Chương 114: Quỳ xuống gọi ba ba
Giai Nhân
05/11/2016
Sáng ngày hôm sau, trên weibo của đoàn làm phim nổi lên sóng gió. Đoàn làm phim đã công khai hình ảnh của diễn viên lên trang chính thức, người được hâm mộ nhiều nhất chính là Lương Đông và Khương Chí Phong, có điều người bị đem ra bàn luận nhiều nhất lại chính là Triệu Tử Thiêm.
[Thuần Tình Sơn Thủy]: Đẹp nhất là Soái Soái, xấu nhất là Ngô Sơ Úy!
[Tiêu Thập Nhất Lang]: Ngô Sơ Úy kia nghe nói đã từng qua vài lần phẫu thuật chỉnh hình.
[Mông Mông]: Là thật sao, tôi cũng ngờ ngợ… mắt làm sao lại lớn như vậy được.
[Đường Tam Thiếu Gia]: Người ta mắt lớn thì nói là phẫu thuật sao, người mắt lớn trên đời ít lắm à?
[Gian Thương Đứng Đắn]: Cứ cho như là mắt lớn bẩm sinh đi, nhưng da đen như vậy không hợp với Úy Úy.
[Trần Trọng Tưởng]: Trong tiểu thuyết cũng có miêu tả Úy Úy da trắng sao?
[Không Thiên Thống]: Mặc kệ, tôi thấy Soái Soái và Đại Trì mới đích thực là một cặp.
[Nước Chảy Đá Mòn]: Đúng như vậy, đúng như vậy… nghe nói còn là bạn đại học, còn ở chung phòng nữa.
[Không Nhìn Thẳng]: Mấy người chỉ biết một mà không biết hai, Úy Úy mới là bạn cùng phòng của Đại Trì.
[Vương Bát Đản]: Ai nói, là Soái Soái, Soái Soái cùng Đại Trì chính là một cặp.
[Triển Hậu Vệ]: Có lý nào lại như vậy, Úy Úy và Đại Trì mới là một cặp.
[Gian Thương Đứng Đắn]: Người phía trên… đúng như vậy!
…
Triệu Tử Thiêm tắt điện thoại thở dài một hơi, Lương Đông vừa nhìn thấy điệu bộ kia của sóc nhỏ nhà mình liền đi đến ôm vào lòng hỏi:
“Làm sao lại thở dài nữa?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, hai mắt mở lớn nhìn Lương Đông nở nụ cười:
“Không sao!”
___
Thời gian cứ thế trôi đi, nháy mắt một cái đã quay được nửa chặng đường. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ba ngày nữa phải nhập học, vở kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm cũng chuẩn bị được diễn ra. Thời gian gần đây hai người bọn họ vô cùng bận rộn, nhất là Triệu Tử Thiêm luôn phải sắp xếp giữa việc đóng phim và diễn kịch. Trên mạng vẫn có người hàng ngày buông lời chửi bới Triệu Tử Thiêm, cũng có những người đứng ra bảo vệ cậu. Triệu Tử Thiêm để ý một người có tên nick weibo là Bí Mật Sủng Ái Triệu Tử Thiêm, người này rất ít khi bình luận ở bên dưới, nhưng lời nào người đó nói ra cũng đều là ý vị thâm sâu.
Nghiêm Nghinh Hạnh nhìn màn hình điện thoại có rất nhiều người tung hô, ghép hình Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ở một chỗ, còn nói hai người họ vô cùng hợp nhau, trong nhất thời không thể kìm nén tức giận trực tiếp lên trang cá nhân của mình đăng một status có nội dung thế này: “Lương Đông không thích các bạn ghép đôi anh ấy cùng Triệu Tử Thiêm, mong các bạn tôn trọng anh ấy. Triệu Tử Thiêm của các bạn thực chất là người chẳng ra gì” Nghiêm Nghinh Hạnh nếu chỉ đăng những dòng thông tin sai lệch đó thôi thì sẽ không sao, nhưng đằng này cô lại đăng lên rất nhiều ảnh giấy tờ tùy thân của Triệu Tử Thiêm, từ thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, thẻ sinh viên,… rất nhiều những giấy tờ linh tinh khác.
Nghiêm Nghinh Hạnh là trợ lý của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thế cho nên weibo của cô cũng được rất nhiều người theo dõi, đoạn tin kia vừa được đăng lên liền xuất hiện hai dòng suy nghĩ trái chiều. Một là đồng ý với Nghiêm Nghinh Hạnh, hai là phản đối với cô ta.
[Tiểu Mễ Nhi]: Triệu Tử Thiêm là người chẳng ra gì sao?
[Hạnh Hạnh]: Đúng vậy!
[Dưa Mật]: Tại sao lại nói anh ấy không ra gì?
[Trì Đầu Trọc]: Cô đem giấy tờ tùy thân của anh ấy đăng lên là không đúng.
[Nhất Kiến Chung Tình]: Tôi ngay từ đầu đã biết Triệu Tử Thiêm đó chẳng ra gì mà, bây giờ trợ lý cũng đã lên tiếng rồi.
[Hạnh Hạnh]: Triệu Tử Thiêm của các bạn chính là người thường ngày rất lười biếng, ở trong đoàn luôn bị mọi người ghét.
[Mao Nhị Ca]: Đã đi phẫu thuật thẩm mỹ còn xấu tính, phẫu thuật dù có đẹp ra nhưng vẫn không thể thay đổi được tính cách bên trong.
[Phú Nhị Đại]: Tôi đã từng đến phim trường xem các anh ấy diễn, tôi chỉ tin vào mắt mình Triệu Tử Thiêm so với người mà trợ lý bên trên nói thực chất không phải là một người.
[Đại Bảo Bối]: Còn không cho phép ghép cặp nữa đúng thật là quá vô lý rồi.
[Hạnh Hạnh]: Các bạn có thể lựa chọn không tin tôi, nhưng Lương Đông quả thật là không muốn các bạn tiếp tục ghép cặp anh ấy với người vốn không mấy tốt đẹp kia.
Cuộc đối thoại trên mạng cứ như vậy diễn ra, có người lên tiếng bảo vệ Triệu Tử Thiêm nhưng đa phần đều là những người đứng về phía của Nghiêm Nghinh Hạnh.
Ở bên này Triệu Tử Thiêm đang tập luyện cho vở kịch tốt nghiệp diễn ra sắp tới, điện thoại liền nhận được một tin nhắn.
[Sài Kế Đan]: Hôm nay vất vả rồi thưởng cho bọn cậu 2000 tệ.
[Ngô Sơ Úy]: Bốn người bọn tôi có 2000 tệ thì chia sao?
[Sài Kế Đan]: Cậu và Lương Đông.
[Sài Kế Đan]: Dĩ nhiên cậu có thể lấy hết nếu như cậu làm cho Lương Đông không lấy.
[Ngô Sơ Úy]: Tôi cho anh ấy 100 tệ, tôi lấy 1900 tệ.
[Sài Kế Đan]: Ha ha cậu được đó.
[Ngô Sơ Úy]: Ha ha ha…
Lương Đông nằm ở trong phòng khách sạn một lúc sau cũng nhận được tin nhắn của Sài Kế Đan.
[Sài Kế Đan]: Có thể đăng một số hình ảnh của cậu lên weibo được không, tránh cho người ta luôn nói cậu không bao giờ chịu đăng hình.
Lương Đông vốn là đang chờ tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn buổi tối hôm nay đã đến trường tập kịch, trước khi đi còn kiên quyết không cho hắn đi theo, nói khi nào trở về sẽ gọi điện cho hắn đến đón. Lương Đông nhìn tin nhắn của Sài Kế Đan cũng lười gõ chữ nhắn lại trực tiếp voice một đoạn gửi cho Sài Kế Đan luôn.
[Trì Sinh]: Đoạn voice dài năm giây. Ngày mai tôi sẽ đăng.
[Sài Kế Đan]: Tôi cho cậu xem cái này.
Nói rồi Sài Kế Đan liền chụp lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Triệu Tử Thiêm gửi cho Lương Đông. Lương Đông vừa nhìn thấy hình ảnh kia liền bất giác nở nụ cười cưng chiều. Tiếp theo lại voice lại cho Sài Kế Đan.
[Trì Sinh]: Đoạn voice dài ba giây. Em ấy thích là được.
Lương Đông ngồi lướt weibo thấy thông báo nhắc đến mình rất nhiều liền tò mò nhấn vào xem thử, thông báo kia đều là những người theo dõi bộ phim lần này đánh dấu hắn vào, nhưng có điều lần này nơi diễn ra không phải là ở trang chính thức của phim mà lại là trang cá nhân của Nghiêm Nghinh Hạnh.
Lương Đông nhìn số ảnh chụp giấy tờ cá nhân của Triệu Tử Thiêm bị đăng lên liền tức giận không thôi, nhìn những dòng bình luận bên dưới của Nghiêm Nghinh Hạnh đều nói sai sự thật, tâm trạng của hắn bỗng nhiên trở lên vô cùng xấu. Phải biết những hình chụp giấy tờ cá nhân kia một khi đã bị lộ ra, những người ở trên mạng luôn không thích Triệu Tử Thiêm sẽ có thể dễ dàng tìm được địa chỉ trường học, nhà ở, ngay cả quê quán của cậu, kết quả xấu hơn nữa hắn thật sự không dám nghĩ đến.
Lương Đông nhanh chóng bước xuống giường tìm đến tận phòng của Nghiêm Nghinh Hạnh làm cho ra lẽ. Người trong phòng nói cô ta đã ra ngoài, Lương Đông nóng ruột gọi điện thoại cho Nghiêm Nghinh Hạnh, phía đầu dây bên kia một lúc lâu mới chịu bắt máy.
“Lương Đông ca ca”
Lương Đông lạnh giọng:
“Cô đang ở đâu?”
Nghiêm Nghinh Hạnh im lặng một chút rồi đáp:
“Phía bên dưới đại sảnh”
Lương Đông bước xuống dưới liền nhìn thấy Nghiêm Nghinh Hạnh một mình ngồi trên ghế đá. Hắn hiện tại ngoài sự tức giận ra chính là thật sự không muốn nhìn thấy người này, đấy là không nói đến cô gái này đã từng một thời gian là mối tình đầu của sóc nhỏ nhà hắn, hiện tại lại gây ra chuyện nghiêm trọng như thế này.
“Chuyện này cô giải thích sao?” Lương Đông giống như biến thành một người khác, cầm điện thoại của chính mình ném vào tay cho Nghiêm Nghinh Hạnh.
Nghiêm Nghinh Hạnh không cần nhìn cũng biết Lương Đông cho cô xem cái gì, làm đến bước đường này cô cũng hiểu là sẽ có kết cục như vậy, nhưng mà cho dù Lương Đông có chán ghét cô thì cô cũng phải kéo theo Triệu Tử Thiêm, khiến cho con đường sau này của cậu ta đi vào ngõ cụt.
Nghiêm Nghinh Hạnh không nói, Lương Đông nhíu mày:
“Cô mau lập tức xóa dòng trạng thái trên trang cá nhân của cô, đăng những giấy tờ tùy thân của người khác lên mạng chính là trái pháp luật!”
Nghiêm Nghinh Hạnh hốc mắt nóng bừng, đột nhiên đứng dậy muốn ôm lấy Lương Đông:
“Em làm thế cũng chỉ vì em thích anh mà thôi, Triệu Tử Thiêm căn bản là không xứng!”
Lương Đông giật mình, hắn trước sau vẫn không thể ngờ được rằng Nghiêm Nghinh Hạnh lại biết điều này:
“Em ấy xứng hay không việc này đến lượt cô cho ý kiến sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh vội vã nắm chặt tay Lương Đông:
“Lương Đông ca ca, Triệu Tử Thiêm không tốt đẹp như anh nghĩ đâu, anh ta… anh ta là kẻ xấu xa…”
Lương Đông cười lạnh gạt tay Nghiêm Nghinh Hạnh ra, sóc nhỏ nhà hắn có phải là kẻ xấu xa hay không hắn đương nhiên có đủ cơ sở để chứng minh, ngược lại người con gái trước mắt này bề ngoài tuy rằng xinh đẹp nhưng tâm cơ lại quá nham hiểm. Không phải chỉ duy nhất lần này mà cả những lần trước đó, Lương Đông coi như cũng đã được diện kiến bộ mặt thật của cô ta.
Lương Đông cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, mắt thấy đã sắp đến giờ đi đón sóc nhỏ nhà mình. Hắn cũng không muốn dành quá nhiều thời gian cho người trước mặt này, chính vì thế trực tiếp với tay lấy điện thoại trong túi áo của Nghiêm Nghinh Hạnh làm một vài thao tác, rất nhanh sau đó dòng trạng thái gây sóng gió kia lập tức được xóa đi. Lương Đông còn cẩn thận hơn nữa, trực tiếp khôi phục lại cài đặt gốc trên điện thoại của cô ta, mọi bức ảnh cũng theo đó mất hết.
Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn cố gắng níu kéo bằng cách đe dọa:
“Lương Đông ca ca, nếu anh không cắt đứt quan hệ với anh ta, em nhất định sẽ nói cho bà nội của anh biết!”
Lương Đông hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn là xoay lưng bước đi, trước khi đi còn đặc biệt nhắn nhủ lại một câu:
“Cô từ nay trở đi không cần đi theo chúng tôi nữa, tôi đã tìm được trợ lý mới rồi!”
___
Lương Đông lái xe đến trước cổng trường đã thấy Triệu Tử Thiêm đứng bên ngoài đó cười nói vui vẻ với bạn học, hắn ngồi ở trong xe bíp còi một tiếng, Triệu Tử Thiêm theo đó xoay người phát hiện ra được là xe của Lương Đông liền vẫy tay chào tạm biệt mọi người ra về.
Lúc Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe rồi còn quay sang làm mặt giận dỗi với Lương Đông:
“Làm sao lại đến muộn thế hả, sau này còn đến muộn như thế nữa…”
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông liền đau lòng kéo cậu vào lòng nhỏ giọng lên tiếng:
“Em biết rồi phải không?”
Lương Đông biết chắc chắn Triệu Tử Thiêm nhất định là biết rồi, dưới khung bình luận đó có nhắc đến tên cậu rất nhiều, Triệu Tử Thiêm không biết mới chính là chuyện lạ. Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngã vào lòng ngực ấm áp quen thuộc, cậu vốn là muốn làm như không biết mọi chuyện đang diễn ra ở trên mạng kia, nhưng mà khi nghe Lương Đông hỏi một câu như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân ghê gớm, muốn ngay tại lúc này kể khổ với Lương Đông một chút:
“Bọn họ tại sao suốt ngày bash em, suốt ngày chửi em?”
Lương Đông vỗ vỗ lưng Triệu Tử Thiêm vài cái, cúi đầu hôn xuống mái tóc mềm mượt kia:
“Không sao đâu”
Triệu Tử Thiêm giống như người mất hết sức lực khẽ thở dài một hơi:
“Thật sự rất mệt mỏi”
Lương Đông đau lòng không thôi, nếu biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này hắn nhất định sẽ không kéo Triệu Tử Thiêm vào đoàn làm phim. Lương Đông đột nhiên có cảm giác hắn chính là nguồn gốc gây lên mọi chuyện ngày hôm nay:
“Anh sẽ bảo vệ em”
Buổi tối hôm ấy lúc Triệu Tử Thiêm ngủ rồi, Lương Đông liền đăng nhập vào tài khoản weibo của mình xóa toàn bộ những dòng trạng thái trước đây rồi đăng một bài wiebo mới có nội dung như thế này: “Các bạn có thể thích nhiều người, nhưng chúng tôi chỉ có các bạn, mong các bạn tin tưởng chúng tôi. Hơn nữa tôi không phân biệt giữa fan couple và fan only, đối với tôi tất cả đều là fan! Triệu Tử Thiêm đối với tôi chính là một người rất quan trọng!”
Rất nhanh sau đó khung bình luận lại xôn xao, có rất nhiều người ủng hộ Lương Đông, hơn nữa còn không trách cứ hắn, ngược lại còn lên tiếng bất bình thay cho Triệu Tử Thiêm. Dĩ nhiên thì thông qua sự việc lần này, anti fan của Triệu Tử Thiêm chỉ có tăng lên chứ không có giảm. Còn có một số người lên tiếng ủng hộ Lương Đông và Khương Chí Phong mới là một cặp đẹp nhất.
Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm lại có một ngày vất vả, phải đi làm lại mọi giấy tờ tùy thân của mình cho đến tận chiều. Lúc về đến khách sạn điều đầu tiên làm chính là ôm trầm lấy Lương Đông im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp của người nào đó.
___
Hôm nay là ngày vở kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm được công diễn, Triệu Tử Thiêm đóng vai nhân vật chính Vương Mạn Đường trong vở Toàn Gia Phúc. Lương Đông ở phía sau khán đài ngồi nhìn Triệu Tử Thiêm trang điểm, hắn cứ nhìn chằm chằm người trước mặt cười mãi không thôi. Triệu Tử Thiêm hiện tại mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mái tóc được phủ phấn nhuôm hoa râm, mắt mũi cũng được trang điểm thành một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, vết chân chim rõ ràng hằn lên bên khóe mắt.
Triệu Tử Thiêm thấy con lừa lớn bên cạnh cứ cười mình liền nhăn mặt giả bộ tức giận chỉ về phía hắn:
“Mau đi ngoài, đi ra ngoài đi, đây không phải là chỗ cho anh vào”
Lương Đông vẫn cứ cười nhìn người đối diện:
“Lão cán bộ, thật sự rất giống lão cán bộ”
Triệu Tử Thiêm đứng dậy chắp tay sau lưng đi một vòng quanh người Lương Đông:
“Tôi nói này bí thư chi bộ, anh nghiêm túc một chút có được không hả?”
Lương Đông lại cười lớn tiếng híp cả hai mắt lại, nếu ở đây không phải có quá nhiều người hắn nhất định sẽ ngay lập tức hôn lên khuôn miệng chu về phía trước đang lảm nhảm huyên thuyên kia của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi xuống ghế, dùng âm thanh đủ để cho cả hai người nghe thấy được:
“Thật muốn ngay bây giờ uống em!”
Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không ai để ý đến chỗ này mới dám đáp lại Lương Đông:
“Anh đến cả một lão cán bộ cũng không tha sao?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng:
“Ra bên ngoài hôn một cái được không?”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp cho Lương Đông một phát tát: “Nằm mơ!” rồi đứng lên xoay người lại phía sau lớn tiếng gọi: “Lâm đệ đệ đã chuẩn bị xong hay chưa?”
Lương Đông ôm một bụng tức nhìn chằm chằm cái mông ngoe nguẩy của con sóc nhỏ trước mặt. Sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng to gan lớn mật, hiện tại còn dám đứng chụp hình với cô gái khác ở trước mặt hắn. Cái người kia có cần thiết phải đặt tay lên ngực của Triệu Tử Thiêm hay không, lại còn tựa vào vai sát như thế, Lương Đông nhịn không nổi nữa đành phải xoay người bước ra ngoài khán đài đi xuống hàng ghế khán giả ngồi đợi.
Triệu Tử Thiêm vừa ra sân khấu ánh mắt liền nhanh chóng đảo quanh một vòng, phát hiện ra Lương Đông đang ngồi ở một góc mới mỉm cười yên tâm diễn kịch. Vở kịch diễn ra hơn ba mươi phút, Lương Đông vẫn luôn rất chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé ở phía trên kia, không phải là hắn đang đánh giá kĩ năng diễn xuất của Triệu Tử Thiêm mà là hắn chỉ thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu. Lương Đông đến bây giờ mới hiểu ra câu nói xuân phong mười dặm chẳng bằng em, mọi nơi Triệu Tử Thiêm đứng đều trở thành phong cảnh đẹp nhất, mọi thứ mặc trên người Triệu Tử Thiêm đối với Lương Đông mà nói chính là vô cùng thuận mắt.
Vở kịch kết thúc, Lương Đông ôm bó hoa thật lớn lên tặng cho Triệu Tử Thiêm. Bởi vì xung quanh rất ồn cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nghe thấy được lời nói kia của Lương Đông, nhưng mà Trương Trấn đứng ở bên cạnh lại nghe rõ mồn một, lúc Lương Đông nói xong câu đó cậu ta còn mở lớn hai mắt không dám tin vào những điều mình nghe thấy, Lương Đông cho người kia một ánh mắt biểu hiện muốn nói chính là như cậu ta nghe được. Lương Đông lúc tặng hoa cho Triệu Tử Thiêm có nói một câu thế này:
“Thật muốn uống em!”
Triệu Tử Thiêm có hẹn đi ăn một bữa với người trong đoàn kịch, thế cho nên lúc này Lương Đông mới ra về trước. Hắn bây giờ đã có fan của riêng mình, hôm nay đi đến xem kịch fan của hai người cũng theo sau. Dọc đường đi ra xe có một fan nói cho hắn biết chuyện Sài Kế Đan đăng một tấm hình Trương Danh cùng Triệu Tử Thiêm lên trên mạng, trong tấm hình đó Trương Danh còn trộm hôn má của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm không những không tức giận mà còn làm ra biểu cảm đáng yêu. Lương Đông cứ tưởng fan đó nói đùa, cho nên liền nói cho xem hình. Fan đó rất nhanh liền cho Lương Đông xem hình ảnh, Lương Đông xem xong không nói một lời đi lên xe quay trở về khách sạn.
Tối ngày hôm ấy Lương Đông đã làm một động thái khiến cho tập thể những người trên mạng chỉ còn biết quỳ xuống gọi hắn một tiếng ba ba. Lương Đông đăng một tấm ảnh giường chiếu của hắn cùng Triệu Tử Thiêm, tấm ảnh này được hắn cắt lại từ đoạn video diễn tập, Triệu Tử Thiêm nằm ở trên giường cởi hết áo bộ dạng hưởng thụ, Lương Đông nằm ở bên trên hôn ngực cậu kèm theo dòng caption: “Không làm loạn thì chết sao”. Khung bình luận bên dưới đều là những ảnh quỳ rạp
[Đại Thiết Đầu]: Ba ba, ba ba, ba ba…
[Hai Cái Bánh Bao]: Không làm loạn thì chết sao?
[Hoa Rơi Hữu Ý]: Ba ba anh quá cao tay.
[Thanh Xuân Mơ Màng]: Ba ba, @Ngô Sơ Úy anh mau đến xem..
…
Triệu Tử Thiêm đang ngồi ăn điện thoại liên tục réo liên hồi, cậu có điểm tò mò mở ra xem thử, vừa lên weibo liền thấy tấm ảnh kia, Triệu Tử Thiêm lập tức đỏ mặt xấu hổ vội vã lấy tay che màn hình lại sợ người xung quanh nhìn thấy. Triệu Tử Thiêm đứng dậy đi ra một góc gọi điện cho Lương Đông. Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy, Triệu Tử Thiêm giống như súng liên thanh nhắm thẳng vào Lương Đông tuôn ra một nèo:
“Đông ca, anh không làm loạn thì chết sao? Anh mau xóa đi…”
Lương Đông ở bên này hưởng thụ sự tức giận của đối phương:
“Câu này anh nên hỏi em mới đúng”
Triệu Tử Thiêm tức đến đứng không vững dậm chân tại chỗ:
“Anh xóa tấm ảnh kia ngay đi”
Lương Đông để cách xa điện thoại ra một chút đợi Triệu Tử Thiêm nói xong mới dám thu về:
“Em không phải là cũng đăng tấm hình chụp cùng Trương Danh hôn má sao?”
Triệu Tử Thiêm hét lớn:
“Là Sài biên kịch đăng, em có đăng đâu”
Lương Đông cười lạnh:
“Không quan trọng, dù sao anh thấy biểu hiện của em còn có vẻ rất thích đó!”
Triệu Tử Thiêm tức giận tắt điện thoại, cậu hiện tại không nói lại hắn, lát nữa về trực tiếp ép buộc hắn xóa tấm hình đó đi.
Ở bên nay lúc Triệu Tử Thiêm ra ngoài gọi điện thoại, người trong bàn liền nảy ra một ý định muốn chuốc Triệu Tử Thiêm uống say. Mọi người bởi vì rất tò mò mối quan hệ giữa cậu và Lương Đông thế cho nên mới tính kế muốn hỏi. Triệu Tử Thiêm vừa ngồi xuống bàn, A Phúc ở bên cạnh liền rót cho Triệu Tử Thiêm một chén rượu:
“Này Tử Thiêm, uống một ly đi!”
Triệu Tử Thiêm từ chối lắc đầu:
“Tôi không uống được rượu”
A Phúc vẫn cứ đặt chén rượu đó ở trước mặt Triệu Tử Thiêm:
“Một ly nhỏ thôi mà, tửu lượng của cậu không phải là kém đến mức một ly liền say luôn rồi chứ?”
Triệu Tử Thiêm do dự: “Này…” nhưng do mọi người bên cạnh ép buộc nhiều quá Triệu Tử Thiêm cũng không còn có cách nào khác là phải uống. Cứ như vậy chén này nối tiếp chén kia, Triệu Tử Thiêm say đến chén rượu cũng không thể cầm vững được, người trên bàn cũng không thoát khỏi tình trạng ngà ngà say, có một người lúc này mới lên tiếng hỏi:
“Tử Thiêm, cậu và Lương Đông rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
Triệu Tử Thiêm nấc cụt, đầu óc đau nhức vô cùng, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cậu loay hoay mãi mới lấy được điện thoại đưa tay nhấn xuống nút nghe. Lương Đông đợi mãi không thấy Triệu Tử Thiêm về mới sốt ruột gọi điện, không ngờ ai kia lại uống say đến nấc cụt trong điện thoại, hỏi cái gì cũng không nói chỉ nấc mãi không chịu trả lời.
Ba mươi phút sau Lương Đông đến được quán ăn Triệu Tử Thiêm đang ăn, mắt thấy có rất nhiều người vây quanh sóc nhỏ nhà hắn, có người còn lớn gan hơn kéo kéo vạt áo của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông vội vã chạy đến kéo Triệu Tử Thiêm ra khỏi đám đông hỗn loạn kia, trực tiếp bỏ con sóc nhỏ trên thân toàn mùi rượu vào trong xe, tiến thẳng về khách sạn.
Triệu Tử Thiêm lần này uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự cho nên không làm loạn như lần trước nữa. Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm về phòng đặt lên giường cởi hết quần áo của cậu ra. Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn không biết mình đang bị kẻ xấu lợi dụng. Cả người bởi vì uống rượu mà hơi ửng đỏ, Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng trực tiếp đè lên người Triệu Tử Thiêm điên cuồng hôn xuống,
Triệu Tử Thiêm khó thở đẩy người phía trên ra:
“Ưm… ha… nặng quá…”
Lương Đông ngừng lại một chút, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mơ màng của ai kia, máu nóng trong người nhanh chóng bốc lên ở mức độ cao nhất, Lương Đông đưa tay vân vê môi dưới mềm mại của Triệu Tử Thiêm khàn giọng hỏi:
“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không, còn dám ngắt điện thoại của anh?”
Triệu Tử Thiêm khó chịu bứt rứt, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía dưới trướng đau không ngừng cọ vào người của Lương Đông:
“Ha… nóng quá… Đông Nhi…”
Lương Đông lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này phát ra từ trong miệng của Triệu Tử Thiêm, hơn nữa thân thể nóng rực kia còn đang không ngừng vặn vẹo, Lương Đông cố gắng bình ổn bản thân ngăn không cho mình ăn sạch sẽ người trước mặt. Triệu Tử Thiêm cọ tới cọ lui không thấy Lương Đông có ý định giúp mình, men rượu trong người khiến cho cậu càng thêm mạnh dạn hơn:
“Đông Nhi… ưm… có thích… có thích như thế này không…”
Lương Đông không nói gì vẫn cứ nằm ở trên người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lớn mật đẩy người dán chặt vào Lương Đông:
“Ha… ưm… ưm… còn nhìn… uống bây giờ…”
Lương Đông cuối cùng nhịn không nổi nữa trực tiếp uống cạn ai đó.
“A… ưm Thanh… chậm một chút… không không… mỏi quá rồi…”
“Bảo bối… thật không có cách nào thoát khỏi em…”
Kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm diễn ra suôn sẻ, ngày hôm ấy cậu còn được thầy Ngô giảng viên khoa diễn xuất học viện điện ảnh Bắc Kinh lên tiếng khen ngợi: “Ngọc chưa mài nhưng đã tràn đầy ánh hào quang, Triệu Tử Thiêm tuy vẫn còn non trẻ, nhưng qua một đoạn thời gian nữa, trải qua mài giũa, đánh bóng của hàng ngàn vai diễn khác nhau, lột bỏ lớp vỏ non nớt, nhất định có thể tỏa ra ánh hào quang chói mắt!”. Buổi tối hôm ấy quả thật như lời thầy Ngô kia nói, phòng của Triệu Tử Thiêm sáng đèn đến tận khuya vẫn chưa chịu tắt đi, không rõ bên trong đó xảy ra chuyện đại sự gì, Triệu Tử Thiêm hết nói nhanh rồi lại chậm, nói lớn rồi lại sâu, rên rỉ đứt quãng, thở dài gấp gáp, mọi biểu hiện phong tình mị hoặc cái gì cũng phô diễn đủ cả. Đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tối hôm đó ở bên trong diễn cái gì mọi người sau đó vĩnh viễn cũng không thể biết được.
[Thuần Tình Sơn Thủy]: Đẹp nhất là Soái Soái, xấu nhất là Ngô Sơ Úy!
[Tiêu Thập Nhất Lang]: Ngô Sơ Úy kia nghe nói đã từng qua vài lần phẫu thuật chỉnh hình.
[Mông Mông]: Là thật sao, tôi cũng ngờ ngợ… mắt làm sao lại lớn như vậy được.
[Đường Tam Thiếu Gia]: Người ta mắt lớn thì nói là phẫu thuật sao, người mắt lớn trên đời ít lắm à?
[Gian Thương Đứng Đắn]: Cứ cho như là mắt lớn bẩm sinh đi, nhưng da đen như vậy không hợp với Úy Úy.
[Trần Trọng Tưởng]: Trong tiểu thuyết cũng có miêu tả Úy Úy da trắng sao?
[Không Thiên Thống]: Mặc kệ, tôi thấy Soái Soái và Đại Trì mới đích thực là một cặp.
[Nước Chảy Đá Mòn]: Đúng như vậy, đúng như vậy… nghe nói còn là bạn đại học, còn ở chung phòng nữa.
[Không Nhìn Thẳng]: Mấy người chỉ biết một mà không biết hai, Úy Úy mới là bạn cùng phòng của Đại Trì.
[Vương Bát Đản]: Ai nói, là Soái Soái, Soái Soái cùng Đại Trì chính là một cặp.
[Triển Hậu Vệ]: Có lý nào lại như vậy, Úy Úy và Đại Trì mới là một cặp.
[Gian Thương Đứng Đắn]: Người phía trên… đúng như vậy!
…
Triệu Tử Thiêm tắt điện thoại thở dài một hơi, Lương Đông vừa nhìn thấy điệu bộ kia của sóc nhỏ nhà mình liền đi đến ôm vào lòng hỏi:
“Làm sao lại thở dài nữa?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, hai mắt mở lớn nhìn Lương Đông nở nụ cười:
“Không sao!”
___
Thời gian cứ thế trôi đi, nháy mắt một cái đã quay được nửa chặng đường. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm ba ngày nữa phải nhập học, vở kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm cũng chuẩn bị được diễn ra. Thời gian gần đây hai người bọn họ vô cùng bận rộn, nhất là Triệu Tử Thiêm luôn phải sắp xếp giữa việc đóng phim và diễn kịch. Trên mạng vẫn có người hàng ngày buông lời chửi bới Triệu Tử Thiêm, cũng có những người đứng ra bảo vệ cậu. Triệu Tử Thiêm để ý một người có tên nick weibo là Bí Mật Sủng Ái Triệu Tử Thiêm, người này rất ít khi bình luận ở bên dưới, nhưng lời nào người đó nói ra cũng đều là ý vị thâm sâu.
Nghiêm Nghinh Hạnh nhìn màn hình điện thoại có rất nhiều người tung hô, ghép hình Triệu Tử Thiêm và Lương Đông ở một chỗ, còn nói hai người họ vô cùng hợp nhau, trong nhất thời không thể kìm nén tức giận trực tiếp lên trang cá nhân của mình đăng một status có nội dung thế này: “Lương Đông không thích các bạn ghép đôi anh ấy cùng Triệu Tử Thiêm, mong các bạn tôn trọng anh ấy. Triệu Tử Thiêm của các bạn thực chất là người chẳng ra gì” Nghiêm Nghinh Hạnh nếu chỉ đăng những dòng thông tin sai lệch đó thôi thì sẽ không sao, nhưng đằng này cô lại đăng lên rất nhiều ảnh giấy tờ tùy thân của Triệu Tử Thiêm, từ thẻ căn cước, thẻ ngân hàng, thẻ sinh viên,… rất nhiều những giấy tờ linh tinh khác.
Nghiêm Nghinh Hạnh là trợ lý của Lương Đông và Triệu Tử Thiêm thế cho nên weibo của cô cũng được rất nhiều người theo dõi, đoạn tin kia vừa được đăng lên liền xuất hiện hai dòng suy nghĩ trái chiều. Một là đồng ý với Nghiêm Nghinh Hạnh, hai là phản đối với cô ta.
[Tiểu Mễ Nhi]: Triệu Tử Thiêm là người chẳng ra gì sao?
[Hạnh Hạnh]: Đúng vậy!
[Dưa Mật]: Tại sao lại nói anh ấy không ra gì?
[Trì Đầu Trọc]: Cô đem giấy tờ tùy thân của anh ấy đăng lên là không đúng.
[Nhất Kiến Chung Tình]: Tôi ngay từ đầu đã biết Triệu Tử Thiêm đó chẳng ra gì mà, bây giờ trợ lý cũng đã lên tiếng rồi.
[Hạnh Hạnh]: Triệu Tử Thiêm của các bạn chính là người thường ngày rất lười biếng, ở trong đoàn luôn bị mọi người ghét.
[Mao Nhị Ca]: Đã đi phẫu thuật thẩm mỹ còn xấu tính, phẫu thuật dù có đẹp ra nhưng vẫn không thể thay đổi được tính cách bên trong.
[Phú Nhị Đại]: Tôi đã từng đến phim trường xem các anh ấy diễn, tôi chỉ tin vào mắt mình Triệu Tử Thiêm so với người mà trợ lý bên trên nói thực chất không phải là một người.
[Đại Bảo Bối]: Còn không cho phép ghép cặp nữa đúng thật là quá vô lý rồi.
[Hạnh Hạnh]: Các bạn có thể lựa chọn không tin tôi, nhưng Lương Đông quả thật là không muốn các bạn tiếp tục ghép cặp anh ấy với người vốn không mấy tốt đẹp kia.
Cuộc đối thoại trên mạng cứ như vậy diễn ra, có người lên tiếng bảo vệ Triệu Tử Thiêm nhưng đa phần đều là những người đứng về phía của Nghiêm Nghinh Hạnh.
Ở bên này Triệu Tử Thiêm đang tập luyện cho vở kịch tốt nghiệp diễn ra sắp tới, điện thoại liền nhận được một tin nhắn.
[Sài Kế Đan]: Hôm nay vất vả rồi thưởng cho bọn cậu 2000 tệ.
[Ngô Sơ Úy]: Bốn người bọn tôi có 2000 tệ thì chia sao?
[Sài Kế Đan]: Cậu và Lương Đông.
[Sài Kế Đan]: Dĩ nhiên cậu có thể lấy hết nếu như cậu làm cho Lương Đông không lấy.
[Ngô Sơ Úy]: Tôi cho anh ấy 100 tệ, tôi lấy 1900 tệ.
[Sài Kế Đan]: Ha ha cậu được đó.
[Ngô Sơ Úy]: Ha ha ha…
Lương Đông nằm ở trong phòng khách sạn một lúc sau cũng nhận được tin nhắn của Sài Kế Đan.
[Sài Kế Đan]: Có thể đăng một số hình ảnh của cậu lên weibo được không, tránh cho người ta luôn nói cậu không bao giờ chịu đăng hình.
Lương Đông vốn là đang chờ tin nhắn của Triệu Tử Thiêm, sóc nhỏ nhà hắn buổi tối hôm nay đã đến trường tập kịch, trước khi đi còn kiên quyết không cho hắn đi theo, nói khi nào trở về sẽ gọi điện cho hắn đến đón. Lương Đông nhìn tin nhắn của Sài Kế Đan cũng lười gõ chữ nhắn lại trực tiếp voice một đoạn gửi cho Sài Kế Đan luôn.
[Trì Sinh]: Đoạn voice dài năm giây. Ngày mai tôi sẽ đăng.
[Sài Kế Đan]: Tôi cho cậu xem cái này.
Nói rồi Sài Kế Đan liền chụp lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Triệu Tử Thiêm gửi cho Lương Đông. Lương Đông vừa nhìn thấy hình ảnh kia liền bất giác nở nụ cười cưng chiều. Tiếp theo lại voice lại cho Sài Kế Đan.
[Trì Sinh]: Đoạn voice dài ba giây. Em ấy thích là được.
Lương Đông ngồi lướt weibo thấy thông báo nhắc đến mình rất nhiều liền tò mò nhấn vào xem thử, thông báo kia đều là những người theo dõi bộ phim lần này đánh dấu hắn vào, nhưng có điều lần này nơi diễn ra không phải là ở trang chính thức của phim mà lại là trang cá nhân của Nghiêm Nghinh Hạnh.
Lương Đông nhìn số ảnh chụp giấy tờ cá nhân của Triệu Tử Thiêm bị đăng lên liền tức giận không thôi, nhìn những dòng bình luận bên dưới của Nghiêm Nghinh Hạnh đều nói sai sự thật, tâm trạng của hắn bỗng nhiên trở lên vô cùng xấu. Phải biết những hình chụp giấy tờ cá nhân kia một khi đã bị lộ ra, những người ở trên mạng luôn không thích Triệu Tử Thiêm sẽ có thể dễ dàng tìm được địa chỉ trường học, nhà ở, ngay cả quê quán của cậu, kết quả xấu hơn nữa hắn thật sự không dám nghĩ đến.
Lương Đông nhanh chóng bước xuống giường tìm đến tận phòng của Nghiêm Nghinh Hạnh làm cho ra lẽ. Người trong phòng nói cô ta đã ra ngoài, Lương Đông nóng ruột gọi điện thoại cho Nghiêm Nghinh Hạnh, phía đầu dây bên kia một lúc lâu mới chịu bắt máy.
“Lương Đông ca ca”
Lương Đông lạnh giọng:
“Cô đang ở đâu?”
Nghiêm Nghinh Hạnh im lặng một chút rồi đáp:
“Phía bên dưới đại sảnh”
Lương Đông bước xuống dưới liền nhìn thấy Nghiêm Nghinh Hạnh một mình ngồi trên ghế đá. Hắn hiện tại ngoài sự tức giận ra chính là thật sự không muốn nhìn thấy người này, đấy là không nói đến cô gái này đã từng một thời gian là mối tình đầu của sóc nhỏ nhà hắn, hiện tại lại gây ra chuyện nghiêm trọng như thế này.
“Chuyện này cô giải thích sao?” Lương Đông giống như biến thành một người khác, cầm điện thoại của chính mình ném vào tay cho Nghiêm Nghinh Hạnh.
Nghiêm Nghinh Hạnh không cần nhìn cũng biết Lương Đông cho cô xem cái gì, làm đến bước đường này cô cũng hiểu là sẽ có kết cục như vậy, nhưng mà cho dù Lương Đông có chán ghét cô thì cô cũng phải kéo theo Triệu Tử Thiêm, khiến cho con đường sau này của cậu ta đi vào ngõ cụt.
Nghiêm Nghinh Hạnh không nói, Lương Đông nhíu mày:
“Cô mau lập tức xóa dòng trạng thái trên trang cá nhân của cô, đăng những giấy tờ tùy thân của người khác lên mạng chính là trái pháp luật!”
Nghiêm Nghinh Hạnh hốc mắt nóng bừng, đột nhiên đứng dậy muốn ôm lấy Lương Đông:
“Em làm thế cũng chỉ vì em thích anh mà thôi, Triệu Tử Thiêm căn bản là không xứng!”
Lương Đông giật mình, hắn trước sau vẫn không thể ngờ được rằng Nghiêm Nghinh Hạnh lại biết điều này:
“Em ấy xứng hay không việc này đến lượt cô cho ý kiến sao?”
Nghiêm Nghinh Hạnh vội vã nắm chặt tay Lương Đông:
“Lương Đông ca ca, Triệu Tử Thiêm không tốt đẹp như anh nghĩ đâu, anh ta… anh ta là kẻ xấu xa…”
Lương Đông cười lạnh gạt tay Nghiêm Nghinh Hạnh ra, sóc nhỏ nhà hắn có phải là kẻ xấu xa hay không hắn đương nhiên có đủ cơ sở để chứng minh, ngược lại người con gái trước mắt này bề ngoài tuy rằng xinh đẹp nhưng tâm cơ lại quá nham hiểm. Không phải chỉ duy nhất lần này mà cả những lần trước đó, Lương Đông coi như cũng đã được diện kiến bộ mặt thật của cô ta.
Lương Đông cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, mắt thấy đã sắp đến giờ đi đón sóc nhỏ nhà mình. Hắn cũng không muốn dành quá nhiều thời gian cho người trước mặt này, chính vì thế trực tiếp với tay lấy điện thoại trong túi áo của Nghiêm Nghinh Hạnh làm một vài thao tác, rất nhanh sau đó dòng trạng thái gây sóng gió kia lập tức được xóa đi. Lương Đông còn cẩn thận hơn nữa, trực tiếp khôi phục lại cài đặt gốc trên điện thoại của cô ta, mọi bức ảnh cũng theo đó mất hết.
Nghiêm Nghinh Hạnh vẫn cố gắng níu kéo bằng cách đe dọa:
“Lương Đông ca ca, nếu anh không cắt đứt quan hệ với anh ta, em nhất định sẽ nói cho bà nội của anh biết!”
Lương Đông hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn là xoay lưng bước đi, trước khi đi còn đặc biệt nhắn nhủ lại một câu:
“Cô từ nay trở đi không cần đi theo chúng tôi nữa, tôi đã tìm được trợ lý mới rồi!”
___
Lương Đông lái xe đến trước cổng trường đã thấy Triệu Tử Thiêm đứng bên ngoài đó cười nói vui vẻ với bạn học, hắn ngồi ở trong xe bíp còi một tiếng, Triệu Tử Thiêm theo đó xoay người phát hiện ra được là xe của Lương Đông liền vẫy tay chào tạm biệt mọi người ra về.
Lúc Triệu Tử Thiêm ngồi vào trong xe rồi còn quay sang làm mặt giận dỗi với Lương Đông:
“Làm sao lại đến muộn thế hả, sau này còn đến muộn như thế nữa…”
Không đợi Triệu Tử Thiêm nói xong, Lương Đông liền đau lòng kéo cậu vào lòng nhỏ giọng lên tiếng:
“Em biết rồi phải không?”
Lương Đông biết chắc chắn Triệu Tử Thiêm nhất định là biết rồi, dưới khung bình luận đó có nhắc đến tên cậu rất nhiều, Triệu Tử Thiêm không biết mới chính là chuyện lạ. Triệu Tử Thiêm đột nhiên ngã vào lòng ngực ấm áp quen thuộc, cậu vốn là muốn làm như không biết mọi chuyện đang diễn ra ở trên mạng kia, nhưng mà khi nghe Lương Đông hỏi một câu như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy tủi thân ghê gớm, muốn ngay tại lúc này kể khổ với Lương Đông một chút:
“Bọn họ tại sao suốt ngày bash em, suốt ngày chửi em?”
Lương Đông vỗ vỗ lưng Triệu Tử Thiêm vài cái, cúi đầu hôn xuống mái tóc mềm mượt kia:
“Không sao đâu”
Triệu Tử Thiêm giống như người mất hết sức lực khẽ thở dài một hơi:
“Thật sự rất mệt mỏi”
Lương Đông đau lòng không thôi, nếu biết trước mọi chuyện sẽ xảy ra như thế này hắn nhất định sẽ không kéo Triệu Tử Thiêm vào đoàn làm phim. Lương Đông đột nhiên có cảm giác hắn chính là nguồn gốc gây lên mọi chuyện ngày hôm nay:
“Anh sẽ bảo vệ em”
Buổi tối hôm ấy lúc Triệu Tử Thiêm ngủ rồi, Lương Đông liền đăng nhập vào tài khoản weibo của mình xóa toàn bộ những dòng trạng thái trước đây rồi đăng một bài wiebo mới có nội dung như thế này: “Các bạn có thể thích nhiều người, nhưng chúng tôi chỉ có các bạn, mong các bạn tin tưởng chúng tôi. Hơn nữa tôi không phân biệt giữa fan couple và fan only, đối với tôi tất cả đều là fan! Triệu Tử Thiêm đối với tôi chính là một người rất quan trọng!”
Rất nhanh sau đó khung bình luận lại xôn xao, có rất nhiều người ủng hộ Lương Đông, hơn nữa còn không trách cứ hắn, ngược lại còn lên tiếng bất bình thay cho Triệu Tử Thiêm. Dĩ nhiên thì thông qua sự việc lần này, anti fan của Triệu Tử Thiêm chỉ có tăng lên chứ không có giảm. Còn có một số người lên tiếng ủng hộ Lương Đông và Khương Chí Phong mới là một cặp đẹp nhất.
Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm lại có một ngày vất vả, phải đi làm lại mọi giấy tờ tùy thân của mình cho đến tận chiều. Lúc về đến khách sạn điều đầu tiên làm chính là ôm trầm lấy Lương Đông im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp của người nào đó.
___
Hôm nay là ngày vở kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm được công diễn, Triệu Tử Thiêm đóng vai nhân vật chính Vương Mạn Đường trong vở Toàn Gia Phúc. Lương Đông ở phía sau khán đài ngồi nhìn Triệu Tử Thiêm trang điểm, hắn cứ nhìn chằm chằm người trước mặt cười mãi không thôi. Triệu Tử Thiêm hiện tại mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, mái tóc được phủ phấn nhuôm hoa râm, mắt mũi cũng được trang điểm thành một người đàn ông gần sáu mươi tuổi, vết chân chim rõ ràng hằn lên bên khóe mắt.
Triệu Tử Thiêm thấy con lừa lớn bên cạnh cứ cười mình liền nhăn mặt giả bộ tức giận chỉ về phía hắn:
“Mau đi ngoài, đi ra ngoài đi, đây không phải là chỗ cho anh vào”
Lương Đông vẫn cứ cười nhìn người đối diện:
“Lão cán bộ, thật sự rất giống lão cán bộ”
Triệu Tử Thiêm đứng dậy chắp tay sau lưng đi một vòng quanh người Lương Đông:
“Tôi nói này bí thư chi bộ, anh nghiêm túc một chút có được không hả?”
Lương Đông lại cười lớn tiếng híp cả hai mắt lại, nếu ở đây không phải có quá nhiều người hắn nhất định sẽ ngay lập tức hôn lên khuôn miệng chu về phía trước đang lảm nhảm huyên thuyên kia của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông kéo Triệu Tử Thiêm ngồi xuống ghế, dùng âm thanh đủ để cho cả hai người nghe thấy được:
“Thật muốn ngay bây giờ uống em!”
Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra không ai để ý đến chỗ này mới dám đáp lại Lương Đông:
“Anh đến cả một lão cán bộ cũng không tha sao?”
Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng:
“Ra bên ngoài hôn một cái được không?”
Triệu Tử Thiêm trực tiếp cho Lương Đông một phát tát: “Nằm mơ!” rồi đứng lên xoay người lại phía sau lớn tiếng gọi: “Lâm đệ đệ đã chuẩn bị xong hay chưa?”
Lương Đông ôm một bụng tức nhìn chằm chằm cái mông ngoe nguẩy của con sóc nhỏ trước mặt. Sóc nhỏ nhà hắn càng ngày càng to gan lớn mật, hiện tại còn dám đứng chụp hình với cô gái khác ở trước mặt hắn. Cái người kia có cần thiết phải đặt tay lên ngực của Triệu Tử Thiêm hay không, lại còn tựa vào vai sát như thế, Lương Đông nhịn không nổi nữa đành phải xoay người bước ra ngoài khán đài đi xuống hàng ghế khán giả ngồi đợi.
Triệu Tử Thiêm vừa ra sân khấu ánh mắt liền nhanh chóng đảo quanh một vòng, phát hiện ra Lương Đông đang ngồi ở một góc mới mỉm cười yên tâm diễn kịch. Vở kịch diễn ra hơn ba mươi phút, Lương Đông vẫn luôn rất chăm chú nhìn bóng dáng nhỏ bé ở phía trên kia, không phải là hắn đang đánh giá kĩ năng diễn xuất của Triệu Tử Thiêm mà là hắn chỉ thích nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu. Lương Đông đến bây giờ mới hiểu ra câu nói xuân phong mười dặm chẳng bằng em, mọi nơi Triệu Tử Thiêm đứng đều trở thành phong cảnh đẹp nhất, mọi thứ mặc trên người Triệu Tử Thiêm đối với Lương Đông mà nói chính là vô cùng thuận mắt.
Vở kịch kết thúc, Lương Đông ôm bó hoa thật lớn lên tặng cho Triệu Tử Thiêm. Bởi vì xung quanh rất ồn cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nghe thấy được lời nói kia của Lương Đông, nhưng mà Trương Trấn đứng ở bên cạnh lại nghe rõ mồn một, lúc Lương Đông nói xong câu đó cậu ta còn mở lớn hai mắt không dám tin vào những điều mình nghe thấy, Lương Đông cho người kia một ánh mắt biểu hiện muốn nói chính là như cậu ta nghe được. Lương Đông lúc tặng hoa cho Triệu Tử Thiêm có nói một câu thế này:
“Thật muốn uống em!”
Triệu Tử Thiêm có hẹn đi ăn một bữa với người trong đoàn kịch, thế cho nên lúc này Lương Đông mới ra về trước. Hắn bây giờ đã có fan của riêng mình, hôm nay đi đến xem kịch fan của hai người cũng theo sau. Dọc đường đi ra xe có một fan nói cho hắn biết chuyện Sài Kế Đan đăng một tấm hình Trương Danh cùng Triệu Tử Thiêm lên trên mạng, trong tấm hình đó Trương Danh còn trộm hôn má của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm không những không tức giận mà còn làm ra biểu cảm đáng yêu. Lương Đông cứ tưởng fan đó nói đùa, cho nên liền nói cho xem hình. Fan đó rất nhanh liền cho Lương Đông xem hình ảnh, Lương Đông xem xong không nói một lời đi lên xe quay trở về khách sạn.
Tối ngày hôm ấy Lương Đông đã làm một động thái khiến cho tập thể những người trên mạng chỉ còn biết quỳ xuống gọi hắn một tiếng ba ba. Lương Đông đăng một tấm ảnh giường chiếu của hắn cùng Triệu Tử Thiêm, tấm ảnh này được hắn cắt lại từ đoạn video diễn tập, Triệu Tử Thiêm nằm ở trên giường cởi hết áo bộ dạng hưởng thụ, Lương Đông nằm ở bên trên hôn ngực cậu kèm theo dòng caption: “Không làm loạn thì chết sao”. Khung bình luận bên dưới đều là những ảnh quỳ rạp
[Đại Thiết Đầu]: Ba ba, ba ba, ba ba…
[Hai Cái Bánh Bao]: Không làm loạn thì chết sao?
[Hoa Rơi Hữu Ý]: Ba ba anh quá cao tay.
[Thanh Xuân Mơ Màng]: Ba ba, @Ngô Sơ Úy anh mau đến xem..
…
Triệu Tử Thiêm đang ngồi ăn điện thoại liên tục réo liên hồi, cậu có điểm tò mò mở ra xem thử, vừa lên weibo liền thấy tấm ảnh kia, Triệu Tử Thiêm lập tức đỏ mặt xấu hổ vội vã lấy tay che màn hình lại sợ người xung quanh nhìn thấy. Triệu Tử Thiêm đứng dậy đi ra một góc gọi điện cho Lương Đông. Đầu dây bên kia rất nhanh có người bắt máy, Triệu Tử Thiêm giống như súng liên thanh nhắm thẳng vào Lương Đông tuôn ra một nèo:
“Đông ca, anh không làm loạn thì chết sao? Anh mau xóa đi…”
Lương Đông ở bên này hưởng thụ sự tức giận của đối phương:
“Câu này anh nên hỏi em mới đúng”
Triệu Tử Thiêm tức đến đứng không vững dậm chân tại chỗ:
“Anh xóa tấm ảnh kia ngay đi”
Lương Đông để cách xa điện thoại ra một chút đợi Triệu Tử Thiêm nói xong mới dám thu về:
“Em không phải là cũng đăng tấm hình chụp cùng Trương Danh hôn má sao?”
Triệu Tử Thiêm hét lớn:
“Là Sài biên kịch đăng, em có đăng đâu”
Lương Đông cười lạnh:
“Không quan trọng, dù sao anh thấy biểu hiện của em còn có vẻ rất thích đó!”
Triệu Tử Thiêm tức giận tắt điện thoại, cậu hiện tại không nói lại hắn, lát nữa về trực tiếp ép buộc hắn xóa tấm hình đó đi.
Ở bên nay lúc Triệu Tử Thiêm ra ngoài gọi điện thoại, người trong bàn liền nảy ra một ý định muốn chuốc Triệu Tử Thiêm uống say. Mọi người bởi vì rất tò mò mối quan hệ giữa cậu và Lương Đông thế cho nên mới tính kế muốn hỏi. Triệu Tử Thiêm vừa ngồi xuống bàn, A Phúc ở bên cạnh liền rót cho Triệu Tử Thiêm một chén rượu:
“Này Tử Thiêm, uống một ly đi!”
Triệu Tử Thiêm từ chối lắc đầu:
“Tôi không uống được rượu”
A Phúc vẫn cứ đặt chén rượu đó ở trước mặt Triệu Tử Thiêm:
“Một ly nhỏ thôi mà, tửu lượng của cậu không phải là kém đến mức một ly liền say luôn rồi chứ?”
Triệu Tử Thiêm do dự: “Này…” nhưng do mọi người bên cạnh ép buộc nhiều quá Triệu Tử Thiêm cũng không còn có cách nào khác là phải uống. Cứ như vậy chén này nối tiếp chén kia, Triệu Tử Thiêm say đến chén rượu cũng không thể cầm vững được, người trên bàn cũng không thoát khỏi tình trạng ngà ngà say, có một người lúc này mới lên tiếng hỏi:
“Tử Thiêm, cậu và Lương Đông rốt cuộc có phải như vậy hay không?”
Triệu Tử Thiêm nấc cụt, đầu óc đau nhức vô cùng, điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cậu loay hoay mãi mới lấy được điện thoại đưa tay nhấn xuống nút nghe. Lương Đông đợi mãi không thấy Triệu Tử Thiêm về mới sốt ruột gọi điện, không ngờ ai kia lại uống say đến nấc cụt trong điện thoại, hỏi cái gì cũng không nói chỉ nấc mãi không chịu trả lời.
Ba mươi phút sau Lương Đông đến được quán ăn Triệu Tử Thiêm đang ăn, mắt thấy có rất nhiều người vây quanh sóc nhỏ nhà hắn, có người còn lớn gan hơn kéo kéo vạt áo của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông vội vã chạy đến kéo Triệu Tử Thiêm ra khỏi đám đông hỗn loạn kia, trực tiếp bỏ con sóc nhỏ trên thân toàn mùi rượu vào trong xe, tiến thẳng về khách sạn.
Triệu Tử Thiêm lần này uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự cho nên không làm loạn như lần trước nữa. Lương Đông cõng Triệu Tử Thiêm về phòng đặt lên giường cởi hết quần áo của cậu ra. Triệu Tử Thiêm trước sau vẫn không biết mình đang bị kẻ xấu lợi dụng. Cả người bởi vì uống rượu mà hơi ửng đỏ, Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng trực tiếp đè lên người Triệu Tử Thiêm điên cuồng hôn xuống,
Triệu Tử Thiêm khó thở đẩy người phía trên ra:
“Ưm… ha… nặng quá…”
Lương Đông ngừng lại một chút, vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mơ màng của ai kia, máu nóng trong người nhanh chóng bốc lên ở mức độ cao nhất, Lương Đông đưa tay vân vê môi dưới mềm mại của Triệu Tử Thiêm khàn giọng hỏi:
“Có phải anh quá cưng chiều em rồi hay không, còn dám ngắt điện thoại của anh?”
Triệu Tử Thiêm khó chịu bứt rứt, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía dưới trướng đau không ngừng cọ vào người của Lương Đông:
“Ha… nóng quá… Đông Nhi…”
Lương Đông lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này phát ra từ trong miệng của Triệu Tử Thiêm, hơn nữa thân thể nóng rực kia còn đang không ngừng vặn vẹo, Lương Đông cố gắng bình ổn bản thân ngăn không cho mình ăn sạch sẽ người trước mặt. Triệu Tử Thiêm cọ tới cọ lui không thấy Lương Đông có ý định giúp mình, men rượu trong người khiến cho cậu càng thêm mạnh dạn hơn:
“Đông Nhi… ưm… có thích… có thích như thế này không…”
Lương Đông không nói gì vẫn cứ nằm ở trên người Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lớn mật đẩy người dán chặt vào Lương Đông:
“Ha… ưm… ưm… còn nhìn… uống bây giờ…”
Lương Đông cuối cùng nhịn không nổi nữa trực tiếp uống cạn ai đó.
“A… ưm Thanh… chậm một chút… không không… mỏi quá rồi…”
“Bảo bối… thật không có cách nào thoát khỏi em…”
Kịch tốt nghiệp của Triệu Tử Thiêm diễn ra suôn sẻ, ngày hôm ấy cậu còn được thầy Ngô giảng viên khoa diễn xuất học viện điện ảnh Bắc Kinh lên tiếng khen ngợi: “Ngọc chưa mài nhưng đã tràn đầy ánh hào quang, Triệu Tử Thiêm tuy vẫn còn non trẻ, nhưng qua một đoạn thời gian nữa, trải qua mài giũa, đánh bóng của hàng ngàn vai diễn khác nhau, lột bỏ lớp vỏ non nớt, nhất định có thể tỏa ra ánh hào quang chói mắt!”. Buổi tối hôm ấy quả thật như lời thầy Ngô kia nói, phòng của Triệu Tử Thiêm sáng đèn đến tận khuya vẫn chưa chịu tắt đi, không rõ bên trong đó xảy ra chuyện đại sự gì, Triệu Tử Thiêm hết nói nhanh rồi lại chậm, nói lớn rồi lại sâu, rên rỉ đứt quãng, thở dài gấp gáp, mọi biểu hiện phong tình mị hoặc cái gì cũng phô diễn đủ cả. Đến cuối cùng Triệu Tử Thiêm và Lương Đông tối hôm đó ở bên trong diễn cái gì mọi người sau đó vĩnh viễn cũng không thể biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.