Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 95: Phòng Giường Lớn

Giai Nhân

08/10/2016

Ba ngày nữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm sẽ chính thức tham gia vào đoàn phim, cho nên vấn đề đặt ra ở đây là cần tìm một người trợ lý. Lương Đông muốn thuê riêng mỗi người một trợ lý, nhưng Triệu Tử Thiêm lại kiên quyết lắc đầu không đồng ý, nói là chỉ cần thuê một người giúp là được rồi. Lương Đông biết rất rõ tính cách của Triệu Tử Thiêm, thứ gì cần chi nhất định sẽ chi, nhưng thứ gì có thể tiết kiệm được thì tuyết đối sẽ không hoang phí.

Lương Đông ngày hôm ấy có gọi điện báo cho gia đình một tiếng rằng mình sẽ tham gia vào đoàn làm phim, nói một lượt về thể loại của bộ phim đó cũng như số ngày dự kiến quay diễn. Ba của Lương Đông lúc đầu còn do dự ý không muốn Lương Đông diễn bộ phim này, nhưng cuối cùng đứa con này vẫn chỉ là gọi điện báo một tiếng mà thôi. Căn bản không phải là hỏi ý kiến của ông, giống như là chuyện theo học ngành diễn xuất cũng vậy.

Bà nội Lương biết Lương Đông sắp tới sẽ đóng phim thì vui vẻ lắm, còn biết Triệu Tử Thiêm lần này cũng sẽ đóng cùng Lương Đông. Triệu Tử Thiêm không muốn Lương Đông nói rằng hai bọn họ sẽ đóng thể loại đó cho bà nội Lương biết, thế cho nên lừa lớn cũng chỉ còn cách trả lời qua loa cho xong chuyện.

Còn về chuyện phía bên gia đình của Triệu Tử Thiêm, từ lúc rời đi cậu đã nói mình đợt này sẽ đóng một bộ phim, cũng đã nói rõ ràng về thể loại của bộ phim đó. Gia đình của Triệu Tử Thiêm tuy là trong lòng có chút lo lắng, nhưng vẫn là ủng hộ con trai hết mình.

Bà nội Lương nói hàng xóm của bà có một đứa cháu gái rất nhanh nhẹn được việc, ý muốn là để cho cô gái đó làm trợ lý cho Lương Đông và Triệu Tử Thiêm đợt này. Thật ra thì trong đầu bà nội Lương đã sớm tính sẵn cả rồi, mục đích chính là muốn tác hợp cho Lương Đông và cô gái kia. Lương Đông lúc đầu thì từ chối, nhưng sau vẫn là không thể làm trái ý bà nội Lương, cho nên sáng hôm nay Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mới có mặt ở nhà bà nội Lương.

Triệu Tử Thiêm bởi vì còn bận chuẩn bị đồ đạc cho nên xuống chậm, vì thế mà Lương Đông hiện giờ mới đi xuống trước. Lúc bước xuống phòng liền nhìn thấy một cô gái mặc bộ váy hoa xanh, tóc dài thả xuống ngang vai, nhìn qua một lượt vẫn là cảm thấy khác xa so với miêu tả của bà nội Lương. Bà nội Lương nói cô gái này rất nhanh nhẹn được việc, hơn nữa còn không sợ khổ. Nhưng với cái bộ dạng hiện giờ của người trước mặt, Lương Đông liền khẳng định ngay rằng ba nội Lương nhất định là lại muốn chơi trò gán ghép nữa.

“Đông Nhi, ngồi xuống đi!” Bà nội Lương nhìn thấy Lương Đông đứng ở cửa liền vui vẻ vẫy vào.

Cô gái kia theo tự nhiên quay đầu lại đằng sau nhìn Lương Đông. Biểu hiện của cô gái này vô cùng nhã nhặn và quy củ, không có chút gì gọi là phi lễ giống các cô gái bình thường khác. Lương Đông khẽ gật đầu với cô gái ngồi đối diện rồi đi đến bên cạnh bà nội Lương ngồi xuống.

Bà nội Lương rất hài lòng với cô gái đợt này, cho nên liền giới thiệu cho Lương Đông:

“Đây là Nghiêm Nghinh Hạnh, là cháu gái của nhà đối diện. Gọi là Tiểu Hạnh có được hay không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh nghe thấy bà nội Lương nhắc đến tên mình thì bình tĩnh khẽ gật đầu nói:

“Dạ!”

Lương Đông vừa nhìn liền biết có chuyện gì xảy ra, cái câu là cháu gái nhà đối diện Lương Đông đã nghe rất nhiều rồi. Lần nào bà nội Lương muốn giới thiệu bạn gái cho hắn cũng đều sẽ nói là cháu gái nhà đối diện. Lương Đông hơi nhếch môi cười nhìn về phía Nghiêm Nghinh Hạnh lên tiếng:

“Tiểu Hạnh nghe cũng quá thân mật rồi. Hay là tôi cứ gọi là cô Nghinh có được không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh từ lúc nhìn thấy Lương Đông ở cửa đã có cảm tình rất tốt. Vừa rồi mới đến cô còn có ý định sẽ từ chối làm trợ lý đi theo đoàn làm phim, nhưng bây giờ có vẻ như không cần rồi:

“Gọi như vậy có chút trang trọng quá, anh cứ gọi em là Nghinh Hạnh là được rồi!”

Lương Đông gật đầu không nói. Bà nội Lương lại tiếp tục lên tiếng:

“Tiểu Hạnh bằng tuổi cháu, làm trợ lý của cháu đi theo đoàn làm phim rồi thì cháu phải chú ý đến người ta có biết không?”

Lương Đông trong lòng âm thầm nghĩ, nếu như hắn thuê một trợ lý mà không làm được việc gì, ngày ngày phải đi bên cạnh để ý cô ta, sóc nhỏ nhà hắn nhất định sẽ không đồng ý cho mà xem. Kiểu gì cũng nói lên nói xuống chuyện tốn tiền nữa.

“Đi theo đoàn làm phim rất cực khổ, cô…”

Không đợi Lương Đông nói xong, Nghiêm Nghinh Hạnh đã lên tiếng cắt lời hắn:

“Không sao đâu, em có thể làm được công việc trợ lý này!”

Lương Đông hơi hơi nhíu mày hỏi tiếp:

“Nhưng mà không chỉ có riêng tôi, còn một người nữa, như vậy cô phải một mình trợ giúp hai người, có thể không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh suy nghĩ một lúc liền điềm đạm quả quyết:

“Có thể!”

Lương Đông còn định lên tiếng nữa, bà nội Lương ngồi bên cạnh đã nói:

“Được rồi, Tiểu Hạnh người ta cũng đã nói có thể, cháu còn do dự cái gì?”

Lương Đông vừa nhìn qua là thấy cô gái này nhất định sẽ không được việc, cho nên có ý muốn làm khó:

“Nhưng mà bộ phim này có thể kéo dài một thời gian, chỉ sợ ảnh hưởng đến việc học của cô!”

Nghiêm Nghinh Hạnh rất nhanh đáp lời:

“Không sao, em kỳ này có đợt thực tập, vừa vặn đi theo đoàn làm phim học kỹ năng diễn xuất luôn!”

Lương Đông có điểm hơi bất ngờ:

“Cô cũng học diễn xuất sao?”

Nghiêm Nghinh Hạnh tươi cười gật đầu:

“Đúng vậy, mong anh chỉ bảo!”

Thế là Lương Đông đến cuối cùng vẫn không thể trực tiếp đuổi người ta đi. Lương Đông nhìn đồng hồ treo tường, thấy cũng đã sắp đến giờ liền bỏ điện thoại ra gọi cho Triệu Tử Thiêm. Đầu dây bên kia vừa có người nhấc máy, giọng nói của Lương Đông liền trở nên nhu hòa hơn rất nhiều:

“Đại Thiêm, còn chưa xong hay sao?... Được… Như vậy em xuống bãi đậu xe luôn đi, chúng ta bây giờ đi!”

Đồ đạc của Lương Đông, Triệu Tử Thiêm đã giúp hắn mang xuống trước rồi. Lúc này chỉ còn đồ đạc của Nghiêm Nghinh Hạnh mà thôi. Nói thật ra thì đồ đạc của Nghiêm Nghinh Hạnh so với đồ của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm mang đi còn nhiều hơn. Lương Đông vừa nhìn qua đã cảm thấy tiếp theo không ổn rồi, bởi vì Nghiêm Nghinh Hạnh hiện tại mang theo đôi giày cao gót năm phân, bước đi tuy rằng không có điểm gì gọi là khó khăn nhưng vẫn không thể bước nhanh được. Lương Đông không muốn để cho sóc nhỏ nhà mình phải đợi lâu, vì thế liền nhanh nhẹn giúp Nghiêm Nghinh Hanh cầm lấy cái vai ly lớn kia kéo đi:

“Để tôi giúp!”

Nghiêm Nghinh Hạnh lòng vui như mở cờ, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì gọi là làm lố, chỉ điềm đạm khẽ cúi đầu nói:

“Cám ơn Lương Đông ca ca!”

Câu Lương Đông ca ca kia là tự Nghiêm Nghinh Hạnh gọi, Lương Đông căn bản cũng không nghe thấy. Lúc Nghiêm Nghinh Hạnh cúi đầu e thẹn thì Lương Đông đã sớm bước đi được một đoạn rồi.

Triệu Tử Thiêm ở bên này đứng dựa vào xe, mắt thấy Lương Đông kéo theo một túi hành lý lớn thì có điểm bất ngờ, đồ đạc của hắn không phải cậu đã mang xuống rồi sao, còn muốn mang theo nhiều đồ như thế kia. Triệu Tử Thiêm đang định lớn tiếng hỏi, thì phát hiện phía sau Lương Đông còn có một cô gái nữa. Mắt của Triệu Tử Thiêm bị cận, cho nên khi Lương Đông bước xuống cậu cũng không thể nhìn thấy rõ mặt hắn, nhưng do cái bóng dáng sớm đã quen thuộc kia mà cậu liền có thể chắc chắn đó là Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm hơi hơi nheo mắt, đầu đưa về phía trước như cố muốn nhìn xem cô gái đi phía sau Lương Đông kia là ai. Lương Đông thấy bộ dạng kia của Triệu Tử Thiêm thì bật cười, cứ tưởng rằng Triệu Tử Thiêm đang nhìn hắn, cho nên bước chân Lương Đông liền tự giác tiến đến nhanh hơn. Vừa đứng trước mặt của Triệu Tử Thiêm, Lương Đông liền thản nhiên đưa tay lên xoa đầu sóc nhỏ nhà mình cưng chiều nói:

“Anh mà em cũng không nhận ra hả?”

Triệu Tử Thiêm hiện tại là đang nhìn về phía cô gái đằng sau Lương Đông. Cô gái kia càng bước tới gần, Triệu Tử Thiêm càng cảm thấy nhìn rất quen mắt. Lúc Nghiêm Nghinh Hạnh bước đến nơi, bộ dạng hiện tại cũng không có gì khác so với Triệu Tử Thiêm, đều là bất ngờ khi nhìn thấy đối phương.

Lương Đông cứ tưởng Triệu Tử Thiêm thấy Nghiêm Nghinh Hạnh ăn mặc như thế kia liền cảm thấy không được việc, rồi lại nói hắn tốn tiền nhưng lại không chọn được người tốt. Thế cho nên lúc này Lương Đông mới nhanh chóng giải thích:

“Đây là trợ lý của chúng ta, là bà nội tìm… Gọi là Nghiêm Nghinh Hạnh!”

Triệu Tử Thiêm trong phút nhất thời không biết nên phải phản ứng ra sao, Nghiêm Nghinh Hạnh cũng đứng im tại chỗ. Lương Đông cảm thấy có gì đó sai sai, lại lên tiếng đánh tan bầu không khí này:

“Em ấy là Đại Thiêm…”

Nghiêm Nghinh Hạnh khôi phục lại trạng thái bình thường, bắt đầu làm ra vẻ như mới lần đầu gặp mặt, đôi tay thon dài đưa đến trước mặt chào hỏi trước:

“Chào anh, em là Nghiêm Nghinh Hạnh cứ gọi là Nghinh Hạnh được rồi”

Triệu Tử Thiêm giật mình:



“Hả?”

Lương Đông thấy sóc nhỏ nhà mình thất thần như thế liền nghĩ ngay rằng Triệu Tử Thiêm bị mê hoặc bởi sắc đẹp nữa rồi. Vì thế liền khó chịu, kéo Triệu Tử Thiêm quay lại đằng sau rồi mở cửa xe phía trước đẩy cậu vào đó:

“Được rồi, đi thôi chúng ta trễ rồi đó!”

Nghiêm Nghinh Hạnh khẽ thở nhẹ một hơi, động tác tao nhã mở cửa xe phía sau ngồi vào. Lúc Triệu Tử Thiêm và Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi vào trong xe, Lương Đông còn đang loay hoay ở đằng sau cất đồ, không khí trong xe rơi vào trầm mặc, hai người không ai có ý định lên tiếng, ngay cả đến nhìn trộm đối phương cũng ngại nhìn.

Lương Đông vào trong xe rồi, Triệu Tử Thiêm mới cảm thấy bớt ngột ngạt hơn. Bình thường Triệu Tử Thiêm đi xe rất chú ý an toàn, ngồi vào ghế phụ là phải thắt dây an toàn vào ngay. Hiện tại không thấy Triệu Tử Thiêm có ý định làm vậy, Lương Đông quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm nhắc nhở:

“Đại Thiêm, mau thắt dây an toàn vào đi!”

Triệu Tử Thiêm bị tiếng gọi của Lương Đông kéo về thực tại, gương mặt ngơ ngác quay sang nhìn hắn:

“Hả?”

Lương Đông cũng hết cách, trực tiếp nhoài người sang bên cạnh thắt dây an toàn vào cho Triệu Tử Thiêm:

“Còn chưa thắt dây an toàn kìa!”

Triệu Tử Thiêm hơi hơi luống cuống gật đầu:

“Ừ!”

Lương Đông làm như trong xe chỉ có hai người thôi, cho nên liền nhíu mày lo lắng hỏi:

“Làm sao?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu mỉm cười:

“Không sao, anh lái xe đi!”

Lương Đông vừa lái xe vừa nói chuyện với Triệu Tử Thiêm:

“Lát nữa sẽ qua đón Chí Phong đi cùng”

Triệu Tử Thiêm mắt nhìn ra ngoài cửa kính, quan sát sắc trời hôm nay cũng thật là đẹp, bâng quơ ừ nhẹ một tiếng.

Lương Đông lại hỏi:

“Có muốn ăn cái gì hay không?”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu không nói. Lương Đông cảm thấy Triệu Tử Thiêm hiện tại rất lạ, rõ ràng buổi sáng còn rất bình thường, thế mà bây giờ lại bất thường như thế này. Lương Đông hơi hơi nhíu mày lo lắng:

“Có chỗ nào không được khỏe phải không?”

Triệu Tử Thiêm quay sang bên cạnh mở lớn hai mắt nhìn Lương Đông:

“Không có!”

Lương Đông thấy ánh mắt linh động kia của sóc nhỏ nhà mình mới an tâm đôi chút, tập trung nhìn đường lái xe, rất nhanh liền tới được chỗ ở của Khương Chí Phong. Lương Đông xuống xe đi vào bên trong cầm đồ giúp cho Khương Chí phong, thế cho nên trong xe lúc này lại chỉ còn có Nghiêm Nghinh Hạnh và Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm đang định mở cửa xe bước xuống, Nghiêm Nghinh Hạnh ở phía sau đã gọi cậu lại:

“Khoan đã, em có chuyện muốn nói!”

Triệu Tử Thiêm thu tay về, ngồi im ở một chỗ ừ nhẹ:

“Có chuyện gì không?”

Nghiêm Nghinh Hạnh im lặng một lúc mới khó khăn mở lời:

“Chuyện là… chúng ta… đừng cho anh Lương Đông biết!”

Nghiêm Nghinh Hạnh vốn dĩ không muốn để cho Lương Đông biết chuyện giữa cô và Triệu Tử Thiêm, cô thật sự rất có hảo cảm với Lương Đông, nếu để cho Lương Đông biết chuyện này nhất định con đường theo đuổi Lương Đông sẽ càng khó khăn hơn.

Triệu Tử Thiêm cũng có điểm bất ngờ, cậu vốn là cũng không muốn để cho Lương Đông biết chuyện này. Cậu và hắn mới chỉ làm lành với nhau thôi, thật sự không muốn vì chuyện này mà làm cho quan hệ hai bên lại phải căng thẳng một lần nữa. Có điều khi nghe Nghiêm Nghinh Hạnh nói ra câu kia, trong lòng Triệu Tử Thiêm lại cảm thấy có điểm không vui. Nghiêm Nghinh Hạnh tại sao lại không muốn để cho Lương Đông biết chuyện này, chắc không phải là vì cô ấy có ý đồ gì đó với lừa lớn nhà cậu chứ. Triệu Tử Thiêm đang định hỏi vấn đề này, Khương Chí Phong ở bên ngoài đã mở cánh cửa xe phía sau, thế cho nên Nghiêm Nghinh Hạnh và Triệu Tử Thiêm không thể tiếp tục trao đổi nữa.

“A, ai đây?” Khương Chí Phong nhìn cô gái mặc váy hoa ngồi nghiêm chỉnh trong ghế phía sau liền bất ngờ hỏi.

Nghiêm Nghinh Hạnh khôi phục lại vẻ bình thường, mỉm cười khẽ gật đầu với Khương Chí Phong:

“Em là trợ lý của Lương Đông ca ca, gọi là Nghinh Hạnh!”

Khương Chí Phong nhanh chóng ngồi vào bên cạnh Nghiêm Nghinh Hạnh:

“Là trợ lý của Đông ca hay sao, như thế nào lại kiếm được người xinh đẹp như vậy!”

Nghiêm Nghinh Hạnh mỉm cười không nói, Lương Đông lúc này đã ngồi ở trong xe liền nửa đùa nửa thật nói ra một câu thế này:

“Cậu đã kiếm được trợ lý hay chưa, nếu không để cô ấy phụ trách cậu đi”

Khương Chí Phong cầu còn không được, trợ lý xinh như vậy ai mà chẳng thích, vốn đã định mở miệng lên tiếng, Nghiêm Nghinh Hạnh ngồi bên cạnh đã khéo léo từ chối:

“Như vậy sao được, bà nội đã nói em giúp anh!”

Triệu Tử Thiêm bất giác thở dài một hơi, Lương Đông ở kế bên liền xem được hết hành động kia của sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm từ khi ngồi lên xe giống như có tâm sự gì đó, nhưng ngại ở đây có nhiều người cho nên Lương Đông mới không muốn hỏi. Vẫn là đợi đến tối cùng nhau tâm tình đi.

___

Lương Đông lái xe đến một khách sạn cách trung tâm thành phố khá xa. Khách sạn này được đoàn làm phim thuê lại một số phòng để cho người trong đoàn nghỉ ngơi. Cả đoàn làm phim trên dưới hai mươi người thuê khoảng tám phòng, mọi người hiện tại đang đứng ở bên dưới sảnh làm thủ tục sắp xếp nhận phòng. Bởi vì để tiết kiệm chi phí cho đoàn làm phim cho nên cả đoàn thống nhất chỉ thuê phòng thường mà thôi. Có điều phòng thường lại chỉ còn bảy phòng, vì thế đoàn làm phim buộc phải thuê thêm một phòng vip. Cái phòng vip đó rất rộng, còn có cả giường lớn, người trong đoàn vốn định để cho phụ nữ vào ở chung một phòng đó, nhưng mà chưa kịp đề nghị, Lương Đông đã lên tiếng rồi:

“Phòng giường lớn là của tôi và Đại Thiêm!”

Triệu Tử Thiêm giật mình quay sang nhìn Lương Đông:

“Hả?”

Một nhân viên trong đoàn ngỏ ý:

“Hay là để phụ nữ vào ở phòng vip đó!”

Lương Đông không nói hai lời, trực tiếp xoay người lại phía quầy nhận lấy chía khóa của tiếp tân rồi kéo Triệu Tử Thiêm lên lầu. Lương Bác vốn rất hiểu tính em họ của mình, cho nên chỉ còn biết cười khổ giải thích qua loa:

“Cậu ta ở nhà đã thế rồi...”

Người trong đoàn cũng không còn cách nào khác, cầm theo chìa khóa phòng đi lên trên cất đồ đạc.



Lương Đông cầm trong tay chìa khóa phòng số 202, đây là một phòng ở cuối hành lang tầng hai. Lương Đông một tay xách túi hành lý của mình, một tay vung vẩy chùm chìa khóa. Triệu Tử Thiêm xách túi đồ đi theo phía sau lầm bầm:

“Anh sao lại như vậy, phòng tốt như thế nên nhường cho phụ nữ chứ!”

Lương Đông xoay người lại đằng sau nhíu mày:

“Em không thích ở phòng này à?”

Triệu Tử Thiêm nghiêm giọng:

“Không phải là vấn đề thích hay là không, mà là chúng ta là đàn ông cần phải nhường cho phụ nữ!”

Lương Đông nghĩ một lúc mới lên tiếng:

“Như vậy đổi giường lớn qua phòng thường đi, anh cùng em qua phòng thường ngủ”

Triệu Tử Thiêm khó hiểu:

“Làm sao còn cần phải đổi giường nữa, anh nằm tốn nhiều diện tích lắm sao?”

Lương Đông dừng bước, quay lại đằng sau cười xấu xa nói với Triệu Tử Thiêm:

“Nhất định phải có giường lớn, như vậy em lăn lộn mới thoải mái được!”

Triệu Tử Thiêm lúc đầu còn không hiểu ý của Lương Đông, nhưng vừa ngẩng đầu nên liền bắt gặp nụ cười mờ ám kia của hắn, Triệu Tử Thiêm ngay lập tức đưa tay về phía trước cho Lương Đông một cái tát vào má:

“Ai cần lăn lộn!”

Lương Đông vui vẻ đi đến bên cạnh khoác vai Triệu Tử Thiêm kéo đi:

“Được được, là hai chúng ta cần lăn lộn!”

Triệu Tử Thiêm mạnh mẽ gạt tay Lương Đông ra, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn tức giận quát:

“Đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến!”

Triệu Tử Thiêm đứng trước cửa phòng đợi Lương Đông đi đến mở cửa. Lương Đông vừa cho chìa khóa vào ổ vừa nửa đùa nửa thật nói:

“Đêm nay em nhất định không thoát được đâu!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy cả người liền khẽ run rẩy, mông giống như tự nhiên đổ mồ hôi vậy. Cái cảm giác đau đến sống đi chết lại kia thật sự làm cho cậu ám ảnh đến tận bây giờ:

“Nói cái gì hả, anh đừng có nhắc đến cái chuyện không đứng đắn đó nữa”

Lương Đông mở cửa phòng, hơi né người sang một bên để Triệu Tử Thiêm bước vào trước:

“Được rồi bây giờ anh không nhắc, để tối nhắc là được chứ gì!”

Triệu Tử Thiêm quắc mắt lạnh giọng ngắt lời:

“Anh có thôi ngay không?”

Lương Đông cười cười, bắt đầu đặt đồ của mình vào một góc, ánh mắt nhìn về chiếc giường lớn ở giữa phòng liền cảm thấy vô cùng hài lòng. Chiếc giường king size này so với chiếc giường ở nhà hắn cũng không khác biệt là mấy, chăn đệm và gối đều là màu trắng hết. Lương Đông khẽ nhìn về phía đó mỉm cười nói bâng quơ:

“Giường này thật rất hợp ý anh, ý của em thế nào?”

Triệu Tử Thiêm đang cúi người bỏ quần áo vào tủ, nghe thấy câu nói kia của Lương Đông thì hơi cứng người lại một chút:

“Em nghĩ… sẽ sang ngủ cùng người khác trong đoàn!”

Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng, một tay vuốt vuốt mái tóc đen mềm của cậu cưng chiều nói:

“Làm sao phải sang phòng người khác ngủ, phòng này là anh dành về cho em cơ mà!”

Triệu Tử Thiêm dùng sức đẩy Lương Đông sang một bên:

“Ai cần giường lớn!”

Lương Đông không nói hai lời, bất ngờ kéo ngược Triệu Tử Thiêm về phía mình rồi đẩy cậu xuống giường:

“Em xem, giường lớn không phải nằm rất thoải mái hay sao?”

Triệu Tử Thiêm bị đẩy xuống giường, đầu tuy đập vào đệm êm nhưng vẫn có cảm giác đau nhức, còn chưa kịp mở miệng lớn tiếng mắng chửi, người nào đó đã nhân cơ hội đè lên người cậu, hôn xuống đôi môi đang chu lên phía trước kia cắn mút một hồi. Đầu lưỡi thành thục càn quét khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cậu, đôi tay của Lương Đông cũng thật không trung thực đã sớm luồn vào trong áo của Triệu Tử Thiêm xoa nắn điểm nhỏ trước ngực.

Triệu Tử Thiêm cảm thấy tình thế không ổn, vừa muốn xoay đầu né tránh nụ hôn kia của Lương Đông liền bị hắn xấu xa bóp chặt điểm nhỏ trước ngực. Triệu Tử Thiêm giật mình cứng người, dãy dụa muốn kéo cái móng lừa đang làm càn trước ngực mình ra.

Lương Đông ngừng hôn, di chuyển khóe môi đến bên tai Triệu Tử Thiêm thổi khí:

“Em thật vô tâm, như thế nào một chút đụng chạm cũng không cho… ba ngày rồi…”

Kể từ tối hôm đó, cho đến ngày hôm nay đã là ba ngày. Triệu Tử Thiêm có vẻ luôn rất cảnh giác với hắn, chỉ cần hắn có ý định sát lại gần liền sẽ bị con sóc nhỏ xấu xa kia đánh cho một trận. Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm nhất định là vẫn còn hoang mang bởi vì chuyện kia, nhưng mà hắn cũng đã nhịn ba ngày rồi, thật khó lòng nào mà kiềm chế nhịn thêm nữa.

Triệu Tử Thiêm đưa tay chống ở trước ngực Lương Đông, gương mặt hơi hơi ửng hồng, đầu tóc có điểm hỗn loạn, ánh mắt mang theo tia gấp gáp bối rối, giọng nói khàn khàn lên tiếng né tránh:

“Không thể được như vậy đâu, chỗ này có rất nhiều người…”

Lương Đông nhìn bộ dạng câu dẫn kia của sóc nhỏ nhà mình liền khó khăn nuốt một ngụm nước miếng:

“Không phải hai chúng ta ở riêng một phòng hay sao, hơn nữa cửa phòng cũng có khóa!”

Triệu Tử Thiêm lắc đầu nghiêm giọng:

“Như thế cũng không được!”

Lương Đông không nói hai lời, đôi tay đã sớm cởi ra được chiếc thắt lưng của Triệu Tử Thiêm:

“Anh mặc kệ…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp ngăn lại, cánh cửa bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ đều theo nhịp. Triệu Tử Thiêm giật mình, vội vã cản Lương Đông:

“Có người gõ cửa”

Lương Đông hơi hơi chậm một chút, gương mặt nhăn lại, cương quyết cho được tay chạm vào Tiểu Thiêm Thiêm một cái mới chịu. Triệu Tử Thiêm nhéo mạnh vào eo Lương Đông, trầm giọng nhắc nhở:

“Có người đến rồi anh còn muốn làm cái gì!”

Lương Đông bực bội dùng tay bóp mạnh Tiểu Thiêm một cái, Triệu Tử Thiêm theo đó khẽ ư một tiếng. Lương Đông cúi đầu xuống hôn nhẹ vào môi của Triệu Tử Thiêm rồi kéo Triệu Tử Thiêm ngồi dậy, kéo khóa quần cho sóc nhỏ nhà mình thật là cẩn thận, nhân tiện còn đưa tay vuốt vuốt lại mấy sợi tóc hỗn loạn trên đầu cậu, rồi mới miễn cưỡng đi ra ngoài mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook