Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 180: Có thể không?

Giai Nhân

13/03/2017

Triệu Tử Thiêm tắm xong cho Lương Thập Niệm thì đồ ăn cậu gọi tới cũng được chuyển đến, mọi thứ đều là đồ ăn truyền thống của Trung Quốc, cậu ngẩng đầu hỏi Lương Thập Niệm:

“Đồ Trung con có thể ăn không?”

Lương Thập Niệm gật đầu:

“Có thể, lúc sang nhà ông bà nội cũng đều là ăn đồ Trung, cảm thấy rất là ngon”

Triệu Tử Thiêm lúc này mới nghĩ đến hai đại nhân vật kia, nếu như Bạch Từ không khiến cậu lo lắng quá nhiều thì ba mẹ Lương Đông chính là người mà cậu cảm thấy khó thuyết phục nhất, đương nhiên sẽ không có bất cứ một người ba người mẹ nào có thể chấp nhận được việc con trai mình thích một người đàn ông, ba mẹ cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm đã âm thầm hạ quyết tâm rồi, chuyện của cậu và Lương Đông nhất định phải thành, ai cũng không thể ngăn cản được.

Đúng lúc này điện thoại của Triệu Tử Thiêm lại reo lên, không biết ai lại gọi đến giờ này chắc không phải là Lương Đông gọi tới chứ. Triệu Tử Thiêm có điểm hồi hộp vội vàng đưa tay cầm lấy điện thoại, nhưng khi nhìn thấy trên màn hình hiện ra tên người gọi đến cậu liền nhíu mày một lúc mới đưa lên tai nghe:

“Mẹ à?”

Mẹ Triệu vừa rồi nhận được tin tức con trai mình có con riêng liền suýt chút nữa ngã ngửa ra phía sau, bà bây giờ muốn nhanh gọi tới hỏi Triệu Tử Thiêm rõ ràng mọi chuyện:

“Đại Thiêm, con nói cho mẹ biết chuyện đó rốt cuộc là sao, đứa nhỏ kia rốt cuộc là thế nào?”

Triệu Tử Thiêm thở dài, vừa rồi nhìn thấy trên màn hình điện thoại là số của mẹ, hiện tại vừa bắt máy liền nghe thấy hàng vạn câu hỏi xoay quanh vấn đề kia cậu cũng không có gì bất ngờ lắm, chỉ là mẹ Triệu biết tin tức này cũng thật nhanh:

“Ai nói cho mẹ biết vậy?....” Triệu Tử Thiêm định nói đứa nhỏ kia chỉ là con của một người bạn, nhưng khi nhìn thấy Lương Thập Niệm mở to đôi mắt nhìn cậu thì cậu lại không đành lòng nói ra câu đó: “Chuyện này con sẽ giải thích rõ ràng cho mẹ sau”

Mẹ Triệu ở bên này nghe giọng điệu kia của con trai lại càng khẩn trương hơn:

“Tại sao lại phải để sau mới giải thích được, bây giờ không thể giải thích được luôn sao. Còn có Tiểu Hinh con định làm sao với con bé?”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, cậu trước nay chưa từng nói Phó Tiểu Hinh là cái gì của cậu cả, lấy đâu ra trách nhiệm phải giải thích với cô ấy. Xem ra người báo tin tức này cho mẹ Triệu hẳn là Phó Tiểu Hinh rồi:

“Mẹ à, con cùng Tiểu Hinh căn bản chỉ là bạn bè bình thường”

Mẹ Triệu cho dù không thích con dâu mình ở trong giới giải trí, đi theo con đường nghệ thuật nay bay tới chỗ này mai bay tới chỗ khác, nhưng mà bà cũng không ghét Phó Tiểu Hinh. Nếu sau này con trai bà nói muốn lấy Phó Tiểu Hinh, ba coi như cũng nhắm mắt đồng ý, ít ra còn hơn đến lúc Triệu Tử Thiêm dắt về một người đàn ông:

“Bình thường là bình thường thế nào, mẹ không quan tâm, mẹ hỏi con đứa nhỏ kia rốt cuộc có phải là con của con không?”

Triệu Tử Thiêm nhìn thấy Lương Thập Niệm đang nhìn mình liền chột dạ đứng dậy đi về phía cửa sổ để nói chuyện điện thoại:

“Mẹ à, đó là con trai của một vị bạn học cũ”

Mẹ Triệu vẫn không thể ngừng lo lắng:

“Bạn học cũ của con? Là nam hay nữ? Tại sao lại bế nó từ sân bay trở về?”

Triệu Tử Thiêm khẽ thở dài, mẹ cậu từ lúc biết chuyện cậu và Lương Đông lăm năm về trước vẫn luôn rất quan tâm đến vấn đề đời sống riêng tư của cậu, nếu nói thẳng ra thì chính là đang muốn kiểm soát cậu:

“Là nam, mẹ không cần phải lo lắng”

Mẹ Triệu nghe thấy là nam quả thật bớt lo lắng đi một chút, bà sợ con trai mình cùng với cô gái khác ở bên ngoài làm bậy, đến bây giờ lòi ra một đứa con trai, nếu như gặp người phụ nữ tốt thì không sao, chứ phụ nữ ở trong giới giải trí này mười người thì tám người có đời sống cá nhân không được nghiêm chỉnh, con trai bà không biết chừng lại trở thành kẻ đổ vỏ cho người ta.

Triệu Tử Thiêm nói qua loa với mẹ Triệu vài câu rồi cúp máy, lúc cậu đi đến bàn ăn ngồi vào ghế còn chưa được ấm chỗ, ở ngoài cửa lại có tiếng chuông. Triệu Tử Thiêm nhíu mày không biết giờ này ai lại đến, cậu cũng không nhận được cuộc gọi báo trước nào. Triệu Tử Thiêm đi ra mở cửa, ngoài cửa xuất hiện một cô gái xinh đẹp, trên người mặc một bộ váy màu hồng bó sát làm tôn lên dáng vẻ nóng bỏng đúng chuẩn của một nữ minh tinh.

“Thiêm ca” Phó Tiểu Hinh đứng ở bên ngoài nhưng ánh mặt lại luôn chiếu vào bên trong căn nhà.

Triệu Tử Thiêm tuy rằng không vừa lòng nhưng cũng không thể không biết lịch sự mà đuổi khách, thế cho nên cậu liền để cho Phó Tiểu Hinh bước vào nhà:

“Tiểu Hinh, em đến có chuyện gì vậy?”

Phó Tiểu Hinh vừa bước vào phòng liền nhìn thấy một đứa nhỏ đang ngồi ở trên bàn ăn, cô hiện tại thật sự là không thể bình tĩnh được, chân cũng suýt chút nữa lùi lại đứng không vững, thì ra tin tức hôm nay ở trên mạng là thật.

Lương Thập Niệm hướng Triệu Tử Thiêm hỏi:

“Ba nhỏ, dì này là ai vậy?”

Phó Tiểu Hinh thất thần khi nghe thấy cách xưng hô kia của đứa nhỏ đó. Triệu Tử Thiêm bước vào theo sau vừa đi vừa trả lời:

“Là bạn của ba, gọi là Tiểu Hinh, con mau chào dì đi”

Lương Thập Niệm mỉm cười nhìn Phó Tiểu Hinh chào to:

“Chào dì Tiểu Hinh a”

Phó Tiểu Hinh vẫn còn chưa thể chấp nhận được sự thật này, cô quay sang chỗ Triệu Tử Thiêm lắp bắp hỏi:

“Thiêm ca… anh thật sự… thật sự có đứa nhỏ rồi sao?”

Triệu Tử Thiêm thở dài:



“Chuyện dài lắm, đợi có thời gian anh sẽ giải thích cho em nghe”

Phó Tiểu Hinh thẫn thờ lảo đảo ngồi xuống ghế sô pha, Triệu Tử Thiêm rót cho Phó Tiểu Hinh một cốc nước đưa đến cho cô:

“Em hôm nay đến đây là vì chuyện này sao?”

Phó Tiểu Hinh thật sự vẫn chưa thể chấp nhận sự thật này:

“Thiêm ca, đứa nhỏ này không phải là con anh có đúng không, tại sao anh đột nhiên lại có một đứa con lớn như vậy?”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Thập Niệm, thấy đứa bé này một bộ dạng nhăn mặt nhíu mày nhất định là đã nghe thấy rõ ràng lời nói kia của Phó Tiểu Hinh rồi. Triệu Tử Thiêm có điểm lo sợ, cậu cũng không muốn Lương Thập Niệm sẽ nghe thấy được những lời kia. Lúc Triệu Tử Thiêm đang định mở miệng giải thích thì Lương Thập Niệm đã từ trên ghế nhảy xuống bước nhanh về phía Triệu Tử Thiêm:

“Con là Samson, Samson là mặt trời nhỏ, ba của con là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm gặp, ba của con vô cùng đẹp trai mọi thứ đều hoàn mỹ, ba của con là phó tổng giám đốc có rất nhiều tiền. Người này là ba nhỏ của con, ba nhỏ nói tặng cho con một món quà, ba nhỏ tặng cho con một cái tên thuần Trung, bây giờ con gọi là Thập Niệm, Thập Niệm đối với ba và ba nhỏ là vô cùng đặc biệt, vô cùng quan trọng”

Phó Tiểu Hinh hai mắt mở lớn bất ngờ nghe một loạt những lời giới thiệu kia của Lương Thập Niệm, chốt lại một câu cuối kia của đứa nhó đó đã trả lời được đúng trọng tâm câu hỏi của cô:

“Con là con của ba nhỏ, dì sao lại hỏi như vậy?”

Phó Tiểu Hinh quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm giống như là muốn lấy từ cậu một lời giải thích vậy. Triệu Tử Thiêm quay qua nhìn Lương Thập Niệm đưa tay xoa tóc cậu:

“Được rồi Thập Niệm, con mau đi ăn cơm đi, để ba cùng dì nói chuyện”

Lương Thập Niệm nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói vậy liền ngoan ngoãn nghe lời đi tới bàn ngồi ăn cơm. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Thập Niệm đã yên vị ngồi ở trên ghế trong phòng ăn rồi mới quay sang nhỏ giọng nói với Phó Tiểu Hinh:

“Thập Niệm là con trai của một vị bạn học cũ”

Phó Tiểu Hinh nghe thấy lời giải thích kia của Triệu Tử Thiêm mới hòa hoãn đi được một chút, sau đó cô giống như là mang chung một suy nghĩ với mẹ Triệu hỏi lại câu y như câu hỏi vừa nãy mà mẹ Triệu hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Là nam hay nữ?”

Triệu Tử Thiêm nhíu mày, cô gái này thật sự là có điểm quá phận rồi. Có điều bởi vì có Lương Thập Niệm ở đây, cho nên Triệu Tử Thiêm cũng chỉ muốn giải quyết mọi chuyện nhanh một chút vì thế liền đáp:

“Là nam!”

Phó Tiểu Hinh sau khi xác nhận được vị bạn học kia của Triệu Tử Thiêm không phải là nữ thì liền an tâm đi rất nhiều, nhưng có điều cả cô và mẹ Triệu đều không biết được, nếu là nữ mới có thể không lo lắng, ngược lại nếu là nam thì mới đáng để quan tâm.

Phó Tiểu Hinh ngồi nói chuyện một lúc rồi ra về, sáng ngày hôm sau trên mặt báo lại bắt đầu rầm rộ đưa tin tức Phó Tiểu Hinh ngày hôm qua đến nhà cậu, khả năng đứa nhỏ kia cùng Phó Tiểu Hinh có liên quan. Triệu Tử Thiêm đối với sự việc này lại cảm thấy vô cùng buồn cười, lúc trước cậu rất ít khi được đưa tin lên mặt báo, cho dù có đạt được giải thưởng hay có những cống hiến gì đó cũng không được đưa lên, nhưng bây giờ chẳng hiểu vì sao mà cái tin đời sống cá nhân này của cậu lại được bọn họ quan tâm đến thế.

Phó Tiểu Hinh nhìn thấy tin tức kia cũng không có ý định muốn mở một cuộc họp báo để minh oan, cô cảm thấy thật ra như vậy cũng tốt, cứ để cho mọi người hiểu lầm giữa cô và Triệu Tử Thiêm có cái gì đó, dù sao thì chính bản thận cô cũng muốn sự hiểu lầm này xảy ra. Triệu Tử Thiêm đương nhiên không muốn hiểu lầm, nhưng cậu lại sợ một khi mình mở cuộc họp báo giải thích nói Lương Thập Niệm căn bản chỉ là con trai của một vị bạn học cũ thôi, Lương Thập Niệm một khi biết chuyện có thể hay không sẽ nghĩ cậu không quan tâm đến nó, lấy phản ứng ngày hôm qua của Lương Thập Niệm đối với Phó Tiểu Hinh liền có thể nhìn ra. Đến cuối cùng sự việc này vẫn bị hai bên đồng sự im lặng không có bất cứ lời giải thích nào khiến cho người ngoài càng muốn biết rõ chân tướng sự việc hơn.

Ở bên này Miên Miên vừa mới kết thúc cuộc gọi từ đám ký giả gọi đến muốn hỏi chuyện về Lương Thập Niệm liền quay sang nói với Triệu Tử Thiêm:

“Đại Thiêm, cậu rốt cuộc đang suy tính cái gì, cậu tại sao không chịu đem việc này giải thích thật rõ ràng hả?”

Triệu Tử Thiêm không muốn nhắc chuyện này ở trước mặt của Lương Thập Niệm, nếu bây giờ cậu lên tiếng giải thích nói Lương Thập Niệm không phải là con mình thì đứa nhỏ này khẳng định sẽ rất buồn. Nhưng nếu như cậu nói Lương Thập Niệm là con của mình, vậy thì đám ký giả kia sẽ không buông tha cho cậu truy hỏi bằng được mẹ đứa bé là ai. Như vậy thà giữ im lặng không giải thích mới là biện pháp tốt nhất.

“Miên tỷ, tỷ có thể đừng nhắc chuyện này trước mặt Thập Niệm có được không?” Triệu Tử Thiêm nhíu mày.

Ngày hôm nay Lương Thập Niêm theo Triệu Tử Thiêm đi chụp hình quảng cáo, phải nói đúng hơn là Thập Niệm được nhãn hàng kia mời đến chụp hình. Bởi vì tin tức cậu có con trai riêng đã thu hút rất nhiều chú ý đến cho nên các nhãn hàng thời trang đương nhiên cũng vì chuyện này mà không buông tha cho cậu, dù sao thì nếu như một mặt hàng nào đó có cậu cùng Lương Thập Niệm đứng ra làm gương mặt đại diện nhất định sẽ rất thu hút sự chú ý của nhiều người, có như vậy mặt hàng của bọn họ mới bán được nhiều. Chính vì thế mà khoảng thời gian gần đây Triệu Tử Thiêm xem như là khá bận rộn.

Chớp mắt một tháng trôi qua, Lương Đông mỗi ngày đều mượn lý do quan tâm Lương Thập Niệm mà gọi điện cho Triệu Tử Thiêm. Lúc đầu số lần gọi điện chỉ là một lần một ngày, nhưng sau đó cứ như vậy tăng dần lên, một ngày không gọi hơn ba lần thì không chịu được. Nếu như là người nhiều lần gọi cho Triệu Tử Thiêm như vậy, cậu khẳng định sẽ mang số điện thoại của người đó chặn lại, nhưng người này lại là Lương Đông cho nên Triệu Tử Thiêm cũng là ngày ngày đợi hắn gọi điện thoại tới.

Nội dung cuộc trò chuyện chỉ có duy nhất lấy Lương Thập Niệm ra là tấm bình phong, thỉnh thoảng đối phương cũng trao đổi lăm ba câu quan tâm hỏi hạn xem đã ăn cơm chưa, những chuyện khác thì hoàn toàn không nói đến. Lương Đông rất muốn hỏi Triệu Tử Thiêm chuyện trước đây, nhưng hắn sợ đoạn ký ức lãng quên đó mình có khi nào đã làm ra chuyện có lỗi với Triệu Tử Thiêm hay không, nếu như giả sử là có hắn đột nhiên lại khơi gợi chuyện cũ với Triệu Tử Thiêm, vậy thì bảo bối nhỏ kia khẳng định sẽ không muốn nói chuyện với hắn nữa, chi bằng cứ như vậy vui vẻ nói chuyện thì tốt hơn.

Có điều Lương Đông lại không nhận ra một điều rằng, người mà hắn ngày đêm lo lắng bị người khác bắt nạt kia luôn luôn cố ý thông qua hắn thăm dò Bạch Từ. Mỗi cuộc gọi sẽ cố tình hỏi xem Bạch Từ dạo gần đây thế nào, mục đích chính là muốn xem thái độ của Lương Đông đối với Bạch Từ trong khoảng thời gian cậu không có ở đó ra sao. Triệu Tử Thiêm mỗi lần nghe ra được giọng điệu không vui vẻ kia của Lương Đông khi nhắc đến Bạch Từ liền âm thầm vui vẻ trong lòng, đương nhiên vẫn không ngoại trừ loại cảm giác sung sướng hả hê.

Buổi tối ngày hôm ấy Triệu Tử Thiêm theo thường lệ nhìn đồng hồ, trong miệng bắt đầu đếm ngược từ lăm xuống một, quả nhiên vừa mới kết thúc lăm số đếm kia thì điện thoại của cậu liền reo lên. Triệu Tử Thiêm áp điện thoại lên tai nghe:

“Uy...”

Lương Đông ở bên này đang ngồi trong phòng làm việc, trên tay cầm một tấm vé máy bay xoay xoay nghịch nghịch một chút:

“Thập Niệm có ngoan không?”

Triệu Tử Thiêm khẽ nở một nụ cười, dĩ nhiên người nào đó ở đầu dây bên kia không thể thấy được nụ cười đó có biết bao cưng chiều. Lương Đông mỗi lần gọi điện thoại cho cậu luôn luôn hỏi cậu này, cậu biết kẻ nào đó cũng giống như cậu luôn lấy Lương Thập Niệm ra làm tấm bình phong:

“Rất ngoan, Thập Niệm cùng trợ lý của tôi đi ra ngoài vẫn còn chưa về”

Lương Thập Niệm hôm nay luôn quấn lấy Miên Miên nói muốn cô dẫn đến khu công viên giải trí, bởi vì Triệu Tử Thiêm có lịch chụp hình cho nên không thể đi với cậu được, thế cho nên hiện tại khi Triệu Tử Thiêm chụp hình xong về nhà rồi, Lương Thập Niệm vẫn còn chưa thấy mặt đâu.

“Ngoan là tốt rồi” Lại một câu quen thuộc của Lương Đông như bao cuộc trò chuyện qua điện thoại một tháng nay.

Triệu Tử Thiêm lên tiếng giả bộ muốn cúp máy:

“Vậy đợi Thập Niệm quay trở về tôi sẽ nói nó gọi lại cho anh”

Lương Đông vội vàng gọi Triệu Tử Thiêm lại:



“Khoan đã, anh còn có chuyện…”

Nụ cười trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm rất nhanh liền xuất hiện, tuy nhiên cậu khống chế rất tốt, người bên kia căn bản không thể nhận ra được là cậu đang vui:

“Có chuyện gì sao?”

Lương Đông mang mọi chuyện nói ra rõ ràng cho Triệu Tử Thiêm biết, trong giọng nói của hắn vẫn còn có một chút giống như là đang hỏi ý kiến của cậu:

“Công việc ở bên này anh đã thu xếp ổn thỏa…” Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu nói kia, trái tim bắt đầu đập loạn, một tay ở trên ghế sô pha cũng theo bản năng mà gãi gãi, cậu im lặng chờ đợi vế sau kia của Lương Đông: “Anh ngày mai sẽ bay tới Bắc Kinh… có thể không?”

Tay nhỏ đặt ở trên ghế đột nhiên dừng lại động tác, trong lòng Triệu Tử Thiêm hò hét điên cuồng, cậu sắp được nhìn thấy Lương Đông. Triệu Tử Thiêm hiện tại chỉ hận không thể nhảy lên bàn hò hét sung sướng, tuy nhiên khi cậu mở lời lại không biểu lộ ra mình vui vẻ đến mức nào:

“Có thể, nếu anh muốn về anh đương nhiên có thể về, việc này căn bản không cần hỏi tôi”

Lương Đông cũng thở nhẹ ra, bảo bối nhỏ kia không có ngăn cấm hắn:

“Còn có… lời trước đây em từng nói, nhà của em… anh cũng không ngại nhà em nhỏ đâu”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu nói ấp úng kia của Lương Đông liền hiểu ý của hắn là gì, cậu hiện tại có thể tưởng tượng ra được bộ dạng lo lắng kia của hắn, nhất định là vô cùng buồn cười:

“Ừ! Sao?”

Lương Đông tự nghĩ thầm, hắn đã nói ra như vậy rồi mà Triệu Tử Thiêm còn không hiểu, vậy là muốn hắn nói thẳng ra hay sao:

“Anh không quen ngủ khách sạn, cho nên lần này đến có thể ngủ ở nhà của em hay không”

Lương Đông nói không quen ngủ ở khách sạn, nhưng nhà của cậu hắn có thể ngủ quen sao? Triệu Tử Thiêm biết rõ lời nói kia của Lương Đông chẳng qua chỉ là nói dối, nhưng mà cậu cũng không có ý định vạch trần hắn:

“Là như vậy sao? Có điều nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, nếu anh không ngại thì có thể”

Lương Đông vội vàng nói, đầu cũng gật lia lịa: “Có thế, có thể…” sau đó hắn cảm thấy mình dường như quá phấn khích rồi, cuối cùng liền phải thu liễm lại một chút: “Anh có thể”

Triệu Tử Thiêm buồn cười:

“Ngày mai khi nào anh về?”

Lương Đông đáp:

“Là chuyến sớm nhất, đến khi về tới Bắc Kinh chắc là chín giờ trưa”

Lương Đông hẳn là rất gấp cho nên mới đặt chuyến bay sớm như vậy, nhưng mà Triệu Tử Thiêm cậu đối với thái độ này của Lương Đông thì vô cùng hài lòng, hắn nóng lòng như vậy đủ để thấy hắn đối với cậu cũng rất nóng lòng muốn gặp:

“Vậy được, ngày mai tôi qua đón anh”

Lương Đông vốn định từ chối, nhưng mà nghĩ đến ngày mai xuống máy bay sẽ nhìn thấy bảo bối nhỏ kia cho nên hắn không từ chối nữa:

“Cám ơn em!”

Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, cả hai người đều không muốn cúp máy điện thoại, kết quả Triệu Tử Thiêm vẫn là người lên tiếng trước:

“Nếu không còn chuyện gì nữa vậy tôi cúp máy đây”

Lương Đông ừ nhẹ:

“Được, hẹn gặp lại em!”

Triệu Tử Thiêm cúp máy rồi liền nhảy lên ghế hét lớn, cậu vừa rồi kiềm chế đến sắp phát điên rồi. Lương Đông ngày mai trở về, ngày mai cậu nhất định nhìn thấy hắn, hơn nữa hắn cũng nói sẽ ở lại nhà cậu. Triệu Tử Thiêm đối với chuyện này thật sự muốn gọi Lương Thập Niệm trở về ăn mừng một bữa, Triệu Tử Thiêm đi vào bên trong phòng ngủ mở tủ quần áo ra nhìn một lượt, phát hiện ra đã lâu rồi mình không mua quần áo mới, hơn nữa quần áo mặc ở nhà cũng đều là quần dài áo dài, nhìn đúng là kiểu bảo thủ kín cổng cao tường. Triệu Tử Thiêm nhíu mày không hài lòng, cuối cùng liền cầm theo thẻ đi đến trung tâm mua sắm mua về rất nhiều quần áo mới, còn có đồ ngủ chính là quần lửng áo ngắn tay. Lương Đông không nói lần này sẽ về ở tại Bắc Kinh luôn không đi nữa, cậu nhất định phải nhân cơ hội này buộc chặt hắn, không để hắn có cơ hội trở về Pháp.

Triệu Tử Thiêm bình thường rất tiết kiệm, tuy không phải là tiết kiệm quá mức nhưng độ quẹt thẻ ngày hôm nay của cậu coi như cũng là phi thường phá lệ, mua liền một lúc mười bộ quần áo, mà tất cả chỉ toàn là quần áo ngủ mặc ở nhà thôi, ngay cả đến sịp mới cũng đều mua những mười chiếc, mỗi chiếc chính là cố tình chọn màu sắc sáng nhã nhặn nhất, cậu nhớ rõ Lương Đông lúc ở nhà rất thích mặc những đồ sáng màu.

Triệu Tử Thiêm đúng là kích động đến điên rồi, cậu không màng ánh mắt kỳ dị của nhân viên thu ngân khi nhìn thấy số sịp sáng màu kia đặt ở trên quầy tính tiền. Phải biết số sịp này treo ở trên giá lâu lắm không ai động đến bởi vì màu sắc của nó có chút sáng hơn bình thường, vị khách này vừa đến liền thu thập hết số sịp tồn kia cho vào túi… đúng là phong cách có điểm khách người bình thường.

Lương Đông cũng không khác với Triệu Tử Thiêm là mấy, điện thoại vừa mới cúp liền nhanh chóng đứng dậy rời khỏi công ty muốn về nhà thu dọn quần áo. Nhân viên ở bên ngoài cảm thấy vô cùng khó hiểu, bình thường vị phó tổng giám đốc Richard này luôn là người đi sớm về muộn, tại sao hôm nay mới làm được nửa buổi đã đi về nhà rồi, hơn nữa nhìn dáng vẻ kia còn vô cùng vui vẻ, tuyệt đối không có khả năng vì ở nhà xảy ra chuyện gì quan trọng mà trở về.

“Vida, ngày mai tôi có việc phải qua Bắc Kinh, công ty có chuyện gì quan trọng cô cứ hỏi Cody là được rồi”

Vida bất ngờ, ngài Richard bình thường nếu đi công tác sẽ báo trước với cô ba ngày, nhưng hôm nay lại cứ như vậy báo một tiếng liền lập tức rời đi:

“Ngài Richard, có thể nói khi nào ngài về được không?”

Lương Đông dừng bước, khóe môi khẽ nhếch lên cao giống như nghĩ đến người nào đó:

“Còn chưa biết, cái này vẫn là tùy thuộc vào em ấy!”

Vida khó hiểu, em ấy rốt cuộc là ai, còn có ngài Richard cứ như vậy rời đi không rõ ngày về vậy thì công ty chỉ sợ loạn mất. Thật ra Lương Đông cũng không phải là người tùy ý, hắn một tháng nay đã đem toàn bộ công việc của ba tháng tiếp theo của công ty xử lý hết thảy, trước khi rời đi còn tới gặp Cody bàn giao lại mọi chuyện, nói cậu ta thay hắn quản lý một thời gian. Lương Đông ở trong công ty chỉ giữ chức phó tổng, Cody mới là tổng giám đốc, nhưng mà Lương Đông lại là cháu trai của người giữ cổ phần lớn nhất trong công ty cho nên chức vị phó tổng với tổng giám này cũng không chênh nhau là mấy, dù sao thì Lương Thế Thành cũng không có con cái, người sau này thay ông tiếp quản công ty không ai khác chính là đứa cháu trai này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook