Chương 1: Nàng Không Tin Yến Đình Lại Lừa Nàng Chuyện Lớn Đến Vậy!
Thâm Bích Sắc
06/07/2023
Mưa vào mùa hè thường kéo đến rất nhanh, rõ ràng vừa rồi trời quang mây tạnh, vậy mà chớp mắt, mây đen giăng kín, mưa rơi nặng hạt.
Trên mạn thuyền, nước mưa như những hạt châu nhảy múa, làm ướt tà váy màu thiên thanh. Vân Kiều nhìn về bến tàu gần đó, đến khi Nguyên Anh giục, nàng mới nhấc váy vào thuyền tránh mưa.
“Ta thấy mưa này nhanh đến nhanh đi, đến chiều sẽ tạnh thôi!” Nguyên Anh bình thản rót trà rồi đẩy đến trước mặt nàng, giọng điệu trêu chọc: “Ta biết ngươi muốn được gặp phu quân sớm, nhưng cũng không nên gấp gáp như vậy!”
Vân Kiều dở khóc dở cười, nàng về chỗ ngồi, rồi lại nhìn ra ngoài qua nửa cánh cửa sổ.
Dù trời mưa to, song, dòng người vẫn tấp nập qua lại trên bến tàu. Hàng hoá của lái buôn ở đó vẫn còn dang dở, mọi người vội vàng lấy vải che lại.
Những tòa lâu san sát nhau và con đường rộng lớn ở đằng xa mờ ảo. Càng ra xa, tầm nhìn càng không được rõ.
“Ta còn chưa hỏi..” Nguyên Anh nhẹ vỗ lên bàn, hỏi nàng: “Ngươi tìm Yến lang của ngươi bằng cách nào?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Vân Kiều lộ ra vài phần bất lực, nàng nâng chén trà lên rồi nói: “Vào kinh rồi tìm hiểu sau. Hắn đã thi đậu rồi thì trên nha môn sẽ lưu lại tên hắn, bỏ chút công tìm kiếm thì cũng sẽ ra!”
Nói xong, nàng nghiến răng: “Đến lúc đó ta sẽ tính sổ với hắn!”
Phụ mẫu của Vân Kiều mất sớm, những năm gần đây nàng làm ăn nhỏ, lại còn có một phu quân như Yến Đình, mỗi ngày trôi qua khiến nàng vô cùng hài lòng.
Nàng không có khát vọng gì to lớn, cũng không buộc phu quân phải vươn cao, cứ an nhàn sống ở trấn Quế Hoa này đã là tốt lắm rồi.
Hồi đầu năm, trước khi Yến Đình lên kinh đi thi, hai người đã nói rõ với nhau.
Nếu hắn đậu cao trung, dù ở kinh thành hay đến nơi khác nhậm chức cũng được, nàng đều đi theo hắn. Nếu chẳng may thi rớt cũng không sao, hắn về nhà muốn làm cái gì nàng cũng chiều ý.
Nhưng thực tế, sau khi Yến Đình được đề tên lên bảng vàng, hắn sai người gửi một phong thư về nhà. Trên thư hắn nói hắn đã thi đậu, nhưng không nói hạng thứ mấy, cũng không đề cập đến dự định sau này, hắn chỉ dặn Vân Kiều an tâm ở nhà đợi một thời gian, đợi đến khi xong chuyện hắn sẽ quay về đón nàng.
Cái này không giống phong thái của Yến Đình, trước giờ hắn làm việc đều chu đáo, ổn thoả, hiếm khi nào nói kiểu mập mờ thế này.
Vân Kiều đọc đi đọc lại tin tức trong tay, rõ ràng giọng điệu cùng nét chữ vô cùng quen thuộc nhưng từng câu từng chữ đều kỳ quái, thậm chí còn khiến nàng suy đoán lung tung.
Nàng tin vào nhân phẩm của Yến Đình cũng như đôi mắt của mình, cho nên nàng không nghi ngờ hắn sẽ giống như những nam nhân trong sách, sau khi đậu cao trung sẽ bạc tình bạc nghĩa phụ bỏ tào khang.
Nhưng làm phu thê với nhau hai năm, trực giác nói cho nàng biết trong chuyện này, Yến Đình tám phần là đang giấu nàng chuyện gì đó.
Vừa lúc Nguyên Anh từ Dương Châu về Trường An, nhân tiện chở theo hàng hoá hương liệu của nàng. Ban đầu, Vân Kiều hơi do dự, sau còn thêm một nguyên nhân khác, cho nên nàng quyết định theo Nguyên Anh đến Trường An.
Buổi trưa, cơn mưa dần ngớt, nhưng vẫn không có ý định tạnh hẳn.
“Việc ở đây không phải lo!” Nguyên Anh phủi phủi ống tay áo, thương lượng với Vân Kiều: “Để người của Ngô bá lên thuyền trông coi, đợi mưa tạnh sẽ có người dỡ hàng, trước mắt chúng ta đưa muội muội của ngươi xuống thuyền, dạo chơi xung quanh một chút!”
“Được!” Vân Kiều đồng ý, nàng đi vào bên trong gọi Thiên Thiên.
Thiên Thiên mang họ Từ, nàng ấy là nữ nhi độc nhất của di (dì) Vân Kiều.
Từ gia không phải là con người, không biết bọn họ làm cách nào để giao thiệp được với tri phủ, bọn họ muốn gả Thiên Thiên cho tri phủ đại nhân, cái người đáng bằng tuổi cha nàng ấy.
Mẫu thân nàng ấy đã mất sớm, người đầu têu cho việc này là kế mẫu. Từ Thiên Thiên không còn nơi nào để cầu cứu, cuối cùng nhân lúc mấy bà tử uống rượu đánh bạc, vào đếm tối, nàng chạy trốn đến trấn của Vân Kiều cầu cứu.
Nàng là một nữ tử yếu đuối chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, chạy một mạch đến đây, bộ dạng chật vật vô cùng, bàn chân bị mài mòn loang lổ vết máu, càng làm bộ dạng nàng đáng thương đến cực điểm.
Sau khi Vân Kiều biết được chân tướng, nàng đã vô cùng tức giận.
Nàng rất rõ tác phong làm việc của Từ gia,
dù có chướng mắt di phụ (dượng) nhưng suy cho cùng Thiên Thiên cũng mang họ Từ, nàng là biểu tỷ khác họ muốn nhúng tay vào e là không thể. Chờ đến khi Từ gia tìm đến cửa đòi người, chưa chắc nàng có thể bảo vệ được nàng ấy.
Đúng lúc Nguyên Anh đến, sau khi cân nhắc vài lần, nàng quyết định chống đối lại Từ gia, đưa Thiên Thiên rời khỏi Bình thành.
Thân thể Thiên Thiên suy nhược, sau khi lên thuyền đã bị say sóng nặng, phần lớn thời gian đều ở trong phòng nghỉ ngơi, buồn bã yểu xìu. Đến khi theo Vân Kiều xuống thuyền, bàn chân giẫm lên được mặt đất cứng rắn, nàng mới khá lên được một chút.
Từ Thiên Thiên nấp dưới ô của Vân Kiều nhìn bến tàu náo nhiệt rồi đến con phố rộng lớn bằng phẳng: “Vân tỷ, đây là Trường An sao?”
Dưới màn mưa bụi bao phủ, hiện ra nơi phồn hoa lộng lẫy.
Vân Kiều quan sát xung quanh, dù nàng đã sớm nghe người ta nhắc đến sự hưng thịnh và phong thái của kinh thành nhưng khi được nhìn tận mắt mới cảm nhận được cái gì gọi là “Hoàng thành”.
Nguyên Anh sinh ra ở Trường An, đối với mọi thứ nơi đây nàng đã quen. Nàng chậm rãi đi phía trước dẫn đường, rồi kể cho các nàng nghe về cảnh sắc ở kinh thành.
Sau cơn mưa, có thể nhìn rõ được những đám mây bay trên đỉnh núi cao chập chùng. Trên đó có Tướng Quốc Tự vang danh thiên hạ, hai tòa lầu cao ở bên trên gọi là Minh Nguyệt Đài. Hàng năm, vào dịp tết Nguyên Tiêu, Đế Hậu sẽ bước lên Minh Nguyệt Đài để vui cùng con dân.
Đằng trước kia là cửa hiệu bán đồ trang sức tên Cẩm Tú Các, của hồi môn của nữ quyến cao môn đều mua ở đây, bao gồm tất thảy trang sức, son phấn, bột nước…
“Cái này ta đã từng nghe qua!” Vân Kiều thích thú đánh giá cửa hiệu Cẩm Tú Các “Cũng coi như có chút giao thiệp!”
Nguyên Anh biết được trong đó có gì, nàng cười cười ngầm hiểu ý, sau đó đưa Vân Kiều đến một con phố khác: “Nơi này là khách điếm Như Ý, còn gọi là “Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu”!”
“Bởi vì khách ở nơi này từng đậu 3 vị Trạng Nguyên, 10 vị Bảng Nhãn, Thám Hoa, cho nên sĩ tử vào kinh đi thi sẽ cố gắng dùng nhiều bạc chút để được ở đây, để mượn chút may mắn!” Nguyên Anh giương cằm lên nói với Vân Kiều: “Chúng ta dùng cơm trưa ở đây, thừa dịp hỏi thăm về phu quân ngươi luôn!” Vân Kiều đến mái hiên, gấp ô giấy dầu lại, nói cảm ơn.
Nàng rất rõ, Yến Đình sẽ không tin những chuyện này. Từ trước giờ hắn là người thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, không những hắn không đến Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu này, mà còn tránh xa nữa là.
Nhưng trên thư Yến Đình không nhắc đến bản thân hắn ở nơi nào của Kinh Thành, trường An lớn như vậy cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu, chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
Sau khi vào quán, Nguyên Anh gọi những món ăn quen thuộc, còn Vân Kiều thì cho Tiểu nhị một ít tiền rồi hỏi han một chút.
Tiểu nhị của khách điếm Như Ý này rất thật thà, khi nghe hỏi đến người đậu khoa cử ở đầu xuân năm nay, hắn liền cười phấn khởi: “Kim khoa Bảng Nhãn là người trọ ở chỗ chúng tôi, ngày đó tin vui truyền đến cực kỳ náo nhiệt…”
Vân Kiều nhẫn nại nghe hắn khoe một hồi, chốc chốc lại phụ hoạ vài câu, sau đó mới nói về mục đích của mình đến đây.
“Ngài cứ hỏi,” tiểu nhị niềm nở nói: “Chỉ cần người đã từng ở trọ chỗ chúng ta, người nào có tên trên bảng vàng, ta đều biết cả!”
Vân Kiều nói tên của Yến Đình, tuy nàng biết không có mấy khả năng, nhưng nhìn ánh mắt của tiểu nhị trong lòng nàng có chút hy vọng.
Trời sinh tướng mạo nàng mỹ miều, có thể gọi là mỹ nhân.
Da trắng, tóc đen, môi đỏ nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt kia, phía đuôi mắt hơi vểnh lên toát ra dáng vẻ hào hoa, ánh mắt long lanh khiến cho người khác gặp rồi khó quên.
Tiểu nhị bắt gặp ánh mắt trông chờ của nàng có chút giật mình, ngập ngừng nói: “Vị Yến công tử này không ở chỗ khách điếm chúng ta!”
Mí mắt Vân Kiều khẽ run, nàng sớm đã đoán được, nên lúc này cũng không thất vọng lắm, chỉ vô thức thở dài.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, rồi nói: “Cũng có thể là vì trí nhớ của ta không tốt, ngài cứ dùng cơm đi, ta sẽ đi hỏi giúp ngài!”
“Vậy làm phiền ngươi rồi!” Vân Kiều cảm tạ rồi quay đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Từ Thiên Thiên, nàng cười: “Cứ từ từ tìm thôi, một người lớn như vậy có thể mất tăm tích được sao? Nếu không được thì tốn thêm ít bạc lên quan phủ, cũng sẽ hỏi ra!”
“Muội không cần phải buồn rầu vì chuyện này, cứ ăn uống vui chơi thật tốt, tạm thời xem như chúng ra đến kinh thành giải sầu!”
Từ Thiên Thiên nhích lại gần người nàng nói nhỏ: “Muội nghe theo tỷ!”
Vân Kiều gắp thức ăn cho nàng, rồi quay sang nói chuyện công việc làm ăn với Nguyên Anh.
Tiếng mưa tí tách rơi trên mái hiên cuối cùng cũng dừng lại, chân trời đã tạnh. Ba người ăn xong bữa trưa, gọi tiểu nhị đến tính tiền. Tiểu nhị nhanh nhẹn tính tiền xong, sau đó nhìn về phía Vân Kiều, muốn nói rồi lại thôi.
“Thế nào rồi?” Lông mày Vân Kiều hơi chau lại, cười nói: “Mặc kệ chuyện là gì, ngươi cứ nói đi!”
Tiểu nhị ngượng ngùng nói: “Người bên ta mới ra ngoài hỏi, cũng lật ra danh sách trúng cử mà chưởng quầy chép lại.. nhưng không có tên của Yến công tử kia…”
Nói cách khác thì Yến Đình không chỉ không trọ ở khách điếm này, thậm chí cũng không có tên trên bảng vàng, hắn thi không đậu.
Vân Kiều sững sờ.
Phản ứng trong đầu nàng lúc này là…không tin.
Nàng không tin Yến Đình lại lấy chuyện lớn như vậy ra gạt mình.
Trong thư hắn gửi về nhà rõ ràng là nói thi đậu, sao có thể giả được? Do dù vạn nhất, hắn không may thi rớt, hắn cũng không cần thiết phải nói dối nàng.
Nguyên Anh bên cạnh nhíu mày: “Tiểu ca, ngươi có nhìn lầm không?”
Tiểu nhị sớm đã chuẩn bị, hắn đưa một đống sổ sách tới: “Chi bằng, các vị tự xem đi?”
Vân Kiều cắn môi, tiếp nhận sổ sách, chăm chú nhìn từng dòng, từng trang một.
Danh sách tên này sao chép chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối, còn dùng mực đỏ khoanh những tên đã từng ở tại khách điếm này.
Vân Kiều lật từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được cái họ tên vô cùng quen thuộc với nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh nắm lại thật chặt.
Việc này giống như để làm nàng tỉnh táo hơn.
Sự thật đã bày ra trước mắt, nàng nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao Yến Đình lại dối gạt nàng? Sau một hồi mờ mịt, nàng bỗng lo lắng… Vậy bây giờ Yến Đình đang ở đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không ai ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này, Nguyên Anh và Từ Thiên Thiên đối mặt nhìn nhau, không biết phải phá vỡ sự yên tĩnh này thế nào.
Bỗng trên đường truyền đến tiếng vó ngựa, dường như là có cả một đám ngựa chạy qua.
“Là Ngũ Hoàng tử vừa mới nhận tổ quy tông!” Một thư sinh ở cửa nhận ra, giọng hắn mang theo chút kinh thường cùng một chút hâm mộ: “Chậc, đúng thật là rất uy phong!”
Trên mạn thuyền, nước mưa như những hạt châu nhảy múa, làm ướt tà váy màu thiên thanh. Vân Kiều nhìn về bến tàu gần đó, đến khi Nguyên Anh giục, nàng mới nhấc váy vào thuyền tránh mưa.
“Ta thấy mưa này nhanh đến nhanh đi, đến chiều sẽ tạnh thôi!” Nguyên Anh bình thản rót trà rồi đẩy đến trước mặt nàng, giọng điệu trêu chọc: “Ta biết ngươi muốn được gặp phu quân sớm, nhưng cũng không nên gấp gáp như vậy!”
Vân Kiều dở khóc dở cười, nàng về chỗ ngồi, rồi lại nhìn ra ngoài qua nửa cánh cửa sổ.
Dù trời mưa to, song, dòng người vẫn tấp nập qua lại trên bến tàu. Hàng hoá của lái buôn ở đó vẫn còn dang dở, mọi người vội vàng lấy vải che lại.
Những tòa lâu san sát nhau và con đường rộng lớn ở đằng xa mờ ảo. Càng ra xa, tầm nhìn càng không được rõ.
“Ta còn chưa hỏi..” Nguyên Anh nhẹ vỗ lên bàn, hỏi nàng: “Ngươi tìm Yến lang của ngươi bằng cách nào?”
Nhắc đến chuyện này, mặt Vân Kiều lộ ra vài phần bất lực, nàng nâng chén trà lên rồi nói: “Vào kinh rồi tìm hiểu sau. Hắn đã thi đậu rồi thì trên nha môn sẽ lưu lại tên hắn, bỏ chút công tìm kiếm thì cũng sẽ ra!”
Nói xong, nàng nghiến răng: “Đến lúc đó ta sẽ tính sổ với hắn!”
Phụ mẫu của Vân Kiều mất sớm, những năm gần đây nàng làm ăn nhỏ, lại còn có một phu quân như Yến Đình, mỗi ngày trôi qua khiến nàng vô cùng hài lòng.
Nàng không có khát vọng gì to lớn, cũng không buộc phu quân phải vươn cao, cứ an nhàn sống ở trấn Quế Hoa này đã là tốt lắm rồi.
Hồi đầu năm, trước khi Yến Đình lên kinh đi thi, hai người đã nói rõ với nhau.
Nếu hắn đậu cao trung, dù ở kinh thành hay đến nơi khác nhậm chức cũng được, nàng đều đi theo hắn. Nếu chẳng may thi rớt cũng không sao, hắn về nhà muốn làm cái gì nàng cũng chiều ý.
Nhưng thực tế, sau khi Yến Đình được đề tên lên bảng vàng, hắn sai người gửi một phong thư về nhà. Trên thư hắn nói hắn đã thi đậu, nhưng không nói hạng thứ mấy, cũng không đề cập đến dự định sau này, hắn chỉ dặn Vân Kiều an tâm ở nhà đợi một thời gian, đợi đến khi xong chuyện hắn sẽ quay về đón nàng.
Cái này không giống phong thái của Yến Đình, trước giờ hắn làm việc đều chu đáo, ổn thoả, hiếm khi nào nói kiểu mập mờ thế này.
Vân Kiều đọc đi đọc lại tin tức trong tay, rõ ràng giọng điệu cùng nét chữ vô cùng quen thuộc nhưng từng câu từng chữ đều kỳ quái, thậm chí còn khiến nàng suy đoán lung tung.
Nàng tin vào nhân phẩm của Yến Đình cũng như đôi mắt của mình, cho nên nàng không nghi ngờ hắn sẽ giống như những nam nhân trong sách, sau khi đậu cao trung sẽ bạc tình bạc nghĩa phụ bỏ tào khang.
Nhưng làm phu thê với nhau hai năm, trực giác nói cho nàng biết trong chuyện này, Yến Đình tám phần là đang giấu nàng chuyện gì đó.
Vừa lúc Nguyên Anh từ Dương Châu về Trường An, nhân tiện chở theo hàng hoá hương liệu của nàng. Ban đầu, Vân Kiều hơi do dự, sau còn thêm một nguyên nhân khác, cho nên nàng quyết định theo Nguyên Anh đến Trường An.
Buổi trưa, cơn mưa dần ngớt, nhưng vẫn không có ý định tạnh hẳn.
“Việc ở đây không phải lo!” Nguyên Anh phủi phủi ống tay áo, thương lượng với Vân Kiều: “Để người của Ngô bá lên thuyền trông coi, đợi mưa tạnh sẽ có người dỡ hàng, trước mắt chúng ta đưa muội muội của ngươi xuống thuyền, dạo chơi xung quanh một chút!”
“Được!” Vân Kiều đồng ý, nàng đi vào bên trong gọi Thiên Thiên.
Thiên Thiên mang họ Từ, nàng ấy là nữ nhi độc nhất của di (dì) Vân Kiều.
Từ gia không phải là con người, không biết bọn họ làm cách nào để giao thiệp được với tri phủ, bọn họ muốn gả Thiên Thiên cho tri phủ đại nhân, cái người đáng bằng tuổi cha nàng ấy.
Mẫu thân nàng ấy đã mất sớm, người đầu têu cho việc này là kế mẫu. Từ Thiên Thiên không còn nơi nào để cầu cứu, cuối cùng nhân lúc mấy bà tử uống rượu đánh bạc, vào đếm tối, nàng chạy trốn đến trấn của Vân Kiều cầu cứu.
Nàng là một nữ tử yếu đuối chưa từng bước chân ra khỏi khuê phòng, chạy một mạch đến đây, bộ dạng chật vật vô cùng, bàn chân bị mài mòn loang lổ vết máu, càng làm bộ dạng nàng đáng thương đến cực điểm.
Sau khi Vân Kiều biết được chân tướng, nàng đã vô cùng tức giận.
Nàng rất rõ tác phong làm việc của Từ gia,
dù có chướng mắt di phụ (dượng) nhưng suy cho cùng Thiên Thiên cũng mang họ Từ, nàng là biểu tỷ khác họ muốn nhúng tay vào e là không thể. Chờ đến khi Từ gia tìm đến cửa đòi người, chưa chắc nàng có thể bảo vệ được nàng ấy.
Đúng lúc Nguyên Anh đến, sau khi cân nhắc vài lần, nàng quyết định chống đối lại Từ gia, đưa Thiên Thiên rời khỏi Bình thành.
Thân thể Thiên Thiên suy nhược, sau khi lên thuyền đã bị say sóng nặng, phần lớn thời gian đều ở trong phòng nghỉ ngơi, buồn bã yểu xìu. Đến khi theo Vân Kiều xuống thuyền, bàn chân giẫm lên được mặt đất cứng rắn, nàng mới khá lên được một chút.
Từ Thiên Thiên nấp dưới ô của Vân Kiều nhìn bến tàu náo nhiệt rồi đến con phố rộng lớn bằng phẳng: “Vân tỷ, đây là Trường An sao?”
Dưới màn mưa bụi bao phủ, hiện ra nơi phồn hoa lộng lẫy.
Vân Kiều quan sát xung quanh, dù nàng đã sớm nghe người ta nhắc đến sự hưng thịnh và phong thái của kinh thành nhưng khi được nhìn tận mắt mới cảm nhận được cái gì gọi là “Hoàng thành”.
Nguyên Anh sinh ra ở Trường An, đối với mọi thứ nơi đây nàng đã quen. Nàng chậm rãi đi phía trước dẫn đường, rồi kể cho các nàng nghe về cảnh sắc ở kinh thành.
Sau cơn mưa, có thể nhìn rõ được những đám mây bay trên đỉnh núi cao chập chùng. Trên đó có Tướng Quốc Tự vang danh thiên hạ, hai tòa lầu cao ở bên trên gọi là Minh Nguyệt Đài. Hàng năm, vào dịp tết Nguyên Tiêu, Đế Hậu sẽ bước lên Minh Nguyệt Đài để vui cùng con dân.
Đằng trước kia là cửa hiệu bán đồ trang sức tên Cẩm Tú Các, của hồi môn của nữ quyến cao môn đều mua ở đây, bao gồm tất thảy trang sức, son phấn, bột nước…
“Cái này ta đã từng nghe qua!” Vân Kiều thích thú đánh giá cửa hiệu Cẩm Tú Các “Cũng coi như có chút giao thiệp!”
Nguyên Anh biết được trong đó có gì, nàng cười cười ngầm hiểu ý, sau đó đưa Vân Kiều đến một con phố khác: “Nơi này là khách điếm Như Ý, còn gọi là “Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu”!”
“Bởi vì khách ở nơi này từng đậu 3 vị Trạng Nguyên, 10 vị Bảng Nhãn, Thám Hoa, cho nên sĩ tử vào kinh đi thi sẽ cố gắng dùng nhiều bạc chút để được ở đây, để mượn chút may mắn!” Nguyên Anh giương cằm lên nói với Vân Kiều: “Chúng ta dùng cơm trưa ở đây, thừa dịp hỏi thăm về phu quân ngươi luôn!” Vân Kiều đến mái hiên, gấp ô giấy dầu lại, nói cảm ơn.
Nàng rất rõ, Yến Đình sẽ không tin những chuyện này. Từ trước giờ hắn là người thích yên tĩnh không thích náo nhiệt, không những hắn không đến Trạng Nguyên Cập Đệ Lâu này, mà còn tránh xa nữa là.
Nhưng trên thư Yến Đình không nhắc đến bản thân hắn ở nơi nào của Kinh Thành, trường An lớn như vậy cũng không biết bắt đầu tìm từ đâu, chỉ đành đến đâu hay đến đấy.
Sau khi vào quán, Nguyên Anh gọi những món ăn quen thuộc, còn Vân Kiều thì cho Tiểu nhị một ít tiền rồi hỏi han một chút.
Tiểu nhị của khách điếm Như Ý này rất thật thà, khi nghe hỏi đến người đậu khoa cử ở đầu xuân năm nay, hắn liền cười phấn khởi: “Kim khoa Bảng Nhãn là người trọ ở chỗ chúng tôi, ngày đó tin vui truyền đến cực kỳ náo nhiệt…”
Vân Kiều nhẫn nại nghe hắn khoe một hồi, chốc chốc lại phụ hoạ vài câu, sau đó mới nói về mục đích của mình đến đây.
“Ngài cứ hỏi,” tiểu nhị niềm nở nói: “Chỉ cần người đã từng ở trọ chỗ chúng ta, người nào có tên trên bảng vàng, ta đều biết cả!”
Vân Kiều nói tên của Yến Đình, tuy nàng biết không có mấy khả năng, nhưng nhìn ánh mắt của tiểu nhị trong lòng nàng có chút hy vọng.
Trời sinh tướng mạo nàng mỹ miều, có thể gọi là mỹ nhân.
Da trắng, tóc đen, môi đỏ nhưng đẹp nhất vẫn là đôi mắt kia, phía đuôi mắt hơi vểnh lên toát ra dáng vẻ hào hoa, ánh mắt long lanh khiến cho người khác gặp rồi khó quên.
Tiểu nhị bắt gặp ánh mắt trông chờ của nàng có chút giật mình, ngập ngừng nói: “Vị Yến công tử này không ở chỗ khách điếm chúng ta!”
Mí mắt Vân Kiều khẽ run, nàng sớm đã đoán được, nên lúc này cũng không thất vọng lắm, chỉ vô thức thở dài.
Tiểu nhị gãi gãi đầu, rồi nói: “Cũng có thể là vì trí nhớ của ta không tốt, ngài cứ dùng cơm đi, ta sẽ đi hỏi giúp ngài!”
“Vậy làm phiền ngươi rồi!” Vân Kiều cảm tạ rồi quay đầu nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Từ Thiên Thiên, nàng cười: “Cứ từ từ tìm thôi, một người lớn như vậy có thể mất tăm tích được sao? Nếu không được thì tốn thêm ít bạc lên quan phủ, cũng sẽ hỏi ra!”
“Muội không cần phải buồn rầu vì chuyện này, cứ ăn uống vui chơi thật tốt, tạm thời xem như chúng ra đến kinh thành giải sầu!”
Từ Thiên Thiên nhích lại gần người nàng nói nhỏ: “Muội nghe theo tỷ!”
Vân Kiều gắp thức ăn cho nàng, rồi quay sang nói chuyện công việc làm ăn với Nguyên Anh.
Tiếng mưa tí tách rơi trên mái hiên cuối cùng cũng dừng lại, chân trời đã tạnh. Ba người ăn xong bữa trưa, gọi tiểu nhị đến tính tiền. Tiểu nhị nhanh nhẹn tính tiền xong, sau đó nhìn về phía Vân Kiều, muốn nói rồi lại thôi.
“Thế nào rồi?” Lông mày Vân Kiều hơi chau lại, cười nói: “Mặc kệ chuyện là gì, ngươi cứ nói đi!”
Tiểu nhị ngượng ngùng nói: “Người bên ta mới ra ngoài hỏi, cũng lật ra danh sách trúng cử mà chưởng quầy chép lại.. nhưng không có tên của Yến công tử kia…”
Nói cách khác thì Yến Đình không chỉ không trọ ở khách điếm này, thậm chí cũng không có tên trên bảng vàng, hắn thi không đậu.
Vân Kiều sững sờ.
Phản ứng trong đầu nàng lúc này là…không tin.
Nàng không tin Yến Đình lại lấy chuyện lớn như vậy ra gạt mình.
Trong thư hắn gửi về nhà rõ ràng là nói thi đậu, sao có thể giả được? Do dù vạn nhất, hắn không may thi rớt, hắn cũng không cần thiết phải nói dối nàng.
Nguyên Anh bên cạnh nhíu mày: “Tiểu ca, ngươi có nhìn lầm không?”
Tiểu nhị sớm đã chuẩn bị, hắn đưa một đống sổ sách tới: “Chi bằng, các vị tự xem đi?”
Vân Kiều cắn môi, tiếp nhận sổ sách, chăm chú nhìn từng dòng, từng trang một.
Danh sách tên này sao chép chỉnh tề, ngay hàng thẳng lối, còn dùng mực đỏ khoanh những tên đã từng ở tại khách điếm này.
Vân Kiều lật từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra được cái họ tên vô cùng quen thuộc với nàng, sắc mặt nàng tái nhợt, ngón tay mảnh khảnh nắm lại thật chặt.
Việc này giống như để làm nàng tỉnh táo hơn.
Sự thật đã bày ra trước mắt, nàng nghĩ mãi vẫn không thông, tại sao Yến Đình lại dối gạt nàng? Sau một hồi mờ mịt, nàng bỗng lo lắng… Vậy bây giờ Yến Đình đang ở đâu? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Không ai ngờ được mọi chuyện lại thành ra thế này, Nguyên Anh và Từ Thiên Thiên đối mặt nhìn nhau, không biết phải phá vỡ sự yên tĩnh này thế nào.
Bỗng trên đường truyền đến tiếng vó ngựa, dường như là có cả một đám ngựa chạy qua.
“Là Ngũ Hoàng tử vừa mới nhận tổ quy tông!” Một thư sinh ở cửa nhận ra, giọng hắn mang theo chút kinh thường cùng một chút hâm mộ: “Chậc, đúng thật là rất uy phong!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.