Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 32: Quan Tâm

Giai Nhân

08/10/2016

Lương Đông nhìn Triệu Tử Thiêm, thấy cậu ta hiện tại chẳng khác nào một con khỉ. Đang ngồi trên giường gãi gãi khắp người.

Lương Đông để ý, trên chân rồi cả tay của Triệu Tử Thiêm đều nổi lên mấy vệt đỏ, liền nhăn mặt hỏi cậu:

“Sao vậy?”

Triệu Tử Thiêm còn chưa ngừng gãi, nghe Lương Đông hỏi cũng chỉ trả lời qua loa:

“Bị muỗi chích!”

Lương Đông đi đến, gạt tay của Triệu Tử Thiêm ra, ngăn không cho cậu tiếp tục gãi nữa:

“Bị muỗi chích đến mức này sao?”

Triệu Tử Thiêm nhìn hắn, có chút oán hận mở miệng: “Còn không phải tại cậu…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm để ý Lương Đông đang nhìn chằm chằm mình, vì thế vội sửa miệng: “Là tại anh ở trong phòng tắm lâu thế làm gì”

Lương Đông không nói gì, lập tức xoay người rời khỏi phòng. Triệu Tử Thiêm cũng không biết Lương Đông đi đâu, càng không hiểu biểu hiện này của hắn là sao. Tự nhiên nổi giận với cậu?

Về phần Lương Đông, khi nghe thấy câu ‘Là tại anh ở trong phòng tắm lâu thế làm gì” của Triệu Tử Thiêm. Trong lòng hắn đột nhiên nhộn nhạo. Không biết, có phải do hắn suy nghĩ nhiều hay không. Mà hiện tại, câu nói kia của Triệu Tử Thiêm làm cho hắn liên tưởng đến… người yêu đang làm nũng.

Lương Đông muốn đi mua nhang muỗi cho Triệu Tử Thiêm. Hắn cũng không hiểu tại sao khi mình nhìn thấy mấy vết đỏ ửng sắp chảy máu trên tay của Triệu Tử Thiêm, trong lòng hắn lại có cảm giác không nỡ. Người này, dường như không biết tự chăm sóc bản thân mình. Cho nên, hắn cần phải quan tâm đến cậu ta nhiều một chút.

Suy nghĩ này nếu mà nói ra, người ngoài nghe được liền biết có bao nhiêu gượng ép. Có đạo lý nào, chỉ vì một người không biết cách chăm sóc bản thân, mà mình cần phải có trách nhiệm quan tâm đến người đó hay không. Trừ khi là…

Người đó, có một chỗ đứng rất quan trọng trong lòng đối phương.

Đương nhiên điều đơn giản như vậy, hiện tại Lương Đông vẫn chưa thể hiểu ra.

Lúc Lương Đông quay trở về phòng, đã không thấy Triệu Tử Thiêm đâu.

Lương Đông chạy sang phòng 301 bên cạnh, phát hiện ra Triệu Tử Thiêm đang ngồi ở trên giường. Một tay cầm một cuốn tập phe phẩy, một tay còn lại đang gãi gãi khắp người.

Lương Đông thấy bộ dạng của Triệu Tử Thiêm như vậy rất không vừa mắt. Bây giờ hắn chỉ muốn, trói chặt hai tay của cậu ta lại. Ngăn không cho cậu ta tiếp tục tự hủy hoại mình.

Lương Đông ném nhang muỗi về phía Triệu Tử Thiêm:

“Này, đốt lên đi!”

Từ lúc Lương Đông đi qua bên này, Triệu Tử Thiêm có nhìn thấy hắn. Nhưng mà, cái bộ mặt đen như than kia của Lương Đông, cậu thật sự không dám chọc vào. Hẳn là, hắn ta vẫn còn để ý đến chuyện cậu trêu chọc hắn vừa mới rồi. Vì thế, Triệu Tử Thiêm không sợ chết, tiếp tục nhắc đến chuyện này:

“Đông ca, Đông ca. Cười một cái đi. Không phải nói gọi một tiếng Đông ca anh sẽ hết giận sao?”

Thật ra thì, Lương Đông vốn dĩ không còn nhớ đến chuyện này nữa. Từ lúc Triệu Tử Thiêm bị muỗi chích, hắn luôn chỉ quan tâm đến việc đi mua nhang muỗi giúp cậu ta. Thế mà, cậu ta không những không sợ chết, còn gan lớn nhắc đến vấn đề này.

Gương mặt của Lương Đông vốn dĩ đã khó coi, hiện tại còn muốn khó coi hơn:

“Nếu như em còn nhắc đến chuyện này nữa. Anh tuyệt đối không tha thứ cho em!”

Câu này nói ra, có điểm không quen. Nói gì thì nói, Triệu Tử Thiêm cũng nhiều hơn hắn một tuổi. Xưng hô này trong nhất thời chưa thể thích ứng ngay. Dù chỉ là kém nhau một tuổi, nhưng hắn lại cứ ngỡ như niên hạ ngập tràn.

Tuy rằng vẫn chưa quen, nhưng Lương Đông cũng không nói là không thích. Ngược lại, trong lòng hắn còn cảm thấy vô cùng hư vinh. Càng gọi càng quen miệng, dần dần không thể sửa.

Triệu Tử Thiêm cười cười, bỏ nhang muỗi từ trong hộp ra. Rồi đưa lên trước mặt Lương Đông:

“Không có bật lửa, làm sao mà đốt?”

Phòng của Lương Đông cũng không có bật lửa. Lúc đi mua nhang muỗi, bởi vì chỉ nghĩ đến Triệu Tử Thiêm ở nhà bị muỗi chích, cho nên hắn cũng không có suy nghĩ đến vấn đề này

“Không có bật lửa sao?”

Triệu Tử Thiêm ngồi gãi gãi chân, gương mặt đáng thương, gật đầu một cái.

Lương Đông thấy bộ dạng này của Triệu Tử Thiêm, cũng cảm thấy khó xử. Cho dù, hiện tại không có bật lửa. Nhưng trong lòng hắn bây giờ, giống như là có hàng triệu mồi lửa đang bốc lên. Nóng đến mức, nếu lúc này nuốt nhang muỗi vào bụng chắc nhang cũng phải cháy dụi hết.

Lương Đông lại một lần nữa, lật đật chạy xuống căng tin, mua một cái bật lửa giúp Triệu Tử Thiêm. Đến khi mua về rồi, thì nhang muỗi sớm đã được Triệu Tử Thiêm đốt lên.

Lương Đông liếc nhìn Triệu Tử Thiêm một cái. Trong lòng âm thầm tức giận, lẽ nào Triệu Tử Thiêm cậu ta lại trêu chọc hắn:

“Bật lửa ở đâu ra vậy?”

Triệu Tử Thiêm đứng ở giữa nhà, khoa tay múa chân làm ra bộ dạng giống như làm ảo thuật, vui vẻ nói với Lương Đông:

“Biến ra!”

Lương Đông nghe câu này, lại càng cảm thấy tức giận hơn. Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông như thế, cũng vội vàng nói thật:

“Đùa thôi, đùa thôi. Vừa mới chạy đi xin lửa ở tầng dưới”. Triệu Tử Thiêm nói đến đây thì ngừng lại, bây giờ cậu mới để ý tóc của Lương Đông hơi hỗn loạn, bên thái dương cũng có mồ hôi chảy xuống cằm. Sau lưng hình như còn hơi ướt: “Không phải là anh… ngốc đến nỗi chạy đi mua bật lửa chứ?”



Lương Đông bị nói trúng tim đen. Nghe Triệu Tử Thiêm nói lời này, hắn mới cảm thấy mình cũng thật ngốc. Có vẻ như, những chuyện liên quan đến Triệu Tử Thiêm, Lương Đông sẽ đều trở lên ngốc nghếch như vậy.

