Chương 21: Các Nàng Không Canh Chừng Nàng Cẩn Thận, Đương Nhiên Sẽ Bị Phạt!
hâm Bích Sắc
12/07/2023
Edit: Khả Khả
Vốn dĩ, Vân Kiều dự định, đợi xong sinh thần của lão phu nhân, nàng sẽ đưa Thiên Thiên đi dạo, nhân tiện tìm Nguyên Anh luôn. Nàng vốn là người buôn bán chạy ngược chạy xuôi, không thể ngồi yên một chỗ được. Mấy ngày nay buồn chán ở trong phủ, không bước ra ngoài phủ nửa bước, thật sự muốn phát bệnh luôn rồi.
Nhưng ai ngờ, đến hôm sau, Lương ma ma đưa nữ tiên sinh đã từng nhắc qua với nàng đến. Hơn nữa, đến tận hai người, một người phụ trách dạy nàng viết thư pháp, làm thơ, một người dạy chơi đàn và chơi cờ
Sau khi Vân Kiều biết lịch trình kế tiếp, nàng không thể nuốt nổi cơm trưa.
“Ma ma, cái này có phải quá nhiều hay không…” Vân Kiều hiếm khi phản bác lại Lương ma ma: “Ta sợ không làm nổi!”
Gần đây, thái độ của Lương ma ma đối với nàng đã dịu đi rất nhiều, nhưng những chuyện như thế này bà không dễ nhượng bộ, bà nghiêm mặt nói: “Nhưng việc này nhóm khuê tú thế gia đều được học từ nhỏ. Cô nương bắt đầu đã muộn hơn người khác, nếu không cố gắng siêng năng thì đến năm tháng nào mới bằng họ?”
Vân Kiều miết ống tay áo, bất lực nói: “Nhất định phải bằng sao?”
Từ nhỏ nàng đã không động vào những thứ này, giờ muốn nàng đuổi kịp mười mấy năm của các quý nữ kia, nói thì dễ lắm.
“Cô nương đừng cố chấp nữa,” Lương ma ma cho người mở hộp gấm ra, bên trong là cổ cầm: “Đây là đàn cổ Tiêu Vĩ của tiền triều, Điện Hạ cho người đưa đến cho ngài!”
Lúc này, Vân Kiều không nói nên lời, cũng không phản kháng.
Dựa theo sự sắp xếp của Lương ma ma, vào ban ngày Vân Kiều hầu như không có thời gian rảnh, chứ đừng nói ra khỏi cửa, cho nên chỉ có thể chuyển điểm tâm từ trong cung đến cho Nguyên Anh, nhân tiện giải thích tình hình hiện tại của mình.
Ngày hôm sau, Nguyên Anh đến phủ.
Vì có khách đến thăm, cuối cùng Vân Kiều cũng có được nửa ngày thư giãn, nàng ném chữ to chữ nhỏ sang một bên như trút được gánh nặng, sau đó đến phòng khách gặp Nguyên Anh.
“Cuộc sống này của ngươi thật sự…” Nguyên Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không hiểu sao ngươi có thể vượt qua được. Nếu đổi lại là ta, giam trong phủ thôi cũng đủ khổ rồi, huống hồ còn phải học cả ngày!”
Trước mặt nàng, Vân Kiều không còn giữ nét đoan trang nữa, nàng thở dài: “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện gì vui đi!”
“Hay là ta kể cho ngươi nghe mấy chuyện tai tiếng ở kinh thành?” Nguyên Anh trêu chọc một hồi, sau đó nghĩ ngợi, nàng hạ giọng nói: “Phường thị ở phố Chu Tước bên kia gần đây có nhiều Hồ thương của Tây Vực ghé đến, mang theo rất nhiều đồ mới lạ, nghe nói có Hồ cơ giỏi ca hát nhảy múa, cực kỳ náo nhiệt…”
“Ngươi muốn đi xem sao?” Vân Kiều hạ thấp giọng theo bản năng.
“Dù sao rảnh rỗi cũng nhàm chán, tham gia chút náo nhiệt cũng không tồi!” Nguyên Anh chớp mắt với nàng: “Muốn đi cùng hay không?”
Lúc trước ở Bình Thành, Vân Kiều cũng thích những thứ mới lạ.
Dù sao thì nàng cũng không phải đại tiểu thư từ nhỏ đã bị nhốt trong khuê phòng, không lâu sau đó, nàng bắt đầu buôn bán, đã quen bươn chải, hành sự cũng không kiêng kỵ gì.
Nhưng nay đã khác xưa, Vân Kiều cắn môi: “Ma ma sẽ không đồng ý!”
“Ngươi…” Nguyên Anh nhướng mày, song, nàng lại không biết nói gì cho phải.
Vân Kiều trước mặt khiến nàng cảm thấy xa lạ, khí chất tiêu sái phóng khoáng trước đây đã bị mài dũa mất đi hơn phân nửa, hơn nữa, nàng càng không thích những khuê tú kia, lời nói hành động đều đặt “quy củ” lên hàng đầu.
Tuy nhiên, nàng cũng biết, việc này không thể trách Vân Kiều.
Thân phận của Bùi Thừa Tư đã nhốt Vân Kiều ở trong phủ, bên cạnh luôn có Lương ma ma và nữ tiên sinh túc trực, nàng thay đổi cũng là điều không tránh khỏi.
Rất hiếm khi hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Tuy Nguyên Anh chưa mở lời nhưng Vân Kiều cũng đoán được ý của nàng. Vân Kiều thất thần, trong lòng dâng cảm giác nói không nên lời.
Nguyên Anh ảo não, nàng đang cân nhắc nên phá vỡ bầu không khí này như thế nào thì Vân Kiều đã lên tiếng trước.
“Hôm nay Lương ma ma nghỉ phép, sau giờ Ngọ sẽ rời đi,” Lúc đầu Vân Kiều có hơi chần chừ, nhưng lúc này nàng nói nhanh: “Buổi chiều luyện đàn xong, đến chạng vạng có thể ra ngoài!”
Nguyên Anh nhẹ thở ra: “Cứ rầu rĩ ở trong phủ hoài cũng không tốt, thỉnh thoảng nên ra ngoài để giải sầu!”
Vân Kiều tính toán: “Lúc này không tiện dùng xe ngựa trong phủ, ngươi ở bên cạnh chờ, cho chúng ta đi nhờ xe!”
Hai người cứ quyết định như vậy, nhưng Thiên Thiên lại do dự, sau khi Nguyên Anh rời đi, nàng mới nhắc nhở: “Vân tỷ, làm vậy liệu có được không? Nhỡ đâu Lương ma ma biết, e là..”
Với thân phận của Vân Kiều, cho dù Lương ma ma có bất mãn thế nào cũng không thể làm gì được Vân Kiều, nhưng tất nhiên bà sẽ đi bẩm báo lại cho Bùi Thừa Tư.
“Ta đã nghe lời hắn, học những thứ ta không thích, lâu lâu trái lời một xíu chắc không sao đâu nhỉ?” Vân Kiều chưa từng thấy Bùi Thừa Tư tức giận, cũng không thấy việc này có gì đáng để hắn phải nổi giận: “Ta hiểu tính hắn, cùng lắm thì răng đe ta vài câu, không thì phạt ta viết thêm vài trang giấy thôi!”
“Phạt thì cứ phạt, còn hơn không được ra ngoài u uất sinh bệnh!”
Đến giờ Ngọ, Lương ma ma rời phủ, Vân Kiều vẫn chăm chỉ học đàn, đợi đến chạng vạng, nàng mặc y phục nam nhân. Minh Hương khuyên vài lần vẫn không lay chuyển được, chỉ đành nhượng bộ.
Nguyên Anh đã chờ ở bên cạnh từ sớm, đợi hai người lên xe, nàng nói: “Lâu lắm rồi mới thấy ngươi cải trang thế này!”
Vân Kiều đã quen diện nam trang, dưới bóng tối trông giống như một tiểu công tử mi thanh mục tú, chỉ cần không đến gần nhìn kỹ thì thật sự không thê nhận ra.
Chợ đêm Trường An phồn hoa vô cùng náo nhiệt, dù sao cũng là Kinh Thành, những thứ mới lạ ở khắp nơi, xem đến hoa cả mắt. Ước chừng đã hơn một tháng rồi Vân Kiều chưa ra khỏi cửa, hiện giờ nhìn cái gì cũng đều thích, nếu không phải không thể mang về, sợ là nàng sẽ mua tất cả.
Nàng đang cầm túi thịt khô, thỉnh thoảng sẽ bóc quả mơ trong tay Thiên Thiên, mặt mày hớn hở.
Lúc đầu Thiên Thiền còn e dè, nhưng khi thấy Vân Kiều gạt bỏ được ủ rũ của những ngày qua, miệng cười vui vẻ, nàng lại cảm thấy đáng giá.
“Bên trong này chính là Hồ cơ quán nổi danh gần đây,” Nguyên Anh đứng lại, biểu tình hào hứng: “Có muốn vào xem không?”
Tiếng ca múa nhạc bên trong quán truyền ra, tuy nghe không rõ nhưng cũng có thể nhận ra âm khúc bên trong không phải của Trung Nguyên, mơ hồ mang theo chút phong tình của Tây Vực.
Vân Kiều hơi dao động nhưng lại chần chờ.
Nàng do dự một hồi, ánh mắt quét đến đám người lui tới, tựa như khi nàng lẫn vào trong sẽ không có ai để ý, nàng nhẹ giọng nói: “Đã cất công đến đây, vậy thì xem một chút…chỉ xem một chút thôi!”
Nàng chưa kịp nhấc chân vào đã nghe tiếng thét chói tai từ bên trong, tiếp sau đó là chuỗi âm thanh hỗn loạn. Các khách nhân vội vã chạy ra ngoài, trong miệng còn lặp lại từ ngữ: “Giết người, giết người…”
Vẻ lười biếng ban đầu của Vân Kiều biếng mất, nàng nắm chặt tay Thiên Thiên tránh né. Tuy nàng hay tò mò nhưng sẽ không tham gia vào chuyện này, nàng muốn tránh càng xa càng tốt.
Nguyên Anh thay đổi sắc mặt, nhẩm tính canh giờ, nói: “Không còn sớm nữa, ta đưa các ngươi hồi phủ!”
