Chương 57: Đùa Với Lửa Có Ngày Sẽ Bị Thiêu
Giai Nhân
08/10/2016
Lương Đông nghiêm mặt nhìn Triệu Tử Thiêm từ đầu đến chân, cuối cùng không nói gì với lấy cái áo đặt bên cạnh, đi vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm ở phía sau giật mình thầm nghĩ, không lẽ Lương Đông vì bị thua cuộc cho nên mới làm mặt lạnh với cậu.
Triệu Tử Thiêm cười cười nói với mọi người: “Không sao, không sao đâu!” rồi đi ngay theo sau Lương Đông.
Lương Đông đi được một đoạn, Triệu Tử Thiêm mới ở phía sau chạy tới:
“Này, Đông ca…”
Lương Đông có nghe thấy tiếng của Triệu Tử Thiêm nhưng bước chân vẫn không dừng lại một chút nào. Thật ra thì Lương Đông không giận dỗi gì Triệu Tử Thiêm cả, hắn chẳng qua là muốn tránh xa con sóc nhỏ xấu xa kia một chút. Triệu Tử Thiêm trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng dám động chạm vào người hắn. Nếu không ngại ở đây nhiều người, chỉ sợ hắn chắc chắn sẽ đè Triệu Tử Thiêm ra hôn đến khi nào cậu ta ngạt thở mới thôi.
Triệu Tử Thiêm chạy lên phía trước kéo tay Lương Đông lại:
“Đông ca, làm sao vậy?”
Lương Đông vừa quay lại đằng sau liền thấy đôi mắt mở to của ai kia đang chăm chú nhìn hắn. Lương Đông giật mình, cả người giống như bị lửa nóng thiêu đốt, hắn nhanh chóng gạt tay Triệu Tử Thiêm ra định bước vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm thấy thế lại cứ tưởng Lương Đông đang giận mình, cho nên cố chấp đến cùng chạy tới trước mặt hắn:
“Đông ca, giận rồi sao?”
Lương Đông lắc đầu, mở cửa phòng tắm. Triệu Tử Thiêm dùng tay chặn cửa phòng tắm lại, nở nụ cười lấy lòng:
“Vậy làm sao?”
Lương Đông thở dài nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc mới trả lời:
“Anh không sao, muốn đi tắm thôi”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông nói vậy, liền nghĩ là Lương Đông nhất định vẫn để ý đến vụ thắng thua vừa rồi:
“Đông ca, thắng thua không quan trọng đâu!”
Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm sang một bên, ừ một cái rồi mở cánh cửa bên cạnh. Triệu Tử Thiêm lúc này khẽ kêu lên một tiếng, Lương Đông nghe vậy nhíu mày quay lại đằng sau:
“Sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm nhăn mặt giả bộ bị đau:
“Vừa rồi anh đẩy em chạm vào chỗ đau rồi”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm nhất định là đang nói dối, hắn vừa rồi nhớ rõ chỉ kéo tay cậu ta ra thôi, thể mà sóc nhỏ nhà hắn lại nói như thế:
“Thôi đi, anh không có thời gian chơi với em đâu!”
Triệu Tử Thiêm kéo áo Lương Đông lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn:
“Không phải, thật sự bị đau đấy”
Lương Đông nheo mắt nhìn người trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, cả người tựa vào một bên tường. Triệu Tử Thiêm vốn dĩ chỉ muốn viện cớ để cho Lương Đông chú ý đến mình, cho nên mới không để ý được vẻ khác lạ của ai kia:
“Hay lát nữa anh giúp em bôi thuốc đi!”
Lương Đông không nói gì, định xoay người bước đi. Nhưng mà khi Lương Đông vừa bước được ba bước, Triệu Tử Thiêm ở phía sau lại gọi hắn lại:
“Đông ca, em nói thật đấy”
Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ, Lương Đông nhất định là bị mấy lời nói kia của cậu kích thích, cho nên mới nhanh chóng rời đi như vậy. Thấy bộ dạng kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm lại nổi ý muốn trêu chọc:
“Đông ca, anh nhìn xem…”
Thật ra thì Lương Đông vốn không muốn ở tại chỗ này dạy cho Triệu Tử Thiêm một bài học, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn có vẻ không sợ chết mà tiếp tục muốn đùa với lửa. Lương Đông vừa quay lại đã thấy Triệu Tử Thiêm một tay vén vạt áo lên trên một chút, hắn nghiêm mặt đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm kéo áo cậu xuống.
Triệu Tử Thiêm quả thực được nước làm càn, ngu ngốc không nhận ra chân lý đùa với lửa có ngày sẽ bị thiêu mà cố chấp muốn trêu chọc Lương Đông đến cùng, dùng tay vén vạt áo lên trên cao:
“Có muốn xem không?”
Lương Đông trầm mặt lắc đầu. Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa chịu kéo áo xuống, hai mắt mở to chăm chú nhìn về phía Lương Đông:
“Vậy cười một cái đi”
Lương Đông không nói gì, Triệu Tử Thiêm tiếp tục vén áo lên cao thêm chút nữa:
“Không cười, em liền cho anh mất máu!”
Có một điều Triệu Tử Thiêm không biết, nếu cứ dùng mãi một cách chắc chắn sẽ bị phản tác dụng. Hơn nữa Lương Đông ngày hôm qua đã chăm chỉ luyện nhìn hình bán khỏa thân kia của cậu, luyện đến mức không còn chảy máu mũi, không cảm thấy ngại ngùng gì nữa rồi.
Lúc Triệu Tử Thiêm còn đang đắc ý dào dạt, Lương Đông đã nhanh chóng đẩy cậu vào góc tường. Triệu Tử Thiêm giật mình, lưng ở phía sau bởi vì va mạnh vào tường, cho nên có chút đau nhức. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lương Đông vẻ mặt nham hiểm, cười đến xấu xa, mạnh mẽ đưa tay vén áo cậu lên đến tận cổ:
“Để anh xem… thì ra Đại Thiêm nói thật!”
Triệu Tử Thiêm thấy phía trước trống không, cảm giác mát lạnh bất ngờ ập tới. Hiện tại thì cậu có chút hối hận rồi:
“À… em nói thật mà. Lát nữa ra ngoài bôi thuốc!”
Lương Đông nhìn xuống phía trước ngực Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra điểm nhỏ đó quả thực vẫn còn sưng đỏ đến chói mắt, lại nhìn sang gương mặt hoang mang đỏ bừng kia của Triệu Tử Thiêm thì hài lòng. Không phải vừa rồi ai kia còn ra sức quyến rũ hắn sao, bây giờ lại có bộ dạng như vậy:
“Bôi luôn ở đây đi”
Triệu Tử Thiêm cố gắng đưa tay kéo áo xuống, nhưng mà áo của cậu đã bị một tay Lương Đông giữ chặt, nếu bây giờ mà dùng sức kéo xuống khẳng định sẽ rách mất. Cho nên Triệu Tử Thiêm mới cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Ở đây không có thuốc làm sao mà bôi”
Lương Đông cười lạnh, ánh mắt đảo quay một vòng xem xét biểu tình trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm:
“Anh quên mang thuốc vào rồi…”
Triệu Tử Thiêm liên tục gật đầu, muốn đánh lạc hướng Lương Đông:
“Vậy anh mau ra ngoài lấy giúp em, bây giờ phải bôi ngay, đau lắm!”
Lương Đông làm sao mà không hiểu ý đồ của Triệu Tử Thiêm là gì, sóc nhỏ nhà hắn rất ranh ma, nếu bây giờ hắn quả thực chạy ra ngoài lấy thuốc vào bôi, chắc chắn lúc đó Triệu Tử Thiêm đã sớm không còn ở chỗ này rồi:
“Không được!”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không bị mắc lừa, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh, đáng thương mở miệng:
“Anh ra ngoài lấy thuốc giúp em, bây giờ đau lắm rồi”
Lương Đông một tay chống vào tường, một tay giữ chặt áo Triệu Tử Thiêm vén lên cao, hỏi lại:
“Thật sự rất đau?”
Triệu Tử Thiêm nhăn nhó gật đầu. Lương Đông mỉm cười, đôi môi mỏng khẽ mấp máy:
“Vậy anh xoa giúp em, sau đó sẽ ra ngoài lấy thuốc!”
“Không…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng chặn môi cậu lại. Lương Đông là một người đã nói là làm, hắn quả thực đưa tay xuống xoa ngực giúp Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hiện tại trong tình trạng không biết phải làm sao, miệng bị đầu lưỡi của Lương Đông đưa vào phía trong tàn phá mạnh mẽ, phía dưới lại bị tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực.
Cảm giác ôn nhu mạnh mẽ đối lập, làm cho Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết cố gắng đẩy Lương Đông ra để thoát khỏi khoái cảm này. Lương Đông dùng hai tay khóa chặt tay của Triệu Tử Thiêm vào tường, đôi môi vốn dĩ đang càn quét mạnh mẽ ở phía trên lúc này liền di chuyển xuống phía dưới, khẽ nâng niu gặm cắn điểm nhỏ trước ngực cậu.
Lần trước Lương Đông chỉ cách qua một lớp áo cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm cả người mất đi sức lực, lần này không còn có gì ngăn cản, Triệu Tử Thiêm liền lâm vào trạng thái trống rỗng. Đúng lúc đó Lương Đông liền ngẩng đầu, bỏ hai tay Triệu Tử Thiêm xuống hỏi:
“Có cần phải bôi thuốc nữa không?”
Triệu Tử Thiêm máy móc lắc đầu, thật ra thì cậu vốn dĩ chẳng còn nghe rõ Lương Đông nói gì nữa, chỉ còn biết khẽ mở hai mắt đê mê nhìn Lương Đông. Lương Đông khẽ cười, bộ dạng kia của sóc nhỏ nhà hắn là sao, thật đúng là làm cho hắn phải khó xử mà:
“Muốn anh xoa cho em?”
Nói rồi Lương Đông liền chậm rãi đưa tay xuống phía dưới xoa nắn trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm giật mình, vội vàng giữ tay Lương Đông lại, khó khăn mở miệng:
“Không cần nữa… Đông ca!”
Lương Đông cố chấp làm điều mình muốn, khẽ ghé vào tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Thật không muốn?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, cố gắng đẩy tay Lương Đông ra. Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Triệu Tử Thiêm hoảng sợ giữ chặt tay Lương Đông lại, ngăn không cho hắn tiếp tục làm càn:
“Có người!”
Lương Đông cũng nghe thấy có tiếng bước chân, nhưng mà bây giờ hắn thật sự không muốn dừng lại, cho nên vẫn cố tình làm việc mà mình muốn.
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Triệu Tử Thiêm vội vã đẩy Lương Đông ra mà không được, cho nên chỉ còn cách mở miệng cầu xin:
“Đông ca đừng như vậy… có người tới đó!”
Lương Đông trực tiếp đẩy cánh cửa phòng tắm bên cạnh, kéo Triệu Tử Thiêm vào trong đó, rồi đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng lại, hai người từ bên ngoài liền bước vào.
“Này Chí Phong, người đi cùng Lương Đông là ai vậy?”
Hoắc Hoằng cùng Khương Chí Phong đi vào phía trong phòng tắm rửa tay. Bọn họ vốn dĩ chẳng phát hiện ra ở bên trong còn có hai người nữa đang làm trò mờ ám.
Khương Chí Phong nghe Hoắc Hoằng hỏi vậy thì thờ ơ đáp lại:
“Là Triệu Tử Thiêm, ở phòng ký túc xá bên cạnh. Sao vậy?”
Hoắc Hoằng cười cười:
“Cậu ta rất thông minh…”
Triệu Tử Thiêm ở trong phòng tắm chỉ âm thầm cầu nguyện Hoắc Hoằng kia sẽ không nói ra cái gì nữa, nếu để Lương Đông biết, hắn chắc chắn sẽ lại làm khó cậu cho mà xem. Nhưng mà, điều Triệu Tử Thiêm lo lắng cuối cùng cũng trở thành sự thật.
“Nếu không có cậu ta, tôi chắc chắn không thể thắng được Lương Đông. Cậu có nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lương Đông khi bỏ đi không? Ha ha, thật là thỏa mãn mà…”
Lương Đông nghe thấy Hoắc Hoằng nói như vậy liền khẽ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm, vừa lúc bắt gặp đôi mắt hoang mang cũng đang nhìn hắn. Lương Đông cúi xuống cắn một ngụm vào đúng vết thương cũ ở trên ngực Triệu Tử Thiêm, khiến cho cậu không kìm được mà khẽ kêu lên:
“A…”
Triệu Tử Thiêm sợ hãi đưa hai tay che miệng mình lại. Lương Đông ở phía dưới xấu xa tiếp tục cắn mút. Triệu Tử Thiêm cảm thấy bên ngực trái của mình tê rân, nhưng vẫn không dám đưa tay đẩy Lương Đông ra. Bởi vì cậu sợ một khi mình phản kháng, Lương Đông sẽ tiếp tục mạnh bạo hơn.
Khương Chí Phong và Hoắc Hoằng ở bên ngoài đều nghe được có tiếng người, cho nên liền khó hiểu hỏi đối phương:
“Tiếng gì vậy?”
“Em không biết, hình như ở phía dưới”
Triệu Tử Thiêm ở bên trong lo lắng, một tay cố gắng che miệng, một tay kéo tóc Lương Đông muốn hắn nhìn về phía cậu. Lương Đông vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt hoảng sợ, đôi tay vẫn không quên chặn ở trên miệng cố gắng không phát ra tiếng kêu. Cái đầu nhỏ lắc lắc ý muốn hắn dừng lại.
Lương Đông mỉm cười, gạt tay Triệu Tử Thiêm đang che ở trên miệng xuống phía dưới., bàn tay xấu xa của Lương Đông liền di chuyển lên phía trước ngực Triệu Tử Thiêm bóp mạnh. Triệu Tử Thiêm đau đên mức hô hấp khó khăn, vừa định lớn tiếng kêu lên đã bị Lương Đông mau chóng dùng miệng của chính hắn ngăn lại.
Khương Chí Phong và Hoắc Hoằng ở bên ngoài đã đi xuống phía dưới, muốn tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dày vò phía trước ngực, miệng lại bị ai kia xấu xa cắn nuốt. Phía bên ngoài tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, khiến cho cậu trong lòng âm thầm sợ hãi, chỉ sợ hai người kia sẽ mở cánh cửa phòng tắm này ra thì nguy.
“Ai ở bên trong vậy?” Hoắc Hoằng đứng bên ngoài hỏi.
Lương Đông ở bên trong mở vòi nước, Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông muốn đánh lạc hướng hai người kia. Nhưng mà hai người đó có vẻ vẫn còn chưa hiểu, cố ý muốn hỏi:
“Ai bên trong vậy, có làm sao không?” Khương Chí Phong lên tiếng.
Lương Đông chậm rãi rời khỏi đôi môi của Triệu Tử Thiêm, di chuyển đến tai của cậu cắn cắn một chút, mới dùng âm lượng đủ cho hai người nghe thấy nói:
“Em trả lời họ đi!”
Triệu Tử Thiêm hiện tại đến hô hấp cũng khó khăn, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ bị hai người ở bên ngoài nhìn ra điều mờ ám. Chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm liền lắc đầu, dùng ánh mắt khổ sở van xin ý muốn nói Lương Đông giúp mình. Khương Chí Phong ở bên ngoài gõ cửa:
“Người nào ở bên trong vậy?”
