Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 87: Rạn Nứt

Giai Nhân

08/10/2016

Nói Triệu Tử Thiêm là lãnh đạo rất là đúng, bởi vì ai kia vốn chẳng cần đưa tay nhấc chân đã có người thay mình làm tất cả mọi chuyện rồi. Người nào đó vừa mới rồi còn nói sẽ tắm cho Lương Đông, lúc này liền ngủ mê mệt luôn ở trong bồn tắm, Lương Đông có lay thế nào cũng chỉ nhíu mày ầm ừ nói không muốn dậy. Thế cho nên Lương Đông chỉ còn cách cười khổ, bế con sóc nào đó ra khỏi bồn tắm lấy khăn lông lau nước trên người của ai kia. Triệu Tử Thiêm mệt mỏi không muốn mở mắt, cả người giống như mất hết sức lực tựa hẳn vào người Lương Đông, lau người xong rồi cảm thấy cả người giống như bị nhấc bổng lên cao, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết lừa lớn nhà cậu nhất định bế cậu lên giường ngủ rồi.

Sáng ngày hôm sau Triệu Tử Thiêm thức dậy rất sớm, đầu cảm thấy có chút đau nhức, tay chân đến cử động cũng ngại. Nhưng bởi vì ngày hôm nay cậu có hẹn tập kịch tốt nghiệp cho nên không thể chậm trễ. Triệu Tử Thiêm chậm rãi bước xuống giường đi vào trong nhà tắm, phát hiện ra Lương Đông đang ở bên trong đó tắm. Ai kia mắt nhắm mắt mở nhìn người không mặc quần áo trước mặt liền tỉnh cả người, có chút giật mình đứng thất thần tại chỗ rồi lẩm bẩm:

“Anh đi tắm không khóa cửa sao?”

Lương Đông nhún vai:

“Nhà chúng ta còn có cửa sao?”

Câu này Lương Đông nói rất đúng, cửa phòng tắm sớm đã bị hắn phá khóa từ lâu rồi, mục đích là vì Lương Đông không muốn tốn thời gian đi tìm chìa khóa mỗi lần Triệu Tử Thiêm đi tắm nhốt hắn ở ngoài. Triệu Tử Thiêm không nói gì thản nhiên đứng ở trước gương đánh răng rửa mặt. Lương Đông đứng bên cạnh vừa tắm vừa hỏi Triệu Tử Thiêm:

“Lát nữa mấy giờ có hẹn tập kịch?”

Triệu Tử Thiêm đang súc miệng có điểm lười nhác trả lời:

“Chín giờ!”

Lương Đông im lặng một chút mới nói:

“Bạch Tư mới chuyển đến nhà đối diện, vừa rồi còn mang bánh ngọt sang tặng!”

Triệu Tử Thiêm cứ tưởng mình nghe nhầm liền khó hiểu quay lại đằng sau hỏi Lương Đông:

“Anh nói cái gì?”

Lương Đông bĩu môi:

“Còn hỏi cái gì, người ta đuổi theo em đến tận chỗ này rồi!”

Triệu Tử Thiêm có điểm không thể tin nổi:

“Thật sao?”

Lương Đông bực bội đột nhiên mạnh mẽ kéo Triệu Tử Thiêm vào lòng:

“Là Bạch Tư, em khẩn trương cái gì hả?”

Triệu Tử Thiêm bị kéo suýt chút nữa ngã nhào, cả người vốn dĩ đã cảm thấy mệt mỏi sẵn rồi cho nên ai kia liền tức giận quát:

“Bỏ ra đi, người ta đang mệt đó!”

Lương Đông cố tình không buông Triệu Tử Thiêm ra, hơn nữa bàn tay xấu xa kia còn không biết kiêng kỵ gì cả đã cho hẳn tay vào bên trong áo cậu sờ soạng một hồi:

“Đông ca, em thật sự đang rất mệt đó!”

Lương Đông không quan tâm cái gì cả, tâm trí hắn hiện giờ giống như là gấp gáp muốn chiếm hữu lấy người trong lòng, quả thật muốn Triệu Tử Thiêm mãi mãi là của hắn. Thế cho nên lúc này Lương Đông mới không thèm quan sát biểu hiện của sóc nhỏ nhà mình khó chịu như thế nào, cứ một mực cởi áo người ta ra bằng được. Triệu Tử Thiêm thấy áo bị cởi ra rồi, đầu óc cũng quay cuồng cả người khô nóng, chắc chắn ngày hôm qua cậu bị ngâm nước lâu nên mới cảm, thế mà ai kia đến một chút quan tâm cũng không có, chỉ muốn cố chấp làm theo ý mình. Triệu Tử Thiêm trong lòng trào lên cảm giác khó chịu cùng tức giận không thôi, đôi lông mày nhíu chặt thành một đường thẳng im lặng đứng nhìn Lương Đông.

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm ngừng phản kháng liền ngẩng đầu lên nhìn người đối diện một chút, mắt thấy gương mặt ai đó lộ rõ vẻ không hài lòng, trong đầu Lương Đông liền suy nghĩ ngay là Triệu Tử Thiêm thật sự có ý với Bạch Tư, thế cho nên lúc này mới tỏ thái độ như vậy với hắn:

“Anh nhắc đến Bạch Tư em liền như vậy?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy lời nói kia lại càng tức giận hơn, là Bạch Tư căn bản không phải Bạch Từ, Lương Đông hắn rốt cuộc sáng ra là muốn gây chuyện hay sao. Cho dù hai người kia có gương mặt giống y hết nhau, nhưng Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa tới mức chia tay cô chị đã chuyển sang thích cô em. Triệu Tử Thiêm không nói, chỉ đứng im lặng nhìn Lương Đông.

Nếu như bây giờ Triệu Tử Thiêm mắng hắn, đánh hắn còn đỡ, đột nhiên sóc nhỏ nhà hắn lại trầm mặc như thế thật sự làm cho trái tim của Lương Đông nhảy loạn. Lương Đông không yên tâm lên tiếng hỏi:

“Em thích Bạch Tư rồi phải không?”

Sau khi Lương Đông nói ra câu này, Triệu Tử Thiêm cảm giác giữa cậu và Lương Đông thật sự mất đi sự tin tưởng lẫn nhau. Phải nói đúng hơn là… Lương Đông từ trước đến giờ dường như không có lòng tin ở cậu, nếu không sao từ lúc gặp Bạch Tư hắn luôn liên tục hỏi cậu có thích Bạch Tư hay không. Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi cho nên cũng lười giải thích với Lương Đông, chỉ mạnh mẽ gạt tay hắn ra xoay người định bước khỏi phòng tắm.

Lương Đông giống như sợ hãi người trước mặt cư như thế biến mất liền điên cuồng kéo ai kia vào lòng, ngấu nghiến hôn xuống đôi môi quen thuộc sớm đã mím chặt vì tức giận kia. Triệu Tử Thiêm ban đầu còn phản kháng, nhưng lúc sau sức lực quả thật không còn nhiều, cứ như thế im lặng mặc kệ cho ai kia muốn làm cái gì thì làm.

Chuông bên ngoài reo lên, Lương Đông mới đình chỉ động tác buông Triệu Tử Thiêm ra. Hắn cảm giác người trước mặt giống như thay đổi rồi, không còn như thường ngày đánh chửi hắn, chỉ còn biết đứng đối diện nhìn hắn với ánh mắt tức giận xen lẫn thất vọng. Lương Đông không rõ tại sao mình lại cảm thấy Triệu Tử Thiêm mang theo ánh mắt thất vọng nhìn mình, hắn thật sự có cảm giác mình giống như phạm phải sai lầm gì đó rất lớn, rất lớn… khiến cho sóc nhỏ nhà hắn không được vui.

Tiếng chuông kéo theo sự hối thúc, trái tim Lương Đông chẳng hiểu sao cũng vì tiếng chuông đó mà trở nên gấp rút không thôi. Triệu Tử Thiêm cả người mệt mỏi, trực tiếp quay lưng đóng sập cửa phòng tắm đi ra bên ngoài lấy áo mặc vào rồi ra mở cửa.

Triệu Tử Thiêm xoa xoa huyệt thái dương, vừa mở cửa phòng liền giật mình nhìn chằm chằm người trước mặt:

“Bạch Tư?”

Bạch Tư quả thật đoán không sai, người ở trong nhà Lương Đông nhất định là Triệu Tử Thiêm. Vừa rồi Bạch Tư có đem bánh sang cho Lương Đông, ý muốn nhìn xem có ai khác ở nhà nữa hay không. Không ngờ cô chỉ vừa mới đề cập đến vấn đề muốn vào nhà, Lương Đông đã đứng ra chặn ở trước cửa, ngay cả cơ hội để cô nhìn vào bên trong cũng không có. Bạch Tư đối với Triệu Tử Thiêm thật sự có hảo cảm rất tốt, không rõ là tình yêu hay là cái gì nhưng cô đơn giản chỉ muốn trò chuyện cùng Triệu Tử Thiêm mà thôi:

“Em mới chuyển đến, ở phòng đối diện. Có thể cho em vào nhà được hay không?”

“Này…” Triệu Tử Thiêm do dự dù sao đây cũng là nhà của Lương Đông. Đúng lúc này Lương Đông ở phía sau liền lên tiếng:

“Đại Thiêm”

Triệu Tử Thiêm xoay người, Bạch Tư nhân cơ hội bước vào bên trong nhà vui vẻ cười nói:

“Chào buổi sáng”

Lương Đông vừa thấy Bạch Tư liền trầm mặt, có điểm khó chịu lên tiếng hỏi:

“Có chuyện gì sao?”

Bạch Tư bĩu môi:

“Cũng không có gì, tôi qua đây có chuyện muốn hỏi anh Tử Thiêm” Nói đến đây Bạch Tư liền quay sang mỉm cười nhìn Triệu Tử Thiêm.

Lương Đông thấy hai người kia đứng sát cạnh nhau như vậy liền nhịn không nổi:

“Cô về đi, chúng tôi bây giờ phải đến trường!”

Bạch Tư nghe vậy liền lên tiếng:

“Về trường S sao? Thật trùng hợp lát nữa tôi cũng có việc phải đến đó. Như vậy đi…”

Không đợi Bạch Tư nói xong Lương Đông liền nhanh chóng cắt lời:

“Chẳng có như vậy gì cả, cô về đi chúng tôi còn phải thay quần áo”

Bạch Tư thấy vậy liền quay sang Triệu Tử Thiêm:

“Lát nữa có thể đợi em đến trường cùng anh hay không?”

Triệu Tử Thiêm giật mình, cậu cũng không thể nào nhỏ mọn đến mức nói không thể được, nhưng ngại Lương Đông nhất định sẽ hiểu lầm cho nên Triệu Tử Thiêm liền rơi vào tình thế khó xử:

“Việc này…”

Bạc Tư mở lớn đôi mắt đáng thương nhìn Triệu Tử Thiêm:

“Có thể không, em mới chuyển đến chỗ này vẫn chưa quen thuộc đường xá…”

Triệu Tử Thiêm miễn cưỡng gật đầu ừ một tiếng. Bạch Tư đạt được mục đích liền rất nhanh đi về nhà. Lúc đóng cửa lại rồi Triệu Tử Thiêm âm thầm thở dài một hơi, Lương Đông đứng ở giữa nhà nhìn chằm chằm người trước mặt không nói. Lương Đông không nói, Triệu Tử Thiêm cũng không nói, hai người họ cứ thế im lặng đến khi Triệu Tử Thiêm vừa định cầm quần áo bước vào phòng tắm, Lương Đông liền ở phía sau gọi cậu lại:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm xoay người nhìn hắn, Lương Đông thở dài cuối cùng vẫn hỏi ra một câu ngu ngốc:



“Bạch Tư… em có thích cô ấy không?”

Triệu Tử Thiêm đứng im lặng quan sát Lương Đông một hồi, có thể do trong người rất khó chịu cũng có thể do trong lòng cũng khó chịu không kém, thế cho nên Triệu Tử Thiêm chỉ bỏ lại cho Lương Đông một câu rồi rời đi:

“Giống như anh nghĩ!”

Cánh cửa phòng tắm đóng lại rồi, Lương Đông lúc này mới giật mình bởi vì sóc nhỏ nhà hắn đã không thấy đâu.

Giống như anh nghĩ?

Triệu Tử Thiêm rốt cuộc là hiểu hắn đang nghĩ cái gì sao?

Hắn nãy giờ vẫn luôn nghĩ là sóc nhỏ nhà hắn có ý với Bạch Tư. Như vậy sự thật là như hắn nghĩ sao?.

Từ lúc Triệu Tử Thiêm thay quần áo đến giờ, Lương Đông vẫn đứng ở bên ngoài thất thần suy nghĩ về câu nói kia của Triệu Tử Thiêm, đến lúc Triệu Tử Thiêm bước ra rồi hắn mới giật mình thức tỉnh.

Triệu Tử Thiêm dùng ánh mắt khó hiểu nhìn người đối diện:

“Sao?”

Lương Đông giống như sợ Triệu Tử Thiêm sẽ nói ra điều mà hắn không muốn nghe, thế cho nên lúc này mới giống như một cơn gió đánh thẳng về phía Triệu Tử Thiêm, ôm lấy cậu vào lòng mãnh liệt hôn xuống bờ môi quen thuộc.

Triệu Tử Thiêm vẫn là không hiểu Lương Đông rốt cuộc bị làm sao, không phải cậu không thích Lương Đông hôn mình mà là vì cậu cảm thấy nụ hôn kia quả thật rất xa lạ, có một chút gì đó của sự không yên lòng…

Đến lúc Lương Đông buông Triệu Tử Thiêm ra rồi, quan sát người trong lòng một lượt phát hiện ra đôi lông mày kia vẫn nhíu chặt như trước, đôi môi hơi xưng đỏ lúc này cũng mím lại vì tức giận. Lương Đông hoang mang, bất giác buông thõng hai tay xuống đùi lùi lại phía sau một bước.

“Đừng…” thích Bạch Tư có được không. Câu nói này Lương Đông còn chưa kịp nói hết, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng cắt ngang lời hắn:

“Được rồi, hôm nay không cần đưa em đến trường!” Nói rồi Triệu Tử Thiêm đã rời đi.

Lương Đông cảm thấy căn phòng trống trải lạ thường, im lặng đến đáng sợ. Dường như là có một cái gì đó rất quan trọng đã bước ra khỏi thế giới của hắn, mà không đúng… thế giới của hắn đã hoàn toàn biến mất rồi. Lương Đông đứng một lúc liền đi ra ngoài ban công nhìn xuống phía dưới, ánh mắt chỉ lướt qua một lượt liền có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, có điều lúc này bên cạnh bóng dáng quen thuộc đó còn có một cô gái đang đứng cùng.

Cô gái đó không phải là Bạch Tư, chỉ là một cô gái cùng đứng đợi xe bus mà thôi… Nhưng chẳng hiểu sao Lương Đông lại cảm thấy khẩn trương như vậy. Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng chuông vừa vặn kéo Lương Đông trở về thực tại, Lương Đông ra mở cửa thì thấy Bạch Tư mặc quần áo chỉnh tề vui vẻ hỏi hắn:

“Đã đi hay chưa?”

Lương Đông đến bây giờ cũng chẳng có tâm trạng đâu nữa mà cãi nhau với người trước mặt, hắn chỉ trầm giọng để lại một câu:

“Em ấy đi rồi!”

Bạch Tư có điểm bất ngờ hét lớn:

“Đi rồi sao?”

Lương Đông không nói, Bạch Tư chỉ vẫy tay tạm biệt hắn rồi vội vã chạy đến phía thang máy. Lương Đông giật mình, là chính vì sự vội vã đó của Bạch Tư đã đáng thức hắn. Vì cái gì đến người ngoài còn vì Triệu Tử Thiêm mà vội vã như vậy, còn hắn tại sao đến bây giờ vẫn còn ở chỗ này. Thế cho nên Lương Đông liền nhanh chóng thay quần áo đi xuống dưới nhà muốn đưa Triệu Tử Thiêm đến trường.

Đến khi thay quần áo bước ra khỏi nhà rồi, Lương Đông thấy Bạch Tư vẫn còn đứng đợi thang máy, nụ cười trên môi hắn bất giác nhếch lên cao quyết đoán dùng cầu thang bộ đi xuống. Lương Đông vừa xuống được tầng ba, Bạch Tư cũng vào trong thang máy, hai người cùng một lúc có mặt ở dưới sảnh. Chẳng hiểu tại sao nhìn thấy đối phương lại cảm thấy gấp gáp, cũng chẳng hiểu tại sao bàn chân giống như đã lên dây cót chạy thẳng ra ngoài. Bạch Tư học teakwondo cho nên sức cũng không phải là yếu đuối, có điều khi hai người chạy đến bến xe bus rồi Triệu Tử Thiêm cũng chậm rãi bước lên xe.

“Đợi đã…” Bạch Tư cố gắng gọi lớn mong xe bus dừng lại.

Lương Đông lặng thinh nhìn theo chiếc xe mang theo sóc nhỏ nhà mình biến mất càng xa.

___

Ở trên xe ô tô của Lương Đông, Bạch Tư ngồi đằng sau xe hắn than ngắn thở dài. Lương Đông vừa lái xe vừa hỏi:

“Muốn đến trường S làm gì?”

Bạch Tư đáp:

“Có chút việc liên quan đến thế vận hội thể thao ngày đó, trường của anh trao nhầm giải thưởng cho tôi!”

Không khí trong xe rơi vào im lặng, Bạch Tư ngồi phía sau cảm thấy có điểm không đúng liền lên tiếng:

“Anh và anh Tử Thiêm không ở ký túc sao?”

Lương Đông thật sự không muốn tiết lộ chỗ ở của hắn và sóc nhỏ nhà mình cho Bạch Tư biết, thế cho nên lúc này liền hỏi ngược lại:

“Vậy cô cũng không ở ký túc sao?”

Bạch Tư cười cười:

“Trước đây có ở, nhưng bây giờ chuyển ra ngoài!”

Lương Đông khó hiểu:

“Trường cô học cách xa đây như vậy, tại sao lại chuyển đến đây?”

Bạch Tư cũng học theo Lương Đông hỏi lại:

“Trường của anh cũng không xa trường tôi là mấy, anh không phải cũng chuyển đến đây đó sao?”

Lương Đông không nói, Bạch Tư lại hỏi tiếp:

“Anh Tử Thiêm ở cùng với anh hả?”

Lương Đông nghe thấy Bạch Tư nhắc đến Triệu Tử Thiêm, hai đôi lông mày liền nhíu chặt có chút khó chịu:

“Cô quan tâm em ấy làm gì?”

Bạch Tư nhún vai:

“Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi!”

Bạch Tư không thấy Lương Đông nói lại hỏi tiếp:

“Anh Tử Thiêm có bạn gái chưa?”

Lương Đông thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía cô gái ngồi đằng sau:

“Cái này cũng là thuận miệng hỏi sao?”

Bạch Tư cười ha ha gật đầu. Lương Đông liền nghiêm mặt đáp lại một câu thế này:

“Có những chuyện không thể thuận miệng mà hỏi”

Quả thật có những chuyện không thể thuận miệng mà hỏi, giống như chuyện giữa Lương Đông và Triệu Tử Thiêm vừa rồi. Nếu như Lương Đông không thuận miệng hỏi Triệu Tử Thiêm có thích Bạch Tư hay không, chắc chắn sóc nhỏ nhà hắn sẽ không tức giận mà bỏ đi.

Đương nhiên cũng có những chuyện phải dứt khoát trả lời rõ ràng một lần, giống như chuyện giữa Triệu Tử Thiêm và Lương Đông lúc nãy. Nếu như khi đó Triệu Tử Thiêm chỉ cần nói một chữ không thôi, chắc chắn Lương Đông sẽ không vì chuyện đó mà suy nghĩ nhiều đến mức sai hướng… đến mức bọn họ bắt đầu có rạn nứt…

Lúc đến trường là gần chín giờ, Lương Đông lái xe vào bãi đỗ xe của nhà trường, Bạch Tư đứng ở bên ngoài đợi hắn. Trùng hợp lúc này Triệu Tử Thiêm cũng vừa xuống khỏi xe bus, Bạch Tư nhìn ngang ngó dọc một hồi liền nhìn thấy Triệu Tử Thiêm, cô vui vẻ đưa tay vẫy vẫy cậu:

“Anh Tử Thiêm”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy có người gọi mình liền ngẩng đầu lên, vừa thấy Bạch Tư liền có chút giật mình lại nhớ đến buổi sáng hôm nay nói đợi cô ấy cùng đến trường:

“Bạch Tư à, xin lỗi em, anh quên mất!”

Bạch Tư cười cười xua tay:



“Không có gì!”

“Em đến đây làm gì thế?” Triệu Tử Thiêm hỏi.

“À, là đến phòng công tác sinh viên đổi lại giải thưởng, bọn họ trao nhầm giải thưởng cho em!”

“Vậy sao, anh đưa em đi!”

Thế là Triệu Tử Thiêm và Bạch Tư cùng nhau rời đi… bỏ quên mất Lương Đông vốn dĩ cũng đang ở chỗ này.

Lương Đông vừa từ bãi đỗ xe bước ra liền thấy Bạch Tư và Triệu Tử Thiêm vui vẻ cười nói đi trên đường. Trái tim của Lương Đông vì chính nụ cười kia của Triệu Tử Thiêm mà nhói đau.

Giống như anh nghĩ!

Thì ra là thế này…

Lương Đông không gọi Triệu Tử Thiêm mà trở về ký túc xá, ngồi ở trong ký túc xá được một tiếng rồi hắn cứ đứng ngồi không yên. Cuối cùng quyết định cầm theo A Man đi đến nơi tập kịch của Triệu Tử Thiêm, mang theo A Man nhất định sẽ có lợi, sóc nhỏ nhà hắn chắc chắn sẽ vì vậy mà không giận dỗi với hắn nữa.

Có điều vừa đến phòng kịch, Lương Đông liền thấy Bạch Tư ngồi ở dưới hàng ghế khán giả xem Triệu Tử Thiêm diễn. Lương Đông không lên tiếng, chọn một góc khuất ngồi ở đó quan sát sóc nhỏ nhà mình. Triệu Tử Thiêm diễn kịch rất nghiêm túc, phân đoạn yêu cầu thế nào tuyệt đối có thể làm theo giống như vậy. Có đoạn giả bộ say rượu đi ngã lên ngã xuống, Lương Đông vừa thấy sóc nhỏ nhà mình ngã nhiều như thế liền âm thầm hốt hoảng, nhưng mà Triệu Tử Thiêm có vẻ giống như không nề hà gì vẫn tiếp tục diễn tròn vai của mình. Đến lúc nghĩ giải lao, Lương Đông định đứng dậy đi về phía đó nhưng Bạch Tư ngồi gần hơn đã nhanh chân bước tới đưa cho Triệu Tử Thiêm một chai nước. Lương Đông có thể nghe thấy rõ ràng tiếng trêu chọc của mấy nam sinh trên sân kịch, nói Bạch Tư có phải là bạn gái của Triệu Tử Thiêm hay không. Triệu Tử Thiêm chỉ cười không nói, Bạch Tư cũng không có ý phân trần, mặc kệ cho mấy nam sinh kia hiểu lầm.

Lương Đông đứng trong bóng tối cười khổ, rốt cuộc là muốn để cho mấy người đó hiểu lầm hay là sự thật chính là như vậy. Lương Đông hiện tại thật sự không có dũng khí đi lên sân khấu, thế cho nên hắn liền quay xoay người bước ra khỏi nơi này.

Lại nói đến Triệu Tử Thiêm từ lúc diễn kịch luôn nghĩ đến Lương Đông, cậu bây giờ mới nghĩ đến câu nói sáng nay của mình. Cậu nói là “giống như anh nghĩ”, không biết Lương Đông có vì như vậy mà hiểu lầm hay không. Đến khi giải lao, Bạch Tư đưa cho cậu một chai nước, người bên cạnh liền nhao nhao trêu chọc nói Bạch Tư và cậu là một đôi, Triệu Tử Thiêm thật ra cũng không để ý đến chuyện này cho lắm, bởi vì trong đầu cậu vốn dĩ đang bận suy nghĩ đến người khác rồi.

Chai nước vẫn còn chưa mở nắp Triệu Tử Thiêm đã định cho lên miệng uống, nam sinh bên cạnh thấy thế liền lên tiếng trêu chọc:

“Này Tử Thiêm, có cần thiết phải khẩn trương như vậy hay không, chai nước còn chưa mở nắp kia kìa…”

“Hả?” Triệu Tử Thiêm giật mình nhìn xuống chai nước trên tay, quả thật là vẫn chưa mở nắp cậu đã đưa lên miệng rồi. Đột nhiên nghĩ đến thói quen này rốt cuộc là từ đâu mà thành, hẳn là cậu đã quen Lương Đông mở sẵn nắp chai cho mình. Triệu Tử Thiêm cười nhẹ không nói, nụ cười nhẹ kia liền khiến cho Bạch Tư hiểu lầm… Triệu Tử Thiêm không giải thích một lời chỉ cười như vậy, không phải là có ý với cô hay sao?.

Tập kịch xong là mười một giờ, Bạch Tư nói muốn đi ăn cơm, Triệu Tử Thiêm cũng không thể từ chối được liền đưa Bạch Tư đến căng tin nhà trường. Trên đường đi Bạch Tư có nói chuyện với Triệu Tử Thiêm:

“Hôm nay anh Lương Đông đã lừa em rằng bọn anh không ở ký túc xá!”

Triệu Tử Thiêm nghi ngờ quay sang hỏi Bạch Tư:

“Hả? Đông ca nói với em lúc nào?”

Bạch Tư cười cười:

“Vừa rồi anh Lương Đông đưa em đến, lúc bọn em đi xuống dưới nhà vừa đúng lúc anh lên xe đó!”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy trong lòng đột nhiên cảm thấy vui vẻ lạ thường, thì ra lúc cậu đi lừa lớn cũng biết lỗi mà đi theo:

“Như vậy sao?”

Bạch Tư gật đầu.

Bạch Tư và Triệu Tử Thiêm ngồi ăn cơm một lúc thì đứng dậy ra về, trước khi về Triệu Tử Thiêm còn không quên mua một phần cơm cho Lương Đông. Bởi vì Bạch Tư đang cầm giải thưởng của Tạ Phi Tốn, cho nên cũng muốn theo Triệu Tử Thiêm về ký túc xá. Triệu Tử Thiêm đã nói là để cậu đưa giúp, nhưng Bạch Tư một hai không chịu viện đủ lý do để biết phòng ở của Triệu Tử Thiêm.

Khi lên đến tầng ba, Lý Vĩ đứng ở ngoài ban công nhìn thấy Triệu Tử Thiêm dẫn một cô gái lên phòng liền ồ lên một tiếng:

“Tử Thiêm, bạn gái cậu hả?”

Triệu Tử Thiêm cười cười: “Không phải, cô ấy…” Nhưng lời còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã bước ra khỏi phòng nhìn chằm chằm về phía cậu. Triệu Tử Thiêm trong phút chốc có cảm giác mình giống như bị bắt gian vậy, đến giải thích rõ ràng cũng không thể. Lương Đông lạnh lùng đi lướt ngang qua Triệu Tử Thiêm không nói một lời, Triệu Tử Thiêm giật mình hốt hoảng lúc quay lại đằng sau đã không thấy Lương Đông đâu rồi.

Thế là buổi tối hôm đó Lương Đông không trở về ký túc xá, Triệu Tử Thiêm không nhắn tin, Lương Đông cũng không gọi điện, cho đến một tuần sau hai người cũng không có liên lạc gì. Khoảng thời gian một tuần này trôi qua vô cùng khó khăn, không chỉ riêng đối với Triệu Tử Thiêm mà còn đối với cả Lương Đông. Hai người họ là đang đợi đối phương làm lành trước, nhưng càng đợi lại càng cảm thấy đau khổ,… Triệu Tử Thiêm luôn nghĩ Lương Đông đã không cần cậu nữa, Lương Đông cũng nghĩ Triệu Tử Thiêm đã không còn thích hắn nữa rồi.

Đến tuần thứ hai, Bạch Tư rất thường xuyên sang trường S chơi, mục đích chính là được nói chuyện với Triệu Tử Thiêm. Có lần Lương Đông ngồi ăn cơm trong ký túc xá thấy Triệu Tử Thiêm và Bạch Tư ngồi chung một bàn, trong lòng hắn tức giận không thôi, nhưng cuối cùng sự thất vọng mất mát lại lấp đầy. Còn có rất nhiều lần Lương Đông bắt gặp sóc nhỏ nhà mình ở cùng một chỗ với Bạch Tư, và dĩ nhiên những lần đó Triệu Tử Thiêm hoàn toàn không biết.

Đến tuần thứ ba, Triệu Tử Thiêm đi dưới sân trường nhìn thấy Lương Đông đứng trên tầng bốn, bóng dáng kia ba tuần cậu đã không thấy bây giờ gặp lại khó tránh khỏi có chút khẩn trương. Nhưng mà khẩn trương dường như chỉ có một mình cậu, bởi vì người ta căn bản không thèm liếc nhìn cậu lấy một cái. Triệu Tử Thiêm cười khổ, trong lòng suy nghĩ có phải hết thật rồi hay không.

Thời gian cứ thế trôi qua, đến tuần thứ tư, chỉ còn hai ngày nữa là được nghỉ hè. Triệu Tử Thiêm cuối cùng nhịn không được tối hôm đó liền đi đến nhà Lương Đông muốn hỏi rõ ràng mọi chuyện, nếu cứ lấp lửng không nói một lời như vậy chỉ làm khổ đối phương mà thôi. Nhưng mà Triệu Tử Thiêm nhấn chuông mãi cánh cửa kia cũng không chịu mở ra, Bạch Tư đúng lúc đi chơi về liền thấy Triệu Tử Thiêm:

“Anh Tử Thiêm tìm anh Lương Đông hả?”

Triệu Tử Thiêm quay sang nhìn Bạch Tư gật đầu. Bạch Tư cười cuời:

“Em vừa thấy anh ấy lái xe đi rồi, hay là qua nhà em đợi đi chắc lát nữa anh ấy về đó!”

Triệu Tử Thiêm nghĩ nghĩ một hồi liền đồng ý. Một tiếng trôi qua Triệu Tử Thiêm liền ra về, lúc đi về vẫn không quên nhấn chuông cửa nhà Lương Đông một lần nữa, kết quả vẫn y như vậy. Triệu Tử Thiêm buồn bã đứng trước thang máy, Bạch Tư có việc phải xuống dưới lầu mua vài thứ liền đứng đợi cùng cậu luôn. Cửa thang máy mở ra, người bên trong cũng theo đó mà giật mình.

Lương Đông trên lưng cõng một cô gái, cô gái kia ăn mặc rất quyến rũ bởi vì mái tóc dài đã che lấp gương mặt, hơn nữa có vẻ như cô ấy ngủ rồi, cho nên Triệu Tử Thiêm không thể nhìn rõ người kia là ai. Nhưng có điều dù là ai đi chăng nữa, người đó cũng đang nằm ở trên vị trí vốn dĩ lúc trước chỉ thuộc về riêng cậu.

Còn nhớ lần đó Triệu Tử Thiêm đã hỏi Lương Đông, hỏi hắn sau này có cõng ai nữa không, Lương Đông cũng trả lời sau này chỉ cõng một mình cậu.

Sau này anh có cõng người khác hay không?

Không thể cõng một người mãi được…

Quả thật không thể lúc nào cũng cõng em mãi được…

Nhưng mà sau này cũng chỉ cõng mình em thôi…

Triệu Tử Thiêm vẫn còn nhớ như in lời nói ngày hôm đó, mà thật sự Lương Đông cũng nói là không thể cõng mãi một người, không thể lúc nào cũng cõng cậu, nhưng hắn cũng nói sau này chỉ cõng mình cậu thôi… Vậy mà… đến cuối cùng không cần phải hỏi thì cậu cũng có câu trả lời rồi.

Bạch Tư vừa thấy Lương Đông liền nói:

“Anh Lương Đông kìa…”

Triệu Tử Thiêm rất nhanh cắt lời Bạch Tư: “Anh về đây…” rồi chọn đường cầu thang bộ đi xuống.

Lừa lớn và sóc nhỏ hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm…

Lương Đông đã một tháng nay không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, hôm nay nhìn thấy lại ở trong hoàn cảnh đặc biệt thế này. Triệu Tử Thiêm là đến tìm hắn hay là đến tìm Bạch Tư đây, đến một câu chào hỏi với hắn cũng lười không thèm lên tiếng rồi.

Trong một phút đứng đối diện nhau, Lương Đông thật sự đã thu hết mọi biểu cảm của Triệu Tử Thiêm vào trong đáy mắt. Sóc nhỏ nhà hắn vẫn như vậy, dường như gầy hơn một chút, tóc dài ra rồi, da vẫn như thế không đen hơn, nhưng hình như đáy mắt lại chứa đựng tia mất mát buồn rầu, không còn linh động như trước nữa. Lương Đông cũng không hiểu Triệu Tử Thiêm rốt cuộc buồn cái gì, mất cái gì, không phải bây giờ ai đó đã có Bạch Tư rồi hay sao. Cái biểu hiện này hẳn là nên xuất hiện ở trên mặt hắn mới đúng.

___

Sáng ngày hôm sau, Lương Đông quyết định trở về ký túc xá làm rõ mọi chuyện. Nhưng mà đến khi về ký túc xá, đồ đạc của Triệu Tử Thiêm đã sớm không thấy đâu. Cảm giác giống như người nào đó vội vã rời đi không muốn nhìn mặt hắn…

Lương Đông hỏi Lý Vĩ:

“Đại Thiêm đi đâu rồi?”

Lý Vĩ nhún vai:

“Thì nghỉ hè rồi!”

Lương Đông giật mình:

“Nghỉ hè rồi? Không phải ngày mai mới nghỉ hè sao?”

Lý Vĩ gật đầu:

“Cậu ấy về sớm hơn một ngày!”

Lừa lớn một lần nữa chậm chân, sóc nhỏ đi mất rồi…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook