Nàng Là Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính
Chương 25:
Phát Điện Cơ
25/11/2022
Thêu thùa là một công việc tinh tế, không để ý, kim thêu đâm vào ngón tay của Dĩ Vân, nàng tìm hệ thống hỗ trợ: "Có thể che giấu cảm giác đau ở tay ta không?”
Hệ thống: "Ai bắt ngươi không nghe theo thuật toán giải tối ưu, ngươi cũng có ngày hôm nay hahahahaha!”
Dĩ Vân không để ý lắm, kỹ thuật thêu hoa của nàng thật sự không tồi, nàng thích thú: "Ngươi che giấu cảm giác đau đớn giúp ta, ta thêu cho ngươi một cái, ngươi muốn gì?"
Hệ thống: "Không, ta không thể mang theo."
Dĩ Vân hỏi: "Ngươi có thể chụp lại làm kỷ niệm, ngươi không thích hàm số lượng giác, vậy thêu cho ngươi một đường cong?"
Hệ thống: "... Muốn hàm số côxin.”
Chỉ là một mô hình đơn giản của tọa độ và đường cong, Đỗ Dĩ Vân dùng một nửa thời gian để hoàn thành, nàng bày ra cho hệ thống xem: "Trông đẹp không?"
Hệ thống ho hai tiếng, nó sẽ không bị hàm số này mua chuộc, nó là một hệ thống chính trực, nhưng thực sự rất đẹp, còn sử dụng bốn màu sắc, mặc kệ trước tiên cứ chụp ảnh để lưu trữ trước đã.
Ngoài ra, viên công muốn che giấu cảm giác đau cũng không phải là không thể, hệ thống tốt bụng điều chỉnh trị số giúp nàng.
Bởi vì thêu một bức tranh, mà quan hệ giữa Đỗ Dĩ Vân và hệ thống khó có được hòa hoãn, nó nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận một chút, hôm nay nam chủ tìm ngươi một đêm, phỏng chừng là muốn nhổ cỏ tận gốc giết chết ngươi.”
Dĩ Vân: "Có phải ngươi còn có một acc riêng biệt khác, tên là Pháp Hải không?”
Hệ thống: "Pháp Hải nào?"
Dĩ Vân hát: "Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu ~"
Hệ thống: "Được rồi đừng hát, ồn ào như vậy làm loạn chương trình của ta, sao ta lại không hiểu tình yêu."
Dĩ Vân vui vẻ thêu: "Một mình tìm ta cả đêm, làm sao có thể không thích chứ?”
Hệ thống: "Ta muốn tặng một bài hát "Wake Up Time" cho ngươi.”
Dĩ Vân vui vẻ: "Không cần tặng, ta có thể hát!"
Hệ thống: "Câm miệng!”
Trong đầu Dĩ Vân khẽ ngâm nga bài hát, nếu nói thêu căng là mặt nước, vậy kim tuyến trên tay nàng giống như cá ra nước, xuyên tới xuyên lui, chỉ chốc lát sau, xuất hiện bản đồ mặt trời mọc ở phương đông sống động như thật.
Lúc ở Đỗ gia, nha hoàn phản bác Đỗ Dĩ Vân nói thêu nhiều nhất là năm mươi văn một bộ, đó là nàng ta chưa từng thấy qua bức thêu của Dĩ Vân, nàng có thể đem mẫu thêu ra giá đến ba lạng một bộ.
Chỉ là cho dù vậy, bệnh của mẹ Mỗ khiến cuộc sống của Dĩ Vân không thể không kiếm sống qua ngày được.
Nàng buông mẫu thêu xuống, dụi dụi mắt, trở về phòng ngủ hai ba canh giờ, trời đã sáng rồi.
Sau khi bán các mẫu thêu, Dĩ Vân bắt đầu lưu ý các hộ gia đình có cần dùng người hay không, nàng là một đại nha hoàn như vậy, làm việc lưu loát, bộ dáng lại đoan chính, không lo không tìm được việc làm.
Kết quả là, nàng vấp phải trắc trở rồi.
Lý gia cần đại nha hoàn hầu hạ tiểu thư, Dĩ Vân vừa mới tới cửa, đã bị cô cô Lý gia đuổi ra, nữ nhân kia mang theo trào phúng: "Ôi chao, Đỗ gia cũng không kham nổi ngươi, Lý gia chúng ta cũng không thể chịu nổi.”
Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân tái mét, nàng mới không phải người dễ bị ức hiếp như vậy, lập tức trở mặt: "Nghe nói Trưởng tử Lý gia ý đồ nhúng chàm cứu trợ thiên tai, ta quả thật không xứng.”
Người phụ nữ tức giận: "Phản rồi, đúng là đồ điêu dân!"
Nàng ta giơ tay lên muốn đánh Đỗ Dĩ Vân, Đỗ Dĩ Vân một tay bắt lấy nàng ta, tay kia nhanh tay tát vào mặt nàng ta, tiếng tát thanh thúy vang vọng khắp đầu đường sáng sớm.
Thoải mái một phen, Dĩ Vân thừa dịp nữ nhân kia đi gọi cứu binh, nàng bỏ chạy.
Hệ thống: "Ngươi có gan thì tiếp tục đánh nàng ta đi!”
Đỗ Dĩ Vân tự hiểu lấy mình: "Không dám, hahaha."
Vốn không nên lo lắng không tìm được công việc, nhưng trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, lúc này mới mấy ngày, tin tức Đỗ phủ đuổi Dĩ Vân đã lưu truyền giữa các thế gia.
Hạ nhân Đỗ phủ coi như miệng kín, không tiết lộ tình hình thật sự ra ngoài, trong lúc đó hạ nhân nhà khác suy đoán Đỗ Dĩ Vân nhất định là làm chuyện không thể tha thứ, bằng không nhiều năm như vậy, Đỗ gia chưa từng đuổi nô tỳ, Đỗ Dĩ Vân nàng làm sao lại trở thành người đầu tiên bị đuổi ra ngoài?
Bởi vậy, Dĩ Vân không thể tìm được việc, huống chi nàng tát cô cô Lý gia một cái, càng ghi tên mình vào bảng danh dự, cắt đứt hoàn toàn con đường này.
Nhìn Dĩ Vân cả buổi sáng không tìm được việc đứng đắn, hệ thống vừa tức giận vừa thương tiếc cho sự xui xẻo của mình: "Ừ, để xem ngươi kiếm tiền như thế nào."
Hệ thống: "Ai bắt ngươi không nghe theo thuật toán giải tối ưu, ngươi cũng có ngày hôm nay hahahahaha!”
Dĩ Vân không để ý lắm, kỹ thuật thêu hoa của nàng thật sự không tồi, nàng thích thú: "Ngươi che giấu cảm giác đau đớn giúp ta, ta thêu cho ngươi một cái, ngươi muốn gì?"
Hệ thống: "Không, ta không thể mang theo."
Dĩ Vân hỏi: "Ngươi có thể chụp lại làm kỷ niệm, ngươi không thích hàm số lượng giác, vậy thêu cho ngươi một đường cong?"
Hệ thống: "... Muốn hàm số côxin.”
Chỉ là một mô hình đơn giản của tọa độ và đường cong, Đỗ Dĩ Vân dùng một nửa thời gian để hoàn thành, nàng bày ra cho hệ thống xem: "Trông đẹp không?"
Hệ thống ho hai tiếng, nó sẽ không bị hàm số này mua chuộc, nó là một hệ thống chính trực, nhưng thực sự rất đẹp, còn sử dụng bốn màu sắc, mặc kệ trước tiên cứ chụp ảnh để lưu trữ trước đã.
Ngoài ra, viên công muốn che giấu cảm giác đau cũng không phải là không thể, hệ thống tốt bụng điều chỉnh trị số giúp nàng.
Bởi vì thêu một bức tranh, mà quan hệ giữa Đỗ Dĩ Vân và hệ thống khó có được hòa hoãn, nó nhắc nhở: "Ngươi cẩn thận một chút, hôm nay nam chủ tìm ngươi một đêm, phỏng chừng là muốn nhổ cỏ tận gốc giết chết ngươi.”
Dĩ Vân: "Có phải ngươi còn có một acc riêng biệt khác, tên là Pháp Hải không?”
Hệ thống: "Pháp Hải nào?"
Dĩ Vân hát: "Pháp Hải ngươi không hiểu tình yêu ~"
Hệ thống: "Được rồi đừng hát, ồn ào như vậy làm loạn chương trình của ta, sao ta lại không hiểu tình yêu."
Dĩ Vân vui vẻ thêu: "Một mình tìm ta cả đêm, làm sao có thể không thích chứ?”
Hệ thống: "Ta muốn tặng một bài hát "Wake Up Time" cho ngươi.”
Dĩ Vân vui vẻ: "Không cần tặng, ta có thể hát!"
Hệ thống: "Câm miệng!”
Trong đầu Dĩ Vân khẽ ngâm nga bài hát, nếu nói thêu căng là mặt nước, vậy kim tuyến trên tay nàng giống như cá ra nước, xuyên tới xuyên lui, chỉ chốc lát sau, xuất hiện bản đồ mặt trời mọc ở phương đông sống động như thật.
Lúc ở Đỗ gia, nha hoàn phản bác Đỗ Dĩ Vân nói thêu nhiều nhất là năm mươi văn một bộ, đó là nàng ta chưa từng thấy qua bức thêu của Dĩ Vân, nàng có thể đem mẫu thêu ra giá đến ba lạng một bộ.
Chỉ là cho dù vậy, bệnh của mẹ Mỗ khiến cuộc sống của Dĩ Vân không thể không kiếm sống qua ngày được.
Nàng buông mẫu thêu xuống, dụi dụi mắt, trở về phòng ngủ hai ba canh giờ, trời đã sáng rồi.
Sau khi bán các mẫu thêu, Dĩ Vân bắt đầu lưu ý các hộ gia đình có cần dùng người hay không, nàng là một đại nha hoàn như vậy, làm việc lưu loát, bộ dáng lại đoan chính, không lo không tìm được việc làm.
Kết quả là, nàng vấp phải trắc trở rồi.
Lý gia cần đại nha hoàn hầu hạ tiểu thư, Dĩ Vân vừa mới tới cửa, đã bị cô cô Lý gia đuổi ra, nữ nhân kia mang theo trào phúng: "Ôi chao, Đỗ gia cũng không kham nổi ngươi, Lý gia chúng ta cũng không thể chịu nổi.”
Sắc mặt Đỗ Dĩ Vân tái mét, nàng mới không phải người dễ bị ức hiếp như vậy, lập tức trở mặt: "Nghe nói Trưởng tử Lý gia ý đồ nhúng chàm cứu trợ thiên tai, ta quả thật không xứng.”
Người phụ nữ tức giận: "Phản rồi, đúng là đồ điêu dân!"
Nàng ta giơ tay lên muốn đánh Đỗ Dĩ Vân, Đỗ Dĩ Vân một tay bắt lấy nàng ta, tay kia nhanh tay tát vào mặt nàng ta, tiếng tát thanh thúy vang vọng khắp đầu đường sáng sớm.
Thoải mái một phen, Dĩ Vân thừa dịp nữ nhân kia đi gọi cứu binh, nàng bỏ chạy.
Hệ thống: "Ngươi có gan thì tiếp tục đánh nàng ta đi!”
Đỗ Dĩ Vân tự hiểu lấy mình: "Không dám, hahaha."
Vốn không nên lo lắng không tìm được công việc, nhưng trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, lúc này mới mấy ngày, tin tức Đỗ phủ đuổi Dĩ Vân đã lưu truyền giữa các thế gia.
Hạ nhân Đỗ phủ coi như miệng kín, không tiết lộ tình hình thật sự ra ngoài, trong lúc đó hạ nhân nhà khác suy đoán Đỗ Dĩ Vân nhất định là làm chuyện không thể tha thứ, bằng không nhiều năm như vậy, Đỗ gia chưa từng đuổi nô tỳ, Đỗ Dĩ Vân nàng làm sao lại trở thành người đầu tiên bị đuổi ra ngoài?
Bởi vậy, Dĩ Vân không thể tìm được việc, huống chi nàng tát cô cô Lý gia một cái, càng ghi tên mình vào bảng danh dự, cắt đứt hoàn toàn con đường này.
Nhìn Dĩ Vân cả buổi sáng không tìm được việc đứng đắn, hệ thống vừa tức giận vừa thương tiếc cho sự xui xẻo của mình: "Ừ, để xem ngươi kiếm tiền như thế nào."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.