Nàng Là Của Bổn Vương Ta

Chương 1: Hắn là soái ca

Diệp Tuyết

07/10/2019

Tủm!!...

Gì vậy?!

Là trong nước, sao mình lại ở đây. Không xong rồi mình không biết bơi, lẽ nào số tận rồi.

Không! Không mình chưa muốn chết. Đội trưởng anh đang ở đâu cứu em với.

Cứu! cứu với!

Dần chìm vào trong vô thức thì có một cơ thể to lớn ôm lấy, truyền oxi vào miệng cho nàng. Đôi môi thật mềm, giường như trong tiềm thức nàng đã cảm nhận được.

Dần mở mắt, ánh sáng chiếu vào làm nàng bị choáng. Một hình ảnh dần hiện ra.

Không phải là đội trưởng!!!

Tóc dài, cởi trần. Đây..đây là ai

Sao có thể vừa nãy anh...anh ta đã...

Nhưng đó là nụ hôn đầu của mình, sao có thể tặng cho người đàn ông lạ này được. Đáng ra là đội trưởng với mình chứ...

Này! Cô nhìn đủ chưa, không phải là thấy cơ thể của bổn vương quá hấp dẫn đấy chứ.

Dùng tay đẩy thật mạnh, rồi từ từ ngồi dậy.

Trong đầu nàng lúc này, hắn đang tắm ở chỗ này sao. Đưa mắt nhìn xung quanh.

Vách núi, rừng cây. Đây lại là đâu nữa vậy.

Hứ!! Tuy anh đúng chuẩn soái ca nhưng tôi đã có người mình thích nên anh muốn quyến rũ tôi thì không có cửa đâu.

Mà khoan, hắn tự xưng là vương gia.

Vương...Vương gia, O my gots!!!

Mình...mình xuyên không rồi.

Sốc lặng người, nàng không biết bản thân đã tạo nghiệp gì mà lại sảy ra cơ sự như ngày hôm nay.

Này! Này. Nha đầu, cô đang nghĩ gì vậy?

Quay trở về câu nói bạn đầu của nữ chính, vương gia nói:

____Cô..cô nghĩ!! Bổn vương là người tùy tiện gặp phải một nữ nhân tầm thường thì sẽ dễ động lòng.

Vậy sao...anh đỏ mặt rồi kìa.

Cười thầm trong lòng, nàng nghĩ không phải tên vương gia này vẫn còn là xử nam đó chứ. Không kìm lòng được liền cười lớn thành tiếng..

Ha ha ha, biểu cảm của anh thật đáng yêu, bao nhiêu tuổi rồi mà còn chưa. Tiếp tục che miệng cười châm trọc. Cứ như em trai tôi vậy, à không là đệ đệ tôi.



Hừ!! Ta thấy nhìn cô cũng đâu còn nhỏ, lúc nãy hôn ta cô còn rất thiếu kinh nghiệm đấy..Phỏng chừng là lần đầu của cô có phải không.

Lúc này, là đến lượt của vị vương gia. Anh đắc ý, cười gian làm nàng rất tức giận.

Mới không phải đâu nha, lão nương ta...hừ hừ

Xem ra là một bụng tức, hận không thể đánh cho hắn một trận.

Khụ khụ. Không định mặc lại y phục sao, khoe cơ thể thì cũng chừng mực thôi chứ.

Chàng mừng thầm, tỏ ra tâm đắc.

Đang lo cho bổn vương sao.

Nàng hét to:

Mới không có, anh bớt tự luyến đi được không.

Này! Y phục của cô sao kì vậy, trông linh tinh thế, bó sát với cơ thể. Lại còn buông tóc nữa chứ, không ra làm sao cả.

Hứ. Không biết thì đừng nói bừa, đây là mốt đó. Cái đồ lạc hậu như anh thì biết cái gì cơ chứ.

Lạc gì hậu cơ??

Đồ ngốc như anh sao có thể hiểu.

Trong lòng nàng như trút được cơn tức.

Vương gia đây đang là năm bao nhiêu vậy.

Ý cô nói là gì??

Hazz. Vậy triều đại này ai đang là vua??

Cô cũng thật to gan, dám hỏi loại câu hỏi này.

Rốt cuộc anh có nói không?

Là Trương Niên, cũng là tam hoàng huynh của ta.

Nàng rơi vào trầm tư..

Trương Niên tên này sao nghe lạ vậy, trong lịch sử cũng không thấy nhắc đến. Mình đã xuyên đến nơi quỷ quái nào thế này.

Đứng đó làm gì, màu ra hóng quần áo đi. Để người khác nhìn thấy thì không hay đâu.

Giật mình nhìn xuống, nàng mặt đỏ tía tai. Hận không có chỗ nào để trốn.

Hắn kể ra cũng không phải người xấu gì. Xuyên đến đây không quen ai, không chỗ ở, không ngân lượng. Nếu có thể bám vào hắn cho đến lúc trở về thì tốt.



Không được, mình phải tạo mối quan hệ tốt với hắn. Biết đâu có thể...hí hí hí

Ừm..Cảm cảm ơn huynh đã cứu ta. Ta là Triệu Tử Tuyết, năm nay 23 tuổi. Rất vui được biết huynh.

Mất một lúc không phản hồi, không biết hắn đang nghĩ gì nữa.

Trương Vũ, 24 tuổi...

Gì đây, đây là biết ta ít tuổi hơn hắn mà ra vẻ sao. Mình nên rút lại nhận xét vừa rồi. Hừ hừ

Bịch! Từ trên cây nhảy xuống một tên năm nhân, phỏng chừng còn ít tuổi tiến lại gần.

What!! Hắn hắn ở đây từ bao giờ vậy??

Khom người, lễ phép hắn nói:

Vương gia.. Người đã rời doanh trại khá lâu, nên trở về rồi.

Được...

Nàng sững người, bối rối

Ta...ta nên tìm lý do gì để đi cùng hắn đây, phải..phải ngăn hắn thế nào đây. Cứ cản hắn trước đã.

Ừm..khoan...khoan ta...ừm ta có thể về doanh trại cùng huynh được không.

........

Hắn không nói gì là sao đây?

Chàng cười lạnh, ánh mắt đột nhiên trở nên đáng sợ. Đây là bộ mặt thật của chàng sao.

Cuối cùng thì mục đích của cô là tiếp cận bổn vương đúng không.

Hả??? Huynh nói vậy là ý gì?

...Xào xạc.... xào xạc...

Rừng cây có chuyển động lớn, tiếng bước chân của nhiều người càng rõ rệt hơn.

Vương...Vương gia có mai phục, đám thích khách này đã có sự chuẩn bị. Thuộc hạ sẽ cầm chân chúng, người đi trước.

Chàng không hề nao núng, sợ hãi, toát ra một vẻ ngầu lòi của một nam chính nào cũng có.

Lâm trận bỏ chạy, ngươi nghĩ ta nhát gan như vậy sao. Có chạy thì cùng nhau chạy.

Chàng lạnh lùng nói với nàng.

Nếu đây không phải là đồng bọn của ngươi, thì mau tránh sang một bên. Ta không thể vừa đánh vừa bảo vệ ngươi được.

Gì..gì đây, hắn đang coi thường mình sao. Mình đường đường là cảnh sát có thực lực của thế kỷ 21 mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nàng Là Của Bổn Vương Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook