Chương 11: Hoá Ra Chỉ Có Nàng Là Tự Cho Mình Đúng!
hâm Bích Sắc
25/06/2023
Edit: Khả Khả
Buổi sáng thượng triều, bá quan văn võ đua nhau dâng tấu, từ chuyện thiên tai ở nước Thục cho đến chiến sự ở biên cảnh. Nói tới nói lui, cũng không đưa ra được biện pháp nào phù hợp, hơn phân nửa thời gian đều cãi cọ, bác bỏ ý kiến của nhau.
Đêm qua Bùi Thừa Tư không ngủ, thánh thượng lại nằm trên giường không dậy nổi, việc triều chính đè lên vai hắn, hắn không thể từ chối cũng không yên tâm giao cho người khác, cho nên hắn đành miễn cưỡng lấy lại tinh thần đến nghe những lời nhảm nhí này.
Trên triều, quần thần tranh luận kịch liệt, Bùi Thừa Tư thấp thỏm không yên, hắn thất thần nhớ đến Vân Kiều.
Từ chạng vạng tối hôm qua, hắn cứu nàng từ đại lao Kinh Triệu Phủ ra, sau đó túc trực bên cạnh nàng.
Khi Thái y phụng mệnh đến chẩn trị cho Vân Kiều, hắn luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy trên tay Vân Kiều chi chít ngân châm, cũng nhìn thấy vết thương trên lưng nàng.
Trong đại lao vừa dơ dáy vừa oi bức, vết thương vốn chưa khỏi hắn giờ đây càng nặng thêm, nhìn thấy mà giật mình.
Đáy mắt Bùi Thừa Tư đỏ ngầu, căm hận tích tụ, hắn hận không thể nghiền cả nhà Kinh Triệu Doãn ra thành tro.
Điều gây phiền toái nhất cho thái y là cơn sốt kéo dài mấy ngày liên tục, châm cũng châm rồi, thuốc cũng đã uống rồi, song vẫn không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.
Dưới tình huống này, ai cũng đều sợ nàng bị sốt đến sảng.
Bùi Thừa Tư chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của Vân Kiều yếu ớt đến vậy, toàn thân nóng rực, thần trí mơ màng, da thịt bỏng đỏ. Thỉnh thoảng rên rỉ nỉ non, giống như bị nhốt trong cơn ác mộng.
Chỉ khi tiến đến gần môi nàng mới miễn cưỡng nghe ra được, nàng gọi tên hắn.
Yến Đình.
Đây là tên hắn lấy theo họ mẫu thân đã mất của mình, từ sau khi vào kinh, đã lâu rồi hắn chưa nghe ai nhắc đến.
Vân Kiều mơ màng gọi hắn, nghe vô cùng lưu luyến, lại tựa như đau khổ tột cùng.
Đủ để hắn mất ăn mất ngủ.
Hắn ở bên giường chăm sóc nàng một đêm, cho đến khi lên triều, Vân Kiều cũng chưa tỉnh dậy.
Buổi thiết triều dài đằng đẵng cuối cùng cũng xong, Bùi Thừa Tư muốn trở về xem tình hình nàng thế nào, hắn chưa kịp đứng lên đã bị vấn đề quân sự khẩn cấp ở Tây Bắc ngăn lại.
Hắn im lặng một lát, sau đó phân phó nội thị về phủ hỏi thăm tình hình, còn mình ở lại cung để bàn bạc.
Bây giờ không giống trước, hắn không còn là thư sinh nhàn hạ nữa.
Vị trí Thái tử không dễ ngồi, huống hồ hắn không phải là trữ quân được bồi dưỡng từ nhỏ, mà là nửa đường nhảy vào.
Thánh thượng nằm trên giường không dậy nổi, cho nên vô số chính vụ đều đặt lên người hắn. Trong đó hơn phân nửa là hắn không biết, cũng không phải cứ đọc thêm nhiều sách là sẽ giải quyết được, hắn phải nỗ lực hơn mấy người khác mới có thể theo kịp.
Ngoài điều đó ra, hắn còn phải cân bằng thế lực khắp nơi, sắp xếp chu toàn.
Mẫu thân hắn xuất thân thấp hèn, sớm đã qua đời, toàn bộ bá quan văn võ trong triều không có ai là quan hệ thân thích với hắn, cho nên hắn không thể dựa vào. Cho dù, Trần gia dìu hắn leo lên vị trí Thái Tử, cũng là vì lợi ích đôi bên, không vững.
Hắn giống như một cành cây vừa được cấy ghép, chỉ có cách quấn rễ càng sâu thì mới có thể hấp thu hết chất dinh dưỡng để sinh tồn.
Bên trong biệt viện vô cùng yên ắng, chỉ có âm thanh của tiếng ve.
Đêm qua, Thái tử thức trắng một đêm để canh chừng, đường nhiên Thái y và thị nữ cũng không dám lơ là, phần lớn không được chợp mắt, đến chiều đều buồn ngủ. Thái y ở gian ngoài ngủ gật, thị nữ Minh Hương được cử ở trong phòng canh chừng cũng chống trán gật gù.
Lúc Vân Kiều tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ, nàng không biết mình đang ở đâu, sửng sốt một hồi nàng mới bất giác nhớ được tình hình trước khi nàng hôn mê.
Hình như nàng gặp được Yến Đình.
Là Yến Đình đưa nàng đến đây sao?
Nghĩ đến việc này, thoáng chốc Vân Kiều nằm không yên, song, nàng chưa kịp ngồi dậy, thì cảm giác đau đớn ập đến, đầu xoay mòng mòng ngã xuống lại giường.
Động tĩnh này khiến cho Minh Hương bên cạnh bừng tỉnh, nàng ta dụi mắt, vội đứng lên nói: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Vân Kiều giật mình, nàng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nàng chần chờ nói: “Đây là đâu? Yến Đình đâu?”
“Bẩm phu nhân, đây là phủ đệ tạm thời của Thái Tử điện hạ ở ngoài cung!” Minh Hương từ từ đỡ Vân Kiều ngồi dậy, nói chi tiết: “Hôm qua Điện Hạ đưa ngài về phủ!”
Minh Hương khá chắc chắn, đấy là tên họ của Thái Tử lúc còn ở dân gian, nàng không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời một cách mập mờ.
Vân Kiều sững sờ, nàng bị danh xưng “Thái Tử Điện Hạ” làm cho choáng váng đầu óc.
Những ngày qua ở Kinh Thành, nàng từng nghe nhiều người nhắc đến vị Thái Tử từng lưu lạc dân gian này, thậm chí, nàng còn từng ở trà lâu nghe người ta nghị luận về Thái Tử Phi sẽ được tuyển chọn.
Cho đến lúc này, nàng chưa bao giờ nghĩ người đó sẽ là Yến Đình.
Sao có thể chứ?
Rõ ràng Yến Đình chỉ là một thư sinh nghèo khó thôi, hắn cách hoàng gia cả một bầu trời, những năm qua hắn cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Thái y vừa hay tin Vân Kiều đã tỉnh, liền biết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tinh thần hắn phấn chấn đến bắt mạch.
Vân Kiều nhìn chằm chằm quan phục trên người hắn, nàng không nói gì. Trong đầu đều là mớ hỗn độn, phải đến lúc thị nữ nhắc nhở nàng mới đưa tay đặt trên gối.
Nhìn thấy vết thương trên tay, nàng bỗng nhớ đến hôm nàng chạy ra từ khách điếm Duyệt Lai, nàng có đụng vào xe ngựa của một quý nhân.
Khi đó nàng loáng thoáng nghe được giọng nói của Yến Đình, chỉ là lúc đó nàng mơ màng không rõ, người ra mặt cũng không phải Yến Đình, cho nên nàng cho rằng bản thân vì hoảng sợ nên đoán sai.
Nhưng hôm nay nghĩ đến, có lẽ Yến Đình thật sự ở trong xe ngựa kia, chỉ là cả nàng và hắn đều không biết.
Cứ như vậy lướt qua nhau.
“Phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi đúng giờ, vài hôm nữa sẽ khoẻ!” Cuối cùng Thái y cũng có thể cho Thái Tử Điện Hạ một lời giải thích, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi viết đơn thuốc.
Thị nữ lui tới, thay y phục, rửa mặt cho Vân Kiều đều tránh những vết thương của nàng. Sau khi làm xong, cháo và thuốc cũng đã đưa đến.
Toàn bộ quá trình, nàng không cần động tay, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặc cho người khác hầu hạ.
Vị thuốc đắng chát vào họng, Vân Kiều mới nhíu mày, thị nữ tự xưng là Minh Hương đưa đĩa mứt hoa quả và hạt thông đường tới, chăm sóc tỉ mỉ.
Vân Kiều chưa từng trải qua tình huống thế này, tay chân luống cuống, cho đến khi hạt thông đường tan ra trong miệng, nàng mới hỏi: “Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Điện Hạ đang ở trong cung,” Minh Hương giải thích: “Công việc trên triều bộn bề, rạng sáng Điện Hạ sẽ vào cung, sau khi thiết triều thì còn phải nghị sự, cho đến chiều tối mới hồi phủ!”
“Chiều tối…” Vân Kiều nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời nóng bức, giờ này cách chiều tối còn rất xa.
Nàng lại hỏi thêm hai câu về Yến Đình, nhưng Minh Hương trả lời thận trọng từng câu từng chữ, cuối cùng tìm cách lảng đi, như thể nàng sợ mình bất cẩn nói sai điều gì.
Vân Kiều nhận thấy đối phương nơm nớp lo sợ, nàng ngưng hỏi, không làm khó nàng ta nữa.
Tỳ nữ trong phủ đứng trước mặt nàng đều cẩn thận đề phòng, từ khi nàng bước vào phủ, dường như bước chân và hô hấp của các nàng dường đều nhẹ nhàng.
Nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý tứ dò đoán khó tả.
Vân Kiều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nàng tìm cớ đuổi hết thị nữ trong phòng ta ngoài, một mình ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, chỉ mong thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Nàng chờ đến khi ánh chiều tà le lói, vẫn không thấy Yến Đình trở về.
Nhìn thấy sắc trời dần tối đi, tâm trạng Vân Kiều không khỏi bồn chồn, nàng đứng dậy khoác áo, muốn ra ngoài xem thế nào.
Minh Hương cô nương kia không biết bận bịu chuyện gì mà gian phòng bên ngoài trống trơn, Vân Kiều khẽ thở ra. Nàng không phải xuất thân từ dòng dõi tiểu thư đài các, không quen có người bầu kẻ hạ, nàng sợ cái cảnh mỗi lần đi ra ngoài thì sẽ có người đến can ngăn.
Vì vừa mới bệnh nặng, cho nên bước chân yếu ớt, nàng chỉ có thể vịn vào tường, đi chậm chạp.
Vừa mới đến cửa, còn chưa đẩy mành che cửa ra, nàng đã nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện phiếm của thị nữ đứng dưới hiên.
Bàn tay vừa chạm lên cửa của Vân Kiều bất động, lặng lẽ thu lại.
“Rốt cuộc vị kia có lai lịch gì? Mà lại khiến Thái Tử Điện Hạ thức trắng một đêm trông nom!”
“Đêm qua, lúc hôn mê, ta nghe nàng ta mơ màng gọi một cái tên, hình như là cái tên Điện Hạ đã dùng lúc còn lưu lạc ở dân gian…Có lẽ là người quen cũ?”
“Vậy thì ngươi hầu hạ cho tốt đi! Điện Hạ coi trọng như vậy, nói không chừng tương lai nàng ta bước vào Đông Cung sẽ là trắc phi cũng không chừng..”
“Trắc phi? Dung mạo nàng ta đẹp thì có đẹp, nhưng lời nói và cử chỉ không trang nhã, nhìn là biết không phải xuất thân từ cao môn rồi, làm gì lên được vị trí trắc phi? Ta cược với ngươi, tám phần sẽ là Thị Thiếp!”
“Cược thì cược, ngươi muốn cược cái gì…”
Các nàng phấn khởi nghị luận, mấy từ “Trắc phi”, “Thị Thiếp” rơi vào tai Vân Kiều, trong phòng oi bức, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh run.
Đúng.
Bây giờ, Yến Đình đã là Thái Tử, tương lai không có gì thay đổi thì hắn sẽ leo lên Đế vị, tam cung lục viện, thê thiếp thành đàn.
Đầu óc nàng mông lung cả buổi chiều, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, rõ ràng ở trà lâu trước đó, nàng từng nghe đám thư sinh nghị luận về việc tuyển chọn Thái Tử Phi.
Vân Kiều không có tâm tư tính toán đến thân phận Thái Tử Phi, Trắc Phi hay Thị Thiếp gì, vừa nghĩ đến việc giữa nàng và Yến Đình có thể có nữ nhân khác xen vào, nàng đã cảm thấy rất khó chịu.
“Ta vừa mới đi một lúc, các ngươi không ở trong phòng canh chừng lại chạy đến nơi này lười biếng?” Minh Hương tiến đến cửa sân đã thấy các nàng đứng dưới hiên hóng mát, nàng thấp giọng trách cứ: “Nếu không chú ý đến quý nhân, các ngươi cứ chờ đó chịu phạt đi!”
“Nàng ta ở trong phòng nghỉ ngơi mà, nửa ngày rồi không có động tĩnh gì, chắc là đang ngủ say!” Một thị nữ quen thân với Minh Hương cười nói: “Bồn băng trong phòng đã tan hết rồi, rất nóng, tỷ tỷ đừng vào vội!”
Minh Hương dí trán nàng ra: “Bớt đứng ở đây khoe mẽ đi, tỉnh táo mà hậu hạ cho tốt, nếu có gì sơ suất không ai chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Nói xong, nàng dẫn người đi vào phòng chính.
Rõ ràng là các nàng nghị luận sau lưng, không hiểu sao, Vân Kiều lại cảm thấy chột dạ, nàng quay người trở về gian trong.
Minh Hương rón rén vòng qua bức bình phong, đi vào bên trong xem xét, thấy Vân Kiều đã tỉnh, nàng lập tức mỉm cười: “Không còn sớm nữa, phu nhân có muốn dùng chút cơm không?”
“Ta không đói!” Vân Kiều lắc đầu, nàng trầm ngâm nhìn Minh Hương một lúc rồi hỏi: “Yến Đình có từng nhắc đến ta không?”
Nàng cố chấp không chịu gọi “Thái Tử Điện Hạ”, vẫn cứ gọi là “Yến Đình”, mỗi lần Minh Hương nghe nàng gọi cả họ và tên của Thái Tử, trái tim nàng run lên, vội nói: “Nô tỳ chỉ hầu hạ bên cạnh Điện Hạ một thời gian ngắn, rất nhiều chuyện nô tỳ không biết!”
Mỗi lần Minh Hương trả lời đều vòng vo, Vân Kiều hiểu nên nói: “Tức là không nhắc!”
Cũng đúng.
Nếu Yến Đình không che giấu sự tồn tại của nàng thì chuyện đã sớm đồn khắp kinh thành rồi, những thị nữ kia cũng không cần cá cược, phỏng đoán lai lịch của nàng?”
Phu thê mấy năm, vốn Vân Kiều cho rằng bản thân mình rất hiểu Yến Đình, cho đến khi vào kinh, nàng mới dần phát hiện, hoá ra chỉ có nàng là tự cho mình đúng thôi.
Rốt cuộc Yến Đình đang nghĩ gì? Nàng không có chút manh mối nào.
Buổi sáng thượng triều, bá quan văn võ đua nhau dâng tấu, từ chuyện thiên tai ở nước Thục cho đến chiến sự ở biên cảnh. Nói tới nói lui, cũng không đưa ra được biện pháp nào phù hợp, hơn phân nửa thời gian đều cãi cọ, bác bỏ ý kiến của nhau.
Đêm qua Bùi Thừa Tư không ngủ, thánh thượng lại nằm trên giường không dậy nổi, việc triều chính đè lên vai hắn, hắn không thể từ chối cũng không yên tâm giao cho người khác, cho nên hắn đành miễn cưỡng lấy lại tinh thần đến nghe những lời nhảm nhí này.
Trên triều, quần thần tranh luận kịch liệt, Bùi Thừa Tư thấp thỏm không yên, hắn thất thần nhớ đến Vân Kiều.
Từ chạng vạng tối hôm qua, hắn cứu nàng từ đại lao Kinh Triệu Phủ ra, sau đó túc trực bên cạnh nàng.
Khi Thái y phụng mệnh đến chẩn trị cho Vân Kiều, hắn luôn đứng bên cạnh, nhìn thấy trên tay Vân Kiều chi chít ngân châm, cũng nhìn thấy vết thương trên lưng nàng.
Trong đại lao vừa dơ dáy vừa oi bức, vết thương vốn chưa khỏi hắn giờ đây càng nặng thêm, nhìn thấy mà giật mình.
Đáy mắt Bùi Thừa Tư đỏ ngầu, căm hận tích tụ, hắn hận không thể nghiền cả nhà Kinh Triệu Doãn ra thành tro.
Điều gây phiền toái nhất cho thái y là cơn sốt kéo dài mấy ngày liên tục, châm cũng châm rồi, thuốc cũng đã uống rồi, song vẫn không có chút dấu hiệu chuyển biến tốt nào.
Dưới tình huống này, ai cũng đều sợ nàng bị sốt đến sảng.
Bùi Thừa Tư chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng của Vân Kiều yếu ớt đến vậy, toàn thân nóng rực, thần trí mơ màng, da thịt bỏng đỏ. Thỉnh thoảng rên rỉ nỉ non, giống như bị nhốt trong cơn ác mộng.
Chỉ khi tiến đến gần môi nàng mới miễn cưỡng nghe ra được, nàng gọi tên hắn.
Yến Đình.
Đây là tên hắn lấy theo họ mẫu thân đã mất của mình, từ sau khi vào kinh, đã lâu rồi hắn chưa nghe ai nhắc đến.
Vân Kiều mơ màng gọi hắn, nghe vô cùng lưu luyến, lại tựa như đau khổ tột cùng.
Đủ để hắn mất ăn mất ngủ.
Hắn ở bên giường chăm sóc nàng một đêm, cho đến khi lên triều, Vân Kiều cũng chưa tỉnh dậy.
Buổi thiết triều dài đằng đẵng cuối cùng cũng xong, Bùi Thừa Tư muốn trở về xem tình hình nàng thế nào, hắn chưa kịp đứng lên đã bị vấn đề quân sự khẩn cấp ở Tây Bắc ngăn lại.
Hắn im lặng một lát, sau đó phân phó nội thị về phủ hỏi thăm tình hình, còn mình ở lại cung để bàn bạc.
Bây giờ không giống trước, hắn không còn là thư sinh nhàn hạ nữa.
Vị trí Thái tử không dễ ngồi, huống hồ hắn không phải là trữ quân được bồi dưỡng từ nhỏ, mà là nửa đường nhảy vào.
Thánh thượng nằm trên giường không dậy nổi, cho nên vô số chính vụ đều đặt lên người hắn. Trong đó hơn phân nửa là hắn không biết, cũng không phải cứ đọc thêm nhiều sách là sẽ giải quyết được, hắn phải nỗ lực hơn mấy người khác mới có thể theo kịp.
Ngoài điều đó ra, hắn còn phải cân bằng thế lực khắp nơi, sắp xếp chu toàn.
Mẫu thân hắn xuất thân thấp hèn, sớm đã qua đời, toàn bộ bá quan văn võ trong triều không có ai là quan hệ thân thích với hắn, cho nên hắn không thể dựa vào. Cho dù, Trần gia dìu hắn leo lên vị trí Thái Tử, cũng là vì lợi ích đôi bên, không vững.
Hắn giống như một cành cây vừa được cấy ghép, chỉ có cách quấn rễ càng sâu thì mới có thể hấp thu hết chất dinh dưỡng để sinh tồn.
Bên trong biệt viện vô cùng yên ắng, chỉ có âm thanh của tiếng ve.
Đêm qua, Thái tử thức trắng một đêm để canh chừng, đường nhiên Thái y và thị nữ cũng không dám lơ là, phần lớn không được chợp mắt, đến chiều đều buồn ngủ. Thái y ở gian ngoài ngủ gật, thị nữ Minh Hương được cử ở trong phòng canh chừng cũng chống trán gật gù.
Lúc Vân Kiều tỉnh dậy, khung cảnh trước mắt hoàn toàn xa lạ, nàng không biết mình đang ở đâu, sửng sốt một hồi nàng mới bất giác nhớ được tình hình trước khi nàng hôn mê.
Hình như nàng gặp được Yến Đình.
Là Yến Đình đưa nàng đến đây sao?
Nghĩ đến việc này, thoáng chốc Vân Kiều nằm không yên, song, nàng chưa kịp ngồi dậy, thì cảm giác đau đớn ập đến, đầu xoay mòng mòng ngã xuống lại giường.
Động tĩnh này khiến cho Minh Hương bên cạnh bừng tỉnh, nàng ta dụi mắt, vội đứng lên nói: “Phu nhân tỉnh rồi!”
Vân Kiều giật mình, nàng không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, nàng chần chờ nói: “Đây là đâu? Yến Đình đâu?”
“Bẩm phu nhân, đây là phủ đệ tạm thời của Thái Tử điện hạ ở ngoài cung!” Minh Hương từ từ đỡ Vân Kiều ngồi dậy, nói chi tiết: “Hôm qua Điện Hạ đưa ngài về phủ!”
Minh Hương khá chắc chắn, đấy là tên họ của Thái Tử lúc còn ở dân gian, nàng không dám hỏi nhiều, chỉ trả lời một cách mập mờ.
Vân Kiều sững sờ, nàng bị danh xưng “Thái Tử Điện Hạ” làm cho choáng váng đầu óc.
Những ngày qua ở Kinh Thành, nàng từng nghe nhiều người nhắc đến vị Thái Tử từng lưu lạc dân gian này, thậm chí, nàng còn từng ở trà lâu nghe người ta nghị luận về Thái Tử Phi sẽ được tuyển chọn.
Cho đến lúc này, nàng chưa bao giờ nghĩ người đó sẽ là Yến Đình.
Sao có thể chứ?
Rõ ràng Yến Đình chỉ là một thư sinh nghèo khó thôi, hắn cách hoàng gia cả một bầu trời, những năm qua hắn cũng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Thái y vừa hay tin Vân Kiều đã tỉnh, liền biết đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, tinh thần hắn phấn chấn đến bắt mạch.
Vân Kiều nhìn chằm chằm quan phục trên người hắn, nàng không nói gì. Trong đầu đều là mớ hỗn độn, phải đến lúc thị nữ nhắc nhở nàng mới đưa tay đặt trên gối.
Nhìn thấy vết thương trên tay, nàng bỗng nhớ đến hôm nàng chạy ra từ khách điếm Duyệt Lai, nàng có đụng vào xe ngựa của một quý nhân.
Khi đó nàng loáng thoáng nghe được giọng nói của Yến Đình, chỉ là lúc đó nàng mơ màng không rõ, người ra mặt cũng không phải Yến Đình, cho nên nàng cho rằng bản thân vì hoảng sợ nên đoán sai.
Nhưng hôm nay nghĩ đến, có lẽ Yến Đình thật sự ở trong xe ngựa kia, chỉ là cả nàng và hắn đều không biết.
Cứ như vậy lướt qua nhau.
“Phu nhân đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi đúng giờ, vài hôm nữa sẽ khoẻ!” Cuối cùng Thái y cũng có thể cho Thái Tử Điện Hạ một lời giải thích, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi viết đơn thuốc.
Thị nữ lui tới, thay y phục, rửa mặt cho Vân Kiều đều tránh những vết thương của nàng. Sau khi làm xong, cháo và thuốc cũng đã đưa đến.
Toàn bộ quá trình, nàng không cần động tay, chỉ ngoan ngoãn ngồi một chỗ, mặc cho người khác hầu hạ.
Vị thuốc đắng chát vào họng, Vân Kiều mới nhíu mày, thị nữ tự xưng là Minh Hương đưa đĩa mứt hoa quả và hạt thông đường tới, chăm sóc tỉ mỉ.
Vân Kiều chưa từng trải qua tình huống thế này, tay chân luống cuống, cho đến khi hạt thông đường tan ra trong miệng, nàng mới hỏi: “Hiện giờ hắn đang ở đâu?”
“Điện Hạ đang ở trong cung,” Minh Hương giải thích: “Công việc trên triều bộn bề, rạng sáng Điện Hạ sẽ vào cung, sau khi thiết triều thì còn phải nghị sự, cho đến chiều tối mới hồi phủ!”
“Chiều tối…” Vân Kiều nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời nóng bức, giờ này cách chiều tối còn rất xa.
Nàng lại hỏi thêm hai câu về Yến Đình, nhưng Minh Hương trả lời thận trọng từng câu từng chữ, cuối cùng tìm cách lảng đi, như thể nàng sợ mình bất cẩn nói sai điều gì.
Vân Kiều nhận thấy đối phương nơm nớp lo sợ, nàng ngưng hỏi, không làm khó nàng ta nữa.
Tỳ nữ trong phủ đứng trước mặt nàng đều cẩn thận đề phòng, từ khi nàng bước vào phủ, dường như bước chân và hô hấp của các nàng dường đều nhẹ nhàng.
Nhưng trong ánh mắt lại mang theo ý tứ dò đoán khó tả.
Vân Kiều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nàng tìm cớ đuổi hết thị nữ trong phòng ta ngoài, một mình ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, chỉ mong thời gian có thể trôi qua nhanh một chút.
Nàng chờ đến khi ánh chiều tà le lói, vẫn không thấy Yến Đình trở về.
Nhìn thấy sắc trời dần tối đi, tâm trạng Vân Kiều không khỏi bồn chồn, nàng đứng dậy khoác áo, muốn ra ngoài xem thế nào.
Minh Hương cô nương kia không biết bận bịu chuyện gì mà gian phòng bên ngoài trống trơn, Vân Kiều khẽ thở ra. Nàng không phải xuất thân từ dòng dõi tiểu thư đài các, không quen có người bầu kẻ hạ, nàng sợ cái cảnh mỗi lần đi ra ngoài thì sẽ có người đến can ngăn.
Vì vừa mới bệnh nặng, cho nên bước chân yếu ớt, nàng chỉ có thể vịn vào tường, đi chậm chạp.
Vừa mới đến cửa, còn chưa đẩy mành che cửa ra, nàng đã nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện phiếm của thị nữ đứng dưới hiên.
Bàn tay vừa chạm lên cửa của Vân Kiều bất động, lặng lẽ thu lại.
“Rốt cuộc vị kia có lai lịch gì? Mà lại khiến Thái Tử Điện Hạ thức trắng một đêm trông nom!”
“Đêm qua, lúc hôn mê, ta nghe nàng ta mơ màng gọi một cái tên, hình như là cái tên Điện Hạ đã dùng lúc còn lưu lạc ở dân gian…Có lẽ là người quen cũ?”
“Vậy thì ngươi hầu hạ cho tốt đi! Điện Hạ coi trọng như vậy, nói không chừng tương lai nàng ta bước vào Đông Cung sẽ là trắc phi cũng không chừng..”
“Trắc phi? Dung mạo nàng ta đẹp thì có đẹp, nhưng lời nói và cử chỉ không trang nhã, nhìn là biết không phải xuất thân từ cao môn rồi, làm gì lên được vị trí trắc phi? Ta cược với ngươi, tám phần sẽ là Thị Thiếp!”
“Cược thì cược, ngươi muốn cược cái gì…”
Các nàng phấn khởi nghị luận, mấy từ “Trắc phi”, “Thị Thiếp” rơi vào tai Vân Kiều, trong phòng oi bức, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh run.
Đúng.
Bây giờ, Yến Đình đã là Thái Tử, tương lai không có gì thay đổi thì hắn sẽ leo lên Đế vị, tam cung lục viện, thê thiếp thành đàn.
Đầu óc nàng mông lung cả buổi chiều, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này, rõ ràng ở trà lâu trước đó, nàng từng nghe đám thư sinh nghị luận về việc tuyển chọn Thái Tử Phi.
Vân Kiều không có tâm tư tính toán đến thân phận Thái Tử Phi, Trắc Phi hay Thị Thiếp gì, vừa nghĩ đến việc giữa nàng và Yến Đình có thể có nữ nhân khác xen vào, nàng đã cảm thấy rất khó chịu.
“Ta vừa mới đi một lúc, các ngươi không ở trong phòng canh chừng lại chạy đến nơi này lười biếng?” Minh Hương tiến đến cửa sân đã thấy các nàng đứng dưới hiên hóng mát, nàng thấp giọng trách cứ: “Nếu không chú ý đến quý nhân, các ngươi cứ chờ đó chịu phạt đi!”
“Nàng ta ở trong phòng nghỉ ngơi mà, nửa ngày rồi không có động tĩnh gì, chắc là đang ngủ say!” Một thị nữ quen thân với Minh Hương cười nói: “Bồn băng trong phòng đã tan hết rồi, rất nóng, tỷ tỷ đừng vào vội!”
Minh Hương dí trán nàng ra: “Bớt đứng ở đây khoe mẽ đi, tỉnh táo mà hậu hạ cho tốt, nếu có gì sơ suất không ai chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Nói xong, nàng dẫn người đi vào phòng chính.
Rõ ràng là các nàng nghị luận sau lưng, không hiểu sao, Vân Kiều lại cảm thấy chột dạ, nàng quay người trở về gian trong.
Minh Hương rón rén vòng qua bức bình phong, đi vào bên trong xem xét, thấy Vân Kiều đã tỉnh, nàng lập tức mỉm cười: “Không còn sớm nữa, phu nhân có muốn dùng chút cơm không?”
“Ta không đói!” Vân Kiều lắc đầu, nàng trầm ngâm nhìn Minh Hương một lúc rồi hỏi: “Yến Đình có từng nhắc đến ta không?”
Nàng cố chấp không chịu gọi “Thái Tử Điện Hạ”, vẫn cứ gọi là “Yến Đình”, mỗi lần Minh Hương nghe nàng gọi cả họ và tên của Thái Tử, trái tim nàng run lên, vội nói: “Nô tỳ chỉ hầu hạ bên cạnh Điện Hạ một thời gian ngắn, rất nhiều chuyện nô tỳ không biết!”
Mỗi lần Minh Hương trả lời đều vòng vo, Vân Kiều hiểu nên nói: “Tức là không nhắc!”
Cũng đúng.
Nếu Yến Đình không che giấu sự tồn tại của nàng thì chuyện đã sớm đồn khắp kinh thành rồi, những thị nữ kia cũng không cần cá cược, phỏng đoán lai lịch của nàng?”
Phu thê mấy năm, vốn Vân Kiều cho rằng bản thân mình rất hiểu Yến Đình, cho đến khi vào kinh, nàng mới dần phát hiện, hoá ra chỉ có nàng là tự cho mình đúng thôi.
Rốt cuộc Yến Đình đang nghĩ gì? Nàng không có chút manh mối nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.