khó hiểu ngồi dậy, nhìn lên phía Lương Đông, phát hiện ra Lương Đông không có gì lạ, cậu lại quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Cậu nhìn cái gì thế?”

Triệu Tử Thiêm giật mình, bỏ điện thoại xuống giường đáp lời Lý Vĩ:

“Tôi có nhìn cái gì đâu”

Lý Vĩ vẫn không thôi nghi ngờ, ngẩng đầu lên nhìn Lương Đông một cái. Không nhìn thì không sao, vừa ngó đầu ra liền bắt gặp ngay gương mặt như muốn giết người của vị nằm giường trên, thế cho nên Lý Vĩ mới sợ hãi quay trở về chỗ cũ nằm im lặng không dám hé răng nửa lời.

Cả dãy nhà ký túc xá khu A đột nhiên bị cắt điện, căn phòng rơi vào trạng thái tịch mình tối om. Lý Vĩ than thở, định mở điện thoại lên:

“Mất điện sao?”

Đúng lúc này, không biết có vật gì đó đột nhiên úp thẳng xuống mặt của Lý Vĩ, điện thoại cậu vốn dĩ đang cầm trên tay cũng giống như bị ai đó giật mạnh ném sang chỗ khác. Lý Vĩ hoảng sợ cố gắng kéo cái thứ trên mặt mình xuống, nhưng mãi mà không thể kéo ra được.

Vừa rồi mất điện Lương Đông liền này ra một ý định, nhanh chóng cầm theo chăn gối của mình xuống giường quấn quanh mặt Lý Vĩ, nhân tiện bỏ điện thoại của cậu ta sang một bên, ý định không cho bất cứ một nguồn sáng nào có thể phát ra. Cả một quá trình đó Lương Đông làm rất nhanh gọn, hắn khẽ cười lạnh tiến về phía giường đối diện không kiêng nể cái gì mà trực tiếp hôn xuống phía dưới. Bởi vì rất tối cho nên Lương Đông phải mất một lúc mới chuẩn xác hôn được đúng vào môi của Triệu Tử Thiêm. Người phía dưới giống như bị kinh sợ khẽ cử động, Lương Đông dùng tay giữ chặt tay của Triệu Tử Thiêm lại, hôn hôn một hồi lại cúi xuống cắn mạnh lên cổ của ai đó. Triệu Tử Thiêm bất ngờ bị tấp kích liền khẽ kêu lên:

“Ưm!”

Tạ Phí Tốn thị lực rất tốt, trong bóng đêm có thể nhìn thấy hết một màn hành thích Lý Vĩ vừa rồi của Lương Đông. Cảm giác giường phía dưới lại rung lên một cái, kéo theo đó là tiếng của Triệu Tử Thiêm, Tạ Phi Tốn có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là hai người đó lại ngang nhiên làm trò mờ ám nữa.

Điện rất nhanh có trở lại, Lý Vĩ cũng vừa lúc gỡ được mớ chăn bùng nhùng ở trên mặt mình xuống. Lương Đông chuẩn xác rời khỏi cần cổ của Triệu Tử Thiêm đứng thẳng người, Triệu Tử Thiêm thấy đèn sáng chỉ còn biết hốt hoàng chùm chăn kín mặt nằm xoay người vào bên trong. Lý Vĩ nhìn thấy Lương Đông đứng bên cạnh giường mình thì có điểm giật mình, tức giận nói:

“Gì kỳ vậy?”



Lương Đông cười cười nhún vai, làm như không có chuyện gì cầm chăn gối của mình lên giường trên nằm xuống đó.

Triệu Tử Thiêm trốn ở trong chăn không dám thò đầu ra ngoài. Đến khi điện thoại đột nhiên rung lên mới nhanh chóng đưa tay với lấy điện thoại vào trong chăn xem.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Đã ăn được thịt sóc!

Triệu Tử Thiêm tức giận run người, Lương Đông thế nhưng dám cả gan hôn cậu ở trong phòng có đông người như vậy. Nếu để cho người khác thấy không phải là hỏng bét rồi sao.

[Không Muốn Quan Tâm]: Muốn chết?

Lương Đông được như ý nguyện khoan khoái nhắn tin trả lời Triệu Tử Thiêm.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Còn chưa ăn đủ, đêm lại xuống tiếp!

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy tin nhắn kia thì hoảng sợ, mau chóng nhắn lại cho Lương Đông.

[Không Muốn Quan Tâm]: Không cho xuống.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Cứ muốn xuống.

[Không Muốn Quan Tâm]: Nếu còn xuống sẽ giận!.

[Rõ Ràng Là Như Vậy]: Vậy ra ngoài để hôn một cái, đêm sẽ không xuống.

Triệu Tử Thiêm đọc được tin nhắn kia của Lương Đông thì không nhắn lại, cũng không có ý định nhúc nhích người. Lương Đông lại nhắn thêm một tin nữa cho Triệu Tử Thiêm, rồi bước ra ngoài.

[Không Muốn Quan Tâm]: Thế đêm lại xuống.

Triệu Tử Thiêm tức đến muốn hộc máu, nhưng vẫn phải bật dậy khó chịu bước ra ngoài. Vừa mới bước xuống được một nửa tầng ba, Triệu Tử Thiêm đã nhìn thấy Lương Đông đứng ở đó. Triệu Tử Thiêm nghiêm mặt tiến về phía trước, nhưng mặt còn chưa nghiêm được bao lâu đã bị Lương Đông trực tiếp ấn vào góc tường, khiến cho cậu phải hốt hoảng, mở miệng nói khẽ:

“Đừng như thế, nhỡ có người tới thì sao?”

Lương Đông liếc nhìn xung quanh một hồi, đèn điện ở cầu thang cũng chỉ có duy nhất một cái bóng điện sắp tàn lờ mờ sáng, cho nên hắn mới yên tâm đưa tay vào trong áo của Triệu Tử Thiêm nhanh chóng bóp lấy điểm nhỏ trước ngực cậu:

“Còn muốn khiêu khích?”

Triệu Tử Thiêm vừa sợ hãi vừa đê mê, cố gắng gạt tay Lương Đông ra, lắc lắc đầu:

“Lần sau sẽ không thế nữa!”

Lương Đông cười lạnh, đưa luôn bàn tay còn lại vào trong áo của Triệu Tử Thiêm xoa nắn vuốt ve:

“Nói như vậy là còn có lần sau?”

Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông ra xa nhưng vô ích, cái đầu nhỏ liên tiếp chuyển động qua lại:

“Sẽ không có lần sau”

Lương Đông hài lòng, không quên nhân cơ hội lấy thêm nhiều phúc lợi:

“Thế khi nào được ăn thịt sóc nữa?”

Triệu Tử Thiêm gấp rút, không suy nghĩ nhiều mà trả lời:

“Sớm thôi, sớm thôi…”

Lương Đông có điểm không hài lòng, bàn tay to lớn bắt đầu ra tăng thêm sức lực bóp mạnh lấy hai bên điểm nhỏ của Triệu Tử Thiêm:

“Sớm là bao giờ?”

Triệu Tử Thiêm kịch liệt co rút, vừa đau đớn vừa đê mê khó khăn mở miệng:

“Đông… không có lần sau… ừm…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng chặn môi cậu lại. Hai má của Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông bóp chặt, ép buộc cậu phải mở miệng ra để cho hắn đặt lưỡi vào đó. Đến khi đạt được mục đích rồi, Lương Đông mới khẽ buông tay, đầu lưỡi mang theo sự gấp gáp càn quét tàn phá bên trong khoang miệng của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông cảm thấy hơi hơi thỏa mãn một chút, mới luyến tiếc rời đi. Trước khi buông ra còn không quên cắn mạnh vào môi dưới của Triệu Tử Thiêm một cái.

Triệu Tử Thiêm bị đau liền đưa tay lên xoa xoa bên khóe miệng, lúc thu tay về còn nhìn thấy máu. Biết là Lương Đông cố ý muốn để lại dấu vết trên môi cậu, cho nên Triệu Tử Thiêm liền bực tức đánh mạnh vào vai hắn khẽ quát:

“Anh làm cái gì vậy hả, nhỡ người trong phòng thấy thì sao?”

Lương Đông giữ chặt tay Triệu Tử Thiêm lại:

“Vậy mới gọi là ăn thịt sóc”

Lương Đông tuy rằng không lo lắng cái gì cả, nhưng Triệu Tử Thiêm lại hốt hoảng không thôi, nếu để cho người trong phòng thấy môi cậu bị rách, nhất định sẽ sinh ra nghi ngờ. Triệu Tử Thiêm khổ sở cắn cắn môi dưới, Lương Đông nhìn thấy vậy liền cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt:

“Còn cắn môi? !”

Triệu Tử Thiêm nghe ra được giọng nói trầm khàn khác thường của Lương Đông liền giật mình nhìn về phía hắn, phát hiện ra ánh mắt nóng rực của ai kia đang dán chặt về phía môi mình, Triệu Tử Thiêm liền nhanh chóng đưa tay lên che miệng lại bực bội bước lên cầu thang, ý muốn vào phòng.

Lương Đông cố gắng khắc chế sự khó chịu đi ở phía sau. Lúc hai người vào phòng Lý Vĩ đã sớm ngủ. Tạ Phi Tốn đúng lúc từ trong nhà tắm bước ra, mắt nhìn thấy môi Triệu Tử Thiêm bị rách liền âm thầm hiểu rõ mọi chuyện, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không biết gì chậm rãi leo lên trên giường đi ngủ.

Triệu Tử Thiêm không thấy Tạ Phi Tốn hỏi gì thì nhẹ lòng thở nhẹ một hơi, vẫn còn may không ai phát hiện ra, nếu không chỉ sợ cậu không biết phải giải thích như thế nào cho phải nữa.

___

Sáng ngày hôm sau, Triệu Tử Thiêm là người thức dậy sớm nhất phòng, cậu mau chóng chạy vào phòng tắm nhìn vết thương trên môi mình một lượt, trong lòng âm thầm cảm thán: hỏng bét, vẫn còn chưa liền vào!.

Triệu Tử Thiêm đánh răng rửa mặt xong, có chút buồn rầu đi ra khỏi phòng tắm. Vừa mở cửa phòng tắm liền bắt ngay bộ dạng ngái ngủ dọa người của Lý Vĩ thì giật mình. Lý Vĩ nhìn thấy môi dưới Triệu Tử Thiêm hơi sưng, liền khó hiểu hỏi:

“Này, môi cậu bị con gì chích vậy?”

Triệu Tử Thiêm có chút hốt hoảng, ấp úng trả lời:

“Không rõ… sáng dậy đã như vậy…”

Lý Vĩ nhíu mày, quan tâm khuyên nhủ:

“Cẩn thận một chút, có khi nào bị muỗi vằn Aedes Aegypti chích hay không?”

Triệu Tử Thiêm làm ra dáng vẻ hoảng sợ, đưa tay lên che đi khóe môi của mình, chỉ sợ Lý Vĩ nhìn lâu sẽ phát hiện ra đó là vết cắn của người chứ không phải muỗi:

“Nguy hiểm vậy sao? Lát nữa tôi phải xuống phòng y tế xem mới được”

Lương Đông đã tỉnh nãy giờ, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Triệu Tử Thiêm và Lý Vĩ thì buồn cười:

“Qua đây anh xem cho, đến phòng y tế làm cái gì!”

Triệu Tử Thiêm lạnh giọng đáp:

“Không cần”

Lương Đông sợ thiên hạ chưa đủ loạn liền bồi thêm một câu:

“Lý Vĩ cậu xem, hình như cổ của em ấy cũng có nữa kìa”

Triêu Tử Thiêm giật mình, vội vàng đưa tay lên che cổ mình lại, nhanh chóng tiến về phía Lương Đông giả bộ nói:

“Có nữa sao, anh xem cho em đi!”

Lương Đông được như ý nguyện, nhảy xuống giường làm ra vẻ chăm chú quan sát một lúc lâu. Mắt thấy Lý Vĩ đã đi vào phòng tắm, Lương Đông liền đặt xuống cổ của Triệu Tử Thiêm một nụ hôn nhẹ:

“Muỗi này không có độc!”

Bởi vì Lương Đông biết Tạ Phi Tốn dù cho có nhìn thấy hai bọn họ làm trò mờ ám cũng sẽ không nói cái gì, cho nên Lương Đông mới không sợ gì cả mà hành động dứt khoát như vậy. Triệu Tử Thiêm không dám hét lớn, khẽ quay đầu nhìn lên phía Tạ Phi Tốn thấy cậu ta vẫn nhắm mắt thì thở nhẹ một hơi, rồi cho Lương Đông một cái nhìn sắc lạnh.

Để Lương Đông ở chung phòng không biết là phúc hay họa nữa, mới chỉ có một ngày thôi Lương Đông đã làm cho cậu phải thót tim ba bốn lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook