Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Chương 63: Tiểu Thiêm Thiêm Không Biết Nghe Lời

Giai Nhân

08/10/2016

Bà nội Lương đạt được mục đích liền vui vẻ trở về nhà. Lúc này trong phòng chỉ còn Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, hai người đứng đối diện mắt lớn trừng mắt nhỏ, cuối cùng Lương Đông vẫn là người thở dài lên tiếng trước:

“Đại Thiêm, em không biết cô gái đó là ai đâu…”

Nhưng mà Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã nhanh chóng cắt ngang lời hắn:

“Anh im đi đồ độc ác, em thật sự không thể ngờ anh còn có ý định muốn xỏ lỗ trên ngực của em”

Lương Đông đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm, cố gắng giải thích rõ ràng mọi chuyện cho cậu hiểu:

“Không phải như vậy, anh làm sao lại có thể làm tổn hại đến em chứ?”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy thế liền được đà hét lớn:

“Nói không làm tổn hại đến em, vậy anh bắn thủng lỗ tai em làm cái gì?”

Lương Đông khó xử:

“Chuyện không như em nghĩ đâu, anh là bị Martin dụ dỗ”

Triệu Tử Thiêm khoanh tay trước ngực:

“Ờ ờ đúng rồi, anh còn kéo chăn cho người ta nhìn ngực của em”

Lương Đông nhăn mặt:

“Không phải đâu…”

Triệu Tử Thiêm đưa tay lên phía trước, ý muốn Lương Đông đừng nói nữa:

“Được rồi, không cần nói nữa em không muốn nghe, sự thật đúng là anh đã lợi dụng lúc em ngủ rồi bắn thủng lỗ tai của em, hơn nữa còn có ý định xỏ lỗ trên ngực em nữa, như vậy là quá đủ rồi!”

Lương Đông nhìn bộ dạng kiên quyết của người trước mặt, hắn biết bây giờ mình có nói nữa cũng không có tác dụng gì cả, vì thế liền chuyển sang chuyện khác:

“Được rồi Đại Thiêm, nhưng mà cô gái kia…”

Triệu Tử Thiêm lạnh mặt liếc Lương Đông một cái:

“Đã nói anh đừng mở miệng nữa rồi, từ bây giờ anh nói cái gì em cũng sẽ không nghe!”

Nói rồi Triệu Tử Thiêm liền bước ra khỏi phòng, trong phòng lúc này chỉ còn một mình Lương Đông đang lo lắng. Hắn không thể để Triệu Tử Thiêm gặp Phó Tiểu Hinh được, cô gái kia vốn đã để mắt đến sóc nhỏ nhà hắn từ lâu, bây giờ nếu như để hai người họ gặp nhau không phải là tạo cơ hội tốt cho Phó Tiểu Hinh hay sao.

___

Phó Tiểu Hinh ở trong ký túc xá vừa nhận được điện thoại của bà mình, nói là hàng xóm của bà có một đứa cháu trai rất được, muốn hai người gặp nhau một lần. Phó Tiểu Hinh vốn dĩ đã tìm đủ lý do để không đi, nhưng bà của cô cứ một mực bắt cô phải đến đó, vì thế mà Phó Tiểu Hinh đành phải nghe theo lời bà của mình.

Tưởng Đồng Đông ở trong phòng thấy Phó Tiểu Hinh gương mặt nhăn nhó thì có lòng tốt hỏi thăm:

“Làm sao vậy Tiểu Hinh?”

Phó Tiểu Hinh thở dài, bắt đầu ngồi than vãn chuyện vừa rồi:

“Là thế này, bà của em nói muốn em đi gặp mặt cháu trai nhà hàng xóm, mà em thật sự không muốn đi, huống chi em cũng đã có người mình thích rồi”

Tưởng Đồng Đồng ở chung phòng với Phó Tiểu Hinh cho nên cũng biết chuyện cô ấy thích Triệu Tử Thiêm:

“Vậy sao em không nói mình có người thích rồi”

Tưởng Đồng Đồng lắc đầu: “Làm sao được, nếu em nói có, bà em nhất định sẽ bắt em dẫn về, người ta cũng vẫn còn chưa nói thích em mà!” Nói đến đây Phó Tiểu Hinh liền giống như nghĩ ra điều gì đó: “Hay là chị đi cùng em đi!”

Tưởng Đồng Đồng xua tay:

“Thôi đi, chị đi làm cái gì!”

Phó Tiểu Hinh nhanh chóng đi đến chỗ Tưởng Đồng Đồng năn nỉ:

“Nhỡ đâu lúc đến đó người anh ta thích là chị thì sao, coi như là giúp em lần này đi!”

Tưởng Đồng Đồng nhìn Phó Tiểu Hinh một lát, cuối cùng cũng đành gật đầu:

“Được rồi, coi như giúp em lần này!”

Vì thế mà Tưởng Đồng Đồng và Phó Tiểu Hinh liền cùng nhau đi đến nhà của Lương Đông.

___

Lương Đông nhìn đồng hồ đã là gần sáu giờ liền cảm thấy lo lắng bất an, bây giờ Triệu Tử Thiêm đang ở cùng bà nội hắn, hắn cũng không thể nào mà đến cướp người được. Huống hồ người nào đó kia còn không có ý định cho hắn tiến lại gần.

Lương Đông đứng ở trong bếp khó chịu nhìn hai người ở ngoài đang vui vẻ trò chuyện.

“Tiểu Triệu à, Lương Đông đối với cháu có tốt hay không?” Bà nội Lương vừa cắn hạt dưa vừa cười nói với Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm nghe câu này liền xoay người lại đằng sau liếc nhìn Lương Đông một cái, phát hiện ra gương mặt vuông kia hiện giờ đang đen thui. Lại nghĩ đến những chuyện gần đây Lương Đông làm với cậu, cậu liền cảm thấy tức giận không thôi, nhưng ngại ở đây có bà nội Lương nên không thể nói thẳng:

“Bọn cháu chính là anh em tốt!”

Bà nội Lương nghe thấy thế cũng yên lòng:

“Nói cho cháu biết, Đông Nhi nhà bà…”

Đúng lúc này ở bên ngoài cửa có tiếng chuông. Lương Đông đứng ở trong bếp vừa nghe thấy tiếng chuông cửa liền giật mình, còn hơn ba phút nữa mới đến giờ hẹn, Phó Tiểu Hinh đến sớm như vậy làm cái gì, đây không phải là vội vã đến cướp sóc nhỏ nhà hắn hay sao.

“Ấy, chắc là Hinh Nhi đến rồi, Tiểu Triệu cháu ra mở cửa đi” Bà nội Lương vừa nghe thấy tiếng chuông cửa thì vui vẻ lạ thường,

Lúc Triệu Tử Thiêm định đứng dậy đi ra mở cửa, Lương Đông đã nhanh hơn một bước đi đến:

“Để cháu mở”

Lương Đông mang bộ mặt sát khí ra mở cửa, nhân viên tiếp thị sản phẩm vừa thấy bộ mặt kia của Lương Đông cũng phải hoảng sợ, lắp bắp mãi mới nói ra một câu:

“Là nhà bà Lương đúng không?”

Lương Đông mắt thấy không phải là Phó Tiểu Hinh mới hòa hoãn đi được một chút, gật đầu trả lời:

“Đúng vậy!”

Nhân viên tiếp thị nuốt một ngụm nước miếng mới nói tiếp:

“Là thế này, chúng tôi ở bên trung tâm ghế đệm mát xa, ở bên dưới đại sảnh có đặt ba ghế mát xa loại mới nhất mà công ty sản xuất, muốn mời bà Lương xuống đó dùng thử”

Lương Đông vừa nghe thấy thế trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, không phải là quá tốt rồi hay sao? Bây giờ bà Lương mà rời đi, hắn sẽ trực tiếp vác Triệu Tử Thiêm về, cho dù cậu ta có đồng ý hay không hắn cũng sẽ nhất định không cho cô gái kia có cơ hội tiếp cận sóc nhỏ nhà hắn. Vì thế mà Lương Đông liền quay lại đằng sau lớn tiếng nói với bà nội Lương:

“Bà nội, có người mời bà xuống sảnh dùng thử ghế mát xa”

Bà nội Lương nhíu mày:

“Bà không đi đâu, Hinh Nhi sắp đến rồi”

Lương Đông cố gắng kiếm cớ:

“Bà nội, người ta là đến gặp Đại Thiêm, bà ở đây không phải là cản trở bọn họ hay sao?”

Bà nội Lương do dự:

“Này…”

Triệu Tử Thiêm làm sao mà không hiểu suy nghĩ của ai kia, nhất định là Lương Đông muốn bà nội Lương đi, sau đó sẽ kéo cậu về nhà, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền nói:

“Không sao đâu bà!”

Lương Đông thấy thế vội nói xen vào:

“Làm sao mà không sao được chứ, bà ở đây em ấy không được tự nhiên đâu”

Bà nội Lương nghe Lương Đông nói cũng có lý:

“Vậy thì…”

Triệu Tử Thiêm thấy bà nội Lương có ý định đi ra ngoài thì vội vàng cản lại:

“Thật không sao đâu ạ”



Đúng lúc này nhân viên tiếp thị ở bên ngoài lại nói lớn vào bên trong:

“Bà Lương, chỗ chúng tôi mới cho ra thị trường sản phẩm ghế mát xa vô cùng hiện đại, nếu không bận việc gì bà có thể xuống trải nghiệm thử”

Bà nội Lương cuối cùng cũng quyết định đi xuống dưới sảnh, vì thế quay sang bên cạnh nói với Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi, cháu ngồi đây đợi Hinh Nhi đi, bà xuống xem sản phẩm của bọn họ thế nào”

Nói rồi bà nội Lương liền rời đi. Trong phòng lúc này chỉ còn có Triệu Tử Thiêm và Lương Đông, không khí rơi vào trạng thái trầm mặc cho đến khi Lương Đông lên tiếng:

“Đại Thiêm chúng ta về thôi, lát nữa Phó Tiểu Hinh đến đó!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói người tới là Phó Tiểu Hinh cũng có chút bất ngờ, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ vẻ không có gì:

“Tiểu Hinh đến thì làm sao, em mấy ngày nay cũng không gặp cô ấy rồi. Vừa hay hôm nay có cơ hội!”

Lương Đông nghe thấy lời kia, trong lòng liền có cảm giác tức giận, dù sao thì hôm nay hắn cũng là người làm sai cho nên hắn sẽ không nổi giận với Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi, được rồi hai chúng ta về đi”

Triệu Tử Thiêm cố chấp ngồi ở trên ghế sô pha, tay khoanh ở trước ngực:

“Không về!”

Lương Đông cười khổ:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm cứng đầu nói lớn:

“Đã nói không về là không về”

Lương Đông đi tới chỗ ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh Triệu Tử Thiêm, giọng nói cố gắng kìm chế sự tức giận:

“Đại Thiêm…”

Triệu Tử Thiêm không để cho Lương Đông có cơ hội nói hết câu đã đưa tay tát nhẹ vào má hắn, lạnh giọng nói:

“Cho anh một cái tát!”

Lương Đông mắt thấy Triệu Tử Thiêm có ý định tát mình liền kéo tay cậu lại:

“Đại Thiêm có phải em muốn tối nay ngủ ở đây hay không?”

Triệu Tử Thiêm cố gắng rút tay ra khỏi tay Lương Đông như vô ích, cuối cùng liền thuận đà đẩy mạnh Lương Đông ngã xuống ghế sô pha. Đúng lúc này ngoài cửa lại có tiếng chuông, Triệu Tử Thiêm nhìn đồng hồ đã là hơn sáu giờ rồi, hẳn là Phó Tiểu Hinh đến cho nên đẩy mạnh Lương Đông một cái, định bước ra ngoài mở cửa.

Mắt thấy Triệu Tử Thiêm có ý định ra ngoài cửa, tay cũng đặt trên tay nắm cửa, Lương Đông giật mình vội vã nhảy qua ghế sô pha chạy đến chỗ Triệu Tử Thiêm.

Triệu Tử Thiêm nghe thấy tiếng ‘uỵch’ một cái, theo phản xạ quay lại xem thử. Không quay lại thì không sao, vừa quay lại liền bị Lương Đông ép dính vào bờ tường. Triệu Tử Thiêm vừa giật mình vừa tức giận, đưa tay đẩy Lương Đông ra xa một chút, nhưng cậu có đẩy mạnh thế nào thì người trước mặt cũng không có ý định thả cậu ra. Thật ra thì Triệu Tử Thiêm rất thích cảm giác bị ép vào tường, nhưng bởi vì vừa rồi nói là giận Lương Đông cho nên Triệu Tử Thiêm mới làm bộ làm tịch như vậy:

“Anh có đi ra để em mở cửa cho người ta vào không hả?”

Chuông cửa bên ngoài vẫn reo, Lương Đông ở bên trong vẫn không có ý định quan tâm, bây giờ điều hắn quan tâm nhất chỉ có sóc nhỏ nhà hắn. Đã xác định bên ngoài là địch, làm sao mà Lương Đông có thể để cho địch đánh vào nhà được:

“Đừng mở cửa!”

Triệu Tử Thiêm nghe Lương Đông nói thế trong lòng liền vui vẻ, cái này không phải là Lương Đông đang ghen tức hay sao, nhưng ngoài mặt Triệu Tử Thiêm vẫn làm ra bộ dạng khó chịu, cáu gắt:

“Làm sao lại không mở cửa được, người ta đứng đợi ở ngoài nãy giờ kia kìa”

Lương Đông không nói gì, đôi tay vững chãi chắn ở hai bên tường không cho Triệu Tử Thiêm có bất cứ cơ hội nào thoát ra. Triệu Tử Thiêm thấy thế thì bực mình:

“Mau mau đi ra đi, phiền phức!”

Lương Đông càng lúc càng tiến sát về phía Triệu Tử Thiêm, cuối cùng bờ môi liền chạm vào vành tai mềm mỏng vừa rồi bị hắn bắn thủng một lỗ mà liếm nhẹ:

“Có biết tại sao anh lại bắn lỗ tai cho em hay không?”

Triệu Tử Thiêm vừa nghe đến việc này thì tức giận sôi máu, Lương Đông thế nhưng chưa hỏi ý kiến cậu đã tự quyết định:

“Còn không phải anh là kẻ độc ác, nhỏ mọn, lợi dụng lúc em ngủ rồi muốn xé tai em”

Lương Đông nghe thấy lời kia của Triệu Tử Thiêm cũng buồn cười, đầu lưỡi mềm mại vẫn nhẹ nhàng di chuyển dọc vành tai phải của Triệu Tử Thiêm. Lương Đông biết tai của Triệu Tử Thiêm rất nhạy cảm, cho nên hắn sẽ không bỏ qua vị trí này:

“Anh làm sao lại xé tai em được chứ, là muốn đeo khuyên tai cho em”

Triệu Tử Thiêm cả người đột nhiên cảm thấy khó chịu, tai bên phải ướt ướt khiến cho cậu nghe không rõ được những lời nói của Lương Đông:

“Thôi đi!”

Lương Đông bị Triệu Tử Thiêm đẩy ra một chút, liền vội vàng sáp lại vị trí cũ, tiếp tục đưa đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ vành tai bên phải của người đối diện, tay kia liền đưa đến bên tai trái của Triệu Tử Thiêm miết nhẹ:

“Là thật, mẹ anh có một đôi khuyên tai, nói chỉ cho…”

Lương Đông còn chưa kịp nói xong, Triệu Tử Thiêm đã giáng ngay cho hắn một cái tát vào miệng:

“Anh tìm lý do hợp lý một chút đi, cứ coi như là thế thật anh nghĩ em sẽ chịu đeo khuyên tai của con gái sao. Có phải anh muốn em đeo khuyên tai có quả lúc lắc dài ngoằng, sau đó thì đứng ở đó nhìn em cười lớn đúng không?”

Lương Đông ăn đau, nhưng không dám đưa tay lên xoa mặt, chỉ sợ hắn vừa sơ xuất một cái sóc nhỏ nhà hắn sẽ nhanh chóng chạy ra mở cửa cho Phó Tiểu Hinh. Thật ra thì cái vòng tai của mẹ hắn kia là chuyện không có thật, hắn chỉ là muốn học theo lời nói lãng mạn ở trong phim để dỗ dành Triệu Tử Thiêm một chút, ai ngờ con sóc kia ranh đến vậy.

“Thật ra thì, lần trước anh đi ra ngoài hiệu, thấy một…”

Triệu Tử Thiêm tiếp tục giáng cho Lương Đông một phát tát nữa vào miệng:

“Thôi ngay đi, sao mà lắm cái thật thế, em chỉ biết một sự thật là anh nhân lúc em ngủ liền muốn xé tai em”

Tay của Triệu Tử Thiêm cũng không phải là nhỏ đâu, một phát đánh ra liền bao chọn ngay cả miệng hắn. Lương Đông hai lần ăn đau thì bực mình, mạnh mẽ cúi xuống mút mạnh bờ môi đang cong lên của Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm có chút không ngờ tới, vừa rồi mắng Lương Đông miệng vẫn còn chưa kịp đóng lại, bây giờ lại lời cho cái lưỡi không biết xấu hổ kia rồi.

Vẫn như mọi khi, lúc nào Triệu Tử Thiêm giận, Lương Đông sẽ mặt dày mà hôn môi cậu, hơn nữa còn chọn đúng lúc cậu há miệng thật lớn mà cho lưỡi vào bên trong. Lần này, Triệu Tử Thiêm không còn e ngại sợ mình cắn lưỡi Lương Đông mạnh quá hắn sẽ chết, cậu bây giờ rất muốn giải tỏa đây, hắn xé tai cậu, hôm nay cậu cắn chết hắn mới thỏa. Nghĩ là làm, Triệu Tử Thiêm dùng lực cắn phập một phát, còn nghe rõ cả tiếng răng chạm vào thịt. Nhưng mà sau đó, Triệu Tử Thiêm lại thất thanh kêu lớn:

“Á…”

Lương Đông giật mình, vội vã tách môi mình ra, vừa ngẩng đầu thì thấy Triệu Tử Thiêm hai mắt ngập nước, miệng mở to, bên trong lưỡi còn có vết máu. Lương Đông thấy vậy vừa buồn cười vừa đau lòng, Triệu Tử Thiêm nhìn Lương Đông cười liền nóng mắt, cho hắn một phát tát nữa vào mặt:

“Đồ độc ác, anh cố ý phải không?!”

Triệu Tử Thiêm vừa rồi đã rất cẩn thận chọn lúc Lương Đông đưa lưỡi vào sâu trong miệng rồi mới cắn xuống, ai ngờ kẻ đáng ghét nào đó kia có họ nhà rắn, lưỡi vừa cho vào nhoáng một cái đã rút lại, hại cậu tự cắn vào lưỡi mình. Lương Đông thấy bộ dạng ngốc nghếch kia của Triệu Tử Thiêm thì mở miệng:

“Em tự cắn vào lưỡi mình, còn nói anh”

Triệu Tử Thiêm mạnh mẽ đẩy Lương Đông ra xa:

“Phải rồi, là em tự làm tự chịu!”

Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm tức giận, hơn nữa lúc nói còn không rõ ràng lìền vội vã chạy đến trước mặt Triệu Tử Thiêm:

“Được rồi, mau há miệng ra anh xem”

Triệu Tử Thiêm vừa thấy vẻ mặt cười cười của Lương Đông thì quát:

“Có cái gì đáng xem hay sao?”

Lương Đông cúi đầu xuống nhìn vào trong miệng của Triệu Tử Thiêm, thấy đầu lưỡi hồng hồng của cậu có vết máu liền lo lắng:

“Chảy máu rồi kia”

Triệu Tử Thiêm thấy thế vội che miệng lại, ngăn không cho Lương Đông nhìn:

“Không cần anh quan tâm”

Lương Đông gạt tay Triệu Tử Thiêm xuống, bởi vì mắt nhìn thấy lưỡi của Triệu Tử Thiêm chảy máu cho nên hắn hiện tại cũng không còn tỉnh táo nữa, mà nói ra câu kia:

“Hay là lấy thuốc bôi vào…”

Nhưng mà chưa kịp nói xong, sóc nhỏ khó tính nhà nhắn đã vung móng vuốt quất thẳng vào mặt hắn:

“Bôi cái đầu anh, muốn em đắng chết hay sao?”

Lương Đông khó xử:

“Thế lấy đá chườm”

Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh Lương Đông oang oang nói lớn:



“Ờ, muốn em chết lạnh”

Triệu Tử Thiêm cái này không được, cái kia cũng không được, Lương Đông đứng bên cạnh chân tay lóng ngóng cũng không biết phải làm sao cho phải. Triệu Tử Thiêm thấy thế thì gạt hắn sang một bên, bắt đầu lẩm bẩm:

“Tránh ra đi, anh buổi sáng xé tai em, ý định xỏ lỗ trên ngực em, bây giờ còn muốn phế lưỡi em. Thật sự không thể tha thứ được!”

Triệu Tử Thiêm có biệt tài có thể nói không thành có, đổi trắng thay đen, rõ ràng hắn cái gì cũng đều không làm, vậy mà bây giờ chỉ có thể uất ức im lặng ở bên cạnh nghe ai kia thao thao bất tuyệt chỉ trích.

Triệu Tử Thiêm uống một ngụm nước lạnh, đầu lưỡi bỏng rát vừa rồi mới được hạ nhiệt đi một chút. Liếc sang người ngồi bên cạnh lại càng cảm thấy bực mình, vì thế tiếp tục nói:

“Thật sự không thể tin tưởng anh được, nói cái gì mà anh sao có thể làm tổn hại em, bây giờ thì đó, xé tai em,…”

Triệu Tử Thiêm còn chưa kịp nói xong, Lương Đông đã dùng một nụ hôn chặn cậu này. Lần này Triệu Tử Thiêm có thể cảm nhận được, Lương Đông rất cẩn trọng, thỉnh thoảng đầu lưỡi mềm mại của hắn sẽ lướt ngang qua vết thương của cậu rồi dừng lại liếm nhẹ một cái.

Không biết qua bao lâu, Triệu Tử Thiêm mới từ trong đê mê đẩy Lương Đông ra, bởi vì bên ngoài lại có tiếng chuông cửa nữa, theo sau đó là tiếng gọi của Phó Tiểu Hinh. Triệu Tử Thiêm vốn định đứng dậy đi ra mở cửa cho Phó Tiểu Hinh, thì đã bị Lương Đông mạnh mẽ kéo ngã vào lòng ngực.

“Đừng mở” Lương Đông ở bên cạnh nhỏ giọng.

Triệu Tử Thiêm nhìn bộ dạng của Lương Đông hiện giờ cũng cảm thấy buồn cười, đôi lông mày nhíu lại, hai mắt chăm chú nhìn cậu giống như là rất không muốn cậu đi ra mở cửa cho Phó Tiểu Hinh. Nhưng mà, chuyện hắn làm cậu vẫn còn chưa quên đâu, thế cho nên Triệu Tử Thiêm liền giống như lãnh đạo nghiêm giọng nói:

“Anh mau buông ra, em ra mở cửa cho Tiểu Hinh…”

Triệu Tử Thiêm một hai đòi mở cửa, Lương Đông thấy vậy liền ôm chặt cậu vào trong lòng:

“Vừa rồi anh bị em đánh, miệng vẫn còn rất đau”

Triệu Tử Thiêm nghe vậy thì chột dạ quay lại đằng sau nhìn, quả thật xung quanh khóe miệng của Lương Đông có vết đỏ thật, nhưng vì bây giờ Triệu Tử Thiêm còn chưa muốn tha thứ cho Lương Đông, cho nên cậu liền thờ ơ đáp lại:

“Như vậy là quá nhẹ đối với anh, so với việc anh xé tai em…”

Lương Đông nhẹ nhàng đưa một bàn tay xuống dưới đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm thấy vậy vội vàng cản hắn lại. Nhưng tiếc là, cậu phản ứng chậm hơn người ta, tay mới chỉ vừa có ý định cản một cái đã bị một tay Lương Đông giữ chặt, còn một tay của cậu lại đáng thương bị người ta kẹp cứng ở nách.

Mắt thấy Triệu Tử Thiêm đã bị mình khóa chặt, Lương Đông mới nhàn nhã đi xuống phía dưới chỗ Tiểu Thiêm Thiêm. Triệu Tử Thiêm tuy rằng hai tay không thể động đậy, nhưng chân vẫn còn chưa bị tàn đầu, thế cho nên cậu liền nhanh chóng kẹp chân lại. Lương Đông không có cách nào tách chân của Triệu Tử Thiêm ra, đành đưa tay chuyển hướng lên phía trước ngực cậu, đôi môi không quên ở bên tai Triệu Tử Thiêm thổi khí:

“Không được đi mở cửa cho Phó Tiểu Hinh biết chưa?”

Triệu Tử thiêm bị Lương Đông dùng một tay dày vò bên ngực trái, vết thương cũ và khoái cảm cùng lúc đánh úp về phía cậu, khiến cho cậu một lần nữa rơi vào trầm mê, tuy thế ngoài miệng vẫn không quên đáp lời Lương Đông:

“Cứ muốn mở…”

Lương Đông dùng lực mạnh mẽ miết chặt điểm nhỏ ở trước ngực của Triệu Tử Thiêm, khiến cho cả người Triệu Tử Thiêm run rẩy, đôi chân dường như cũng mất đi phòng vệ, Tiểu Thiêm Thiêm ở phía dưới rất không có phong độ mà phất cờ. Lương Đông mắt vừa thấy biểu hiện của sóc nhỏ nhà mình thì rất hài lòng:

“Phải không?”

Triệu Tử Thiêm hô hấp khó khăn, giọng nói cũng không được lưu loát:

“Tiểu Hinh…”

Lương Đông vừa nghe thấy Triệu Tử Thiêm gọi Phó Tiểu Hinh thân mật như vậy, liền dùng lực kéo mạnh điểm nhỏ vốn đang bị kích thích của Triệu Tử Thiêm, khiến cho cậu kịch liệt run rẩy:

“Ở bên ngoài…”

Lương Đông dùng đầu lưỡi quét một vòng quanh vành tai mềm mại của Triệu Tử Thiêm, sau đó thì khẽ hôn xuống, rồi nhẹ giọng nói:

“Sao?”

Triệu Tử Thiêm tháo xuống phòng bị, bởi vì Lương Đông chỉ chăm sóc mỗi bên ngực trái của cậu, mà để quên mất bên phải kia, vì thế Triệu Tử Thiêm rất khó chịu, đôi tay khẽ nhúc nhích có ý định thoát khỏi Lương Đông để tự mình làm việc đó, nhưng vốn đã bị Lương Đông mạnh mẽ kẹp chặt:

“Sẽ… không mở”

Lương Đông mỉm cười, nhẹ nhàng thả hai tay Triệu Tử Thiêm ra, tay của Triệu Tử Thiêm vừa được giải phóng liền tự mình an ủi bản thân. Lúc này, Lương Đông chỉ ngồi ôm Triệu Tử Thiêm vào lòng, không có bất cứ hành động nào gọi là muốn giúp đỡ. Triệu Tử Thiêm thấy thế có chút khó chịu, không biết có phải là Lương Đông có kỹ thuật tốt hơn cậu không, mà khi hắn không làm gì cả, cậu cảm thấy rất khó chịu:

“Đông…” Triệu Tử Thiêm trầm giọng gọi Lương Đông.

Lương Đông hai mắt hứng thú nhìn về phía Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm im lặng một chút, sau đó xấu hổ nói ra:

“Nói không mở cửa”

Lương Đông vừa nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn kia của Triệu Tử Thiêm, thì cảm thấy hài lòng vô cùng, nhưng là hắn muốn chính miệng Triệu Tử Thiêm phải nói ra ý muốn của mình, cho nên Lương Đông chỉ thờ ơ đáp lại:

“Ừ!”

Triệu Tử Thiêm có chút thất vọng, một tay cố gắng luân phiên tự an ủi bản thân, nhưng mà vẫn không thể nào thỏa mãn được, cho nên lại thở dài gọi Lương Đông một lần nữa:

“Đông…”

Lương Đông xấu xa cố tình không cho Triệu Tử Thiêm được như ý nguyện:

“Hả?”

Triệu Tử Thiêm chăm chú nhìn Lương Đông, sau đó thì cố gắng khắc chế sự xấu hổ nói:

“Đại Thiêm mệt quá rồi!”

Lương Đông vừa nghe thấy Triệu Tử Thiêm nói ra chính tên của cậu liền suýt chút nữa nhào đến, lời nói kia không phải là có ý câu dẫn hắn hay sao, nhưng mà mục đích của hắn vẫn còn chưa đạt được, vì thế chỉ nuốt một ngụm nước miếng, lơ đãng đáp lại:

“Mệt sao?”

Triệu Tử Thiêm gật đầu, nhỏ giọng đáp:

“Ừ!”

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có tiếng chuông, kéo theo là tiếng nói của bà nội Lương:

“Đông Nhi, Tiểu Triệu à, còn không chịu mở cửa cho Hinh Nhi!”

Triệu Tử Thiêm nghe thấy giọng bà nội Lương thì giật mình hoảng sợ nhảy ra khỏi lòng Lương Đông, Tiểu Đông Đông của ai kia vốn đang được cặp mông vừa cong vừa bự ngồi lên, bây giờ đột nhiên biến mất thật là mất hứng mà. Trong lòng Lương Đông thầm mắng, biết thế vừa rồi không làm ra vẻ, xử lý xong cho rồi, bây giờ thì hay rồi, cái gì cũng không có mà ăn.

Mắt thấy Triệu Tử Thiêm đã chạy vào phòng tắm, Lương Đông mới thở dài đi ra ngoài mở cửa. Phó Tiểu Hinh và Tưởng Đồng Đồng không hẹn mà gặp cũng nhau mở miệng:

“Đông ca?”

“Anh Lương Đông”

Lương Đông nhìn thoáng qua hai người trước mặt một lượt, mới nở nụ cười xã giao gật đầu:

“Ừ!”

Bà nội Lương ở bên cạnh thấy hai người có vẻ quen biết nhau cũng có chút bất ngờ:

“Hai cháu biết nhau hả?”

Phó Tiểu Hinh lễ phép trả lời:

“Dạ, hai chúng cháu học cùng trường!”

Bà nội Lương nghe thế thì cười lớn:

“Quá tốt rồi!”

Lúc bốn người vào trong phòng khách, Triệu Tử Thiêm vẫn còn chưa đi ra khỏi phòng tắm. Bà nội Lương không thấy Triệu Tử Thiêm thì quay sang hỏi Lương Đông:

“Tiểu Triệu về rồi sao?”

Lương Đông nghe bà nội Lương nhắc đến Triệu Tử Thiêm, khóe miếng bất giác nhếch lên cao, chắc không phải sóc nhỏ nhà hắn ở trong đó tự xử lý chứ: “Còn chưa, em ấy đang ở trong phòng tắm!” nói rồi Lương Đông liền đứng lên, có ý định đi vào đó xem thử: “Để cháu gọi em ấy!”

Lương Đông vừa mở cửa phòng tắm, liền thấy mái tóc Triệu Tử Thiêm hơi ướt, phía phần áo bên trên cũng quần bên dưới cũng có chút dính nước, nhìn xuống Tiểu Thiêm Thiêm vẫn còn chưa có ý định hạ xuống, lại quay sang gương mặt của sóc nhỏ nhà hắn hiện giờ thật phải gọi là vô cùng kích tình.

Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông vào thì đáng thương quay sang nhìn hắn, cố gắng khắc chế sự đê mê lên tiếng:

“Bây giờ làm sao?”

Lương Đông buồn cười, đi đến bên cạnh Triệu Tử Thiêm kéo vào lòng:

“Vẫn còn chưa xong hả?”

Triệu Tử Thiêm xụ mặt, lại nhìn xuống Tiểu Thiêm Thiêm không biết nghe lời, cố gắng dùng tay ấn xuống nhưng mà không được:

“Vừa rồi muốn lấy nước lạnh hạ xuống, nhưng không để ý mở nhầm bên nóng”

Lương Đông cố nhịn cười, sóc nhỏ nhà hắn tại sao làm cái gì cũng đáng yêu, còn có áo bởi vì bị dính nước cho nên phần điểm nhỏ trước ngực hiện ra rõ rệt, chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta hứng chí bừng bừng rồi. Lương Đông nuốt một ngụm nước miếng, im lặng đứng nhìn Triệu Tử Thiêm bộ dạng đáng thương dùng lực ép Tiểu Thiêm Thiêm không biết nghe lời đi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook