Chương 98: Fuck Thằng Ba Nó
Giai Nhân
08/10/2016
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đi vào bên trong vừa đúng lúc Khương Chí Phong và Trương Danh cũng chụp hình xong. Thợ chụp hình thấy hai người bước tới liền nói A Li đi ra sửa sang lại cho bọn họ, A Li bĩu mỗi đi đến chỗ Lương Đông qua loa chỉnh lại tóc một chút, sau đó liền chuyển qua chỉnh lại tóc cho Triệu Tử Thiêm. A Li mới đầu không để ý nhiều, thấy vết roi được trang điểm ở trước ngực Triệu Tử Thiêm mờ đi liền quay sang định lấy phấn nâu thêm vào. Triệu Tử Thiêm nhạy cảm khẽ lùi lại phía sau một bước, không phải là Triệu Tử Thiêm không muốn để cho A Li chạm vào người mình, mà là cậu sợ A Li nếu trang điểm cho cậu có khi nào sẽ phát hiện ra dấu vết gì đó không hay.
A Li thấy Triệu Tử Thiêm né tránh như vậy liền có điểm khó chịu ngẩng đầu hỏi:
“Bây giờ sao nào, cậu đến bây giờ cũng nghĩ…”
Không đợi A Li nói xong, Triệu Tử Thiêm đã lên tiếng cắt lời:
“Không phải như vậy đâu…”
Lương Đông tiến về phía A Li, giật lấy đồ trang điểm trên tay cậu ta:
“Để tôi làm, em ấy chỉ thích tôi làm mà thôi…” Nói rồi Lương Đông liền xoay người xấu xa hỏi Triệu Tử Thiêm: “Có phải như vậy hay không?”
Cảnh chụp lần này có một đoạn Lương Đông phải cầm roi da quất vào người Triệu Tử Thiêm. Lương Đông từ trước đến nay lại chưa bao giờ ra tay đánh Triệu Tử Thiêm cả, thế cho nên lúc này cầm roi quất thật sự có điểm không nỡ. Chính vì thế mà hiện tại biên kịch mới đứng ở bên cạnh thúc giục:
“Lương Đông, cậu mạnh tay lên một chút, cái đó không đau đâu!”
Triệu Tử Thiêm sợ cả đoàn bị chậm trễ tiến trình cho nên mới nhíu mày quay sang gật đầu với Lương Đông:
“Không sao, không đau đâu”
Lương Đông cầm roi da quất thử vào tay mình một chút rồi mới dám đánh vào người Triệu Tử Thiêm, Sài Kế Đan thấy Lương Đông căn bản là không có tăng thêm chút sức lực nào vì vậy liền nói tiếp:
“Sao tôi cảm thấy cậu cứ như đang đuổi muỗi thế nhỉ”
Kết quả Lương Đông vẫn là không nỡ tay quất mạnh, chính vì thế mà bộ ảnh cầm roi da đánh người này không chọn được tấm nào.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm tiếp tục vào thay quần áo. Lần này máy ảnh hết phim chụp cho nên phải đợi người đi mua phim chụp về. Trong tiểu thuyết có một cảnh Trì Sinh kiệu Ngô Sơ Úy lên cổ, thế cho nên Sài Kế Đan liền quay sang nhìn Lương Đông và Triệu Tử Thiêm:
“Cậu có thể kiệu cậu ấy lên cổ hay không?”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp phản ứng, Lương Đông đã gật đầu nói:
“Có thể!”
Sài Kế Đan hứng thú:
“Vậy cậu thử làm đi!”
Triệu Tử Thiêm do dự nhìn Lương Đông:
“Có thể hay không?”
Lương Đông không nói hai lời liền quay sang gọi Khương Chí Phong đang ngồi nghỉ ở trên ghế:
“Cậu qua đây giúp em ấy một tay đi!”
Khương Chí Phong đứng dậy đi về chỗ Lương Đông. Lương Đông cúi người xuống, Triệu Tử Thiêm lo lắng vắt một chân qua cổ Lương Đông, một tay vịn vào người Khương Chí Phong rồi đưa chân còn lại lên cổ hắn. Đến khi Triệu Tử Thiêm đã ngồi vững trên vai Lương Đông rồi, Lương Đông liền đưa tay cầm lấy hai tay của Triệu Tử Thiêm chậm rãi đứng dậy. Triệu Tử Thiêm bị nhấc lên cao, một phần lo lắng mình sẽ bị ngã, một phần lại lo lắng Lương Đông ở phía dưới có khi nào sẽ bị làm sao hay không. Có điều Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông vốn chẳng quan tâm đến mấy cái vấn đề đó, hắn hiện tại chỉ quan tâm Tiểu Thiêm Thiêm đang ở trên cổ hắn mà thôi.
Lương Đông nắm chặt hai tay Triệu Tử Thiêm chậm rãi đi lại vài bước, người xung quanh dõi theo bọn họ với ánh mắt thích thú cùng ngưỡng mộ. Chỉ duy nhất một người đang ghen tị, đó chính là… Nghiêm Nghinh Hạnh. Nghiêm Nghinh Hạnh luôn cảm thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đối xử với nhau rất tốt, nó tốt hơn mức quan hệ bạn bè, nhưng cô lại không dám nghĩ đến hai người họ có mối quan hệ mờ ám. Thế cho nên chỉ còn biết ở trong lòng âm thầm nén giận. Triệu Tử Thiêm không muốn Lương Đông bị mệt, cho nên liền khẽ đẩy tay hắn nói:
“Được rồi, để em xuống đi!”
Lương Đông lại chậm rãi cúi người xuống, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng xuống đất chạy đến trước mặt Lương Đông giúp hắn chỉnh lại áo sơ mi vừa rồi bị cậu ngồi lên mà hơi hỗn loạn:
“Có sao hay không?”
Lương Đông mỉm cười nhắc đầu. Sài Kế Đan lại nói tiếp:
“Cậu có thể để Chí Phong ngồi ở một bên vai cậu hay không?”
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đồng loạt quay sang nhìn Sài Kế Đan:
“Hả?”
Sài Kế Đan chỉ về phía Khương Chí Phong:
“Cậu có muốn thử hay không?”
Khương Chí Phong lúc đầu im lặng, lúc sau liền mỉm cười gật đầu, cậu thật sự cũng muốn thử một lần cho biết. Triệu Tử Thiêm trong lòng rất là không muốn, chỉ sợ Lương Đông bị mệt với lại… trước sau cậu vẫn là không muốn ai ngồi lên vai Lương Đông cả.
Lương Đông đi đến chỗ chiếc ghế cách đó không xa, Triệu Tử Thiêm cũng giống như là sợ bị mất đồ cố chấp kè kè Lương Đông không rời nửa bước. Khương Chí Phong nhảy lên chiếc ghế đó, Lương Đông hơi hơi cúi xuống, Trương Danh ở bên cạnh giúp Khương Chí Phong một tay. Cả một quá trình đó Triệu Tử Thiêm đều không rời mắt, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ba người bên cạnh, Lương Đông cũng cảm thấy được Triệu Tử Thiêm nhìn mình, có vẻ như ai đó lại giở tính nhỏ mọn ghen tị nữa rồi, thế cho nên Lương Đông mới cố tình không đỡ Khương Chí Phong. Khương Chí Phong ngồi lên được một bên vai của Lương Đông rồi, một tay vẫn phải vịn vào người Trương Danh mới có thể ngồi vững, bởi vì Lương Đông không có ý định đỡ Khương Chí Phong cho nên kết quả Khương Chí Phong vẫn phải tự động bước xuống.
Sài Kế Đan đứng quan sát nãy giờ cũng lờ mờ nhận ra được điều gì đó, thế cho nên liền đưa tay chỉ về chỗ Triệu Tử Thiêm:
“Cậu ngồi lên vai cậu ta thử xem sao”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người nhắc đến tên thì giật mình, tự đưa tay chỉ đến trước ngực:
“Tôi sao?”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng lên ghế bên cạnh nói khẽ:
“Có muốn ngồi thử hay không?”
Triệu Tử Thiêm làm bộ bĩu môi, nhưng hai chân vẫn tự giác bước lên ghế. Lương Đông cúi người xuống để Triệu Tử Thiêm dễ dàng ngồi lên, một tay Lương Đông cẩn thận lắm lấy tay Triệu Tử Thiêm cố định. Đến khi Triệu Tử Thiêm đã ngồi vững ở một bên vai Lương Đông rồi, khóe miệng liền tự giác nhếch lên cao giống như là vui vẻ lắm. Người vừa rồi bĩu môi không muốn ngồi, lúc này ngồi trên vai ai đó liền cười híp hết cả mắt lại. Nghiêm Nghinh Hạnh càng nhìn lại càng cảm thấy trướng mắt, cho nên liền lấy cớ cầm điện thoại của Lương Đông đi về phía hắn nói:
“Bà nội nói anh khi nào đến nơi thì gọi điện cho bà”
Lương Đông hơi nhíu mi nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Để lát nữa gọi đi”
Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông có ý muốn xuống:
“Được rồi, bỏ em xuống đi!”
Lương Đông cẩn thận đỡ Triệu Tử Thiêm xuống đất, Triệu Tử Thiêm chân vừa chạm đất liền thản nhiên cầm lấy điện thoại của Lương Đông trên tay Nghiêm Nghinh Hạnh quay sang nói với hắn:
“Anh mau gọi điện cho bà nội đi!”
Lương Đông cười nhẹ cầm lấy điện thoại nhấn nhấn một hồi rồi đi ra ngoài nói chuyện. Cả một quá trình đó đều lọt hết vào mắt của Nghiêm Nghinh Hạnh, vừa mới rồi rõ ràng cô nói Lương Đông gọi điện, hắn ta còn làm ra vẻ khó chịu nói không muốn. Thế mà Triệu Tử Thiêm vừa nói một cái, Lương Đông liền vui vẻ cầm điện thoại gọi ngay. Việc này cũng thật sự rất đáng để suy nghĩ đây.
___
Chụp hình xong đã là buổi chiều, cả đoàn làm phim liền cùng nhau đi đến một cái siêu thị lớn cách đó không xa. Một phần là vì ăn cơm, một phần khác là mua đồ cho diễn viên. Mấy người trong đoàn đi ăn trước, chỉ còn lại mỗi Sài Kế Đan cùng Lương Đông, Triệu Tử Thiêm, Khương Chí Phong và Trương Danh đi chọn đồ.
Triệu Tử Thiêm để ý trong tiệm có một chiếc áo phông màu xanh dương, sau đó liền quay sang chỉ chiếc áo đó hỏi:
“Nếu mặc cái kia có đen lắm hay không?”
Sài Kế Đan theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm nhìn về chiếc áo đó đánh giá một hồi, cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình:
“Nhất định sẽ chết da!”
Triệu Tử Thiêm có điểm hối tiếc:
“A, là thế sao…”
Lương Đông không nói hai lời gọi nhân viên bán hàng lấy xuống chiếc áo đó cho Triệu Tử Thiêm mặc thử:
“Em mặc thử xem”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy chiếc áo do dự một chút, cuối cùng cũng đi vào bên trong mặc thử. Phải nói thật là da của Triệu Tử Thiêm không phải thuộc dạng trắng trẻo gì, da của cậu chính là kiểu màu nâu lúa mạch khỏe khoắn, hiện tại mặc chiếc áo màu xanh lam này vào quả thật chỉ có đen hơn chứ không thể trắng lên được.
Có lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mặc chiếc áo đó da có đen thế nào, Lương Đông đứng bên cạnh vẫn không quên chỉnh sửa vai áo giúp cậu tấm tắc khen ngợi nói lớn với mọi người:
“Ai nói là sẽ đen chứ”
Lương Đông chọn cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo phồng màu trắng đen khác, lúc Triệu Tử Thiêm mặc chiếc áo đó đi ra đứng trước gương còn cố tình mỉm cười nhún nhún một chút. Lương Đông ở bên cạnh nhíu mày giúp cậu chỉnh lại áo:
“Đừng làm loạn!”
Triệu Tử Thiêm quả thực đứng nghiêm túc trở lại, Lương Đông chỉnh áo xong cho Triệu Tử Thiêm liền nhìn về tấm gương đối diện, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Rất đáng yêu!” Nói rồi liền quay sang Sài Kế Đan:
“Cô nói xem, mặc cái này đẹp hơn cái trước đúng không?”
Sài Kế Đan trong lòng thầm nghĩ, cái áo phông màu xanh lam lúc trước quả thật là vô cùng không hợp với Triệu Tử Thiêm cho nên liền nhanh chóng gật đầu luôn:
“Đúng vậy!”
Lương Đông lại chọn tiếp cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo sơ mi màu hồng, nói nhân viên bán hàng lấy chiếc áo đó size S cho Triệu Tử Thiêm thử. Nhân viên bán hàng liền đi vào phía bên trong tìm, Sài Kế Đan lúc này lại hỏi:
“Tử Thiêm mặc size S sao?”
Không cần Triệu Tử Thiêm phải trả lời, Lương Đông đứng bên cạnh đã lên tiếng nói thay:
“Đúng vậy, cô nói xem em ấy có phải rất gầy hay không?”
Sài Kế Đan im lặng không nói, cái cô quan tâm ở đây không phải là Triệu Tử Thiêm gầy đến mức chỉ mặc áo size S, mà cái cô quan tâm ở đây chính là Lương Đông thế nhưng lại có thể biết được số đo của Triệu Tử Thiêm. Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng cầm chiếc áo sơ mi hồng kia đi ra. Triệu Tử Thiêm nãy giờ thay rất nhiều quần áo rồi, thế cho nên liền ngại không muốn cởi áo ra thay nữa, vì thế quay sang nói với Lương Đông:
“Mặc luôn vào được không?”
Lương Đông ánh mắt mang theo tia cưng chiều nhìn người đối diện gật đầu. Triệu Tử Thiêm thản nhiên cầm chiếc áo chưa mở hết nút chui đầu vào giống như mặc áo phông vậy. Đến khi khó khăn chui vào được rồi, Lương Đông liền đứng bên cạnh mở từng nút áo ra giúp cho cậu. Sài Kế Đan thấy kiểu mặc áo này của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười nói lớn:
“Cậu vẫn mặc áo như vậy hay sao?”
Triệu Tử Thiêm gương mặt ngây ngốc im lặng không nói, cậu từ khi nào lại mặc áo kiểu như vậy rồi. Lại nghĩ đến chuyện trước đây dường như vẫn là do Lương Đông giúp cậu mặc quần áo, lần nào cũng giống như vậy. Một tháng trước lúc quay bộ phim này, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông có giận nhau, cậu khi đó trở về nhà mỗi tối đi ngủ đều quen với cách không mặc áo, đến sáng thức dậy với lấy áo mặc vào còn luôn luôn bị mặc ngược. Bây giờ Sài Kế Đan nói cậu mới để ý, thì ra từ trước đến nay cậu vẫn luôn được ai đó mặc quần áo giúp, được chăm sóc đặc biệt đến mức bây giờ không thể tự mặc quần áo nữa rồi.
Lương Đông cẩn thận đóng từng chiếc cúc áo vào cho Triệu Tử Thiêm, sau đó giúp cậu chỉnh trang lại một chút, cuối cùng còn giúp Triệu Tử Thiêm cho áo vào bên trong quần. Hành động này đối với hai người họ chẳng có gì là lạ, nhưng ở trong mắt người khác lại chính là việc kỳ lạ nhất mà trước nay họ từng chứng kiến. Lương Đông thấy cho áo vào bên trong quần không đẹp cho lắm, liền ngẩng đầu lên hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Có phải nhìn rất nghiêm túc hay không?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày gật đầu, Lương Đông lại một lần nữa kéo áo của Triệu Tử Thiêm ra bên ngoài:
“Vậy bỏ ra”
Lương Đông đi dọc cửa tiệm một hồi, lại chọn được cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo khoác kaki màu trắng, lúc cầm ra bên ngoài thì thấy Triệu Tử Thiêm đang đứng nghe điện thoại. Lương Đông đứng bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm mặc áo, Triệu Tử Thiêm vừa nói chuyện điện thoại vừa rất ngoan ngoãn phối hợp đưa tay nhấc chân.
Người gọi tới là Nghiêm Nghinh Hạnh, bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh có chút việc cần ở lại giải quyết cho nên vừa rồi không thể đi cùng mọi người được. Bây giờ làm xong việc rồi cô mới bỏ điện thoại ra gọi cho Lương Đông, nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy cuối cùng quyết định gọi cho Triệu Tử Thiêm.
“Bọn anh đang ở đâu vậy?” Nghiêm Nghinh Hạnh bên kia hỏi.
Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn một hồi liền nói:
“Là ở siêu thị cách đây một tuyến phố!”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm sốt ruột, không rõ tại sao cô lại không muốn Triệu Tử Thiêm ở cùng với Lương Đông:
“Là siêu thị nào, anh có thể đọc địa chỉ được hay không?”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông hỏi:
“Đây là siêu thị nào vậy?”
Lương Đông vừa giúp Triệu Tử Thiêm cởi áo vừa nói:
“Là Đông Phương Tân Thiên Địa!”
Triệu Tử Thiêm nói vào trong điện thoại:
“Đông Phương Tân Thiên Địa!”
Nghiêm Nghinh Hạnh lúc này đã ngồi ở trong xe taxi, có điểm gấp gáp hỏi lại Triệu Tử Thiêm:
“Vậy bọn anh đang ở chỗ nào?”
Triệu Tử Thiêm lại quay sang hỏi Lương Đông:
“Chỗ này là chỗ nào?”
Lương Đông chậm rãi đáp:
“Evisu!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp đưa điện thoại cho Lương Đông để hắn nói chuyện với Nghiêm Nghinh Hạnh, mắt thấy Triệu Tử Thiêm đã đi xa rồi, Lương Đông liền thay đổi sắc mặt tiếp điện thoại:
“Có chuyện gì sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy tiếng của Lương Đông thì vui vẻ:
“Lương Đông ca ca anh đang ở đâu vậy, em sẽ tới đó!”
Lương Đông lạnh giọng đáp lại một câu rồi cúp máy:
“Không cần đâu, chúng tôi đang trên đường về rồi!”
Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút đều đặn:
“Lương Đông ca ca, Lương Đông ca ca ?”
Lương Đông đưa trả lại máy điện thoại cho Triệu Tử Thiêm rồi cầm một chiếc áo khác ra đưa cho cậu mặc thử. Triệu Tử Thiêm nói không muốn mặc nữa, Lương Đông liền giả bộ tức giận đặt chiếc áo đó sang kế bên không nói gì. Lương Đông cứ tưởng Triệu Tử Thiêm sẽ chiều theo ý hắn đi vào bên trong thử đồ, thế mà ai kia liền trực tiếp đi ra khỏi cửa hiệu luôn. Lương Đông cũng chẳng hiểu tại sao Triệu Tử Thiêm đột nhiên lại như vậy. Cả một đường đi, Lương Đông cứ đi trước, Triệu Tử Thiêm cũng lẽo đẽo bước theo sau. Sài Kế Đan thấy vậy liền hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Có phải cậu ấy giận rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười giải thích:
“Kệ anh ấy đi, không sao đâu!”
Mọi người đi vào cửa tiệm khác để chọn đồ cho Khương Chí Phong. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi nghỉ ở trên ghế, lúc ngồi xuống ghế Triệu Tử Thiêm còn cố tình ngồi cách xa Lương Đông một chút, Lương Đông nhịn không được liền đưa tay đánh một cái lên vai Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Sao lại ngồi cách xa như vậy!”
Triệu Tử Thiêm từ nãy tới giờ vẫn luôn không vui vì chuyện của Nghiêm Nghinh Hạnh, Nghiêm Nghinh Hạnh nhất định là có ý với Lương Đông cho nên lúc gọi điện cho cậu mới làm ra bộ dạng gấp gáp như vậy. Vẫn là biết người kia thích lừa lớn nhà cậu, là do cô gái ấy thích Lương Đông, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Tử Thiêm vẫn giận cả chém thớt.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm quay sang liếc mình không nói liền đưa tay xoa xoa vai cậu, giống như là vừa rồi đánh đau hiện tại xoa cho đỡ vậy:
“Có đau không?”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, quay lại tiếp tục xem tạp chí. Rõ ràng vừa rồi hai người họ còn không thèm nói chuyện, nhưng lúc đi ra khỏi cửa tiệm này không hiểu sao lại có thể cười nói vui vẻ như bình thường. Chẳng nhớ ai là người nói chuyện làm lành trước, chỉ biết là hai người họ lại trở về như lúc mới đến, chuyện vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
Sau đó Triệu Tử Thiêm muốn đi vệ sinh liền quay sang hỏi Lương Đông có muốn đi cùng hay không, Lương Đông đương nhiên cầu còn không được, hắn lát nữa sẽ nhân lúc vào bên trong đó hôn Triệu Tử Thiêm một cái. Nhưng mà Khương Chí Phong ở bên cạnh liền chạy đến nói:
“Em cũng muốn đi!”
Lương Đông có điểm không vui, đẩy đẩy Khương Chí Phong ra phía sau, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền đẩy Lương Đông ra để cho Khương Chí Phong đi vào trong. Lương Đông lạnh mặt đứng ở một chỗ, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền cười cười chạy đến khoác vai Lương Đông kéo đi
Mọi người mua đồ xong hết liền cùng nhau đi ăn cơm. Trong đĩa thức ăn của Khương Chí Phong có cà rốt mà cậu không thích ăn, cho nên liền gắp cái đó sang đĩa bên cạnh cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cũng chỉ thích ăn thịt thôi, không thích ăn rau, cậu còn chưa kịp nói Khương Chí Phong đừng gắp nữa, Lương Đông ở bên cạnh đã gắp hết số cà rốt đó sang đĩa của mình.
Khương Chí Phong thấy Triệu Tử Thiêm không phản đối, liền tiếp tục gắp cải xanh ở đĩa của mình sang bên cạnh vui vẻ nói:
“Cái này em cũng không thích ăn!”
Lương Đông bực mình nghiêm giọng nói:
“Đủ rồi, cậu không thích ăn thì bỏ qua một bên đi, tại sao lại để vào đĩa của em ấy!”
Khương Chí Phong gắp nốt miếng rau cuối cùng rồi cười cười:
“Được rồi, em không gắp nữa!”
Lương Đông liếc Khương Chí Phong một cái rồi chăm chú gắp hết rau củ trong đĩa của Triệu Tử Thiêm sang đĩa của mình. Triệu Tử Thiêm thản nhiên ngồi ăn, Lương Đông một bên ngồi nhặt rau, nhặt hết rồi liền lấy thịt ở đĩa của mình đặt sang đĩa của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm thấy thịt trong đĩa càng lúc càng nhiều liền nhíu mày:
“Được rồi, em không thể ăn được nữa đâu… đủ rồi!”
Lương Đông vẫn cố chấp gắp:
“Anh gắp cho em, em không ăn sao!”
Triệu Tử Thiêm trong miệng vừa nhai thịt vừa nói:
“Được rồi, sẽ không ăn được nữa…”
Lương Đông dừng lại, Sài Kế Đan nãy giờ không ăn chỉ ngồi nhìn ba người trước mặt gắp qua gắp lại. Đến lúc cúi xuống đã thấy Triệu Tử Thiêm ăn gần xong rồi, đĩa thức ăn có rất nhiều mỡ, thế mà cậu ấy vẫn cứ ngồi ăn như không có cảm giác ngấy gì cả. Sài Kế Đan buồn cười nói một câu:
“Tôi cảm thấy cậu giống như đang vét máng vậy!”
Lương Đông ngẩng đầu nhìn Sài Kế Đan:
“Em ấy sức ăn rất tốt, nhưng lại không thể mập lên được!”
Ăn uống xong xuôi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi nói chuyện với Sài Kế Đan một lúc. Sài Kế Đan hỏi Lương Đông:
“Sau này nếu có người mắng ba mẹ cậu thì sao?”
Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh xen lời:
“Đương nhiên sẽ mắng lại họ!”
Lương Đông đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm một cái rồi mới quay sang trả lời Sài Kế Đan:
“Nếu là tôi, tôi sẽ… mặc kệ họ!”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn quay sang nhìn Lương Đông:
“Anh tại sao lại không có chí khí như vậy hả?”
Lương Đông hơi hơi nhếch môi cười:
“Anh sẽ mặc kệ bọn họ muốn nói cái gì thì nói, anh căn bản từ đầu đến cuối sẽ không quan tâm. Nếu như anh im lặng, mấy người đó sẽ chán không nhắc đến nữa, nhưng nếu anh mắng chửi họ, mấy người đó nhất định sẽ không chịu ngừng”
Sài Kế Đan lại hỏi tiếp:
“Vậy có người mắng vợ cậu thì sao?”
Lương Đông không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm nói:
“Fuck thằng ba nó!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, sau đó khóe môi hơi hơi nhếch lên cao:
“Thật sao?”
Lương Đông quay sang nhìn Sài Kế Đan:
“Là thật!”
Ba người bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, cuối cùng Lương Đông liền hào hứng quay sang kể chuyện của Triệu Tử Thiêm cho Sài Kế Đan nghe:
“Tôi nói cô nghe, em ấy lúc đi đường rất hay chen người. Ví dụ như em ấy đang đi ở bên trái, chỉ vài giây sau thôi cô sẽ thấy em ấy đi ở bên phải, cứ chen như vậy cho đến khi đi đến chỗ muốn đến”
“Rồi còn nữa, Đại Thiêm khi gặp chuyện cần suy nghĩ sẽ ngồi để tay lên cằm như thế này, sau đó liền thở dài. Khi nào em ấy tức giận sẽ im lặng không nói, ngồi ở một góc vẽ vòng tròn!”
“Đại Thiêm mỗi khi có chuyện muốn nói sẽ ghé sát vào bên cạnh tôi, bắt đầu dùng tay chỉ chỉ như thế này rồi nói…”
Sài Kế Đan ngồi bên cạnh vừa nghe vừa cười, Triệu Tử Thiêm thì im lặng ngồi nhìn Lương Đông, đến chính bản thân cậu cũng không thể ngờ mình thường ngày lại có những hành đồng như thế. Sài Kế Đan thấy Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, liền quay sang hỏi cậu:
“Có phải như vậy hay không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng suy nghĩ thật kỹ, thật ra cậu đúng là như vậy:
“Về cơ bản là giống như thế!”
Sau đó Lương Đông lại quay sang nói vơi Sài Kế Đan:
“Tôi có một chuyện cười, cô có muốn nghe hay không?”
Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa:
“Đúng đúng, rất buồn cười đó!”
Sài Kế Đan thấy hai người trước mặt nhiệt tình như vậy liền gật đầu.
Lương Đông liền đưa hai ngón tay lên trước mặt, ngón cái cùng ngón giữa và ngón áp út gập lại, chỉ để lại mỗi ngón trỏ và ngón út, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh cũng vui vẻ làm theo giống y hết Lương Đông.
“Tôi kể cô nghe, có hai anh em nhà nọ đều cùng mất ba ngón tay này…” Lương Đông đưa hai tay đã mất đi ngón cái và ngón giữa cùng ngón áp út lên trước mặt Sài Kế Đan. Triệu Tử Thiêm cũng bên cạnh phụ họa:
“Đúng thế, là mất ba ngón này!”
Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm mỉm cười rồi nói tiếp:
“Có một hôm người em gái đang tắm, người anh muốn đi vệ sinh liền chạy vào phòng tắm. Người em gái khi ấy liền đưa hai tay lên che ngực…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng đưa hai tay chỉ còn hai ngón lên che ngực đồng thanh nói: “Anh đừng nhìn, anh đừng nhìn”
Lương Đông kể tiếp: “Sau đó người anh cũng đưa tay lên che mắt” Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lại đồng loạt dùng bàn tay có hai ngón đưa lên che mắt của mình nói: “Anh không nhìn, anh không nhìn!”
Kể xong câu chuyện đó, cả ba người đều quay ra nhìn nhau cười lăn lộn. Lương Đông vừa quay sang liền nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình cười như nở hoa, bây giờ hắn thật sự muốn nhào đến hôn một cái, nhưng ngại ở đây có người cho nên Lương Đông đành kiếm cách khác, vì vậy liền quay sang nói với Sài Kế Đan:
“Tôi kể cô nghe một câu chuyện nữa” Nói rồi Lương Đông lại đưa một tay của mình giả bộ nói: “Đây là Ngưu Lang…” rồi lại đưa tay kia nói: “Còn đây là Chức Nữ. Hai người họ bị ngăn cách bởi một cây cầu, Ngưu Lang và Chức Nữ một năm mới được gặp nhau một lần” Lương Đông lại quay sang Triệu Tử Thiêm giả bộ di chuyển đầu ngón tay từ từ đi dọc từ tay cậu vòng lên đến cổ: “Hai người họ cứ đi, cứ đi như vậy…” Đến khi Lương Đông dùng hai tay ôm được Triệu Tử Thiêm rồi, liền nói tiếp: “Cuối cùng liền gặp được nhau” Nói rồi Lương Đông liền miễn cưỡng buông sóc nhỏ nhà mình ra, quay sang hỏi Sài Kế Đan:
“Buồn cười đúng hay không?”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết ý đồ của con lừa lớn kia là gì, nhưng ngại ở trước mặt Sài Kế Đan không thể vạch trần Lương Đông, cho nên cậu chỉ còn cách giả bộ cười lớn. Sài Kế Đan cũng không hiểu bọn họ rốt cuộc cười cái gì, cho nên khó hiểu nói:
“Tôi thật chẳng hiểu gì!”
A Li thấy Triệu Tử Thiêm né tránh như vậy liền có điểm khó chịu ngẩng đầu hỏi:
“Bây giờ sao nào, cậu đến bây giờ cũng nghĩ…”
Không đợi A Li nói xong, Triệu Tử Thiêm đã lên tiếng cắt lời:
“Không phải như vậy đâu…”
Lương Đông tiến về phía A Li, giật lấy đồ trang điểm trên tay cậu ta:
“Để tôi làm, em ấy chỉ thích tôi làm mà thôi…” Nói rồi Lương Đông liền xoay người xấu xa hỏi Triệu Tử Thiêm: “Có phải như vậy hay không?”
Cảnh chụp lần này có một đoạn Lương Đông phải cầm roi da quất vào người Triệu Tử Thiêm. Lương Đông từ trước đến nay lại chưa bao giờ ra tay đánh Triệu Tử Thiêm cả, thế cho nên lúc này cầm roi quất thật sự có điểm không nỡ. Chính vì thế mà hiện tại biên kịch mới đứng ở bên cạnh thúc giục:
“Lương Đông, cậu mạnh tay lên một chút, cái đó không đau đâu!”
Triệu Tử Thiêm sợ cả đoàn bị chậm trễ tiến trình cho nên mới nhíu mày quay sang gật đầu với Lương Đông:
“Không sao, không đau đâu”
Lương Đông cầm roi da quất thử vào tay mình một chút rồi mới dám đánh vào người Triệu Tử Thiêm, Sài Kế Đan thấy Lương Đông căn bản là không có tăng thêm chút sức lực nào vì vậy liền nói tiếp:
“Sao tôi cảm thấy cậu cứ như đang đuổi muỗi thế nhỉ”
Kết quả Lương Đông vẫn là không nỡ tay quất mạnh, chính vì thế mà bộ ảnh cầm roi da đánh người này không chọn được tấm nào.
Lương Đông và Triệu Tử Thiêm tiếp tục vào thay quần áo. Lần này máy ảnh hết phim chụp cho nên phải đợi người đi mua phim chụp về. Trong tiểu thuyết có một cảnh Trì Sinh kiệu Ngô Sơ Úy lên cổ, thế cho nên Sài Kế Đan liền quay sang nhìn Lương Đông và Triệu Tử Thiêm:
“Cậu có thể kiệu cậu ấy lên cổ hay không?”
Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp phản ứng, Lương Đông đã gật đầu nói:
“Có thể!”
Sài Kế Đan hứng thú:
“Vậy cậu thử làm đi!”
Triệu Tử Thiêm do dự nhìn Lương Đông:
“Có thể hay không?”
Lương Đông không nói hai lời liền quay sang gọi Khương Chí Phong đang ngồi nghỉ ở trên ghế:
“Cậu qua đây giúp em ấy một tay đi!”
Khương Chí Phong đứng dậy đi về chỗ Lương Đông. Lương Đông cúi người xuống, Triệu Tử Thiêm lo lắng vắt một chân qua cổ Lương Đông, một tay vịn vào người Khương Chí Phong rồi đưa chân còn lại lên cổ hắn. Đến khi Triệu Tử Thiêm đã ngồi vững trên vai Lương Đông rồi, Lương Đông liền đưa tay cầm lấy hai tay của Triệu Tử Thiêm chậm rãi đứng dậy. Triệu Tử Thiêm bị nhấc lên cao, một phần lo lắng mình sẽ bị ngã, một phần lại lo lắng Lương Đông ở phía dưới có khi nào sẽ bị làm sao hay không. Có điều Triệu Tử Thiêm không biết Lương Đông vốn chẳng quan tâm đến mấy cái vấn đề đó, hắn hiện tại chỉ quan tâm Tiểu Thiêm Thiêm đang ở trên cổ hắn mà thôi.
Lương Đông nắm chặt hai tay Triệu Tử Thiêm chậm rãi đi lại vài bước, người xung quanh dõi theo bọn họ với ánh mắt thích thú cùng ngưỡng mộ. Chỉ duy nhất một người đang ghen tị, đó chính là… Nghiêm Nghinh Hạnh. Nghiêm Nghinh Hạnh luôn cảm thấy Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đối xử với nhau rất tốt, nó tốt hơn mức quan hệ bạn bè, nhưng cô lại không dám nghĩ đến hai người họ có mối quan hệ mờ ám. Thế cho nên chỉ còn biết ở trong lòng âm thầm nén giận. Triệu Tử Thiêm không muốn Lương Đông bị mệt, cho nên liền khẽ đẩy tay hắn nói:
“Được rồi, để em xuống đi!”
Lương Đông lại chậm rãi cúi người xuống, Triệu Tử Thiêm nhanh chóng đứng xuống đất chạy đến trước mặt Lương Đông giúp hắn chỉnh lại áo sơ mi vừa rồi bị cậu ngồi lên mà hơi hỗn loạn:
“Có sao hay không?”
Lương Đông mỉm cười nhắc đầu. Sài Kế Đan lại nói tiếp:
“Cậu có thể để Chí Phong ngồi ở một bên vai cậu hay không?”
Triệu Tử Thiêm và Lương Đông đồng loạt quay sang nhìn Sài Kế Đan:
“Hả?”
Sài Kế Đan chỉ về phía Khương Chí Phong:
“Cậu có muốn thử hay không?”
Khương Chí Phong lúc đầu im lặng, lúc sau liền mỉm cười gật đầu, cậu thật sự cũng muốn thử một lần cho biết. Triệu Tử Thiêm trong lòng rất là không muốn, chỉ sợ Lương Đông bị mệt với lại… trước sau cậu vẫn là không muốn ai ngồi lên vai Lương Đông cả.
Lương Đông đi đến chỗ chiếc ghế cách đó không xa, Triệu Tử Thiêm cũng giống như là sợ bị mất đồ cố chấp kè kè Lương Đông không rời nửa bước. Khương Chí Phong nhảy lên chiếc ghế đó, Lương Đông hơi hơi cúi xuống, Trương Danh ở bên cạnh giúp Khương Chí Phong một tay. Cả một quá trình đó Triệu Tử Thiêm đều không rời mắt, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm ba người bên cạnh, Lương Đông cũng cảm thấy được Triệu Tử Thiêm nhìn mình, có vẻ như ai đó lại giở tính nhỏ mọn ghen tị nữa rồi, thế cho nên Lương Đông mới cố tình không đỡ Khương Chí Phong. Khương Chí Phong ngồi lên được một bên vai của Lương Đông rồi, một tay vẫn phải vịn vào người Trương Danh mới có thể ngồi vững, bởi vì Lương Đông không có ý định đỡ Khương Chí Phong cho nên kết quả Khương Chí Phong vẫn phải tự động bước xuống.
Sài Kế Đan đứng quan sát nãy giờ cũng lờ mờ nhận ra được điều gì đó, thế cho nên liền đưa tay chỉ về chỗ Triệu Tử Thiêm:
“Cậu ngồi lên vai cậu ta thử xem sao”
Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người nhắc đến tên thì giật mình, tự đưa tay chỉ đến trước ngực:
“Tôi sao?”
Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm đứng lên ghế bên cạnh nói khẽ:
“Có muốn ngồi thử hay không?”
Triệu Tử Thiêm làm bộ bĩu môi, nhưng hai chân vẫn tự giác bước lên ghế. Lương Đông cúi người xuống để Triệu Tử Thiêm dễ dàng ngồi lên, một tay Lương Đông cẩn thận lắm lấy tay Triệu Tử Thiêm cố định. Đến khi Triệu Tử Thiêm đã ngồi vững ở một bên vai Lương Đông rồi, khóe miệng liền tự giác nhếch lên cao giống như là vui vẻ lắm. Người vừa rồi bĩu môi không muốn ngồi, lúc này ngồi trên vai ai đó liền cười híp hết cả mắt lại. Nghiêm Nghinh Hạnh càng nhìn lại càng cảm thấy trướng mắt, cho nên liền lấy cớ cầm điện thoại của Lương Đông đi về phía hắn nói:
“Bà nội nói anh khi nào đến nơi thì gọi điện cho bà”
Lương Đông hơi nhíu mi nhìn Nghiêm Nghinh Hạnh:
“Để lát nữa gọi đi”
Triệu Tử Thiêm ở trên vai Lương Đông có ý muốn xuống:
“Được rồi, bỏ em xuống đi!”
Lương Đông cẩn thận đỡ Triệu Tử Thiêm xuống đất, Triệu Tử Thiêm chân vừa chạm đất liền thản nhiên cầm lấy điện thoại của Lương Đông trên tay Nghiêm Nghinh Hạnh quay sang nói với hắn:
“Anh mau gọi điện cho bà nội đi!”
Lương Đông cười nhẹ cầm lấy điện thoại nhấn nhấn một hồi rồi đi ra ngoài nói chuyện. Cả một quá trình đó đều lọt hết vào mắt của Nghiêm Nghinh Hạnh, vừa mới rồi rõ ràng cô nói Lương Đông gọi điện, hắn ta còn làm ra vẻ khó chịu nói không muốn. Thế mà Triệu Tử Thiêm vừa nói một cái, Lương Đông liền vui vẻ cầm điện thoại gọi ngay. Việc này cũng thật sự rất đáng để suy nghĩ đây.
___
Chụp hình xong đã là buổi chiều, cả đoàn làm phim liền cùng nhau đi đến một cái siêu thị lớn cách đó không xa. Một phần là vì ăn cơm, một phần khác là mua đồ cho diễn viên. Mấy người trong đoàn đi ăn trước, chỉ còn lại mỗi Sài Kế Đan cùng Lương Đông, Triệu Tử Thiêm, Khương Chí Phong và Trương Danh đi chọn đồ.
Triệu Tử Thiêm để ý trong tiệm có một chiếc áo phông màu xanh dương, sau đó liền quay sang chỉ chiếc áo đó hỏi:
“Nếu mặc cái kia có đen lắm hay không?”
Sài Kế Đan theo hướng chỉ tay của Triệu Tử Thiêm nhìn về chiếc áo đó đánh giá một hồi, cẩn thận nói ra suy nghĩ của mình:
“Nhất định sẽ chết da!”
Triệu Tử Thiêm có điểm hối tiếc:
“A, là thế sao…”
Lương Đông không nói hai lời gọi nhân viên bán hàng lấy xuống chiếc áo đó cho Triệu Tử Thiêm mặc thử:
“Em mặc thử xem”
Triệu Tử Thiêm cầm lấy chiếc áo do dự một chút, cuối cùng cũng đi vào bên trong mặc thử. Phải nói thật là da của Triệu Tử Thiêm không phải thuộc dạng trắng trẻo gì, da của cậu chính là kiểu màu nâu lúa mạch khỏe khoắn, hiện tại mặc chiếc áo màu xanh lam này vào quả thật chỉ có đen hơn chứ không thể trắng lên được.
Có lẽ người tình trong mắt hóa Tây Thi, thế cho nên Triệu Tử Thiêm mặc chiếc áo đó da có đen thế nào, Lương Đông đứng bên cạnh vẫn không quên chỉnh sửa vai áo giúp cậu tấm tắc khen ngợi nói lớn với mọi người:
“Ai nói là sẽ đen chứ”
Lương Đông chọn cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo phồng màu trắng đen khác, lúc Triệu Tử Thiêm mặc chiếc áo đó đi ra đứng trước gương còn cố tình mỉm cười nhún nhún một chút. Lương Đông ở bên cạnh nhíu mày giúp cậu chỉnh lại áo:
“Đừng làm loạn!”
Triệu Tử Thiêm quả thực đứng nghiêm túc trở lại, Lương Đông chỉnh áo xong cho Triệu Tử Thiêm liền nhìn về tấm gương đối diện, dùng âm thanh chỉ hai người có thể nghe thấy nói: “Rất đáng yêu!” Nói rồi liền quay sang Sài Kế Đan:
“Cô nói xem, mặc cái này đẹp hơn cái trước đúng không?”
Sài Kế Đan trong lòng thầm nghĩ, cái áo phông màu xanh lam lúc trước quả thật là vô cùng không hợp với Triệu Tử Thiêm cho nên liền nhanh chóng gật đầu luôn:
“Đúng vậy!”
Lương Đông lại chọn tiếp cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo sơ mi màu hồng, nói nhân viên bán hàng lấy chiếc áo đó size S cho Triệu Tử Thiêm thử. Nhân viên bán hàng liền đi vào phía bên trong tìm, Sài Kế Đan lúc này lại hỏi:
“Tử Thiêm mặc size S sao?”
Không cần Triệu Tử Thiêm phải trả lời, Lương Đông đứng bên cạnh đã lên tiếng nói thay:
“Đúng vậy, cô nói xem em ấy có phải rất gầy hay không?”
Sài Kế Đan im lặng không nói, cái cô quan tâm ở đây không phải là Triệu Tử Thiêm gầy đến mức chỉ mặc áo size S, mà cái cô quan tâm ở đây chính là Lương Đông thế nhưng lại có thể biết được số đo của Triệu Tử Thiêm. Nhân viên bán hàng cuối cùng cũng cầm chiếc áo sơ mi hồng kia đi ra. Triệu Tử Thiêm nãy giờ thay rất nhiều quần áo rồi, thế cho nên liền ngại không muốn cởi áo ra thay nữa, vì thế quay sang nói với Lương Đông:
“Mặc luôn vào được không?”
Lương Đông ánh mắt mang theo tia cưng chiều nhìn người đối diện gật đầu. Triệu Tử Thiêm thản nhiên cầm chiếc áo chưa mở hết nút chui đầu vào giống như mặc áo phông vậy. Đến khi khó khăn chui vào được rồi, Lương Đông liền đứng bên cạnh mở từng nút áo ra giúp cho cậu. Sài Kế Đan thấy kiểu mặc áo này của Triệu Tử Thiêm thì buồn cười nói lớn:
“Cậu vẫn mặc áo như vậy hay sao?”
Triệu Tử Thiêm gương mặt ngây ngốc im lặng không nói, cậu từ khi nào lại mặc áo kiểu như vậy rồi. Lại nghĩ đến chuyện trước đây dường như vẫn là do Lương Đông giúp cậu mặc quần áo, lần nào cũng giống như vậy. Một tháng trước lúc quay bộ phim này, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông có giận nhau, cậu khi đó trở về nhà mỗi tối đi ngủ đều quen với cách không mặc áo, đến sáng thức dậy với lấy áo mặc vào còn luôn luôn bị mặc ngược. Bây giờ Sài Kế Đan nói cậu mới để ý, thì ra từ trước đến nay cậu vẫn luôn được ai đó mặc quần áo giúp, được chăm sóc đặc biệt đến mức bây giờ không thể tự mặc quần áo nữa rồi.
Lương Đông cẩn thận đóng từng chiếc cúc áo vào cho Triệu Tử Thiêm, sau đó giúp cậu chỉnh trang lại một chút, cuối cùng còn giúp Triệu Tử Thiêm cho áo vào bên trong quần. Hành động này đối với hai người họ chẳng có gì là lạ, nhưng ở trong mắt người khác lại chính là việc kỳ lạ nhất mà trước nay họ từng chứng kiến. Lương Đông thấy cho áo vào bên trong quần không đẹp cho lắm, liền ngẩng đầu lên hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Có phải nhìn rất nghiêm túc hay không?”
Triệu Tử Thiêm nhíu mày gật đầu, Lương Đông lại một lần nữa kéo áo của Triệu Tử Thiêm ra bên ngoài:
“Vậy bỏ ra”
Lương Đông đi dọc cửa tiệm một hồi, lại chọn được cho Triệu Tử Thiêm một chiếc áo khoác kaki màu trắng, lúc cầm ra bên ngoài thì thấy Triệu Tử Thiêm đang đứng nghe điện thoại. Lương Đông đứng bên cạnh giúp Triệu Tử Thiêm mặc áo, Triệu Tử Thiêm vừa nói chuyện điện thoại vừa rất ngoan ngoãn phối hợp đưa tay nhấc chân.
Người gọi tới là Nghiêm Nghinh Hạnh, bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh có chút việc cần ở lại giải quyết cho nên vừa rồi không thể đi cùng mọi người được. Bây giờ làm xong việc rồi cô mới bỏ điện thoại ra gọi cho Lương Đông, nhưng gọi mãi vẫn không có người bắt máy cuối cùng quyết định gọi cho Triệu Tử Thiêm.
“Bọn anh đang ở đâu vậy?” Nghiêm Nghinh Hạnh bên kia hỏi.
Triệu Tử Thiêm nhìn nhìn một hồi liền nói:
“Là ở siêu thị cách đây một tuyến phố!”
Nghiêm Nghinh Hạnh có điểm sốt ruột, không rõ tại sao cô lại không muốn Triệu Tử Thiêm ở cùng với Lương Đông:
“Là siêu thị nào, anh có thể đọc địa chỉ được hay không?”
Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Lương Đông hỏi:
“Đây là siêu thị nào vậy?”
Lương Đông vừa giúp Triệu Tử Thiêm cởi áo vừa nói:
“Là Đông Phương Tân Thiên Địa!”
Triệu Tử Thiêm nói vào trong điện thoại:
“Đông Phương Tân Thiên Địa!”
Nghiêm Nghinh Hạnh lúc này đã ngồi ở trong xe taxi, có điểm gấp gáp hỏi lại Triệu Tử Thiêm:
“Vậy bọn anh đang ở chỗ nào?”
Triệu Tử Thiêm lại quay sang hỏi Lương Đông:
“Chỗ này là chỗ nào?”
Lương Đông chậm rãi đáp:
“Evisu!”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp đưa điện thoại cho Lương Đông để hắn nói chuyện với Nghiêm Nghinh Hạnh, mắt thấy Triệu Tử Thiêm đã đi xa rồi, Lương Đông liền thay đổi sắc mặt tiếp điện thoại:
“Có chuyện gì sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy tiếng của Lương Đông thì vui vẻ:
“Lương Đông ca ca anh đang ở đâu vậy, em sẽ tới đó!”
Lương Đông lạnh giọng đáp lại một câu rồi cúp máy:
“Không cần đâu, chúng tôi đang trên đường về rồi!”
Nghiêm Nghinh Hạnh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng tút tút đều đặn:
“Lương Đông ca ca, Lương Đông ca ca ?”
Lương Đông đưa trả lại máy điện thoại cho Triệu Tử Thiêm rồi cầm một chiếc áo khác ra đưa cho cậu mặc thử. Triệu Tử Thiêm nói không muốn mặc nữa, Lương Đông liền giả bộ tức giận đặt chiếc áo đó sang kế bên không nói gì. Lương Đông cứ tưởng Triệu Tử Thiêm sẽ chiều theo ý hắn đi vào bên trong thử đồ, thế mà ai kia liền trực tiếp đi ra khỏi cửa hiệu luôn. Lương Đông cũng chẳng hiểu tại sao Triệu Tử Thiêm đột nhiên lại như vậy. Cả một đường đi, Lương Đông cứ đi trước, Triệu Tử Thiêm cũng lẽo đẽo bước theo sau. Sài Kế Đan thấy vậy liền hỏi Triệu Tử Thiêm:
“Có phải cậu ấy giận rồi hay không?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười giải thích:
“Kệ anh ấy đi, không sao đâu!”
Mọi người đi vào cửa tiệm khác để chọn đồ cho Khương Chí Phong. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi nghỉ ở trên ghế, lúc ngồi xuống ghế Triệu Tử Thiêm còn cố tình ngồi cách xa Lương Đông một chút, Lương Đông nhịn không được liền đưa tay đánh một cái lên vai Triệu Tử Thiêm hỏi:
“Sao lại ngồi cách xa như vậy!”
Triệu Tử Thiêm từ nãy tới giờ vẫn luôn không vui vì chuyện của Nghiêm Nghinh Hạnh, Nghiêm Nghinh Hạnh nhất định là có ý với Lương Đông cho nên lúc gọi điện cho cậu mới làm ra bộ dạng gấp gáp như vậy. Vẫn là biết người kia thích lừa lớn nhà cậu, là do cô gái ấy thích Lương Đông, nhưng chẳng hiểu sao Triệu Tử Thiêm vẫn giận cả chém thớt.
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm quay sang liếc mình không nói liền đưa tay xoa xoa vai cậu, giống như là vừa rồi đánh đau hiện tại xoa cho đỡ vậy:
“Có đau không?”
Triệu Tử Thiêm không nói gì, quay lại tiếp tục xem tạp chí. Rõ ràng vừa rồi hai người họ còn không thèm nói chuyện, nhưng lúc đi ra khỏi cửa tiệm này không hiểu sao lại có thể cười nói vui vẻ như bình thường. Chẳng nhớ ai là người nói chuyện làm lành trước, chỉ biết là hai người họ lại trở về như lúc mới đến, chuyện vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra.
Sau đó Triệu Tử Thiêm muốn đi vệ sinh liền quay sang hỏi Lương Đông có muốn đi cùng hay không, Lương Đông đương nhiên cầu còn không được, hắn lát nữa sẽ nhân lúc vào bên trong đó hôn Triệu Tử Thiêm một cái. Nhưng mà Khương Chí Phong ở bên cạnh liền chạy đến nói:
“Em cũng muốn đi!”
Lương Đông có điểm không vui, đẩy đẩy Khương Chí Phong ra phía sau, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền đẩy Lương Đông ra để cho Khương Chí Phong đi vào trong. Lương Đông lạnh mặt đứng ở một chỗ, Triệu Tử Thiêm thấy vậy liền cười cười chạy đến khoác vai Lương Đông kéo đi
Mọi người mua đồ xong hết liền cùng nhau đi ăn cơm. Trong đĩa thức ăn của Khương Chí Phong có cà rốt mà cậu không thích ăn, cho nên liền gắp cái đó sang đĩa bên cạnh cho Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm cũng chỉ thích ăn thịt thôi, không thích ăn rau, cậu còn chưa kịp nói Khương Chí Phong đừng gắp nữa, Lương Đông ở bên cạnh đã gắp hết số cà rốt đó sang đĩa của mình.
Khương Chí Phong thấy Triệu Tử Thiêm không phản đối, liền tiếp tục gắp cải xanh ở đĩa của mình sang bên cạnh vui vẻ nói:
“Cái này em cũng không thích ăn!”
Lương Đông bực mình nghiêm giọng nói:
“Đủ rồi, cậu không thích ăn thì bỏ qua một bên đi, tại sao lại để vào đĩa của em ấy!”
Khương Chí Phong gắp nốt miếng rau cuối cùng rồi cười cười:
“Được rồi, em không gắp nữa!”
Lương Đông liếc Khương Chí Phong một cái rồi chăm chú gắp hết rau củ trong đĩa của Triệu Tử Thiêm sang đĩa của mình. Triệu Tử Thiêm thản nhiên ngồi ăn, Lương Đông một bên ngồi nhặt rau, nhặt hết rồi liền lấy thịt ở đĩa của mình đặt sang đĩa của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm thấy thịt trong đĩa càng lúc càng nhiều liền nhíu mày:
“Được rồi, em không thể ăn được nữa đâu… đủ rồi!”
Lương Đông vẫn cố chấp gắp:
“Anh gắp cho em, em không ăn sao!”
Triệu Tử Thiêm trong miệng vừa nhai thịt vừa nói:
“Được rồi, sẽ không ăn được nữa…”
Lương Đông dừng lại, Sài Kế Đan nãy giờ không ăn chỉ ngồi nhìn ba người trước mặt gắp qua gắp lại. Đến lúc cúi xuống đã thấy Triệu Tử Thiêm ăn gần xong rồi, đĩa thức ăn có rất nhiều mỡ, thế mà cậu ấy vẫn cứ ngồi ăn như không có cảm giác ngấy gì cả. Sài Kế Đan buồn cười nói một câu:
“Tôi cảm thấy cậu giống như đang vét máng vậy!”
Lương Đông ngẩng đầu nhìn Sài Kế Đan:
“Em ấy sức ăn rất tốt, nhưng lại không thể mập lên được!”
Ăn uống xong xuôi Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ngồi nói chuyện với Sài Kế Đan một lúc. Sài Kế Đan hỏi Lương Đông:
“Sau này nếu có người mắng ba mẹ cậu thì sao?”
Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh xen lời:
“Đương nhiên sẽ mắng lại họ!”
Lương Đông đưa tay lên xoa đầu Triệu Tử Thiêm một cái rồi mới quay sang trả lời Sài Kế Đan:
“Nếu là tôi, tôi sẽ… mặc kệ họ!”
Triệu Tử Thiêm hai mắt mở lớn quay sang nhìn Lương Đông:
“Anh tại sao lại không có chí khí như vậy hả?”
Lương Đông hơi hơi nhếch môi cười:
“Anh sẽ mặc kệ bọn họ muốn nói cái gì thì nói, anh căn bản từ đầu đến cuối sẽ không quan tâm. Nếu như anh im lặng, mấy người đó sẽ chán không nhắc đến nữa, nhưng nếu anh mắng chửi họ, mấy người đó nhất định sẽ không chịu ngừng”
Sài Kế Đan lại hỏi tiếp:
“Vậy có người mắng vợ cậu thì sao?”
Lương Đông không suy nghĩ nhiều, trực tiếp quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm nói:
“Fuck thằng ba nó!”
Triệu Tử Thiêm giật mình, sau đó khóe môi hơi hơi nhếch lên cao:
“Thật sao?”
Lương Đông quay sang nhìn Sài Kế Đan:
“Là thật!”
Ba người bọn họ ngồi nói chuyện một lúc, cuối cùng Lương Đông liền hào hứng quay sang kể chuyện của Triệu Tử Thiêm cho Sài Kế Đan nghe:
“Tôi nói cô nghe, em ấy lúc đi đường rất hay chen người. Ví dụ như em ấy đang đi ở bên trái, chỉ vài giây sau thôi cô sẽ thấy em ấy đi ở bên phải, cứ chen như vậy cho đến khi đi đến chỗ muốn đến”
“Rồi còn nữa, Đại Thiêm khi gặp chuyện cần suy nghĩ sẽ ngồi để tay lên cằm như thế này, sau đó liền thở dài. Khi nào em ấy tức giận sẽ im lặng không nói, ngồi ở một góc vẽ vòng tròn!”
“Đại Thiêm mỗi khi có chuyện muốn nói sẽ ghé sát vào bên cạnh tôi, bắt đầu dùng tay chỉ chỉ như thế này rồi nói…”
Sài Kế Đan ngồi bên cạnh vừa nghe vừa cười, Triệu Tử Thiêm thì im lặng ngồi nhìn Lương Đông, đến chính bản thân cậu cũng không thể ngờ mình thường ngày lại có những hành đồng như thế. Sài Kế Đan thấy Triệu Tử Thiêm im lặng không nói, liền quay sang hỏi cậu:
“Có phải như vậy hay không?”
Triệu Tử Thiêm im lặng suy nghĩ thật kỹ, thật ra cậu đúng là như vậy:
“Về cơ bản là giống như thế!”
Sau đó Lương Đông lại quay sang nói vơi Sài Kế Đan:
“Tôi có một chuyện cười, cô có muốn nghe hay không?”
Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa:
“Đúng đúng, rất buồn cười đó!”
Sài Kế Đan thấy hai người trước mặt nhiệt tình như vậy liền gật đầu.
Lương Đông liền đưa hai ngón tay lên trước mặt, ngón cái cùng ngón giữa và ngón áp út gập lại, chỉ để lại mỗi ngón trỏ và ngón út, Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh cũng vui vẻ làm theo giống y hết Lương Đông.
“Tôi kể cô nghe, có hai anh em nhà nọ đều cùng mất ba ngón tay này…” Lương Đông đưa hai tay đã mất đi ngón cái và ngón giữa cùng ngón áp út lên trước mặt Sài Kế Đan. Triệu Tử Thiêm cũng bên cạnh phụ họa:
“Đúng thế, là mất ba ngón này!”
Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm mỉm cười rồi nói tiếp:
“Có một hôm người em gái đang tắm, người anh muốn đi vệ sinh liền chạy vào phòng tắm. Người em gái khi ấy liền đưa hai tay lên che ngực…” Nói rồi Triệu Tử Thiêm và Lương Đông cùng đưa hai tay chỉ còn hai ngón lên che ngực đồng thanh nói: “Anh đừng nhìn, anh đừng nhìn”
Lương Đông kể tiếp: “Sau đó người anh cũng đưa tay lên che mắt” Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lại đồng loạt dùng bàn tay có hai ngón đưa lên che mắt của mình nói: “Anh không nhìn, anh không nhìn!”
Kể xong câu chuyện đó, cả ba người đều quay ra nhìn nhau cười lăn lộn. Lương Đông vừa quay sang liền nhìn thấy sóc nhỏ nhà mình cười như nở hoa, bây giờ hắn thật sự muốn nhào đến hôn một cái, nhưng ngại ở đây có người cho nên Lương Đông đành kiếm cách khác, vì vậy liền quay sang nói với Sài Kế Đan:
“Tôi kể cô nghe một câu chuyện nữa” Nói rồi Lương Đông lại đưa một tay của mình giả bộ nói: “Đây là Ngưu Lang…” rồi lại đưa tay kia nói: “Còn đây là Chức Nữ. Hai người họ bị ngăn cách bởi một cây cầu, Ngưu Lang và Chức Nữ một năm mới được gặp nhau một lần” Lương Đông lại quay sang Triệu Tử Thiêm giả bộ di chuyển đầu ngón tay từ từ đi dọc từ tay cậu vòng lên đến cổ: “Hai người họ cứ đi, cứ đi như vậy…” Đến khi Lương Đông dùng hai tay ôm được Triệu Tử Thiêm rồi, liền nói tiếp: “Cuối cùng liền gặp được nhau” Nói rồi Lương Đông liền miễn cưỡng buông sóc nhỏ nhà mình ra, quay sang hỏi Sài Kế Đan:
“Buồn cười đúng hay không?”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà không biết ý đồ của con lừa lớn kia là gì, nhưng ngại ở trước mặt Sài Kế Đan không thể vạch trần Lương Đông, cho nên cậu chỉ còn cách giả bộ cười lớn. Sài Kế Đan cũng không hiểu bọn họ rốt cuộc cười cái gì, cho nên khó hiểu nói:
“Tôi thật chẳng hiểu gì!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.