Bị một trận huyên náo này ảnh hưởng, Vân Kiều cũng không còn tâm trạng để đi dạo nữa, nên đáp: “Được!”
Ba người rời khu chợ nhộn nhịp đến xe ngựa đậu ở đầu phố, cùng lúc đụng trúng thân hình lảo đảo bước tới.
Vân Kiều đỡ người kia theo bản năng, ngay lập tức, nàng ngửi được mùi máu tươi, liền sửng sốt. Nương theo ánh đèn lồng treo trên xe ngựa, Vân Kiều nhìn rõ bộ dạng của người này, sau đó liền khiếp sợ: “Lật Cô!”
Từ ngày nàng hôn mê ở đại lao được Bùi Thừa Tư mang đi, Vân Kiều chưa gặp lại Lật Cô.
Sau khi nàng tỉnh dậy, từng xin Bùi Thừa Tư cho người thả Lật Cô ra, theo hạ nhân bẩm báo thì sau khi có lệnh thả người, Lật Cô đã rời đi.
Vân Kiều không thể ngờ, mình sẽ gặp nàng ở nơi này, vẫn là bộ dạng chật vật như vậy.
Vì nàng đang giả dạng nên Lật Cô chần chừ một lúc mới nhận ra Vân Kiều, gương mặt lạnh nhạt hiện lên nét cười hiếm thấy, hơi thở mỏng manh: “Là ngươi sao?”
“Chuyện này là sao?” Vân Kiều thấy nàng đưa tay che bụng, loáng thoáng có vết máu, nàng sốt ruột nói: “Ta đưa ngươi đến y quán!”
Lật Cô lắc đầu: “Không sao!”
Nói xong, nàng gỡ tay Vân Kiều ra, lảo đảo bước đi.
Vân Kiều đang muốn đi theo khuyên nhủ thì thấy thân hình Lật Cô chao đảo, sau đó ngất đi. Nếu không phải Vân Kiều nhanh tay tiếp được, sợ là nàng đã ngã trên mặt đất.
Nguyên Anh và Thiên Thiên cũng tiến lên đỡ cùng: “Đây là?”
“Là người gặp ở trong đại lao…”Vân Kiều và các nàng đỡ Lật Cô lên xe, bảo phu xe chạy đến y quán.
Nguyên Anh tò mò hỏi: “Nàng cũng bị người ta đổ oan sao?”
Vân Kiều thở dài, nhất thời không biết nói từ đâu.
Lật Cô bị bắt giam với tội danh “sát phu”.
Nàng từng có một nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trượng phu quyết định bán nữ nhi cho thương phú để làm nha hoàn. Lật Cô không lay chuyển được hắn, lại nghĩ trong nhà khốn khó, nữ nhi mình làm cho nhà của quý nhân ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc cho nên đã nhượng bộ.
Đây chính là quyết định khiến nàng hối hận cả đời.
Bởi vì không bao lâu, nữ nhi trong độ xuân xanh của nàng đã chết, thậm chí xác cũng không được đưa về nhà.
Lật Cô nghĩ tất cả mọi cách để đi hỏi thăm, cuối cùng tìm thấy nữ nhi mình ở bãi tha ma, thân hình gầy yếu chi chít những dấu vết bị chà đạp, hãm hiếp, đỉnh điểm là vết thắt trên cổ vô cùng rõ ràng.
Nàng ôm xác chết lạnh ngắt, khóc tan nát cõi lòng.
Nhưng đến khi nàng kéo trượng phu muốn đi báo án thì lại phát hiện, trượng phu nàng đã lén nhận hai mươi lượng bạc để ăn chơi đàng điếm.
Tên nam nhân này đã sớm biết được sự tình có ẩn khúc, nhưng hắn không hề muốn đòi lại công đạo, mà chấp nhận đổi mạng nữ nhi mình lấy bạc đi ngủ với nữ nhân khác.
Lật Cô giống như phát điên không muốn buông tha, nam nhân kia không kiên nhẫn, tựa như đã quen thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Nhưng lúc này nàng không nhân nhượng nữa, nắm lấy kéo trong giỏ, đâm vào huyệt trên trán hắn…
Ở đại lao, Lật Cô từng kể với Vân Kiều chuyện khi xưa, nàng ta hỏi Vân Kiều: “Ngươi không sợ ta sao? Trên tay ta đã dính máu của người khác!”
Vân Kiều lắc đầu.
Chuyện này không có gì đáng sợ, bởi vì nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng sẽ phát điên hơn Lật Cô.
Hiện giờ, tuy không kịp hỏi ngọn nguồn, nhưng Vân Kiều có thể đoán được vài phần. Dáng vẻ này của Lật Cô, tám phần là đã biết được người nào đã hại nữ nhi nàng, cho nên muốn báo thù.
Có lẽ, việc này với náo động ở Hồ cơ quán kia có liên quan đến nhau.
Tuy đã băng bó ở y quan, nhưng dường như Lật Cô bị mất máu quá nhiều cho nên vẫn còn trong cơn hôn mê. Vân Kiều do dự một hồi, sau đó đưa nàng về biệt viện chăm sóc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều vừa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp đến chỗ Lật Cô xem thế nào đã thấy Lương ma ma đứng ở đó.
Vân Kiều chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của Lương ma ma, tuy rằng nàng đã chuẩn bị tốt nhưng lúc này vẫn hơi chột dạ.
Ánh mắt nàng khẽ lung lay, nàng chủ động mở miệng: “Dạo gần đây ở trong phủ lâu nên buồn chán, hôm qua ta có hứng thú muốn ra ngoài đi dạo… Nếu ma ma muốn phạt ta thì ta chịu!”
Lương ma ma chỉ nói: “Cô nương thật biết nói đùa!”
Trong lòng Vân Kiều biết, người đặt nặng quy củ như Lương ma ma đương nhiên sẽ không trách phạt nàng, dù sao cũng phải xem ý tứ của Bùi Thừa Tư.
Nhưng cả ngày Bùi Thừa Tư bận rộn với chính vụ, chuyện lông gà vỏ tỏi này hắn sẽ không so đo.
Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng, buổi trưa, Bùi Thừa Tư lại tự mình đến đây.
Khi nghe tiếng hành lễ vấn an của nha hoàn bên ngoài, Vân Kiều còn tưởng mình nghe nhầm, miệng còn đang ngậm canh, vừa nhìn thấy Bùi Thừa Tư nàng liền ho sặc sụa.
Việc nhỏ nhặt này cũng cần hắn phải đích thân đến sao?
Vân Kiều che nửa khuôn mặt dưới, đôi mắt to tròn nhìn Bùi Thừa Tư, vốn nàng đang nghĩ sẽ nhận lỗi trước, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lúc này của hắn, nàng không nói ra được nửa lời.
Trước giờ, Bùi Thừa Tư rất hiếm khi để lộ biểu cảm nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn thâm sâu khó lường. Vân Kiều buông thìa ra, mím môi chờ hắn la mắng.
Bùi Thừa Tư không để ý đến nàng, hắn chất vấn Minh Hương và hạ nhân hầu hạ nàng.
Bọn người Minh Hương không dám phản bác, run rẩy quỳ xuống.
Áp lực trong phòng khiến người khác không thở nổi. Vân Kiều không thể chịu nổi tình huống này, nàng nói với Minh Hương: “Các ngươi đi ra ngoài cả đi!”
Nhưng không ai dám đứng dậy, có Bùi Thừa Tư ở đây, mọi chuyện không đến phiên nàng làm chủ.
Vân Kiều bị tác phong làm việc của Bùi Thừa Tư chọc giận, nàng nhíu mày: “Chàng có ý gì?”
“Các nàng không trông chừng nàng cẩn thận, đương nhiên sẽ bị phạt!” Bùi Thừa Tư bâng quơ nói.
Trước giờ Vân Kiều chỉ ăn mềm không ăn cứng, chút chột dạ ban đầu của nàng bị đánh bay, nàng cãi lại: “Ta phạm đại tội sao? Cùng lắm chỉ là ra ngoài dạo chợ đêm thôi, chỉ như vậy cũng khiến Điện Hạ phải bày ra bộ dạng này sao?”
Bùi Thừa Tư mất kiêng nhẫn phất tay đuổi hạ nhân ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Nàng có biết nữ nhân mình mang về đã gây ra chuyện gì không?”
Vân Kiều sửng sốt, rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao hắn tỏ thái độ thế này, sắc mặt nàng hơi giãn ra: “Lật Cô…nàng ấy đã đả thương ai?”
“Triệu Đạc,” Bùi Thừa Tư sợ nàng không hiểu, hắn nhắc thêm: “Là nhi tử nhỏ nhất của Bình hầu!”
Vân Kiều đã nhớ hết thân phận của các đại quý nhân trong Kinh Thành, sau khi nghe tên, nàng càng nhíu chặt mày hơn.
Lật Cô chưa từng nói với nàng gia chủ mà nữ nhi nàng hầu hạ là ai, hiện giờ xem ra đó là phủ Bình Hầu. Lật Cô trăm phương ngàn kế muốn xuống tay với Triệu Đạc, chắc là đã biết nguyên nhân cái chết của nữ nhi mình.
Nói như vậy, gia giáo của Bình Hầu thật đáng khinh.
“Hôm qua, Triệu Đạc bị ám sát, thương thế nghiêm trọng, suýt nữa không còn giữ được mạng!” Bùi Thừa Tư rủ mắt nhìn nàng: “Suốt đêm qua Bình Hầu cho người truy lùng tung tích của hung thủ, đã tìm đến đây. Nếu không phải bọn họ cố kỵ ta và Trần Gia, thì sẽ không chờ đến khi bãi triều mới đến tìm ta mà sẽ tìm nàng đòi người từ đêm qua rồi!”
Khi Vân Kiều cứu Lật Cô, kỳ thật nàng cũng đoán được sẽ gặp rắc rối, nhưng không nghĩ sẽ trêu chọc đến Bình Hầu. Nàng nắm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi Bùi Thừa Tư: “Chàng muốn ta phải thế nào?”
Bùi Thừa Tư không muốn quanh co với nàng, hắn nói ngắn gọn: “Giao người ra!”
Vốn dĩ, Vân Kiều dự định, đợi xong sinh thần của lão phu nhân, nàng sẽ đưa Thiên Thiên đi dạo, nhân tiện tìm Nguyên Anh luôn. Nàng vốn là người buôn bán chạy ngược chạy xuôi, không thể ngồi yên một chỗ được. Mấy ngày nay buồn chán ở trong phủ, không bước ra ngoài phủ nửa bước, thật sự muốn phát bệnh luôn rồi.
Nhưng ai ngờ, đến hôm sau, Lương ma ma đưa nữ tiên sinh đã từng nhắc qua với nàng đến. Hơn nữa, đến tận hai người, một người phụ trách dạy nàng viết thư pháp, làm thơ, một người dạy chơi đàn và chơi cờ
Sau khi Vân Kiều biết lịch trình kế tiếp, nàng không thể nuốt nổi cơm trưa.
“Ma ma, cái này có phải quá nhiều hay không…” Vân Kiều hiếm khi phản bác lại Lương ma ma: “Ta sợ không làm nổi!”
Gần đây, thái độ của Lương ma ma đối với nàng đã dịu đi rất nhiều, nhưng những chuyện như thế này bà không dễ nhượng bộ, bà nghiêm mặt nói: “Nhưng việc này nhóm khuê tú thế gia đều được học từ nhỏ. Cô nương bắt đầu đã muộn hơn người khác, nếu không cố gắng siêng năng thì đến năm tháng nào mới bằng họ?”
Vân Kiều miết ống tay áo, bất lực nói: “Nhất định phải bằng sao?”
Từ nhỏ nàng đã không động vào những thứ này, giờ muốn nàng đuổi kịp mười mấy năm của các quý nữ kia, nói thì dễ lắm.
“Cô nương đừng cố chấp nữa,” Lương ma ma cho người mở hộp gấm ra, bên trong là cổ cầm: “Đây là đàn cổ Tiêu Vĩ của tiền triều, Điện Hạ cho người đưa đến cho ngài!”
Lúc này, Vân Kiều không nói nên lời, cũng không phản kháng.
Dựa theo sự sắp xếp của Lương ma ma, vào ban ngày Vân Kiều hầu như không có thời gian rảnh, chứ đừng nói ra khỏi cửa, cho nên chỉ có thể chuyển điểm tâm từ trong cung đến cho Nguyên Anh, nhân tiện giải thích tình hình hiện tại của mình.
Ngày hôm sau, Nguyên Anh đến phủ.
Vì có khách đến thăm, cuối cùng Vân Kiều cũng có được nửa ngày thư giãn, nàng ném chữ to chữ nhỏ sang một bên như trút được gánh nặng, sau đó đến phòng khách gặp Nguyên Anh.
“Cuộc sống này của ngươi thật sự…” Nguyên Anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Không hiểu sao ngươi có thể vượt qua được. Nếu đổi lại là ta, giam trong phủ thôi cũng đủ khổ rồi, huống hồ còn phải học cả ngày!”
Trước mặt nàng, Vân Kiều không còn giữ nét đoan trang nữa, nàng thở dài: “Không nói chuyện này nữa, nói chuyện gì vui đi!”
“Hay là ta kể cho ngươi nghe mấy chuyện tai tiếng ở kinh thành?” Nguyên Anh trêu chọc một hồi, sau đó nghĩ ngợi, nàng hạ giọng nói: “Phường thị ở phố Chu Tước bên kia gần đây có nhiều Hồ thương của Tây Vực ghé đến, mang theo rất nhiều đồ mới lạ, nghe nói có Hồ cơ giỏi ca hát nhảy múa, cực kỳ náo nhiệt…”
“Ngươi muốn đi xem sao?” Vân Kiều hạ thấp giọng theo bản năng.
“Dù sao rảnh rỗi cũng nhàm chán, tham gia chút náo nhiệt cũng không tồi!” Nguyên Anh chớp mắt với nàng: “Muốn đi cùng hay không?”
Lúc trước ở Bình Thành, Vân Kiều cũng thích những thứ mới lạ.
Dù sao thì nàng cũng không phải đại tiểu thư từ nhỏ đã bị nhốt trong khuê phòng, không lâu sau đó, nàng bắt đầu buôn bán, đã quen bươn chải, hành sự cũng không kiêng kỵ gì.
Nhưng nay đã khác xưa, Vân Kiều cắn môi: “Ma ma sẽ không đồng ý!”
“Ngươi…” Nguyên Anh nhướng mày, song, nàng lại không biết nói gì cho phải.
Vân Kiều trước mặt khiến nàng cảm thấy xa lạ, khí chất tiêu sái phóng khoáng trước đây đã bị mài dũa mất đi hơn phân nửa, hơn nữa, nàng càng không thích những khuê tú kia, lời nói hành động đều đặt “quy củ” lên hàng đầu.
Tuy nhiên, nàng cũng biết, việc này không thể trách Vân Kiều.
Thân phận của Bùi Thừa Tư đã nhốt Vân Kiều ở trong phủ, bên cạnh luôn có Lương ma ma và nữ tiên sinh túc trực, nàng thay đổi cũng là điều không tránh khỏi.
Rất hiếm khi hai người nhìn nhau mà không nói gì.
Tuy Nguyên Anh chưa mở lời nhưng Vân Kiều cũng đoán được ý của nàng. Vân Kiều thất thần, trong lòng dâng cảm giác nói không nên lời.
Nguyên Anh ảo não, nàng đang cân nhắc nên phá vỡ bầu không khí này như thế nào thì Vân Kiều đã lên tiếng trước.
“Hôm nay Lương ma ma nghỉ phép, sau giờ Ngọ sẽ rời đi,” Lúc đầu Vân Kiều có hơi chần chừ, nhưng lúc này nàng nói nhanh: “Buổi chiều luyện đàn xong, đến chạng vạng có thể ra ngoài!”
Nguyên Anh nhẹ thở ra: “Cứ rầu rĩ ở trong phủ hoài cũng không tốt, thỉnh thoảng nên ra ngoài để giải sầu!”
Vân Kiều tính toán: “Lúc này không tiện dùng xe ngựa trong phủ, ngươi ở bên cạnh chờ, cho chúng ta đi nhờ xe!”
Hai người cứ quyết định như vậy, nhưng Thiên Thiên lại do dự, sau khi Nguyên Anh rời đi, nàng mới nhắc nhở: “Vân tỷ, làm vậy liệu có được không? Nhỡ đâu Lương ma ma biết, e là..”
Với thân phận của Vân Kiều, cho dù Lương ma ma có bất mãn thế nào cũng không thể làm gì được Vân Kiều, nhưng tất nhiên bà sẽ đi bẩm báo lại cho Bùi Thừa Tư.
“Ta đã nghe lời hắn, học những thứ ta không thích, lâu lâu trái lời một xíu chắc không sao đâu nhỉ?” Vân Kiều chưa từng thấy Bùi Thừa Tư tức giận, cũng không thấy việc này có gì đáng để hắn phải nổi giận: “Ta hiểu tính hắn, cùng lắm thì răng đe ta vài câu, không thì phạt ta viết thêm vài trang giấy thôi!”
“Phạt thì cứ phạt, còn hơn không được ra ngoài u uất sinh bệnh!”
Đến giờ Ngọ, Lương ma ma rời phủ, Vân Kiều vẫn chăm chỉ học đàn, đợi đến chạng vạng, nàng mặc y phục nam nhân. Minh Hương khuyên vài lần vẫn không lay chuyển được, chỉ đành nhượng bộ.
Nguyên Anh đã chờ ở bên cạnh từ sớm, đợi hai người lên xe, nàng nói: “Lâu lắm rồi mới thấy ngươi cải trang thế này!”
Vân Kiều đã quen diện nam trang, dưới bóng tối trông giống như một tiểu công tử mi thanh mục tú, chỉ cần không đến gần nhìn kỹ thì thật sự không thê nhận ra.
Chợ đêm Trường An phồn hoa vô cùng náo nhiệt, dù sao cũng là Kinh Thành, những thứ mới lạ ở khắp nơi, xem đến hoa cả mắt. Ước chừng đã hơn một tháng rồi Vân Kiều chưa ra khỏi cửa, hiện giờ nhìn cái gì cũng đều thích, nếu không phải không thể mang về, sợ là nàng sẽ mua tất cả.
Nàng đang cầm túi thịt khô, thỉnh thoảng sẽ bóc quả mơ trong tay Thiên Thiên, mặt mày hớn hở.
Lúc đầu Thiên Thiền còn e dè, nhưng khi thấy Vân Kiều gạt bỏ được ủ rũ của những ngày qua, miệng cười vui vẻ, nàng lại cảm thấy đáng giá.
“Bên trong này chính là Hồ cơ quán nổi danh gần đây,” Nguyên Anh đứng lại, biểu tình hào hứng: “Có muốn vào xem không?”
Tiếng ca múa nhạc bên trong quán truyền ra, tuy nghe không rõ nhưng cũng có thể nhận ra âm khúc bên trong không phải của Trung Nguyên, mơ hồ mang theo chút phong tình của Tây Vực.
Vân Kiều hơi dao động nhưng lại chần chờ.
Nàng do dự một hồi, ánh mắt quét đến đám người lui tới, tựa như khi nàng lẫn vào trong sẽ không có ai để ý, nàng nhẹ giọng nói: “Đã cất công đến đây, vậy thì xem một chút…chỉ xem một chút thôi!”
Nàng chưa kịp nhấc chân vào đã nghe tiếng thét chói tai từ bên trong, tiếp sau đó là chuỗi âm thanh hỗn loạn. Các khách nhân vội vã chạy ra ngoài, trong miệng còn lặp lại từ ngữ: “Giết người, giết người…”
Vẻ lười biếng ban đầu của Vân Kiều biếng mất, nàng nắm chặt tay Thiên Thiên tránh né. Tuy nàng hay tò mò nhưng sẽ không tham gia vào chuyện này, nàng muốn tránh càng xa càng tốt.
Nguyên Anh thay đổi sắc mặt, nhẩm tính canh giờ, nói: “Không còn sớm nữa, ta đưa các ngươi hồi phủ!”
Bị một trận huyên náo này ảnh hưởng, Vân Kiều cũng không còn tâm trạng để đi dạo nữa, nên đáp: “Được!”
Ba người rời khu chợ nhộn nhịp đến xe ngựa đậu ở đầu phố, cùng lúc đụng trúng thân hình lảo đảo bước tới.
Vân Kiều đỡ người kia theo bản năng, ngay lập tức, nàng ngửi được mùi máu tươi, liền sửng sốt. Nương theo ánh đèn lồng treo trên xe ngựa, Vân Kiều nhìn rõ bộ dạng của người này, sau đó liền khiếp sợ: “Lật Cô!”
Từ ngày nàng hôn mê ở đại lao được Bùi Thừa Tư mang đi, Vân Kiều chưa gặp lại Lật Cô.
Sau khi nàng tỉnh dậy, từng xin Bùi Thừa Tư cho người thả Lật Cô ra, theo hạ nhân bẩm báo thì sau khi có lệnh thả người, Lật Cô đã rời đi.
Vân Kiều không thể ngờ, mình sẽ gặp nàng ở nơi này, vẫn là bộ dạng chật vật như vậy.
Vì nàng đang giả dạng nên Lật Cô chần chừ một lúc mới nhận ra Vân Kiều, gương mặt lạnh nhạt hiện lên nét cười hiếm thấy, hơi thở mỏng manh: “Là ngươi sao?”
“Chuyện này là sao?” Vân Kiều thấy nàng đưa tay che bụng, loáng thoáng có vết máu, nàng sốt ruột nói: “Ta đưa ngươi đến y quán!”
Lật Cô lắc đầu: “Không sao!”
Nói xong, nàng gỡ tay Vân Kiều ra, lảo đảo bước đi.
Vân Kiều đang muốn đi theo khuyên nhủ thì thấy thân hình Lật Cô chao đảo, sau đó ngất đi. Nếu không phải Vân Kiều nhanh tay tiếp được, sợ là nàng đã ngã trên mặt đất.
Nguyên Anh và Thiên Thiên cũng tiến lên đỡ cùng: “Đây là?”
“Là người gặp ở trong đại lao…”Vân Kiều và các nàng đỡ Lật Cô lên xe, bảo phu xe chạy đến y quán.
Nguyên Anh tò mò hỏi: “Nàng cũng bị người ta đổ oan sao?”
Vân Kiều thở dài, nhất thời không biết nói từ đâu.
Lật Cô bị bắt giam với tội danh “sát phu”.
Nàng từng có một nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời, nhưng trượng phu quyết định bán nữ nhi cho thương phú để làm nha hoàn. Lật Cô không lay chuyển được hắn, lại nghĩ trong nhà khốn khó, nữ nhi mình làm cho nhà của quý nhân ít nhất không phải lo cái ăn cái mặc cho nên đã nhượng bộ.
Đây chính là quyết định khiến nàng hối hận cả đời.
Bởi vì không bao lâu, nữ nhi trong độ xuân xanh của nàng đã chết, thậm chí xác cũng không được đưa về nhà.
Lật Cô nghĩ tất cả mọi cách để đi hỏi thăm, cuối cùng tìm thấy nữ nhi mình ở bãi tha ma, thân hình gầy yếu chi chít những dấu vết bị chà đạp, hãm hiếp, đỉnh điểm là vết thắt trên cổ vô cùng rõ ràng.
Nàng ôm xác chết lạnh ngắt, khóc tan nát cõi lòng.
Nhưng đến khi nàng kéo trượng phu muốn đi báo án thì lại phát hiện, trượng phu nàng đã lén nhận hai mươi lượng bạc để ăn chơi đàng điếm.
Tên nam nhân này đã sớm biết được sự tình có ẩn khúc, nhưng hắn không hề muốn đòi lại công đạo, mà chấp nhận đổi mạng nữ nhi mình lấy bạc đi ngủ với nữ nhân khác.
Lật Cô giống như phát điên không muốn buông tha, nam nhân kia không kiên nhẫn, tựa như đã quen thượng cẳng tay hạ cẳng chân. Nhưng lúc này nàng không nhân nhượng nữa, nắm lấy kéo trong giỏ, đâm vào huyệt trên trán hắn…
Ở đại lao, Lật Cô từng kể với Vân Kiều chuyện khi xưa, nàng ta hỏi Vân Kiều: “Ngươi không sợ ta sao? Trên tay ta đã dính máu của người khác!”
Vân Kiều lắc đầu.
Chuyện này không có gì đáng sợ, bởi vì nếu đổi lại là nàng, có lẽ nàng sẽ phát điên hơn Lật Cô.
Hiện giờ, tuy không kịp hỏi ngọn nguồn, nhưng Vân Kiều có thể đoán được vài phần. Dáng vẻ này của Lật Cô, tám phần là đã biết được người nào đã hại nữ nhi nàng, cho nên muốn báo thù.
Có lẽ, việc này với náo động ở Hồ cơ quán kia có liên quan đến nhau.
Tuy đã băng bó ở y quan, nhưng dường như Lật Cô bị mất máu quá nhiều cho nên vẫn còn trong cơn hôn mê. Vân Kiều do dự một hồi, sau đó đưa nàng về biệt viện chăm sóc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Kiều vừa mới tỉnh dậy, còn chưa kịp đến chỗ Lật Cô xem thế nào đã thấy Lương ma ma đứng ở đó.
Vân Kiều chưa từng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc này của Lương ma ma, tuy rằng nàng đã chuẩn bị tốt nhưng lúc này vẫn hơi chột dạ.
Ánh mắt nàng khẽ lung lay, nàng chủ động mở miệng: “Dạo gần đây ở trong phủ lâu nên buồn chán, hôm qua ta có hứng thú muốn ra ngoài đi dạo… Nếu ma ma muốn phạt ta thì ta chịu!”
Lương ma ma chỉ nói: “Cô nương thật biết nói đùa!”
Trong lòng Vân Kiều biết, người đặt nặng quy củ như Lương ma ma đương nhiên sẽ không trách phạt nàng, dù sao cũng phải xem ý tứ của Bùi Thừa Tư.
Nhưng cả ngày Bùi Thừa Tư bận rộn với chính vụ, chuyện lông gà vỏ tỏi này hắn sẽ không so đo.
Dù thế nào nàng cũng không thể ngờ rằng, buổi trưa, Bùi Thừa Tư lại tự mình đến đây.
Khi nghe tiếng hành lễ vấn an của nha hoàn bên ngoài, Vân Kiều còn tưởng mình nghe nhầm, miệng còn đang ngậm canh, vừa nhìn thấy Bùi Thừa Tư nàng liền ho sặc sụa.
Việc nhỏ nhặt này cũng cần hắn phải đích thân đến sao?
Vân Kiều che nửa khuôn mặt dưới, đôi mắt to tròn nhìn Bùi Thừa Tư, vốn nàng đang nghĩ sẽ nhận lỗi trước, nhưng khi đối mặt với ánh mắt lúc này của hắn, nàng không nói ra được nửa lời.
Trước giờ, Bùi Thừa Tư rất hiếm khi để lộ biểu cảm nghiêm trọng như vậy, thậm chí còn thâm sâu khó lường. Vân Kiều buông thìa ra, mím môi chờ hắn la mắng.
Bùi Thừa Tư không để ý đến nàng, hắn chất vấn Minh Hương và hạ nhân hầu hạ nàng.
Bọn người Minh Hương không dám phản bác, run rẩy quỳ xuống.
Áp lực trong phòng khiến người khác không thở nổi. Vân Kiều không thể chịu nổi tình huống này, nàng nói với Minh Hương: “Các ngươi đi ra ngoài cả đi!”
Nhưng không ai dám đứng dậy, có Bùi Thừa Tư ở đây, mọi chuyện không đến phiên nàng làm chủ.
Vân Kiều bị tác phong làm việc của Bùi Thừa Tư chọc giận, nàng nhíu mày: “Chàng có ý gì?”
“Các nàng không trông chừng nàng cẩn thận, đương nhiên sẽ bị phạt!” Bùi Thừa Tư bâng quơ nói.
Trước giờ Vân Kiều chỉ ăn mềm không ăn cứng, chút chột dạ ban đầu của nàng bị đánh bay, nàng cãi lại: “Ta phạm đại tội sao? Cùng lắm chỉ là ra ngoài dạo chợ đêm thôi, chỉ như vậy cũng khiến Điện Hạ phải bày ra bộ dạng này sao?”
Bùi Thừa Tư mất kiêng nhẫn phất tay đuổi hạ nhân ra ngoài, hắn lạnh lùng nói: “Nàng có biết nữ nhân mình mang về đã gây ra chuyện gì không?”
Vân Kiều sửng sốt, rốt cuộc nàng cũng hiểu được vì sao hắn tỏ thái độ thế này, sắc mặt nàng hơi giãn ra: “Lật Cô…nàng ấy đã đả thương ai?”
“Triệu Đạc,” Bùi Thừa Tư sợ nàng không hiểu, hắn nhắc thêm: “Là nhi tử nhỏ nhất của Bình hầu!”
Vân Kiều đã nhớ hết thân phận của các đại quý nhân trong Kinh Thành, sau khi nghe tên, nàng càng nhíu chặt mày hơn.
Lật Cô chưa từng nói với nàng gia chủ mà nữ nhi nàng hầu hạ là ai, hiện giờ xem ra đó là phủ Bình Hầu. Lật Cô trăm phương ngàn kế muốn xuống tay với Triệu Đạc, chắc là đã biết nguyên nhân cái chết của nữ nhi mình.
Nói như vậy, gia giáo của Bình Hầu thật đáng khinh.
“Hôm qua, Triệu Đạc bị ám sát, thương thế nghiêm trọng, suýt nữa không còn giữ được mạng!” Bùi Thừa Tư rủ mắt nhìn nàng: “Suốt đêm qua Bình Hầu cho người truy lùng tung tích của hung thủ, đã tìm đến đây. Nếu không phải bọn họ cố kỵ ta và Trần Gia, thì sẽ không chờ đến khi bãi triều mới đến tìm ta mà sẽ tìm nàng đòi người từ đêm qua rồi!”
Khi Vân Kiều cứu Lật Cô, kỳ thật nàng cũng đoán được sẽ gặp rắc rối, nhưng không nghĩ sẽ trêu chọc đến Bình Hầu. Nàng nắm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi Bùi Thừa Tư: “Chàng muốn ta phải thế nào?”
Bùi Thừa Tư không muốn quanh co với nàng, hắn nói ngắn gọn: “Giao người ra!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.