Lương Đông đưa đầu lưỡi khẽ quét quanh vành tai của Triệu Tử Thiêm một vòng, đôi tay vẫn không có ý định dừng lại mà còn ra tăng sức lực xoa nắn trước ngực Triệu Tử Thiêm:
“Em nói đi… nếu không bọn họ sẽ vào đấy”
Hoắc Hoằng đập cửa rầm rầm ở bên ngoài:
“Không lên tiếng tôi phá cửa xông vào!”
Triệu Tử Thiêm hoang mang, cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt, bên ngoài là lửa nóng nguy hiểm, bên trong còn giống như một lò luyện đang muốn đốt cháy cả người cậu. Thấy Hoắc Hoằng nói muốn phá cửa xông vào, lại nhìn về phía Lương Đông vốn dĩ không có ý định giúp mình còn đổ thêm dầu vào lửa, cho nên cậu chỉ còn cách khó khăn mở miệng nói:
“Là tôi… không sao!”
Khương Chí Phong nghe thấy có tiếng nói, liền phát hiện ra là Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà giọng nói kia có phần kỳ lạ, khàn khàn trầm đục vì vậy hai người bên ngoài lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm xảy ra việc gì không hay.
“Tử Thiêm à, cậu làm sao thế?” Hoắc Hoằng lo lắng hỏi.
Ở bên trong, Lương Đông ra sức cắn mút vành tai của Triệu Tử Thiêm, thỉnh thoảng đôi tay sẽ đưa xuống phía dưới đũng quần của cậu, có ý định muốn tiến vào bên trong. Triệu Tử Thiêm khổ sở, cậu hiện tại thật sự hai chân sắp đứng không vững rồi, nhưng vẫn phải dùng hết sức lực để giữ chặt tay của Lương Đông, ngăn không cho hắn tiếp tục làm càn.
“Không… không sao đâu”
Lương Đông cảm thấy hiện tại rất kích thích, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng mình rất thích cái cảm giác này. Triệu Tử Thiêm cả người không còn sức lực đang tựa vào hắn, nhưng vẫn phải khó khăn nói chuyện với người bên ngoài. Nhìn thấy ánh mắt hoang mang kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông thật sự cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc cậu nữa, vì thế hai tay vốn định luồn xuống phía dưới đũng quần của Triệu Tử Thiêm lúc này liền dừng lại. Nhưng đôi môi lại tiếp chuyển lên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm khẽ hôn xuống, rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
Khương Chí Phong cảm thấy có gì đó không đúng:
“Anh không sao thật chứ, tại sao giọng nói khác như vậy?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì bị Lương Đông dùng lưỡi khẽ liếm xung quanh khóe miệng, cho nên lúc cậu vừa định lên tiếng đầu lưỡi xấu xa kia của Lương Đông sẽ nhân cơ hội mà khẽ lướt vào phía bên trong miệng cậu càn quét một hồi:
“Không… Ừm… không sao đâu”
Hoắc Hoằng cho dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không muốn tiếp tục dò hỏi gì nữa. Trong đầu anh ta luôn nghĩ, đã là đàn ông hẳn phải có nhu cầu giải quyết sinh lý bình thường, Triệu Tử Thiêm tự ở bên trong giải quyết cũng chẳng có gì là lạ, cho nên liền kéo Khương Chí Phong ra ngoài:
“Không sao là được rồi, chúng tôi đi đây”
Nghe thấy tiếng bước chân gấp rút rời đi, Triệu Tử Thiêm mới ở bên trong thở nhẹ một hơi, nhưng mà lúc này một tay của Lương Đông đã muốn tiến vào trong quần của cậu. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ dùng hai tay giữ chặt tay hắn. Lương Đông vốn chỉ muốn dụ Triệu Tử Thiêm nói ra chuyện về Phó Thiếu Dương, cho nên mới làm như vậy để dọa Triệu Tử Thiêm một chút. Đầu lưỡi của Lương Đông lại bắt đầu di chuyển lên càn quét vành tai mềm mỏng của cậu:
“Nói nghe xem, Phó Thiếu Dương là ai?”
Triệu Tử Thiêm tuy rằng đã sớm không còn nhiều tỉnh táo, nhưng một chút lý trí vẫn còn giữ lại được. Nghe Lương Đông hỏi thế thì lắc đầu, khó khăn mở miệng:
“Em không…”
Nhưng mà khi Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói hết câu, một tay vốn dĩ của ai kia đang đặt trước bụng cậu đã mạnh đẩy xuống phía dưới. Triệu Tử Thiêm thấy thế vội nói:
“Là lần trước ở quán bar…”
Lương Đông cách qua một lớp quần lót của Triệu Tử Thiêm bắt đầu chuyển động có nhịp độ, hai mắt híp lại thành đường chỉ mở miệng dụ dỗ Triệu Tử Thiêm:
“Quán bar nào?”
Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ ửng, hai mắt đã sớm trống rỗng, giọng nói mang theo tiếng rên rỉ gấp gáp:
“Là lần trước… lần trước... ở quán bar”
Triệu Tử Thiêm luôn miệng nhắc đến một quán bar nào đó, Lương Đông cũng không nghĩ ra được là quán bar nào, cho nên bàn tay phía dưới vốn dĩ đang di chuyển chậm rãi, lúc này liền nhanh hơn một chút:
“Nói rõ ràng”
Triệu Tử Thiêm thật sự không thể chịu nổi kích thích này, một tay vừa rồi đang chắn ở trước ngực của Lương Đông, lúc này cũng tự cho lên ngực của mình định xoa nắn một chút. Lương Đông vừa thấy thế liền giữ chặt tay của Triệu Tử Thiêm lại:
“Nói cho anh nghe, là quán bar nào?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt nhắm nghiền, cả người giống như bị hút hết sức lực ngã vào lòng người đối diện. Gương mặt nhỏ nhắn vùi hết ở trên vai của Lương Đông:
“Lần đó bị… lừa uống say… là anh ta làm”
Lương Đông nghe đến đây lửa giận liền bốc lên cao, đẩy người Triệu Tử Thiêm về phía trước, khiến cho lưng của cậu một lần nữa bị va mạnh vào tường. Triệu Tử Thiêm hai mắt ngập nước, đôi tay vẫn không quên níu lấy vai Lương Đông ngăn cho mình không bị ngã xuống.
“Anh ta có làm gì em không?”
Triệu Tử Thiêm khó khăn lắc đầu, bàn tay của Lương Đông đang ở dưới thân cậu di chuyển rất nhanh, cậu có thể cảm nhận được nơi đó vô cùng nóng, giống như một ngọn lửa muốn thiêu đốt cậu vậy:
“Không có… chưa kịp làm gì cả”
Lương Đông nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Triệu Tử Thiêm, liền hận không thể một ngụm ăn cậu sạch sẽ. Nhưng bởi vì sóc nhỏ nhà hắn gần đây rất không biết sợ là gì, cho nên nhân tiện hôm nay hắn phải dạy dỗ cậu ta một lần cho sợ. Đúng lúc này phía ngoài cửa lại có hai người nữa bước vào.
“Dương, anh đi đâu vậy?”
Từ lúc bước vào phòng tập đến giờ Chung Dịch Tuấn luôn để ý Phó Thiếu Dương, thấy anh ta luôn đưa mắt nhìn về phía Triệu Tử Thiêm. Vừa thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông bước vào phòng tắm mãi chưa chịu ra, Phó Thiếu Dương liền nhịn không được sốt ruột bước nhanh vào đó.
“Anh đi rửa tay, em ra ngoài trước đi!”
Chung Dịch Tuấn vốn định mở miệng nói tiếp, nhưng đã bị gương mặt âm trầm của anh ta dọa cho hoảng sợ, nên ngoan ngoãn không hỏi cái gì nữa đi ra ngoài.
Lương Đông bên trong nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, liền biết chắc là người đàn ông vẫn luôn nhớ nhung sóc nhỏ nhà hắn, vừa hay hôm nay cho anh ta hết hy vọng luôn. Lương Đông nhanh chóng kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống một chút, một tay vừa vặn cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm nóng bừng như sắp muốn nổ tung di chuyển lên xuống. Triệu Tử Thiêm quá đỗi hoảng sợ, cho nên không thể phát hiện ở phía bên ngoài còn có một người nữa. Tiểu Thiêm Thiêm vừa được Lương Đông thương yêu, Triệu Tử Thiêm liền run rẩy tựa cả người vào vai Lương Đông rên rỉ:
“Đừng… dừng lại đi”
Phó Thiếu Dương đứng ở bên ngoài nghe rõ được tiếng rên rỉ đứt quãng kia của Triệu Tử Thiêm, lúc đầu thì tức giận, lúc sau liền cảm thấy thất vọng. Vừa rồi Phó Thiếu Dương đứng ở ngoài mười phút vẫn không thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm bước ra, Phó Thiếu Dương đã sớm đoán được hai người họ ở bên trong làm trò mờ ám, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy, anh ta lại muốn bỏ chạy. Có điều tiếng rên rỉ kích tình kia của Triệu Tử Thiêm, giống như là có ma lực hút hết sức lực của anh ta, khiến cho anh ta chỉ còn biết thất thần đứng im tại chỗ.
Lương Đông đạt được mục đích, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, sau đó đôi môi chậm chạp di chuyển đến tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Gọi là Đông”
Triệu Tử Thiêm quá mức sung sướng, nghe Lương Đông nói thể chỉ còn biết máy móc làm theo lời hắn:
“Đông, không… muốn dừng lại!”
Bàn tay to lớn bao chọn cả sinh mệnh của Triệu Tử Thiêm lại ra tăng sức lực, khiến cho cậu hô hấp khó khăn. Lương Đông nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền, đôi môi nhỏ nhắn đang hé ra như muốn bắt lấy không khí của Triệu Tử Thiêm liền mỉm cười hài lòng:
“Là muốn, hay là không muốn?”
Triệu Tử Thiêm đáng thương lắc đầu:
“Là không… muốn!”
Lương Đông buồn cười, hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn mấp máy của Triệu Tử Thiêm một cái rồi mới xấu xa hỏi lại:
“Là muốn sao?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy trống rỗng, Tiểu Thiêm Thiêm ở dưới trướng đau, trước ngực lại bị Lương Đông dày vò không có ý định buông tha. Cậu cố gắng mở mắt ra nhìn về phía Lương Đông, cái đầu nhỏ lại lắc lắc vài cái:
“Không… muốn!”
Nhưng mỗi lần Triệu Tử Thiêm nói không, Lương Đông ở phía dưới lại bóp chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, khiến cho cậu một câu cũng không thể nói lưu loát rõ ràng. Lương Đông tà ác khẽ liếm vành tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Gọi Đông”
Triệu Tử Thiêm sắp nhịn không được nữa, thật sự muốn bắn nhưng mà Lương Đông vẫn không có ý định bỏ cậu ra:
“Đông… mau buông…”
Quả thực chưa kịp nói hết câu cậu đã bắn ra rồi, Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ bừng xấu hổ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chỉ còn biết vùi đầu vào vai Lương Đông thở dốc. Lương Đông thấy cảnh này thì khẽ cười, kéo Triệu Tử Thiêm đến đối diện mình quan sát kỹ biểu cảm trên gương mặt cậu.
Sóc nhỏ nhà hắn mồ hôi sớm đã chảy ra, khiến cho mái tóc có phần bết dính lại với nhau. Hai mắt bởi vì ngượng ngùng mà không dám mở to như thường ngày, khóe miệng khép hờ cố gắng hít thở, trên gương mặt vẫn còn một tầng ửng hồng như là minh chứng rõ nhất cho cuộc kích tình vừa trải qua. Lương Đông nhìn đủ rồi mới yêu thương kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào trong lòng ngực:
“Gọi một tiếng Đông đi”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn còn biết Lương Đông nhất định là có ý muốn trêu chọc cậu, cho nên cậu cũng chỉ im lặng không nói gì.
Lương Đông cưng chiều vuốt ve vành tai của Triệu Tử Thiêm, sau đó hôn lên tóc cậu, rồi mỉm cười hài lòng buông Triệu Tử Thiêm ra nói khẽ:
“Anh đi lấy quần áo giúp em!”
Lúc Lương Đông vừa mở cửa ra, liền thấy Phó Thiếu Dương cả người thất thần đứng ở bên ngoài.
___ đôi lời lảm nhảm___
1. Gần đây có nhiều người hỏi mình truyện này viết dựa trên couple Thanh Vũ phải không?
Ai fan couple này vừa đọc mấy lời trên văn án là có thể biết được truyện này chính xác là lấy hình tượng Vương Thanh (Lương Đông) và Phùng Kiến Vũ (Triệu Tử Thiêm) làm hình mẫu để viết truyện nhé.
2. Tại sao không để tên nhân vật là Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ?
Mình nghĩ là mình viết truyện sẽ có nhiều yếu tố tự tưởng tượng ra, có thể Vương Thanh hoặc Phùng Kiến Vũ trong lòng bạn là kiểu này, kiểu nọ, nhưng mình lại viết họ thành thế này, thế kia cho nên có người đọc sẽ cảm thấy không giống. Vì thế mình mới không lấy tên hai người họ, nhưng truyện mình viết là dựa trên mấy vid kể lại, đương nhiên vẫn có yếu tố tự mình tưởng tượng ra.
3. Có Trần Thu Thực và Thái Chiếu hay không?
Có Trần Thu Thực (Khương Chí Phong) và Thái Chiếu thì khi nào bọn họ đóng phim sẽ xuất hiện. Mình không có anti Trần Thu Thực và Thái Chiếu, nhưng truyện mình viết sẽ để cho họ là nhân vật phản diện (yên tâm là không quá ác), cho truyện có thêm tình tiết để viết.
4. Hôm qua đọc trên sstruyen có người hỏi mình là truyện này bên Trung hay Việt viết.
Mình người Việt ạ!
5. Mọi người có thể post truyện này đâu tùy thích mình không ý kiến. Có người đọc truyện mình viết là vui rồi. Hôm nay tình cờ thấy truyện của mình trên trang truyen360.biz có hơn 600k lượt đọc mình thấy cũng giật mình.
6. Có mấy lỗi mình viết sai chính tả, hoặc chấm câu linh tinh này nọ, mọi người đọc thông cảm. Cho dù mình đã sửa ở bên diễn đàn mình viết, nhưng đến khi sang mấy web khác thì mình cũng không thể sửa được.
7. Cuối cùng là cám ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình, nếu đọc cảm thấy hài lòng hoặc chưa hài lòng có thể bình luận cho mình biết ý kiến được không?
Triệu Tử Thiêm cười cười nói với mọi người: “Không sao, không sao đâu!” rồi đi ngay theo sau Lương Đông.
Lương Đông đi được một đoạn, Triệu Tử Thiêm mới ở phía sau chạy tới:
“Này, Đông ca…”
Lương Đông có nghe thấy tiếng của Triệu Tử Thiêm nhưng bước chân vẫn không dừng lại một chút nào. Thật ra thì Lương Đông không giận dỗi gì Triệu Tử Thiêm cả, hắn chẳng qua là muốn tránh xa con sóc nhỏ xấu xa kia một chút. Triệu Tử Thiêm trước mặt nhiều người như vậy, thế nhưng dám động chạm vào người hắn. Nếu không ngại ở đây nhiều người, chỉ sợ hắn chắc chắn sẽ đè Triệu Tử Thiêm ra hôn đến khi nào cậu ta ngạt thở mới thôi.
Triệu Tử Thiêm chạy lên phía trước kéo tay Lương Đông lại:
“Đông ca, làm sao vậy?”
Lương Đông vừa quay lại đằng sau liền thấy đôi mắt mở to của ai kia đang chăm chú nhìn hắn. Lương Đông giật mình, cả người giống như bị lửa nóng thiêu đốt, hắn nhanh chóng gạt tay Triệu Tử Thiêm ra định bước vào phòng tắm. Triệu Tử Thiêm thấy thế lại cứ tưởng Lương Đông đang giận mình, cho nên cố chấp đến cùng chạy tới trước mặt hắn:
“Đông ca, giận rồi sao?”
Lương Đông lắc đầu, mở cửa phòng tắm. Triệu Tử Thiêm dùng tay chặn cửa phòng tắm lại, nở nụ cười lấy lòng:
“Vậy làm sao?”
Lương Đông thở dài nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc mới trả lời:
“Anh không sao, muốn đi tắm thôi”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông nói vậy, liền nghĩ là Lương Đông nhất định vẫn để ý đến vụ thắng thua vừa rồi:
“Đông ca, thắng thua không quan trọng đâu!”
Lương Đông đẩy Triệu Tử Thiêm sang một bên, ừ một cái rồi mở cánh cửa bên cạnh. Triệu Tử Thiêm lúc này khẽ kêu lên một tiếng, Lương Đông nghe vậy nhíu mày quay lại đằng sau:
“Sao vậy?”
Triệu Tử Thiêm nhăn mặt giả bộ bị đau:
“Vừa rồi anh đẩy em chạm vào chỗ đau rồi”
Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm nhất định là đang nói dối, hắn vừa rồi nhớ rõ chỉ kéo tay cậu ta ra thôi, thể mà sóc nhỏ nhà hắn lại nói như thế:
“Thôi đi, anh không có thời gian chơi với em đâu!”
Triệu Tử Thiêm kéo áo Lương Đông lại, dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn:
“Không phải, thật sự bị đau đấy”
Lương Đông nheo mắt nhìn người trước mặt, hai tay khoanh trước ngực, cả người tựa vào một bên tường. Triệu Tử Thiêm vốn dĩ chỉ muốn viện cớ để cho Lương Đông chú ý đến mình, cho nên mới không để ý được vẻ khác lạ của ai kia:
“Hay lát nữa anh giúp em bôi thuốc đi!”
Lương Đông không nói gì, định xoay người bước đi. Nhưng mà khi Lương Đông vừa bước được ba bước, Triệu Tử Thiêm ở phía sau lại gọi hắn lại:
“Đông ca, em nói thật đấy”
Triệu Tử Thiêm trong lòng thầm nghĩ, Lương Đông nhất định là bị mấy lời nói kia của cậu kích thích, cho nên mới nhanh chóng rời đi như vậy. Thấy bộ dạng kia của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm lại nổi ý muốn trêu chọc:
“Đông ca, anh nhìn xem…”
Thật ra thì Lương Đông vốn không muốn ở tại chỗ này dạy cho Triệu Tử Thiêm một bài học, nhưng mà sóc nhỏ nhà hắn có vẻ không sợ chết mà tiếp tục muốn đùa với lửa. Lương Đông vừa quay lại đã thấy Triệu Tử Thiêm một tay vén vạt áo lên trên một chút, hắn nghiêm mặt đi đến chỗ Triệu Tử Thiêm kéo áo cậu xuống.
Triệu Tử Thiêm quả thực được nước làm càn, ngu ngốc không nhận ra chân lý đùa với lửa có ngày sẽ bị thiêu mà cố chấp muốn trêu chọc Lương Đông đến cùng, dùng tay vén vạt áo lên trên cao:
“Có muốn xem không?”
Lương Đông trầm mặt lắc đầu. Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa chịu kéo áo xuống, hai mắt mở to chăm chú nhìn về phía Lương Đông:
“Vậy cười một cái đi”
Lương Đông không nói gì, Triệu Tử Thiêm tiếp tục vén áo lên cao thêm chút nữa:
“Không cười, em liền cho anh mất máu!”
Có một điều Triệu Tử Thiêm không biết, nếu cứ dùng mãi một cách chắc chắn sẽ bị phản tác dụng. Hơn nữa Lương Đông ngày hôm qua đã chăm chỉ luyện nhìn hình bán khỏa thân kia của cậu, luyện đến mức không còn chảy máu mũi, không cảm thấy ngại ngùng gì nữa rồi.
Lúc Triệu Tử Thiêm còn đang đắc ý dào dạt, Lương Đông đã nhanh chóng đẩy cậu vào góc tường. Triệu Tử Thiêm giật mình, lưng ở phía sau bởi vì va mạnh vào tường, cho nên có chút đau nhức. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Lương Đông vẻ mặt nham hiểm, cười đến xấu xa, mạnh mẽ đưa tay vén áo cậu lên đến tận cổ:
“Để anh xem… thì ra Đại Thiêm nói thật!”
Triệu Tử Thiêm thấy phía trước trống không, cảm giác mát lạnh bất ngờ ập tới. Hiện tại thì cậu có chút hối hận rồi:
“À… em nói thật mà. Lát nữa ra ngoài bôi thuốc!”
Lương Đông nhìn xuống phía trước ngực Triệu Tử Thiêm, phát hiện ra điểm nhỏ đó quả thực vẫn còn sưng đỏ đến chói mắt, lại nhìn sang gương mặt hoang mang đỏ bừng kia của Triệu Tử Thiêm thì hài lòng. Không phải vừa rồi ai kia còn ra sức quyến rũ hắn sao, bây giờ lại có bộ dạng như vậy:
“Bôi luôn ở đây đi”
Triệu Tử Thiêm cố gắng đưa tay kéo áo xuống, nhưng mà áo của cậu đã bị một tay Lương Đông giữ chặt, nếu bây giờ mà dùng sức kéo xuống khẳng định sẽ rách mất. Cho nên Triệu Tử Thiêm mới cố làm ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói:
“Ở đây không có thuốc làm sao mà bôi”
Lương Đông cười lạnh, ánh mắt đảo quay một vòng xem xét biểu tình trên gương mặt của Triệu Tử Thiêm:
“Anh quên mang thuốc vào rồi…”
Triệu Tử Thiêm liên tục gật đầu, muốn đánh lạc hướng Lương Đông:
“Vậy anh mau ra ngoài lấy giúp em, bây giờ phải bôi ngay, đau lắm!”
Lương Đông làm sao mà không hiểu ý đồ của Triệu Tử Thiêm là gì, sóc nhỏ nhà hắn rất ranh ma, nếu bây giờ hắn quả thực chạy ra ngoài lấy thuốc vào bôi, chắc chắn lúc đó Triệu Tử Thiêm đã sớm không còn ở chỗ này rồi:
“Không được!”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông không bị mắc lừa, trong lòng có chút nôn nóng, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra thật bình tĩnh, đáng thương mở miệng:
“Anh ra ngoài lấy thuốc giúp em, bây giờ đau lắm rồi”
Lương Đông một tay chống vào tường, một tay giữ chặt áo Triệu Tử Thiêm vén lên cao, hỏi lại:
“Thật sự rất đau?”
Triệu Tử Thiêm nhăn nhó gật đầu. Lương Đông mỉm cười, đôi môi mỏng khẽ mấp máy:
“Vậy anh xoa giúp em, sau đó sẽ ra ngoài lấy thuốc!”
“Không…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã nhanh chóng chặn môi cậu lại. Lương Đông là một người đã nói là làm, hắn quả thực đưa tay xuống xoa ngực giúp Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm hiện tại trong tình trạng không biết phải làm sao, miệng bị đầu lưỡi của Lương Đông đưa vào phía trong tàn phá mạnh mẽ, phía dưới lại bị tay hắn nhẹ nhàng xoa nắn trước ngực.
Cảm giác ôn nhu mạnh mẽ đối lập, làm cho Triệu Tử Thiêm chỉ còn biết cố gắng đẩy Lương Đông ra để thoát khỏi khoái cảm này. Lương Đông dùng hai tay khóa chặt tay của Triệu Tử Thiêm vào tường, đôi môi vốn dĩ đang càn quét mạnh mẽ ở phía trên lúc này liền di chuyển xuống phía dưới, khẽ nâng niu gặm cắn điểm nhỏ trước ngực cậu.
Lần trước Lương Đông chỉ cách qua một lớp áo cũng đủ làm cho Triệu Tử Thiêm cả người mất đi sức lực, lần này không còn có gì ngăn cản, Triệu Tử Thiêm liền lâm vào trạng thái trống rỗng. Đúng lúc đó Lương Đông liền ngẩng đầu, bỏ hai tay Triệu Tử Thiêm xuống hỏi:
“Có cần phải bôi thuốc nữa không?”
Triệu Tử Thiêm máy móc lắc đầu, thật ra thì cậu vốn dĩ chẳng còn nghe rõ Lương Đông nói gì nữa, chỉ còn biết khẽ mở hai mắt đê mê nhìn Lương Đông. Lương Đông khẽ cười, bộ dạng kia của sóc nhỏ nhà hắn là sao, thật đúng là làm cho hắn phải khó xử mà:
“Muốn anh xoa cho em?”
Nói rồi Lương Đông liền chậm rãi đưa tay xuống phía dưới xoa nắn trước ngực của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm giật mình, vội vàng giữ tay Lương Đông lại, khó khăn mở miệng:
“Không cần nữa… Đông ca!”
Lương Đông cố chấp làm điều mình muốn, khẽ ghé vào tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Thật không muốn?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, cố gắng đẩy tay Lương Đông ra. Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, Triệu Tử Thiêm hoảng sợ giữ chặt tay Lương Đông lại, ngăn không cho hắn tiếp tục làm càn:
“Có người!”
Lương Đông cũng nghe thấy có tiếng bước chân, nhưng mà bây giờ hắn thật sự không muốn dừng lại, cho nên vẫn cố tình làm việc mà mình muốn.
Tiếng bước chân càng ngày càng tới gần, Triệu Tử Thiêm vội vã đẩy Lương Đông ra mà không được, cho nên chỉ còn cách mở miệng cầu xin:
“Đông ca đừng như vậy… có người tới đó!”
Lương Đông trực tiếp đẩy cánh cửa phòng tắm bên cạnh, kéo Triệu Tử Thiêm vào trong đó, rồi đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng lại, hai người từ bên ngoài liền bước vào.
“Này Chí Phong, người đi cùng Lương Đông là ai vậy?”
Hoắc Hoằng cùng Khương Chí Phong đi vào phía trong phòng tắm rửa tay. Bọn họ vốn dĩ chẳng phát hiện ra ở bên trong còn có hai người nữa đang làm trò mờ ám.
Khương Chí Phong nghe Hoắc Hoằng hỏi vậy thì thờ ơ đáp lại:
“Là Triệu Tử Thiêm, ở phòng ký túc xá bên cạnh. Sao vậy?”
Hoắc Hoằng cười cười:
“Cậu ta rất thông minh…”
Triệu Tử Thiêm ở trong phòng tắm chỉ âm thầm cầu nguyện Hoắc Hoằng kia sẽ không nói ra cái gì nữa, nếu để Lương Đông biết, hắn chắc chắn sẽ lại làm khó cậu cho mà xem. Nhưng mà, điều Triệu Tử Thiêm lo lắng cuối cùng cũng trở thành sự thật.
“Nếu không có cậu ta, tôi chắc chắn không thể thắng được Lương Đông. Cậu có nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lương Đông khi bỏ đi không? Ha ha, thật là thỏa mãn mà…”
Lương Đông nghe thấy Hoắc Hoằng nói như vậy liền khẽ ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm, vừa lúc bắt gặp đôi mắt hoang mang cũng đang nhìn hắn. Lương Đông cúi xuống cắn một ngụm vào đúng vết thương cũ ở trên ngực Triệu Tử Thiêm, khiến cho cậu không kìm được mà khẽ kêu lên:
“A…”
Triệu Tử Thiêm sợ hãi đưa hai tay che miệng mình lại. Lương Đông ở phía dưới xấu xa tiếp tục cắn mút. Triệu Tử Thiêm cảm thấy bên ngực trái của mình tê rân, nhưng vẫn không dám đưa tay đẩy Lương Đông ra. Bởi vì cậu sợ một khi mình phản kháng, Lương Đông sẽ tiếp tục mạnh bạo hơn.
Khương Chí Phong và Hoắc Hoằng ở bên ngoài đều nghe được có tiếng người, cho nên liền khó hiểu hỏi đối phương:
“Tiếng gì vậy?”
“Em không biết, hình như ở phía dưới”
Triệu Tử Thiêm ở bên trong lo lắng, một tay cố gắng che miệng, một tay kéo tóc Lương Đông muốn hắn nhìn về phía cậu. Lương Đông vừa ngẩng đầu đã thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt hoảng sợ, đôi tay vẫn không quên chặn ở trên miệng cố gắng không phát ra tiếng kêu. Cái đầu nhỏ lắc lắc ý muốn hắn dừng lại.
Lương Đông mỉm cười, gạt tay Triệu Tử Thiêm đang che ở trên miệng xuống phía dưới., bàn tay xấu xa của Lương Đông liền di chuyển lên phía trước ngực Triệu Tử Thiêm bóp mạnh. Triệu Tử Thiêm đau đên mức hô hấp khó khăn, vừa định lớn tiếng kêu lên đã bị Lương Đông mau chóng dùng miệng của chính hắn ngăn lại.
Khương Chí Phong và Hoắc Hoằng ở bên ngoài đã đi xuống phía dưới, muốn tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu. Triệu Tử Thiêm bị Lương Đông dày vò phía trước ngực, miệng lại bị ai kia xấu xa cắn nuốt. Phía bên ngoài tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, khiến cho cậu trong lòng âm thầm sợ hãi, chỉ sợ hai người kia sẽ mở cánh cửa phòng tắm này ra thì nguy.
“Ai ở bên trong vậy?” Hoắc Hoằng đứng bên ngoài hỏi.
Lương Đông ở bên trong mở vòi nước, Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông muốn đánh lạc hướng hai người kia. Nhưng mà hai người đó có vẻ vẫn còn chưa hiểu, cố ý muốn hỏi:
“Ai bên trong vậy, có làm sao không?” Khương Chí Phong lên tiếng.
Lương Đông chậm rãi rời khỏi đôi môi của Triệu Tử Thiêm, di chuyển đến tai của cậu cắn cắn một chút, mới dùng âm lượng đủ cho hai người nghe thấy nói:
“Em trả lời họ đi!”
Triệu Tử Thiêm hiện tại đến hô hấp cũng khó khăn, chỉ sợ vừa lên tiếng sẽ bị hai người ở bên ngoài nhìn ra điều mờ ám. Chính vì thế mà Triệu Tử Thiêm liền lắc đầu, dùng ánh mắt khổ sở van xin ý muốn nói Lương Đông giúp mình. Khương Chí Phong ở bên ngoài gõ cửa:
“Người nào ở bên trong vậy?”
Lương Đông đưa đầu lưỡi khẽ quét quanh vành tai của Triệu Tử Thiêm một vòng, đôi tay vẫn không có ý định dừng lại mà còn ra tăng sức lực xoa nắn trước ngực Triệu Tử Thiêm:
“Em nói đi… nếu không bọn họ sẽ vào đấy”
Hoắc Hoằng đập cửa rầm rầm ở bên ngoài:
“Không lên tiếng tôi phá cửa xông vào!”
Triệu Tử Thiêm hoang mang, cảm giác giống như bị lửa thiêu đốt, bên ngoài là lửa nóng nguy hiểm, bên trong còn giống như một lò luyện đang muốn đốt cháy cả người cậu. Thấy Hoắc Hoằng nói muốn phá cửa xông vào, lại nhìn về phía Lương Đông vốn dĩ không có ý định giúp mình còn đổ thêm dầu vào lửa, cho nên cậu chỉ còn cách khó khăn mở miệng nói:
“Là tôi… không sao!”
Khương Chí Phong nghe thấy có tiếng nói, liền phát hiện ra là Triệu Tử Thiêm. Nhưng mà giọng nói kia có phần kỳ lạ, khàn khàn trầm đục vì vậy hai người bên ngoài lại cứ tưởng Triệu Tử Thiêm xảy ra việc gì không hay.
“Tử Thiêm à, cậu làm sao thế?” Hoắc Hoằng lo lắng hỏi.
Ở bên trong, Lương Đông ra sức cắn mút vành tai của Triệu Tử Thiêm, thỉnh thoảng đôi tay sẽ đưa xuống phía dưới đũng quần của cậu, có ý định muốn tiến vào bên trong. Triệu Tử Thiêm khổ sở, cậu hiện tại thật sự hai chân sắp đứng không vững rồi, nhưng vẫn phải dùng hết sức lực để giữ chặt tay của Lương Đông, ngăn không cho hắn tiếp tục làm càn.
“Không… không sao đâu”
Lương Đông cảm thấy hiện tại rất kích thích, hắn đột nhiên phát hiện ra rằng mình rất thích cái cảm giác này. Triệu Tử Thiêm cả người không còn sức lực đang tựa vào hắn, nhưng vẫn phải khó khăn nói chuyện với người bên ngoài. Nhìn thấy ánh mắt hoang mang kia của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông thật sự cũng không có ý định tiếp tục trêu chọc cậu nữa, vì thế hai tay vốn định luồn xuống phía dưới đũng quần của Triệu Tử Thiêm lúc này liền dừng lại. Nhưng đôi môi lại tiếp chuyển lên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm khẽ hôn xuống, rồi dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.
Khương Chí Phong cảm thấy có gì đó không đúng:
“Anh không sao thật chứ, tại sao giọng nói khác như vậy?”
Triệu Tử Thiêm bởi vì bị Lương Đông dùng lưỡi khẽ liếm xung quanh khóe miệng, cho nên lúc cậu vừa định lên tiếng đầu lưỡi xấu xa kia của Lương Đông sẽ nhân cơ hội mà khẽ lướt vào phía bên trong miệng cậu càn quét một hồi:
“Không… Ừm… không sao đâu”
Hoắc Hoằng cho dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không muốn tiếp tục dò hỏi gì nữa. Trong đầu anh ta luôn nghĩ, đã là đàn ông hẳn phải có nhu cầu giải quyết sinh lý bình thường, Triệu Tử Thiêm tự ở bên trong giải quyết cũng chẳng có gì là lạ, cho nên liền kéo Khương Chí Phong ra ngoài:
“Không sao là được rồi, chúng tôi đi đây”
Nghe thấy tiếng bước chân gấp rút rời đi, Triệu Tử Thiêm mới ở bên trong thở nhẹ một hơi, nhưng mà lúc này một tay của Lương Đông đã muốn tiến vào trong quần của cậu. Triệu Tử Thiêm hoảng sợ dùng hai tay giữ chặt tay hắn. Lương Đông vốn chỉ muốn dụ Triệu Tử Thiêm nói ra chuyện về Phó Thiếu Dương, cho nên mới làm như vậy để dọa Triệu Tử Thiêm một chút. Đầu lưỡi của Lương Đông lại bắt đầu di chuyển lên càn quét vành tai mềm mỏng của cậu:
“Nói nghe xem, Phó Thiếu Dương là ai?”
Triệu Tử Thiêm tuy rằng đã sớm không còn nhiều tỉnh táo, nhưng một chút lý trí vẫn còn giữ lại được. Nghe Lương Đông hỏi thế thì lắc đầu, khó khăn mở miệng:
“Em không…”
Nhưng mà khi Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói hết câu, một tay vốn dĩ của ai kia đang đặt trước bụng cậu đã mạnh đẩy xuống phía dưới. Triệu Tử Thiêm thấy thế vội nói:
“Là lần trước ở quán bar…”
Lương Đông cách qua một lớp quần lót của Triệu Tử Thiêm bắt đầu chuyển động có nhịp độ, hai mắt híp lại thành đường chỉ mở miệng dụ dỗ Triệu Tử Thiêm:
“Quán bar nào?”
Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ ửng, hai mắt đã sớm trống rỗng, giọng nói mang theo tiếng rên rỉ gấp gáp:
“Là lần trước… lần trước... ở quán bar”
Triệu Tử Thiêm luôn miệng nhắc đến một quán bar nào đó, Lương Đông cũng không nghĩ ra được là quán bar nào, cho nên bàn tay phía dưới vốn dĩ đang di chuyển chậm rãi, lúc này liền nhanh hơn một chút:
“Nói rõ ràng”
Triệu Tử Thiêm thật sự không thể chịu nổi kích thích này, một tay vừa rồi đang chắn ở trước ngực của Lương Đông, lúc này cũng tự cho lên ngực của mình định xoa nắn một chút. Lương Đông vừa thấy thế liền giữ chặt tay của Triệu Tử Thiêm lại:
“Nói cho anh nghe, là quán bar nào?”
Triệu Tử Thiêm hai mắt nhắm nghiền, cả người giống như bị hút hết sức lực ngã vào lòng người đối diện. Gương mặt nhỏ nhắn vùi hết ở trên vai của Lương Đông:
“Lần đó bị… lừa uống say… là anh ta làm”
Lương Đông nghe đến đây lửa giận liền bốc lên cao, đẩy người Triệu Tử Thiêm về phía trước, khiến cho lưng của cậu một lần nữa bị va mạnh vào tường. Triệu Tử Thiêm hai mắt ngập nước, đôi tay vẫn không quên níu lấy vai Lương Đông ngăn cho mình không bị ngã xuống.
“Anh ta có làm gì em không?”
Triệu Tử Thiêm khó khăn lắc đầu, bàn tay của Lương Đông đang ở dưới thân cậu di chuyển rất nhanh, cậu có thể cảm nhận được nơi đó vô cùng nóng, giống như một ngọn lửa muốn thiêu đốt cậu vậy:
“Không có… chưa kịp làm gì cả”
Lương Đông nhìn dáng vẻ đáng thương kia của Triệu Tử Thiêm, liền hận không thể một ngụm ăn cậu sạch sẽ. Nhưng bởi vì sóc nhỏ nhà hắn gần đây rất không biết sợ là gì, cho nên nhân tiện hôm nay hắn phải dạy dỗ cậu ta một lần cho sợ. Đúng lúc này phía ngoài cửa lại có hai người nữa bước vào.
“Dương, anh đi đâu vậy?”
Từ lúc bước vào phòng tập đến giờ Chung Dịch Tuấn luôn để ý Phó Thiếu Dương, thấy anh ta luôn đưa mắt nhìn về phía Triệu Tử Thiêm. Vừa thấy Triệu Tử Thiêm và Lương Đông bước vào phòng tắm mãi chưa chịu ra, Phó Thiếu Dương liền nhịn không được sốt ruột bước nhanh vào đó.
“Anh đi rửa tay, em ra ngoài trước đi!”
Chung Dịch Tuấn vốn định mở miệng nói tiếp, nhưng đã bị gương mặt âm trầm của anh ta dọa cho hoảng sợ, nên ngoan ngoãn không hỏi cái gì nữa đi ra ngoài.
Lương Đông bên trong nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, liền biết chắc là người đàn ông vẫn luôn nhớ nhung sóc nhỏ nhà hắn, vừa hay hôm nay cho anh ta hết hy vọng luôn. Lương Đông nhanh chóng kéo quần của Triệu Tử Thiêm xuống một chút, một tay vừa vặn cầm lấy Tiểu Thiêm Thiêm nóng bừng như sắp muốn nổ tung di chuyển lên xuống. Triệu Tử Thiêm quá đỗi hoảng sợ, cho nên không thể phát hiện ở phía bên ngoài còn có một người nữa. Tiểu Thiêm Thiêm vừa được Lương Đông thương yêu, Triệu Tử Thiêm liền run rẩy tựa cả người vào vai Lương Đông rên rỉ:
“Đừng… dừng lại đi”
Phó Thiếu Dương đứng ở bên ngoài nghe rõ được tiếng rên rỉ đứt quãng kia của Triệu Tử Thiêm, lúc đầu thì tức giận, lúc sau liền cảm thấy thất vọng. Vừa rồi Phó Thiếu Dương đứng ở ngoài mười phút vẫn không thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm bước ra, Phó Thiếu Dương đã sớm đoán được hai người họ ở bên trong làm trò mờ ám, nhưng bây giờ chính tai nghe thấy, anh ta lại muốn bỏ chạy. Có điều tiếng rên rỉ kích tình kia của Triệu Tử Thiêm, giống như là có ma lực hút hết sức lực của anh ta, khiến cho anh ta chỉ còn biết thất thần đứng im tại chỗ.
Lương Đông đạt được mục đích, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tà ác, sau đó đôi môi chậm chạp di chuyển đến tai Triệu Tử Thiêm nói nhỏ:
“Gọi là Đông”
Triệu Tử Thiêm quá mức sung sướng, nghe Lương Đông nói thể chỉ còn biết máy móc làm theo lời hắn:
“Đông, không… muốn dừng lại!”
Bàn tay to lớn bao chọn cả sinh mệnh của Triệu Tử Thiêm lại ra tăng sức lực, khiến cho cậu hô hấp khó khăn. Lương Đông nhìn thấy hai mắt nhắm nghiền, đôi môi nhỏ nhắn đang hé ra như muốn bắt lấy không khí của Triệu Tử Thiêm liền mỉm cười hài lòng:
“Là muốn, hay là không muốn?”
Triệu Tử Thiêm đáng thương lắc đầu:
“Là không… muốn!”
Lương Đông buồn cười, hôn lấy đôi môi nhỏ nhắn mấp máy của Triệu Tử Thiêm một cái rồi mới xấu xa hỏi lại:
“Là muốn sao?”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy trống rỗng, Tiểu Thiêm Thiêm ở dưới trướng đau, trước ngực lại bị Lương Đông dày vò không có ý định buông tha. Cậu cố gắng mở mắt ra nhìn về phía Lương Đông, cái đầu nhỏ lại lắc lắc vài cái:
“Không… muốn!”
Nhưng mỗi lần Triệu Tử Thiêm nói không, Lương Đông ở phía dưới lại bóp chặt lấy Tiểu Thiêm Thiêm của cậu, khiến cho cậu một câu cũng không thể nói lưu loát rõ ràng. Lương Đông tà ác khẽ liếm vành tai Triệu Tử Thiêm nói:
“Gọi Đông”
Triệu Tử Thiêm sắp nhịn không được nữa, thật sự muốn bắn nhưng mà Lương Đông vẫn không có ý định bỏ cậu ra:
“Đông… mau buông…”
Quả thực chưa kịp nói hết câu cậu đã bắn ra rồi, Triệu Tử Thiêm gương mặt đỏ bừng xấu hổ, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chỉ còn biết vùi đầu vào vai Lương Đông thở dốc. Lương Đông thấy cảnh này thì khẽ cười, kéo Triệu Tử Thiêm đến đối diện mình quan sát kỹ biểu cảm trên gương mặt cậu.
Sóc nhỏ nhà hắn mồ hôi sớm đã chảy ra, khiến cho mái tóc có phần bết dính lại với nhau. Hai mắt bởi vì ngượng ngùng mà không dám mở to như thường ngày, khóe miệng khép hờ cố gắng hít thở, trên gương mặt vẫn còn một tầng ửng hồng như là minh chứng rõ nhất cho cuộc kích tình vừa trải qua. Lương Đông nhìn đủ rồi mới yêu thương kéo Triệu Tử Thiêm ôm vào trong lòng ngực:
“Gọi một tiếng Đông đi”
Triệu Tử Thiêm cảm thấy mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn còn biết Lương Đông nhất định là có ý muốn trêu chọc cậu, cho nên cậu cũng chỉ im lặng không nói gì.
Lương Đông cưng chiều vuốt ve vành tai của Triệu Tử Thiêm, sau đó hôn lên tóc cậu, rồi mỉm cười hài lòng buông Triệu Tử Thiêm ra nói khẽ:
“Anh đi lấy quần áo giúp em!”
Lúc Lương Đông vừa mở cửa ra, liền thấy Phó Thiếu Dương cả người thất thần đứng ở bên ngoài.
___ đôi lời lảm nhảm___
1. Gần đây có nhiều người hỏi mình truyện này viết dựa trên couple Thanh Vũ phải không?
Ai fan couple này vừa đọc mấy lời trên văn án là có thể biết được truyện này chính xác là lấy hình tượng Vương Thanh (Lương Đông) và Phùng Kiến Vũ (Triệu Tử Thiêm) làm hình mẫu để viết truyện nhé.
2. Tại sao không để tên nhân vật là Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ?
Mình nghĩ là mình viết truyện sẽ có nhiều yếu tố tự tưởng tượng ra, có thể Vương Thanh hoặc Phùng Kiến Vũ trong lòng bạn là kiểu này, kiểu nọ, nhưng mình lại viết họ thành thế này, thế kia cho nên có người đọc sẽ cảm thấy không giống. Vì thế mình mới không lấy tên hai người họ, nhưng truyện mình viết là dựa trên mấy vid kể lại, đương nhiên vẫn có yếu tố tự mình tưởng tượng ra.
3. Có Trần Thu Thực và Thái Chiếu hay không?
Có Trần Thu Thực (Khương Chí Phong) và Thái Chiếu thì khi nào bọn họ đóng phim sẽ xuất hiện. Mình không có anti Trần Thu Thực và Thái Chiếu, nhưng truyện mình viết sẽ để cho họ là nhân vật phản diện (yên tâm là không quá ác), cho truyện có thêm tình tiết để viết.
4. Hôm qua đọc trên sstruyen có người hỏi mình là truyện này bên Trung hay Việt viết.
Mình người Việt ạ!
5. Mọi người có thể post truyện này đâu tùy thích mình không ý kiến. Có người đọc truyện mình viết là vui rồi. Hôm nay tình cờ thấy truyện của mình trên trang truyen360.biz có hơn 600k lượt đọc mình thấy cũng giật mình.
6. Có mấy lỗi mình viết sai chính tả, hoặc chấm câu linh tinh này nọ, mọi người đọc thông cảm. Cho dù mình đã sửa ở bên diễn đàn mình viết, nhưng đến khi sang mấy web khác thì mình cũng không thể sửa được.
7. Cuối cùng là cám ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình, nếu đọc cảm thấy hài lòng hoặc chưa hài lòng có thể bình luận cho mình biết ý kiến được không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.