Lương Đông xoa đầu Triệu Tử Thiêm, mỉm cười nói:

“Em nghĩ anh ngốc như vậy sao. Anh cũng chạy đi mượn bật lửa. Chẳng qua là đợi cậu ta tìm lâu quá, cho nên trở về hơi chậm một chút!”

Lương Đông để ý, trong phòng rất nóng. Triệu Tử Thiêm lại không bật quạt. Không phải là cậu ta keo kiệt đến mức, nóng như vậy cũng không chịu bật quạt chứ:

“Sao không bật quạt lên?”

Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông khẽ nhăn mặt:

“Quạt hỏng rồi. Bảo vệ nói nhanh nhất ngày mai mới sửa được!”

Lương Đông quay lại, nhìn Triệu Tử Thiêm, rồi đi đến chỗ công tắc của quạt trần nhìn nhìn một lúc:

“Ờ, đúng là hỏng nặng rồi. Không thể sửa ngay được đâu”

Triệu Tử thiêm thấy hành động kia của Lương Đông cũng phải bật cười. Hắn chỉ cần đi đến nhìn qua một lượt chỗ công tắc, liền có thể chắc chắn là hỏng nặng rồi sao. Chỉ sợ Lương Đông chẳng qua là đang tỏ vẻ mà thôi.

“Vậy tối nay qua phòng anh đi. Phòng anh cũng chỉ có mỗi anh”

Triệu Tử Thiêm đang đợi Lương Đông nói ra câu này. Cậu cũng đã sớm có ý định sang ở nhờ phòng Lương Đông một tối. Vì thế liền vội vàng quay vào giường cầm lấy gối, làm bộ dạng chuẩn bị sang phòng Lương Đông:

“Đi thôi, đi thôi!”

Hành động này của Triệu Tử Thiêm, cũng phải làm cho Lương Đông bật cười. Bộ dạng của Triệu Tử Thiêm hiện tại, giống như là sợ hắn đổi ý vậy.

Lương Đông có một thói quen, trước khi đi ngủ phải ngắm tóc mình một lượt mới được. Triệu Tử Thiêm ngồi ở trên giường bên cạnh, nhìn Lương Đông cười nói:

“Này, anh sợ ngày mai tóc rụng hết sao?”

Lương Đông thông qua tấm gương nhỏ, nhìn về phía Triệu Tử Thiêm:

“Đây là thói quen, trước khi đi ngủ phải nhìn tóc một chút!”

Triệu Tử Thiêm nhìn đồng hồ đặt ở trên bàn, lại quay sang nhìn bóng lưng của Lương Đông:

“Vậy mà nói một chút. Từ đó đến giờ gần mười phút rồi. Tóc thì chỉ có vài sợi, mà…” Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, một chiếc gối không biết từ hướng nào bay tới trúng thẳng mặt cậu.

Triệu Tử Thiêm ăn đau, cầm lại chiếc gối đó ném về phía Lương Đông. Sau đó, hai người cứ nhự vậy mà ném gối qua lại. Hơn mười phút sau, mới chịu tắt điện đi ngủ.

Lúc nằm trên giường, Lương Đông giống như nhớ ra điều gì đó, liền quay sang hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Này, bây giờ em ở phòng 301 sao?”

Triệu Tử Thiêm đang xem điện thoại, nghe Lương Đông hỏi vậy cũng vui vẻ trả lời:

“Ừ, bây giờ ở phòng 301. Lão Lương cách vách, có gì giúp đỡ nha!”

Trong đầu Lương Đông đột nhiên lóe ra một suy nghĩ, hắn muốn cho Triệu Tử Thiêm biết rằng hắn mới mở một quán lẩu gần trường:

“Đại Thiêm, tối mai chúng ta đến chỗ lần trước ăn một bữa đi!’

Triệu Tử Thiêm tắt điện thoại:

“Ừ được đấy, tối mai em mời!”

Triệu Tử Thiêm vẫn chưa quên vụ vé máy bay lần trước, nghe Lương Đông đề cập đến vấn đề này liền rất vui vẻ mà đồng ý.

___

Sáng ngày hôm sau, hai người bọn họ đều có tiết học. Trùng hợp là cùng học một lớp. Triệu Tử Thiêm dậy từ rất sớm, cậu đã về phòng mình chuẩn bị xong mọi thứ, chạy sang phòng Lương Đông, vẫn thấy hắn ta nằm ngủ ngon lành. Vì thế mà Triệu Tử Thiêm rất có lòng tốt mà gọi Lương Động dậy:

“Đông ca, Đông ca…” Gọi hai tiếng vẫn chưa thấy Lương Đông có dấu hiệu muốn tỉnh. Triệu Tử Thiêm bước đến lay người Lương Đông.

Lương Đông có chứng gắt ngủ rất nặng, nghe thấy có người quấy nhiễu, đang định quay sang mắng người đó một câu. Nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt của Triệu Tử Thiêm hắn liền kiềm chế lại. Lương Đông không khó chịu với Triệu Tử Thiêm, nhưng mà hắn cũng chưa thể tỉnh ngủ ngay được.

“Này, mau lên đi. Mười phút nữa vào lớp rồi!”

Lương Đông cố nhấc người. Mặt vùi vào gối, mông chổng lên trời. Đây chính là cách đặc biệt mà Lương Đông có thể tỉnh ngủ. Triệu Tử Thiêm thấy một màn này, liền buồn cười, hỏi hắn:

“Này, anh làm cái gì vậy?”

Lương Đông mang theo giọng ồm ồm, điển hình là kiểu mới vừa tỉnh giấc:



“Đây là phương thức đặc biệt!”

Bởi vì Lương Đông chần chừ mãi mới có thể rời giường, cho nên hai người bọn họ đến lớp có hơi muộn một chút. May mắn là, giảng viên hôm nay có việc, chính vì thế mà cả lớp được nghỉ tiết đầu.

Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ngồi chung một bàn. Khi hai người đang vui vẻ nói chuyện, thì có một cô gái đi đến bên cạnh bọn họ:

“Em ngồi đây được không?”

Triệu Tử Thiêm đang lên mạng tìm cho Lương Đông cái video nhảy street dance mà vài ngày trước cậu xem được. Nghe thấy có người hỏi cũng không ngẩng mặt lên nhìn, chỉ ừ qua loa.

Còn Lương Đông thì rất lịch sự, ngồi sát vào bên cạnh Triệu Tử Thiêm, để cho cô gái kia có chỗ ngồi:

“Ừ, em ngồi đi!”

Lương Đông đánh giá nữ sinh này một lượt, người này có lẽ là sinh viên năm nhất mới vào trường. Bởi vì cô ấy hiện tại đang mặc một chiếc áo đồng phục cấp ba, còn in huy hiệu của trường cũ.

Triệu Tử Thiêm tìm thấy video, vội đưa qua cho Lương Đông. Vừa ngẩng đầu, Triệu Tử Thiêm liền nhìn thấy cô gái ngồi bên cạnh Lương Đông, đang nhìn cậu mỉm cười.

Cô gái này, nhìn rất quen mắt. Giống như là cậu đã từng gặp qua ở đâu:

“Em là…”

Cô gái kia đưa tay vẫy vẫy với Triệu Tử Thiêm:

“Chào anh, taxi ngày hôm đó…”

Triệu Tử Thiêm lúc này mới sực nhớ ra, thì ra là cô gái trả tiền taxi ở sân bay giúp cậu. Không ngờ, cô ấy thực sự đỗ vào trường S này:

“À. Chúc mừng em thi đỗ!”

Lương Đông nghe hai bọn họ nói chuyện, cũng biết rằng là có quen biết. Vì thế, quay sang nhìn cô gái đó một lượt, rồi lại nhìn về hướng Triệu Tử Thiêm, thấy cậu ta cười híp cả mắt.

Trong lòng Lương Đông liền khó chịu, thầm nghĩ: biểu hiện bây giờ của Triệu Tử Thiêm, rất đúng với câu thấy gái liền híp cả mắt lại.

Suốt hai tiết học, Triệu Tử thiêm và cô gái kia cứ ngồi nói chuyện. Còn Lương Đông ngồi ở giữa, giống như là bức màn chắn, cản trở hai người bọn họ vậy.

Thỉnh thoảng khi nói chuyện, cô gái kia sẽ quay sang hỏi hắn vài câu, Triệu Tử Thiêm cũng sẽ hỏi hắn cái này đúng hay không. Nhưng Lương Đông hiện tại, vốn dĩ chẳng có suy nghĩ gì mà để tâm đến chuyện của bọn họ, cho nên khi nghe bọn họ nhắc đến tên mình, hắn cũng chỉ biết gượng cười gật đầu.

Đến tiết cuối cùng, Lương Đông ôm tâm trạng khó chịu rời đi trước:

“Này, anh có việc đi trước đây. Lát nữa học xong đến quán đó nhé”

Triệu Tử Thiêm vẫn còn đang bận cười với cô gái kia. Nghe hắn nói câu nay cũng chỉ gật đầu. Lương Đông liếc nhìn hai bọn họ một lượt, trước khi ra khỏi cửa lớp học còn không quên để lại một câu:

“Đi học còn không nghe giảng, chỉ biết nói chuyện riêng!”

Dĩ nhiên là câu này của Lương Đông, chỉ nói đủ cho hắn nghe thấy. Có điều hắn không biết, lời này cũng chính là đang tự nói bản thân hắn.

Đi học không chăm chú nghe giảng, chỉ chăm chú nghe chuyện của hai người ngồi bên cạnh. Để rồi khó chịu rời đi sao?

___

Lương Đông thật ra cũng chẳng có chuyện gì gấp, rời lớp học liền đến quán lẩu của mình. Hắn muốn tự tay nấu cho Triệu Tử Thiêm một bữa.

Lúc đến quán, từ phía xa đã nhìn thấy biển hiệu mà em họ hắn đặt.

Trên biển hiệu chính là sáu chữ ngay ngắn thẳng hàng: Vì sao đưa lẩu cay tới. Hơn nữa còn in hình diễn viên nam đóng vai nam chính trong phim vì sao đưa anh tới.

Biển hiệu này, Lương Đông nhìn cũng choáng.

Một tuần trước, em họ hắn nói quán lẩu cần có một biển hiệu. Lương Đông cũng rất vui vẻ mà đồng ý. Tên quán, cũng là do em họ hắn nghĩ ra. Lương Đông thấy cũng chẳng quan trọng lắm, cho nên từ việc đặt tên quán, đến việc làm biển hiệu đều để cho em họ hắn làm.

Lương Đông bước vào quán lẩu, liền nói Lương Mỹ hôm nay đóng cửa quán sớm, có việc gấp. Lương Mỹ cũng chỉ hỏi qua loa, sau đó làm theo lời của Lương Đông.

___

Bên này, Triệu Tử Thiêm và cô gái kia nói chuyện rất vui vẻ.

Thông qua buổi nói chuyện, Triệu Tử Thiêm biết cô gái này tên Phó Tiểu Hinh, học khoa âm nhạc.

Bởi vì lần trước hứa sẽ mời Phó Tiểu Hinh một bữa, cho nên hiện tại Triệu Tử Thiêm liền mời cô ấy đến quán ăn kia luôn.

Đây đúng là tiện cả đôi đường. Một bữa trả nợ xong cho Lương Đông và Phó Tiểu Hinh, hơn nữa còn tiết kiệm được chút tiền.

Phó Tiểu Hinh cũng vui vẻ mà nhận lời. Hết tiết học, hai người sóng vai đi đến quán lẩu của Lương Đông.

Triệu Tử Thiêm đi đến đây mới biết, quán mì thì ra đã đổi chủ. Nhìn biển hiệu, hai người tròn xoe mắt nhìn, rồi không hẹn mà gặp cùng nhau cười khúc khích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook