Chương 11
Xassi
31/03/2022
Sau lời kêu gọi đầy hùng hồn kia của Hoàng Lan mọi người đứng bên ngoài ai nấy nhìn nhau không nói lời nào. Mọi người sợ rằng bản thân sẽ bị liên lụy vào vòng xoáy này
Hiểu được nỗi lo lắng, e ngại của mọi người Hoàng Lan trấn an:
- Mọi người ở đây đều có vẻ rất e dè. Tôi biết mọi người lo lắng nhưng mọi người chắc cũng hiểu rõ đạo lí cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà đúng không. Tại sao mọi người lại không dám ra mặt giúp đỡ người khác chỉ vì những lời lẽ vô căn cứ và mê tín của gã đàn ông kia. Mọi người có thể dửng dưng, có thể e sợ nhưng đây là mạng người đó. Làm sao mà chúng ta có thể trơ mắt nhìn họ đau khổ tuổi nhục, chịu oan uổn mà chết đi như thế.
Nghe được lời giải bày của Hoàng Lan một số người dường như cũng đã dịu lại đôi phần, nhưng thái độ thì vẫn sợ sệt thấy rõ. Một người phụ nữa dè đặt lên tiếng:
- Tôi làm sao có thể tin được các người đây. Hơn nữa bọn họ có phải bị bệnh hay bị quỷ ám gì đó còn không biết được. Thì dựa vào đâu mà giúp đỡ cơ chứ
Thanh Thu khẽ nhíu mày nói:
- Vậy trong số mọi người ở đây có ai đang hành y hay ít nhất là biết một chút về y thuật có thể ra mặt lại đây chẩn bệnh. Bản thân tôi cũng có học qua y thuật cũng được xem là người trong nghề. Nếu mọi người không tin có thể lại đây cùng tôi xem xét. Xem xem họ có thật sự mang bệnh hay chỉ là do lời bịa đặt vô căn cứ của tên kia. Nếu mọi người còn chưa tin thì cứ việc gọi mấy tên thầy pháp gì đó đến đây làm phép kiểm tra xem nơi này có phải hay không bị ma quỷ ám.
Thấy không khí bên ngoài im lặng trở lại Thanh Thu liền biết ý mà tận dụng thời cơ.
- Bẩm quan, tôi có thể nhờ lính của ngài tìm giúp tôi một ngôi nhà nhỏ để tiện bề thực hiện kiểm nghiệm hay không.
Tên quan lớn lạnh giọng tỏ thái độ hết sức khó chịu, tuy nhiên ở trước mặt dân chúng hắn ta không thể tìm mất mặt được đành thuận theo ý Thanh Thu mà làm:
- Hừ, muốn tìm thì tìm, bây đâu làm theo lời cô ta nói.
Hai tên tính nhận mệnh nhanh chóng đi tìm. Sau một khắc thì tìm được một căn nhà nho nhỏ đủ để chứa mấy người bọn họ, mọi người thấy thế cũng bắt đầu chuyển đổi địa điểm, nhanh chân đi đến đó quay quanh thành một vòng tròn lớn lại bắt đầu xem náo nhiệt
Hoàng Lan vừa đi vừa trấn an hai người kia, bảo họ cứ việc bình tâm, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết.
Đến ngôi nhà kia Thanh Thu lại một lần nữa lên tiếng:
- Ở đây ai làm nghề y có thể bước ra đây cùng tôi kiểm chứng. Tôi sẽ là người chẩn đoán trước, nếu tôi có mệnh hệ gì thì các người có thể an toàn mà tránh được một kiếp. Nếu có ai không tin thì cứ việc theo tôi vào trong.
Dứt lời Thanh Thu dưới sự dìu dắt của Hoàng Lan bước vào ngôi nhà kia, bắt đầu bắt mạch đoán bệnh cho Uyển Tịch và Mẫn. Hoàng Lan cũng đứng kế bên ân cần trấn an cả hai.
Xong xuôi mọi chuyện nàng liền cùng Hoàng Lan ra ngoài. Thấy được Thanh Thu không bị gì cả thì mọi người mới dần ngui ngoai được phần nào.
Sau đó có ba người từ trong đám đông lần lượt bước ra. Từng người từng người bước vào trong bắt đầu kiểm tra. Thanh Thu và Hoàng Lan không ngần ngại bước vào theo nhằm bảo đảm mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhất có thể
Sau một hồi kiểm tra tới lui mấy lượt, ba người đồng thời hướng về phía quan huyện lắc đầu một người đứng ra đại diện bẩm báo:
- Bẩm quan chúng tôi xem qua mạch tượng của hai người họ thì thấy vô cùng bình thường, không có dấu hiệu bệnh trạng.
Mọi người bên ngoài được một phen thở phào.
Thấy được kết quả bắt đầu trở nên khả quan. Thanh Thu lại tiếp:
- Mọi người chắc hẳn bây giờ cũng đã yên tâm được phần nào đúng không. Họ vốn dĩ không hề có bệnh gì cả. Vậy bây giờ tôi có thể nhờ ba người phụ nữ đến đây giúp tôi kiểm tra xem cô gái kia có hay không những vết tích do bị hành hung gây nên. Mọi người yên tâm, tuy tôi không có tiền để đáp lễ sự giúp đỡ của mọi người nhưng nếu mọi người có bệnh trạng đau ốm hay cần hốt thuốc chữa bệnh thì cứ việc đến tìm tôi, nhất định sẽ được chữa trị miễn phí.
Thế là bên ngoài nhốn nháo một hồi. Theo đó trong đám đông ba người phụ nữ bước ra. Trông họ ăn mặc cũng không hơn các nàng là bao. Vì cuộc sống của họ cũng không được xem là đủ đầy. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Đôi khi bệnh kéo đến cũng chỉ có thể chịu trận cho qua khỏi. Thế nên khi nghe sẽ được lời mời gọi kia. Họ đã kiềm lòng không được mà mạo hiểm bước ra.
Họ theo Hoàng Lan bước vào căn nhà nhỏ kia. Mang theo tâm trạng lo lắng cùng cực. Thế nhưng khi vừa bước vào trong mọi thứ vẫn như thường. Hai người con gái vừa nảy đang ngồi bên trong căn phòng kia. Khuôn mặt họ hiện rõ sự căng thẳng cùng đề phòng. Hoàng Lan hiểu được tình hình liền lên tiếng trấn an đôi bên:
- Mọi người không cần phải căn thẳng. Chúng ta làm như vậy đều có lợi cho đôi bên cả, mọi người yên tâm
Thanh Thu cũng tiếp lời:
- Đúng vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành kiểm chứng thôi. Mẫn cô có thể đi ra ngoài đợi một chút được không???
Mẫn nãy giờ vẫn như cũ ngồi im lặng kế bên Uyển Tịch tay vẫn đang chặt chẽ mười ngón với người kia. Tâm trạng Mẫn bây giờ cũng căng thẳng không kém gì Uyển Tịch, cô rất sợ, sợ rằng ai đó sẽ làm gì đó gây hại đến Uyển Tịch của cô. Vì thế khi nghe Thanh Thu kêu bản thân đi ra ngoài. Mẫn ầm ừ không muốn đi. Cô muốn ở bên cạnh Uyển Tịch mọi lúc mọi nơi, một tấc cũng không muốn rời.
Nhìn thấy đôi lông mày khẽ nhíu lại của Mẫn, Hoàng Lan hiểu ý cười nói:
- Thôi được rồi, cô cứ ở lại với Uyển Tịch đi. Còn ba người cũng nên vào trong cùng tôi kiểm chứng sự thật nào.
Ba người lần lượt bước vào trong. Hoàng Lan cũng vào theo. Đến nơi Uyển Tịch đang ngồi Hoàng Lan nhẹ giọng khuyên:
- Cô có thể cởi bớt quần áo của mình xuống được không, để chúng tôi có thể dễ dàng kiểm chứng.
Uyển Tịch nghe lời nhẹ gật đầu. Nàng ta đưa tay định cởi xuống áo ngoài nhưng chưa kịp động đã bị Mẫn chặng lại. Cô ta nhíu mày, thái độ rõ ràng là không muốn. Thấy được vẻ mặt hiện rõ vẻ khó chịu kia. Uyển Tịch biết cô đang lo lắng chuyện gì. Nàng liền đặt tay mình lên tay Mẫn, nhẹ vỗ vài cái cười cười trấn an cô:
- Em không sao, đều là phụ nữ với nhau cả, chị không cần lo lắng.
- Nhưng....Mẫn có chút kiên quyết bởi cô ta không muốn bất kì ai nhìn thấy cơ thể của Uyển Tịch ngoại trừ bản thân cả.
- Chị yên tâm chỉ cởi sơ vài thứ thôi không cởi sạch đâu, chị đừng lo nha.
Hoàng Lan đứng bên này nhìn hai người mặt đối mặt, thủ thỉ an ủi nhau mà lòng cảm thấy bội phục. Họ thật sự quá mức dũng cảm, dám đương đầu với hết thảy sóng gió mà đến bên nhau. Tình cảm của họ thật sự đáng ngưỡng mộ. Thế nhưng trong đoạn tình cảm này ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra đây.
Uyển Tịch sau một hồi trấn Mẫn thì cũng rục rịch cởi đi áo ngoài cùng một vài thứ khác. Trên thân thể vẫn còn lại những thứ vừa vặn che chắn những chỗ cần che. Thân thể nàng ta sau khi cởi đi lớp quần áo thì dần dần lộ ra ngoài không khí. Nước da trắng trẻo hồng hào hiện ra. Nhưng trước khi chú ý đến làng da mịn màng đó, thì mọi người lại được một phen giật mình. Cư nhiên trên làn da trắng nõn nà kia lại xuất hiện đầy rẫy các vết thương lớn nhỏ. Chỗ nào cũng có dấu vết bị hành hạ, đánh đập dã man. Đáng sợ hơn còn có vết thương cho đến bây giờ vẫn còn rướm máu.
Hắn ta quả thật tàn độc, lại vô cùng xảo trá. Đánh đập cô gái này thế mà lại có tính toán kĩ lưỡng, hắn ta chọn lựa những nơi khuất tầm nhìn mà quần áo có thể che được để ra tay không hề nể nan chút gì.Những vết thương ghê gợn, lớn có, nhỏ có trải dài từ đầu vai đến chân. Hoàng Lan cùng ba người kia nhìn thấy mà câm lặng hết nửa ngày.
Một người phụ nữ trong số ba người kia lấp bấp lên tiếng:
- Đây...đây là thế nào. Tại sao một tên tráng hán như hắn lại có thể ra tay tàn bạo đến mức này. Thật sự là không bằng cầm thú
Hoàng Lan bị những vết thương kia dọa sợ đến ngơ ngẩn.
Quá dã man, quá đáng sợ đây là những thứ mà cô gái này phải chịu đựng trong một khoảng thời gian dài hay sao
Nghe được phản ứng dữ dội của những người kia Thanh Thu liền lên tiếng:
- Bây giờ ắt hẳn mọi người đã rõ như ban ngày rồi đúng chứ. Đây là bằng chứng mà tên kia để lại trên người Uyển Tịch mà có chối cũng không thể chối được. Mọi người đã hiểu rõ những gì mình cần khai báo khi ra ngoài rồi đúng không??
Ba người phụ nữ ấy gật đầu sau đó lẳng lặng đi ra phía ngoài chờ bốn người bên trong cùng ra.
Sau khi chỉnh trang lại quần áo cho Uyển Tịch, Mẫn nhẹ nhàng đỡ nàng đi ra ngoài. Hoàng Lan cũng nắm lấy tay Thanh Thu kéo cô rời khỏi căn phòng kia. Cả 4 người cùng rời khỏi căn nhà nhỏ đó thẳng tiến đi ra ngoài.
Bên ngoài mọi người vây xem ngày càng đông hơn. Không khí cũng thập phần căng thẳng.
Tên đàn ông khi nãy còn huênh hoang không sợ trời, không sợ đất vậy mà giờ đây khuôn mặt hắn có chút trắng bệch, tuy vẫn cố giữ vẻ mặt đạo mạo ta đây nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra điều này.
Thấy được thân ảnh của mọi người dần dần bước ra. Bên ngoài lại càng sôi nổi hơn, tựa như cái chợ đang giờ cao điểm. Ai nấy đều tò mò muốn biết được chân tướng sự việc nhốn nha nhốn nháo lên tiếng:
- Sao rồi, cô ta có bệnh thật không đấy
- Tình hình thế nào rồi sao mặt ai nấy đều lặng ngắt thế kia
- Có phải các người bị cô ta hãm hại rồi không. Trông tình hình có vẻ căng thế nhỉ???
Tên quan hách dịch chịu không được đám đông ồn ào kia liền lên tiếng quát mắng:
- Các người câm miệng lại cho ta. Đây là nơi xử án chứ không phải cái chợ mà ai muốn nói gì thì nói. Các người tốt nhất nên giữ mồm miệng một chút kẻo rước họa vào thân. Nói xong hắn quay sang đám người Hoàng Lan nâng giọng hỏi:
- Thế nào, có thấy sự thất thường gì ở trên người cô ta không. Các ngươi tốt nhất thành thật mà khai báo, không được vì cái lợi trước mắt mà dấu diếm sự thật. Rõ chưa!!
Ba người phụ nữ nghe được giọng nói có phần uy hiếp kia đều lâm vào trạng thái sợ sệt. Ai cũng biết nếu làm phật ý hắn ta thì cả mạng sống cũng khó giữ. Hoàng Lan nghe được giọng điệu kia cũng bất giác nhíu mày. Đây là gì chứ, đang uy hiếp người khác à. Sự bức xúc của Hoàng Lan tăng vọt lên nhưng Thanh Thu ở kế bên vẫn trầm tĩnh níu lấy tay Hoàng Lan lay nhẹ nhỏ giọng:
- Thời điểm này chị không nên nổi nóng. Ở trước mặt mọi người hắn sẽ cẩn trọng không dám làm gì chị nhưng về sau còn chưa biết. Tốt nhất chúng ta nên bình tĩnh xử lí mọi việc.
Nghe Thanh Thu khuyên bảo Hoàng Lan cũng thả lỏng hơn đôi chút. Hướng đến vị trí của ba người phụ nữ kia nói:
- Ba người cứ khai báo hết thảy những gì mọi người đã trực tiếp kiểm định đừng ngần ngại gì cả. Đây là lúc thích hợp để mọi chân tướng được tỏ tường. Xong việc chúng tôi sẽ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Gật đầu hiểu ý, ba người phụ nữ lần lượt kể lại toàn bộ quá trình diễn ra trong căn nhà nhỏ hẹp kia. Từng chi tiết được kể tỉ mỉ, làm cho người bên ngoài không được tận mắt chứng kiến cũng có thể tự mình hình dung ra được hình ảnh bên trong.
Kết thúc lời kể. Ba người phụ nữ lặng lẽ hòa vào đám đông, việc của họ tới đây là hết. Để lại nhóm người Thanh Thu bên trong tự mình giải quyết mọi chuyện còn lại
Sau khi nghe được lời khai của ba người phụ nữ ấy, tên quan liếc mắt lườm tên đàn ông kia. Tưởng rằng khi nhận vụ án này mọi chuyện sẽ êm xui diễn ra.
Xong chuyện, nhận tiền thì ai đi đường nấy. Tuyệt nhiên không dính dáng gì đến nhau. Vậy mà tên đàn ông này lại mang đến cho hắn hàng tá chuyện rắc rối khiến hắn ta phải đau đầu, bức bối từ nãy đến giờ.
Hiểu được nỗi lo lắng, e ngại của mọi người Hoàng Lan trấn an:
- Mọi người ở đây đều có vẻ rất e dè. Tôi biết mọi người lo lắng nhưng mọi người chắc cũng hiểu rõ đạo lí cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà đúng không. Tại sao mọi người lại không dám ra mặt giúp đỡ người khác chỉ vì những lời lẽ vô căn cứ và mê tín của gã đàn ông kia. Mọi người có thể dửng dưng, có thể e sợ nhưng đây là mạng người đó. Làm sao mà chúng ta có thể trơ mắt nhìn họ đau khổ tuổi nhục, chịu oan uổn mà chết đi như thế.
Nghe được lời giải bày của Hoàng Lan một số người dường như cũng đã dịu lại đôi phần, nhưng thái độ thì vẫn sợ sệt thấy rõ. Một người phụ nữa dè đặt lên tiếng:
- Tôi làm sao có thể tin được các người đây. Hơn nữa bọn họ có phải bị bệnh hay bị quỷ ám gì đó còn không biết được. Thì dựa vào đâu mà giúp đỡ cơ chứ
Thanh Thu khẽ nhíu mày nói:
- Vậy trong số mọi người ở đây có ai đang hành y hay ít nhất là biết một chút về y thuật có thể ra mặt lại đây chẩn bệnh. Bản thân tôi cũng có học qua y thuật cũng được xem là người trong nghề. Nếu mọi người không tin có thể lại đây cùng tôi xem xét. Xem xem họ có thật sự mang bệnh hay chỉ là do lời bịa đặt vô căn cứ của tên kia. Nếu mọi người còn chưa tin thì cứ việc gọi mấy tên thầy pháp gì đó đến đây làm phép kiểm tra xem nơi này có phải hay không bị ma quỷ ám.
Thấy không khí bên ngoài im lặng trở lại Thanh Thu liền biết ý mà tận dụng thời cơ.
- Bẩm quan, tôi có thể nhờ lính của ngài tìm giúp tôi một ngôi nhà nhỏ để tiện bề thực hiện kiểm nghiệm hay không.
Tên quan lớn lạnh giọng tỏ thái độ hết sức khó chịu, tuy nhiên ở trước mặt dân chúng hắn ta không thể tìm mất mặt được đành thuận theo ý Thanh Thu mà làm:
- Hừ, muốn tìm thì tìm, bây đâu làm theo lời cô ta nói.
Hai tên tính nhận mệnh nhanh chóng đi tìm. Sau một khắc thì tìm được một căn nhà nho nhỏ đủ để chứa mấy người bọn họ, mọi người thấy thế cũng bắt đầu chuyển đổi địa điểm, nhanh chân đi đến đó quay quanh thành một vòng tròn lớn lại bắt đầu xem náo nhiệt
Hoàng Lan vừa đi vừa trấn an hai người kia, bảo họ cứ việc bình tâm, mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết.
Đến ngôi nhà kia Thanh Thu lại một lần nữa lên tiếng:
- Ở đây ai làm nghề y có thể bước ra đây cùng tôi kiểm chứng. Tôi sẽ là người chẩn đoán trước, nếu tôi có mệnh hệ gì thì các người có thể an toàn mà tránh được một kiếp. Nếu có ai không tin thì cứ việc theo tôi vào trong.
Dứt lời Thanh Thu dưới sự dìu dắt của Hoàng Lan bước vào ngôi nhà kia, bắt đầu bắt mạch đoán bệnh cho Uyển Tịch và Mẫn. Hoàng Lan cũng đứng kế bên ân cần trấn an cả hai.
Xong xuôi mọi chuyện nàng liền cùng Hoàng Lan ra ngoài. Thấy được Thanh Thu không bị gì cả thì mọi người mới dần ngui ngoai được phần nào.
Sau đó có ba người từ trong đám đông lần lượt bước ra. Từng người từng người bước vào trong bắt đầu kiểm tra. Thanh Thu và Hoàng Lan không ngần ngại bước vào theo nhằm bảo đảm mọi chuyện diễn ra suôn sẻ nhất có thể
Sau một hồi kiểm tra tới lui mấy lượt, ba người đồng thời hướng về phía quan huyện lắc đầu một người đứng ra đại diện bẩm báo:
- Bẩm quan chúng tôi xem qua mạch tượng của hai người họ thì thấy vô cùng bình thường, không có dấu hiệu bệnh trạng.
Mọi người bên ngoài được một phen thở phào.
Thấy được kết quả bắt đầu trở nên khả quan. Thanh Thu lại tiếp:
- Mọi người chắc hẳn bây giờ cũng đã yên tâm được phần nào đúng không. Họ vốn dĩ không hề có bệnh gì cả. Vậy bây giờ tôi có thể nhờ ba người phụ nữ đến đây giúp tôi kiểm tra xem cô gái kia có hay không những vết tích do bị hành hung gây nên. Mọi người yên tâm, tuy tôi không có tiền để đáp lễ sự giúp đỡ của mọi người nhưng nếu mọi người có bệnh trạng đau ốm hay cần hốt thuốc chữa bệnh thì cứ việc đến tìm tôi, nhất định sẽ được chữa trị miễn phí.
Thế là bên ngoài nhốn nháo một hồi. Theo đó trong đám đông ba người phụ nữ bước ra. Trông họ ăn mặc cũng không hơn các nàng là bao. Vì cuộc sống của họ cũng không được xem là đủ đầy. Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm. Đôi khi bệnh kéo đến cũng chỉ có thể chịu trận cho qua khỏi. Thế nên khi nghe sẽ được lời mời gọi kia. Họ đã kiềm lòng không được mà mạo hiểm bước ra.
Họ theo Hoàng Lan bước vào căn nhà nhỏ kia. Mang theo tâm trạng lo lắng cùng cực. Thế nhưng khi vừa bước vào trong mọi thứ vẫn như thường. Hai người con gái vừa nảy đang ngồi bên trong căn phòng kia. Khuôn mặt họ hiện rõ sự căng thẳng cùng đề phòng. Hoàng Lan hiểu được tình hình liền lên tiếng trấn an đôi bên:
- Mọi người không cần phải căn thẳng. Chúng ta làm như vậy đều có lợi cho đôi bên cả, mọi người yên tâm
Thanh Thu cũng tiếp lời:
- Đúng vậy, bây giờ chúng ta bắt đầu tiến hành kiểm chứng thôi. Mẫn cô có thể đi ra ngoài đợi một chút được không???
Mẫn nãy giờ vẫn như cũ ngồi im lặng kế bên Uyển Tịch tay vẫn đang chặt chẽ mười ngón với người kia. Tâm trạng Mẫn bây giờ cũng căng thẳng không kém gì Uyển Tịch, cô rất sợ, sợ rằng ai đó sẽ làm gì đó gây hại đến Uyển Tịch của cô. Vì thế khi nghe Thanh Thu kêu bản thân đi ra ngoài. Mẫn ầm ừ không muốn đi. Cô muốn ở bên cạnh Uyển Tịch mọi lúc mọi nơi, một tấc cũng không muốn rời.
Nhìn thấy đôi lông mày khẽ nhíu lại của Mẫn, Hoàng Lan hiểu ý cười nói:
- Thôi được rồi, cô cứ ở lại với Uyển Tịch đi. Còn ba người cũng nên vào trong cùng tôi kiểm chứng sự thật nào.
Ba người lần lượt bước vào trong. Hoàng Lan cũng vào theo. Đến nơi Uyển Tịch đang ngồi Hoàng Lan nhẹ giọng khuyên:
- Cô có thể cởi bớt quần áo của mình xuống được không, để chúng tôi có thể dễ dàng kiểm chứng.
Uyển Tịch nghe lời nhẹ gật đầu. Nàng ta đưa tay định cởi xuống áo ngoài nhưng chưa kịp động đã bị Mẫn chặng lại. Cô ta nhíu mày, thái độ rõ ràng là không muốn. Thấy được vẻ mặt hiện rõ vẻ khó chịu kia. Uyển Tịch biết cô đang lo lắng chuyện gì. Nàng liền đặt tay mình lên tay Mẫn, nhẹ vỗ vài cái cười cười trấn an cô:
- Em không sao, đều là phụ nữ với nhau cả, chị không cần lo lắng.
- Nhưng....Mẫn có chút kiên quyết bởi cô ta không muốn bất kì ai nhìn thấy cơ thể của Uyển Tịch ngoại trừ bản thân cả.
- Chị yên tâm chỉ cởi sơ vài thứ thôi không cởi sạch đâu, chị đừng lo nha.
Hoàng Lan đứng bên này nhìn hai người mặt đối mặt, thủ thỉ an ủi nhau mà lòng cảm thấy bội phục. Họ thật sự quá mức dũng cảm, dám đương đầu với hết thảy sóng gió mà đến bên nhau. Tình cảm của họ thật sự đáng ngưỡng mộ. Thế nhưng trong đoạn tình cảm này ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra đây.
Uyển Tịch sau một hồi trấn Mẫn thì cũng rục rịch cởi đi áo ngoài cùng một vài thứ khác. Trên thân thể vẫn còn lại những thứ vừa vặn che chắn những chỗ cần che. Thân thể nàng ta sau khi cởi đi lớp quần áo thì dần dần lộ ra ngoài không khí. Nước da trắng trẻo hồng hào hiện ra. Nhưng trước khi chú ý đến làng da mịn màng đó, thì mọi người lại được một phen giật mình. Cư nhiên trên làn da trắng nõn nà kia lại xuất hiện đầy rẫy các vết thương lớn nhỏ. Chỗ nào cũng có dấu vết bị hành hạ, đánh đập dã man. Đáng sợ hơn còn có vết thương cho đến bây giờ vẫn còn rướm máu.
Hắn ta quả thật tàn độc, lại vô cùng xảo trá. Đánh đập cô gái này thế mà lại có tính toán kĩ lưỡng, hắn ta chọn lựa những nơi khuất tầm nhìn mà quần áo có thể che được để ra tay không hề nể nan chút gì.Những vết thương ghê gợn, lớn có, nhỏ có trải dài từ đầu vai đến chân. Hoàng Lan cùng ba người kia nhìn thấy mà câm lặng hết nửa ngày.
Một người phụ nữ trong số ba người kia lấp bấp lên tiếng:
- Đây...đây là thế nào. Tại sao một tên tráng hán như hắn lại có thể ra tay tàn bạo đến mức này. Thật sự là không bằng cầm thú
Hoàng Lan bị những vết thương kia dọa sợ đến ngơ ngẩn.
Quá dã man, quá đáng sợ đây là những thứ mà cô gái này phải chịu đựng trong một khoảng thời gian dài hay sao
Nghe được phản ứng dữ dội của những người kia Thanh Thu liền lên tiếng:
- Bây giờ ắt hẳn mọi người đã rõ như ban ngày rồi đúng chứ. Đây là bằng chứng mà tên kia để lại trên người Uyển Tịch mà có chối cũng không thể chối được. Mọi người đã hiểu rõ những gì mình cần khai báo khi ra ngoài rồi đúng không??
Ba người phụ nữ ấy gật đầu sau đó lẳng lặng đi ra phía ngoài chờ bốn người bên trong cùng ra.
Sau khi chỉnh trang lại quần áo cho Uyển Tịch, Mẫn nhẹ nhàng đỡ nàng đi ra ngoài. Hoàng Lan cũng nắm lấy tay Thanh Thu kéo cô rời khỏi căn phòng kia. Cả 4 người cùng rời khỏi căn nhà nhỏ đó thẳng tiến đi ra ngoài.
Bên ngoài mọi người vây xem ngày càng đông hơn. Không khí cũng thập phần căng thẳng.
Tên đàn ông khi nãy còn huênh hoang không sợ trời, không sợ đất vậy mà giờ đây khuôn mặt hắn có chút trắng bệch, tuy vẫn cố giữ vẻ mặt đạo mạo ta đây nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện ra điều này.
Thấy được thân ảnh của mọi người dần dần bước ra. Bên ngoài lại càng sôi nổi hơn, tựa như cái chợ đang giờ cao điểm. Ai nấy đều tò mò muốn biết được chân tướng sự việc nhốn nha nhốn nháo lên tiếng:
- Sao rồi, cô ta có bệnh thật không đấy
- Tình hình thế nào rồi sao mặt ai nấy đều lặng ngắt thế kia
- Có phải các người bị cô ta hãm hại rồi không. Trông tình hình có vẻ căng thế nhỉ???
Tên quan hách dịch chịu không được đám đông ồn ào kia liền lên tiếng quát mắng:
- Các người câm miệng lại cho ta. Đây là nơi xử án chứ không phải cái chợ mà ai muốn nói gì thì nói. Các người tốt nhất nên giữ mồm miệng một chút kẻo rước họa vào thân. Nói xong hắn quay sang đám người Hoàng Lan nâng giọng hỏi:
- Thế nào, có thấy sự thất thường gì ở trên người cô ta không. Các ngươi tốt nhất thành thật mà khai báo, không được vì cái lợi trước mắt mà dấu diếm sự thật. Rõ chưa!!
Ba người phụ nữ nghe được giọng nói có phần uy hiếp kia đều lâm vào trạng thái sợ sệt. Ai cũng biết nếu làm phật ý hắn ta thì cả mạng sống cũng khó giữ. Hoàng Lan nghe được giọng điệu kia cũng bất giác nhíu mày. Đây là gì chứ, đang uy hiếp người khác à. Sự bức xúc của Hoàng Lan tăng vọt lên nhưng Thanh Thu ở kế bên vẫn trầm tĩnh níu lấy tay Hoàng Lan lay nhẹ nhỏ giọng:
- Thời điểm này chị không nên nổi nóng. Ở trước mặt mọi người hắn sẽ cẩn trọng không dám làm gì chị nhưng về sau còn chưa biết. Tốt nhất chúng ta nên bình tĩnh xử lí mọi việc.
Nghe Thanh Thu khuyên bảo Hoàng Lan cũng thả lỏng hơn đôi chút. Hướng đến vị trí của ba người phụ nữ kia nói:
- Ba người cứ khai báo hết thảy những gì mọi người đã trực tiếp kiểm định đừng ngần ngại gì cả. Đây là lúc thích hợp để mọi chân tướng được tỏ tường. Xong việc chúng tôi sẽ bắt đầu thực hiện lời hứa của mình.
Gật đầu hiểu ý, ba người phụ nữ lần lượt kể lại toàn bộ quá trình diễn ra trong căn nhà nhỏ hẹp kia. Từng chi tiết được kể tỉ mỉ, làm cho người bên ngoài không được tận mắt chứng kiến cũng có thể tự mình hình dung ra được hình ảnh bên trong.
Kết thúc lời kể. Ba người phụ nữ lặng lẽ hòa vào đám đông, việc của họ tới đây là hết. Để lại nhóm người Thanh Thu bên trong tự mình giải quyết mọi chuyện còn lại
Sau khi nghe được lời khai của ba người phụ nữ ấy, tên quan liếc mắt lườm tên đàn ông kia. Tưởng rằng khi nhận vụ án này mọi chuyện sẽ êm xui diễn ra.
Xong chuyện, nhận tiền thì ai đi đường nấy. Tuyệt nhiên không dính dáng gì đến nhau. Vậy mà tên đàn ông này lại mang đến cho hắn hàng tá chuyện rắc rối khiến hắn ta phải đau đầu, bức bối từ nãy đến giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.