Chương 173: Đưa về nhà
Giai Nhân
11/03/2017
Lúc Triệu Tử Thiêm đặt tấm bảng nhỏ kia xuống bàn liền không cẩn thận chạm vào bình thủy tinh, bình thủy tinh nhanh chóng đổ xuống, nước từ bên trong cũng chảy hết ra ngoài khiến cho toàn bộ văn kiện trên bàn của Lương Đông cũng bị ướt theo. Triệu Tử Thiêm hốt hoảng dựng bình nước dậy, lại bất cẩn chạm vào bánh chocolate ở trên bàn, cuối cùng đống văn kiện của Lương Đông ngoài nước còn có vụn bánh đen sì.
Triệu Tử Thiêm luống cuống lấy tay áo lau đi, áo sơ mi trắng rất nhanh theo đó cũng bị nhiễm bẩn một mảng ở tay áo, cánh cửa phía sau bật mở Triệu Tử Thiêm theo phản xa quay lại nhìn phát hiện ra Lương Đông một bộ dạng âm trầm đứng đó. Triệu Tử Thiêm lúng túng đến mức khi thu tay lại cũng làm cho bình thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành, cậu hốt hoảng lùi lại phía sau một chút cuối cùng chỉ còn biết đứng im ở một chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Lương Đông nhíu mày bước đến chỗ Triệu Tử Thiêm, khi hắn đang định lên tiếng nói cái gì đó thì Triệu Tử Thiêm đã nhanh hơn một bước nói trước rồi:
“Xin lỗi… tôi không cố ý…”
Giữa hai hàng lông mày của Lương Đông vẫn chưa thể giãn ra được, hắn nhìn thấy hai mắt của Triệu Tử Thiêm sưng đỏ, lông mi ướt biểu hiện cho vừa rồi lúc hắn rời đi, người này nhất định là lại trốn ở trong phòng khóc nữa. Lương Đông xoay người nói lớn:
“Vida, gọi nhân viên thu dọn đến chỗ này giúp tôi”
Triệu Tử Thiêm có điểm thất vọng, trong lòng thầm nghĩ mình xong rồi, bộ dạng kia của Lương Đông chính là cảm thấy cậu rất phiền. Nhân viên thu dọn làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ hai phút sau phòng làm việc của Lương Đông đều được dọn dẹp sạch sẽ. Triệu Tử Thiêm nhìn đống tài liệu bị mình làm ướt lại quay sang nhìn Lương Đông khó khăn mở miệng nói:
“Tài liệu này có quan trọng không… tôi quả thật không cố ý”
Lương Đông thở nhẹ một hơi bước đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhìn cậu một lượt rồi lại đi vào bên trong phòng nghỉ lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng của hắn:
“Em mặc cái này đi”
Triệu Tử Thiêm mất vài giây do dự mới chậm rãi đưa tay cầm lấy áo sơ mi trắng của Lương Đông đi vào phòng thay ra. Triệu Tử Thiêm ở bên trong đã sớm thay xong áo rồi, nhưng vẫn chần chừ không chịu ra ngoài, Lương Đông đứng ở bên ngoài kiên nhẫn đợi Triệu Tử Thiêm, đến khi cậu một thân quần áo rộng rãi bước ra khỏi phòng hắn lại nhíu mày nữa.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy liền cảm thấy bản thân rất là tổn thương, Lương Đông từ lúc bước vào đến giờ luôn làm bộ mặt không hài lòng như vậy đối với cậu. Lương Đông chậm dãi bước đến chỗ Triệu Tử Thiêm, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu giúp cậu xắn tay áo lên:
“Em bình thường luôn tùy ý như vậy sao, quần áo dài cũng không biết đường xắn lên”
Triệu Tử Thiêm bình thường chính là một người chỉnh chu có thừa, cậu luôn quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc nào cũng phải một bộ dạng hoàn mĩ nhất mới chịu đi ra gặp người ta. Nhưng hôm nay chẳng hiểu làm sao khi đứng trước mặt Lương Đông rồi lại lúng túng quên hết thói quen hàng ngày như vậy. Triệu Tử Thiêm sau phút thất thần liền nhanh chóng thu tay lại tự mình xắn tay áo lên cao vừa làm vừa nói:
“Chỗ tài liệu kia có quan trọng hay không, nếu không tôi giúp anh đánh máy lại”
Lương Đông thấy người nào đó có ý định né tránh mình như vậy cũng không tiếp tục động vào cậu nữa:
“Không sao, không quan trọng”
Triệu Tử Thiêm cúi người xuống xắn ông quần:
“Chỗ này là chỗ nào?”
Lương Đông thản nhiên đáp:
“Phòng làm việc của anh, Paris”
Triệu Tử Thiêm cả người chấn động, suýt chút nữa đứng không vững lao về phía trước. Cậu bằng cách nào lại có thể có mặt ở chỗ này, vừa rồi nhìn ở bên ngoài toàn là người ngoại quốc cậu đã có dự cảm không lành rồi, sau đó cô gái kia tuy là người ngoại quốc nhưng có thể nói tiếng Trung, hơn nữa Bạch Từ cũng xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cậu nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là văn phòng của người ngoại quốc ở tại Bắc Kinh mà thôi.
“Paris? Tôi… anh… tại sao tôi lại ở chỗ này?” Triệu Tử Thiêm thất kinh ấp úng hỏi.
Lương Đông vẫn vô cùng bình tĩnh giải thích cho Triệu Tử Thiêm hiểu:
“Xin lỗi, anh không biết nên đưa em đến chỗ nào”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu trả lời kia của Lương Đông liền đứng không vững, trong lòng bắt đầu lại có xúc cảm muốn giết người, Lương Đông nói không biết nên đưa cậu đến chỗ nào, thế cho nên liền mang cậu từ Bắc Kinh đến tận đây? Người bình thường đều biết việc làm này chính là quá mức ngu ngốc. Triệu Tử Thiêm lạnh giọng nói:
“Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến chỗ này?”
Lương Đông biết rằng Triệu Tử Thiêm sẽ tức giận, hắn cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý trước rồi cho nên cũng không lúng túng gì:
“Xin lỗi em”
Triệu Tử Thiêm đưa tay về phía trước hướng Lương Đông đòi lấy điện thoại của mình:
“Mau đưa điện thoại cho tôi”
Lương Đông ngày hôm qua chính là cứ như vậy để hết tất cả đồ đạc của Triệu Tử Thiêm ở lại văn phòng kia, điện thoại của cậu có lẽ ở trong túi quần cũng đã bị hắn vứt lại rồi:
“Điện thoại của em ngày hôm qua anh quên không mang theo”
Triệu Tử Thiêm chán ghét nhìn Lương Đông, người này chắc không phải mang cậu trần chuồng từ Bắc Kinh bay đến đây chứ, vừa mới rồi thức dậy cậu căn bản không tìm thấy quần áo của mình, ngay cả giày cũng không có:
“Quần áo của tôi…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:
“Anh không mang theo”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi cố gắng không tức giận, cậu có điều không hiểu mình sao có thể xuất hiện ở chỗ này. Nếu như Lương Đông đưa cậu đi máy bay nhất định sẽ bị nhân viên an ninh chặn lại, một người hôn mê bất tỉnh không mặc đồ, không có lý nào người ta để Lương Đông mang cậu đi. Nếu như đi ô tô lại càng không thể, Bắc Kinh cách nơi này rất xa không thể trong thời gian ngắn như vậy cậu đã xuất hiện ở chỗ này được:
“Tôi như thế nào có thể đến đây được?”
Lương Đông nhẹ giọng đáp: “Anh thuê một chiếc trực thăng…” Mắt thấy người nào đó định phát hỏa, Lương Đông nhanh chóng nói thêm: “Em yên tâm không ai nhìn thấy hết”
Triệu Tử Thiêm tức giận lắp bắp, đây chẳng khác gì là bắt cóc cả:
“Anh dựa vào cái gì mang tôi đến chỗ này?”
Lương Đông biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng mà ngày hôm qua khi hắn chân chính được khảo nghiệm bảo bối nhỏ này hắn liền không có ý định muốn buông tay, đương nhiên hắn không muốn để cậu ở lại, ai mà biết một khi hắn rời đi cậu có hay không bị người khác ức hiếp nữa, vẫn là nên buộc chặt người này bên cạnh, không cần hỏi ý kiến liền trực tiếp mang người này theo.
Lương Đông im lặng không nói, Triệu Tử Thiêm cũng không biết nên phải xử lý chuyện này ra sao, trong người cậu hiện giờ không có tiền, hơn nữa mọi giấy tờ cần thiết đều để tại Bắc Kinh hết. Triệu Tử Thiêm trầm giọng hướng Lương Đông đưa tay về phía trước:
“Cho tôi mượn điện thoại của anh”
Lương Đông từ trong túi áo móc điện thoại ra đưa cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm tiếp nhận điện thoại rồi nhấn số gọi cho người nào đó.
“A lô, Miên Miên tôi hiện tại gặp một chút vấn đề”
Miên Miên nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Thiêm liền hét lớn, ngày hôm qua Triệu Tử Thiêm đột nhiên mất tích, quần áo cùng điện thoại đều để lại văn phòng kia:
“Đại Thiêm, cậu đang ở chỗ nào vậy, tôi còn định đi báo cảnh sát đó”
Triệu Tử Thiêm hơi đưa điện thoại cách xa một chút sau đó mới nói tiếp:
“Miên Miên, cô giúp tôi chuyển một số giấy tờ cùng tiền mặt, ừm tốt nhất cô giúp tôi chuyển sang đồng Franc, địa chỉ lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cô”
Miên Miên có điều khó hiểu:
“Đổi sang đồng Franc? Cậu cần tiền nước Pháp làm cái gì?”
Lương Đông có ở chỗ này cho nên Triệu Tử Thiêm không tiện giải thích nhiều với Miên Miên, chỉ qua loa đại khái một chút rồi tắt máy. Triệu Tử Thiêm trả lại điện thoại cho Lương Đông, Lương Đông nãy giờ đứng ở bên cạnh đều nghe thấy được cuộc trò chuyện kia, bảo bối nhỏ này muốn về, Lương Đông trong lòng có điểm khẩn trương nhưng mà hắn lại không thể lên tiếng nói không cho cậu đi được.
Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông một chút rồi mới nói:
“Trong người tôi hiện tại không có tiền, trợ lý của tôi ngày mai sẽ chuyển tiền đến, cho nên anh có thể cho tôi vay một chút tiền để thuê khách sạn có được không?”
Lương Đông rất nhanh đáp:
“Không cần phải thuê khách sạn, anh đưa em về nhà anh”
Triệu Tử Thiêm không tốn thời gian suy nghĩ gì đã từ chối:
“Không cần đâu…”
Lương Đông cương quyết:
“Anh là người tự ý đưa em đến chỗ này đương nhiên anh sẽ phụ trách em”
Sau một hồi tranh luận qua lại đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là đang ngồi trên xe của Lương Đông cùng hắn trở về nhà, Triệu Tử Thiêm hiện tại vẫn còn phân vân chuyện tối ngày trao giải hôm đó, cậu rất muốn biết người cùng cậu ngày hôm đó là ai:
“Ừm… chuyện lần đó… người hôm đó…”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng lúng túng khó xử kia của người bên cạnh, Lương Đông trong lòng liền muốn trêu đùa cậu một chút:
“Em muốn hỏi chuyện gì?”
Hai tai của Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy nóng, gương mặt cũng ửng hồng vì xấu hổ, không biết nên phải mở lời từ đâu:
“Anh hôm đó cũng đến tham dự lễ trao giải Phong Vân sao?”
Lương Đông nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia liền hận không thể ôm vào lòng hôn một cái:
“Có đến”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu hồi hộp kích động, trong lòng nửa muốn người đó là Lương Đông lại nửa không muốn người đó là Lương Đông. Dù sao thì Lương Đông so với Trần Xương Trạch kia vẫn là tốt hơn gấp vạn lần, nhưng mà nếu như là Lương Đông… như vậy lại khiến cả hai càng khó xử thêm:
“Anh lúc đó gặp tôi… là lúc nào… ở chỗ nào?”
Lương Đông cố tình trả lời không rõ ràng:
“Trong phòng, lúc mở cửa ra liền thấy em đã như vậy rồi”
Triệu Tử Thiêm vốn đang kéo ngón tay mình, khi nghe Lương Đông nói như vậy liền dừng lại động tác, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân mình, hốc mắt xung quanh bắt đầu nóng lên, cậu hiện tại chính là không có mặt mũi nào gặp Lương Đông nữa. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc liền luống cuống, hắn nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt cho Triệu Tử Thiêm:
“Bảo bối nhỏ em đừng khóc…” Lương Đông nói đến đây liền chợt cảm thấy mình trước đây rất thường hay nói câu này, hơn nữa ở vế sau còn có một câu mà hiện tại hắn đang nói tiếp đây: “Em khóc lòng anh cũng đau theo”.
Triệu Tử Thiêm vốn tưởng rằng mình bị Trần Xương Trạch làm cho nên không thể nhanh chóng ngừng khóc được, Lương Đông có điểm loạn đưa cả hai tay lên lau nước mắt giúp cậu:
“Em đừng khóc, ông ta không có chạm vào em”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông, đôi mắt long lanh ngập nước hướng hắn giống như là muốn hắn giải thích rõ ràng cho cậu hiểu. Lương Đông nhanh chóng giải thích thật rõ ràng:
“Trần Xương Trạch kia không chạm vào em, người hôm đó là anh”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia trong nhất thời liền ngừng khóc, cậu mất vài giây mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường, Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ra ngồi ngay ngắn lại, cậu không biết Lương Đông có phải là vì muốn cậu ngừng khóc mà nói như vậy hay không, Triệu Tử Thiêm muốn xác định lại thật rõ ràng, chuyện này đối với cậu dù sao cũng rất quan trọng. Triệu Tử Thiêm do dự khó khăn mở lời:
“Nói... có thật không?”
Lương Đông gật đầu lia lịa, hắn vội vã muốn chứng minh để cho bảo bối nhỏ kia đừng khóc nữa:
“Là thật, em lúc đó bị người ta bỏ thuốc, anh thấy em ngã ở bên ngoài hành lang liền đưa em vào trong phòng đối diện, sau đó…”
Triệu Tử Thiêm xấu hổ:
“Anh đừng nói nữa”
Xe rất nhanh đã dừng lại ở trước khu nhà của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm bước xuống xe liền phải bất ngờ bởi độ xa hoa của ngôi nhà này. Đó là một căn nhà lăm tầng vô cùng rộng, xung quanh còn có cây cao bao phủ, Triệu Tử Thiêm không rõ đó là loại cây gì nhưng mà nhìn qua liền biết là loại cổ thụ bởi vì thân cây rất lớn, tán lá cũng vô cùng rộng. Cánh cổng sắt được sơn màu vàng cao ước chừng khoảng lăm sáu mét, cậu và Lương Đông vừa bước gần đến đó hai cánh cổng ấy liền tự động mở ra.
Khi Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài nhà vẫn còn vì độ hào nhoáng của nó mà bần thần chưa thể bước vào được, cứ như vậy mà ngây ngốc đứng ở ngoài cửa. Lương Đông quay lại phía sau nhìn thấy bảo bối kia còn chưa chịu vào nữa, hắn theo bản năng liền nói:
“Sao còn chưa vào nữa? Em cũng thấy nhà anh đầy đủ tiện nghi như vậy, anh chắc chắn sẽ không vì thiếu tiền mà bán em đi đâu”
Lương Đông nói xong rồi mới cảm thấy câu nói này của mình rất quen thuộc, giống như là lúc trước đã từng nói với ai đó rồi. Triệu Tử Thiêm được kéo trở về từ thực tại, chậm rãi bước vào bên trong căn nhà. Nhà của Lương Đông vô cùng lớn, thiết kế giống như là một lâu đài, dàn đèn trùm hình giọt nước ở trên trần nhà làm bằng pha lê treo lơ lửng nặng trĩu. Bộ ghế sa lon màu trắng ngà rất đẹp mắt, ở trên bàn kính thủy tinh còn đắt một bộ ấm chén màu vàng sáng bóng. Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa kịp ngắm hết khu nhà thì từ trên tầng đã có một đứa bé chạy xuống lớn giọng gọi:
“Ba à, sao bây giờ mới chịu đưa ba nhỏ về nhà, con chờ lâu lắm rồi”
Triệu Tử Thiêm nhìn đứa bé kia có điểm quen mắt, sau đó rất nhanh cậu liền nhớ ra đứa bé này chính là đứa bé cậu gặp ở lễ trao giải ngày hôm qua. Samson thấy Triệu Tử Thiêm vừa đến liền vô cùng kích động, lúc chạy đến trước mặt Triệu Tử Thiêm Samson mới phát hiện ra trên trán của ba nhỏ có vết sưng, một bên má còn bị đỏ, lông mi dày kia còn ướt liền nhíu mày hỏi:
“Ba nhỏ bị ngã sao?”
Triệu Tử Thiêm bất ngờ trước cách xưng hô của đứa bé kia:
“Hả?”
Samson nghiêng đầu kéo tay Triệu Tử Thiêm đi về phía ghế sa lon ý muốn cậu ngồi xuống đó, Triệu Tử Thiêm cứ như vậy ngây ngô ngồi xuống, Samson nhảy lên ghế sô pha đứng ở trên đó, đứa nhỏ này đứng ở trên ghê sô pha mới có thể đưa tay chạm vào trán Triệu Tử Thiêm sờ sờ:
“Ba nhỏ bị ngã có phải không?”
Triệu Tử Thiêm từ lúc tỉnh lại cứ như vậy đón hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu hơi né tránh đứa bé trước mặt một chút rồi mỉm cười nói:
“Không sao, chú không sao…”
Samson lại nhíu mày, sau đó liền làm một bộ dạng không vui nói với Triệu Tử Thiêm:
“Ba nhỏ hôm qua đã đồng ý rồi, tại sao bây giờ lại xưng hô như vậy?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu đứa bé này muốn nói gì, Samson khoanh tay trước ngực hướng Triệu Tử Thiêm nói:
“Con là Samson, Samson chính là mặt trời nhỏ, ba của con đang kiếm một người vợ, ba của con là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm gặp, ba của con vô cùng đẹp trai mọi thứ đều hoàn mỹ, ba của con là phó tổng giám đốc có rất nhiều tiền. Ba nhỏ hôm qua đã gật đầu đáp ứng nói sẽ là nam thần của mặt trời, nam thần của mặt trời thì chính là mặt trời lớn, ba nói từ sau con sẽ gọi là ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm đầu óc ong ong trước lời nói của đứa nhỏ kia, cậu vẫn còn chưa kịp nói cái gì thì Lương Đông ở bên cạnh đã lên tiếng giải vậy cho cậu:
“Được rồi Samson, em ấy mệt rồi con không được làm phiền em ấy, nếu con làm phiền em ấy, em ấy…” tức giận nhất định sẽ rời đi. Lương Đông vốn là định nói như vậy, nhưng khi nói đến kia liền không tài nào mà nói tiếp được, bởi vì Triệu Tử Thiêm ngày mai có khả năng sẽ trở về Bắc Kinh, bản thân hắn đương nhiên là không muốn như vậy.
Samson từ trên ghế sa lon nhảy xuống chạy tới chỗ Lương Đông một bộ dạng hỏi tội hắn:
“Ba tại sao lại để ba nhỏ bị ngã, ba nhỏ bị ngã nhất định sẽ đau, ba nhỏ đau liền không được vui, không vui sẽ tức giận rời đi”
Cái này cũng không thể trách Samson, là do Lương Đông luôn dọa cậu như vậy cho nên cậu mới tin tưởng học theo cách nói của Lương Đông để nói. Lương Đông nghiêm giọng:
“Samson!”
Samson lại quay trở về chỗ Triệu Tử Thiêm kéo lấy tay cậu:
“Ba nhỏ đừng tức giận, ba nhỏ đừng rời đi, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm vẫn chưa thể thích ứng được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, chỉ còn biết cười cười nhìn Samson giải thích:
“Cậu bé, chú không phải là ba cháu…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong Samson đã đưa tay lên bịt tai mình lại luống cuống nói:
“Xong rồi, xong rồi, ba nhỏ nhất định là tức giận rồi…”
Triệu Tử Thiêm cười khổ bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ đang làm loạn kia.
Triệu Tử Thiêm được Lương Đông cùng Samson dẫn lên phòng, phòng ngủ vô cùng lớn ở trên tầng ba, có lẽ phòng này là phòng dành cho khách cho nên không có đồ đạc gì nhiều ngoài một chiếc giường lớn được phủ chăn đệm màu xanh, một tủ quần áo làm bằng gỗ sơn màu trắng rộng bốn gian, ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế đặt ở bên cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn nhỏ kia có để một lọ thủy tinh bên trong cắm một đóa hoa lavender đã khô vô cùng lớn.
“Anh đi lấy quần áo cho em” Lương Đông đưa Triệu Tử Thiêm vào trong phòng rồi rời đi.
Khi Lương Đông cầm quần áo quay trở lại phòng liền thấy Triệu Tử Thiêm đang nói chuyện với Samson rất vui vẻ, người nào đó ngồi ở cuối giường cười đến híp cả hai mắt lại với nhau, Samsom ở một bên luôn chân luôn tay nhảy nhót không biết mệt. Lương Đông ho nhẹ một tiếng rồi tiến vào phòng:
“Quần áo cho em mặc, em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông trở lại liền rơi vào trạng thái căng thẳng, vừa rồi còn cười rất lớn lúc này liền nghiêm túc trở lại, cậu đưa tay tiếp nhận lấy quần áo rồi nói cám ơn. Lương Đông dắt Samson ra ngoài, lúc đi xuống dưới lầu hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Samson, con có thích em ấy không?”
Samson gật đầu khẳng định:
“Thích, ngay từ lúc đầu nhìn thấy đã thích ba nhỏ rồi!”
Lương Đông gật đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem nên phải làm thế nào để giữ người kia ở bên cạnh mình. Hắn cúi xuống nhìn Samson một lượt, tuy rằng cách của hắn có chút không chắc chắn lắm, khả năng thành công cũng thật thấp nhưng hiện tại ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào khác:
“Samson, em ấy hôm nay bị ngã nên tức giận, em ấy nói ngày mai sẽ rời đi”
Samson mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông:
“A, ba vì sao không chăm sóc ba nhỏ, lại để ba nhỏ tức giận”
Lương Đông giả bội hối lỗi:
“Lát nữa em ấy đi xuống, con hãy nói với em ấy là con không muốn em ấy rời đi, phải giữ em ấy ở lại nhà chúng ta có được không?”
Samson bực bội, sau đó bắt đầu đặt điều kiện với Lương Đông:
“Như vậy sau này lúc ba nhỏ ngủ con sẽ hôn hôn ba nhỏ một chút, ba không được nói cho ba nhỏ biết”
Lương Đông đen mặt, quỷ nhỏ này lớn gan rồi còn biết đặt điều kiện với hắn:
“Được rồi”
Samson lại nói tiếp:
“Còn có dì Bạch Từ nữa, con không thích dì Bạch Từ…”
Lương Đông nghe thấy tên người kia, ánh mắt liền trở nên thâm trầm đi rất nhiều, hắn nhất định phải cùng Bạch Từ nói rõ ràng mọi chuyện.
Triệu Tử Thiêm luống cuống lấy tay áo lau đi, áo sơ mi trắng rất nhanh theo đó cũng bị nhiễm bẩn một mảng ở tay áo, cánh cửa phía sau bật mở Triệu Tử Thiêm theo phản xa quay lại nhìn phát hiện ra Lương Đông một bộ dạng âm trầm đứng đó. Triệu Tử Thiêm lúng túng đến mức khi thu tay lại cũng làm cho bình thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành, cậu hốt hoảng lùi lại phía sau một chút cuối cùng chỉ còn biết đứng im ở một chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Lương Đông nhíu mày bước đến chỗ Triệu Tử Thiêm, khi hắn đang định lên tiếng nói cái gì đó thì Triệu Tử Thiêm đã nhanh hơn một bước nói trước rồi:
“Xin lỗi… tôi không cố ý…”
Giữa hai hàng lông mày của Lương Đông vẫn chưa thể giãn ra được, hắn nhìn thấy hai mắt của Triệu Tử Thiêm sưng đỏ, lông mi ướt biểu hiện cho vừa rồi lúc hắn rời đi, người này nhất định là lại trốn ở trong phòng khóc nữa. Lương Đông xoay người nói lớn:
“Vida, gọi nhân viên thu dọn đến chỗ này giúp tôi”
Triệu Tử Thiêm có điểm thất vọng, trong lòng thầm nghĩ mình xong rồi, bộ dạng kia của Lương Đông chính là cảm thấy cậu rất phiền. Nhân viên thu dọn làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ hai phút sau phòng làm việc của Lương Đông đều được dọn dẹp sạch sẽ. Triệu Tử Thiêm nhìn đống tài liệu bị mình làm ướt lại quay sang nhìn Lương Đông khó khăn mở miệng nói:
“Tài liệu này có quan trọng không… tôi quả thật không cố ý”
Lương Đông thở nhẹ một hơi bước đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm nhìn cậu một lượt rồi lại đi vào bên trong phòng nghỉ lấy cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng của hắn:
“Em mặc cái này đi”
Triệu Tử Thiêm mất vài giây do dự mới chậm rãi đưa tay cầm lấy áo sơ mi trắng của Lương Đông đi vào phòng thay ra. Triệu Tử Thiêm ở bên trong đã sớm thay xong áo rồi, nhưng vẫn chần chừ không chịu ra ngoài, Lương Đông đứng ở bên ngoài kiên nhẫn đợi Triệu Tử Thiêm, đến khi cậu một thân quần áo rộng rãi bước ra khỏi phòng hắn lại nhíu mày nữa.
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như vậy liền cảm thấy bản thân rất là tổn thương, Lương Đông từ lúc bước vào đến giờ luôn làm bộ mặt không hài lòng như vậy đối với cậu. Lương Đông chậm dãi bước đến chỗ Triệu Tử Thiêm, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu giúp cậu xắn tay áo lên:
“Em bình thường luôn tùy ý như vậy sao, quần áo dài cũng không biết đường xắn lên”
Triệu Tử Thiêm bình thường chính là một người chỉnh chu có thừa, cậu luôn quan tâm đến vẻ bề ngoài, lúc nào cũng phải một bộ dạng hoàn mĩ nhất mới chịu đi ra gặp người ta. Nhưng hôm nay chẳng hiểu làm sao khi đứng trước mặt Lương Đông rồi lại lúng túng quên hết thói quen hàng ngày như vậy. Triệu Tử Thiêm sau phút thất thần liền nhanh chóng thu tay lại tự mình xắn tay áo lên cao vừa làm vừa nói:
“Chỗ tài liệu kia có quan trọng hay không, nếu không tôi giúp anh đánh máy lại”
Lương Đông thấy người nào đó có ý định né tránh mình như vậy cũng không tiếp tục động vào cậu nữa:
“Không sao, không quan trọng”
Triệu Tử Thiêm cúi người xuống xắn ông quần:
“Chỗ này là chỗ nào?”
Lương Đông thản nhiên đáp:
“Phòng làm việc của anh, Paris”
Triệu Tử Thiêm cả người chấn động, suýt chút nữa đứng không vững lao về phía trước. Cậu bằng cách nào lại có thể có mặt ở chỗ này, vừa rồi nhìn ở bên ngoài toàn là người ngoại quốc cậu đã có dự cảm không lành rồi, sau đó cô gái kia tuy là người ngoại quốc nhưng có thể nói tiếng Trung, hơn nữa Bạch Từ cũng xuất hiện ở chỗ này, trong lòng cậu nghĩ rằng có lẽ đây chỉ là văn phòng của người ngoại quốc ở tại Bắc Kinh mà thôi.
“Paris? Tôi… anh… tại sao tôi lại ở chỗ này?” Triệu Tử Thiêm thất kinh ấp úng hỏi.
Lương Đông vẫn vô cùng bình tĩnh giải thích cho Triệu Tử Thiêm hiểu:
“Xin lỗi, anh không biết nên đưa em đến chỗ nào”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu trả lời kia của Lương Đông liền đứng không vững, trong lòng bắt đầu lại có xúc cảm muốn giết người, Lương Đông nói không biết nên đưa cậu đến chỗ nào, thế cho nên liền mang cậu từ Bắc Kinh đến tận đây? Người bình thường đều biết việc làm này chính là quá mức ngu ngốc. Triệu Tử Thiêm lạnh giọng nói:
“Anh dựa vào đâu mà đưa tôi đến chỗ này?”
Lương Đông biết rằng Triệu Tử Thiêm sẽ tức giận, hắn cũng sớm đã chuẩn bị tâm lý trước rồi cho nên cũng không lúng túng gì:
“Xin lỗi em”
Triệu Tử Thiêm đưa tay về phía trước hướng Lương Đông đòi lấy điện thoại của mình:
“Mau đưa điện thoại cho tôi”
Lương Đông ngày hôm qua chính là cứ như vậy để hết tất cả đồ đạc của Triệu Tử Thiêm ở lại văn phòng kia, điện thoại của cậu có lẽ ở trong túi quần cũng đã bị hắn vứt lại rồi:
“Điện thoại của em ngày hôm qua anh quên không mang theo”
Triệu Tử Thiêm chán ghét nhìn Lương Đông, người này chắc không phải mang cậu trần chuồng từ Bắc Kinh bay đến đây chứ, vừa mới rồi thức dậy cậu căn bản không tìm thấy quần áo của mình, ngay cả giày cũng không có:
“Quần áo của tôi…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói hết câu, Lương Đông đã nhanh chóng cắt ngang lời cậu:
“Anh không mang theo”
Triệu Tử Thiêm hít một hơi cố gắng không tức giận, cậu có điều không hiểu mình sao có thể xuất hiện ở chỗ này. Nếu như Lương Đông đưa cậu đi máy bay nhất định sẽ bị nhân viên an ninh chặn lại, một người hôn mê bất tỉnh không mặc đồ, không có lý nào người ta để Lương Đông mang cậu đi. Nếu như đi ô tô lại càng không thể, Bắc Kinh cách nơi này rất xa không thể trong thời gian ngắn như vậy cậu đã xuất hiện ở chỗ này được:
“Tôi như thế nào có thể đến đây được?”
Lương Đông nhẹ giọng đáp: “Anh thuê một chiếc trực thăng…” Mắt thấy người nào đó định phát hỏa, Lương Đông nhanh chóng nói thêm: “Em yên tâm không ai nhìn thấy hết”
Triệu Tử Thiêm tức giận lắp bắp, đây chẳng khác gì là bắt cóc cả:
“Anh dựa vào cái gì mang tôi đến chỗ này?”
Lương Đông biết mình làm như vậy là không đúng, nhưng mà ngày hôm qua khi hắn chân chính được khảo nghiệm bảo bối nhỏ này hắn liền không có ý định muốn buông tay, đương nhiên hắn không muốn để cậu ở lại, ai mà biết một khi hắn rời đi cậu có hay không bị người khác ức hiếp nữa, vẫn là nên buộc chặt người này bên cạnh, không cần hỏi ý kiến liền trực tiếp mang người này theo.
Lương Đông im lặng không nói, Triệu Tử Thiêm cũng không biết nên phải xử lý chuyện này ra sao, trong người cậu hiện giờ không có tiền, hơn nữa mọi giấy tờ cần thiết đều để tại Bắc Kinh hết. Triệu Tử Thiêm trầm giọng hướng Lương Đông đưa tay về phía trước:
“Cho tôi mượn điện thoại của anh”
Lương Đông từ trong túi áo móc điện thoại ra đưa cho Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm tiếp nhận điện thoại rồi nhấn số gọi cho người nào đó.
“A lô, Miên Miên tôi hiện tại gặp một chút vấn đề”
Miên Miên nghe thấy giọng nói của Triệu Tử Thiêm liền hét lớn, ngày hôm qua Triệu Tử Thiêm đột nhiên mất tích, quần áo cùng điện thoại đều để lại văn phòng kia:
“Đại Thiêm, cậu đang ở chỗ nào vậy, tôi còn định đi báo cảnh sát đó”
Triệu Tử Thiêm hơi đưa điện thoại cách xa một chút sau đó mới nói tiếp:
“Miên Miên, cô giúp tôi chuyển một số giấy tờ cùng tiền mặt, ừm tốt nhất cô giúp tôi chuyển sang đồng Franc, địa chỉ lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho cô”
Miên Miên có điều khó hiểu:
“Đổi sang đồng Franc? Cậu cần tiền nước Pháp làm cái gì?”
Lương Đông có ở chỗ này cho nên Triệu Tử Thiêm không tiện giải thích nhiều với Miên Miên, chỉ qua loa đại khái một chút rồi tắt máy. Triệu Tử Thiêm trả lại điện thoại cho Lương Đông, Lương Đông nãy giờ đứng ở bên cạnh đều nghe thấy được cuộc trò chuyện kia, bảo bối nhỏ này muốn về, Lương Đông trong lòng có điểm khẩn trương nhưng mà hắn lại không thể lên tiếng nói không cho cậu đi được.
Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông một chút rồi mới nói:
“Trong người tôi hiện tại không có tiền, trợ lý của tôi ngày mai sẽ chuyển tiền đến, cho nên anh có thể cho tôi vay một chút tiền để thuê khách sạn có được không?”
Lương Đông rất nhanh đáp:
“Không cần phải thuê khách sạn, anh đưa em về nhà anh”
Triệu Tử Thiêm không tốn thời gian suy nghĩ gì đã từ chối:
“Không cần đâu…”
Lương Đông cương quyết:
“Anh là người tự ý đưa em đến chỗ này đương nhiên anh sẽ phụ trách em”
Sau một hồi tranh luận qua lại đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm hiện tại chính là đang ngồi trên xe của Lương Đông cùng hắn trở về nhà, Triệu Tử Thiêm hiện tại vẫn còn phân vân chuyện tối ngày trao giải hôm đó, cậu rất muốn biết người cùng cậu ngày hôm đó là ai:
“Ừm… chuyện lần đó… người hôm đó…”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm muốn đề cập đến chuyện gì, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng lúng túng khó xử kia của người bên cạnh, Lương Đông trong lòng liền muốn trêu đùa cậu một chút:
“Em muốn hỏi chuyện gì?”
Hai tai của Triệu Tử Thiêm bắt đầu cảm thấy nóng, gương mặt cũng ửng hồng vì xấu hổ, không biết nên phải mở lời từ đâu:
“Anh hôm đó cũng đến tham dự lễ trao giải Phong Vân sao?”
Lương Đông nhìn thấy bộ dạng đáng yêu kia liền hận không thể ôm vào lòng hôn một cái:
“Có đến”
Triệu Tử Thiêm bắt đầu hồi hộp kích động, trong lòng nửa muốn người đó là Lương Đông lại nửa không muốn người đó là Lương Đông. Dù sao thì Lương Đông so với Trần Xương Trạch kia vẫn là tốt hơn gấp vạn lần, nhưng mà nếu như là Lương Đông… như vậy lại khiến cả hai càng khó xử thêm:
“Anh lúc đó gặp tôi… là lúc nào… ở chỗ nào?”
Lương Đông cố tình trả lời không rõ ràng:
“Trong phòng, lúc mở cửa ra liền thấy em đã như vậy rồi”
Triệu Tử Thiêm vốn đang kéo ngón tay mình, khi nghe Lương Đông nói như vậy liền dừng lại động tác, trong lòng chẳng hiểu sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân mình, hốc mắt xung quanh bắt đầu nóng lên, cậu hiện tại chính là không có mặt mũi nào gặp Lương Đông nữa. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm khóc liền luống cuống, hắn nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt cho Triệu Tử Thiêm:
“Bảo bối nhỏ em đừng khóc…” Lương Đông nói đến đây liền chợt cảm thấy mình trước đây rất thường hay nói câu này, hơn nữa ở vế sau còn có một câu mà hiện tại hắn đang nói tiếp đây: “Em khóc lòng anh cũng đau theo”.
Triệu Tử Thiêm vốn tưởng rằng mình bị Trần Xương Trạch làm cho nên không thể nhanh chóng ngừng khóc được, Lương Đông có điểm loạn đưa cả hai tay lên lau nước mắt giúp cậu:
“Em đừng khóc, ông ta không có chạm vào em”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông, đôi mắt long lanh ngập nước hướng hắn giống như là muốn hắn giải thích rõ ràng cho cậu hiểu. Lương Đông nhanh chóng giải thích thật rõ ràng:
“Trần Xương Trạch kia không chạm vào em, người hôm đó là anh”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy câu kia trong nhất thời liền ngừng khóc, cậu mất vài giây mới có thể khôi phục lại trạng thái bình thường, Triệu Tử Thiêm gạt tay Lương Đông ra ngồi ngay ngắn lại, cậu không biết Lương Đông có phải là vì muốn cậu ngừng khóc mà nói như vậy hay không, Triệu Tử Thiêm muốn xác định lại thật rõ ràng, chuyện này đối với cậu dù sao cũng rất quan trọng. Triệu Tử Thiêm do dự khó khăn mở lời:
“Nói... có thật không?”
Lương Đông gật đầu lia lịa, hắn vội vã muốn chứng minh để cho bảo bối nhỏ kia đừng khóc nữa:
“Là thật, em lúc đó bị người ta bỏ thuốc, anh thấy em ngã ở bên ngoài hành lang liền đưa em vào trong phòng đối diện, sau đó…”
Triệu Tử Thiêm xấu hổ:
“Anh đừng nói nữa”
Xe rất nhanh đã dừng lại ở trước khu nhà của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm bước xuống xe liền phải bất ngờ bởi độ xa hoa của ngôi nhà này. Đó là một căn nhà lăm tầng vô cùng rộng, xung quanh còn có cây cao bao phủ, Triệu Tử Thiêm không rõ đó là loại cây gì nhưng mà nhìn qua liền biết là loại cổ thụ bởi vì thân cây rất lớn, tán lá cũng vô cùng rộng. Cánh cổng sắt được sơn màu vàng cao ước chừng khoảng lăm sáu mét, cậu và Lương Đông vừa bước gần đến đó hai cánh cổng ấy liền tự động mở ra.
Khi Triệu Tử Thiêm đứng ở bên ngoài nhà vẫn còn vì độ hào nhoáng của nó mà bần thần chưa thể bước vào được, cứ như vậy mà ngây ngốc đứng ở ngoài cửa. Lương Đông quay lại phía sau nhìn thấy bảo bối kia còn chưa chịu vào nữa, hắn theo bản năng liền nói:
“Sao còn chưa vào nữa? Em cũng thấy nhà anh đầy đủ tiện nghi như vậy, anh chắc chắn sẽ không vì thiếu tiền mà bán em đi đâu”
Lương Đông nói xong rồi mới cảm thấy câu nói này của mình rất quen thuộc, giống như là lúc trước đã từng nói với ai đó rồi. Triệu Tử Thiêm được kéo trở về từ thực tại, chậm rãi bước vào bên trong căn nhà. Nhà của Lương Đông vô cùng lớn, thiết kế giống như là một lâu đài, dàn đèn trùm hình giọt nước ở trên trần nhà làm bằng pha lê treo lơ lửng nặng trĩu. Bộ ghế sa lon màu trắng ngà rất đẹp mắt, ở trên bàn kính thủy tinh còn đắt một bộ ấm chén màu vàng sáng bóng. Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa kịp ngắm hết khu nhà thì từ trên tầng đã có một đứa bé chạy xuống lớn giọng gọi:
“Ba à, sao bây giờ mới chịu đưa ba nhỏ về nhà, con chờ lâu lắm rồi”
Triệu Tử Thiêm nhìn đứa bé kia có điểm quen mắt, sau đó rất nhanh cậu liền nhớ ra đứa bé này chính là đứa bé cậu gặp ở lễ trao giải ngày hôm qua. Samson thấy Triệu Tử Thiêm vừa đến liền vô cùng kích động, lúc chạy đến trước mặt Triệu Tử Thiêm Samson mới phát hiện ra trên trán của ba nhỏ có vết sưng, một bên má còn bị đỏ, lông mi dày kia còn ướt liền nhíu mày hỏi:
“Ba nhỏ bị ngã sao?”
Triệu Tử Thiêm bất ngờ trước cách xưng hô của đứa bé kia:
“Hả?”
Samson nghiêng đầu kéo tay Triệu Tử Thiêm đi về phía ghế sa lon ý muốn cậu ngồi xuống đó, Triệu Tử Thiêm cứ như vậy ngây ngô ngồi xuống, Samson nhảy lên ghế sô pha đứng ở trên đó, đứa nhỏ này đứng ở trên ghê sô pha mới có thể đưa tay chạm vào trán Triệu Tử Thiêm sờ sờ:
“Ba nhỏ bị ngã có phải không?”
Triệu Tử Thiêm từ lúc tỉnh lại cứ như vậy đón hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu hơi né tránh đứa bé trước mặt một chút rồi mỉm cười nói:
“Không sao, chú không sao…”
Samson lại nhíu mày, sau đó liền làm một bộ dạng không vui nói với Triệu Tử Thiêm:
“Ba nhỏ hôm qua đã đồng ý rồi, tại sao bây giờ lại xưng hô như vậy?”
Triệu Tử Thiêm không hiểu đứa bé này muốn nói gì, Samson khoanh tay trước ngực hướng Triệu Tử Thiêm nói:
“Con là Samson, Samson chính là mặt trời nhỏ, ba của con đang kiếm một người vợ, ba của con là người đàn ông độc thân hoàng kim hiếm gặp, ba của con vô cùng đẹp trai mọi thứ đều hoàn mỹ, ba của con là phó tổng giám đốc có rất nhiều tiền. Ba nhỏ hôm qua đã gật đầu đáp ứng nói sẽ là nam thần của mặt trời, nam thần của mặt trời thì chính là mặt trời lớn, ba nói từ sau con sẽ gọi là ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm đầu óc ong ong trước lời nói của đứa nhỏ kia, cậu vẫn còn chưa kịp nói cái gì thì Lương Đông ở bên cạnh đã lên tiếng giải vậy cho cậu:
“Được rồi Samson, em ấy mệt rồi con không được làm phiền em ấy, nếu con làm phiền em ấy, em ấy…” tức giận nhất định sẽ rời đi. Lương Đông vốn là định nói như vậy, nhưng khi nói đến kia liền không tài nào mà nói tiếp được, bởi vì Triệu Tử Thiêm ngày mai có khả năng sẽ trở về Bắc Kinh, bản thân hắn đương nhiên là không muốn như vậy.
Samson từ trên ghế sa lon nhảy xuống chạy tới chỗ Lương Đông một bộ dạng hỏi tội hắn:
“Ba tại sao lại để ba nhỏ bị ngã, ba nhỏ bị ngã nhất định sẽ đau, ba nhỏ đau liền không được vui, không vui sẽ tức giận rời đi”
Cái này cũng không thể trách Samson, là do Lương Đông luôn dọa cậu như vậy cho nên cậu mới tin tưởng học theo cách nói của Lương Đông để nói. Lương Đông nghiêm giọng:
“Samson!”
Samson lại quay trở về chỗ Triệu Tử Thiêm kéo lấy tay cậu:
“Ba nhỏ đừng tức giận, ba nhỏ đừng rời đi, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với ba nhỏ”
Triệu Tử Thiêm vẫn chưa thể thích ứng được rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra, chỉ còn biết cười cười nhìn Samson giải thích:
“Cậu bé, chú không phải là ba cháu…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong Samson đã đưa tay lên bịt tai mình lại luống cuống nói:
“Xong rồi, xong rồi, ba nhỏ nhất định là tức giận rồi…”
Triệu Tử Thiêm cười khổ bất đắc dĩ nhìn đứa nhỏ đang làm loạn kia.
Triệu Tử Thiêm được Lương Đông cùng Samson dẫn lên phòng, phòng ngủ vô cùng lớn ở trên tầng ba, có lẽ phòng này là phòng dành cho khách cho nên không có đồ đạc gì nhiều ngoài một chiếc giường lớn được phủ chăn đệm màu xanh, một tủ quần áo làm bằng gỗ sơn màu trắng rộng bốn gian, ngoài ra còn có một chiếc bàn nhỏ cùng hai chiếc ghế đặt ở bên cạnh cửa sổ, trên chiếc bàn nhỏ kia có để một lọ thủy tinh bên trong cắm một đóa hoa lavender đã khô vô cùng lớn.
“Anh đi lấy quần áo cho em” Lương Đông đưa Triệu Tử Thiêm vào trong phòng rồi rời đi.
Khi Lương Đông cầm quần áo quay trở lại phòng liền thấy Triệu Tử Thiêm đang nói chuyện với Samson rất vui vẻ, người nào đó ngồi ở cuối giường cười đến híp cả hai mắt lại với nhau, Samsom ở một bên luôn chân luôn tay nhảy nhót không biết mệt. Lương Đông ho nhẹ một tiếng rồi tiến vào phòng:
“Quần áo cho em mặc, em đi tắm đi rồi xuống ăn cơm”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông trở lại liền rơi vào trạng thái căng thẳng, vừa rồi còn cười rất lớn lúc này liền nghiêm túc trở lại, cậu đưa tay tiếp nhận lấy quần áo rồi nói cám ơn. Lương Đông dắt Samson ra ngoài, lúc đi xuống dưới lầu hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau.
“Samson, con có thích em ấy không?”
Samson gật đầu khẳng định:
“Thích, ngay từ lúc đầu nhìn thấy đã thích ba nhỏ rồi!”
Lương Đông gật đầu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem nên phải làm thế nào để giữ người kia ở bên cạnh mình. Hắn cúi xuống nhìn Samson một lượt, tuy rằng cách của hắn có chút không chắc chắn lắm, khả năng thành công cũng thật thấp nhưng hiện tại ngoài cách đó ra cũng không còn cách nào khác:
“Samson, em ấy hôm nay bị ngã nên tức giận, em ấy nói ngày mai sẽ rời đi”
Samson mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông:
“A, ba vì sao không chăm sóc ba nhỏ, lại để ba nhỏ tức giận”
Lương Đông giả bội hối lỗi:
“Lát nữa em ấy đi xuống, con hãy nói với em ấy là con không muốn em ấy rời đi, phải giữ em ấy ở lại nhà chúng ta có được không?”
Samson bực bội, sau đó bắt đầu đặt điều kiện với Lương Đông:
“Như vậy sau này lúc ba nhỏ ngủ con sẽ hôn hôn ba nhỏ một chút, ba không được nói cho ba nhỏ biết”
Lương Đông đen mặt, quỷ nhỏ này lớn gan rồi còn biết đặt điều kiện với hắn:
“Được rồi”
Samson lại nói tiếp:
“Còn có dì Bạch Từ nữa, con không thích dì Bạch Từ…”
Lương Đông nghe thấy tên người kia, ánh mắt liền trở nên thâm trầm đi rất nhiều, hắn nhất định phải cùng Bạch Từ nói rõ ràng mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.