Chương 10: Ép gả
Diệp Tuyết
13/10/2019
Đây liệu có phải lý do hai huynh đệ họ trở nên bất hoà không. Liệu nàng thực sự là nguyên nhân chính gây nên mâu thuẫn này...
Hồi ức của Hoàng đế.
Hoàng đế năm 19 tuổi...
Tiên hoàng đế lâm bệnh nặng. Trong cung, các thế lực giục dịch, nhăm nhe ngôi hoàng đế. Đau đầu hơn là trước khi tiên hoàng đế lâm bệnh vẫn chưa chọn người kế vị, nên mới dẫn đến cơ sự ngày hôm nay. Bên phía Hoàng hậu cũng chính là ( Thái hậu) bây giờ. Là mẫu phi của tam hoàng tử Trương Kinh Liêu.
Tiếng của Hoàng hậu:
Thượng thư đại nhân, thế cục trong triều hiện nay ra sao chắc ông cũng nắm rõ. Nên ủng hộ ai, theo phe ai ông cũng nên suy xét cẩn thận. Tránh sau này hối hận không kịp.
Thượng thư đại nhân này là người tham sống sợ chết. Ông biết rằng đằng sau Hoàng hậu là một thế lực chống lưng. Hơn nữa huynh trưởng nàng ta lại là thừa tướng đương triều. Thiết nghĩ nếu gả trưởng nữ của mình cho tam hoàng tử thì sau này vĩnh hoa phú quý hưởng không hết. Ông khom người, biểu hiện sự quy thuận theo phe của Hoàng hậu.
Vi thần xin nghe theo sự sắp xếp của người. Gia quyến thần này có trưởng nữ vừa tròn 15. Tam tòng tứ đức, cầm, kì, thi, hoạ đều xuất chúng. Hoàng hậu người xem...
Hoàng hậu lúc này liền nghĩ. Ông ta vậy mà lại biết tận dụng cơ hội này, thật là một lão hồ ly. Đến con gái ruột cũng đem lợi dụng.
Ta thấy nàng rất xứng với Kinh Liêu, vừa hay bọn chúng đều đến tuổi thành gia. Nay về chung một nhà cũng tốt.
Ông ta nghe Hoàng hậu nói như vậy, liền vui mừng trông thấy. Ra sức tạ ơn.
Hoàng hậu xem trọng trưởng nữ là phúc phận của nó. Vi thần ở đây lấy làm cảm kích. Mong sao phụ thê hoà hợp, bách niên giai lão. Người làm trưởng bối như chúng ta liền vui thấy chúng. Không còn sớm vi thần xin cáo lui.
Phủ thượng thư đại nhân.
Phu nhân Ngọc nhi đâu, mau gọi nó đến đây. Ta có việc cần thông báo cho nó.
Phu nhân của thượng thư đại nhân: Bà thắc mắc bình thường ông đâu có quan tâm đến con gái, sao hôm nay lại gọi nó đến nói là có việc cần thông báo. Bà lên tiếng hỏi lại ông:
Lão gia gọi con bé là muốn bàn chuyện gì, bình thường ông bảo không có chuyện gì thì không được rời khỏi phòng hay sao. Sao hôm nay...sảy ra chuyện gì rồi sao...ông...
Ông nghe xong, tức giận đập bàn. Lớn giọng quát lại bà:
Đàn bà thật phiền phức, bảo đi gọi thì gọi đi. Hỏi nhiều làm gì, ta cũng chỉ là lo nghĩ cho cái nhà này thôi.
Bà không dám hỏi thêm, liền rời khỏi đi gọi con gái.
Một lúc sau...
Lão gia, Ngọc nhi đến rồi.
Được, vào đi.
Ông đứng dậy, cử chỉ hành động đều rất ân cần. Nắm lấy tay nàng nói:
Ngọc nhi con đã không còn nhỏ nữa, nay cha đã tìm cho con được mối hôn sự tốt. Môn đăng hộ đối, với con sau này liền vinh hoa phú quý, hạnh phúc cả đời.
Ngọc nhi, con gái ta...phụ thân thấy những năm nay con thường qua lại với tam hoàng tử. Phụ thân phần nào cũng hiểu được tâm tư của con. Nay vừa đến tuổi gả đi, phụ thân nghĩ không ai xứng với con ngoài tam hoàng tử. Cho nên phụ thân đã...
Nàng nghe phụ thân của mình nói như vậy, cũng phần nào đoán ra được ý của ông. Nên một mực từ chối, kiên quyết không muốn gả cho tam hoàng tử. Vì trong lòng nàng đã có người mà mình thương.
Phụ thân... Nữ nhi tự biết bản thân còn nhiều thiếu sót, không xứng với tam điện hạ. Phụ thân người xem...
Ông nghe nàng nói như vậy liền hiểu là không bằng lòng. Mặt liền đen sầm lại, nổi cơn thịnh nộ:
Hồ đồ...đúng là hồ đồ. Ta nuôi mẫu tử các ngươi lâu như vậy, cũng nên báo đáp rồi. Ta không cần biết ngươi có muốn gả hay không. Dù muốn hay không...không phải do ngươi có thể quyết định. Ý ta đã định mau...mau về chuẩn bị.
Nói rồi ông liền quay lưng lại với hai mẫu tử nàng. Mặc cho nàng khóc lóc, quỳ xuống van xin. Nàng bám vào y phục của phụ thân mình, cầu người có thể thay đổi ý định. Ông không những không thấy đổi, mà dùng tay hất nàng ra. Ông tuyên bố, nếu nàng không chịu gả đi. Ông sẽ viết đơn thôi vợ, đuổi mẫu tử của nàng ra khỏi nhà. Vĩnh viễn không nhận lại. Ở cái thời đại phong kiến này, nữ tử bị phu quân của mình bỏ thì chẳng khác điều nhục nhã là mấy. Phu nhân của thượng thư đại nhân, bà nghe xong những lời nói đó. Đau lòng khôn xiết van xin phu quân mình:
Lão gia ông không thể như vậy được, ông không nghĩ cho tôi. Thì cũng nên nghĩ cho Ngọc nhi nó còn phải gả đi. Không thể để khi về nhà chồng làm trò cười cho thiên hạ được.
Nàng nhìn thấy mẫu thân vậy mà không đành lòng. Cam tâm tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của cha mình. Đồng ý mà không có chút vui vẻ nào.
Bên ngoài cửa, nhị phu nhân đã nghe lén từ lúc nào. Nàng ta ghen tức khi nàng tìm được một mối hôn sự tốt như vậy. Sau này nếu may mắn có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, làm chủ hậu cung. Nàng ta gặp còn phải hành lễ.
Hồi ức của Hoàng đế.
Hoàng đế năm 19 tuổi...
Tiên hoàng đế lâm bệnh nặng. Trong cung, các thế lực giục dịch, nhăm nhe ngôi hoàng đế. Đau đầu hơn là trước khi tiên hoàng đế lâm bệnh vẫn chưa chọn người kế vị, nên mới dẫn đến cơ sự ngày hôm nay. Bên phía Hoàng hậu cũng chính là ( Thái hậu) bây giờ. Là mẫu phi của tam hoàng tử Trương Kinh Liêu.
Tiếng của Hoàng hậu:
Thượng thư đại nhân, thế cục trong triều hiện nay ra sao chắc ông cũng nắm rõ. Nên ủng hộ ai, theo phe ai ông cũng nên suy xét cẩn thận. Tránh sau này hối hận không kịp.
Thượng thư đại nhân này là người tham sống sợ chết. Ông biết rằng đằng sau Hoàng hậu là một thế lực chống lưng. Hơn nữa huynh trưởng nàng ta lại là thừa tướng đương triều. Thiết nghĩ nếu gả trưởng nữ của mình cho tam hoàng tử thì sau này vĩnh hoa phú quý hưởng không hết. Ông khom người, biểu hiện sự quy thuận theo phe của Hoàng hậu.
Vi thần xin nghe theo sự sắp xếp của người. Gia quyến thần này có trưởng nữ vừa tròn 15. Tam tòng tứ đức, cầm, kì, thi, hoạ đều xuất chúng. Hoàng hậu người xem...
Hoàng hậu lúc này liền nghĩ. Ông ta vậy mà lại biết tận dụng cơ hội này, thật là một lão hồ ly. Đến con gái ruột cũng đem lợi dụng.
Ta thấy nàng rất xứng với Kinh Liêu, vừa hay bọn chúng đều đến tuổi thành gia. Nay về chung một nhà cũng tốt.
Ông ta nghe Hoàng hậu nói như vậy, liền vui mừng trông thấy. Ra sức tạ ơn.
Hoàng hậu xem trọng trưởng nữ là phúc phận của nó. Vi thần ở đây lấy làm cảm kích. Mong sao phụ thê hoà hợp, bách niên giai lão. Người làm trưởng bối như chúng ta liền vui thấy chúng. Không còn sớm vi thần xin cáo lui.
Phủ thượng thư đại nhân.
Phu nhân Ngọc nhi đâu, mau gọi nó đến đây. Ta có việc cần thông báo cho nó.
Phu nhân của thượng thư đại nhân: Bà thắc mắc bình thường ông đâu có quan tâm đến con gái, sao hôm nay lại gọi nó đến nói là có việc cần thông báo. Bà lên tiếng hỏi lại ông:
Lão gia gọi con bé là muốn bàn chuyện gì, bình thường ông bảo không có chuyện gì thì không được rời khỏi phòng hay sao. Sao hôm nay...sảy ra chuyện gì rồi sao...ông...
Ông nghe xong, tức giận đập bàn. Lớn giọng quát lại bà:
Đàn bà thật phiền phức, bảo đi gọi thì gọi đi. Hỏi nhiều làm gì, ta cũng chỉ là lo nghĩ cho cái nhà này thôi.
Bà không dám hỏi thêm, liền rời khỏi đi gọi con gái.
Một lúc sau...
Lão gia, Ngọc nhi đến rồi.
Được, vào đi.
Ông đứng dậy, cử chỉ hành động đều rất ân cần. Nắm lấy tay nàng nói:
Ngọc nhi con đã không còn nhỏ nữa, nay cha đã tìm cho con được mối hôn sự tốt. Môn đăng hộ đối, với con sau này liền vinh hoa phú quý, hạnh phúc cả đời.
Ngọc nhi, con gái ta...phụ thân thấy những năm nay con thường qua lại với tam hoàng tử. Phụ thân phần nào cũng hiểu được tâm tư của con. Nay vừa đến tuổi gả đi, phụ thân nghĩ không ai xứng với con ngoài tam hoàng tử. Cho nên phụ thân đã...
Nàng nghe phụ thân của mình nói như vậy, cũng phần nào đoán ra được ý của ông. Nên một mực từ chối, kiên quyết không muốn gả cho tam hoàng tử. Vì trong lòng nàng đã có người mà mình thương.
Phụ thân... Nữ nhi tự biết bản thân còn nhiều thiếu sót, không xứng với tam điện hạ. Phụ thân người xem...
Ông nghe nàng nói như vậy liền hiểu là không bằng lòng. Mặt liền đen sầm lại, nổi cơn thịnh nộ:
Hồ đồ...đúng là hồ đồ. Ta nuôi mẫu tử các ngươi lâu như vậy, cũng nên báo đáp rồi. Ta không cần biết ngươi có muốn gả hay không. Dù muốn hay không...không phải do ngươi có thể quyết định. Ý ta đã định mau...mau về chuẩn bị.
Nói rồi ông liền quay lưng lại với hai mẫu tử nàng. Mặc cho nàng khóc lóc, quỳ xuống van xin. Nàng bám vào y phục của phụ thân mình, cầu người có thể thay đổi ý định. Ông không những không thấy đổi, mà dùng tay hất nàng ra. Ông tuyên bố, nếu nàng không chịu gả đi. Ông sẽ viết đơn thôi vợ, đuổi mẫu tử của nàng ra khỏi nhà. Vĩnh viễn không nhận lại. Ở cái thời đại phong kiến này, nữ tử bị phu quân của mình bỏ thì chẳng khác điều nhục nhã là mấy. Phu nhân của thượng thư đại nhân, bà nghe xong những lời nói đó. Đau lòng khôn xiết van xin phu quân mình:
Lão gia ông không thể như vậy được, ông không nghĩ cho tôi. Thì cũng nên nghĩ cho Ngọc nhi nó còn phải gả đi. Không thể để khi về nhà chồng làm trò cười cho thiên hạ được.
Nàng nhìn thấy mẫu thân vậy mà không đành lòng. Cam tâm tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của cha mình. Đồng ý mà không có chút vui vẻ nào.
Bên ngoài cửa, nhị phu nhân đã nghe lén từ lúc nào. Nàng ta ghen tức khi nàng tìm được một mối hôn sự tốt như vậy. Sau này nếu may mắn có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ, làm chủ hậu cung. Nàng ta gặp còn phải hành lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.