Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 168: HONG party

Giai Nhân

08/03/2017

Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm phải thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho HONG party ngày hôm nay. Từ khách sạn Triệu Tử Thiêm ở đến Thái Dương Cung phải đi xe mất hai mươi phút, Lương Đông cho dù không có việc gì làm vẫn dậy sớm cùng Triệu Tử Thiêm đi đến đó.

Dọc đường đi Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên xe chỉ ăn qua loa vài cái bánh bao mà trợ lý mua cho, Lương Đông ngồi bên cạnh đau lòng giúp Triệu Tử Thiêm mở lắp chai nước, thỉnh thoảng lại cầm khăn giấy lau vụn bánh cùng nước ở bên khóe miệng của Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm lúc chưa bước vào Thái Dương Cung đã bị quang cảnh ở bên ngoài kịch viện làm cho choáng ngợp. Một dàn lãng hoa thẳng tắp xếp ngay ngắn ở hai bên lối đi, màu chủ đạo chính là tông màu tím yêu thích của cậu. Các poster cũng vô cùng lớn tất cả đều là những hình ảnh từ khi cậu mới bước chân vào làng giải trí cho đến tận bây giờ. Kịch viện Thái Dương Cung được trang hoàng vô cùng rực rỡ, hàng nghìn dãy ghế bọc nhung đỏ được xếp ngay ngắn, ánh sáng cũng đang được thử nghiệm nhấp nháy vô cùng đẹp mặt. Ở mỗi chiếc ghế đều có một phần quà, chỉ cần người nào đến tham dự party này của cậu đều có thể mang về.

Hôm nay Lương Đông mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản, cả người không bởi vì thế mà giảm đi một chút phong vị soái khí nào. Triệu Tử Thiêm ở trên sân khấu luyện hát, đứng ở trước mặt Lương Đông hát cho hắn bài hát của ca sĩ mà Lương Đông yêu thích nhất_ bài hát Phô Trương của Trần Dịch Tấn.

Cả ngày hôm nay Triệu Tử Thiêm mất nguyên một buổi sáng chỉ đứng ở trên sân khấu tập luyện thật kỹ càng, cơm trưa cũng chỉ qua loa cho có sau đó lại tiếp tục tập luyện, đến phút cuối cùng trước khi lên sân khấu phải truyền một chai nước biển. Chớp mắt một cái đã đến giờ biểu diễn, Lương Đông cùng một số khách mời đặc biệt của Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên tầng hai, người hâm mộ ở dưới tầng một ngồi chật kín không sót bất kỳ một ghế nào.

Mở đầu chính là âm nhạc sôi động của ca khúc chủ đạo trong buổi party hôm nay HONG. Triệu Tử Thiêm ở trên sân khấu vừa hát vừa nhảy vô cùng high

“Cho tôi một lần nhuộm đỏ cả thế giới

Cho tôi thể hiện một lần thật hoàn mỹ

Cho tôi một lần rực rỡ nhất trong chớp mắt

Hấp dẫn tất cả ánh nhìn của tuổi xuân”

Lương Đông ở phía tầng hai chăm chú nhìn từng cử chỉ động tác của sóc nhỏ nhà mình, hắn biết Triệu Tử Thiêm thỉnh thoảng sẽ lơ đãng liếc mắt lên nhìn về phía hắn một chút. Lương Đông mỗi lần như vậy đều khẽ mỉm cười, môi mỏng nhếch lên cao, ánh mắt tỏ rõ tia khích lệ cùng tự hào. Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay quả thật đã nhuộm đỏ được cả thế giới, mọi thứ đều hoàn mỹ rực rỡ chỉ trong một cái chớp mắt, chính sự tự tin từ trên người cậu toát ra đã hấp dẫn hàng nghìn con mắt thanh xuân bên dưới... bao gồm cả hắn.

Bởi vì tiết mục này của Triệu Tử Thiêm tốn rất nhiều sức, phải vừa hát vửa nhảy thế cho nên khi trình diễn xong liền thở dốc một lúc mới có thể lấy lại được trạng thái bình thường. MC bước ra sân khấu, MC này chính là người rất có duyên với Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, trạm cuối cùng của Hạ Này ở Thâm Quyến cũng là do người này dẫn chương trình. Fan hâm mộ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đối với người này đều rất thích, còn đặt một biệt danh vô cùng thân mật cho người đó gọi là cữu cữu.

MC Quách Đào đi ra lớn tiếng nói:

“Chào mừng các bạn đến với party sinh nhật của Triệu Tử Thiêm! Đây là party HONG, chào mừng các bạn!”

Phía bên dưới bắt đầu có tiếng reo hò ầm ĩ, Triệu Tử Thiêm đứng ở bên trên nghe được tâm trạng cũng giấu không được sự kích động:

“Chào mọi người!”

Quách Đào:

“Hôm nay có rất nhiều người đến tham dự sinh nhật của cậu, cũng có rất nhiều người thông qua APP mà theo dõi trực tiếp, cậu có thể chào hỏi mọi người ở đây và các bạn ở trên mạng được không”

Triệu Tử Thiêm gật đầu đưa tay chỉ về phía trước nói:

“Các bạn ở giữa chào các bạn, tôi là Triệu Tử Thiêm, Đại Thiêm. Xin chào các bạn đang theo dõi trực tiếp qua APP, chào các bạn, tôi là Triệu Tử Thiêm, Đại Thiêm!”

Quách Đào cười lớn:

“Được rồi, cậu cũng nên chào hỏi hai bên này cho cân đối”

Triệu Tử Thiêm bước sang bên trái vừa đi vừa nói: “Hello bên trái của tôi, bên tay trái của tôi, người nhà của tôi, chào các bạn!”

Bên dưới vì một câu nói kia của Triệu Tử Thiêm mà bắt đầu ồn ào la hét. Triệu Tử Thiêm bước sang bên phải:

“Người nhà bên phải chào các bạn”

Quách Đào nói tiếp:

“OK, tuy rằng tầng hai không có nhiều nhưng mà cũng có, tầng hai có rất nhiều người đặc biệt”

Triệu Tử Thiêm đưa hai tay lên trán cả người lắc lắc nhìn lên phía trên, mắt thấy được bóng dáng quen thuộc rồi liền mỉm cười nói lớn:

“A, em nhìn thấy anh rồi, nhìn thấy anh rồi”

Triệu Tử Thiêm bước vào bên trong khán đài thay đồ diễn, Quách Đào ở bên ngoài sân khấu chủ trì:

“Có ai ở đây giống tôi đến từ Bắc Kinh hay không?”

Mọi người ở bên dưới giơ tay, bên trên tầng hai cũng có người giơ tay, Quách Đào buồn cười:

“Bên này đều… tầng 2 không cần giơ tay, cậu tất nhiên là từ Bắc Kinh đến”

Lương Đông cười cười đưa tay xuống. Trên màn hình lớn có một đoạn video ngắn ghi lại quá trình trước khi diễn ra buổi HONG party này của Triệu Tử Thiêm. Có người hỏi cậu:

“Gần đây công việc thế nào?”

Triệu Tử Thiêm đáp:

“Hiện tại mỗi ngày đều luyện hát luyện vũ đạo… thật muốn tìm một người có thể dựa vào để nghỉ ngơi”

Những người ở trên tầng hai nghe thấy câu này liền nhất loạt quay sang nhìn về phía Lương Đông. Lương Đông cũng là lần đầu tiên xem đoạn video ngắn này, nghe được sóc nhỏ nhà mình nói như vậy lại nhịn không được mà cả lòng mềm nhũn.

Triệu Tử Thiêm bước lên sân khấu, cả người khoác lên mình một bộ vets đen lịch lãm, phía sau còn có một tấm áo choàng cùng màu. Phô Trương của Trần Dịch Tấn là bài hát có độ khó rất cao, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn muốn cố chấp hát. Khi đoạn ngân dài cuối bài hát kết thúc, Lương Đông mới thầm thở phào một hơi, hắn cảm thấy nhẹ nhõm cuối cùng bài hát này cũng hát xong, nếu còn muốn kéo dài nữa thì sóc nhỏ nhà hắn khẳng định sẽ rất mệt.

Triệu Tử Thiêm liên tiếp hát thêm một bài hát nữa, lần này nhạc điệu vô cùng nhẹ nhàng là bài hát Cần Người Bên Cạnh của Vương Lực Hoành. Lương Đông cảm nhận được Triệu Tử Thiêm vô cùng nhập tâm khi hát bài hát này, từ điệu bộ từng cử chỉ, từng bước chân đến cái nhấc tay, ngay cả ánh mắt cũng toát lên thần thái vô cùng giống với nỗi niềm mà bài hát đó muốn truyền tải:

“Một mình anh cần có mơ ước, cần có phương hướng, cần có nước mắt

Càng cần người thắp lên ánh sáng trong bóng tối

Anh đã chẳng còn sức lực, chẳng còn kháng cự, chẳng còn có đường lui

Trong màn đêm tĩnh lặng lúc này anh chỉ cần có ai đó ở bên cạnh

…”

Triệu Tử Thiêm hát xong lại bước vào bên trong thay bộ đồ khác, Quách Đào từ trong khán đài đi ra:

“Thật tuyệt! Đại Thiêm thực sự trưởng thành rồi, chuyên nghiệp trên sân khấu, hình ảnh cũng chuyên nghiệp, ánh sáng chuyên nghiệp, sân khấu chuyên nghiệp, trau chuốt biểu diễn của Đại Thiêm chúng ta nên giành cho cậu ấy một tràng vỗ tay”

Vừa ngớt lời người hâm mộ ở bên dưới cũng không tiếc vài nhịp vỗ tay rầm rầm như sấm

Triệu Tử Thiêm rất nhanh lại đổi một bộ đồ khác bước ra ngoài hướng khán giả ở bên dưới mỉm cười nói:

“Tôi có một phần quà bí mật dành cho người hiểu tôi nhất, ai là người hiểu tôi nhất đây?”

Quách Đào ở bên cạnh lớn tiếng hỏi:

“Các bạn có dám nói mình là người hiểu tường tận Đại Thiêm nhất không?”

Hàng nghìn người bên dưới không hẹn trước mà đồng loạt trả lời:



“Không dám!”

Quách Đào gật đầu hướng mắt lên tầng hai hỏi:

“Người ở tầng hai có nghe thấy không, họ nói không dám!”

Lương Đông ngồi ở trên tầng hai cười đến híp cả mắt, giả bộ cầm lấy chai nước ở bên cạnh muốn đáp xuống dưới. Quách Đào thấy vậy liền trêu chọc:

“Bạn học ở lầu hai, cậu đừng nên gấp gáp như vậy!”

Đến phần cuối của buổi party Triệu Tử Thiêm mặc trên người một chiếc quần jean đơn giản cùng áo sơ mi kẻ ca rô đính rất kim băng vàng ở trên áo. Tuy chỉ là một bộ đồ bình thường thôi nhưng khi cậu bước ra khán đài cả hội trường đều phải ào ào hét lớn vì người nào đó thật sự rất đẹp trai.

Quách Đào đứng kế bên:

“Ai nha, vị này… người thiết kế này cũng thật là có phong cách thú vị”

Triệu Tử Thiêm cúi người, một tay sờ ở trên hàng kim băng vàng trước ngực áo nói:

“Đúng vậy, chỗ này, chỗ này đều là…”

Không đợi Triệu Tử Thiêm nói hết câu, Quách Đào ở bên cạnh đã cắt ngang lời cậu:

“Cậu là muốn đem ai ghim lên người đây”

Triệu Tử Thiêm cũng không biết nói cái gì chỉ còn biết cười cho qua chuyện.

Quách Đào cầm mic đưa về phía trước:

“Được rồi bây giờ đến phần mời bạn tốt lên tặng quà, các bạn có biết bạn tốt của Đại Thiêm là ai không?”

Người hâm mộ ở bên dưới chính là đợi đến giờ phút Lương Đông lên sân khấu, Triệu Tử Thiêm nghe thấy người ở bên dưới giống như là muốn hợp lực trêu chọc cậu, ai cũng đều nói không biết:

“Đều không biết sao?”

Quách Đào cười ha ha:

“Các bạn cũng thật biết tính kế, được rồi tiếp theo xin mời hai vị này. Ai nha sao mà hình dung họ đây, cậu miêu tả một chút đi”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Được, người này vô cùng, vô cùng thanh thuần, người đàn ông rất lịch thiệp đeo cặp kính, hơn nữa còn rất cao, là đạo diễn đáng kính của chúng ta… Lưu Phương Kỳ”

Lưu Phương Kỳ chính là đạo diễn trong MV Hạ Này, đồng thời cũng là đạo diễn bộ phim Vô Hạn Đấu Giới của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, thế cho nên quan hệ của Triệu Tử Thiêm với Lưu Phương Kỳ coi như cũng rất tốt. Lưu Phương Kỳ bước ra từ bên trong khán đài, Quách Đào lại nói tiếp:

“Được rồi, còn một người bạn nữa, người ấy rất là cao, hôm nay mặc áo sơ mi trắng…”

Triệu Tử Thiêm cười cười:

“Như vậy xem như là bạch y công tử đi, anh ấy rất là cao, mắt nhỏ”

Quách Đào nhân cơ hội muốn quảng bá cho ca khúc Tiêu Dao mới ra mắt của Lương Đông liền nói thêm:

“Gần đây rất tiêu dao có phải không?”Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Đúng vậy, rất là tiêu dao… Lương đại hiệp!”

Lương Đông mới bước lên giữa sân khấu thôi người nào đó liền nhanh chóng ôm lấy hắn một cái, khiến cho cánh tay đang đưa ra trước mặt của Quách Đào cũng phải ngượng ngùng thu về, Quách Đào nói:

“Cậu vừa lên là tôi không biết đứng ở chỗ nào nữa”

Lưu Phương Kỳ lúc này mới được nhớ đến, Quách Đào nói Lưu Phương Kỳ chào hỏi mọi người. Lưu Phương Kỳ cúi người:

“Chào mọi người, trước tiên chúc Đại Thiêm sinh nhật vui vẻ. Còn có, là ai xếp tôi và Lương Đông tiên sinh đây cùng nhau lên sân khấu vậy, như này không phải là cuộc sống của tôi biến thành bóng đèn rồi hay sao?”

Người bên dưới vì lời nói đùa này của Lưu Phương Kỳ lai được trận cười ngất, Quách Đào cũng không chịu nép vế:

“Excuse me tôi biến thành ổ cắm rồi còn phải đứng ở đây có biết không hả?... Được rồi chúng ta cùng nhau đứng ở phía bên này đi”

Quách Đào đổ thêm dầu vào lửa hướng Lương Đông hỏi:

“Được rồi cậu gần đây cùng với Hàn ca cùng với một vị khác gọi là thầy Quách giống như là có chút quan hệ loạn phải không?”

Lương Đông cười cười rất nhanh đáp:

“Không có”

Quách Đào lại hỏi:

“Quách Kỳ Lân với cậu có quan hệ gì vậy?”

Lần trước Lương Đông cùng với người này tham gia một game show, kịch bản của game show này có một điệu nhảy có chút gọi là thân mật, Triệu Tử Thiêm vì chuyện này mà mặt nặng mày nhẹ với hắn một thời gian, ngày hôm nay Quách Đào này lại khơi gợi ra, đây chẳng phải là muốn hắn chết không có chỗ trôn hay sao:

“Chính là… Đào ca anh chắc chắn là biết cái gì gọi là hiệu ứng chương trình phải không?”

Quách Đào gật đầu:

“Vậy màn đó đều không phải là nghiêm túc đúng không?”

“Đúng vậy…"Lương Đông đáp sau đó giống như nghĩ ra điều gì đó liền nói thêm vào: "tôi cái gì cũng không nhớ cái màn nhảy đó”

Quách Đào hỏi lại:

“À, cậu không nhớ sao?”

Lương Đông vội vàng trả lời:

“Đúng thế”

Quách Đào chỉ về phía Triệu Tử Thiêm:

“Vậy hai phần nhảy vừa rồi cậu có nhớ không?”

Lương Đông cười ha ha:



“À, cái này chắc chắn nhớ!”

Lương Đông từ trong túi quần lấy ra một túi vải nhỏ, từ trong túi vải đó lấy ra một vòng tay nhỏ, trên vòng tay nhỏ đó lại là hai mắt charm hình ổ khóa và chìa khóa, Triệu Tử Thiêm cũng không biết Lương Đông sẽ tặng mình cái gì thế cho nên vừa nhìn thấy vòng tay bằng vàng kia liền ồ lên một tiếng.

Lương Đông trong khoảng khắc đó nước mắt cũng lay chuyển, hắn thật sự có chút xúc động bởi vì hắn ngày mai liền phải rời xa sóc nhỏ nhà mình rồi, vòng tay này chính là cho Triệu Tử Thiêm cũng coi như là một khế ước của hắn dành cho cậu:

“Được rồi mọi người cũng biết năm nay là năm tuổi của Đại Thiêm, đầu năm tôi cũng đã tặng cho em ấy một con khỉ vàng. Lúc tặng khỉ nhỏ cho em ấy tôi cũng đã nói với em ấy, hy vọng khỉ nhỏ này có thể bảo vệ em ấy bình an, không cần cái gì gọi là đại phú đại quý, chính là chỉ mong em ấy bình an…” Nói rồi Lương Đông liền đưa vòng tay lên trước mặt: “Cái này, nó là chìa khóa, điều tôi muốn chính là, trong cuộc sống, công việc, mọi thứ từ nay trở đi của em ấy mà có gặp vấn đề gì đều có thể dùng chìa khóa này để giải quyết”

Lương Đông là muốn nói cho Triệu Tử Thiêm biết bắt đầu từ ngày mai hắn không thể ở bên cạnh cậu chăm sóc cho cậu nữa, cậu nhất định phải tự một mình chăm sóc tốt cho bản thân. Triệu Tử Thiêm đưa tay đến trước mặt Lương Đông, Lương Đông phối hợp giúp cậu mang vòng tay vào.

Hình ảnh này vô cùng đẹp mặt, nó khiến cho cả hội trường ở bên dưới cũng nổ tung theo. Lương Đông đeo vòng xong cho Triệu Tử Thiêm còn cố tình nhét túi vải nhỏ kia vào trong túi quần của cậu. Lương Đông lên tiếng:

“Thật ra đạt đến quan hệ này của hai chúng tôi, tôi trước đây cũng chẳng yêu cầu gì to tác nói đối phương, em nhất định phải nổi tiếng, nhất định phải thế này, thế kia… Tôi chỉ mong em ấy chú ý an toàn, khỏe mạnh, vui vẻ chính là quan trọng nhất. Đại Thiêm vì sinh nhật này mà cố gắng rất nhiều, luyện vũ đạo, luyện hát, tôi thật sự muốn nói với em ấy một tiếng cực khổ rồi”

Triệu Tử Thiêm hướng mọi người nói:

“Rất cảm động, tôi cảm thấy, Đông ca chính là anh em tốt, bạn tốt bốn năm nay của tôi, hai chúng tôi cũng là bạn cùng phòng, tính đến thời điểm này cũng đã là lăm năm rồi. Tôi cảm thấy nhân sinh có một người như vậy thì mười năm, hai mươi năm có là gì”

Lương Đông khẽ cười nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Thật ra chìa khóa này cũng chính là muốn xin lỗi em”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, sau đó liền ngẫm lại mới giật mình hỏi:

“Ưm… hả tại sao?”

Lương Đông khẽ cười:

“Bởi vì trước đây đã đáp ứng em, nhưng hiện tại anh thật sự không mua được. Anh chính là như vậy, anh thừa nhận mình không đủ năng lực, anh bây giờ không mua được chính là không mua được. Đợi đến một ngày anh mua được rồi, anh sẽ đem chìa tất cả các phòng, sửa thành chìa khóa trên tay em để em có thể mở được tất cả”

- Anh nói sinh nhật của em sẽ tặng em nhà tam hoàn đúng không?

- Đương nhiên rồi

- Em nói cho anh biết, sinh nhật năm tới em sẽ chờ đấy, bao nhiều người ở đây đều nghe thấy hết rồi

- Nếu em muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đấy

Đó chỉ là một lời nói đùa trong một trò chơi ở fan meeting Hạ Này Thâm Quyên năm đó, đến bản thân Triệu Tử Thiêm cũng sớm không coi lời nói đùa đó là thật, cậu thật không ngờ Lương Đông cho đến hiện tại vẫn còn nhớ sự việc này.

Không phải Lương Đông không có đủ tiền để mua nhà tam hoàn cho Triệu Tử Thiêm, mà là hắn không có đủ năng lực để cho Triệu Tử Thiêm một ngôi nhà thật sự, hắn không muốn ngôi nhà mới của bọn họ thiếu đi sự tồn tại của đối phương, hắn không muốn trong căn nhà đó chỉ có duy nhất một người ở. Đợi đến khi Lương Đông hắn có đủ năng lực rồi, đợi đến khi Lương Đông hắn trở về, nhà tam hoàn đúng nghĩa nhất định sẽ bồi thường cho Triệu Tử Thiêm thật tốt.

Triệu Tử Thiêm khóe mắt lay động, trong mắt cũng có chút long lanh nhiễm lệ:

“Anh cũng thật là hoài cổ, bây giờ người ta dùng chìa khóa điện tử hết rồi”

Lương Đông hả một tiếng:

“Như vậy anh sẽ tìm một thợ sửa khóa, anh tìm thợ sửa khóa!”

Đến phần tặng quà của Lưu Phương Kỳ, thật ra thì quà tặng của Lưu Phương Kỳ đã sớm tặng cho Triệu Tử Thiêm lúc ở phía sau khán đài:

“Thật ra tôi đã tặng quà cho Đại Thiêm rồi, chỉ muốn nói với các bạn rằng đó là một món quà màu trắng, có thể ăn được một chút!”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Lưu đạo lúc đó ở phòng thay đồ đã tặng quà cho tôi, Lưu Đạo nói không muốn mang lên sân khấu”

Lương Đông đứng ở bên cạnh nhíu mày tò mò:

“Là quà gì vậy? Là tặng ai thế?”

Lưu Phương Kỳ nói:

“Là một món quà bí mật”

Triệu Tử Thiêm gật đầu:

“Đúng! Nó là màu trắng”

Lưu Phương Kỳ cười ha ha trêu đùa:

“Các bạn nhìn xem trên sân khấu bây giờ ai màu trắng?”

Mọi người nhất loạt đều đổ dồn vào chàng trai mặc áo sơ mi trắng đứng trên sân khấu kia, Lương Đông thấy vậy lại cười đến híp cả mắt lại. Bánh sinh nhật ba tầng vô cùng đáng yêu được đưa lên sân khấu, trên đỉnh có một con sóc nhỏ được làm bằng bánh ngọt vô cùng dễ thương, Lương Đông giúp Triệu Tử Thiêm đội mũ sinh nhật, giúp cậu châm pháo bông ở trên bánh, giúp cậu nhìn xem thợ chụp hình chụp ảnh cho cậu có cẩn thận hay không.

Yêu Vì Người Xuất Phát là bài hát còn lại nằm trong EP âm nhạc của Triệu Tử Thiêm, ngay tại thời điểm này lần đầu tiên được công khai trên màn hình lớn của sân khấu.

“Anh vì em đánh rơi nguyện ước

Em lại vì anh mà thực hiện điều đó

Đáng quý như vậy

Cuộc sống này vừa điên cuồng vừa đau khổ

Một số người cùng nhau đối mặt



Cám ơn, yêu muốn vì người mà xuất phát…”

Trong suốt quãng thời gian này, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Người nào đó mang đến cho cậu rất nhiều bất ngờ, rất nhiều cảm động, ngay cả nước mắt, cùng nụ cười đều có đủ. Người nào đó đã cùng với cậu tạo nên những hẹn ước tuyệt vời không thể đếm hết… trong giây phút này đây cậu thật sự muốn vì người đó mà cố gắng, tình yêu này có lẽ cũng là vì người đó mà bắt đầu xuất phát.

Triệu Tử Thiêm ở trên sân khấu nói lời cám ơn với người hâm mộ:

“Thật ra từ lúc tôi debut tới giờ thì đây chính là sinh nhật lần thứ hai của tôi. Tôi không biết có bao nhiêu người cùng tôi trải qua sinh nhật lần đầu tiên. Nhưng tôi hy vọng các bạn có thể cùng tôi mỗi năm trải qua một sinh nhật. Thật ra sinh nhật lần này, tôi biết có rất nhiều người đến tham dự sinh nhật cùng với tôi, tôi cũng đã chuẩn bị rất lâu rồi. Muốn mang trạng thái tốt nhất của tôi trình diễn cho mọi người thấy. Nhưng chính là có điều không tốt, trước hôm diễn ra sinh nhật tôi bị cảm, tôi bây giờ vẫn còn có chút… nhưng mà vẫn tốt. Tôi nghĩ nếu như khi diễn ra sinh nhật rồi mà vẫn không thuyên giảm thì cho dù có hát bài hát nào cũng sẽ không tốt, tất nhiên tôi không cam tâm, vì vậy khi đến Nam Kinh trước một ngày buổi tối tôi đã đi truyền nước, sau đó truyền đến hai giờ sáng mới về nhà. Cường độ tập luyện quả thật rất lớn, từ trước đến giờ tôi chưa từng tập nhiều như thế. Không khóc, hôm nay sẽ không khóc. Hy vọng mọi người luôn bình an, luôn vui vẻ. Nói cho mọi người, mọi người đừng đi tranh giành, tôi mong thứ mà tôi đem tới cho mọi người là một nguồn năng lượng tích cực. Cám ơn, mọi người đã thích tôi, cám ơn đoàn đội của tôi, cám ơn Đào ca, cám ơn tất cả các nhân viên, cám ơn mọi người, mọi người đã ở bên tôi cùng trải qua một sinh nhật vô cùng viên mãn …” Triệu Tử Thiêm nói đến đây liền ngước nhìn lên trên cao nói lớn: “Tầng hai nữa”

Người hâm mộ ở phía dưới đồng loạt hét lớn:

“Đại Thiêm sinh nhật 24 tuổi vui vẻ”

Đèn sân khấu vụt tắt, người hâm mộ liên tục nói lớn ba tiếng Triệu Tử Thiêm đến cả chục lần. Sau đó vài giây sau ánh đèn lại bừng sáng, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát Yêu Vì Người Xuất Phát bắt đầu cất lên, Triệu Tử Thiêm mang theo thanh xuân ngập tràn bước ra sân khấu một lần nữa.

Triệu Tử Thiêm ngày hôm nay thật sự rất vui vẻ, nụ cười trên môi tưởng chừng không khi nào tắt, lúc cuối cùng còn cúi người xuống hôn lên sàn của sân khấu này, đủ để thấy Triệu Tử Thiêm có biết bao đam mê với sân khấu… Tiếng cám ơn kia cho đến khi bước vào sân khấu rồi vẫn còn ở trên miệng Triệu Tử Thiêm thì thầm chưa dừng lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook